ELEMENTALS
Articles By H. P. Blavatsky I
THE Universal Æther was not, in the eyes of the ancients, simply a
tenantless something, stretching throughout the expanse of heaven; it was
for them a boundless ocean, peopled like our familiar earthly seas, with
Gods, Planetary Spirits, monstrous and minor creatures, and having in its
every molecule the germs of life from the potential up to the most
developed. Like the finny tribes which swarm in our oceans and familiar
bodies of water, each kind having its habitat in some spot to which it is
curiously adapted, some friendly, and some inimical to man, some pleasant
and some frightful to behold, some seeking the refuge of quiet nooks and
land-locked harbours, and some traversing great areas of water; so the
various races of the Planetary, Elemental, and other Spirits, were
believed by them to inhabit the different portions of the great ethereal
ocean, and to be exactly adapted to their respective conditions.
According to the ancient doctrines, every member of this varied ethereal
population, from the highest "Gods" down to the soulless Elementals, was
evolved by the ceaseless motion inherent in the astral light. Light is
force, and the latter is produced by the will. As this will proceeds from
an intelligence which cannot err, for it is absolute and immutable and has
nothing of the material organs of human thought in it, being the superfine
pure emanation of the ONE LIFE itself, it proceeds from the beginning of
time, according to immutable laws, to evolve the elementary fabric
requisite for subsequent generations of what we term human races. All of
the latter, whether belonging to this planet or to some other of the
myriads in space, have their earthly bodies evolved in this matrix out of
the bodies of a certain class of these elemental beings--the primordial
germ of Gods and men--which have passed away into the visible worlds. In
the Ancient Philosophy there was no missing link to be supplied by what
Tyndall calls an "educated imagination"; no hiatus to be filled with
volumes of materialistic speculations made necessary by the absurd attempt
to solve an equation with but one set of quantities; our "ignorant"
ancestors traced the law of evolution throughout the whole universe. As by
gradual progression from the star-cloudlet to the development of the
physical body of man, the rule holds good, so from the Universal Æther to
the incarnate human spirit, they traced one uninterrupted series of
entities.
These evolutions were from the world of Spirit into the world of gross
Matter: and through that back again to the source of all things. The
"descent of species" was to them a descent from the Spirit, primal source
of all, to the "degradation of Matter." In this complete chain of
unfoldings the elementary, spiritual beings had as distinct a place,
midway between the extremes, as Mr. Darwin's missing-link between the ape
and man.
No author in the world of literature ever gave a more truthful or more
poetical description of these beings than Sir E. Bulwer-Lytton, the author
of Zanoni. Now, himself "a thing not of matter" but an "idea of joy and
light," his words sound more like the faithful echo of memory than the
exuberant outflow of mere imagination. He makes the wise Mejnour say to
Glyndon:
Man is arrogant in proportion of his ignorance. For several ages he saw in
the countless worlds that sparkle through space like the bubbles of a
shoreless ocean, only the petty candles . . . that Providence has been
pleased to light for no other purpose but to make the night more agreeable
to man. Astronomy has corrected this delusion of human vanity, and man now
reluctantly confesses that the stars are worlds, larger and more glorious
than his own. Everywhere, in this immense design, science brings new life
to light. Reasoning, then, by evident analogy, if not a leaf, if not a
drop of water, but is, no less than yonder star, a habitable and breathing
world--nay, if even man himself is a world to other lives, and millions
and myriads dwell in the rivers of his blood, and inhabit man's frame, as
man inhabits earth--common sense (if our schoolmen had it) would suffice
to teach that the circumfluent infinite which you call space--the
boundless impalpable which divides earth from the moon and stars--is
filled also with its correspondent and appropriate life. Is it not a
visible absurdity to suppose that being is crowded upon every leaf, and
yet absent from the immensities of space! The law of the great system
forbids the waste even of an atom; it knows no spot where something of
life does not breathe. Well, then, can you conceive that space, which is
the infinite itself, is alone a waste, is alone lifeless, is less useful
to the one design of universal being than the peopled leaf, than the
swarming globule? The microscope shows you the creatures on the leaf; no
mechanical tube is yet invented to discover the nobler and more gifted
things that hover in the illimitable air. Yet between these last and man
is a mysterious and terrible affinity. But first, to penetrate this
barrier, the soul with which you listen must be sharpened by intense
enthusiasm, purified from all earthly desires. When thus prepared, science
can be brought to aid it; the sight itself may be rendered more subtile,
the nerves more acute, the spirit more alive and outward, and the element
itself--the air, the space-- may be made, by certain secrets of the higher
chemistry, more palpable and clear. And this, too, is not Magic as the
credulous call it; as I have so often said before, Magic (a science that
violates Nature) exists not; it is but the science by which Nature can be
controlled. Now, in space there are millions of beings, not literally
spiritual, for they have all, like the animalculæ unseen by the naked eye,
certain forms of matter, though matter so delicate, air-drawn, and
subtile, that it is, as it were, but a film, a gossamer, that clothes the
spirit. Yet, in truth, these races differ most widely some of surpassing
wisdom, some of horrible malignity; some hostile as fiends to men, others
gentle as messengers between earth and heaven.1 [Footnote: 1.
Bulwer-Lytton, Zanoni. ]
Such is the insufficient sketch of Elemental Beings void of Divine Spirit,
given by one whom many with reason believed to know more than he was
prepared to admit in the face of an incredulous public. We have underlined
the few lines than which nothing can be more graphically descriptive. An
Initiate, having a personal knowledge of these creatures, could do no
better.
We may pass now to the "Gods," or Daimons, of the ancient Egyptians and
Greeks, and from these to the Devas and Pitris of the still more ancient
Hindû Âryans.
Who or what were the Gods, or Daimonia, of the Greeks and Romans? The name
has since then been monopolized and disfigured to their own use by the
Christian Fathers. Ever following in the footsteps of old Pagan
Philosophers on the well-trodden highway of their speculations, while, as
ever, trying to pass these off as new tracks on virgin soil, and
themselves as the first pioneers in a hitherto pathless forest of eternal
truths--they repeated the Zoroastrian ruse: to make a clean sweep of all
the Hindû Gods and Deities, Zoroaster had called them all Devs, and
adopted the name as designating only evil powers. So did the Christian
Fathers. They applied the sacred name of Daimonia--the divine Egos of
man--to their devils, a fiction of diseased brains, and thus dishonoured
the anthropomorphized symbols of the natural sciences of wise antiquity,
and made them all loathesome in the sight of the ignorant and the
unlearned.
What the Gods and Daimonia, or Daimons, really were, we may learn from
Socrates, Plato, Plutarch, and many other renowned Sages and Philosophers
of pre-Christian, as well as post- Christian days. We will give some of
their views.
Xenocrates, who expounded many of the unwritten theories and teachings of
his master, and who surpassed Plato in his definition of the doctrine of
invisible magnitudes, taught that the Daimons are intermediate beings
between the divine perfection and human sinfulness,2 [Footnote: 2.
Plutarch, De Isid., ch. xxv, p. 360. ] and he divides them into classes,
each subdivided into many others. But he states expressly that the
individual or personal Soul is the leading guardian Daimon of every man,
and that no Daimon has more power over us than our own. Thus the Daimonion
of Socrates is the God or Divine Entity which inspired him all his life.
It depends on man either to open or close his perceptions to the Divine
voice.
Heracleides, who adopted fully the Pythagorean and Platonic views of the
human Soul, its nature and faculties, speaking of Spirits, calls them
"Daimons with airy and vaporous bodies," and affirms that Souls inhabit
the Milky Way before descending "into generation" or sublunary existence.
Again, when the author of Epinomis locates between the highest and lowest
Gods (embodied Souls) three classes of Daimons, and peoples the universe
with invisible beings, he is more rational than either our modern
Scientists, who make between the two extremes one vast hiatus of being,
the playground of blind forces, or the Christian Theologians, who call
every pagan God, a dæmon, or devil. Of these three classes the first two
are invisible; their bodies are pure ether and fire (Planetary Spirits);
the Daimons of the third class are clothed with vapoury bodies; they are
usually invisible, but sometimes, making themselves concrete, become
visible for a few seconds. These are the earthly spirits, or our astral
souls.
The fact is, that the word Daimon was given by the ancients, and
especially by the Philosophers of the Alexandrian school, to all kinds of
spirits, whether good or bad, human or otherwise, but the appellation was
often synonymous with that of Gods or angels. For instance, the
"Samothraces" was a designation of the Fane-gods; worshipped at
Samothracia in the Mysteries. They are considered as identical with the
Cabeiri, Dioscuri, and Corybantes. Their names were mystical--denoting
Pluto, Ceres or Proserpina, Bacchus, and Æsculapius or Hermes, and they
were all referred to as Daimons.
Apuleius, speaking in the same symbolical and veiled language, of the two
Souls, the human and the divine, says:
The human soul is a demon that our language may name genius. She is an
immortal god, though in a certain sense she is born at the same time as
the man in whom she is. Consequently, we may say that she dies in the same
way that she is born.
Eminent men were also called Gods by the ancients. Deified during life,
even their "shells" were reverenced during a part of the Mysteries. Belief
in Gods, in Larvæ and Umbræ, was a universal belief then, as it is fast
becoming--now. Even the greatest Philosophers, men who have passed to
posterity as the hardest Materialists and Atheists--only because they
rejected the grotesque idea of a personal extra-cosmic God--such as
Epicurus, for instance, believed in Gods and invisible beings. Going far
back into antiquity, out of the great body of Philosophers of the
pre-Christian ages, we may mention Cicero, as one who can least be accused
of superstition and credulity.
Speaking of those whom he calls Gods and who are either human or
atmospheric spirits, he says:
We know that of all livings beings man is the best formed, and, as the
gods belong to this number, they must have a human form. I do not mean to
say that the gods have body and blood in them; but I say that they seem as
if they had bodies with blood in them Epicurus, for whom hidden things
were as tangible as if he had touched them with his finger, teaches us
that gods are not generally visible, but that they are intelligible; that
they are not bodies having a certain solidity but that we can recognize
them by their passing images; that as there are atoms enough in the
infinite space to produce such images, these are produced before us and
make us realize what are these happy, immortal beings.3 [Footnote: 3. De
Natura Deorum, lib. i. Cap. xviii. ]
If, turning from Greece and Egypt to the cradle of universal civilization,
India, we interrogate the Brâhmans and their most admirable Philosophies,
we find them calling their Gods and their Daimonia by such a number and
variety of appellations, that the thirty-three millions of these Deities
would require a whole library to contain only their names and attributes.
We will choose for the present time only two names out of the Pantheon.
These groups are the most important as well as the least understood by the
Orientalists--their true nature having been all along wrapped in obscurity
by the unwillingness of the Brâhmans to divulge their philosophical
secrets. We will speak of but the Devas and the Pitris.
The former aerial beings are some of them superior, others inferior, to
man. The term means literally the Shining Ones, the resplendent; and it
covers spiritual beings of various degrees, including entities from
previous planetary periods, who take active part in the formation of new
solar systems and the training of infant humanities, as well as
unprogressed Planetary Spirits, who will, at spiritualistic séances,
simulate human deities and even characters on the stage of human history.
As to the Deva Yonis, they are Elementals of a lower kind in comparison
with the Kosmic "Gods," and are subjected to the will of even the
sorcerer. To this class belong the gnomes, sylphs, fairies, djins, etc.
They are the Soul of the elements, the capricious forces in Nature, acting
under one immutable Law, inherent in these Centres of Force, with
undeveloped consciousness and bodies of plastic mould, which can be shaped
according to the conscious or unconscious will of the human being who puts
himself en rapport with them. It is by attracting some of the beings of
this class that our modern spiritualistic mediums invest the fading shells
of deceased human beings with a kind of individual force. These beings
have never been, but will, in myriads of ages hence, be evolved into men.
They belong to the three lower kingdoms, and pertain to the Mysteries on
account of their dangerous nature.
We have found a very erroneous opinion gaining ground not only among
Spiritualists--who see the spirits of their disembodied fellow creatures
everywhere--but even among several Orientalists who ought to know better.
It is generally believed by them that the Sanskrit term Pitris means the
spirits of our direct ancestors; of disembodied people. Hence the argument
of some Spiritualists that fakirs, and other Eastern wonder-workers, are
mediums; that they themselves confess to being unable to produce anything
without the help of the Pitris, of whom they are the obedient instruments.
This is in more than one sense erroneous, the error being first started,
we believe, by M. L. Jacolliot, in his Spiritisme dans le Monde, and
Govinda Swami; or, as he spells it, "the fakir Kovindasami's" phenomena.
The Pitris are not the ancestors of the present living men, but those of
the human kind or primitive race; the spirits of human races which, on the
great scale of descending evolution, preceded our races of men, and were
physically, as well as spiritually, far superior to our modern pigmies. In
Mânava-Dharma-Shâstra they are called the Lunar Ancestors. The
Hindû--least of all the proud Brâhman--has no such great longing to return
to this land of exile after he has shaken off his mortal coil, as has the
average Spiritualist; nor has death for him any of the great terrors it
has for the Christian. Thus, the most highly developed minds in India will
always take care to declare, while in the act of leaving their tenements
of clay, "Nachapunarâvarti," "I shall not come back," and by this very
declaration is placed beyond the reach of any living man or medium. But,
it may be asked, what then is meant by the Pitris? They are Devas, lunar
and solar, closely connected with human evolution, for the Lunar Pitris
are they who gave their Chhâyâs as the models of the First Race in the
Fourth Round, while the Solar Pitris endowed mankind with intellect. Not
only so, but these Lunar Devas passed through all the kingdoms of the
terrestrial Chain in the First Round, and during the Second and Third
Rounds "lead and represent the human element." 4 [Footnote: 4. Let the
student consult The Secret Doctrine on this matter, and he will there find
full explanations. ]
A brief examination of the part they play will prevent all future
confusion in the student's mind between the Pitris and the Elementals. In
the Rig Veda, Vishnu (or the pervading Fire, Æther) is shown first
striding through the seven regions of the World in three steps, being a
manifestation of the Central Sun. Later on, he becomes a manifestation of
our solar energy, and is connected with the septenary form and with the
Gods, Agni, Indra and other solar deities. Therefore, while the "Sons of
Fire," the primeval Seven of our System, emanate from the primordial
Flame, the "Seven Builders" of our Planetary Chain are the "Mind-born
Sons" of the latter, and--their instructors likewise. For, though in one
sense they are all Gods and are all called Pitris (Pitara, Patres,
Fathers), a great though very subtle distinction (quite Occult) is made
which must be noticed. In the Rig Veda they are divided into two
classes--the Pitris Agni-dagdha ("Fire-givers"), and the pitris
Anagni-dagdha ("non-Fire-givers") 5 [Footnote: 5. In order to create a
blind, or throw a veil upon the mystery of primordial evolution, the later
Brâhmans, with a view also to serve orthodoxy, explained the two, by an
invented fable; the first Pitris were "sons of God" and offended Brahmâ by
refusing to sacrifice to him, for which crime, the Creator cursed them to
become fools, a curse they could escape only by accepting their own sons
as instructors and addressing them as their Fathers--Pitris. This is the
exoteric version. ] i.e., as explained exoterically--Pitris who sacrificed
to the Gods and those who refused to do so at the "fire- sacrifice."
But the Esoteric and true meaning is the following. The first or
primordial Pitris, the "Seven Sons of Fire" or of the Flame, are
distinguished or divided into seven classes (like the Seven Sephiroth, and
others, see Vâyu Purâna and Harivamsha, also Rig Veda); three of which
classes are Arûpa, formless, "composed of intellectual not elementary
substance," and four are corporeal. The first are pure Agni (fire) or
Sapta-jiva ("seven lives," now become Sapta-jihva, seven-tongued, as Agni
is represented with seven tongues and seven winds as the wheels of his
car). As a formless, purely spiritual essence, in the first degree of
evolution, they could not create that, the prototypical form of which was
not in their minds, as this is the first requisite. They could only give
birth to "mind-born" beings, their "Sons," the second class of Pitris (or
Prajâpati, or Rishis, etc.), one degree more material; these, to the
third--the last of the Arûpa class. It is only this last class that was
enabled with the help of the Fourth principle of the Universal Soul
(Aditi, Âkâsha) to produce beings that became objective and having a form.
6 [Footnote: 6.
We find an echo of this in the Codex Nazaræus. Bahak-Zivo, the "father of
Genii" (the seven) is ordered to construct creatures. But, as he is
"ignorant of Orcus" and unacquainted with "the consuming fire which is
wanting in light," he fails to do so and calls in Fetahil, a still purer
spirit, to his aid, who fails still worse and sits in the mud (Ilus,
Chaos, Matter) and wonders why the living fire is so changed. It is only
when the "Spirit" (Soul) steps on the stage of creation (the feminine
Anima Mundi of the Nazarenes and Gnostics) and awakens Karabtanos--the
spirit of matter and concupiscence--who consents to help his mother, that
the "Spiritus" conceives and bring forth "Seven Figures," and again
"Seven" and once more "Seven" (the Seven Virtues, Seven Sins and Seven
Worlds). Then Fetahil dips his hand in the Chaos and creates our planet.
(See Isis Unveiled, vol. i. 298-300 et seq.) ] But when these came to
existence, they were found to possess such a small proportion of the
divine immortal Soul or Fire in them, that they were considered failures.
"The third appealed to the second, the second to the first, and the Three
had to become Four (the perfect square or cube representing the 'Circle
Squared' or immersion of pure Spirit), before the first could be
instructed" (Sansk. Comment.). Then only, could perfect
Beings--intellectually and physically--be shaped. This, though more
philosophical, is still an allegory. But its meaning is plain, however
absurd may seem the explanation from a scientific standpoint. The Doctrine
teaches the Presence of a Universal Life (or motion) within which all is,
and nothing outside of it can be. This is pure Spirit. Its manifested
aspect is cosmic primordial Matter coeval with, since it is, itself.
Semi-spiritual in comparison to the first, this vehicle of the Spirit-Life
is what Science calls Ether, which fills the boundless space, and it is in
this substance, the world-stuff, that germinates all the atoms and
molecules of what is called matter. However homogeneous in its eternal
origin, this Universal Element, once that its radiations were thrown into
the space of the (to be) manifested Universe, the centripetal and
centrifugal forces of perpetual motion, of attraction and repulsion, would
soon polarize its scattered particles, endowing them with peculiar
properties now regarded by Science as various elements distinct from each
other.
As a homogeneous whole, the world-stuff in its primordial state is
perfect; disintegrated, it loses its property of conditionless creative
power; it has to associate with its contraries. Thus, the first worlds and
Cosmic Beings, save the "Self-Existent"--a mystery no one could attempt to
touch upon seriously, as it is a mystery perceived by the divine eye of
the highest Initiates, but one that no human language could explain to the
children of our age--the first worlds and Beings were failures; inasmuch
as the former lacked that inherent creative force in them necessary for
their further and independent evolution, and that the first orders of
Beings lacked the immortal soul. Part and parcel of Anima Mundi in its
Prâkritic aspect, the Purusha element in them was too weak to allow of any
consciousness in the intervals (entr' actes) between their existences
during the evolutionary period and the cycle of Life. The three orders of
Beings, the Pitri-Rishis, the Sons of Flame, had to merge and blend
together their three higher principles with the Fourth (the Circle), and
the Fifth (the microcosmic) principle before the necessary union could be
obtained and result therefrom achieved. "There were old worlds, which
perished as soon as they came into existence; were formless, as they were
called sparks. These sparks are the primordial worlds which could not
continue because the Sacred Aged had not as yet assumed the form" 7
[Footnote: 7. Idra Suta, Zohar, iii. 292b. ] (of perfect contraries not
only in opposite sexes but of cosmical polarity). "Why were these
primordial worlds destroyed? Because," answers the Zohar, "the man
represented by the ten Sephiroth was not as yet. The human form contains
everything {spirit, soul and body}, and as it did not as yet exist the
worlds were destroyed."
Far removed from the Pitris, then, it will readily be seen are all the
various feats of Indian fakirs, jugglers and others, phenomena a hundred
times more various and astounding than are ever seen in civilized Europe
and America. The Pitris have naught to do with such public exhibitions,
nor are the "spirits of the departed" concerned in them. We have but to
consult the lists of the principal Daimons or Elemental Spirits to find
that their very names indicate their professions, or, to express it
clearly, the tricks for which each variety is best adapted. So we have the
Mâdan, a generic name indicating wicked elemental spirits, half brutes,
half monsters, for Mâdan signifies one that looks like a cow. He is the
friend of the malicious sorcerers and helps them to effect their evil
purposes of revenge by striking men and cattle with sudden illness and
death.
The Shudâla-Mâdan, or graveyard fiend, answers to our ghouls. He delights
where crime and murder were committed, near burial-spots and places of
execution. He helps the juggler in all the fire phenomena as well as Kutti
Shâttan, the little juggling imps. Shudâla, they say, is a half-fire,
half-water demon, for he received from Shiva permission to assume any
shape he chose, to transform one thing into another; and when he is not in
fire, he is in water. It is he who blinds people "to see that which they
do not see." Shûla Mâdan is another mischievous spook. He is the
furnace-demon, skilled in pottery and baking. If you keep friends with
him, he will not injure you; but woe to him who incurs his wrath. Shûla
likes compliments and flattery, and as he generally keeps underground it
is to him that a juggler must look to help him raise a tree from a seed in
a quarter of an hour and ripen its fruit.
Kumil-Mâdan, is the undine proper. He is an Elemental Spirit of the water,
and his name means blowing like a bubble. He is a very merry imp, and will
help a friend in anything relative to his department; he will shower rain
and show the future and the present to those who will resort to hydromancy
or divination by water.
Poruthû Mâdan is the "wrestling" demon; he is the strongest of all; and
whenever there are feats shown in which physical force is required, such
as levitations, or taming of wild animals, he will help the performer by
keeping him above the soil, or will over-power a wild beast before the
tamer has time to utter his incantation. So, every "physical
manifestation" has its own class of Elemental Spirits to superintend it.
Besides these there are in India the Pisâchas, Daimons of the races of the
gnomes, the giants and the vampires; the Gandharvas, good Daimons,
celestial seraphs, singers; and Asuras and Nâgas, the Titanic spirits and
the dragon or serpent-headed spirits.
These must not be confused with Elementaries, the souls and shells of
departed human beings; and here again we have to distinguish between what
has been called the astral soul, i.e., the lower part of the dual Fifth
Principle, joined to the animal, and the true Ego. For the doctrine of the
Initiates is that no astral soul, even that of a pure, good, and virtuous
man, is immortal in the strictest sense, "from elements it was formed--to
elements it must return." We may stop here and say no more: every learned
Brâhman, every Chelâ and thoughtful Theosophist will understand why. For
he knows that while the soul of the wicked vanishes, and is absorbed
without redemption, that of every other person, even moderately pure,
simply changes its ethereal particles for still more ethereal ones; and,
while there remains in it a spark of the Divine, the god- like man, or
rather, his individual Ego, cannot die. Says Proclus:
After death, the soul (the spirit) continueth to linger in the aërial body
(astral form), till it is entirely purified from all angry and voluptuous
passions . . . then doth it put off by a second dying the aërial body as
it did the earthly one. Whereupon, the ancients say that there is a
celestial body always joined with the soul, which is immortal, luminous,
and star-like--while the purely human soul or the lower part of the Fifth
Principle is not. The above explanations and the meaning and the real
attributes and mission of the Pitris, may help to better understand this
passage of Plutarch:
And of these souls the moon is the element, because souls resolve into
her, as the bodies of the deceased do into earth. Those, indeed, who have
been virtuous and honest, living a quiet and philosophical life, without
embroiling themselves in troublesome affairs, are quickly resolved; being
left by the nous (understanding) and no longer using the corporeal
passions, they incontinently vanish away.8 [Footnote: 8. Of late, some
narrow-minded critics--unable to understand the high philosophy of the
above doctrine, the Esoteric meaning of which reveals when solved the
widest horizons in astro-physical as well as in psychological
sciences--chuckled over and pooh-poohed the idea of the eighth sphere,
that could discover to their minds, befogged with old and mouldy dogmas of
an unscientific faith, nothing better than our "moon in the shape of a
dust-bin to collect the sins of men!" ]
The ancient Egyptians, who derived their knowledge from the Âryans of
India, pushed their researches far into the kingdoms of the "elemental"
and "elementary" beings. Modern archæologists have decided that the
figures found depicted on the various papyri of The Book of the Dead, or
other symbols relating to other subjects painted upon their mummy cases,
the walls of their subterranean temples and sculptured on their buildings,
are merely fanciful representations of their Gods on the one hand, and on
the other, a proof of the worship by the Egyptians of cats, dogs, and all
manner of creeping things. This modern idea is wholly wrong, and arises
from ignorance of the astral world and its strange denizens.
There are many distinct classes of "Elementaries" and "E1ementals." The
highest of the former in intelligence and cunning are the so-called
"terrestrial spirits." Of these it must suffice to say, for the present,
that they are the Larvæ, or shadows of those who have lived on earth,
alike of the good and of the bad. They are the lower principles of all
disembodied beings, and may be divided into three general groups. The
first are they who having refused all spiritual light, have died deeply
immersed in the mire of matter, and from whose sinful Souls the immortal
Spirit has gradually separated itself. These are, properly, the
disembodied Souls of the depraved; these Souls having at some time prior
to death separated themselves from their divine Spirits, and so lost their
chance of immortality. Eliphas Levi and some other Kabalists make little,
if any, distinction between Elementary Spirits who have been men, and
those beings which people the elements, and are the blind forces of
nature. Once divorced from their bodies, these Souls (also called "astral
bodies"), especially those of purely materialistic persons, are
irresistibly attracted to the earth, where they live a temporary and
finite life amid elements congenial to their gross natures. From having
never, during their natural lives, cultivated their spirituality, but
subordinated it to the material and gross, they are now unfitted for the
lofty career of the pure, disembodied being, for whom the atmosphere of
earth is stifling and mephitic. Its attractions are not only away from
earth, but it cannot, even if it would, owing to its Devachanic condition,
have naught to do with earth and its denizens consciously. Exceptions to
this rule will be pointed out later on. After a more or less prolonged
period of time these material souls will begin to disintegrate, and
finally, like a column of mist, be dissolved, atom by atom, in the
surrounding elements.
These are the "shells" which remain the longest period in the Kâma Loka;
all saturated with terrestrial effluvia, their Kâma Rûpa (body of desire)
thick with sensuality and made impenetrable to the spiritualizing
influence of their higher principles, endures longer and fades out with
difficulty. We are taught that these remain for centuries sometimes,
before the final disintegration into their respective elements.
The second group includes all those, who, having had their common share of
spirituality, have yet been more or less attached to things earthly and
terrestrial life, having their aspirations and affections more centred on
earth than in heaven; the stay in Kâma Loka of the reliquiæ of this class
or group of men, who belonged to the average human being, is of a far
shorter duration, yet long in itself and proportionate to the intensity of
their desire for life.
Remains, as a third class, the disembodied souls of those whose bodies
have perished by violence, and these are men in all save the physical
body, till their life-span is complete.
Among Elementaries are also reckoned by Kabalists what we have called
psychic embryos, the "privation" of the form of the child that is to be.
According to Aristotle's doctrine there are three principles of natural
bodies: privation, matter, and form. These principles may be applied in
this particular case. The "privation" of the child which is to be, we
locate in the invisible mind of the Universal Soul, in which all types and
forms exist from eternity--privation not being considered in the
Aristotelic philosophy as a principle in the composition of bodies, but as
an external property in their production; for the production is a change
by which the matter passes from the shape it has not to that which it
assumes. Though the privation of the unborn child's form, as well as of
the future form of the unmade watch, is that which is neither substance
nor extension nor quality as yet, nor any kind of existence, it is still
something which is, though its outlines, in order to be, must acquire an
objective form--the abstract must become concrete, in short. Thus, as soon
as this privation of matter is transmitted by energy to universal Æther,
it becomes a material form, however sublimated. If modern Science teaches
that human thought "affects the matter of another universe simultaneously
with this," how can he who believes in a Universal Mind deny that the
divine thought is equally transmitted, by the same law of energy, to our
common mediator, the universal Æther--the lower World-Soul? Very true,
Occult Philosophy denies it intelligence and consciousness in relation to
the finite and conditioned manifestations of this phenomenal world of
matter. But the Vedântin and Buddhist Philosophies alike, speaking of it
as of Absolute Consciousness, show thereby that the form and progress of
every atom of the conditioned universe must have existed in it throughout
the infinite cycles of Eternity. And, if so, then it must follow that once
there, the Divine Thought manifests itself objectively, energy faithfully
reproducing the outlines of that whose "privation" is already in the
divine mind. Only it must not be understood that this Thought creates
matter, or even the privations. No; it develops from its latent outline
but the design for the future form; the matter which serves to make this
design having always been in existence, and having been prepared to form a
human body, through a series of progressive transformations, as the result
of evolution. Forms pass; ideas that created them and the material which
gave them objectiveness, remain. These models, as yet devoid of immortal
spirits, are "Elementals"--better yet, psychic embryos--which, when their
time arrives, die out of the invisible world, and are born into this
visible one as human infants, receiving in transitu that Divine Breath
called Spirit which completes the perfect man. This class cannot
communicate, either subjectively or objectively, with men.
The essential difference between the body of such an embryo and an
Elemental proper is that the embryo--the future man--contains in himself a
portion of each of the four great kingdoms, to wit: fire, air, earth and
water; while the Elemental has but a portion of one of such kingdoms. As
for instance, the salamander, or the fire Elemental, which has but a
portion of the primordial fire and none other. Man, being higher than
they, the law of evolution finds its illustration of all four in him. It
results therefore, that the Elementals of the fire are not found in water,
nor those of air in the fire kingdom. And yet, inasmuch as a portion of
water is found not only in man but also in other bodies, Elementals exist
really in and among each other in every substance just as the spiritual
world exists and is in the material. But the last are the Elementals in
their most primordial and latent state.
II
Another class are those elemental beings which will never evolve into
human beings in the present Manvantara, but occupy, as it were, a specific
step of the ladder of being, and, by comparison with the others, may
properly be called nature-spirits, or cosmic agents of nature, each being
confined to its own element and never transgressing the bounds of others.
These are what Tertullian called the "princes of the powers of the air."
In the teachings of Eastern Kabalists, and of the Western Rosicrucians and
Alchemists, they are spoken of as the creatures evolved in and from the
four kingdoms of earth, air, fire and water, and are respectively called
gnomes, sylphs, salamanders and undines. Forces of nature, they will
either operate effects as the servile agents of general law, or may be
employed, as shown above, by the disembodied spirits--whether pure or
impure--and by living adepts of magic and sorcery, to produce desired
phenomenal results. Such beings never become men. 9 [Footnote: 9. Persons
who believe in clairvoyant power, but are disposed to discredit the
existing of any other spirits in nature than disembodied human spirits,
will be interested in an account of certain clairvoyant observations which
appeared in the London Spiritualist of June 29th, 1877. A thunderstorm
approaching, the seeress saw "a bright spirit emerge from a dark cloud and
pass with lightning speed across the sky, and, a few minutes after, a
diagonal line of dark spirits in the clouds." These are the Maruts of the
Vedas.
The well-known lecturer, author, and clairvoyant, Mrs. Emma Hardinge
Britten, has published accounts of her frequent experiences with these
elemental spirits. If Spiritualists will accept her "spiritual" experience
they can hardly reject her evidence in favour of the occult theories. ]
Under the general designation of fairies, and fays, these spirits of the
elements appear in the myths, fables, traditions, or poetry of all
nations, ancient and modern. Their names are legion-- peris, devs, djins,
sylvans, satyrs, fauns, elves, dwarfs, trolls, norns, nisses, kobolds,
brownies, necks, stromkarls, undines, nixies, goblins, ponkes, banshees,
kelpies, pixies, moss people, good people, good neighbours, wild women,
men of peace, white ladies--and many more. They have been seen, feared,
blessed, banned, and invoked in every quarter of the globe and in every
age. Shall we then concede that all who have met them were hallucinated?
These Elementals are the principal agents of disembodied but never visible
"shells" taken for spirits at séances, and are, as shown above, the
producers of all the phenomena except the subjective.
In the course of this article we will adopt the term "Elemental" to
designate only these nature- spirits, attaching it to no other spirit or
monad that has been embodied in human form.
Elementals, as said already, have no form, and in trying to describe what
they are, it is better to say that they are "centres of force" having
instinctive desires, but no consciousness, as we understand it. Hence
their acts may be good or bad indifferently.
This class is believed to possess but one of the three chief attributes of
man. They have neither immortal spirits nor tangible bodies; only astral
forms, which partake, to a distinguishing degree, of the element to which
they belong and also of the ether. They are a combination of sublimated
matter and a rudimental mind. Some remain throughout several cycles
changeless, but still have no separate individuality, acting collectively,
so to say. Others, of certain elements and species, change form under a
fixed law which Kabalists explain. The most solid of their bodies is
ordinarily just immaterial enough to escape perception by our physical
eyesight, but not so unsubstantial but that they can be perfectly
recognized by the inner or clairvoyant vision. They not only exist and can
all live in ether, but can handle and direct it for the production of
physical effects, as readily as we can compress air or water for the same
purpose by pneumatic and hydraulic apparatus; in which occupation they are
readily helped by the "human elementaries," or the "shells." More than
this; they can so condense it as to make for themselves tangible bodies,
which by their Protean powers they can cause to assume such likeness as
they choose, by taking as their models the portraits they find stamped in
the memory of the persons present. It is not necessary that the sitter
should be thinking at the moment of the one represented. His image may
have faded many years before. The mind receives indelible impression even
from chance acquaintances or persons encountered but once. As a few
seconds exposure of the sensitized photograph plate is all that is
requisite to preserve indefinitely the image of the sitter, so is it with
the mind.
According to the doctrine of Proclus, the uppermost regions from the
Zenith of the Universe to the Moon belonged to the Gods or Planetary
Spirits, according to their hierarchies and classes. The highest among
them were the twelve Huperouranioi, or Super-celestial Gods, with whole
legions of subordinate Daimons at their command. They are followed next in
rank and power by the Egkosmioi, the Inter-cosmic Gods, each of these
presiding over a great number of Daimons, to whom they impart their power
and change it from one to another at will. These are evidently the
personified forces of nature in their mutual correlation, the latter being
represented by the third class, or the Elementals we have just described.
Further on he shows, on the principle of the Hermetic axiom--of types, and
prototypes--that the lower spheres have their subdivisions and classes of
beings as well as the upper celestial ones, the former being always
subordinate to the higher ones. He held that the four elements are all
filled with Daimons, maintaining with Aristotle that the universe is full,
and that there is no void in nature. The Daimons of the earth, air, fire,
and water are of an elastic, ethereal, semi-corporeal essence. It is these
classes which officiate as intermediate agents between the Gods and men.
Although lower in intelligence than the sixth order of the higher Daimons,
these beings preside directly over the elements and organic life. They
direct the growth, the inflorescence, the properties, and various changes
of plants. They are the personified ideas or virtues shed from the
heavenly Hylê into the inorganic matter; and, as the vegetable kingdom is
one remove higher than the mineral, these emanations from the celestial
Gods take form and being in the plant, they become its soul. It is that
which Aristotle's doctrine terms the form in the three principles of
natural bodies, classified by him as privation, matter, and form. His
philosophy teaches that besides the original matter, another principle is
necessary to complete the triune nature of every particle, and this is
form; an invisible, but still, in an ontological sense of the word, a
substantial being, really distinct from matter proper. Thus, in an animal
or a plant--besides the bones, the flesh, the nerves, the brains, and the
blood, in the former; and besides the pulpy matter, tissues, fibres, and
juice in the latter, which blood and juice, by circulating' through the
veins and fibres, nourishes all parts of both animal and plant; and
besides the animal spirits, which are the principles of motion, and the
chemical energy which is transformed into vital force in the green
leaf--there must be a substantial form, which Aristotle called in the
horse, the horse's soul; Proclus, the daimon of every mineral, plant, or
animal, and the mediæval philosophers, the elementary spirits of the four
kingdoms.
All this is held in our century as "poetical metaphysics" and gross
superstition. Still on strictly ontological principles, there is, in these
old hypotheses, some shadow of probability, some clue to the perplexing
missing links of exact science. The latter has become so dogmatic of late,
that all that lies beyond the ken of inductive science is termed
imaginary; and we find Professor Joseph Le Conte stating that some of the
best scientists "ridicule the use of the term 'vital force,' or vitality,
as a remnant of superstition.'' 10 [Footnote: 10. Correlation of Vital
with Chemical and Physical Forces, by J. Le Conte. ] De Candolle suggests
the term "vital movement," instead of vital force;11 [Footnote: 11.
Archives des Sciences, xiv. 345, December, 1872. ] thus preparing for a
final scientific leap which will transform the immortal, thinking man,
into an automaton with clock-work inside him. "But," objects Le Conte,
"can we conceive of movement without force? And if the movement is
peculiar, so also is the form of force."
In the Jewish Kabalah, the nature-spirits were known under the general
name of Shedim, and divided into four classes. The Hindûs call them Bhûtas
and Devas, and the Persians called them all Devs; the Greeks indistinctly
designated them as Daimons; the Egyptians knew them as Afrites. The
ancient Mexicans, says Kaiser, believed in numerous spirit-abodes, into
one of which the shades of innocent children were placed until final
disposal; into another, situated in the sun, ascended the valiant souls of
heroes; while the hideous spectres of incorrigible sinner were sentenced
to wander and despair in subterranean caves, held in the bonds of the
earth- atmosphere, unwilling and unable to liberate themselves. This
proves pretty clearly that the "ancient" Mexicans knew something of the
doctrines of Kâma Loka. These passed their time in communicating with
mortals, and frightening those who could see them. Some of the African
tribes know them as Yowahoos. In the Indian Pantheon, as we have often
remarked, there are no less than 330,000,000 of various kinds of spirits,
including Elementals, some of which were termed by the Brâhmans, Daityas.
These beings are known by the adepts to be attracted toward certain
quarters of the heavens by something of the same mysterious property which
makes the magnetic needle turn toward the north, and certain plants to
obey the same attraction If we will only bear in mind the fact that the
rushing of planets through space must create as absolute a disturbance in
the plastic and attenuated medium of the ether, as the passage of a cannon
shot does in the air, or that of a steamer in the water, and on a cosmic
scale, we can understand that certain planetary aspects, admitting our
premises to be true, may produce much more violent agitation and cause
much stronger currents to flow in a given direction than others.
We can also see why, by such various aspects of the stars, shoals of
friendly or hostile Elementals might be poured in upon our atmosphere, or
some particular portion of it, and make the fact appreciable by the
effects which ensue. If our royal astronomers are able, at times, to
predict cataclysms, such as earthquakes and inundations, the Indian
astrologers and mathematicians can do so, and have so done, with far more
precision and correctness, though they act on lines which to the modern
sceptic appear ridiculously absurd. The various races of spirits are also
believed to have a special sympathy with certain human temperaments, and
to more readily exert power over such than others. Thus, a bilious,
lymphatic, nervous, or sanguine person would be affected favourably or
otherwise by conditions of the astral light, resulting from the different
aspects of the planetary bodies. Having reached this general principle,
after recorded observations extending over an indefinite series of years,
or ages, the adept astrologer would require only to know what the
planetary aspects were at a given anterior date, and to apply his
knowledge of the succeeding changes in the heavenly bodies, to be able to
trace, with approximate accuracy, the varying fortunes of the personage
whose horoscope was required, and even to predict the future. The accuracy
of the horoscope would depend, of course, no less upon the astrologer's
astronomical erudition than upon his knowledge of the occult forces and
races of nature.
Pythagoras taught that the entire universe is one vast series of
mathematically correct combinations. Plato shows the Deity geometrizing.
The world is sustained by the same law of equilibrium and harmony upon
which it was built. The centripetal force could not manifest itself
without the centrifugal in the harmonious revolutions of the spheres; all
forms are the product of this dual force in nature. Thus, to illustrate
our case, we may designate the spirit as the centrifugal, and the soul as
the centripetal, spiritual energies. When in perfect harmony, both forces
produce one result; break or damage the centripetal motion of the earthly
soul tending toward the center which attracts it; arrest its progress by
clogging it with a heavier weight of matter than it can bear, and the
harmony of the whole, which was its life, is destroyed. Individual life
can only be continued if sustained by this two-fold force. The least
deviation from harmony damages it; when it is destroyed beyond redemption,
the forces separate and the form is gradually annihilated. After the death
of the depraved and the wicked, arrives the critical moment. If during
life the ultimate and desperate effort of the inner self to reunite itself
with the faintly- glimmering ray of its divine monad is neglected; if this
ray is allowed to be more and more shut out by the thickening crust of
matter, the soul, once freed from the body, follows its earthly
attractions, and is magnetically drawn into and held within the dense fogs
of the material atmosphere of the Kâma Loka. Then it begins to sink lower
and lower, until it finds itself, when returned to consciousness, in what
the ancients termed Hades, and we--Avichî. The annihilation of such a soul
is never instantaneous; it may last centuries, perhaps; for nature never
proceeds by jumps and starts, and the astral soul of the personality being
formed of elements, the law of evolution must bide its time. Then begins
the fearful law of compensation, the Yin-youan of the Buddhist initiates.
This class of spirits are called the "terrestrial," or "earthly
elementaries," in contradistinction to the other classes, as we have shown
in the beginning. But there is another and still more dangerous class. In
the East, they are known as the "Brothers of the Shadow," living men
possessed by the earth-bound elementaries; at times--their masters, but
ever in the long run falling victims to these terrible beings. In Sikkhim
and Tibet they are called Dugpas (red-caps), in contradistinction to the
Geluk-pas (yellow-caps), to which latter most of the adepts belong. And
here we must beg the reader not to misunderstand us. For though the whole
of Bûtan and Sikkhim belongs to the old religion of the Bhons, now known
generally as the Dug-pas, we do not mean to have it understood that the
whole of the population is possessed, en masse, or that they are all
sorcerers. Among them are found as good men as anywhere else, and we speak
above only of the élite of their Lamaseries, of a nucleus of priests,
"devil-dancers," and fetish worshippers, whose dreadful and mysterious
rites are utterly unknown to the greater part of the population. Thus
there are two classes of these terrible "Brothers of the Shadow"--the
living and the dead. Both cunning, low, vindictive, and seeking to
retaliate their sufferings upon humanity, they become, until final
annihilation, vampires, ghouls, and prominent actors at séances. These are
the leading "stars," on the great spiritual stage of "materialization,"
which phenomenon they perform with the help of the more intelligent of the
genuine-born "elemental" creatures, which hover around and welcome them
with delight in their own spheres. Henry Kunrath, the great German
Kabalist, in his rare work, Amphitheatrum Sapientæ Æternæ has a plate with
representations of the four classes of these human "elementary spirits."
Once past the threshold of the sanctuary of initiation, once that an adept
has lifted the "Veil of Isis," the mysterious and jealous Goddess, he has
nothing to fear; but till then he is in constant danger.
Magi and theurgic philosophers objected most severely to the "evocation of
souls." "Bring her (the soul) not forth, lest in departing she retain
something," says Psellus. "It becomes you not to behold them before your
body is initiated, since, by always alluring, they seduce the souls of the
uninitiated"--says the same philosopher, in another passage.
They objected to it for several good reasons. 1. "It is extremely
difficult to distinguish a good Daimon from a bad one," says Iamblichus.
2. If the shell of a good man succeeds in penetrating the density of the
earth's atmosphere--always oppressive to it, Often hateful--still there is
a danger that it cannot avoid; the soul is unable to come into proximity
with the material world without that on "departing, she retains
something," that is to say, she contaminates her purity, for which she has
to suffer more or less after her departure. Therefore, the true theurgist
will avoid causing any more suffering to this pure denizen of the higher
sphere than is absolutely required by the interests of humanity. It is
only the practitioners of black magic--such as the Dugpas of Bhûtan and
Sikkhim--who compel the presence, by the powerful incantations of
necromancy, of the tainted souls of such as have lived bad lives, and are
ready to aid their selfish designs.
Of intercourse with the Augœides, through the mediumistic powers of
subjective mediums, we elsewhere speak.
The theurgists employed chemicals and mineral substances to chase away
evil spirits. Of the latter, a stone called Mnizurin was one of the most
powerful agents. "When you shall see a terrestrial Daimon approaching,
exclaim, and sacrifice the stone Mnizurin"--exclaims a Zoroastrian Oracle
(Psel., 40).
These "Daimons" seek to introduce themselves into the bodies of the
simple-minded and idiots, and remain there until dislodged therefrom by a
powerful and pure will. Jesus, Apollonius, and some of the apostles, had
the power to cast out "devils," by purifying the atmosphere within and
without the patient, so as to force the unwelcome tenant to flight.
Certain volatile salts are particularly obnoxious to them; Zoroaster is
corroborated in this by Mr. C. F. Varley, and ancient science is justified
by modern. The effect of some chemicals used in a saucer and placed under
the bed, by Mr. Varley, of London,12 [Footnote: 12. Mr. Cromwell F.
Varley, the well-known electrician of the Atlantic Cable Company,
communicates the result of his observations, in the course of a debate at
the Psychological Society of Great Britain, which is reported in the
Spiritualist (London, April 14th, 1876, pp. l74, 175). He thought that the
effect of free nitric acid in the atmosphere was able to drive away what
he calls "unpleasant spirits." He thought that those who were troubled by
unpleasant spirits at home, would find relief by pouring one ounce of
vitriol upon two ounces of finely-powdered nitre in a saucer and putting
the mixture under the bed. Here is a scientist, whose reputation extends
over two continents, who gives a recipe to drive away bad spirits! And yet
the general public mocks at as a "superstition" the herbs and incenses
employed by Hindus, Chinese, Africans, and other races to accomplish the
self-same purpose! ] for the purpose of keeping away some disagreeable
physical phenomena at night, are corroborative of this great truth. Pure
or even simply inoffensive human spirits fear nothing, for having rid
themselves of terrestrial matter, terrestrial compounds can affect them in
no wise; such spirits are like a breath. Not so with the earth-bound souls
and the nature-spirits.
It is for these carnal terrestrial Larvæ, degraded human spirits, that the
ancient Kabalists entertained a hope of reïncarnation. But when, or how?
At a fitting moment, and if helped by a sincere desire for his amendment
and repentance by some strong, sympathizing person, or the will of an
adept, or even a desire emanating from the erring spirit himself, provided
it is powerful enough to make him throw off the burden of sinful matter.
Losing all consciousness, the once bright monad is caught once more into
the vortex of our terrestrial evolution, and repasses the subordinate
kingdoms, and again breathes as a living child. To compute the time
necessary for the completion of this process would be impossible. Since
there is no perception of time in eternity, the attempt would be a mere
waste of labour.
Speaking of the elementary, Porphyry says:
These invisible beings have been receiving from men honours as gods; . . .
a universal belief makes them capable of becoming very malevolent; it
proves that their wrath is kindled against those who neglect to offer them
a legitimate worship.13 [Footnote: 13. Of Sacrifices to Gods and Daimons,"
chap. ii. ]
Homer describes them in the following terms:
Our gods appear to us when we offer them sacrifice . . . sitting
themselves at our tables, they partake of our festival meals. Whenever
they meet on his travels a solitary Phœnician, they serve to him as
guides, and otherwise manifest their presence. We can say that our piety
approaches us to them as much as crime and bloodshed unite the Cyclopes
and the ferocious race of Giants.14 [Footnote: 14. Odyssey, vii. ]
The latter proves that these Gods were kind and beneficent Daimons, and
that, whether they were disembodied spirits or elemental beings, they were
no "devils."
The language of Porphyry, who was himself a direct disciple of Plotinus,
is still more explicit as to the nature of these spirits.
Daimons are invisible; but they know how to clothe themselves with forms
and configurations subjected to numerous variations, which can be
explained by their nature having much of the corporeal in itself. Their
abode is in the neighbourhood of the earth . . . and when they can escape
the vigilance of the good Daimons, there is no mischief they will not dare
commit. One day they will employ brute force; another, cunning.15
[Footnote: 15. Porphyry, "Of Sacrifices to Gods and Daimons," chap. ii. ]
Further, he says:
It is a child's play for them to arouse in us vile passions, to impart to
societies and nations turbulent doctrines, provoking wars, seditions, and
other public calamities, and then tell you "that all of these are the work
of the gods." . . . These spirits pass their time in cheating and
deceiving mortals, creating around them illusions and prodigies; their
greatest ambition is to pass as gods and souls (disembodied spirits).16
[Footnote: 16. Ibid. ]
Iamblichus, the great theurgist of the Neoplatonic school, a man skilled
in sacred magic, teaches that:
Good Daimons appear to us in reality, while the bad ones can manifest
themselves but under the shadowy forms of phantoms.
Further, he corroborates Porphyry, and tells how that:
The good ones fear not the light, while the wicked ones require darkness .
. . The sensations they excite in us make us believe in the presence and
reality of things they show, though these things be absent.17 [Footnote:
17. Iamblichus, De Mysteriis Egyptorum. ]
Even the most practised theurgists sometimes found danger in their
dealings with certain elementaries, and we have Iamblichus stating that:
The gods, the angels, and the Daimons, as well as the souls, may be
summoned through evocation and prayer . . . But when, during theurgic
operations, a mistake is made, beware! Do not imagine that you are
communicating with beneficent divinities, who have answered your earnest
prayer; no, for they are bad Daimons, only under the guise of good ones!
For the elementaries often clothe themselves with the similitude of the
good, and assume a rank very much superior to that they really occupy.
Their boasting betrays them.18 {footnote: 18. Ibid., "On the Difference
between the Daimons, the Souls," etc. ]
The ancients, who named but four elements, made of ether a fifth. On
account of its essence being made divine by the unseen presence, it was
considered as a medium between this world and the next. They held that
when the directing intelligences retired from any portion of ether, one of
the four kingdoms which they are bound to superintend, the space was left
in possession of evil. An adept who prepared to converse with the
"invisibles," had to know his ritual well, and be perfectly acquainted
with the conditions required for the perfect equilibrium of the four
elements in the astral light. First of all, he must purify the essence,
and within the circle in which he sought to attract the pure spirits,
equilibrize the elements, so as to prevent the ingress of the Elementals
into their respective spheres. But woe to the imprudent enquirer who
ignorantly trespasses upon forbidden ground; danger will beset him at
every step. He evokes powers that he cannot control; he arouses sentries
which allow only their masters to pass. For, in the words of the immortal
Rosicrucian:
Once that thou hast resolved to become a coöperator with the spirit of the
living God, take care not to hinder Him in His work; for, if thy heat
exceeds the natural proportion, thou hast stirred the wrath of the moyst
19 [footnote: 19. We give the spelling and words of this Kabalist, who
lived and published his works in the seventeenth century. Generally he is
considered as one of the most famous alchemists among the Hermetic
philosophers. ] natures, and they will stand up against the central fire,
and the central fire against them, and there will be a terrible division
in the chaos.20 [Footnote: 20. The most positive of materialistic
philosophers agree that all that exists was evolved from ether; hence,
air, water, earth, and fire, the four primordial elements must also
proceed from ether and chaos the first duad; all the imponderables,
whether now known or unknown, proceed from the same source. Now, if there
is a spiritual essence in matter, and that essence forces it to shape
itself into millions of individual forms, why is it illogical to assert
that each of these spiritual kingdoms in nature is peopled with beings
evolved out of its own material? Chemistry teaches us that in man's body
there are air, water, earth, and heat, or fire--air is present in its
components; water in the secretions; earth in the inorganic constituents;
and fire in the animal heat. The Kabalist knows by experience that an
elemental spirit contains only one of these, and that each one of the four
kingdoms has its own peculiar elemental spirits; man being higher than
they, the law of evolution finds its illustration in the combination of
all four in him. ]
The spirit of harmony and union will depart from the elements, disturbed
by the imprudent hand; and the currents of blind forces will become
immediately infested by numberless creatures of matter and instinct--the
bad demons of the theurgists, the devils of theology; the gnomes,
salamanders, sylphs, and undines will assail he rash performer under
multifarious aërial forms.
Unable to invent anything, they will search your memory to its very
depths; hence the nervous exhaustion and mental oppression of certain
sensitive natures at spiritual circles. The Elementals will bring to light
long-forgotten remembrances of the past; forms, images, sweet mementoes,
and familiar sentences, long since faded from our own remembrance, but
vividly preserved in the inscrutable depths of our memory and on the
astral tablets of the imperishable "Book of Life."
The author of the Homoiomerian system of philosophy, Anaxagoras of
Clazomene, firmly believed that the spiritual prototypes of all things, as
well as their elements, were to be found in the boundless ether, where
they were generated, whence they evolved, and whither they returned from
earth. In common with the Hindûs who had personified their Âkâsha, and
made of it a deific entity, the Greeks and Latins had deified Æther.
Virgil calls Zeus, Pater Omnipotens Æther, 21 [Footnote: 21. Virgil,
Georgica. book ii. ] Magnus, the Great God, Ether.
These beings, the elemental spirits of the Kabalists, 22 [Footnote: 22.
Porphyry and other philosophers explain the nature of the dwellers They
are mischievous and deceitful, though some of them are perfectly gentle
and harmless, but so weak as to have the greatest difficulty in
communicating with mortals whose company they seek incessantly. The former
are not wicked through intelligent malice. The law of spiritual evolution
not having yet developed their instinct into intelligence, whose highest
light belongs but to immortal spirits, their powers of reasoning are in a
latent state, and, therefore, they themselves, irresponsible.
But the Latin Church contradicts the Kabalists. St. Augustine has even a
discussion on that account with Porphyry, the Neoplatonist. "These
spirits," he says, "are deceitful, not by their nature, as Porphyry, the
theurgist, will have it, but through malice. They pass themselves off for
gods and for the souls of the defunct" (Civit. Det, x. 2). So far Porphyry
agrees with him; "but they do not claim to be demons [read devils], for
they are such in reality!"--adds the Bishop of Hippo. So far, so good, and
he is right there, But then, under what class should we place the men
without heads, whom Augustine wishes us to believe he saw himself; or the
satyrs of St. Jerome, which he asserts were exhibited for a considerable
length of time at Alexandria? They were, he tells us, "men with the legs
and tails of goats"; and, if we may believe him, one of these satyrs was
actually pickled and sent in a cask to the Emperor Constantine!!!] are
those whom the Christian clergy denounce as "devils," the enemies of
mankind!
III
Every organized thing in this world, visible as well as invisible, has an
element appropriate to itself. The fish lives and breathes in the water;
the plant consumes carbonic acid, which for animals and men produces
death; some beings are fitted for rarefied strata of air, others exist
only in the densest. Life to some is dependent on sunlight, to others,
upon darkness; and so the wise economy of nature adapts to each existing
condition some living form. These analogies warrant the conclusion that,
not only is there no unoccupied portion of universal nature, but also that
for each thing that has life, special conditions are furnished, and, being
furnished, they are necessary. Now, assuming that there is an invisible
side to the universe, the fixed habit of nature warrants the conclusion
that this half is occupied, like the other half; and that each group of
its occupants is supplied with the indispensable conditions of existence.
It is as illogical to imagine that identical conditions are furnished to
all, as it would be to maintain such a theory respecting the inhabitants
of the domain of visible nature. That there are "spirits" implies that
there is a diversity of "spirits"; for men differ, and human "spirits" are
but disembodied men.
To say that all "spirits" are alike, or fitted to the same atmosphere, or
possessed of like powers, or governed by the same attractions--electric,
magnetic, odic, astral, it matters not which--is as absurd as though one
should say that all planets have the same nature, or that all animals are
amphibious, or that all men can be nourished on the same food. To begin
with, neither the elementals, nor the elementaries themselves, can be
called "spirits" at all. It accords with reason to suppose that the
grossest natures among them will sink to the lowest depths of the
spiritual atmosphere--in other words, be found nearest to the earth.
Inversely, the purest will be farthest away. In what, were we to coin a
word, we should call the "psychomatics" of Occultism, it is as
unwarrantable to assume that either of these grades of ethereal beings can
occupy the place, or subsist in the conditions, of the other, as it would
be in hydraulics to expect that two liquids of different densities could
exchange their markings on the scale of Beaume's hydrometer.
Görres, describing a conversation he had with some Hindûs of the Malabar
coast, reports that upon asking them whether they had ghosts among them,
they replied:
Yes, but we know them to be bad bhûts [spirits, or rather, the "empty"
ones, the "shells"], . . . good ones can hardly ever appear at all. They
are principally the spirits of suicides and murderers, or of those who die
violent deaths. They constantly flutter about and appear as phantoms.
Night- time is favourable to them, they seduce the feeble-minded and tempt
others in a thousand different ways.23 [Footnote: 23. Görres, Mystique,
iii; 63. ]
Porphyry presents to us some hideous facts whose verity is substantiated
in the experience of every student of magic. He writes:
The soul, 24 [Footnote: 24. The ancients called the spirits of bad people
"souls"; the soul was the "larva" and "lemure." Good human spirits became
"gods." ] having even after death a certain affection for its body, art
affinity proportioned to the violence with which their union was broken,
we see many spirits hovering in despair about their earthly remains; we
even see them eagerly seeking the putrid remains of other bodies, but
above all freshly-spilled blood, which seems to impart to them for the
moment some of the faculties of life. 25. [Footnote: 25. Porphyry, De
Sacrificiis. Chapter on the true Cultus. ]
Though spiritualists discredit them ever so much, these nature-spirits--as
much as the "elementaries," the "empty shells," as the Hindus call
them--are realities. If the gnomes, sylphs, salamanders and undines of the
Rosicrucians existed in their days, they must exist now. Bulwer Lytton's
"Dweller on the Threshold" is a modern conception, modelled on the ancient
type of the Sulanuth of the Hebrews and Egyptians, which is mentioned in
the Book of Jasher.26 [Footnote:
26. Chap. lxxx. vv. 19, 20. "And when the Egyptians hid themselves on
account of the swarm [one of the plagues alleged to have been brought on
by Moses] . . . they locked their doors after them, and God ordered the
Sulanuth . . . [a sea-monster, naively explains the translator, in a foot-
note] which was then in the sea, to come up and go into Egypt . . . and
she had long arms, ten cubits in length . . . and she went upon the roofs
and uncovered the rafting and cut them . . . and stretched forth her arm
into the house and removed the lock and the bolt and opened the houses of
Egypt . . . and the swarm of animals destroyed the Egyptians, and it
grieved them exceedingly." ]
The Christians are very wrong to treat them indiscriminately, as "devils,"
"imps of Satan," and to give them like characteristics names. The
elementals are nothing of the kind, but simply creatures of ethereal
matter, irresponsible, and neither good nor bad, unless influenced by a
superior intelligence. It is very extraordinary to hear devout Catholics
abuse and misrepresent the nature-spirits, when one of their greatest
authorities, Clement the Alexandrian, has described these creatures as
they really are. Clement, who perhaps had been a theurgist as well as an
Neoplatonist, and thus argued upon good authority, remarks, that it is
absurd to call them devils, 27 [Footnote: 27. Strom., vi. 17, § 159. ] for
they are only inferior angels, "the powers which inhabit elements, move
the winds and distribute showers, and as such are agents and subject to
God." 28 [Footnote: 28. Ibid., vi. 3, §30. ] Origen, who before he became
a Christian also belonged to the Platonic school, is of the same opinion.
Porphyry, as we have seen, describes these daimons more carefully than any
one else.
The Secret Doctrine teaches that man, if he wins immortality, will remain
for ever the septenary trinity that he is in life, and will continue so
throughout all the spheres. The astral body, which in this life is covered
by a gross physical envelope, becomes--when relieved of that covering by
the process of corporeal death--in its turn the shell of another and more
ethereal body. This begins developing from the moment of death, and
becomes perfected when the astral body of the earthly form finally
separates from it. This process, they say, is repeated at every new
transition from sphere to sphere of life. But the immortal soul, the
"silvery spark," observed by Dr. Fenwick in Margrave's brain (in Bulwer
Lytton's Strange Story), and not found by him in the animals, never
changes, but remains indestructible "by aught that shatters its
tabernacle." The descriptions by Porphyry and Iamblichus and others, of
the spirits of animals, which inhabit the astral light, are corroborated
by those of many of the most trustworthy and intelligent clairvoyants.
Sometimes the animal forms are even made visible to every person at a
spiritual circle, by being materialized. In his People from the Other
World, Colonel H. S. Olcott describes a materialized squirrel which
followed a spirit-woman into the view of the spectators, disappeared and
reappeared before their eyes several times, and finally followed the
spirit into the cabinet. The facts given in modern spiritualistic
literature are numerous and many of them are trustworthy.
As to the human spirit, the notions of the older philosophers and mediæval
Kabalists while differing in some particulars, agreed on the whole; so
that the doctrine of one may be viewed as the doctrine of the other. The
most substantial difference consisted in the location of the immortal or
divine spirit of man. While the ancient Neoplatonists held that the
Augœides never descends hypostatically into the living man, but only more
or less sheds its radiance on the inner man--the astral soul--the
Kabalists of the middle ages maintained that the spirit, detaching itself
from the ocean of light and spirit, entered into man's soul, where it
remained through life imprisoned in the astral capsule. This difference
was the result of the belief of Christian Kabalists, more or less, in the
dead letter of the allegory of the fall of man. The soul, they said,
became, through the "fall of Adam," contaminated with the world of matter,
or Satan. Before it could appear with its enclosed divine spirit in the
presence of the Eternal, it had to purify itself of the impurities of
darkness. They compared--The spirit imprisoned within the soul to a drop
of water enclosed within a capsule of gelatine and thrown in the ocean; so
long as the capsule remains whole the drop of water remains isolated;
break the envelope and the drop becomes a part of the ocean--its
individual existence has ceased. So it is with the spirit. As long as it
is enclosed in its plastic mediator, or soul, it has an individual
existence. Destroy the capsule, a result which may occur from the agonies
of withered conscience, crime, and moral disease, and the spirit returns
back to its original abode. Its individuality is gone.
On the other hand, the philosophers who explained the "fall into
generation" in their own way, viewed spirit as something wholly distinct
from the soul. They allowed its presence in the astral capsule only so far
as the spiritual emanations or rays of the "shining one" were concerned.
Man and his spiritual soul or the monad--i.e., spirit and its vehicle--had
to conquer their immortality by ascending toward the unity with which, if
successful, they were finally linked, and into which they were absorbed,
so to say. The individualization of man after death depended on the
spirit, not on his astral or human soul--Manas and its vehicle Kâma
Rûpa--and body. Although the word "personality," in the sense in which it
is usually understood, is an absurdity, if applied literally to our
immortal essence, still the latter is a distinct entity, immortal and
eternal, per se; and when (as in the case of criminals beyond redemption)
the shining thread which links the spirit to the soul, from the moment of
the birth of a child, is violently snapped, and the disembodied personal
entity is left to share the fate of the lower animals, to gradually
dissolve into ether, fall into the terrible state of Âvîchi, or disappear
entirely in the eighth sphere and have its complete personality
annihilated--even then the spirit remains a distinct being. It becomes a
planetary spirit, an angel; for the gods of the Pagan or the archangels of
the Christian, the direct emanations of the One Cause, notwithstanding the
hazardous statement of Swedenborg, never were nor will they be men, on our
planet, at least.
This specialization has been in all ages the stumbling-block of
metaphysicians. The whole esotericism of the Buddhistic philosophy is
based on this mysterious teaching, understood by so few persons, and so
totally misrepresented by many of the most learned scholars. Even
metaphysicians are too inclined to confound the effect with the cause. A
person may have won his immortal life, and remain the same inner self he
was on earth, throughout eternity; but this does not imply necessarily
that he must either remain the Mr. Smith or Brown he was on earth, or lose
his individuality. Therefore, the astral soul, i.e., the personality, like
the terrestrial body and the lower portion of the human soul of man, may,
in the dark hereafter, be absorbed into the cosmical ocean of sublimated
elements, and cease to feel its personal individuality, if it did not
deserve to soar higher, and the divine spirit, or spiritual individuality,
still remain an unchanged entity, though this terrestrial experience of
his emanations may be totally obliterated at the instant of separation
from the unworthy vehicle.
If the "spirit," or the divine portion of the soul, is preëxistent as a
distinct being from all eternity, as Origen, Synesius, and other Christian
fathers and philosophers taught, and if it is the same, and nothing more
than the metaphysically-objective soul, how can it be otherwise than
eternal? And what matters it in such a case, whether man leads an animal
or a pure life, if, do what he may, he can never lose his personality?
This doctrine is as pernicious in its consequences as that of vicarious
atonement. Had the latter dogma, in company with the false idea that we
are all personally immortal, been demonstrated to the world in its true
light, humanity would have been bettered by its propagation. Crime and sin
would be avoided, not for fear of earthly punishment, or of a ridiculous
hell, but for the sake of that which lies the most deeply rooted in our
nature-- the desire of a personal and distinct life in the hereafter, the
positive assurance that we cannot win it unless we "take the kingdom of
heaven by violence," and the conviction that neither human prayers nor the
blood of another man will save us from personal destruction after death,
unless we firmly link ourselves during our terrestrial life with our own
immortal spirit--our only personal God.
Pythagoras, Plato, Timæus of Locris, and the whole Alexandrian School
derived the soul from the universal World-Soul; and a portion of the
latter was, according to their own teachings--ether; something of such a
fine nature as to be perceived only by our inner sight. Therefore, it
cannot be the essence of the Monas, or Cause, 29 [Footnote: 29. As says
Krishna--who is at the same time Purusha and Prakriti in its totality, and
the seventh principle, the divine spirit in man--in the Bhagavad Gita: "I
am the Cause. I am the production and dissolution of the whole of Nature.
On me is all the Universe suspended as pearls upon a string." (Ch. vii.)
"Even though myself unborn, of changeless essence, and the Lord of all
existence, yet in presiding over Nature (Prakriti) which is mine, I am
born but through my own Mâyâ [the mystic power of Self-ideation, the
Eternal Thought in the Eternal Mind]." (Ch. iv.) ] because the Anima Mundi
is but the effect, the objective emanation of the former. Both the divine
spiritual soul and the human soul are preëxistent. But, while the former
exists as a distinct entity, an individualization, the soul (the vehicle
of the former) exists only as preëxisting matter, an unscient portion of
an intelligent whole. Both were originally formed from the Eternal Ocean
of Light; but as the Theosophists expressed it, there is a visible as well
as invisible spirit in fire. They made a difference between the Anima
Bruta and the Anima Divina. Empedocles firmly believed all men and animals
to possess two souls; and in Aristotle we find that he calls one the
reasoning soul, Nous, and the other, the animal soul, Psuche. According to
these philosophers, the reasoning soul comes from without the Universal
Soul (i.e., from a source higher than the Universal Soul--in its cosmic
sense; it is the Universal Spirit, the seventh principle of the Universe
in its totality), and the other from within.
This divine and superior region, in which they located the invisible and
supreme deity, was considered by them (by Aristotle himself, who was not
an initiate) as a fifth element-- whereas it is the seventh in the
Esoteric Philosophy, or Mûlaprakriti--purely spiritual and divine, whereas
the Anima Mundi proper was considered as composed of a fine, igneous, and
ethereal nature spread throughout the Universe, in short--Ether. 30
[Footnote: 30. Ether is the Âkâsha of the Hindus. Âkâshais Prakriti, or
the totality of the manifested Universe, while Purusha is the Universal
Spirit, higher than the Universal Soul. ] The Stoics, the greatest
materialists of ancient days, excepted the Divine Principle and Divine
Soul from any such a corporeal nature. Their modern commentators and
admirers, greedily seizing the opportunity, built on this ground the
supposition that the Stoics believed in neither God nor soul, the essence
of matter. Most certainly Epicurus did not believe in God or soul as
understood by either ancient or modern theists. But Epicurus, whose
doctrine (militating directly against the agency of a Supreme Being and
Gods, in the formation or government of the world) placed him far above
the Stoics in atheism and materialism, nevertheless taught that the soul
is of a fine, tender essence formed from the smoothest, roundest, and
finest atoms--which description still brings us to the same sublimated
ether. He further believed in the Gods. Arnobius, Tertullian, Irenæus, and
Origen, notwithstanding their Christianity, believed, with the more modern
Spinoza and Hobbes, that the soul was corporeal, though of a very fine
nature--an anthropomorphic and personal something, i.e., corporeal, finite
and conditioned. Can it under such conditions become immortal? Can the
mutable become the immutable?
This doctrine of the possibility of losing one's soul and, hence,
individuality, militates with the ideal theories and progressive ideas of
some spiritualists, though Swedenborg fully adopts it. They will never
accept the kabalistic doctrine which teaches that it is only through
observing the law of harmony that individual life hereafter can be
obtained; and that the farther the inner and outer man deviate from this
fount of harmony, whose source lies in our divine spirit, the more
difficult it is to regain the ground.
But while the spiritualists and other adherents of Christianity have
little, if any, perception of this fact of the possible death and
obliteration of the human personality by the separation of the immortal
part from the perishable, some Swedenborgians--those, at least, who follow
the spirit of a philosophy, not merely the dead letter of a
teaching--fully comprehend it. One of the most respected ministers of the
New Church, the Rev. Chauncey Giles, D.D., of New York, recently
elucidated the subject in a public discourse as follows. Physical death,
or the death of the body, was a provision of the divine economy for the
benefit of man, a provision by means of which he attained the higher ends
of his being. But there is another death which is the interruption of the
divine order and the destruction of every human element in man's nature,
and every possibility of human happiness. This is the spiritual death
which takes place before the dissolution of the body. "There may be a vast
development of man's natural mind without that development being
accompanied by a particle of the divine love, or of unselfish love of
man." When one falls into a love of self and love of the world, with its
pleasures, losing the divine love of God and of the neighbour, he falls
from life to death. The higher principles which constitute the essential
elements of his humanity perish, and he lives only on the natural plane of
his faculties.
Physically he exists, spiritually he is dead. To all that pertains to the
higher and the only enduring phase of existence he is as much dead as his
body becomes dead to all the activities, delights, and sensations of the
world when the spirit has left it. This spiritual death results from
disobedience of the laws of spiritual life, which is followed by the same
penalty as the disobedience of the laws of the natural life. But the
spiritually dead have still their delights; they have their intellectual
endowments, and power, and intense activities. All the animal delights are
theirs, and to multitudes of men and women these constitute the highest
ideal of human happiness. The tireless pursuit of riches, of the
amusements and entertainments of social life; the cultivation of graces of
manner, of taste in dress, of social preferment, of scientific
distinction, intoxicate and enrapture these dead-alive; but, the eloquent
preacher remarks, "these creatures, with all their graces, rich attire,
and brilliant accomplishments, are dead in the eye of the Lord and the
angels, and when measured by the only true and immutable standard have no
more genuine life than skeletons whose flesh has turned to dust."
Although we do not believe in "the Lord and the angels"--not, at any rate,
in the sense given to these terms by Swedenborg and his followers, we
nevertheless admire these feelings and fully agree with the reverend
gentleman's opinions.
A high development of the intellectual faculties does not imply spiritual
and true life. The presence in one of a highly developed human,
intellectual soul (the fifth principle, or Manas), is quite compatible
with the absence of Buddhi, or the spiritual soul. Unless the former
evolves from and develops under the beneficent and vivifying rays of the
latter, it will remain for ever but a direct progeny of the terrestrial,
lower principles, sterile in spiritual perceptions; a magnificent,
luxurious sepulchre, full of the dry bones of decaying matter within. Many
of our greatest scientists are but animate corpses--they have no spiritual
sight because their spirits have left them, or, rather, cannot reach them.
So we might go through all ages, examine all occupations, weigh all human
attainments, and investigate all forms of society, and we would find these
spiritually dead everywhere.
Although Aristotle himself, anticipating the modern physiologists,
regarded the human mind as a material substance, and ridiculed the
hylozoïsts, nevertheless he fully believed in the existence of a "double"
soul, or soul plus spirit, as one can see in his De Generat. et Corrupt.
(Lib. ii.). He laughed at Strabo for believing that any particles of
matter, per se, could have life and intellect in themselves sufficient to
fashion by degrees such a multiform world as ours.31 [Footnote: 31. De
Part., i. 1. ] Aristotle is indebted for the sublime morality of his
Nichomachean Ethics to a thorough study of the Pythagorean Ethical
Fragments; for the latter can be easily shown to have been the source at
which he gathered his ideas, though he might not have sworn "by him who
the Tetraktys found."32 [Footnote: 32. Pythagorean oath. The Pythagoreans
swore by their Master. ] But indeed our men of science know nothing
certain about Aristotle. His philosophy is so abtruse that he constantly
leaves his reader to supply by the imagination the missing links of his
logical deductions. Moreover, we know that before his works ever reached
our scholars, who delight in his seemingly atheistical arguments in
support of his doctrine of fate, they passed through too many hands to
have remained immaculate. From Theophrastus, his legator, they passed to
Neleus, whose heirs kept them mouldering in subterranean caves for nearly
150 years; after which, we learn that his manuscripts were copied and much
augmented by Appelicon of Theos, who supplied such paragraphs as had
become illegible, by conjectures of his own, probably many of these drawn
from the depths of his inner consciousness. Our scholars of the nineteenth
as anxious to imitate him practically as they are to throw his inductive
method and materialistic theories at the heads of the Platonists. We
invite them to collect facts as carefully as he did, instead of denying
those they know nothing about.
What we have said here and elsewhere of the variety of "spirits" and other
invisible beings evolved in the astral light, and what we now mean to say
of mediums and the tendency of their mediumship, is not based upon
conjecture, but upon actual experience and observation. There is scarcely
one phase of mediumship, of either kind, that we have not seen exemplified
during the past thirty-five years, in various countries. India, Tibet,
Borneo, Siam, Egypt, Asia Minor, America (North and South), and other
parts of the world, have each displayed to us its peculiar phase of
mediumistic phenomena and magical power. Our varied experience has fully
corroborated the teachings of our Masters and of The Secret Doctrine, and
has taught us two important truths, viz., that for the exercise of
"mediumship" personal purity and the exercise of a trained and indomitable
will-power are indispensable; and that spiritualists can never assure
themselves of the genuineness of mediumistic manifestations unless they
occur in the light and under such reasonable test conditions as would make
an attempted fraud instantly noticed.
For fear of being misunderstood, we would remark that while, as a rule,
physical phenomena are produced by the nature-spirits, of their own motion
and under the impulse of the elementaries, still genuine disembodied human
spirits, may, under exceptional circumstances--such as the aspiration of a
pure, loving heart, or under the influence of some intense thought or
unsatisfied desire, at the moment of death--manifest their presence,
either in dream, or vision, or even bring about their objective
appearance--if very soon after physical death. Direct writing may be
produced in the genuine handwriting of the "spirit," the medium being
influenced by a process unknown as much to himself as to the modern
spiritualists, we fear. But what we maintain and shall maintain to the
last is, that no genuine human spirit can materialize, i.e., clothe his
monad with an objective form. Even for the rest it must be a mighty
attraction indeed to draw a pure, disembodied spirit from its radiant,
Devachanic state--its home--into the foul atmosphere from which it escaped
upon leaving its earthly body.
When the possible nature of the manifesting intelligences, which science
believes to be a "psychic force," and spiritualists the identical "spirits
of the dead," is better known, then will academicians and believers turn
to the old philosophers for information. They may in their indomitable
pride, that becomes so often stubbornness and arrogance, do as Dr.
Charcot, of the Salpêtrière of Paris, has done: deny for years the
existence of Mesmerism and its phenomena, to accept and finally preach it
in public lectures--only under the assumed name, Hypnotism.
We have found in spiritualistic journals many instances where apparitions
of departed pet dogs and other animals have been seen. Therefore, upon
spiritualistic testimony, we must think that such animal "spirits" do
appear although we reserve the right of concurring with the ancients that
the forms are but tricks of the elementals. Notwithstanding every proof
and probability the spiritualists will, nevertheless, maintain that it is
the "spirits" of the departed human beings that are at work even in the
"materialization" of animals. We will now examine with their permission
the pro and con of the mooted question. Let us for a moment imagine an
intelligent orang-outang or some African anthropoid ape disembodied, i.e.,
deprived of its physical and in possession of an astral, if not an
immortal body. Once open the door of communication between the terrestrial
and the spiritual world, what prevents the ape from producing physical
phenomena such as he sees human spirits produce? And why may not these
excel in cleverness and ingenuity many of those which have been witnessed
in spiritualistic circles? Let spiritualists answer. The orang- outang of
Borneo is little, if any, inferior to the savage man in intelligence. Mr.
Wallace and other great naturalists give instances of its wonderful
acuteness, although its brains are inferior in cubic capacity to the most
undeveloped of savages. These apes lack but speech to be men of low grade.
The sentinels placed by monkeys; the sleeping chambers selected and built
by orang- outangs; their prevision of danger and calculations, which show
more than instinct; their choice of leaders whom they obey; and the
exercise of many of their faculties, certainly entitle them to a place at
least on a level with many a flat-headed Australian. Says Mr. Wallace,
"The mental requirements of savages, and the faculties actually exercised
by them, are very little above those of the animals."
Now, people assume that there can be no apes in the other world, because
apes have no "souls." But apes have as much intelligence, it appears, as
some men; why, then, should these men, in no way superior to the apes,
have immortal spirits, and the apes none? The materialists will answer
that neither the one nor the other has a spirit, but that annihilation
overtakes each at physical death. But the spiritual philosophers of all
times have agreed that man occupies a step one degree higher than the
animal, and is possessed of that something which it lacks, be he the most
untutored of savages or the wisest of philosophers. The ancients, as we
have seen, taught that while man is a septenary trinity of body, astral
spirit, and immortal soul, the animal is but a duality--i.e., having but
five instead of seven principles in him, a being having a physical body
with its astral body and life-principle, and its animal soul and vehicle
animating it. Scientists can distinguish no difference in the elements
composing the bodies of men and brutes; and the Kabalists agree with them
so far as to say that the astral bodies (or, as the physicists would call
it, the "life-principle") of animals and men are identical in essence.
Physical man is but the highest development of animal life. If, as the
scientists tell us, even thought is matter, and every sensation of pain or
pleasure, every transient desire is accompanied by a disturbance of ether;
and those bold speculators, the authors of the Unseen Universe believe
that thought is conceived "to affect the matter of another universe
simultaneously with this"; why, then, should not the gross, brutish
thought of an orang-outang, or a dog, impressing itself on the ethereal
waves of the astral light, as well as that of man, assure the animal a
continuity of life after death, or a "future state"?
The Kabalists held, and now hold, that it is unphilosophical to admit that
the astral body of man can survive corporeal death, and at the same time
assert that the astral body of the ape is resolved into independent
molecules. That which survives as an individuality after the death of the
body is the astral soul, which Plato, in the Timæus and Gorgias, calls the
mortal soul, for, according to the Hermetic doctrine, it throws off its
more material particles at every progressive change into a higher sphere.
Let us advance another step in our argument. If there is such a thing as
existence in the spiritual world after corporeal death, then it must occur
in accordance with the law of evolution. It takes man from his place at
the apex of the pyramid of matter, and lifts him into a sphere of
existence where the same inexorable law follows him. And if it follows
him, why not everything else in nature? Why not animals and plants, which
have all a life-principle, and whose gross forms decay like his, when that
life-principle leaves them? If his astral body becomes more ethereal upon
attaining the other sphere, why not theirs?* [Footnote: *. The article
here comes to an abrupt termination--whether it was ever finished or
whether some of the MS. was lost, it is impossible to say.--EDS.
[Lucifer]. ]
H. P. Blavatsky Lucifer, August, 1893
|
TINH LINH
Các bài báo của HP Blavatsky I
Vũ Trụ, trong mắt người xưa không phải là một thứ ǵ đó không có
ai ở, trải dài khắp thiên đàng; đối với họ đó là một đại dương vô tận, bao
bọc như biển trần gian quen thuộc của chúng ta, với các vị Thần, Hành
Tinh Thượng Đế, những sinh vật quái dị hoặc nhỏ bé, và
chúng có trong mỗi phân tử mầm sống từ tiềm năng cho đến phát triển nhất. Giống như các
quần thể sống trong các đại dương của chúng ta và các vùng nước quen thuộc
vây quanh chúng ta, mỗi loại có môi trường sống ở một số
nơi mà chúng thích nghi
một cách kỳ lạ, một số thân thiện và một số
thù nghịch với con người, một số
dễ chịu và một số trông đáng sợ, một số t́m kiếm nơi ẩn náu
trong
những ngóc ngách yên tĩnh và bến cảng bị kết chặt
vào bờ, và một
số bơi qua những vùng nước lớn; th́
cũng giống như vậy đối với các chủng tộc khác nhau của
các thiên thần Hành
tinh, Nguyên tố và các Tinh linh khác, cho là có thể sống ở các khu
vực khác nhau của đại dương vĩ đại của cơi cao, và được thích nghi chính
xác với các điều kiện tương ứng của họ.
Theo các học thuyết cổ xưa, mọi thành viên của quần thể thanh tao đa dạng
này, từ những "Thần thánh" cao nhất cho đến những
tinh linh vô hồn, đều được
tiến hóa bởi chuyển động không ngừng vốn có trong
cơi trung giới. Ánh
sáng là lực, và lực được tạo ra do ư chí. V́ điều này sẽ bắt nguồn
từ một trí thông minh không thể sai lầm, v́ nó là tuyệt đối và bất biến và
không có ǵ là các cơ quan vật chất của tư tưởng con người trong đó, là
sự hiện thân thuần khiết siêu mịn của chính MỘT CUỘC SỐNG, nó
hoạt động từ
thời nguyên thủy, theo các quy luật bất biến, để phát triển cấu trúc cơ
bản cần thiết cho các thế hệ tiếp theo của những ǵ chúng ta gọi là chủng
tộc loài người. Tất cả những thứ sau, dù thuộc hành tinh này hay một số
hành tinh khác trong không gian, cơ thể trần thế của họ đă tiến hóa trong
ma trận này ra khỏi cơ thể của một lớp nhất định của những
tinh linh này - mầm nguyên thủy của Thần và người - đă qua đời vào thế
giới hữu h́nh. Trong Triết học Cổ đại, không có mối liên hệ nào được cung
cấp bởi cái mà Tyndall gọi là "trí tưởng tượng có học thức"; không bị gián
đoạn để lấp đầy khối lượng suy đoán duy vật được thực hiện bởi nỗ lực phi
lư để giải một phương tŕnh với ngoại trừ một tập hợp các đại lượng; tổ
tiên "ngu dốt" của chúng ta đă lần theo quy luật tiến hóa trong toàn bộ vũ
trụ. Theo tiến tŕnh dần dần từ đám mây sao đến sự phát triển của cơ thể
vật chất của con người, quy tắc vẫn tốt, v́ vậy, từ vũ trụ cho đến tinh
thần con người nhập thể, họ đă lần theo dấu vết của một loạt các thực thể
không bị gián đoạn.
Những sự phát triển này là từ thế giới của Tinh thần sang thế giới của Vật
chất tổng thể: và qua đó trở lại cội nguồn của vạn vật. "Nguồn gốc của các
loài" đối với họ là một nguồn gốc từ Tinh thần, cội nguồn nguyên thủy của
tất cả, đến "sự suy thoái của Vật chất." Trong chuỗi hoàn chỉnh mở ra này,
các sinh vật cơ bản, tâm linh có một vị trí riêng biệt, nằm giữa các thái
cực, giống như mối liên hệ bị mất tích giữa con vượn và con người của ông
Darwin.
Không có tác giả nào trong thế giới văn học từng mô tả chân thực hơn hoặc
thực tế hơn về những sinh vật này hơn Sir E. Bulwer-Lytton, tác giả của
Zanoni. Giờ đây, bản thân anh là "một thứ không phải vật chất" mà là một
"ư tưởng về niềm vui và ánh sáng", những lời của anh nghe giống như tiếng
vọng trung thành của kư ức hơn là ḍng chảy hoa lệ của trí tưởng tượng đơn
thuần. Anh ta khiến Mejnour khôn ngoan nói với Glyndon:
Con người kiêu ngạo tương ứng với sự ngu dốt của ḿnh. Trong nhiều thời
đại, anh đă nh́n thấy vô số thế giới lấp lánh trong không gian như bong
bóng của đại dương không bờ biển, chỉ có những ngọn nến nhỏ. . . rằng Chúa
đă vui ḷng thắp sáng không v́ mục đích nào khác ngoài việc làm cho bóng
đêm dễ chịu hơn đối với con người. Thiên văn học đă sửa chữa ảo tưởng về
sự phù phiếm này của con người, và con người giờ đây miễn cưỡng thú nhận
rằng các v́ sao là thế giới, lớn hơn và huy hoàng hơn của chính ḿnh. Ở
khắp mọi nơi, trong thiết kế bao la này, khoa học mang đến ánh sáng cuộc
sống mới. Vậy th́ lư luận, bằng cách loại suy hiển nhiên, nếu không phải
là một chiếc lá, nếu không phải là một giọt nước, nhưng không kém ǵ ngôi
sao cuối năm, một thế giới có thể sinh sống và thở - nay, nếu ngay cả bản
thân con người cũng là một thế giới của những kiếp sống khác, và hàng
triệu và vô số người sống trong các ḍng sông máu của Ngài, và cư ngụ
trong khung cảnh của con người, như con người sống trên trái đất - lẽ
thường (nếu các học sinh của chúng ta có nó) sẽ đủ để dạy rằng cái vô hạn
ṿng tṛn mà bạn gọi là không gian - cái vô biên không thể chọc thủng phân
chia trái đất với mặt trăng và các v́ sao - cũng chứa đầy tương ứng và
thích hợp của nó. đời sống. Không phải là một điều phi lư có thể nh́n thấy
được khi giả sử rằng chúng sinh sống chen chúc trên từng chiếc lá, nhưng
lại vắng bóng trong không gian bao la! Luật của hệ thống vĩ đại cấm sự
lăng phí của một nguyên tử; nó không biết chỗ nào mà cái ǵ đó của cuộc
sống không thở. Vậy th́, bạn có thể h́nh dung rằng không gian, mà bản thân
nó là vô hạn, chỉ là một sự lăng phí, đơn độc không có sự sống, ít hữu ích
hơn đối với một thiết kế của vạn vật hơn là chiếc lá có lỗ, hơn là một
khối cầu? Kính hiển vi cho bạn thấy những sinh vật trên lá; không có ống
cơ học nào được phát minh để khám phá ra những thứ cao cấp hơn và nhiều
năng khiếu hơn bay lơ lửng trong bầu không khí bất khả xâm phạm. Tuy
nhiên, giữa những người cuối cùng và con người là một mối quan hệ bí ẩn và
khủng khiếp. Nhưng trước tiên, để vượt qua rào cản này, tâm hồn mà bạn
lắng nghe phải được mài dũa bởi nhiệt huyết mănh liệt, được thanh lọc khỏi
mọi ham muốn trần thế. Khi được chuẩn bị như vậy, khoa học có thể được đưa
ra để hỗ trợ nó; bản thân thị giác có thể hiển thị nhiều hơn, thần kinh
nhạy bén hơn, tinh thần sống động hơn và hướng ngoại hơn, và bản thân các
yếu tố - không khí, không gian - có thể được tạo ra, bằng một số bí mật
của hóa học cao hơn, sờ thấy rơ hơn và rơ ràng hơn . Và điều này cũng
không phải là Ma thuật như cách gọi đáng tin cậy của nó; như tôi đă thường
nói trước đây, Ma thuật (một môn khoa học vi phạm Tự nhiên) không tồn tại;
nó là khoa học mà tự nhiên có thể được kiểm soát. Bây giờ, trong không
gian có hàng triệu sinh vật, không phải là tinh thần theo nghĩa đen, v́ họ
có tất cả, như động vật không nh́n thấy bằng mắt thường, một số dạng vật
chất, mặc dù vật chất rất mỏng manh, không khí và tiểu thể, như nó vốn có,
nhưng là một bộ phim, một tṛ chơi, mà quần áo tinh thần. Tuy nhiên, trên
thực tế, những chủng tộc này khác nhau nhiều nhất ở một số điểm vượt trội
về trí tuệ, một số bệnh ác tính khủng khiếp; một số thù địch như yêu quái
với đàn ông, một số khác dịu dàng như sứ giả giữa đất và trời.1 [Chú
thích: 1. Bulwer-Lytton, Zanoni. ]
Đó là bản phác thảo không đầy đủ về khoảng trống của Tinh linh Linh vật,
được đưa ra bởi một người mà nhiều người có lư trí tin rằng biết nhiều hơn
những ǵ anh ta chuẩn bị thừa nhận khi đối mặt với công chúng hoài nghi.
Chúng tôi đă gạch dưới một vài ḍng mà không có ǵ có thể mô tả bằng h́nh
ảnh hơn. Một Initiate, có kiến thức cá nhân về những sinh vật này, không
thể làm tốt hơn.
Bây giờ chúng ta có thể chuyển cho "Thần", hoặc Daimons, của người Ai Cập
và Hy Lạp cổ đại, và từ những thứ này cho Devas và Pitris của những người
Hindû Âryan cổ đại hơn.
Thần, hay Daimoniac, của người Hy Lạp và La Mă là ai hoặc cái ǵ? Kể từ
đó, cái tên này đă được độc quyền và được các Giáo phụ Thiên chúa giáo
biến dạng để sử dụng cho riêng họ. Luôn theo bước chân của các Triết gia
Pagan già trên con đường đầy rẫy những suy đoán của họ, trong khi vẫn cố
gắng biến những điều này thành những dấu vết mới trên mảnh đất nguyên sơ,
và chính họ là những người tiên phong đầu tiên trong một khu rừng chân lư
vĩnh cửu không lối ṃn cho đến nay --họ lặp lại mưu mẹo của Zoroastrian:
để quét sạch tất cả các vị thần và vị thần Hindû, Zoroaster đă gọi họ là
tất cả các Dev, và lấy cái tên này để chỉ những sức mạnh ma quỷ. Các Giáo
Phụ Cơ Đốc cũng vậy. Họ áp dụng tên thiêng liêng của Daimonia - Egos thần
thánh của con người - cho ác quỷ của họ, một sự hư cấu về những bộ năo bị
bệnh, và do đó làm ô danh những biểu tượng nhân hóa của khoa học tự nhiên
thời cổ đại khôn ngoan,
Chúng ta có thể học được từ Socrates, Plato, Plutarch, và nhiều nhà hiền
triết và triết gia nổi tiếng khác của thời tiền Cơ đốc cũng như hậu Cơ đốc
giáo. Chúng tôi sẽ đưa ra một số quan điểm của họ.
Xenocrates, người đă giải thích nhiều lư thuyết và lời dạy bất thành văn
của sư phụ ḿnh, và người đă vượt qua Plato trong định nghĩa của ông về
học thuyết về những cường độ vô h́nh, đă dạy rằng các Daimons là những
sinh vật trung gian giữa sự hoàn hảo của thần thánh và tội lỗi của con
người, 2 [Chú thích chân trang: 2.
Plutarch, De Isid., Ch. xxv, tr. 360.] và ông chia chúng thành các lớp,
mỗi lớp lại chia thành nhiều lớp khác. Nhưng anh ta tuyên bố rơ ràng rằng
Linh hồn cá nhân hoặc cá nhân là Daimon bảo vệ hàng đầu của mọi người, và
không có Daimon nào có quyền lực đối với chúng ta hơn chính chúng ta. V́
vậy, Daimonion của Socrates là Thần hoặc Thực thể thiêng liêng đă truyền
cảm hứng cho ông trong suốt cuộc đời của ḿnh. Nó phụ thuộc vào con người
để mở hoặc đóng nhận thức của ḿnh đối với tiếng nói của Thần thánh.
Heracleides, người đă áp dụng đầy đủ các quan điểm của Pitago và Platon về
Linh hồn con người, bản chất và khả năng của Linh hồn, nói về các Tinh
linh, gọi họ là "Daimons với cơ thể khí và hơi", và khẳng định rằng Linh
hồn sống trong Dải Ngân hà trước khi hạ xuống "thế hệ" hoặc sự tồn tại
dưới bậc hai.
Một lần nữa, khi tác giả của Epinomis xác định vị trí giữa các vị thần cao
nhất và thấp nhất (Linh hồn hiện thân) ba lớp Daimons, và các dân tộc
trong vũ trụ với những sinh vật vô h́nh, ông ấy có lư trí hơn các nhà khoa
học hiện đại của chúng ta, những người khiến cho giữa hai thái cực có một
thời gian gián đoạn rộng lớn. hiện hữu, sân chơi của các thế lực mù quáng,
hoặc các nhà Thần học Cơ đốc, những người gọi mọi ngoại giáo là Thượng đế,
linh thú hay ma quỷ. Trong số ba lớp này, hai lớp đầu tiên là vô h́nh; cơ
thể của họ là ether thuần khiết và lửa (Tinh linh hành tinh); Daimons của
lớp thứ ba được mặc bằng các cơ quan hơi nước; chúng thường vô h́nh, nhưng
đôi khi, chúng trở nên cụ thể, có thể nh́n thấy trong vài giây. Đây là
những linh hồn trần gian, hay linh hồn thiên giới của chúng ta.
Thực tế là, từ Daimon đă được người xưa, và đặc biệt là bởi các Triết gia
của trường phái Alexandria, đặt cho tất cả các loại linh hồn, dù tốt hay
xấu, con người hay cách khác, nhưng tên gọi này thường đồng nghĩa với các
vị thần hoặc các thiên thần. Ví dụ, "Samothraces" là tên gọi của các vị
thần Fane; được tôn thờ tại Samothracia trong Bí ẩn. Chúng được coi là
giống hệt với Cabeiri, Dioscuri và Corybantes. Tên của họ rất thần bí -
biểu thị Pluto, Ceres hoặc Proserpina, Bacchus, và Æsculapius hoặc Hermes,
và tất cả họ đều được gọi là Daimons.
Apuleius, nói bằng cùng một ngôn ngữ biểu tượng và được che đậy, về hai
Linh hồn, con người và thần thánh, nói:
Linh hồn con người là một con quỷ mà ngôn ngữ của chúng ta có thể gọi là
thiên tài. Cô ấy là một vị thần bất tử, mặc dù ở một khía cạnh nào đó, cô
ấy được sinh ra cùng lúc với người đàn ông mà cô ấy mang trong ḿnh. Do
đó, chúng ta có thể nói rằng cô ấy chết theo cùng một cách mà cô ấy được
sinh ra.
Những người đàn ông lỗi lạc c̣n được người xưa gọi là Thần. Được tôn tạo
trong suốt cuộc đời, ngay cả "vỏ" của họ cũng được tôn kính trong một phần
của Bí ẩn. Niềm tin vào Thần linh, ở Larvæ và Umbræ, là một niềm tin phổ
biến khi đó, v́ nó đang trở nên nhanh chóng - bây giờ. Ngay cả những triết
gia vĩ đại nhất, những người đă được hậu thế coi là những người theo chủ
nghĩa Duy vật và Vô thần cứng rắn nhất - chỉ v́ họ bác bỏ ư tưởng kỳ cục
về một vị Chúa ngoài vũ trụ cá nhân - chẳng hạn như Epicurus, tin vào Thần
linh và các đấng vô h́nh. Quay ngược trở lại thời cổ đại, trong số những
triết gia vĩ đại của thời kỳ tiền Cơ đốc giáo, chúng ta có thể nhắc đến
Cicero, như một người ít bị buộc tội là mê tín và dị đoan.
Nói về những người mà anh ấy gọi là Thần và là con người hoặc linh hồn khí
quyển, anh ấy nói:
Chúng ta biết rằng trong số tất cả các sinh vật, con người là loài được
h́nh thành tốt nhất, và như các vị thần thuộc số này, chúng phải có h́nh
dạng con người. Tôi không có ư nói rằng các vị thần có cơ thể và máu trong
họ; nhưng tôi nói rằng họ có vẻ như thể họ có cơ thể với máu Epicurus,
người mà những thứ ẩn giấu đều hữu h́nh như thể anh ta đă chạm vào chúng
bằng ngón tay của ḿnh, dạy chúng ta rằng các vị thần nói chung không nh́n
thấy được, nhưng họ có thể hiểu được; rằng chúng không phải là những cơ
thể có độ rắn chắc nhất định mà chúng ta có thể nhận ra chúng bằng những
h́nh ảnh lướt qua của chúng; rằng v́ có đủ các nguyên tử trong không gian
vô hạn để tạo ra những h́nh ảnh như vậy, chúng được tạo ra trước chúng ta
và
khiến chúng ta nhận ra đâu là những sinh mệnh hạnh phúc, bất tử.3 [Chú
thích cuối trang: 3. De Natura Deorum, lib. tôi. Mũ lưỡi trai. xviii. ]
Nếu, từ Hy Lạp và Ai Cập trở thành cái nôi của nền văn minh vũ trụ, Ấn Độ,
chúng tôi thẩm vấn những người Brâhmans và những triết lư đáng ngưỡng mộ
nhất của họ, chúng tôi nhận thấy họ gọi các vị thần và Daimoniac của họ
bằng một số lượng và nhiều tên gọi khác nhau, tức là ba mươi ba triệu
trong số các Vị thần này sẽ yêu cầu toàn bộ thư viện chỉ chứa tên và thuộc
tính của chúng. Chúng tôi sẽ chọn cho thời điểm hiện tại chỉ có hai cái
tên trong số Pantheon. Những nhóm này là những nhóm quan trọng nhất cũng
như ít được các nhà Đông phương học hiểu nhất - bản chất thực sự của họ đă
bị bao bọc trong sự che khuất bởi người Brâhmans không muốn tiết lộ những
bí mật triết học của họ. Chúng ta sẽ nói về nhưng Devas và Pitris.
Các sinh vật trên không trước đây là một số cao cấp hơn, một số khác thấp
hơn con người. Thuật ngữ này có nghĩa đen là Những người tỏa sáng, những
người chói lọi; và nó bao gồm các sinh vật tâm linh ở nhiều mức độ khác
nhau, bao gồm các thực thể từ các thời kỳ hành tinh trước đó, những người
tham gia tích cực vào việc h́nh thành các hệ mặt trời mới và đào tạo nhân
loại trẻ sơ sinh, cũng như các Tinh linh Hành tinh chưa vi phạm, những
người sẽ mô phỏng con người trong các cuộc khảo sát tâm linh. các vị thần
và thậm chí cả các nhân vật trên sân khấu của lịch sử nhân loại.
Đối với Deva Yonis, họ là những Elementals thuộc loại thấp hơn so với các
"Vị thần" Kosmic, và phải tuân theo ư muốn của cả thầy phù thủy. Đối với
lớp này thuộc về những con gnomes, sylph, tiên nữ, djins, v.v ... Họ là
Linh hồn của các nguyên tố, các năng lực thất thường trong Tự nhiên, hoạt
động theo một Quy luật bất biến, vốn có trong các Trung tâm
năng lực này,
với ư thức chưa phát triển và cơ thể của khuôn nhựa. , có thể được định
h́nh theo ư muốn có ư thức hoặc vô thức của con người, những người đặt
ḿnh vào mối quan hệ với họ. Chính bằng cách thu hút một số sinh vật thuộc
tầng lớp này mà các phương tiện tâm linh hiện đại của chúng ta đầu tư lớp
vỏ đang phai nhạt của những con người đă khuất bằng một loại sức mạnh cá
nhân. Những sinh vật này chưa bao giờ, nhưng sẽ, trong vô số thời đại, do
đó, sẽ được tiến hóa thành nam giới. Họ thuộc về ba vương quốc thấp hơn,
Chúng tôi đă t́m thấy một ư kiến rất sai lầm không chỉ có cơ sở trong
những người theo thuyết Tâm linh - những người nh́n thấy linh hồn của
những sinh vật quái gở của họ ở khắp mọi nơi - mà ngay cả trong số một số
nhà Phương Đông, những người nên biết rơ hơn. Họ thường tin rằng thuật ngữ
tiếng Phạn Pitris có nghĩa là linh hồn của tổ tiên trực tiếp của chúng ta;
của những con người quái gở. Do đó, lập luận của một số nhà Tâm linh học
rằng fakirs, và các nhân viên kỳ quan phương Đông khác, là phương tiện;
rằng bản thân họ thú nhận rằng không thể sản xuất bất cứ thứ ǵ nếu không
có sự giúp đỡ của Pitris, người mà họ là công cụ ngoan ngoăn. Điều này sai
nhiều hơn một nghĩa, lỗi được bắt đầu lần đầu tiên, chúng tôi tin rằng,
bởi ML Jacolliot, trong cuốn sách Spitisme dans le Monde, và Govinda Swami
của ông; hoặc, như anh ấy đánh vần nó, hiện tượng "fakir Kovindasami".
Pitris không phải là tổ tiên của những người sống hiện tại, mà là của loài
người hoặc chủng tộc nguyên thủy; tinh thần của các chủng tộc loài người,
trên quy mô lớn của quá tŕnh tiến hóa giảm dần, đi trước các chủng tộc
người của chúng ta, và có thể chất, cũng như tinh thần, vượt trội hơn
nhiều so với các loài lợn hiện đại của chúng ta. Ở Mânava-Dharma-Shâstra,
họ được gọi là Tổ tiên Mặt trăng. Hindû - ít nhất là Brâhman kiêu hănh -
không có khao khát lớn như vậy để trở lại vùng đất lưu vong này sau khi
anh ta đă rũ bỏ mối quan hệ phàm trần của ḿnh, cũng như những người theo
thuyết Tâm linh b́nh thường; cũng không có cái chết nào đối với anh ta bất
kỳ nỗi kinh hoàng lớn nào đối với Cơ đốc nhân. Do đó, những bộ óc phát
triển cao nhất ở Ấn Độ sẽ luôn quan tâm đến việc tuyên bố, trong khi hành
động để lại những nguyên liệu bằng đất sét của họ, "Nachapunarâvarti,"
"Tôi sẽ không quay lại," và chính lời tuyên bố này nằm ngoài tầm với của
bất kỳ người sống hay phương tiện nào. Nhưng, có thể được hỏi, vậy th́
Pitris có nghĩa là ǵ? Họ là các Devas, mặt trăng và mặt trời, có liên hệ
chặt chẽ với sự tiến hóa của con người, v́ Lunar Pitris là họ đă cho
Chhâyâ của họ làm h́nh mẫu của Chủng tộc đầu tiên trong Ṿng thứ tư, trong
khi Pitris Mặt trời ban tặng cho nhân loại trí tuệ. Không chỉ như vậy,
những Lunar Devas này đă đi qua tất cả các vương quốc của Chuỗi trên cạn
trong Ṿng đầu tiên, và trong Ṿng thứ hai và thứ ba "dẫn đầu và đại diện
cho nguyên tố con người." 4 [Chú thích cuối trang: 4. Hăy để học sinh tham
khảo Học thuyết Bí mật về vấn đề này, và anh ta sẽ t́m thấy những lời giải
thích đầy đủ. ]
Một cuộc kiểm tra ngắn gọn về phần họ chơi sẽ ngăn chặn tất cả sự nhầm lẫn
trong tương lai trong tâm trí của học sinh giữa Pitris và các Elementals.
Trong Rig Veda, Vishnu (hay Ngọn lửa lan tràn, Æther) lần đầu tiên được
thể hiện sải bước qua bảy khu vực của Thế giới trong ba bước, là biểu hiện
của Mặt trời trung tâm. Sau đó, anh ta trở thành một biểu hiện của năng
lượng mặt trời của chúng ta, và được kết nối với h́nh dạng riêng lẻ và với
các vị thần, Agni, Indra và các vị thần mặt trời khác. Do đó, trong khi
"Những đứa con của Lửa", Bảy người nguyên thủy trong Hệ thống của chúng
ta, phát ra từ Ngọn lửa nguyên thủy, th́ "Bảy Người xây dựng" Chuỗi Hành
tinh của chúng ta là "Những đứa con được sinh ra từ Tâm trí" của Hệ thống
sau này, và - những người hướng dẫn của họ cũng vậy . Bởi v́, mặc dù theo
một nghĩa nào đó, họ đều là Thần và đều được gọi là Pitris (Pitara,
Patres, Fathers), một sự khác biệt tuyệt vời mặc dù rất tinh vi (khá huyền
bí) được thực hiện mà phải được chú ư. Trong Rig Veda, họ được chia thành
hai lớp - Pitris Agni-dagdha ("Người cho lửa") và pitris Anagni-dagdha
("người không truyền lửa") 5 [Chú thích: 5. Để tạo một người mù, hoặc che
đậy bí ẩn của sự tiến hóa nguyên thủy, những người Brâhmans sau này, với
quan điểm cũng phục vụ cho chủ nghĩa chính thống, đă giải thích cả hai
bằng một câu chuyện ngụ ngôn được phát minh ra; Pitris đầu tiên là "con
trai của Thượng đế" và xúc phạm Brahmâ bằng cách từ chối hy sinh cho ông
ta, v́ tội nào, Tạo hóa đă nguyền rủa họ trở thành những kẻ ngu ngốc, một
lời nguyền mà họ chỉ có thể thoát khỏi bằng cách nhận con trai của ḿnh
làm người hướng dẫn và xưng hô họ như Cha của họ. --Pitris. Đây là phiên
bản exoteric. ] I E,
Nhưng bí truyền và ư nghĩa đích thực là sau đây. Pitris đầu tiên hoặc
nguyên thủy, "Bảy con trai của Lửa" hoặc của Ngọn lửa, được phân biệt hoặc
chia thành bảy lớp (như Bảy Sephiroth, và những loại khác, xem Vâyu Purâna
và Harivamsha, cũng là Rig Veda); ba trong số đó là Arûpa, không có h́nh
thức, "cấu tạo từ chất trí tuệ chứ không phải chất cơ bản," và bốn lớp là
vật thể. Đầu tiên là Agni thuần túy (lửa) hoặc Sapta-jiva ("bảy kiếp", bây
giờ trở thành Sapta-jihva, bảy lưỡi, v́ Agni được biểu thị với bảy lưỡi và
bảy gió như bánh xe của anh ta). Là một bản thể vô h́nh, hoàn toàn thuộc
về tinh thần, trong mức độ tiến hóa đầu tiên, họ không thể tạo ra thứ đó,
h́nh thức nguyên mẫu không có trong tâm trí của họ, v́ đây là điều kiện
tiên quyết đầu tiên. Họ chỉ có thể sinh ra những sinh mệnh "do tâm sinh
ra", "Con trai" của họ, hạng thứ hai của Pitris (hoặc Prajâpati, hoặc
Rishis, v.v.), vật chất hơn một mức độ; những cái này, đến cái thứ ba -
cái cuối cùng của lớp Arûpa. Chỉ có lớp người cuối cùng này đă được kích
hoạt với sự trợ giúp của nguyên lư thứ tư của Linh hồn vũ trụ (Aditi,
Âkâsha) để tạo ra những sinh vật trở nên khách quan và có h́nh dạng. 6
[Chú thích cuối trang: 6.
Chúng tôi t́m thấy một tiếng vang của điều này trong Codex Nazaræus.
Bahak-Zivo, "cha đẻ của Genii" (bảy người) được lệnh tạo ra các sinh vật.
Nhưng, v́ anh ta "không biết ǵ về Orcus" và không quen thuộc với "ngọn
lửa đang bùng cháy đang muốn ánh sáng", anh ta không làm như vậy và gọi
Fetahil, một linh hồn vẫn c̣n thuần khiết hơn, để giúp đỡ anh ta, người
thất bại vẫn tồi tệ hơn và ngồi vào bùn (Ilus, Chaos, Matter) và tự hỏi
tại sao ngọn lửa sống lại thay đổi như vậy. Chỉ khi "Linh hồn" (Linh hồn)
bước lên giai đoạn sáng tạo (Anima Mundi nữ tính của Nazarenes và
Gnostics) và đánh thức Karabtanos - linh hồn của vật chất và đồng thời -
người đồng ư giúp đỡ mẹ ḿnh, "Spiritus" h́nh thành và đưa ra "Bảy H́nh",
và một lần nữa "Bảy" và một lần nữa "Bảy" (Bảy Đức tính, Bảy tội lỗi và
bảy thế giới). Sau đó Fetahil nhúng tay vào Hỗn mang và tạo ra hành tinh
của chúng ta. (Xem Isis Unveiled, quyển i. 298-300 và tiếp theo)] Nhưng
khi chúng xuất hiện, chúng được phát hiện sở hữu một tỷ lệ nhỏ Linh hồn
hoặc Lửa bất tử thần thánh trong chúng, đến nỗi chúng bị coi là thất bại.
"H́nh thứ ba hấp dẫn thứ hai, thứ hai đến thứ nhất, và Ba phải trở thành
Bốn (h́nh vuông hoặc h́nh lập phương hoàn hảo đại diện cho 'H́nh vuông
ṿng tṛn' hoặc sự ngâm ḿnh của Tinh thần thuần khiết), trước khi người
đầu tiên có thể được hướng dẫn" (Sansk. B́nh luận.). Sau đó, chỉ có thể
h́nh thành những Con người hoàn thiện - về mặt trí tuệ và thể chất. Điều
này, mặc dù triết học hơn, vẫn là một câu chuyện ngụ ngôn. Nhưng ư nghĩa
của nó rất đơn giản, tuy nhiên, lời giải thích có vẻ vô lư từ quan điểm
khoa học. Giáo lư dạy về Sự hiện diện của một Cuộc sống Phổ quát (hay
chuyển động) mà tất cả đều có trong đó, và không có ǵ bên ngoài nó có thể
có. Đây là Tinh thần thuần khiết. Khía cạnh biểu hiện của nó là hệ số Vật
chất nguyên thủy của vũ trụ với, v́ chính nó là như vậy. Bán linh hồn so
với phương tiện đầu tiên, phương tiện của Sự sống Tinh thần này là cái mà
Khoa học gọi là Ether, lấp đầy không gian vô biên, và chính trong chất
này, thế giới-vạn vật, nảy mầm tất cả các nguyên tử và phân tử của cái ǵ.
được gọi là vật chất. Tuy nhiên đồng nhất về nguồn gốc vĩnh cửu của nó,
Nguyên tố Phổ này, một khi các bức xạ của nó được ném vào không gian của
Vũ trụ (sắp được) biểu hiện, các lực hướng tâm và ly tâm của chuyển động
vĩnh viễn, lực hút và lực đẩy, sẽ sớm phân cực các hạt phân tán của nó,
Là một tổng thể đồng nhất, thế giới-vật ở trạng thái nguyên thủy của nó là
hoàn hảo; tan ră, nó mất đi tính chất của sức mạnh sáng tạo vô điều kiện;
nó phải kết hợp với những điều tương phản của nó. V́ vậy, các thế giới đầu
tiên và các Sinh mệnh Vũ trụ, hăy cứu lấy "Bản thể tồn tại" - một bí ẩn mà
không ai có thể cố gắng chạm tới một cách nghiêm túc, v́ nó là một bí ẩn
được nhận thức bởi thiên nhăn của các Đồng tu cao nhất, nhưng là một bí ẩn
không có ngôn ngữ của con người. có thể giải thích cho những đứa trẻ ở độ
tuổi của chúng ta - những thế giới đầu tiên và Chúng sinh là những thất
bại; Bởi v́ người trước đây thiếu đi lực sáng tạo vốn có cần thiết cho quá
tŕnh tiến hóa độc lập và xa hơn của họ, và rằng các mệnh lệnh đầu tiên
của Chúng sinh thiếu linh hồn bất tử. Một phần và mảnh đất của Anima Mundi
ở khía cạnh Prâkritic của nó, yếu tố Purusha trong chúng quá yếu để cho
phép bất kỳ ư thức nào trong các khoảng thời gian (entr ' hành động) giữa
sự tồn tại của chúng trong thời kỳ tiến hóa và chu kỳ sống. Ba trật tự của
Chúng sinh, Pitri-Rishis, Con trai của Ngọn lửa, phải hợp nhất và ḥa trộn
ba nguyên tắc cao hơn của họ với nguyên tắc Thứ tư (Ṿng tṛn) và Thứ năm
(nguyên tắc vi mô) trước khi có được sự hợp nhất cần thiết và kết quả đạt
được từ đó. "Có những thế giới cũ, đă bị diệt vong ngay khi chúng xuất
hiện; không có h́nh dạng, v́ chúng được gọi là tia lửa. Những tia lửa này
là thế giới nguyên thủy không thể tiếp tục bởi v́ Sacred Aged chưa có h́nh
dạng" 7 [Chú thích : 7. Idra Suta, Zohar, iii. 292b. ] (của sự tương phản
hoàn hảo không chỉ ở những người khác giới mà c̣n ở sự phân cực vũ trụ).
"Tại sao những thế giới nguyên thủy này bị phá hủy? Bởi v́," Zohar trả
lời, " người đàn ông được đại diện bởi mười Sephiroth vẫn chưa được như
vậy. H́nh dạng con người chứa đựng mọi thứ {tinh thần, linh hồn và thể
xác}, và khi nó chưa tồn tại, các thế giới đă bị phá hủy. "
Far removed from the Pitris, then, it will readily be seen are all the
various feats of Indian fakirs, jugglers and others, phenomena a hundred
times more various and astounding than are ever seen in civilized Europe
and America. The Pitris have naught to do with such public exhibitions,
nor are the "spirits of the departed" concerned in them. We have but to
consult the lists of the principal Daimons or Elemental Spirits to find
that their very names indicate their professions, or, to express it
clearly, the tricks for which each variety is best adapted. So we have the
Mâdan, a generic name indicating wicked elemental spirits, half brutes,
half monsters, for Mâdan signifies one that looks like a cow. He is the
friend of the malicious sorcerers and helps them to effect their evil
purposes of revenge by striking men and cattle with sudden illness and
death.
Shudâla-Mâdan, hay c̣n gọi là yêu quái nghĩa địa, trả lời cho những con ma
cà rồng của chúng ta. Anh ta thích thú nơi tội ác và giết người đă được
thực hiện, gần các điểm chôn cất và nơi hành quyết. Anh ấy giúp người tung
hứng trong tất cả các hiện tượng cháy nổ cũng như Kutti Shâttan, người
tung hứng nhỏ. Shudâla, họ nói, là một con quỷ nửa lửa, nửa nước, v́ anh
ta đă nhận được sự cho phép từ thần Shiva để giả định bất kỳ h́nh dạng nào
anh ta chọn, để biến đổi thứ này thành thứ khác; và khi anh ta không ở
trong lửa, anh ta ở trong nước. Chính ông đă làm cho mọi người mù quáng
"thấy cái mà họ không thấy." Shûla Mâdan là một ma quái tinh quái khác.
Anh ta là con quỷ ḷ, có kỹ năng làm gốm và làm bánh. Nếu bạn giữ bạn với
anh ta, anh ta sẽ không làm bạn bị thương; nhưng khốn cho kẻ hứng chịu cơn
thịnh nộ của ḿnh. Shûla thích những lời khen ngợi và tâng bốc,
Kumil-Mâdan, is the undine proper. He is an Elemental Spirit of the water,
and his name means blowing like a bubble. He is a very merry imp, and will
help a friend in anything relative to his department; he will shower rain
and show the future and the present to those who will resort to hydromancy
or divination by water.
Poruthû Mâdan là con quỷ "đấu vật"; anh ta là người mạnh nhất trong tất
cả; và bất cứ khi nào có chiến công được thể hiện trong đó yêu cầu sức
mạnh vật chất, chẳng hạn như bay hoặc thuần hóa động vật hoang dă, anh ta
sẽ giúp người biểu diễn bằng cách giữ anh ta trên mặt đất hoặc sẽ chế ngự
một con thú hoang dă trước khi người thuần hóa có thời gian để nói câu
thần chú của ḿnh. V́ vậy, mỗi "biểu hiện vật lư" đều có lớp Tinh linh
nguyên tố riêng để giám sát nó. Bên cạnh đó, ở Ấn Độ c̣n có các Pisâchas,
Daimons của các chủng tộc người khổng lồ, người khổng lồ và ma cà rồng;
các Gandharvas, các Daimons tốt, các seraph thiên thể, các ca sĩ; và
Asuras và Nâgas, các linh hồn Titanic và các linh hồn đầu rồng hoặc rắn.
Chúng không được nhầm lẫn với Elementary, linh hồn và vỏ của những con
người đă ra đi; và ở đây một lần nữa chúng ta phải phân biệt giữa thứ được
gọi là linh hồn thiên giới, tức là phần dưới của Nguyên tắc thứ năm kép,
được kết hợp với động vật, và Bản ngă thực sự. Đối với học thuyết của các
Đồng đạo là không một linh hồn nào, kể cả linh hồn của một người thuần
khiết, tốt lành và đạo đức, là bất tử theo nghĩa chặt chẽ nhất, "từ những
yếu tố nó được h́nh thành - đến những yếu tố nó phải quay trở lại." Chúng
tôi có thể dừng lại ở đây và không nói thêm nữa: mọi Brâhman uyên bác, mọi
Chelâ và Nhà Thông Thiên Học chu đáo sẽ hiểu tại sao. V́ anh ta biết rằng
trong khi linh hồn của kẻ ác biến mất, và bị hấp thụ mà không có sự cứu
chuộc, th́ linh hồn của mọi người khác, thậm chí thuần khiết ở mức độ vừa
phải, chỉ đơn giản là thay đổi các hạt thanh tao của nó cho những người
vẫn c̣n thanh tao hơn; và, trong khi vẫn c̣n đó một tia sáng của Thần
thánh, con người giống như thần thánh, hay nói đúng hơn là Bản ngă của cá
nhân anh ta, không thể chết. Proclus nói:
Sau khi chết, linh hồn (linh hồn) tiếp tục ở lại trong cơ thể aërial (thể
vía), cho đến khi nó hoàn toàn được thanh lọc khỏi tất cả những đam mê
giận dữ và khiêu gợi. . . sau đó làm nó chết đi trong một giây chết trên
cơ thể aërial như nó đă làm với cơ thể trần thế. Tuy nhiên, người xưa nói
rằng có một thiên thể luôn kết hợp với linh hồn, bất tử, phát sáng và
giống như ngôi sao - trong khi linh hồn thuần túy của con người hoặc phần
dưới của Nguyên tắc thứ năm th́ không. Những giải thích ở trên và ư nghĩa
cũng như các thuộc tính và sứ mệnh thực sự của Pitris, có thể giúp hiểu rơ
hơn về đoạn văn này của Plutarch:
Và trong số những linh hồn này, mặt trăng là nguyên tố, bởi v́ các linh
hồn phân giải thành cô ấy, giống như cơ thể của những người đă khuất nhập
vào trái đất. Quả thật, những người có đức hạnh và lương thiện, sống một
cuộc đời tĩnh lặng và triết lư, không vướng bận vào những vấn đề rắc rối,
đều được giải quyết nhanh chóng; bị bỏ rơi bởi nous (sự hiểu biết) và
không c̣n sử dụng những đam mê vật chất, chúng không tự chủ biến mất. ư
nghĩa của nó tiết lộ khi được giải quyết những chân trời rộng nhất trong
chiêm tinh-vật lư cũng như trong khoa học tâm lư - cười khúc khích và chĩa
mũi dùi vào ư tưởng về quả cầu thứ tám, thứ có thể khám phá ra trong tâm
trí họ, bị ám chỉ với những giáo điều cũ kỹ và không khoa học. niềm tin,
không có ǵ tốt hơn của chúng tôi "
Người Ai Cập cổ đại, những người bắt nguồn kiến thức của họ từ người Ấn
Độ, đă đẩy các nghiên cứu của họ đi xa vào các vương quốc của các sinh vật
"nguyên tố" và "sơ đẳng". Các nhà khảo cổ học hiện đại đă quyết định rằng
những h́nh vẽ được mô tả trên giấy papyri khác nhau của Cuốn sách của
người chết, hoặc các biểu tượng khác liên quan đến các đối tượng khác được
vẽ trên hộp xác ướp của họ, các bức tường của các ngôi đền dưới ḷng đất
của họ và được điêu khắc trên các ṭa nhà của họ, chỉ là sự thể hiện huyền
ảo của Các vị thần của họ một mặt, và mặt khác, là bằng chứng về sự tôn
thờ của người Ai Cập đối với mèo, chó, và tất cả các cách sống của những
loài ḅ sát. Ư tưởng hiện đại này hoàn toàn sai lầm, và nảy sinh từ sự
thiếu hiểu biết về thế giới linh hồn và những cư dân kỳ lạ của nó.
Có nhiều lớp riêng biệt của "Elementary" và "E1ementals."
Sinh vật cao nhất
trong số những Elementaries về trí thông minh và tinh ranh là cái gọi
là "linh hồn trên cạn". Trong số này, hiện tại phải đủ để nói rằng họ là
Larvæ, hoặc bóng tối của những người đă sống trên trái đất, giống nhau về
điều tốt và điều xấu. Chúng là những nguyên lư thấp hơn của tất cả những
sinh vật quái gở, và có thể được chia thành ba nhóm chung. Đầu tiên là họ
đă từ chối tất cả ánh sáng tâm linh, đă chết ch́m sâu trong vũng lầy của
vật chất, và từ Linh hồn tội lỗi của họ, Linh hồn bất tử đă dần dần tự
tách ra. Đây, đúng ra, là những Linh hồn quái gở của những kẻ sa đọa;
Những Linh hồn này tại một thời điểm nào đó trước khi chết đă tự tách ḿnh
ra khỏi các Linh hồn thiêng liêng của họ, và do đó, họ mất cơ hội bất tử.
Eliphas Levi và một số người theo thuyết Kabalist khác, nếu có, rất ít
phân biệt giữa các Tinh linh Sơ cấp từng là
con người, và những sinh vật mà
con người là nguyên tố, và là năng lực mù quáng của tự nhiên. Sau khi
ra khỏi thể xác của họ, những Linh hồn này (c̣n được gọi là "thể
vía"),
đặc biệt là những linh hồn của những người thuần túy
duy vật, bị thu hút
không thể cưỡng lại với trái đất, nơi họ sống một cuộc sống tạm thời và
hữu hạn giữa các yếu tố đồng nhất với bản chất thô của họ. Từ chỗ chưa bao
giờ, trong suốt cuộc đời tự nhiên của họ, tu luyện tâm linh, mà phụ thuộc
nó vào vật chất và thô thiển, giờ đây họ không thích hợp với sự nghiệp cao
cả của một sinh thể thuần khiết, xa lạ, nơi bầu khí quyển của trái đất
ngột ngạt và buồn tẻ. Các điểm hấp dẫn của nó không chỉ nằm cách xa trái
đất, mà c̣n không thể, ngay cả khi có, do điều kiện
Thiên đàng của nó,
không liên quan ǵ với trái đất và các cư dân của nó một cách có ư thức. Các trường
hợp ngoại lệ của quy tắc này sẽ được chỉ ra ở phần sau. Sau một khoảng
thời gian ít nhiều kéo dài, những linh hồn vật chất này sẽ bắt đầu tan ră,
và cuối cùng, giống như một cột sương mù, bị ḥa tan từng nguyên tử trong
các nguyên tố xung quanh.
Đây là những "lớp vỏ" c̣n tồn tại lâu nhất trong
cơi trung giới, tất cả đều băo
ḥa với ḍng chảy trên mặt đất, Kâma Rûpa (cơ thể ham muốn) của họ dày đặc
bởi nhục dục và không thể xuyên thủng trước ảnh hưởng tâm linh của các
nguyên tắc cao hơn của họ, tồn tại lâu hơn và biến mất một cách khó khăn.
Chúng tôi được dạy rằng những thứ này đôi khi vẫn tồn tại trong nhiều thế
kỷ, trước khi sự phân hủy cuối cùng thành các yếu tố tương ứng của chúng.
Nhóm thứ hai bao gồm tất cả những người, đă có chung tâm linh, nhưng ít
nhiều đă gắn bó với những thứ ở trần gian và trên đất, có nguyện vọng và
t́nh cảm của họ tập trung vào trái đất hơn là ở trên trời; Thời gian ở lại
Kâma Loka của những người thuộc tầng lớp hay nhóm đàn ông này, những người
thuộc tầng lớp b́nh thường, có thời gian ngắn hơn nhiều, nhưng bản thân nó
dài và tương xứng với cường độ khao khát cuộc sống của họ.
Phần c̣n lại, với tư cách là loại thứ ba, những linh hồn của những người
có thể xác đă chết v́ bạo lực, và tất cả họ đều là những người đàn ông
đầy đủ ngoại trừ thể xác cho đến khi trọn vẹn tuổi thọ của họ.
Trong số các Elementary cũng được Kabalists tính toán cái mà chúng ta gọi
là phôi tâm linh, "giá trị" của h́nh dạng đứa trẻ sẽ có. Theo học thuyết
của Aristotle, có ba nguyên tắc của các cơ thể tự nhiên: cơ thể tự nhiên,
vật chất và h́nh thức. Những nguyên tắc này có thể được áp dụng trong
trường hợp cụ thể này. Chúng ta định vị "sự tự cao" của đứa trẻ trong tâm
trí vô h́nh của Linh hồn vũ trụ, trong đó tất cả các dạng và h́nh thức tồn
tại từ vĩnh cửu - sự quư giá không được coi trong triết học Aristotle như
một nguyên tắc trong cấu tạo của các cơ thể. , nhưng như một tài sản bên
ngoài trong quá tŕnh sản xuất của họ; đối với sản xuất là một sự thay đổi
mà vật chất chuyển từ h́nh dạng mà nó không có sang h́nh dạng mà nó giả
định. Mặc dù sự trân trọng của h́nh hài đứa trẻ chưa sinh cũng như h́nh
thức tương lai của chiếc đồng hồ chưa được chế tạo, là cái chưa phải là
thực chất, cũng không phải là mở rộng cũng không phải là chất lượng, cũng
không phải bất kỳ dạng tồn tại nào, nó vẫn là một cái ǵ đó, mặc dù các
đường nét của nó, để tồn tại, phải có được một h́nh thức khách quan - tóm
lại, trừu tượng phải trở thành cụ thể. . Do đó, ngay sau khi vật chất quư
giá này được truyền năng lượng cho vật chất phổ quát khác, nó sẽ trở thành
một dạng vật chất, dù thăng hoa đến đâu. Nếu Khoa học hiện đại dạy rằng tư
tưởng của con người "ảnh hưởng đến vật chất của một vũ trụ khác đồng thời
với điều này", th́ làm sao người tin vào một Tâm trí phổ quát lại có thể
phủ nhận rằng tư tưởng thần thánh được truyền tải như nhau, theo cùng một
định luật năng lượng, đến người trung gian chung của chúng ta, Universal
Æther - Thế giới-Linh hồn thấp hơn? Rất đúng, Triết học Huyền bí phủ nhận
trí thông minh và ư thức liên quan đến những biểu hiện hữu hạn và có điều
kiện của thế giới vật chất hiện tượng này. Nhưng Vedântin và Triết học
Phật giáo cũng vậy, nói về nó như là Ư thức tuyệt đối, do đó cho thấy rằng
h́nh thức và tiến tŕnh của mọi nguyên tử của vũ trụ có điều kiện phải tồn
tại trong đó trong suốt các chu kỳ vô tận của Vĩnh hằng. Và, nếu đúng như
vậy, th́ phải theo sau rằng một khi ở đó, Tư tưởng Thần thánh tự thể hiện
một cách khách quan, năng lượng tái tạo một cách trung thực những đường
nét của cái mà "sự linh thiêng" đă nằm trong tâm trí thần thánh. Chỉ không
được hiểu rằng Tư tưởng này tạo ra vật chất, hay thậm chí là vật chất.
Không; nó phát triển từ phác thảo tiềm ẩn nhưng thiết kế cho h́nh thức
tương lai; vật chất phục vụ cho việc tạo ra thiết kế này luôn tồn tại và
đă được chuẩn bị để h́nh thành cơ thể người, thông qua một loạt các biến
đổi liên tục, do kết quả của quá tŕnh tiến hóa. Biểu mẫu vượt qua; những
ư tưởng đă tạo ra chúng và chất liệu mang lại cho chúng tính khách quan
vẫn c̣n. Những mô h́nh này, vẫn chưa có linh hồn bất tử, là "Nguyên tố" -
tốt hơn nữa là phôi tâm linh - khi đến thời điểm của chúng, sẽ chết ra
khỏi thế giới vô h́nh và được sinh ra trong thế giới hữu h́nh này như
những đứa trẻ sơ sinh của con người, nhận trong transitu rằng Hơi thở Thần
thánh được gọi là Tinh thần hoàn thiện con người hoàn hảo. Tầng lớp này
không thể giao tiếp, dù chủ quan hay khách quan, với nam giới.
Sự khác biệt cơ bản giữa cơ thể của một phôi thai như vậy và một nguyên tố
là phôi thai - người đàn ông trong tương lai - chứa trong ḿnh một phần
của mỗi vương quốc trong số bốn vương quốc lớn: lửa, không khí, đất và
nước; trong khi Elemental chỉ có một phần của một trong những vương quốc
như vậy. Chẳng hạn, kỳ nhông, hay nguyên tố lửa, chỉ có một phần của ngọn
lửa nguyên thủy chứ không có cái nào khác. Con người, cao hơn họ, luật
tiến hóa t́m thấy h́nh ảnh minh họa của nó cho cả bốn trong anh ta. Do đó,
kết quả là các Nguyên tố của lửa không được t́m thấy trong nước, cũng như
không có trong không khí trong vương quốc lửa. Tuy nhiên, với tư cách là
một phần nước không chỉ được t́m thấy trong con người mà c̣n ở các cơ thể
khác, các Nguyên tố tồn tại thực sự bên trong và giữa nhau trong mọi chất
giống như thế giới tâm linh tồn tại và ở trong vật chất.
II
Một lớp khác là những tinh linh sẽ không bao giờ tiến hóa thành
con người trong Manvantara hiện tại, nhưng chiếm giữ, như nó vốn có, một
bước cụ thể của bậc thang hiện hữu, và so với những sinh vật khác, có thể
được gọi một cách chính xác là tinh linh thiên nhiên, hoặc các tác nhân vũ
trụ của tự nhiên, mỗi tác nhân bị giới hạn trong yếu tố riêng của ḿnh và
không bao giờ vượt qua giới hạn của những người khác. Đây là những ǵ
Tertullian gọi là "ông hoàng của sức mạnh của không khí."
Trong lời dạy của những người theo thuyết Kabalist phương Đông, và của
những người Rosicrucian và nhà giả kim thuật phương Tây, chúng được nói
đến khi các sinh vật tiến hóa trong và từ bốn vương quốc đất, không khí,
lửa và nước, và được gọi tương ứng là gnomes, sylph, salamanders và
undines. Các năng lực của tự nhiên, chúng sẽ vận hành các hiệu ứng như
những đặc quyền của luật chung, hoặc có thể được sử dụng, như được tŕnh
bày ở trên, bởi các linh hồn quái dị - cho dù tinh khiết hay không tinh
khiết - và bằng cách sống thành thạo ma thuật và phù thủy, để tạo ra kết
quả hiện tượng. Những sinh mệnh như vậy không bao giờ trở thành đàn ông. 9
[Chú thích cuối trang: 9. Những người tin vào sức mạnh thấu thị, nhưng
được cho là làm mất uy tín sự tồn tại của bất kỳ linh hồn nào khác trong
tự nhiên hơn là những linh hồn quái gở của con người, sẽ quan tâm đến lời
kể về một số quan sát thấu thị nhất định xuất hiện trong Nhà tâm linh
London ngày 29 tháng 6 , Năm 1877. Một cơn giông băo đến gần, tiên nữ nh́n
thấy "một linh hồn sáng xuất hiện từ một đám mây đen và lướt qua với tốc
độ cực nhanh trên bầu trời, và vài phút sau, một đường chéo của những linh
hồn đen tối trong những đám mây." Đây là Maruts of the Vedas.
Giảng viên, tác giả và nhà thấu thị nổi tiếng, bà Emma Hardinge Britten,
đă công bố những bài tường thuật về những trải nghiệm thường xuyên của bà
với những nguyên tố linh hồn này. Nếu các nhà Tâm linh chấp nhận trải
nghiệm "tâm linh" của cô ấy, họ khó có thể bác bỏ bằng chứng của cô ấy để
ủng hộ các lư thuyết huyền bí. ]
Dưới sự chỉ định chung của các nàng tiên và thần tiên, những linh hồn của
các nguyên tố này xuất hiện trong thần thoại, ngụ ngôn, truyền thống hoặc
thơ ca của tất cả các quốc gia, cổ đại và hiện đại. Tên của chúng là quân
đoàn - peris, devs, djins, sylvan, satyrs, ṿi, yêu tinh, quỷ lùn, trolls,
norns, nisses, kobolds, brownies, cổ, stromkarls, undines, nixies, yêu
tinh, ponkes, banshees, kelpies, pixies, người rêu, người tốt, hàng xóm
tốt, phụ nữ hoang dă, đàn ông của ḥa b́nh, phụ nữ da trắng - và nhiều hơn
nữa. Họ đă được nh́n thấy, sợ hăi, ban phước, cấm đoán và cầu khẩn ở mọi
nơi trên thế giới và ở mọi thời đại. Sau đó chúng ta có thừa nhận rằng tất
cả những người đă gặp họ đều bị ảo giác không?
Những Nguyên tố này là tác nhân chính của những "lớp vỏ" quái gở nhưng
không bao giờ nh́n thấy được lấy cho các linh hồn trong các buổi lễ, và
như đă tŕnh bày ở trên, là tác nhân của tất cả các hiện tượng ngoại trừ
chủ quan.
Trong quá tŕnh của bài viết này, chúng tôi sẽ sử dụng thuật ngữ "Nguyên
tố" để chỉ những bản chất tự nhiên này, gắn nó với không có tinh linh hoặc
đơn nguyên nào khác đă được hiện thân trong h́nh dạng con người.
Các nguyên tố, như đă nói ở trên, không có h́nh dạng, và khi cố gắng mô tả
chúng là ǵ, tốt hơn nên nói rằng chúng là "trung tâm của lực" có ham muốn
bản năng, nhưng không có ư thức, như chúng ta hiểu. Do đó, hành vi của họ
có thể tốt hoặc xấu một cách thờ ơ.
Tầng lớp này được cho là sở hữu ngoại trừ một trong ba thuộc tính chính
của con người. Họ không có linh hồn bất tử cũng không có cơ thể hữu h́nh;
chỉ các dạng astral, có sự tham gia, ở một mức độ phân biệt, của nguyên tố
mà chúng thuộc về và cả ete. Chúng là sự kết hợp của vật chất thăng hoa và
bộ óc thô sơ. Một số vẫn tồn tại trong suốt một số chu kỳ không thay đổi,
nhưng vẫn không có cá tính riêng biệt, hoạt động chung, có thể nói như
vậy. Những người khác, thuộc một số yếu tố và loài nhất định, thay đổi
h́nh thức theo một quy luật cố định mà những người theo thuyết Kabalists
giải thích. Cơ thể rắn chắc nhất của chúng thường chỉ là phi vật chất đủ
để thoát khỏi nhận thức bằng thị giác vật lư của chúng ta, nhưng không
phải là viển vông mà chúng có thể được nhận biết một cách hoàn hảo bằng
thị giác bên trong hoặc thấu thị. Chúng không chỉ tồn tại và tất cả đều có
thể sống trong ether, nhưng có thể xử lư và chỉ đạo nó để tạo ra các hiệu
ứng vật lư, dễ dàng như chúng ta có thể nén không khí hoặc nước cho cùng
mục đích bằng thiết bị khí nén và thủy lực; trong đó nghề nghiệp mà họ sẵn
sàng được trợ giúp bởi các "yếu tố con người", hoặc "các lớp vỏ". Nhiều
hơn thế này; họ có thể cô đọng nó lại để tạo ra cho ḿnh những cơ thể hữu
h́nh, mà bằng sức mạnh Protean của họ, họ có thể khiến họ hiệ h́nh giống
như họ chọn, bằng cách lấy làm mẫu của họ những bức chân dung mà họ t́m
thấy được trong trí nhớ của những người hiện diện. Không nhất thiết người
hiện diện phải đang suy nghĩ về người được đại diện. H́nh ảnh của anh ấy
có thể đă mờ đi nhiều năm trước đó. Tâm trí nhận được ấn tượng không thể
xóa nḥa ngay cả từ những người quen biết hoặc những người t́nh cờ gặp chỉ
một lần. Trong vài giây gặp gỡ đă in trong khung giấy ảnh tất cả những ǵ
cần thiết để tồn tại vĩnh viễn trong trí của người hiện diện, để họ thấy
được .
Theo học thuyết của Proclus, các khu vực trên cùng từ Zenith của Vũ trụ
đến Mặt trăng thuộc về các Vị thần hoặc Tinh
Thần Hành tinh, theo thứ bậc
và tầng lớp của họ. Người cao nhất trong số đó là mười hai
Huperouranioi, hay c̣n gọi là Siêu thiên thần, với toàn bộ quân đoàn của
các Quỷ thần cấp dưới dưới quyền chỉ huy của họ. Tiếp theo họ xếp hạng và
quyền lực bởi các Egkosmioi, các Vị thần giữa các vũ trụ, mỗi vị thần này
chủ tŕ một số lượng lớn các Quỷ thần, những người mà họ truyền sức mạnh
của ḿnh và thay đổi nó từ người này sang người khác theo ư muốn. Đây rơ
ràng là các năng lực được nhân cách hóa của tự nhiên trong mối tương quan
lẫn nhau của chúng, năng lực thứ hai được đại diện bởi lớp thứ ba, hoặc
các Nguyên tố mà chúng ta vừa mô tả.
Hơn nữa, ông cho thấy, trên nguyên tắc của tiên đề Hermetic - về các loại
và nguyên mẫu - rằng các quả cầu thấp hơn có các phân khu và lớp của chúng
cũng như các thiên thể trên, các thiên thể trước đây luôn luôn phụ thuộc
vào các thiên thể cao hơn. Ông cho rằng bốn nguyên tố đều chứa đầy các
Daimons, khẳng định với Aristotle rằng vũ trụ là đầy đủ và không có khoảng
trống trong tự nhiên. Các Daimons của đất, không khí, lửa và nước có bản
chất đàn hồi, thanh tao, bán thực thể. Chính những lớp học này được coi là
tác nhân trung gian giữa các vị thần và con người.
Mặc dù có trí thông minh thấp hơn bậc thứ sáu của các Daimons cao hơn,
những sinh vật này chủ tŕ trực tiếp các nguyên tố và sự sống hữu cơ.
Chúng chỉ đạo sự phát triển, sự nở hoa, các đặc tính và những thay đổi
khác nhau của thực vật. Chúng là những ư tưởng hay đức tính được nhân cách
hóa từ Hylê trên trời xuống vật chất vô cơ; và, v́ vương quốc thực vật là
một loại bỏ cao hơn khoáng chất, những phát sinh từ các vị thần trên trời
h́nh thành và ở trong thực vật, chúng trở thành linh hồn của nó. Đó là học
thuyết của Aristotle gọi h́nh thức trong ba nguyên tắc của các cơ thể tự
nhiên, được ông phân loại là vật chất, vật chất và h́nh thức. Triết học
của ông dạy rằng bên cạnh vật chất ban đầu, một nguyên lư khác là cần
thiết để hoàn thiện bản chất ba ngôi của mỗi hạt, và đây là h́nh thức; vô
h́nh, nhưng vẫn, theo nghĩa bản thể học của từ này, một thực thể quan
trọng, thực sự khác biệt với vật chất thích hợp. Như vậy, ở động vật hay
thực vật - trước đây ngoài xương, thịt, thần kinh, năo và máu; và bên cạnh
vật chất mềm, các mô, sợi và nước trái cây ở sau, mà máu và nước trái cây,
bằng cách lưu thông 'qua các tĩnh mạch và sợi, nuôi dưỡng tất cả các bộ
phận của cả động vật và thực vật; và bên cạnh những linh hồn động vật, là
nguyên lư chuyển động, và năng lượng hóa học được chuyển hóa thành
năng lực quan trọng trong chiếc lá xanh - phải có một h́nh thức quan
trọng, mà Aristotle gọi trong con ngựa, linh hồn của con ngựa; Proclus,
daimon của mọi khoáng vật, thực vật hoặc động vật, và các triết gia truyền
kỳ, những linh hồn cơ bản của bốn vương quốc.
Tất cả điều này được coi là "siêu h́nh học thi pháp" và sự mê tín thô
thiển. Vẫn dựa trên các nguyên tắc bản thể học nghiêm ngặt, trong những
giả thuyết cũ này, có một số bóng mờ của xác suất, một số manh mối cho
những liên kết c̣n thiếu khó hiểu của khoa học chính xác. Cái thứ hai đă
trở nên quá giáo điều muộn màng, đến nỗi tất cả những ǵ nằm ngoài giới
hạn của khoa học quy nạp đều được gọi là tưởng tượng; và chúng tôi nhận
thấy Giáo sư Joseph Le Conte nói rằng một số nhà khoa học giỏi nhất đă
"chế nhạo việc sử dụng thuật ngữ 'năng
lực quan trọng', hay sức sống, như
một tàn dư của sự mê tín. '' 10 [Chú thích: 10. Mối tương quan của Vital
với Hóa học và Vật lư năng lực của J. Le Conte. ] do đó chuẩn bị cho một
bước nhảy vọt khoa học cuối cùng sẽ biến người đàn ông bất tử, có tư duy,
thành một động cơ tự động với đồng hồ hoạt động bên trong anh ta. "Nhưng,"
đối tượng Le Conte, "liệu chúng ta có thể quan niệm về chuyển động mà
không có lực không? Và nếu chuyển động là đặc biệt, th́ h́nh thức của lực
cũng vậy."
Trong kinh Kabalah của người Do Thái, các linh hồn thiên nhiên được biết
đến dưới cái tên chung là Shedim, và được chia thành bốn hạng. Người
Hindûs gọi họ là Bhûtas và Devas, và người Ba Tư gọi họ là tất cả Devs;
người Hy Lạp rơ ràng đă chỉ định họ là Daimons; người Ai Cập gọi họ là
Afrit. Người Mexico cổ đại, Kaiser nói, tin vào rất nhiều linh hồn, vào
một trong những thứ mà bóng dáng của những đứa trẻ vô tội được đặt cho đến
khi bị xử lư cuối cùng; vào một người khác, nằm dưới ánh mặt trời, thăng
hoa cho những linh hồn dũng cảm của các anh hùng; trong khi những bóng ma
ghê tởm của tội nhân liêm khiết bị kết án đi lang thang và tuyệt vọng
trong các hang động dưới ḷng đất, bị giam giữ trong các ràng buộc của bầu
khí quyển trái đất, không muốn và không thể tự giải thoát. Điều này chứng
tỏ khá rơ ràng rằng người Mexico "cổ đại" đă biết một số học thuyết của
Kâma Loka. Chúng đă qua thời gian giao tiếp với người phàm và khiến những
ai có thể nh́n thấy chúng sợ hăi. Một số bộ lạc châu Phi gọi họ là
Yowahoos. Trong Pantheon của Ấn Độ, như chúng ta thường nhận xét, có không
dưới 330.000.000 loại linh hồn khác nhau, bao gồm cả các Elementals, một
số được gọi là của người Brâhmans, Daityas.Những sinh vật này được các nhà
nghiên cứu cho rằng bị thu hút về phía một số vùng trời nhất định bởi một
thứ ǵ đó có cùng tính chất bí ẩn khiến kim từ tính quay về hướng Bắc, và
một số loài thực vật nhất định cũng tuân theo cùng một lực hút nếu chúng
ta chỉ ghi nhớ thực tế. rằng sự lao tới của các hành tinh trong không gian
phải tạo ra một sự xáo trộn tuyệt đối trong môi trường dẻo và suy giảm của
ête, giống như việc bắn đại bác trong không khí, hoặc của một ḷ hơi nước
trong nước, và trên quy mô vũ trụ, chúng ta có thể hiểu rằng một số khía
cạnh hành tinh, thừa nhận tiền đề của chúng ta là đúng, có thể tạo ra kích
động dữ dội hơn nhiều và gây ra các ḍng chảy theo một hướng nhất định
mạnh hơn nhiều so với các ḍng khác.
Chúng ta cũng có thể thấy lư do tại sao, bởi các khía cạnh khác nhau của
các ngôi sao, các băi cạn của các Nguyên tố thân thiện hoặc thù địch có
thể đổ vào bầu khí quyển của chúng ta, hoặc một số phần cụ thể của nó, và
làm cho thực tế đáng giá bởi các hiệu ứng xảy ra sau đó. Nếu các nhà thiên
văn học hoàng gia của chúng ta đôi khi có thể dự đoán các trận đại hồng
thủy, chẳng hạn như động đất và ngập lụt, th́ các nhà chiêm tinh học và
toán học Ấn Độ có thể làm như vậy, và đă làm như vậy, với độ chính xác và
đúng đắn hơn nhiều, mặc dù họ hành động trên những đường thẳng cho đến
thời hiện đại. sự hoài nghi tỏ ra vô lư một cách kỳ lạ. Các chủng tộc linh
hồn khác nhau cũng được cho là có sự đồng cảm đặc biệt với một số tính khí
nhất định của con người, và dễ dàng sử dụng quyền lực hơn những người
khác. Do đó, một người song tính, bạch huyết, thần kinh hoặc lạc quan sẽ
bị ảnh hưởng có lợi hoặc theo cách khác bởi các điều kiện của ánh sáng
trung gian, kết quả từ các khía cạnh khác nhau của các thiên thể hành
tinh. Để đạt được nguyên tắc chung này, sau khi các quan sát được ghi lại
kéo dài trong một chuỗi năm hoặc độ tuổi không xác định, nhà chiêm tinh
lăo luyện sẽ chỉ yêu cầu biết các khía cạnh của hành tinh ở một ngày trước
nhất định và áp dụng kiến thức của ḿnh về những thay đổi tiếp theo
trong các thiên thể, để có thể theo dơi, với độ chính xác gần đúng, các
vận may khác nhau của nhân vật mà tử vi của họ được yêu cầu, và thậm chí
để dự đoán tương lai. Tất nhiên, độ chính xác của tử vi sẽ phụ thuộc vào
sự uyên bác về thiên văn của nhà chiêm tinh hơn là vào kiến thức của anh
ta về các lực huyền bí và các chủng tộc của tự nhiên.
Pythagoras đă dạy rằng toàn bộ vũ trụ là một chuỗi lớn các tổ hợp chính
xác về mặt toán học. Plato cho thấy h́nh học vị thần. Thế giới được duy
tŕ bởi cùng một quy luật cân bằng và hài ḥa mà nó đă được xây dựng. Lực
hướng tâm không thể tự biểu hiện nếu không có li tâm trong các ṿng quay
hài ḥa của các quả cầu; tất cả các h́nh thức đều là sản phẩm của lực kép
này trong tự nhiên. Do đó, để minh họa trường hợp của chúng ta, chúng ta
có thể chỉ định tinh thần là ly tâm, và linh hồn là các năng lượng tâm
linh hướng tâm. Khi ḥa hợp hoàn hảo, cả hai lực đều tạo ra một kết quả;
phá vỡ hoặc làm hỏng chuyển động hướng tâm của linh hồn trần thế hướng về
trung tâm thu hút nó; ngăn chặn sự tiến bộ của nó bằng cách làm nó bị tắc
nghẽn bởi một khối lượng vật chất nặng hơn nó có thể chịu đựng, và sự hài
ḥa của tổng thể, vốn là sự sống của nó, bị phá hủy. Sự sống cá thể chỉ có
thể được tiếp tục nếu được duy tŕ bởi lực gấp đôi này. Sự sai lệch ít
nhất từ sự hài ḥa làm hỏng nó; khi nó bị phá hủy ngoài sự cứu chuộc,
các năng lực tách ra và h́nh dạng là
bị tiêu diệt dần. Sau cái chết của kẻ sa đọa và kẻ ác, đến thời điểm quan
trọng. Nếu trong suốt cuộc đời, nỗ lực tột cùng và tuyệt vọng của nội tâm
để tái hợp chính nó với tia sáng le lói của đơn nguyên thần thánh của nó
bị bỏ quên; nếu tia này được cho phép càng ngày càng tắt bởi lớp vỏ dày
lên của vật chất, th́ linh hồn, một khi được giải phóng khỏi thể xác, sẽ
đi theo các lực hút trần gian của nó, và bị từ tính hút vào và giữ trong
những lớp sương mù dày đặc của bầu khí quyển vật chất của Kâma Loka. Sau
đó, nó bắt đầu ch́m xuống thấp dần, cho đến khi nó tự phát hiện ra, khi
tỉnh lại, theo cái mà người xưa gọi là Hades, và chúng ta - Avichî. Sự hủy
diệt của một linh hồn như vậy không bao giờ là tức thời; nó có thể kéo dài
hàng thế kỷ, có lẽ; v́ tự nhiên không bao giờ tiến hành bằng những bước
nhảy và bắt đầu, và linh hồn trung gian của nhân cách được h́nh thành từ
các yếu tố, quy luật tiến hóa phải tuân theo thời gian của nó. Sau đó bắt
đầu quy luật bù trừ đáng sợ, Yin-youan của Phật giáo khởi xướng.
Lớp linh hồn này được gọi là "các nguyên tố trên mặt đất" hoặc "các nguyên
tố trần thế", khác biệt với các lớp khác, như chúng ta đă tŕnh bày ở phần
đầu. Nhưng có một lớp khác và vẫn nguy hiểm hơn. Ở phương Đông, họ được
biết đến với cái tên "Anh em của Bóng tối", những người đàn ông sống được
sở hữu bởi các nguyên tố trái đất; đôi khi - chủ nhân của chúng, nhưng về
lâu dài lại trở thành nạn nhân của những sinh vật khủng khiếp này. Ở
Sikkhim và Tây Tạng, chúng được gọi là Dugpas (mũ đỏ), trái ngược với
Geluk-pas (mũ vàng), mà sau này hầu hết các adepts đều thuộc về. Và ở đây
chúng tôi phải cầu xin người đọc đừng hiểu lầm chúng tôi. Bởi v́ mặc dù
toàn bộ Bûtan và Sikkhim thuộc về tôn giáo cũ của người Bhons, ngày nay
thường được gọi là Dug-pas, chúng tôi không có ư muốn nó hiểu rằng toàn bộ
dân số bị chiếm hữu, en masse, hoặc tất cả họ đều là phù thủy. Trong số họ
được t́m thấy là những người đàn ông tốt như bất cứ nơi nào khác, và chúng
tôi chỉ nói ở trên về trang web của các Lamaseries của họ, về một hạt nhân
của các linh mục, "vũ công ma quỷ" và những người sùng bái tôn sùng, những
nghi lễ khủng khiếp và bí ẩn hoàn toàn không được biết đến đối với những
người lớn hơn một bộ phận dân cư. V́ vậy, có hai lớp "Anh em của Bóng tối"
khủng khiếp này - người sống và người chết. Cả hai đều xảo quyệt, thấp
kém, đầy thù hận và t́m cách trả thù những đau khổ của họ đối với nhân
loại, cho đến khi bị tiêu diệt cuối cùng, ma cà rồng, ma cà rồng, và những
diễn viên nổi bật trong các buổi lễ. Đây là những "ngôi sao" hàng đầu,
trên sân khấu tinh thần vĩ đại của "vật chất hóa", hiện tượng mà họ thực
hiện với sự trợ giúp của những sinh vật "nguyên tố" thông minh hơn được
sinh ra từ chính hăng, mà di chuyển xung quanh và chào đón họ một cách
thích thú trong các quả cầu của riêng họ. Henry Kunrath, nhà Kabalist vĩ
đại người Đức, trong tác phẩm hiếm hoi của ḿnh, Amphitheatrum Sapientæ
Æternæ có một chiếc đĩa với h́nh tượng trưng cho bốn loại "linh hồn cơ
bản" của con người. Khi đă vượt qua ngưỡng cửa của thánh địa nhập môn, một
khi một lăo luyện đă vén lên "Tấm màn của Isis", Nữ thần bí ẩn và ghen
tuông, th́ anh ta không có ǵ phải sợ; nhưng cho đến lúc đó anh ấy thường
xuyên gặp nguy hiểm.
Magi và các triết gia kinh dị phản đối gay gắt nhất việc "khơi dậy các
linh hồn." Psellus nói: "Hăy mang cô ấy (linh hồn) ra ngoài, v́ sợ rằng
khi ra đi cô ấy sẽ giữ lại một thứ ǵ đó". "Bạn không nên nh́n thấy họ
trước khi cơ thể bạn được bắt đầu, bởi v́, bằng cách luôn quyến rũ, họ
quyến rũ linh hồn của những người chưa được khởi tạo" - cùng một triết
gia, nói trong một đoạn văn khác.
Họ phản đối nó v́ một số lư do chính đáng. 1. Iamblichus nói: “Rất khó để
phân biệt một Daimon tốt với một Daimon xấu. 2. Nếu lớp vỏ của một người
tốt thành công trong việc xuyên thủng mật độ của bầu khí quyển của trái
đất - luôn luôn áp chế nó, Thường hận thù - vẫn có một mối nguy hiểm mà nó
không thể tránh khỏi; linh hồn không thể đến gần với thế giới vật chất mà
không có điều đó khi "ra đi, cô ấy giữ lại một cái ǵ đó," có nghĩa là cô
ấy đă làm ô nhiễm sự trong sạch của ḿnh, điều mà cô ấy phải chịu ít nhiều
sau khi ra đi. V́ vậy, nhà thần học chân chính sẽ tránh gây ra bất kỳ đau
khổ nào cho người dân thuần túy thuộc lănh vực cao hơn này so với yêu cầu
tuyệt đối của lợi ích nhân loại. Chỉ có những người thực hành ma thuật đen
- chẳng hạn như Dugpas của Bhûtan và Sikkhim - mới bắt buộc phải có mặt,
Về sự giao hợp với các phụ trợ
Augœides, thông qua các quyền lực trung gian
của các phương tiện chủ quan, chúng ta nói ở nơi khác.
Các nhà thần đạo sử dụng các chất hóa học và khoáng chất để xua đuổi tà
ma. Trong số đó, một viên đá có tên Mnizurin là một trong những tác nhân
mạnh nhất. "Khi bạn nh́n thấy một Daimon trên mặt đất đến gần, hăy kêu lên
và hy sinh viên đá Mnizurin" - một Nhà tiên tri Zoroastrian thốt lên
(Psel., 40).
Những "Daimons" này t́m cách đưa ḿnh vào cơ thể của những kẻ có đầu óc
đơn giản và ngốc nghếch, và ở đó cho đến khi bị tiêu diệt bởi một ư chí
mạnh mẽ và trong sáng. Chúa Giê-su, Apollonius và một số sứ đồ, có quyền
đuổi "quỷ", bằng cách thanh lọc bầu không khí bên trong và không có bệnh
nhân, để buộc người thuê nhà không được chào đón phải bay. Một số muối dễ
bay hơi đặc biệt đáng ghét đối với chúng; Zoroaster đă được chứng thực
điều này bởi ông CF Varley, và khoa học cổ đại được chứng minh bởi hiện
đại. Tác dụng của một số hóa chất được sử dụng trong một chiếc đĩa và đặt
dưới gầm giường, bởi ông Varley, ở London, 12 [Chú thích cuối trang: 12.
Ông Cromwell F. Varley, thợ điện nổi tiếng của Công ty Cáp Đại Tây Dương,
truyền đạt kết quả những quan sát của anh ấy, trong quá tŕnh tranh luận
tại Hiệp hội Tâm lư Anh Quốc, được báo cáo trong Spiritualist (Luân Đôn,
ngày 14 tháng 4 năm 1876, trang l74, 175). Ông cho rằng ảnh hưởng của axit
nitric tự do trong khí quyển có thể xua đuổi thứ mà ông gọi là "tinh thần
khó chịu". Ông nghĩ rằng những người đang gặp rắc rối với tinh thần khó
chịu ở nhà, sẽ t́m thấy sự nhẹ nhơm bằng cách đổ một ounce vitriol vào hai
ounce nitre dạng bột mịn trong một cái đĩa và đặt hỗn hợp dưới giường. Đây
là một nhà khoa học, người có danh tiếng lan rộng trên hai lục địa, người
đă đưa ra một công thức để xua đuổi những linh hồn xấu! Và công chúng vẫn
nhạo báng là "mê tín dị đoan" các loại thảo mộc và nước hoa được sử dụng
bởi những người theo đạo Hindu, người Trung Quốc, người Châu Phi và các
chủng tộc khác để đạt được mục đích tương tự! ] với mục đích tránh xa một
số hiện tượng vật lư bất đồng vào ban đêm, là chứng thực cho sự thật vĩ
đại này. Tinh thần thuần khiết hay thậm chí đơn giản là tinh thần con
người không sợ ǵ cả, v́ đă loại bỏ bản thân khỏi vật chất trên cạn, các
hợp chất trên cạn có thể ảnh hưởng đến họ một cách không khôn ngoan; tinh
thần như vậy giống như hơi thở. Không phải như vậy với những linh hồn bị
ràng buộc với trái đất và những linh hồn thiên nhiên.
Đối với những Larvæ xác thịt trên cạn, những linh hồn con người đă suy
thoái, mà những người theo chủ nghĩa Kabalist cổ đại đă nuôi dưỡng một hy
vọng tái ngộ. Nhưng khi nào, hoặc bằng cách nào? Vào một thời điểm thích
hợp, và nếu được một người mạnh mẽ, thông cảm, giúp đỡ bởi mong muốn chân
thành về sự sửa đổi và ăn năn của anh ta, hoặc ư chí của một người lăo
luyện, hoặc thậm chí là mong muốn phát xuất từ chính tinh thần sai lầm,
miễn là nó đủ mạnh để khiến anh ta vứt bỏ gánh nặng của vật chất tội lỗi.
Mất hết ư thức, đơn nguyên sáng sủa một lần nữa bị cuốn vào ṿng xoáy của
quá tŕnh tiến hóa trên cạn của chúng ta, và đẩy lùi các vương quốc phụ,
và thở lại như một đứa trẻ c̣n sống. Không thể tính toán thời gian cần
thiết để hoàn thành quá tŕnh này. V́ không có nhận thức về thời gian
trong vĩnh cửu, nỗ lực này sẽ chỉ là một sự lăng phí lao động.
Nói về sơ cấp, Porphyry nói:
Những sinh vật vô h́nh này đă nhận được sự tôn vinh từ con người như các
vị thần; . . . một niềm tin phổ quát khiến họ có khả năng trở nên rất ác
tâm; nó chứng tỏ rằng cơn thịnh nộ của họ đang chống lại những người bỏ
mặc việc thờ cúng hợp pháp cho họ.13 [Chú thích chân trang: 13. Của lễ tế
thần và các vị thần, "chương ii.]
Homer mô tả chúng theo những thuật ngữ sau:
Các vị thần của chúng ta xuất hiện với chúng ta khi chúng ta cúng tế cho
họ. . . ngồi vào bàn của chúng tôi, họ tham gia các bữa ăn liên hoan của
chúng tôi. Bất cứ khi nào họ gặp một người Ph œnician đơn độc trong chuyến
du lịch của anh ta, họ sẽ phục vụ anh ta như những người hướng dẫn, và nếu
không th́ họ thể hiện sự hiện diện của họ. Chúng ta có thể nói rằng ḷng
mộ đạo của chúng ta tiếp cận chúng ta với họ nhiều như tội ác và sự đổ máu
đă thống nhất các Cyclopes và chủng tộc Người khổng lồ hung dữ.14 [Chú
thích: 14. Odyssey, vii. ]
Điều sau chứng minh rằng những vị Thần này là những Daimons tốt bụng và
nhân từ, và rằng, cho dù họ là những linh hồn
đă mất thể xác hay những tinh linh, họ không phải là "ác quỷ".
Ngôn ngữ của Porphyry, người từng là đệ tử trực tiếp của Plotinus, vẫn c̣n
rơ ràng hơn về bản chất của những linh hồn này.
Daimons là vô h́nh; nhưng chúng biết cách mặc cho ḿnh những h́nh thức và
cấu h́nh chịu nhiều biến thể, điều này có thể giải thích là do bản chất
của chúng có phần lớn vật chất. Nơi ở của họ là ở khu vực lân cận của trái
đất. . . và khi họ có thể thoát khỏi sự cảnh giác của các Daimons tốt, th́
không có tṛ nghịch ngợm nào mà họ sẽ không làm. Một
ngày nào đó họ sẽ sử dụng vũ lực;
ngày khác, dùng tṛ xảo quyệt.15 [Chú thích chân
trang: 15. Porphyry, "Về sự cúng tế cho các vị thần và Daimons,", chương.
ii. ]
Hơn nữa, Homer nói:
Đó là tṛ chơi của một đứa trẻ để chúng khơi dậy trong chúng ta những đam
mê thấp hèn, truyền thụ cho xă hội và quốc gia những học thuyết đầy biến
động, kích động chiến tranh, sự quyến rũ và những tai họa công cộng khác,
và sau đó nói với bạn rằng "tất cả những điều này là công việc của các vị
thần." . . . Những linh hồn này vượt qua thời gian của họ để lừa dối người phàm, tạo ra xung quanh họ những ảo ảnh và thần đồng; tham
vọng lớn nhất của họ là trở thành thần linh và linh hồn (linh hồn
không c̣n thể xác)
.16 [Chú thích chân trang: 16. Ibid. ]
Iamblichus, nhà Thần học vĩ đại của trường phái Neoplatonic, một người
thành thạo trong phép thuật thiêng liêng, dạy rằng:
Những Quỷ Thần tốt xuất hiện với chúng ta trong thực tế, trong khi những kẻ
xấu có thể tự hiện thân nhưng dưới những h́nh thức bóng tối của bóng ma.
Hơn nữa, anh ta chứng thực Porphyry, và nói như thế nào rằng:
Những Quỷ Thần tốt không sợ ánh sáng, trong khi những kẻ ác lại yêu cầu bóng
tối. . . Những cảm giác mà chúng kích thích trong chúng ta khiến chúng ta
tin vào sự hiện diện và thực tế của những thứ chúng thể hiện, mặc dù những
điều này không có thật.17 [Chú thích: 17. Iamblichus, De Mysteriis
Egyptorum. ]
Ngay cả những người theo thuyết thần đạo thực hành nhất đôi khi cũng thấy
nguy hiểm trong giao dịch của họ với một số nguyên tố nhất định, và
Iamblichus đă nói rằng:
Các vị thần, các thiên thần và các Daimons, cũng như các linh hồn, có thể
được triệu tập thông qua việc kêu gọi và cầu nguyện . . . Nhưng khi,
trong quá tŕnh kêu gọi, một sai lầm được thực hiện, hăy cẩn
thận! Đừng tưởng tượng rằng bạn đang giao tiếp với những vị thần linh nhân
từ, những người đă đáp lại lời cầu nguyện tha thiết của bạn; không, v́ họ
là những Daimons xấu, chỉ dưới vỏ bọc của những người tốt! Đối với các
nguyên tố thường khoác lên ḿnh những nét tương đồng với
Thần tốt, và nói
rằng họ thuộc hạng cao hơn rất nhiều so với
thứ hạng thật của họ. Sự
khoe khoang của họ cho thấy điều ấy.18 {footnote: 18. Ibid., "Về sự khác biệt
giữa các Daimons, các linh hồn," v.v.]
Người xưa đặt tên chỉ bốn nguyên tố, c̣n phần năm là ête. Do bản chất của
nó được thần thánh hóa bởi sự hiện diện vô h́nh, nó được coi là vật trung
gian giữa thế giới này và thế giới tiếp theo. Họ cho rằng khi giới trí
thức chỉ đạo rút lui khỏi bất kỳ phần nào của ether, một trong bốn vương
quốc mà họ bị ràng buộc là giám đốc, th́ không gian này sẽ thuộc quyền sở
hữu của cái ác. Một người lăo luyện chuẩn bị tṛ chuyện với "kẻ vô h́nh",
phải biết rơ nghi lễ của ḿnh, và hoàn toàn quen thuộc với các điều kiện
cần thiết cho trạng thái cân bằng hoàn hảo của bốn nguyên tố trong ánh
sáng linh hồn. Trước hết, anh ta phải thanh lọc bản thể, và trong ṿng
tṛn mà anh ta t́m cách thu hút các tinh linh thuần túy, cân bằng các
nguyên tố, để ngăn chặn sự xâm nhập của các Nguyên tố vào các quả cầu
tương ứng của chúng. Nhưng khốn cho kẻ
t́m hiểu bất cẩn đă vô t́nh xâm
phạm vào vùng đất cấm; nguy hiểm sẽ bủa vây anh ta ở mỗi bước đi. Anh ta
gợi lên những sức mạnh mà anh ta không thể kiểm soát; anh ta
đi vào những nơi chốn chỉ cho phép các bậc thầy của họ vượt qua. V́, theo lời của
Rosicrucian bất tử:
Một khi bạn quyết tâm trở thành một người đồng hành với thánh linh của Đức
Chúa Trời hằng sống, hăy cẩn thận đừng cản trở Ngài trong công việc của
Ngài; v́, nếu sức nóng của ngươi vượt quá tỷ lệ tự nhiên, ngươi sẽ khuấy
động cơn thịnh nộ của moyst 19 [chú thích: 19. Chúng tôi cung cấp cách
viết và lời nói của người theo chủ nghĩa Kabalist này, người đă sống và
xuất bản các tác phẩm của ḿnh vào thế kỷ XVII. Nói chung, ông được coi là
một trong những nhà giả kim nổi tiếng nhất trong số các nhà triết học
Hermetic. ] bản chất, và họ sẽ đứng lên chống lại ngọn lửa trung tâm, và
ngọn lửa trung tâm chống lại chúng, và sẽ có sự chia rẽ khủng khiếp trong
sự hỗn loạn.20 [Chú thích: 20. Điều tích cực nhất của các nhà triết học
duy vật đồng ư rằng tất cả những ǵ tồn tại đều được tiến hóa từ ether; do
đó, không khí, nước, đất và lửa, bốn nguyên tố nguyên thủy cũng phải tiến
hành từ ête và làm hỗn loạn bộ đôi đầu tiên; tất cả các yếu tố phân cấp,
cho dù hiện đă biết hay chưa biết, đều tiến hành từ cùng một nguồn. Bây
giờ, nếu có một bản chất tinh thần trong vật chất, và bản chất đó buộc nó
phải tự định h́nh thành hàng triệu dạng riêng lẻ, th́ tại sao lại không
hợp lư khi khẳng định rằng mỗi vương quốc tinh thần này trong tự nhiên đều
bao gồm những sinh vật tiến hóa từ vật chất của chính nó? Hóa học dạy
chúng ta rằng trong cơ thể con người có không khí, nước, đất và nhiệt, hay
lửa - không khí có trong các thành phần của nó; nước trong dịch tiết; đất
trong các thành phần vô cơ; và cháy trong động vật nhiệt. Kabalist biết
bằng kinh nghiệm rằng một tinh linh chỉ chứa một trong số này, và mỗi một
trong bốn vương quốc đều có những tinh linh đặc thù của riêng ḿnh; con
người cao hơn họ, luật tiến hóa t́m thấy minh họa của nó trong sự kết hợp
của cả bốn trong anh ta. ]
Tinh thần ḥa hợp, đoàn kết sẽ rời xa những phần tử, bị bàn tay gian xảo
quấy nhiễu; và các luồng sức mạnh mù quáng sẽ bị nhiễm vào ngay lập tức
bởi những sinh vật vô số của vật chất và bản năng - những con quỷ xấu của
những người theo thuyết thần quyền, những con quỷ của thần học; những con
chuột chũi, kỳ nhông, chim công và xác sống sẽ tấn công anh ta là người
biểu diễn hấp dẫn dưới các h́nh thức aërial đa dạng.
Không thể phát minh ra bất cứ điều ǵ, họ sẽ t́m kiếm bộ nhớ của bạn đến
tận cùng sâu thẳm của nó; do đó, sự kiệt quệ về thần kinh và sự áp chế về
tinh thần của một số bản chất nhạy cảm nhất định tại các giới tâm linh.
Các Elementals sẽ mang đến ánh sáng những hồi ức đă bị lăng quên từ lâu về
quá khứ; những h́nh thức, h́nh ảnh, kỷ vật ngọt ngào và những câu nói quen
thuộc, từ lâu đă phai mờ trong trí nhớ của chính chúng ta, nhưng vẫn được
lưu giữ một cách sống động trong sâu thẳm trí nhớ của chúng ta và trên
những tấm bia kư của "Cuốn sách của sự sống" không thể chạm tới.
Tác giả của hệ thống triết học Homoiomerian, Anaxagoras of Clazomene, tin
chắc rằng nguyên mẫu tinh thần của vạn vật, cũng như các yếu tố của chúng,
phải được t́m thấy trong đồng ether vô biên, nơi chúng được tạo ra, khi
chúng tiến hóa và cho dù chúng trở về từ trái đất. Chung với những người
Hindûs đă nhân cách hóa Âkâsha của họ, và biến nó thành một thực thể đặc
biệt, người Hy Lạp và người Latinh đă tôn sùng Æther. Virgil gọi Zeus,
Pater Omnipotens Æther, 21 tuổi [Chú thích cuối trang: 21. Virgil,
Georgica. cuốn sách ii. ] Magnus, Vị thần vĩ đại, Ether.
Những sinh vật này, những linh hồn nguyên tố của Kabalists, 22 [Chú thích:
22. Porphyry và các nhà triết học khác giải thích bản chất của cư dân Họ
là những người tinh quái và lừa dối, mặc dù một số trong số họ hoàn toàn
hiền lành và vô hại, nhưng rất yếu ớt để có được những người vĩ đại nhất
khó giao tiếp với những người có công ty mà họ không ngừng t́m kiếm. Những
người trước đây không xấu xa thông qua ác ư thông minh. Quy luật tiến hóa
tâm linh chưa phát triển bản năng của họ thành trí thông minh, ánh sáng
cao nhất thuộc về những linh hồn bất tử, quyền lực lư luận của họ đang ở
trạng thái tiềm ẩn, và do đó, bản thân họ, vô trách nhiệm.
Nhưng Giáo hội Latinh mâu thuẫn với những người theo chủ nghĩa Kabal.
Thánh Augustinô thậm chí c̣n có một cuộc thảo luận về tài khoản đó với
Porphyry, nhà Tân học. Ông nói: "Những linh hồn này là lừa dối, không phải
tự bản chất của chúng, như Porphyry, nhà thần đạo, sẽ có nó, mà là do ác
ư. Chúng chết v́ thần thánh và linh hồn của những người không c̣n tồn tại"
(Civit. Det, x. 2). Cho đến nay Porphyry đồng ư với anh ta; "nhưng họ
không tự xưng là quỷ [đọc là quỷ], v́ thực tế họ là như vậy!" - Giám mục
của Hippo cho biết thêm. Cho đến nay, rất tốt, và anh ta ở ngay đó, Nhưng
sau đó, chúng ta nên xếp những người đàn ông không có đầu dưới tầng lớp
nào, những người mà Augustinô mong muốn chúng ta tin rằng anh ta đă nh́n
thấy chính ḿnh; hay các satyrs của Thánh Jerome, mà ông khẳng định đă
được trưng bày trong một thời gian dài đáng kể tại Alexandria? Ông nói với
chúng ta rằng họ là "những người có chân và đuôi của loài dê"; và, nếu
chúng ta có thể tin anh ta, một trong những satyrs này thực sự đă được
ngâm và gửi trong một cái thùng cho Hoàng đế Constantine !!!] là những
người mà các giáo sĩ Cơ đốc giáo tố cáo là "quỷ", kẻ thù của nhân loại!
III
Mọi thứ có tổ chức trên thế giới này, hữu h́nh cũng như vô h́nh, đều có
một yếu tố thích hợp với chính nó. Cá sống và thở trong nước; nhà máy tiêu
thụ axit cacbonic, chất này đối với động vật và nam giới tạo ra cái chết;
một số sinh vật được trang bị cho các tầng không khí hiếm, những sinh vật
khác chỉ tồn tại ở nơi dày đặc nhất. Cuộc sống đối với một số người phụ
thuộc vào ánh sáng mặt trời, đối với những người khác, vào bóng tối; và do
đó, nền kinh tế khôn ngoan của tự nhiên thích ứng với mỗi điều kiện hiện
có một số dạng sống. Những phép loại suy này đảm bảo kết luận rằng, không
những không có phần không có người sử dụng của bản chất phổ quát, mà c̣n
là đối với mỗi vật có sự sống, những điều kiện đặc biệt được trang bị và,
được trang bị, chúng là cần thiết. Bây giờ, giả sử rằng có một mặt vô h́nh
đối với vũ trụ, thói quen cố định của tự nhiên đảm bảo kết luận rằng nửa
này bị chiếm đóng, giống như nửa kia; và mỗi nhóm cư dân của nó được cung
cấp những điều kiện tồn tại tất yếu. Thật phi logic khi tưởng tượng rằng
các điều kiện giống hệt nhau được cung cấp cho tất cả mọi người, v́ nó sẽ
duy tŕ một lư thuyết như vậy tôn trọng các cư dân của miền thiên nhiên
hữu h́nh. Rằng có "tinh thần" ngụ ư rằng có sự đa dạng của "linh hồn"; đối
với đàn ông th́ khác, và "linh hồn" của con người chỉ là những người đàn
ông quái gở.
Để nói rằng tất cả các "linh hồn" đều giống nhau, hoặc phù hợp với cùng
một bầu khí quyển, hoặc sở hữu những sức mạnh tương tự, hoặc bị chi phối
bởi những điểm hấp dẫn giống nhau - điện, từ, odic, astral, điều đó không
quan trọng - là điều vô lư như mặc dù vậy. người ta nên nói rằng tất cả
các hành tinh đều có bản chất giống nhau, hoặc tất cả các loài động vật
đều là lưỡng cư, hoặc tất cả mọi người đều có thể được nuôi dưỡng bằng
cùng một loại thức ăn. Đầu tiên, không phải nguyên tố nào, cũng như bản
thân các nguyên tố, đều không thể được gọi là "tinh linh". Nó phù hợp với
lư do để giả định rằng những bản chất thô nhất trong số chúng sẽ ch́m
xuống độ sâu thấp nhất của bầu không khí tâm linh - nói cách khác, được
t́m thấy gần trái đất nhất. Ngược lại, những ǵ tinh khiết nhất sẽ ở xa
nhất. Trong cái ǵ, chúng ta đă đồng tiền một từ, chúng ta nên gọi là "tâm
lư học" của Thuyết huyền bí, thật không có cơ sở khi cho rằng một trong
hai hạng sinh vật thanh tao này có thể chiếm giữ vị trí, hoặc tồn tại
trong các điều kiện, của loại khác, như trong thủy lực sẽ hy vọng rằng hai
chất lỏng có mật độ khác nhau có thể trao đổi dấu hiệu của chúng trên
thang đo tỷ trọng kế của Beaume.
Görres, mô tả một cuộc tṛ chuyện mà anh ta đă có với một số người Hindû ở
bờ biển Malabar, báo cáo rằng khi hỏi họ liệu họ có ma trong số họ hay
không, họ trả lời:
Có, nhưng chúng tôi biết chúng là những bhûts xấu [linh hồn, hay đúng hơn,
là những thứ "trống rỗng", "vỏ ṣ"] ,. . . những cái tốt hầu như không bao
giờ có thể xuất hiện ở tất cả. Về cơ bản, họ là linh hồn của những kẻ tự
sát và giết người, hoặc của những người chết v́ những cái chết bạo lực.
Chúng liên tục bay lượn và xuất hiện như những bóng ma. Ban đêm có lợi cho
họ, họ quyến rũ những kẻ yếu đuối và cám dỗ người khác theo hàng ngh́n
cách khác nhau.23 [Chú thích cuối trang: 23. Görres, Mystique, iii; 63.]
Porphyry tŕnh bày cho chúng ta một số sự thật ghê tởm mà tính xác thực
của nó được chứng minh trong kinh nghiệm của mỗi học sinh phép thuật. Anh
ấy viết:
Cô hồn, 24 [Chú thích chân trang: 24. Người xưa gọi linh hồn của những
người xấu là "cô hồn"; linh hồn là "ấu trùng" và "vượn cáo." Những linh
hồn tốt của con người trở thành "thần". ] ngay cả sau khi chết, một t́nh
cảm nhất định đối với cơ thể của nó, mối quan hệ nghệ thuật tỷ lệ thuận
với bạo lực mà sự kết hợp của họ đă bị phá vỡ, chúng ta thấy nhiều linh
hồn bay lơ lửng trong tuyệt vọng về hài cốt trần thế của họ; chúng ta thậm
chí c̣n thấy họ háo hức t́m kiếm phần c̣n lại của những thi thể khác,
nhưng trên hết là máu tươi, thứ dường như truyền cho họ trong giây lát một
số khả năng của cuộc sống. 25. [Chú thích cuối trang: 25. Porphyry, De
Sacrivialis. Chương về giáo phái thực sự. ]
Mặc dù những người theo thuyết tâm linh đă làm mất uy tín của chúng rất
nhiều, nhưng những linh hồn thiên nhiên này - cũng giống như "nguyên tố",
"vỏ rỗng", như người Hindu gọi chúng - là những thực tại. Nếu những con
chuột chũi, cá heo, kỳ nhông và những con giáp của người Rosicrucian tồn
tại trong thời của họ, th́ chúng phải tồn tại ngay bây giờ. "Người ở trên
ngưỡng cửa" của Bulwer Lytton là một quan niệm hiện đại, được mô phỏng
theo kiểu Sulanuth cổ đại của người Hebrew và người Ai Cập, được đề cập
trong Sách Jasher. 26 [Chú thích:
26. Chap. lxxx. vv. 19, 20. "Và khi người Ai Cập ẩn ḿnh v́ bầy đàn [một
trong những bệnh dịch được cho là do Môi-se gây ra]. Họ khóa cửa theo sau,
và Đức Chúa Trời ra lệnh cho người Sulanuth... [A quái vật biển, người
phiên dịch giải thích một cách ngây thơ, trong một đoạn ghi chú] lúc đó
đang ở dưới biển, lên và đi vào Ai Cập ... và cô ấy có cánh tay dài, dài
mười cubit... và cô ấy đă đi trên mái nhà và mở ra cái bè và cắt chúng ...
và vươn cánh tay của cô ấy vào trong nhà, tháo khóa và chốt và mở các ngôi
nhà của Ai Cập ... và bầy thú đă phá hủy người Ai Cập, và điều đó khiến họ
vô cùng đau buồn. " ]
Các Cơ đốc nhân đă rất sai lầm khi đối xử với họ một cách bừa băi, như
"quỷ dữ", "ám chỉ của Satan," và đặt cho họ những cái tên giống như đặc
điểm. Các nguyên tố không thuộc loại ǵ, mà chỉ đơn giản là những sinh vật
của vật chất thanh tao, vô trách nhiệm, và không tốt cũng không xấu, trừ
khi bị ảnh hưởng bởi một trí thông minh siêu việt. Thật là phi thường khi
nghe những người Công giáo sùng đạo lạm dụng và xuyên tạc các linh hồn
thiên nhiên, khi một trong những nhà cầm quyền vĩ đại nhất của họ, Clement
the Alexandrian, đă mô tả những sinh vật này như thật. Clement, người có
lẽ từng là một nhà thần học cũng như một nhà Tân học, và do đó đă lập luận
dựa trên những nhận xét có thẩm quyền tốt, rằng thật vô lư khi gọi chúng
là quỷ, 27 [Chú thích: 27. Strom., Vi. 17, § 159.] v́ họ chỉ là những
thiên thần thấp kém, "những quyền năng cư ngụ trong các yếu tố, di chuyển
gió và phân phối mưa rào, và như vậy là những tác nhân và chịu sự phục
tùng của Đức Chúa Trời." 28 [Chú thích cuối trang: 28. Ibid., Vi. 3, §30.
] Origen, người trước khi trở thành một Cơ đốc nhân cũng thuộc trường phái
Platon, có cùng quan điểm. Porphyry, như chúng ta đă thấy, mô tả những
daimons này cẩn thận hơn bất kỳ cái nào khác.
Giáo Lư Bí Truyền dạy rằng con người, nếu chiến thắng sự bất
tử, sẽ tồn tại măi măi với bộ ba bộ
bẩy mà anh ta đang có trong cuộc
sống, và sẽ tiếp tục như vậy trong suốt tất cả các
quả cầu. Thể vía, trong cuộc sống này được bao phủ bởi một lớp vỏ vật chất
thô thiển, trở thành - khi được giải phóng khỏi lớp vỏ bọc đó bằng quá
tŕnh chết về thể xác - đến lượt nó trở thành lớp vỏ của một cơ thể khác
và thanh tao hơn. Điều này bắt đầu phát triển từ thời điểm chết, và trở
nên hoàn thiện khi cơ thể thiên thể của h́nh thức trần thế cuối cùng tách
ra khỏi nó. Họ nói rằng quá tŕnh này được lặp đi lặp lại ở mỗi quá tŕnh
chuyển đổi mới từ h́nh cầu sang h́nh thái của sự sống. Nhưng linh hồn bất
tử, "tia sáng bạc", được Tiến sĩ Fenwick quan sát thấy trong năo của
Margrave (trong Câu chuyện kỳ lạ của Bulwer Lytton), và không được ông
t́m thấy trong các loài động vật, không bao giờ thay đổi, nhưng vẫn không
thể phá hủy " vốn sống trong ánh sáng thiên văn, được chứng thực bởi những
người trong số những nhà thấu thị thông minh và đáng tin cậy nhất. Đôi khi
các h́nh dạng động vật thậm chí c̣n được hiển thị cho mọi người tại một
ṿng tṛn tinh thần, bằng cách được vật chất hóa. Trong Người đến từ thế
giới khác của ḿnh, Đại tá HS Olcott mô tả một con sóc được vật chất hóa
theo sau một phụ nữ linh hồn trong tầm nh́n của khán giả, biến mất và xuất
hiện lại trước mắt họ vài lần, và cuối cùng theo linh hồn vào tủ. Các sự
kiện được đưa ra trong văn học tâm linh hiện đại là rất nhiều và nhiều sự
kiện trong số đó là đáng tin cậy.
Đối với tinh thần con người, quan niệm của các triết gia lớn tuổi hơn và
các nhà Kabalist trung gian tuy khác nhau ở một số điểm cụ thể, nhưng về
tổng thể đều thống nhất với nhau; để học thuyết của một người có thể được
xem như là học thuyết của người kia. Sự khác biệt cơ bản nhất nằm ở vị trí
của linh hồn bất tử hoặc thần thánh của con người. Trong khi những người
theo chủ nghĩa tân cổ đại cho rằng tháng 8œides không bao giờ hạ xuống một
cách thiếu tĩnh lặng vào người sống, mà chỉ ít nhiều tỏa ra ánh hào quang
của nó đối với con người bên trong - linh hồn astral - những người theo
chủ nghĩa Kabalist ở thời trung cổ đă duy tŕ rằng linh hồn, tách ḿnh
khỏi đại dương ánh sáng và tinh thần, đi vào vào linh hồn của con người,
nơi nó vẫn tồn tại trong suốt cuộc đời bị giam cầm trong khoang chứa linh
hồn. Sự khác biệt này là kết quả của niềm tin của những người theo thuyết
Ki-tô giáo, ít nhiều, vào bức thư chết chóc trong câu chuyện ngụ ngôn về
sự sa ngă của con người. Họ nói, linh hồn đă trở thành, nhờ sự sa ngă của
A-đam, bị ô nhiễm bởi thế giới vật chất, hay c̣n gọi là Satan. Trước khi
nó có thể xuất hiện với thần linh bao bọc của nó trước sự hiện diện của
Eternal, nó phải tự tẩy sạch các tạp chất của bóng tối. Họ so sánh--Linh
hồn bị giam cầm trong linh hồn vào một giọt nước được bao bọc trong một
viên gelatine và ném vào đại dương; cho đến khi viên nang vẫn c̣n nguyên
th́ giọt nước vẫn bị cô lập; phá vỡ lớp bao thư và giọt nước trở thành một
phần của đại dương - sự tồn tại riêng lẻ của nó đă không c̣n. V́ vậy, nó
là với tinh thần. Miễn là nó được bao bọc trong chất trung gian nhựa, hay
linh hồn của nó, nó có một sự tồn tại riêng lẻ. Phá hủy cái vỏ bọc, một
kết quả có thể xảy ra từ những đau khổ của lương tâm khô héo, tội ác và
căn bệnh đạo đức, và linh hồn trở lại nơi ở ban đầu. Tính cá nhân của nó
không c̣n nữa.
Mặt khác, các triết gia giải thích "sự rơi vào thế hệ" theo cách riêng của
họ, lại xem tinh thần như một thứ hoàn toàn khác biệt với linh hồn. Họ chỉ
cho phép sự hiện diện của nó trong nang thiên văn cho đến khi có liên quan
đến sự phát ra tâm linh hoặc tia sáng của "đấng sáng". Con người và linh
hồn tâm linh của anh ta hoặc đơn nguyên - tức là tinh thần và phương tiện
của nó - phải chinh phục sự bất tử của họ bằng cách đi lên hướng tới sự
hợp nhất mà nếu thành công, họ cuối cùng đă được liên kết với nhau và họ
được hấp thụ vào đó, có thể nói như vậy. Sự cá thể hóa của con người sau
khi chết phụ thuộc vào tinh thần, không phụ thuộc vào linh hồn hay thể xác
của anh ta - Manas và phương tiện của nó là Kâma Rûpa - và thể xác. Mặc dù
từ "nhân cách", theo nghĩa mà nó thường được hiểu, là một sự vô lư, nếu
được áp dụng theo nghĩa đen cho bản chất bất tử của chúng ta, vẫn c̣n cái
sau là một thực thể riêng biệt, bất tử và vĩnh cửu, cho dù vậy; và khi
(như trong trường hợp tội phạm không thể cứu chuộc) sợi dây sáng chói liên
kết tinh thần với linh hồn, từ thời điểm sinh ra một đứa trẻ, bị bẻ găy
một cách thô bạo, và thực thể cá nhân quái gở bị bỏ lại để chia sẻ số phận
của động vật thấp hơn, dần dần tan thành ether, rơi vào trạng thái khủng
khiếp của Âvîchi, hoặc biến mất hoàn toàn trong quả cầu thứ tám và bị tiêu
diệt hoàn toàn nhân cách của nó - ngay cả khi đó linh hồn vẫn là một bản
thể khác biệt. Nó trở thành một tinh linh hành tinh, một thiên thần; đối
với các vị thần của người Pagan hoặc các tổng lănh thiên thần của Cơ đốc
giáo, những hiện thân trực tiếp của Một Nguyên nhân, bất chấp lời tuyên bố
độc hại của Thụy Điển, ít nhất họ cũng sẽ không phải là đàn ông, trên hành
tinh của chúng ta.
Chuyên môn này đă từng là trở ngại của các nhà siêu
h́nh học trong mọi thời đại. Toàn bộ chủ nghĩa bí truyền của triết học
Phật giáo dựa trên lời dạy bí ẩn này, được rất ít người hiểu được, và hoàn
toàn bị xuyên tạc bởi nhiều học giả uyên bác nhất. Ngay cả các nhà siêu
h́nh học cũng quá nghiêng về việc nhầm lẫn hiệu quả với nguyên nhân. Một
người có thể đă giành được cuộc sống bất tử của ḿnh, và vẫn giữ nguyên
nội tâm của anh ta trên trái đất, trong suốt cơi vĩnh hằng; nhưng điều này
không có nghĩa là anh ta phải vẫn là ông Smith hoặc Brown mà anh ta đă ở
trên trái đất, hoặc mất đi tính cá nhân của ḿnh. Do đó, linh hồn astral,
tức là, nhân cách, giống như cơ thể trên cạn và phần dưới của linh hồn con
người của con người, trong bóng tối sau đó, có thể bị hấp thụ vào đại
dương vũ trụ của các yếu tố thăng hoa, và không c̣n cảm nhận được tính cá
nhân của nó. , nếu nó không xứng đáng bay cao hơn, và thần linh, hay cá
thể tâm linh, vẫn là một thực thể không thay đổi, mặc dù trải nghiệm trên
mặt đất này về các hóa thân của anh ta có thể bị xóa sổ hoàn toàn ngay khi
tách khỏi phương tiện không xứng đáng.
Nếu "linh hồn", hoặc phần thiêng liêng của linh hồn, tồn tại từ trước như
một bản thể khác biệt với muôn đời, như Origen, Synesius, và các tổ phụ và
triết gia Cơ đốc giáo khác đă dạy, và nếu nó giống nhau, và không ǵ khác
hơn là siêu h́nh. - linh hồn khách quan, làm thế nào nó có thể được khác
hơn là vĩnh cửu? Và điều quan trọng trong trường hợp như vậy, cho dù con
người dẫn theo một con vật hay một cuộc sống thuần khiết, nếu, làm những
ǵ anh ta có thể, anh ta không bao giờ có thể mất nhân cách của ḿnh? Học
thuyết này về hậu quả của nó cũng tàn khốc như giáo lư về sự chuộc tội
gián tiếp. Nếu giáo điều thứ hai, cùng với ư tưởng sai lầm rằng tất cả
chúng ta đều bất tử, được chứng minh cho thế giới dưới ánh sáng thực của
nó, th́ nhân loại sẽ tốt hơn nhờ sự truyền bá của nó. Tội ác và tội lỗi sẽ
được tránh khỏi, không phải v́ sợ sự trừng phạt trần gian, hay địa ngục vô
lư, mà v́ lợi ích của điều đó bám rễ sâu nhất trong bản chất của chúng ta
- mong muốn có một cuộc sống cá nhân và riêng biệt trong tương lai, đảm
bảo tích cực rằng chúng ta không thể giành được nó trừ khi chúng ta "lấy
vương quốc thiên đàng bằng bạo lực" và niềm tin rằng những lời cầu nguyện
của con người cũng như máu của người khác sẽ không cứu chúng ta khỏi sự
hủy diệt cá nhân sau khi chết, trừ khi chúng ta liên kết chặt chẽ với nhau
trong cuộc sống trên cạn của chúng ta. với tinh thần bất tử của chính
chúng ta - Đức Chúa Trời cá nhân duy nhất của chúng ta.
Pythagoras, Plato, Timæus of Locris, và toàn bộ Trường phái Alexandria bắt
nguồn linh hồn từ Thế giới-Linh hồn vũ trụ; và một phần sau này, theo lời
dạy của chính họ - ether; một cái ǵ đó thuộc về bản chất tốt đẹp mà chỉ
có thể được cảm nhận bằng thị giác bên trong của chúng ta. Do đó, nó không
thể là bản chất của Monas, hay Nguyên nhân, 29 [Chú thích chân trang: 29.
Như đă nói Krishna - người đồng thời là Purusha và Prakriti trong tính
toàn thể của nó, và là nguyên lư thứ bảy, thần linh trong con người--
trong Bhagavad Gita: "Tôi là Nguyên nhân. Tôi là sản sinh và giải thể của
toàn bộ Thiên nhiên. Trên tôi là tất cả Vũ trụ lơ lửng như ngọc trên một
sợi dây." (Ch. Vii.) "Mặc dù bản thân chưa được sinh ra, với bản chất
không thay đổi, và là Chúa tể của mọi sự tồn tại, nhưng vẫn chủ tŕ Thiên
nhiên (Prakriti) là của tôi, tôi được sinh ra nhưng nhờ Mâyâ [sức mạnh
thần bí của Bản thân. lư tưởng, Tư tưởng Vĩnh cửu trong Tâm trí Vĩnh cửu].
" (Ch. Iv.)] Bởi v́ Anima Mundi chỉ là hiệu ứng, là hiện thân khách quan
của cái trước. Cả linh hồn thiêng liêng và linh hồn con người đều có từ
trước. Nhưng, trong khi cái trước tồn tại như một thực thể riêng biệt, một
cá thể hóa, th́ linh hồn (phương tiện của cái trước) chỉ tồn tại dưới dạng
vật chất có từ trước, một phần không khoa học của một tổng thể thông minh.
Cả hai đều được h́nh thành từ Đại dương Ánh sáng Vĩnh cửu; nhưng như các
nhà Thông Thiên Học đă bày tỏ điều đó, có một linh hồn hữu h́nh cũng như
vô h́nh trong lửa. Họ đă tạo ra sự khác biệt giữa Anima Bruta và Anima
Divina. Empedocles tin chắc rằng tất cả đàn ông và động vật đều sở hữu hai
linh hồn; và ở Aristotle, chúng ta thấy rằng ông ấy gọi một người là linh
hồn lư trí, Nous, và người kia, linh hồn động vật, Psuche. Theo các nhà
triết học này, linh hồn lư luận đến từ không có Linh hồn vũ trụ (tức là từ
một nguồn cao hơn Linh hồn vũ trụ - theo nghĩa vũ trụ của nó; nó là Tinh
thần vũ trụ, nguyên lư thứ bảy của Vũ trụ trong tính tổng thể của nó), và
cái khác từ bên trong.
Khu vực thần thánh và siêu việt này, nơi họ đặt vị thần vô h́nh và tối
cao, được họ (bởi chính Aristotle, người không phải là người nhập môn) coi
là yếu tố thứ năm - trong khi nó là yếu tố thứ bảy trong Triết học Bí
truyền, hay Mûlaprakriti- - hoàn toàn thuộc về tâm linh và thần thánh,
trong khi Anima Mundi thích hợp được coi là bao gồm một bản chất tốt đẹp,
lửa và thanh tao lan truyền khắp Vũ trụ, nói ngắn gọn là - Ether. 30 [Chú
thích chân trang: 30. Ether là Âkâsha của người Hindu. Âkâshais Prakriti,
hay tổng thể của Vũ trụ hiển hiện, trong khi Purusha là Linh hồn vũ trụ,
cao hơn Linh hồn vũ trụ. ] Các nhà Khắc kỷ, những nhà duy vật vĩ đại nhất
thời cổ đại, đă loại trừ Nguyên tắc Thần thánh và Linh hồn Thần thánh khỏi
bất kỳ bản chất vật chất nào như vậy. Các nhà b́nh luận và những người
ngưỡng mộ hiện đại của họ, tham lam nắm bắt cơ hội, đă xây dựng trên nền
tảng này giả thuyết rằng người Khắc kỷ không tin vào Chúa cũng như linh
hồn, bản chất của vật chất. Chắc chắn rằng Epicurus không tin vào Chúa hay
linh hồn như cách hiểu của những người theo thuyết cổ đại hay hiện đại.
Nhưng Epicurus, người có học thuyết (trực tiếp chống lại cơ quan của Đấng
tối cao và các vị thần, trong sự h́nh thành hoặc chính phủ của thế giới)
đă đặt ông ta vượt xa phái Khắc kỷ trong chủ nghĩa vô thần và chủ nghĩa
duy vật, tuy nhiên đă dạy rằng linh hồn là một bản chất tốt đẹp, dịu dàng.
được h́nh thành từ các nguyên tử mịn nhất, tṛn nhất và tốt nhất - mà mô
tả vẫn đưa chúng ta đến cùng một ete thăng hoa. Ông càng tin vào Thần.
Arnobius, Tertullian, Irenæus và Origen, mặc dù theo đạo Thiên Chúa, nhưng
với Spinoza và Hobbes hiện đại hơn, linh hồn là vật chất, mặc dù có một
bản chất rất tốt - một cái ǵ đó nhân bản và cá nhân, tức là, vật chất,
hữu hạn và có điều kiện. Liệu nó có thể trở thành bất tử trong những điều
kiện như vậy không? Có thể biến đổi có thể trở thành bất biến không?
Học thuyết về khả năng mất linh hồn của một người và do đó, tính cá nhân,
hợp tác với các lư thuyết lư tưởng và tư tưởng tiến bộ của một số nhà tâm
linh, mặc dù Thụy Điển hoàn toàn chấp nhận nó. Họ sẽ không bao giờ chấp
nhận học thuyết kabalistic dạy rằng chỉ thông qua việc tuân thủ quy luật
ḥa hợp mà cuộc sống cá nhân sau này mới có thể đạt được; và rằng con
người bên trong và bên ngoài càng xa rời nguồn ḥa hợp này, nguồn của họ
nằm trong thần linh của chúng ta, th́ càng khó lấy lại được
chỗ đứng.
Nhưng trong khi những người theo thuyết tâm linh và những tín đồ khác của
Cơ đốc giáo có rất ít, nếu có, nhận thức được thực tế này về cái chết và
sự xóa sổ nhân cách có thể xảy ra bởi sự tách biệt của phần bất tử khỏi
phần dễ hư hỏng, th́ một số người Thụy Điển - ít nhất là những người tuân
theo tinh thần của một triết học, không chỉ đơn thuần là một bức thư chết
chóc của một lời dạy - hăy hoàn toàn hiểu nó. Một trong những mục sư được
kính trọng nhất của Giáo hội Mới, Linh mục Chauncey Giles, DD, ở New York,
gần đây đă làm sáng tỏ chủ đề này trong một bài diễn văn công khai như
sau. Cái chết về thể xác, hay cái chết của thể xác, là một sự cung cấp của
nền kinh tế thiêng liêng v́ lợi ích của con người, một sự cung cấp bằng
cách mà anh ta đạt được những mục đích cao hơn của con người. Nhưng có một
cái chết khác, đó là sự gián đoạn trật tự thiêng liêng và sự hủy diệt của
mọi yếu tố con người trong bản chất của con người, và mọi khả năng hạnh
phúc của con người. Đây là cái chết tinh thần diễn ra trước khi cơ thể bị
tiêu tan. "Có thể có một sự phát triển rộng lớn của tâm trí tự nhiên của
con người nếu không có sự phát triển đó đi kèm với một hạt của t́nh yêu
thiêng liêng, hoặc t́nh yêu bất vị kỷ của con người." Khi một người rơi
vào t́nh yêu bản thân và yêu thế gian, với những thú vui của nó, đánh mất
t́nh yêu thiêng liêng của Thiên Chúa và của người lân cận, người đó rơi từ
sự sống sang cái chết. Những nguyên tắc cao hơn cấu thành nên những yếu tố
thiết yếu của con người anh ta đă diệt vong, và anh ta chỉ sống trên b́nh
diện tự nhiên của khả năng của ḿnh.
Về mặt thể chất anh ta tồn tại, về mặt tinh thần anh ta đă chết. Đối với
tất cả những ǵ liên quan đến giai đoạn tồn tại cao hơn và duy nhất, anh
ta đă chết nhiều như thể cơ thể của anh ta trở nên chết đối với tất cả các
hoạt động, thú vui và cảm giác của thế giới khi tinh thần đă rời bỏ nó.
Cái chết thuộc linh này là kết quả của việc không tuân theo các quy luật
của đời sống tâm linh, mà sau đó là h́nh phạt tương tự như việc không tuân
theo các quy luật của đời sống tự nhiên. Nhưng những người chết thuộc linh
vẫn có những thú vui của họ; họ có tài năng trí tuệ, sức mạnh và các hoạt
động cường độ cao. Tất cả những thú vui thú vật đều là của họ, và đối với
đa số đàn ông và phụ nữ, những thú vui này tạo thành lư tưởng cao nhất về
hạnh phúc của con người. Sự theo đuổi không mệt mỏi của sự giàu có, những
thú vui và thú tiêu khiển của đời sống xă hội; sự trau dồi của phong cách
lịch sự, gu ăn mặc, sự ưa thích của xă hội, của sự khác biệt khoa học, say
sưa và mê mẩn những người chết c̣n sống này; nhưng, nhà thuyết giáo hùng
hồn nhận xét, "những sinh vật này, với tất cả sự duyên dáng, trang phục
phong phú và thành tích rực rỡ, đă chết trước mắt Chúa và các thiên thần,
và khi được đo lường bằng tiêu chuẩn chân chính và bất biến duy nhất th́
không c̣n sự sống chân chính nào nữa. c̣n hơn những bộ xương mà thịt của
chúng đă biến thành cát bụi. "
Mặc dù chúng tôi không tin vào "Chúa và các thiên thần" - không phải, dù
sao đi nữa, theo nghĩa được đưa ra bởi những điều khoản này của Thụy Điển
và những người theo ông, chúng tôi vẫn ngưỡng mộ những cảm xúc này và hoàn
toàn đồng ư với ư kiến của một quư ông tôn kính.
Sự phát triển cao của khoa học trí thức không bao hàm đời sống tâm linh và
chân chính. Sự hiện diện của một trong những linh hồn trí tuệ, con người
phát triển cao (nguyên lư thứ năm, hay Manas), hoàn toàn tương thích với
sự vắng mặt của Phật giáo, hay linh hồn tâm linh. Trừ khi cái trước tiến
hóa từ và phát triển dưới những tia sáng có lợi và cái sống của cái sau,
nó sẽ măi măi là con cháu trực tiếp của các nguyên tắc trên cạn, thấp hơn,
vô trùng trong nhận thức tâm linh; một đài hoa lộng lẫy, sang trọng, bên
trong chứa đầy xương khô của vật chất đang phân hủy. Nhiều nhà khoa học vĩ
đại nhất của chúng ta chỉ là những xác chết sống động - họ không có linh
hồn v́ linh hồn của họ đă rời bỏ họ, hay nói đúng hơn là không thể tiếp
cận được. V́ vậy, chúng ta có thể trải qua mọi thời đại, xem xét mọi nghề
nghiệp, cân nhắc mọi thành tựu của con người và điều tra mọi h́nh thức xă
hội,
Although Aristotle himself, anticipating the modern physiologists,
regarded the human mind as a material substance, and ridiculed the
hylozoïsts, nevertheless he fully believed in the existence of a "double"
soul, or soul plus spirit, as one can see in his De Generat. et Corrupt.
(Lib. ii.). He laughed at Strabo for believing that any particles of
matter, per se, could have life and intellect in themselves sufficient to
fashion by degrees such a multiform world as ours.31 [Footnote: 31. De
Part., i. 1. ] Aristotle is indebted for the sublime morality of his
Nichomachean Ethics to a thorough study of the Pythagorean Ethical
Fragments; for the latter can be easily shown to have been the source at
which he gathered his ideas, though he might not have sworn "by him who
the Tetraktys found."32 [Footnote: 32. Pythagorean oath. The Pythagoreans
swore by their Master. ] But indeed our men of science know nothing
certain about Aristotle. His philosophy is so abtruse that he constantly
leaves his reader to supply by the imagination the missing links of his
logical deductions. Moreover, we know that before his works ever reached
our scholars, who delight in his seemingly atheistical arguments in
support of his doctrine of fate, they passed through too many hands to
have remained immaculate. From Theophrastus, his legator, they passed to
Neleus, whose heirs kept them mouldering in subterranean caves for nearly
150 years; after which, we learn that his manuscripts were copied and much
augmented by Appelicon of Theos, who supplied such paragraphs as had
become illegible, by conjectures of his own, probably many of these drawn
from the depths of his inner consciousness. Our scholars of the nineteenth
as anxious to imitate him practically as they are to throw his inductive
method and materialistic theories at the heads of the Platonists. We
invite them to collect facts as carefully as he did, instead of denying
those they know nothing about.
Những ǵ chúng ta đă nói ở đây và ở những nơi khác về nhiều loại "linh
hồn" và những sinh vật vô h́nh khác phát triển trong ánh sáng trung gian,
và những ǵ chúng ta muốn nói về phương tiện và xu hướng trung chuyển của
chúng, không dựa trên phỏng đoán, mà dựa trên kinh nghiệm thực tế và quan
sát. Hiếm có một giai đoạn trung chuyển nào, thuộc cả hai loại, mà chúng
ta chưa thấy được minh chứng trong suốt ba mươi lăm năm qua, ở các quốc
gia khác nhau. Ấn Độ, Tây Tạng, Borneo, Xiêm La, Ai Cập, Tiểu Á, Châu Mỹ
(Bắc và Nam), và các khu vực khác trên thế giới, từng hiển thị cho chúng
ta thấy giai đoạn đặc biệt của các hiện tượng trung gian và sức mạnh ma
thuật. Kinh nghiệm đa dạng của chúng tôi đă chứng thực đầy đủ những lời
dạy của các Bậc thầy của chúng tôi và Giáo lư Bí mật, và đă dạy chúng tôi
hai chân lư quan trọng, viz., Cho việc thực hiện "trung chuyển" sự trong
sạch của cá nhân và việc thực hiện một ư chí kiên cường và bất khuất được
rèn luyện là không thể thiếu; và những người theo thuyết tâm linh không
bao giờ có thể tự bảo đảm về tính chân thực của những biểu hiện trung dung
trừ khi chúng xảy ra dưới ánh sáng và trong những điều kiện thử nghiệm hợp
lư như vậy sẽ khiến cho một hành vi gian lận có chủ đích ngay lập tức được
chú ư.
V́ sợ bị hiểu lầm, chúng tôi sẽ nhận xét rằng mặc dù theo quy luật, các
hiện tượng vật lư được tạo ra bởi các linh hồn tự nhiên, chuyển động của
chính chúng và dưới sự thúc đẩy của các nguyên tố, vẫn là những linh hồn
quái dị thực sự của con người, có thể, trong những trường hợp ngoại lệ-
-chẳng hạn như khát vọng của một trái tim trong sáng, yêu thương, hoặc
dưới ảnh hưởng của một ư nghĩ mănh liệt nào đó hoặc ham muốn không được
thỏa măn, vào lúc chết - thể hiện sự hiện diện của họ, hoặc trong giấc mơ,
hoặc thị giác, hoặc thậm chí mang lại vẻ ngoài khách quan của họ- -nếu rất
sớm sau khi chết thể xác. Chúng tôi lo sợ rằng phương tiện viết tay trực
tiếp có thể được tạo ra bằng chữ viết tay chân thực của "linh hồn", phương
tiện bị ảnh hưởng bởi một quá tŕnh mà bản thân họ không biết nhiều như
các nhà tâm linh hiện đại. Nhưng những ǵ chúng tôi duy tŕ và sẽ duy tŕ
đến cuối cùng là, không một tinh thần chân chính nào của con người có thể
hiện thực hóa, tức là mặc quần áo đơn nguyên của ḿnh với một h́nh thức
khách quan. Ngay cả đối với những người c̣n lại, nó thực sự phải là một
lực hút mạnh mẽ để lôi kéo một linh hồn thuần khiết, quái gở từ trạng thái
Devachanic rạng rỡ - ngôi nhà của nó - vào bầu không khí hôi thối mà nó
thoát ra khi rời khỏi cơ thể trần thế.
Khi bản chất có thể có của các trí tuệ biểu hiện, mà khoa học tin là một
"năng lực tâm linh", và các nhà tâm linh học về "linh hồn của người chết"
giống hệt nhau, được biết đến nhiều hơn, th́ các nhà hàn lâm và tín đồ sẽ
chuyển sang các nhà triết học cũ để t́m kiếm thông tin. Họ có thể trong
niềm tự hào bất khuất của ḿnh, điều đó thường trở nên cứng đầu và kiêu
ngạo, như Tiến sĩ Charcot, thuộc Salpêtrière ở Paris, đă làm: phủ nhận
trong nhiều năm sự tồn tại của Chủ nghĩa Mê tín và các hiện tượng của nó,
chấp nhận và cuối cùng rao giảng nó trong các bài giảng trước công chúng.
--chỉ dưới cái tên giả định, Thôi miên.
Chúng tôi đă t́m thấy trong các tạp chí tâm linh nhiều trường hợp người ta
nh́n thấy sự hiện ra của những con chó cưng và các động vật khác đă qua
đời. Do đó, dựa trên những lời chứng về tâm linh, chúng ta phải nghĩ rằng
những "linh hồn" động vật như vậy có xuất hiện mặc dù chúng ta có quyền
đồng t́nh với người xưa rằng các h́nh thức chỉ là thủ đoạn của các nguyên
tố. Tuy nhiên, bất chấp mọi bằng chứng và khả năng xảy ra, các nhà tâm
linh vẫn khẳng định rằng chính "linh hồn" của những con người đă khuất vẫn
đang hoạt động ngay cả trong quá tŕnh "vật chất hóa" động vật. Bây giờ
chúng ta sẽ xem xét với sự cho phép của họ về chuyên gia và kẻ lừa đảo của
câu hỏi được đưa ra. Chúng ta hăy tưởng tượng một chút về một con đười ươi
thông minh hay một con vượn h́nh người châu Phi nào đó bị dị tật, tức là
bị tước đoạt thể chất và sở hữu một linh hồn, nếu không phải là một cơ thể
bất tử. Một khi mở ra cánh cửa giao tiếp giữa thế giới trên cạn và thế
giới tâm linh, điều ǵ ngăn loài vượn sinh ra các hiện tượng vật chất
chẳng hạn như nó nh́n thấy tinh thần của con người sinh ra? Và tại sao
những người này có thể không vượt trội về sự thông minh và khéo léo mà
nhiều người trong số họ đă được chứng kiến trong giới tâm linh? Hăy để
các nhà tâm linh giải đáp. Con đười ươi của Borneo rất ít, nếu có, kém hơn
con người man rợ về trí thông minh. Ông Wallace và các nhà tự nhiên học vĩ
đại khác đưa ra những ví dụ về tính nhạy bén tuyệt vời của nó, mặc dù bộ
năo của nó có dung tích khối kém hơn so với những loài man rợ chưa phát
triển nhất. Những con vượn này không có tiếng nói để trở thành những người
đàn ông cấp thấp. Các lính canh do khỉ đặt; các buồng ngủ do orang-outangs
lựa chọn và xây dựng; sự lường trước của họ về nguy hiểm và những tính
toán, những thứ thể hiện nhiều hơn là bản năng; sự lựa chọn của họ về các
nhà lănh đạo mà họ tuân theo; và việc thực hiện nhiều khả năng của họ,
chắc chắn cho phép họ có được một vị trí ít nhất là ngang hàng với nhiều
người Úc đầu ngang. Ông Wallace nói, "Những yêu cầu về tinh thần của những
kẻ man rợ, và những khả năng mà chúng thực sự thực hiện, chỉ cao hơn rất
ít so với những con vật."
Bây giờ, mọi người cho rằng không thể có vượn người ở thế giới bên kia,
bởi v́ vượn người không có "linh hồn". Nhưng loài vượn có nhiều trí thông
minh như một số đàn ông; Vậy tại sao những người đàn ông này, không có
cách nào vượt trội hơn loài vượn, lại có linh hồn bất tử, c̣n loài vượn
th́ không? Những người theo chủ nghĩa duy vật sẽ trả lời rằng cả người này
lẫn người kia đều không có tinh thần, nhưng sự hủy diệt vượt qua mỗi người
ở cái chết thể xác. Nhưng các nhà triết học tâm linh của mọi thời đại đều
đồng ư rằng con người chiếm vị trí cao hơn con vật một bậc, và được sở hữu
thứ mà nó thiếu, dù là kẻ man rợ nhất hoặc khôn ngoan nhất trong các triết
gia. Người xưa, như chúng ta đă thấy, đă dạy rằng trong khi con người là
một bộ ba riêng biệt gồm thể xác, tinh thần và linh hồn bất tử, th́ con
vật chỉ là một nhị nguyên - tức là có nhưng năm thay v́ bảy nguyên tắc
trong con người, một sinh vật có một cơ thể vật lư với cơ thể thiên thể và
nguyên tắc sống của nó, và linh hồn động vật và phương tiện của nó tạo ra
hoạt h́nh cho nó. Các nhà khoa học không thể phân biệt được sự khác biệt
nào về các yếu tố cấu tạo nên cơ thể đàn ông và đàn ông vũ phu; và những
người theo thuyết Kabal cũng đồng ư với họ khi nói rằng các thiên thể
(hay, như các nhà vật lư gọi nó là "nguyên lư sống") của động vật và con
người về bản chất là giống hệt nhau. Con người thể chất nhưng là sự phát
triển cao nhất của đời sống động vật. Nếu, như các nhà khoa học nói với
chúng ta, ngay cả suy nghĩ cũng là vật chất, và mọi cảm giác đau đớn hay
sung sướng, th́ mọi ham muốn nhất thời đều đi kèm với sự xáo trộn của ête;
và những nhà đầu cơ táo bạo đó, các tác giả của Vũ trụ vô h́nh tin rằng tư
tưởng được h́nh thành "ảnh hưởng đến vật chất của vũ trụ khác đồng thời
với vật chất này"; Vậy tại sao ư nghĩ thô bạo, tàn bạo về một con đười
ươi, hoặc một con chó, gây ấn tượng với làn sóng thanh tao của ánh sáng
trung gian, cũng như của con người, không nên đảm bảo cho con vật có cuộc
sống liên tục sau khi chết, hoặc một "trạng thái tương lai"?
Những người theo chủ nghĩa Kabalist cho rằng thật phi triết học khi thừa
nhận rằng cơ thể sống của con người có thể tồn tại trong cái chết thực
thể, và đồng thời khẳng định rằng cơ thể vật thể của loài vượn được phân
giải thành các phân tử độc lập. Cái tồn tại như một cá thể sau khi cơ thể
chết đi là linh hồn astral, mà Plato, trong Timæus và Gorgias, gọi là linh
hồn phàm trần, v́ theo học thuyết Hermetic, nó ném ra nhiều hạt vật chất
hơn ở mỗi thay đổi tiến bộ. thành một h́nh cầu cao hơn.
Hăy để chúng tôi tiến thêm một bước trong lập luận của chúng tôi. Nếu có
một thứ như là tồn tại trong thế giới tâm linh sau khi chết về mặt thể
xác, th́ nó phải xảy ra theo quy luật tiến hóa. Nó đưa con người từ vị trí
của anh ta ở đỉnh của kim tự tháp vật chất, và đưa anh ta vào một lĩnh vực
tồn tại nơi cùng một định luật không thể thay đổi theo anh ta. Và nếu nó
theo anh ta, tại sao không phải là mọi thứ khác trong tự nhiên? Tại sao
không phải động vật và thực vật, vốn có tất cả các nguyên tắc sống, và các
dạng thô của chúng lại phân ră như của chúng, khi nguyên tắc sống đó rời
bỏ chúng? Nếu thể xác của anh ta trở nên thanh tao hơn khi đạt được quả
cầu kia, tại sao không phải của chúng? * [Chú thích: *. Bài báo đến đây
chấm dứt đột ngột - cho dù nó đă được kết thúc hay chưa hay một số MS. đă
bị mất, không thể nói. - EDS. [Lucifer]. ]
HP Blavatsky Lucifer, tháng 8 năm 1893
|