Phần Thứ Nhất A  (câu 1-57)

Tiếng Vô Thinh (Phần 1-B, câu 58-100)

 

Phần Thứ Nh́ A (câu 101-157)

PHẦN THỨ NH̀ B

 

58.  Con không thể nào đi trên đường Đạo, nếu chính con chưa trở nên con Đường đó

59.  Hăy để cho Hồn con lắng tai nghe mọi tiếng đau khổ, như bông sen nở lớn để hứng ánh sáng mặt trời buổi ban mai. 

60.   Con chớ để nắng gắt làm khô một giọt nước mắt đau khổ nào, trước khi con lau ráo lụy cho cặp mắt của người buồn khổ. 

61. Con hăy để cho tất cả nước mắt của thế gian rơi vào ḷng con, đọng lại ở tim con, chớ không khi nào chùi đi, trước khi nguyên nhân gây đau khổ tiêu tan. 

62.  Hỡi con người có tấm ḷng từ bi, những giọt nước mắt đó là những suối nước tưới mát cánh đồng từ thiện bất diệt. “Chính nơi miếng đất đó trổ được bông nửa đêm của Phật, thứ bông này c̣n khó t́m, khó gặp hơn bông cây Vogay. Đó là hột giống để thoát ly đường sanh tử. Nó tách riêng vị La Hán ra ngoài ṿng tranh đấu và tham vọng, nó dắt người băng ngang qua những cánh đồng của Thực Tại để đến nơi an lạc, chân phúc, chỉ thấy được nơi cơi Tịch Mịch, Hư Vô.  

63.  Con hăy diệt tham vọng; nhưng nếu con giết nó rồi, con cũng phải đề pḥng sợ e nó c̣n sống lại. 

64.  Con hăy diệt ḷng tham sống, tuy nhiên con chớ nên v́ lẽ khao khát đời sống trường cửu mà diệt ḷng khao khát sự sống nhưng chỉ v́ muốn đem cái bất dịch, bất biến thay cho cái biến đổi vô thường. 

65.   Chớ ham muốn điều chi, không phẫn uất đối với Nghiệp Báo hoặc đối với luật bất di, bất dịch của Thiên Nhiên. Con chỉ nên chiến đấu với cái riêng tư, cái tạm thời, cái ngắn ngủi và cái hư hoại. 

66.   Con hăy trợ giúp và cộng tác với Thiên Nhiên, và Thiên Nhiên sẽ coi con là một trong những tay sáng tạo và sẽ tùng phục con. 

67.   Thiên Nhiên sẽ mở rộng các cửa bí mật trước mặt con, để lộ dưới tầm mắt con những kho bửu vật dấu kín ở tận đáy ḷng trong sạch và tinh khiết của tạo vật. Tay phàm không thể nào làm hoen ố được nơi ấy, nó chỉ phô bày những kho báu của nó dưới con mắt Tinh Thần, con mắt không khi nào nhắm, và đối với con mắt đó không c̣n bức màn nào che án trước bất kỳ là cảnh nào của tạo vật. 

68.  Bây giờ Thiên Nhiên sẽ chỉ cho con thấy phương tiện và cái cửa thứ nhất, cửa thứ nh́, thứ ba cho đến thứ bảy. Rồi đến mục đích, xa nữa là những vinh quang cực điểm tắm trong ánh thái dương của Tinh Thần, thế gian không ai thấy được những quang vinh đó, ngoại trừ con mắt của Linh Hồn. 

69.  Chỉ có một con đàng dắt đến Đàng Đạo, và chỉ ở mút con đường đó, ta mới nghe được “Tiếng Vô Thinh”. Những nấc thang mà người học đạo phải leo lên, đều là những nấc thang đau khổ và khó nhọc; chỉ có tiếng nói của đức hạnh mới đánh tan giọng năo nùng của những nấc thang đó. Bởi thế, hỡi đệ tử, nếu con c̣n một tính xấu nào chưa bỏ lại sau th́ nguy cho con đó. Bởi v́ bây giờ cái thang gẫy và con sẽ té, chân thang đặt trên bùn lầy của những tội lỗi và sa ngă của con, và trước khi có thể lội ngang qua cái hố vật chất đó con phải rửa sạch chân con trong Nước Từ Bỏ. Con hăy cẩn thận chớ vội đặt chân c̣n dính bùn trên nấc thang đầu. Rất nguy cho ai chân c̣n lấm bùn mà dám cả gan làm dơ bẩn một nấc thang nào. Bùn lầy nhơ bẩn và trơn nhớt sẽ khô cứng và gắn dính chân người tại chỗ, không khác nào một con chim bị dính nhựa của người bắt chim quỉ quái, sẽ không thể nào đi xa hơn nữa. Những tánh xấu của người sẽ thành h́nh và lôi kéo người trở xuống. Những tội lỗi của con người sẽ trổi giọng như sơn cẩu hú những tiếng rùng rợn, tiếng cười, tiếng khóc, trong buổi hoàng hôn; những tư tưởng của người thành đoàn, thành lũ bắt giam người lại. 

70.  Hăy diệt những dục vọng của con, hỡi đệ tử, hăy làm cho những tánh xấu của con mất hết mănh lực trước khi cất bước khởi hành. 

71.  Hăy bóp nghẹt các tội lỗi của con và làm cho chúng ngậm miệng đến cùng, trườc khi đặt chân lên nấc thang đầu. 

72.  Hăy làm tư tưởng của con lặng im và đặt tất cả sức chú ư vào Đức Sư Phụ mà con chưa thấy, nhưng con cảm được. 

73.  Hăy gom hết lục thức vào trong một thức, nếu con muốn được an ổn trước kẻ nghịch. Thức này ở trong bộ óc và cặp mắt yếu ớt của Tâm Hồn chỉ do nơi đó mới có thể t́m ra con đàng hiểm trở dắt đến Sư Phụ của con. 

74.  Hỡi đệ tử, con đàng trước mắt con c̣n dài và khó nhọc. Chỉ một tư tưởng gợi lại quá khứ mà con đă bỏ lại sau cũng sẽ làm con rơi xuống, và con phải bắt đầu leo lại. 

75.  Hăy tận diệt nơi con mọi hồi ức về dĩ văng. Chớ ngó lại đàng sau, bằng không sẽ nguy cho con đó. 

76.  Con chớ tưởng là con người có thể trừ khử tánh dâm dật bằng cách thỏa măn nó, đó là một điều gớm ghiếc do ma vương xúi dục ra. Chính trong khi con người nuôi dưỡng tánh xấu là làm cho nó thêm to, thêm mạnh cũng như con sâu ăn bông mà lớn. 

77.  Đóa hoa hường phải thu h́nh trở lại mầm non trên nhành mẹ, trước khi con kư sinh trùng ăn thấu đến tim và hút hết nhựa sống. 

78.  Cây vàng nảy sanh chồi báu trước khi giông tố làm cho rời ră thân cây. 

79.   Con phải trở lại tuổi thơ ngây mà con đă để mất, trước khi tiếng thứ nhất có thể vẳng đến tai con. 

80.  Ánh sáng của Sư Phụ Duy Nhất, ánh kim quang độc nhất, phóng tia sáng rực rỡ xuống cho đệ tử vào buổi sơ khai. Những tia sáng đó xuyên qua những đám mây vật chất dầy đặc và tối đen. 

81.  Những tia sáng đó chiếu sáng nơi này, nơi khác, cũng như những tia sáng mặt trời soi sáng trái đất xuyên qua đám lá dày đặc của rừng già. Nhưng hỡi Đệ Tử, ít nữa là xác thân con phải thụ động, đầu con lạnh, hồn con vững vàng, tinh khiết như viên kim cương sáng rỡ bằng không th́ tia sáng sẽ không thấu đến cung vi, ánh sáng sẽ không làm ấm áp tim con và những tiếng diệu huyền của cơi Akasha (35) sẽ không thấu đến tai, mặc dầu tai tận t́nh nghe ngóng trong thời kỳ thứ nhất. 

82. Ít nữa là phải nghe, bằng không con không thể thấy. 

83. Ít nữa là phải thấy, bằng không con không thể nghe, nghe và thấy đó là thời kỳ thứ hai. 

84.  Khi đệ tử thấy và nghe, ngửi và nếm trong khi mắt tai đóng lại, miệng mũi bịt lại; khi bốn giác quan hỗn hợp làm một và sẵn sàng nhập vô giác quan thứ năm – nội xúc giác – bấy giờ con đă qua được thời kỳ thứ tư. 

85. Hỡi kẻ diệt tư tưởng, trong thời kỳ thứ năm tất cả đều phải diệt trừ một lần nữa cho đến không thể nào sống lại được. 

86. Hăy giữ trí của con riêng biệt với mọi đối tượng bên ngoài, với mọi cảnh trí ở ngoại giới. Hăy để riêng qua một bên những h́nh ảnh bên trong sợ e nó rọi bóng tối lên trên ánh sáng của Linh Hồn. 

87.  Bây giờ con ở trong Dhàranà, thời kỳ thứ sáu. 

88.   Khi con vào được thời kỳ thứ bảy th́ hữu phước thay con sẽ không c̣n nhận thấy Ba Ngôi nữa, bởi v́ chính con sẽ trở nên Ba Ngôi đó. Chính con và cái trí giống như hai trẻ sanh đôi đứng song song nhau, và ngôi sao vốn là mục đích của con chiếu sáng trên đầu con vậy. Ba Ngôi ở trong cảnh chí phúc, vinh quang không thể tả, bấy giờ đă mất hết tên tuổi trong thế giới Ảo Mộng. Chúng ta trở nên một ngôi sao duy nhất, lửa hồng cháy măi không khí nào tàn, lửa này là Upàdhi của Ngọn Lửa. 

89.  Hỡi nhà Yogi thành công, chính đây là cái mà thiên hạ gọi là Dhyana kẻ đến trước cửa Samadhi. 

90.  Và bây giờ tiểu ngă của con đă mất h́nh trong Đại Ngă, chính con tự mất trong bản thể của con, ch́m trong Đại Ngă mà trước kia con đă từ đó phóng ra ngoài. 

91. Hỡi đệ tử, c̣n đâu là cá tính của con, cho đến chính ḿnh đệ tử cũng không c̣n. Đốm sáng đă mất trong ngọn lửa, giọt nước đă mất trong biển cả, tia sáng luôn luôn hiện hữu đă trở nên Toàn Thể và sự phóng quang bất diệt. 

92. Hỡi đệ tử, bây giờ con vừa là kép hát, vừa là khán giả, vừa là vật phóng quang, vừa là sự phóng quang, ánh sáng trong thinh âm và thinh âm trong ánh sáng. 

93.  Con đă quen với năm mối chướng ngại, hỡi kẻ hữu phước. Con đă chiến thắng cả năm, làm chủ cái thứ sáu giải phóng bốn thể thức của Chơn lư. Ánh sáng soi sáng chúng nó vốn tự nơi con phát ra, con xưa kia là đệ tử nay là Sư Phụ. 

 Và đối với những thể thức của Chơn lư đó: 

94.  Con há chẳng đă kinh nghiệm mọi sự khốn khổ sao? Chân lư thứ nhất. 

95.  Con há chẳng đă thắng được Ma vương nơi cửa đại hội sao? Chân lư thứ nh́. 

96.  Con há chẳng đă ở nơi cửa thứ ba, diệt tiêu tội lỗi và hoạch đắc chân lư thứ ba sao? 

97.  Con há chẳng đă vào trong TAU “Con Đàng” dắt đến trí huệ sao? Chân lư thứ tư? 

98.   Và bây giờ con hăy yên nghỉ dưói cội bồ đề là trí tuệ viên măn, bởi v́ con hăy biết con là bậc Thầy về pháp Samadhi, trạng thái thấy biết chắc chắn, không c̣n lầm lạc nữa.

 99.   Con hăy xem! con đă trở nên ánh sáng, con đă trở nên Thinh Âm, con là Sư Phụ của con. Đấng Chí Tôn của con. Chính con là mục đích mà con t́m kiếm; Tiếng bất hoại vang rền đời đời, kiếp kiếp, không biến đổi, bảy thứ tiếng gồm trong một tiếng:  TIẾNG VÔ THINH 

100.  Om Tat Sat.

Phần Thứ Nh́ A (câu 101-157)

Source: http://anhduong.net/thongthienhoc/TiengNoiVoThinhWeb.htm