Cơi Niết bàn


Nghiên cứu về ư thức tổng hợp

bởi

George S. Arundale
(Phiên bản thứ hai, được sửa đổi và phóng to, cùng với một chương mới)
Nhà xuất bản Thần học
Adyar, Madras, Ấn Độ
1927
Xuất bản lần đầu, tháng 12 năm 1926
Ấn bản thứ hai, tháng 11 năm 1927
Đến

Hai anh cả

Annie Besant và Charles Webster Leadbeater đă hỗ trợ những kinh nghiệm này có thể thực hiện được và những người mà cơi niết bàn tỏa sáng đă tiết lộ

LỜI TỰA



Tôi đă được người bạn lâu năm của tôi là Bishop Arundale yêu cầu viết vài lời giới thiệu về cuốn sách của anh ấy. Tôi coi đó là một sản phẩm rất đáng chú ư - một nỗ lực dũng cảm không thể diễn tả được. Rất ít trong số những người  vẫn c̣n sống trên trái đất là những người đă trải qua Niết bàn; vẫn c̣n ít hơn đă thực hiện bất kỳ nỗ lực nào để ghi lại ấn tượng của họ. Ai trong chúng ta, những người đă chạm đến độ cao thực sự to lớn đó đều biết rơ rằng mọi ngôn từ của con người đều thiếu sót trong nỗ lực, rằng tất cả các màu sắc trần gian đều vô vọng không đủ để miêu tả những vinh quang siêu phàm của nó; Tuy nhiên, chúng ta phải cố gắng, mặc dù chúng ta đă được dự báo là thất bại. Cái được ban cho chúng ta, chúng ta phải chia sẻ với anh em của chúng ta, cho đến khi có thể, v́ đó là quy luật của sự sống huyền bí; sách này được viết ra để tuân theo luật đó. Bản thân tôi đă cố gắng truyền đạt bằng lời một điều ǵ đó về bầu không khí siêu linh thiêng đó,như bạn có thể đọc trong The Masters and the Path , nhưng tôi nghĩ anh trai tôi là Bishop đă thành công hơn tôi. Có một ngọn lửa sống trong lời nói của anh ấy. Đúng, điều mà anh ta đă thấy không thể được miêu tả; tuy nhiên sự nhiệt t́nh mà anh ấy ném [vii] vào bài luận lại có sức lan tỏa đến mức chúng ta cảm thấy ḿnh đang ở trên bờ vực của sự hiểu biết. Phần lớn sự nâng đỡ, phần lớn sự giúp đỡ anh ấy chắc chắn có thể và sẽ mang lại cho chúng ta; nếu chúng ta chưa thể biết tất cả, th́ ít nhất chúng ta cũng đang tiến gần đến điều biết, ít nhất chúng ta cũng được khuyến khích bởi lời khai của một người đă biết. Và anh ấy đang đứng ở đâu, một ngày nào đó tất cả sẽ đứng vững.

V́ vậy, chúng ta hăy đoàn kết để bày tỏ ḷng biết ơn chân thành của chúng ta đối với cuốn sách hiếm hoi mà ông đă tặng cho chúng ta; và cách tốt nhất mà chúng ta có thể chỉ ra là giúp đỡ anh ta và theo anh ta trong công việc huy hoàng mà anh ta đang làm để phục vụ các Chân Sư của chúng ta.

CW LEADBEATER



Con trai tôi, George đă yêu cầu tôi thêm một vài từ vào phần trên, được viết bởi một người biết. Cố gắng mô tả cơi niết bàn là một nhiệm vụ vô vọng giống như cố gắng dọn sạch đại dương vào một cái ống kính. Tuy nhiên, đó là một trong những nỗ lực chỉ được thực hiện bởi các anh hùng. Tôi nhớ lại những lời đă nói bởi một người rất dám ở hạ giới này, như đánh dấu người đam mê anh hùng:

Tốt hơn là leo lên cao và thất bại,

Hơn không biết để leo lên chút nào.

ANNIE BESANT [viii]


LỜI NÓI ĐẦU CỦA TÁC GIẢ


TÔI NGHĨ Tôi có thể nói rằng tôi đă là một người khá vất vả trong nhiều năm, hơn 25 năm nay, dưới sự hướng dẫn đầy cảm hứng của người đứng đầu đáng kính của tôi, Tiến sĩ Annie Besant; và sự vất vả của tôi là rất nhiều trên cơi vật chất. Thú thực là tôi đă ít nghĩ đến cái mà người ta gọi là “những thứ cao hơn”, về nguyên nhân và nguồn gốc, lư thuyết về sự sống, về cơi tự nhiên, về thứ bậc của chúng sinh, v.v. Tôi đă có nhiều việc phải làm ở thế giới bên ngoài, và tôi đă cố gắng làm, và không quan tâm đến lư do tại sao và v́ sao. Bất cứ khi nào tôi đă học, tôi đă nghiên cứu cụ thể đến tận cùng của một tác phẩm cụ thể. Tôi chưa bao giờ học v́ lư do nghiên cứu. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến trí tuệ v́ trí tuệ là ǵ, nhưng trí tuệ có thể làm ǵ. Vũ trụ của tôi có đầy đủ những thứ tôi cần. Nếu tôi không thể liên hệ một điều ǵ đó với công việc của ḿnh,th́ điều đó đă nằm ngoài quan điểm của tôi, ở tất cả các sự kiện cho [ix] hiện tại. Tôi đă nhất tâm, mặc dù tôi có thể đă hướng mắt về nơi mà chúng có thể đă nghỉ ngơi một cách hữu ích.

Nhưng trong khoảng năm ngoái, tôi đă khám phá ra. Tôi đă phát hiện ra rằng tôi có thể đă vất vả nhiều đến mức nào trên cơi vật chất, sự vất vả trên cơi vật chất này hầu như không bằng ǵ so với sự vất vả của tôi trên các cơi khác. Đây có lẽ là trường hợp của tất cả mọi người, nhưng nó thực sự là một bất ngờ lớn đối với tôi trên cơi vật chất. Tôi bắt đầu ngay lập tức nhận ra rằng tôi phải ngừng sống trong từng cơi riêng. Tôi phải bắt đầu sống trên nhiều cơi cùng một lúc. Tôi bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống duy nhất hợp nhất tất cả các cơi và tất cả mọi thứ; và trong thực tế, không có ǵ phải thờ ơ với tôi. Mọi thứ đều liên quan đến mọi thứ khác, và mọi thứ sửa đổi mọi thứ khác. Tại sao, chính Mặt trời xa xôi lại tác động vật chất lên mọi nơi trên thế giới, như chính khoa học đă dạy chúng ta.

V́ vậy, tôi đă nghiền ngẫm rất nhiều về sự thống nhất này, cả trong và ngoài cơ thể, và cố gắng sống từ cái chung hơn là cái riêng. Tôi hy vọng kết quả là sống rộng lớn hơn, sống hiệu quả hơn. Nhưng tôi không có nhận thức rơ ràng [x] về sự thống nhất, chỉ có cảm giác về nó, một ư tưởng mơ hồ về nó đủ để làm cho cuộc sống trở nên khác lạ và hấp dẫn.

Nhiều năm trước, đó là vào năm 1912 tại Taormina, Sicily, tôi đă có cái nh́n đầu tiên về sự thống nhất cơ bản. Tôi nhớ ḿnh đă ngồi bên cửa sổ pḥng của ḿnh trong khách sạn mà một nhóm chúng ta đang ở, và tôi mơ mơ màng màng. Đột nhiên, đôi mắt không nh́n thấy của tôi dừng lại trên vườn cam trong thung lũng nhỏ bên dưới, và tôi thấy ḿnh thật kỳ lạ, tuyệt vời, được đồng nhất với những cây cam, với chính sự sống và hiện hữu của chúng. Tôi đă ở bên cửa sổ của ḿnh, nhưng tôi cũng ở trong vườn cam - thực sự, tôi là vườn cam. Nó gần như thể ư thức của tôi chập chờn giữa George Arundale khi George Arundale và George Arundale trong khu rừng cam. Tôi là hai thực thể, nhưng một. Và khi tôi sống trong vườn cam, một người làm vườn bước vào và bắt đầu bứt một số quả cam và cắt bỏ một số cành. Tất cả những điều mà người làm vườn đă làm với tôi. Tôi nổi loạn không phải v́ George Arundale có thể nổi loạn, không phải bằng trí óc và ư chí của tôi, mà là những lùm cam dường như đang nổi loạn. Tôi có ư thức về sự khó chịu, mất mát, không hẳn là đau đớn mà là về một thứ ǵ đó bên cạnh [xi] với nó. Tôi càng khó chịu hơn v́ người làm vườn không đối xử với tôi một cách tôn kính hay tŕu mến, mà như thể tôi vô tri vô giác, không có khả năng cảm nhận. Tại sao anh không thể nhận ra rằng cuộc sống giống nhau ở cả hai chúng ta? Nếu anh ta chỉ có thái độ xin phép tôi, cầu xin sự tha thứ của tôi, v́ hành động của anh ta, muốn truyền đạt cho tôi rằng tôi có thể làm cho người khác hạnh phúc bằng cách chia sẻ bản thân với họ, th́ tôi đă không bận tâm nhiều như vậy. Nhưng anh ta nhẫn tâm, ích kỷ và coi khu rừng cam như một nô lệ thay v́ như một người đồng chí. Anh ấy làm tổn thương tôi mỗi khi anh ấy ngắt một quả cam hoặc cắt một cành. Với một thái độ khác của anh ấy, anh ấy có thể đă lấy tất cả cam của tôi, tất cả các cành của tôi, và chúng ta có thể đă vui mừng cùng nhau, v́ chúng ta có thể đă làm việc cùng nhau. Đúng như vậy, được anh ta thương xót và được coi như đối tượng tṛ chuyện của anh ta, cuộc sống mới đáng sống, và tôi chỉ là một vườn cam đáng thương, v́ không được chăm sóc.

Trải nghiệm về ư thức trong vương quốc thực vật này đă mở ra trước mắt tôi một quan niệm hoàn toàn mới về ư thức ở các cấp độ khác nhau, và về những tác động của sự thống nhất bao trùm. Tôi đă không bao giờ giống như trước nữa kể từ lần đó.  [xii]

Tôi chưa bao giờ có thể nhổ một bông hoa, hoặc thậm chí nhổ một loài cỏ dại, mà không cần âm thầm giải thích lư do của tôi cho cây hoặc cỏ dại, yêu cầu một sự hy sinh cho một việc nhất định, tôi sẽ không nhất thiết nói là tốt hơn. Và tôi chưa bao giờ thấy thiếu sự hợp tác. Thật thú vị, tôi luôn cảm thấy rằng tôi phải biện minh cho những hành động của ḿnh đối với cuộc sống mà tôi đang ảnh hưởng đến họ, và v́ lư do này hơn bao giờ hết mà tôi ăn chay trường. Làm sao tôi có thể giải thích, làm sao tôi có thể có mặt để giải thích, với cừu hay gia súc, với chim hay cá, mà tôi yêu cầu chúng hy sinh bản thân chúng, với kèm theo không tránh khỏi là nhiều đau đớn, chỉ đơn giản là để thỏa măn khẩu vị của tôi, hoặc v́ chính tôi, bị si mê rằng tôi không thể sống nếu không ăn thịt? Thực hiện một yêu cầu như vậy là một cách thô thiển, ích kỷ một cách đáng kinh tởm; và mặc dù tôi có thể cư xử, nếu tôi chọn, như một tên cướp đường hay cướp biển, và ăn cắp bằng vũ lực, nhưng may mắn là vẫn c̣n một chút điều đáng kính trong tôi, ít nhất là theo hướng cụ thể này, khiến tôi hoàn toàn từ chối thực hiện một yêu cầu quái dị như vậy, theo đó tôi chắc chắn phải hạ thấp phẩm giá của vương quốc mà tôi thuộc về, khiến các vương quốc hạ phàm tự hỏi loại tiến hóa nào đă khiến người ta [xiii] không biết làm ǵ tốt hơn là đi săn mồi những sinh vật không thể chống lại được vũ lực, và cái quyền duy nhất của chúng là quyền được sống.

Thỉnh thoảng, tôi đă có những tầm nh́n khác về sự thống nhất vinh quang này, nhưng không có ǵ khó diễn tả bằng điều đó đă đánh dấu sự mở ra cánh cửa của Niết bàn cho tiếng gơ cửa mà tôi đă học được.

Một đêm nọ, tôi đột nhiên thức giấc với một hồi ức sống động nhất về một sự tôn vinh tối cao, về sự mở rộng ư thức một cách kỳ diệu, hoàn toàn không thể diễn tả được, mặc dù sau đó và ở đó tôi cảm thấy bằng cách nào đó hay cách khác tôi phải ghi lại nó trên giấy. Lúc đó là khoảng 1 giờ sáng, và một phần trong tôi rất không thích chịu khó ngồi dậy và viết, mặc dù bút ch́ và giấy ở cạnh giường như thói quen của tôi từ lâu trong trường hợp một ư tưởng đến trong giờ làm việc hiệu quả. khi ngủ giảm thiểu sự can thiệp của vật chất. Nhưng một phần khác của tôi khẳng định. V́ vậy, tôi ngồi dậy và viết điều đó mà cuốn sách này bắt đầu, và tôi nhớ ḿnh đă nghe: "Đây là Niết bàn." Và tôi biết đó là Niết bàn. Thú thực là tôi đă vô cùng kinh ngạc, v́ trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến Niết bàn, ở tất cả các sự kiện trên cơi vật chất. Những ǵ tôi đă viết rất [xiv] lạ lẫm với tôi lúc đầu. Ư thức tỉnh thức của tôi không quen với việc phản ánh ư thức Niết bàn, và sự nhớ lại khiến tôi rất đau đớn trong xác thân. Tuy nhiên, tôi đă viết ra tất cả những ǵ đến với ḿnh, và chiếc bút ch́ của tôi cảm thấy cực kỳ khó để di chuyển với tốc độ mà những suy nghĩ tuôn trào. Tôi hầu như không thể đọc chữ viết tay của ḿnh, tôi viết rất nhanh; và chắc chắn tôi hầu như không biết ḿnh đang viết ǵ. Tôi đă viết trong nhiều giờ, và tất cả đều trong sự vui mừng. Toàn bộ con người tôi dường như được định hướng lại. Tôi được sinh ra một lần nữa; và khi ngày đó đến, tôi thấy tất cả đă thay đổi. Một nốt nhạc mới đă vang lên trong con người tôi, những giá trị mới đă đến với mọi thứ, và kể từ đó tôi bắt đầu điều chỉnh lại, để tôi có thể dần dần ḥa trộn thế giới cũ với thế giới mới của ḿnh. Trên thực tế, toàn bộ cuốn sách đă được viết từ 1 giờ sáng đến 4 giờ sánghoặc từ 4 giờ sáng đến 6 giờ sáng, và nhiều đêm đă trôi qua trong quá tŕnh đau đớn về thể xác, mặc dù tinh thần được nâng cao một cách tuyệt vời, cố gắng giữ sự phản chiếu của Niết bàn trong bộ năo vật chất và trong ư thức.

Không cần phải nói, ngay cả mô tả đẹp nhất về Niết bàn có thể được h́nh thành [xv] ở đây chắc chắn phải là một bức tranh biếm họa về Niết bàn như trong thực tế. Vậy th́ những nỗ lực kém cỏi của tôi phải là ǵ! Việc xuất bản chúng gần như là một sự báng bổ, ngay cả khi chỉ là một nỗ lực yếu ớt để chỉ ra bóng dáng của những vinh quang cơi Niết Bàn. Họ cảm thấy hụt hẫng trước thực tế. Tuy nhiên, dường như tốt hơn nếu có những thứ này c̣n hơn không; và nhiều người đă đọc một số trích đoạn đă cảm thấy được nâng cao. Do đó, với sự khuyến khích của Đức Giám mục Leadbeater, cuốn sách này được phát hành như một bản phác thảo tồi tàn của một bàn tay không nghệ thuật, được truyền tải qua các phương tiện truyền thông khắc nghiệt, về một thế giới vinh quang có một không hai. Tôi phải nói thêm rằng ngay cả những vinh quang mà tôi biết cũng chỉ có thể là những vinh quang của cảnh thấp nhất của cơi Niết bàn, và thậm chí sau đó chỉ là một vài vinh quang của cơi phụ này, v́ tôi chỉ mới được sinh vào Niết bàn,và vẫn chưa phát triển các giác quan thích hợp với thế giới mới của tôi.

Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều ư thức Niết bàn thâm nhập vào con người tôi, và nó giống như thể tôi đă bắt đầu một cuộc hành tŕnh kỳ diệu từ một sự Phục sinh vĩ đại đến một sự Thăng thiên, những vinh quang của nó cũng khác với Niết bàn cũng như Mặt trời khác với trái đất của chúng ta. [xvi]

Tôi hy vọng bản tường thuật những kinh nghiệm của bản thân sẽ giúp những người khác tiếp xúc với tâm thức vương giả của Niết bàn này. Nó nằm trong tầm tay gần, không nghi ngờ ǵ nữa, của nhiều người; trong khi một số ngày nay, và nhiều ngày trôi qua, đă biết đến Niết bàn v́ tôi chỉ có thể hy vọng biết được nó sau một thời gian dài nỗ lực và tập trung. Tất nhiên, mô tả của tôi không phải là cơi niết bàn như thực tế, ngay cả trên cơi thấp nhất. Nó là của Niết bàn như nó đă xuất hiện với tôi, của nhiều Niết bàn mà tôi đă có thể đồng hóa. Phần lớn mô tả được tô màu bởi tính cách của tôi. Một mô tả khác, hoàn toàn khác, có thể hoàn toàn đúng, có thể đúng hơn nhiều. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi đă làm tốt nhất có thể với quyền hạn của ḿnh, và tôi nhận thức rơ rằng câu chuyện theo nhiều cách được tạo thành từ một số phần không kết nối. Lư do cho điều này là tôi đă viết đêm này qua đêm khác khi tôi cảm động để viết, mà không nghĩ đến những ǵ tôi đă viết. Do đó, mỗi phần đều là ấn tượng của cây bút về một tầm nh́n cụ thể về phong cảnh vùng cơi Niết Bàn, giống như chính nó đă gây ấn tượng với tôi vào thời điểm đó.

GEORGE S. ARUNDALE [xvii]
 

LƯU Ư CHO PHIÊN BẢN THỨ HAI


Tôi tự nhiên hài ḷng rằng sau một vài tháng, một ấn bản thứ hai của cơi niết bàn sẽ được yêu cầu. Tôi nghĩ rằng giá trị của cuốn sách nhỏ này nghiêng về hướng gợi ư về các ḍng thí nghiệm hơn là mô tả về các điều kiện đạt được của ư thức Niết bàn. Thành thật mà nói, người đọc sẽ thấy ít mô tả, v́ không thể nào mô tả được; nhưng anh ấy sẽ t́m thấy nhiều ấn tượng, và lời khuyên của tôi dành cho anh ấy là chỉ chú ư nhiều hay ít khi anh ấy cảm thấy thích thú với các chi tiết của các ấn tượng khác nhau, và tập trung vào bầu không khí mà chúng là những biểu hiện cụ thể do kết quả của môi trường, qua đó bầu khí quyển phải cần bộ lọc George Arundale. Ví dụ, tôi viết về Tia chớp đứng yên. Một độc giả có thể thốt lên: “Ah! Tôi nghĩ tôi biết bạn muốn nói ǵ.Tôi không nên gọi nó là Tia chớp, cũng không phải là Tia chớp đứng yên. Tôi nên gọi nó như vậy và như vậy. Đó sẽ là loại lọc [xix] Tôi nên nhận được từ bầu không khí tương tự mà cả hai chúng ta đều cảm nhận được, nhưng tôi nên mô tả một cách khác biệt. " Hăy để cơi Niết bàn giúp bạn đến Niết bàn, là con đường của bạn những ǵ nó có thể. Tất cả những ǵ tôi có thể nói là tôi đă t́nh cờ đi theo con đường mà tôi đă mô tả là tốt nhất có thể, trong các trang sau.

Với vĩ độ này mở ra cho mọi độc giả, có một cánh cửa mà tôi muốn đóng lại trước mặt bạn, và đó là cánh cửa của lẽ thường (common sense). Nếu bạn không có ǵ ngoài ư thức thông thường theo ư của bạn, tôi e rằng cơi Niết bàn sẽ chẳng có ư nghĩa ǵ đối với bạn. Để hiểu về Bồ Đề hay Niết bàn, cần phải có một ư nghĩa khác biệt không phổ thông. Ư thức thông thường sẽ không giúp bạn ở những vùng này nhiều hơn nó sẽ giúp bạn hiểu vật chất hiện đại kể từ thời Einstein. Bertrand Russell nói với chúng ta trong ABC of Relativity rằng một kiểu tư duy mới sẽ xuất hiện trên thế giới tinh thần của chúng ta do kết quả của sự ra đời của các quan niệm mới về các thứ vật chất, mặc dù những quan niệm và ư niệm này chưa được kiểm chứng hoàn toàn. Ông ấy khuyên chúng ta nên bắt đầu suy nghĩ về những “quan niệm vật chất hiện đại hơn là về những quan niệm bắt nguồn từ lẽ thường và được thể hiện [xx] trong vật chất truyền thống ”. Đó chính xác là những ǵ phải làm đối với những người đă tiếp xúc với các ŕa ngoài của Bồ Đề và Niết bàn. Đó không phải là lẽ thường và truyền thống của những thế giới thấp hơn mà họ đang quan tâm, mà là với một ư thức khác thường, một ư thức cực kỳ tinh tế, tuy cực kỳ không phổ biến nhưng một ngày nào đó sẽ trở nên phổ biến đến lượt nó. Hăy nhớ rằng việc sử dụng ư thức không phổ biến không có nghĩa là chúng ta ngừng hoạt động hiệu quả trong các thế giới thấp hơn. Ngược lại, chúng ta trở nên hiệu quả hơn nhiều, v́ chúng ta xây dựng bằng đá chứ không phải bằng cát. Chúng ta sống thực sự hơn bởi v́ ở gần Thực tế hơn, mặc dù trong sự thiếu hiểu biết và thông thường của nó, thế giới bên ngoài có thể cười nhạo, chế giễu, bắt bớ, khinh thường. Thật vậy, Bertrand Russell đi xa hơn những ǵ tôi dám đi, mặc dù không xa hơn những ǵ tôi chuẩn bị để đi, trong câu nói đáng kinh ngạc sau đây được trích từ cùng một cuốn sách nhỏ:

Có thể mong muốn giải thích hợp lư có thể đă đi quá xa ... mọi quy luật rơ ràng của tự nhiên khiến chúng ta thấy hợp lư không thực sự là quy luật tự nhiên, mà là một quy ước được che giấu, áp đặt vào tự nhiên bởi t́nh yêu của chúng ta đối với những ǵ chúng ta, trong ḷng kiêu ngạo của chúng ta, lựa chọn coi là [xxi] có lư trí. Eddington gợi ư rằng một quy luật thực sự của tự nhiên có khả năng nổi bật bởi thực tế là nó có vẻ phi lư đối với chúng ta, v́ trong trường hợp đó, ít có khả năng chúng ta phát minh ra nó để thỏa măn sở thích trí tuệ của ḿnh.

Một lời nói chân thật sâu sắc, đă được đánh giá cao trong thời gian qua và ngày nay được đánh giá cao, sẽ cứu nhiều sứ đồ chân lư khỏi sự bắt bớ và tử v́ đạo và sẽ cho phép thế giới thu được nhiều lợi ích hơn so với những nghiên cứu của nhà huyền bí học và nhà thần bí - những người tiên phong thực sự, những người t́m kiếm thực sự sau “quy luật thực sự của tự nhiên” thông qua “phi lư trí” và siêu lư trí.

Tôi đă thực hiện nhiều chỉnh sửa và một số bổ sung và sửa đổi trong ấn bản mới này, và tôi đă thêm một chương mới “Những suy nghĩ sâu hơn” - chứa một số kết quả của những thiền định tiếp theo. Tôi hy vọng những điều này cũng sẽ chứng tỏ sự thú vị và khiêu khích của việc đi tiên phong theo cùng một hướng.

GSA [xxii]

NỘI DUNG

Lời tựa. vii
Lời nói đầu của tác giả. ix
Lưu ư đến Phiên bản thứ hai. xix
I. Cái nh́n đầu tiên. 1
II. Điều chỉnh lại đầu tiên. 31
III. Ánh sáng bên trong dựa trên những thứ bên ngoài. 47
IV. Thiền định trên Himalayas 68
V. Một số suy ngẫm. 95
VI. Thức về Niết bàn. 111
VII. Hội Thông Thiên Học. 124
VIII. Sự bất tử của ánh sáng. 133
IX. Điều chỉnh bổ sung. 163
X. Suy nghĩ thêm. 188
XI. Mẹ-Ánh sáng. 207
XII. Mối nguy của Niết bàn. 220
XIII. Nhiệm vụ vinh quang 229
Envoi. 241
PHỤ LỤC
A. . 243
B. . 248
C. . 256
D. . 264
E. . 266


CHƯƠNG I

GLIMPSE ĐẦU TIÊN

Tráng lệ

Buổi sáng đă hồng lên, trong sự hào hoa đáng nhớ,
Vinh quang như tôi đă được nh́n thấy. Phía trước
Biển nằm cười xa xa; ở gần
Những ngọn núi vững chắc tỏa sáng, sáng như mây,
Màu xanh lá cây được đóng hộp, ướt đẫm trong ánh sáng empyrean;
Và trên đồng cỏ và những băi đất thấp
Là tất cả sự ngọt ngào của một buổi b́nh minh chung, -
Sương, hơi và giai điệu của chim,
Và những người lao động đi làm rẫy.

Ah tôi cần tôi nói, Bạn thân mến, điều đó cho đúng
Trái tim tôi đă đầy; Tôi không có lời thề, nhưng lời thề
Sau đó được làm cho tôi; ràng buộc tôi không biết
Đă được ban cho, mà tôi nên được, người khác phạm tội lớn,
Một Linh hồn tận tụy. Khi tôi bước đi,
Trong sự may mắn biết ơn, điều đó vẫn tồn tại.
WORDSWORTH, (Khúc dạo đầu , Bk. IV)


Kỷ niệm đầu tiên của tôi là được nh́n thấy Bậc thầy K.H. * (* Những ai đă trải qua quá tŕnh đào tạo huyền bí đều biết rằng vị Sư phụ vĩ đại này vô cùng vĩ đại như thế nào. Ông ấy, tất nhiên, là một quan chức cấp cao trong bộ giáo dục thế giới và tất cả những người học viên từ tất cả các pḥng ban (cung) có vinh dự được dưới sự hướng dẫn đầy cảm hứng của Ngài. Bản thân tôi đă có vinh dự này, và mặc dù tôi không thuộc cung giáo dục, tôi vẫn có đặc ân không thể chối từ với sự hướng dẫn ân cần của Ngài. Tôi rất vui khi được vào con đường mới dưới sự quan sát nhân từ của Người Bạn nhân từ này, tôi mắc nợ Người rất nhiều; và tôi cũng rất vui khi được bước vào với sự giúp đỡ của người đại diện của Thầy ở thế giới bên ngoài, người anh cả tuyệt vời của chúng ta, Giám mục Leadbeater. Chỉ những người đă có Charles Webster Leadbeater như giáo viên có thể biết tất cả những ǵ một giáo viên thực sự có thể. Kẻ ác tâm và kẻ ngu dốt diễn dịch ông ta, như thói quen của họ là diễn dịch những người khác giống như ông ta; nhưng các thế hệ tương lai sẽ trỗi dậy và gọi ông là người có phúc, trong khi ngày nay có nhiều người cho rằng đó là niềm vui lớn nhất của họ khi được đứng bên cạnh ông khi những kẻ xách nhiễu ông ấy kêu gào dưới gót ông ấy.) trông như tôi chưa từng thấy Ngài trước đây.[Chân Sư] Ngài luôn luôn rạng rỡ, vô cùng rạng rỡ, nhưng bây giờ Ngài c̣n rạng rỡ hơn cả, và tôi không thể t́m thấy từ nào dưới đây để mô tả Ngài trong vinh quang mà tôi nhận biết Ngài bằng tia sáng đầu tiên của ư thức cơi Niết Bàn. Hùng vĩ và rạng rỡ là những từ nghèo nàn - “chói mắt” có lẽ diễn đạt nó tốt hơn, chỉ trong một khoảnh khắc tôi đă bị choáng ngợp. Tôi gần như muốn che mặt không nh́n thấy Ngài, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi Ngài, Ngài lộng lẫy đến không thể tưởng tượng nổi - chỉ kém huy hoàng hơn Đức Ngọc Đế * (* Đấng thống trị tối cao của thế giới này, VUA thực sự, Trong ư thức của Ngài, mọi vật đều sống và chuyển động và có bản thể của chúng. Có một số người trên thế giới đă nh́n thấy Ngài, nhưng có người chỉ có thể nh́n vào Ngài khi Ngài che đi sự vinh quang của Ngài trước đôi mắt yếu ớt của họ. Ngài thực sự là Tia chớp, trong ánh sáng trong đó Niết bàn chỉ là bóng tối.Và khi cái nh́n thoáng qua đầu tiên về Niết bàn, đi kèm với nó là kư ức của một khán giả về VUA - sự tĩnh lặng kỳ diệu, sau đó là Sự hiện diện chói mắt, và sau đó là sức mạnh để nh́n thấy.) Như tôi nhận ra sau đó, mặc dù ở thời điểm đó không lớn hơn tôi có thể nhận được vinh quang.[2]

Tôi thu hết can đảm của ḿnh. Tôi cảm thấy như thể Ngài đang nói với tôi: "Chào mừng đến với một vương quốc mới mà bạn phải học cách chinh phục." Trong quyền năng của Ngài, ư thức của tôi mở ra, và tôi bước qua ngưỡng cửa dẫn đến Niết bàn. Các từ và cụm từ, dù đẹp đến đâu, dù hùng vĩ đến đâu, gần như mô tả khi chúng cố gắng mô tả các điều kiện ở đó. Ngay cả cảm giác mờ nhạt của trải nghiệm đầu tiên của người lùn cấp cao này cũng không đáng kể so với tất cả các trải nghiệm khác của tất cả các cơi khác, chỉ lưu lại sự hiện diện của Đấng Điểm Đạo độc nhất . Tôi nhớ cái nh́n đầu tiên của tôi về chiếc cơi Bồ Đề trong dịp được gia nhập vào hàng ngũ của Quần Tiên Hội Vĩ đại. Cho đến ngày nay, tôi nhớ lại sự ngạc nhiên của tôi trước linh ảnh của Đạo sư trong thể Bồ Đề của Ngài; và tôi c̣n nhớ những ngày sau đó, cảm giác thống nhất tuyệt vời với vạn vật,với cây và hoa, cảm nhận với tất cả chúng, lớn lên với chúng và trong chúng, đau khổ và vui mừng trong và với chúng. Tôi cũng nhớ, việc bỏ rơi người bạn cùng tuổi - cơ quan nhân quả, và [3] Tôi nhớ một sự tương phản sống động giữa khoảnh khắc trước đó và khoảnh khắc sau khi nh́n thấy vương quốc mới. Tôi nhớ cảm giác như thể từ ngoài ánh nắng mặt trời mà tôi đột nhiên bước vào một đường hầm tối tăm với một mảng đen dường như vô tận trải dài vô tận đến vô tận. Cuối cùng có ánh sáng không? Tôi không thể nh́n thấy ǵ. Sự đen đủi này phải kéo dài đến bao giờ? Vâng, có thể là như vậy, tôi phải vào đường hầm này, v́ tôi không thể làm ǵ khác, để trích dẫn những lời của Luther. Bóng tối bao trùm tôi, bóng tối tràn ngập tôi. Tôi sẽ không bao giờ biết đến ánh sáng nữa sao? Tuy nhiên, tôi mong đợi và nhấn mạnh về phía trước. Và cuối cùng đường hầm kết thúc, bóng đen biến mất, và tôi bước vào một ánh sáng huy hoàng hơn ánh sáng tôi để lại. Tôi phải buông bỏ ánh sáng mà tôi biết để có thể bước vào một ánh sáng thực hơn. Nó dường như đă từng như vậy.Cái mà chúng ta sẵn sàng cho đi, để mất đi, chúng ta t́m thấy sự sống vĩnh cửu. Ở nhà huyền bí phải có tinh thần dám nghĩ dám làm, thích phiêu lưu, mạo hiểm. Anh ta phải sẵn sàng để cho cái nhỏ hơn đi trước khi anh ta nắm bắt cái lớn hơn. Và trong khoảng không có một sự cô đơn nhất thời phải được sinh ra một cách hạnh phúc và vui vẻ, v́ chính trong cô đơn mới sinh ra sức mạnh để phấn đấu, sức mạnh để duy tŕ và để bảo vệ. Những người không thể [4] Chịu đựng sự cô đơn vẫn chưa sẵn sàng để được nhào nặn thành những nhà lănh đạo của nhân loại.

Nhưng ngày nay, đối với tôi, Sư Phụ dường như là Đấng mà tôi chưa từng biết đến trước đây, ngự trong vinh quang của một Vương quốc mà tôi đang bước vào khi c̣n là một đứa trẻ. Ư thức mới bao trùm tôi, và trong khoảnh khắc thế giới của tôi tràn ngập những giá trị vinh quang mới, lạ lùng. Tất cả đều khác biệt, cực kỳ khác biệt, mặc dù giống nhau. Một Thần tính mới mở ra trước mắt tôi, và mở ra cho tôi một ư nghĩa mới, một mục đích mới. Đó là sự thống nhất của cơi Bồ Đề được vượt qua, được tôn vinh - một sự thống nhất kỳ diệu hơn; theo một cách tuyệt vời nào đó, nó được hợp nhất trong một trạng thái nhanh hơn và to lớn hơn. Có điều ǵ đó c̣n đúng hơn sự thật trong sự thống nhất mà tôi biết từ trước đến nay, một điều ǵ đó thực hơn. Nó dường như là không thể, nhưng nó là như vậy.

Bản chất của thứ mà ngay cả vinh quang cơi Bồ Đề cũng là một giới hạn? Tôi phải sử dụng từ ngữ, và những từ ngữ dường như là một sự chống đối khủng khiếp. Tôi chỉ có thể nói đó là Vinh quang của một Đấng Siêu việt Ánh sáng, một thế giới Ánh sáng là h́nh ảnh của Sự vĩnh hằng của chính Chúa. Mặt đối mặt, tôi dường như đang nh́n thấy một “tấm gương không mảnh vải che thân” về Quyền năng của Ngài và với h́nh ảnh về Sự Nhân từ của Ngài. Và tấm gương, h́nh ảnh, là một đại dương Ánh sáng vô tận, trong đó tôi một lần nữa trở thành (mặc dù [5] theo một nghĩa nào đó, tôi đă bị) hợp nhất bởi một lớp apotheosis của từng phần một trên cơi này sang cơi khác bên dưới. Đó là một phép rửa tội khác, một cuộc ngâm ḿnh khác trong Nước của Sự thật. Ở mỗi giai đoạn trưởng thành, một phép báp têm, được thành công bởi một sự xác nhận, một ngày nào đó, một ngày nào đó là một sự truyền chức, một sự thánh hiến, bởi v́ một sự đồng nhất, dù hoàn chỉnh hay không, với Bản thể cao hơn. T́nh anh em trong giới ngoài luồng; thống nhất trong thế giới cơi Bồ Đề; ánh sáng siêu việt vào cơi Niết bàn. Và nếu trên ngưỡng cửa mà tôi được vận chuyển bởi sự vinh quang của nó, th́ sẽ thế nào khi tôi bắt đầu lên đến đỉnh? Mô tả bị chùn lại ngay cả trước khi vén bức màn đầu tiên này. Suy nghĩ và cảm giác bị bóp méo và thu hẹp vô hạn. Tốt nhất một người có thể đề xuất và gợi ư. Phần c̣n lại là vấn đề kinh nghiệm không thể truyền nhiễm của cá nhân.

Siêu việt ánh sáng này thậm chí c̣n gần với Thực tế hơn là Hợp nhất cơi Bồ Đề mà cho đến nay dường như là sự thật kỳ diệu nhất trên thế giới. Thắp sáng sự khởi đầu; Ánh sáng con đường; Thắp sáng tương lai. Đức Chúa Trời phán: “Hăy có Ánh sáng,” và đă có và là Ánh sáng không thể diễn tả được. Đẹp như ánh sáng trong thế giới, đó là nhưng h́nh ảnh mờ nhạt và yếu ớt của Chiến thắng ánh sáng - một tính từ bằng cách nào đó có vẻ thích hợp - của những vùng này của Real. [6] Đó là Ánh sáng Mặt trời của Mặt trời khi nó đi xuống thành những h́nh dạng mà chúng ta biết. Nó là Ánh sáng tinh khiết của h́nh thức. Đó là Ánh sáng là Sự sống của h́nh thức. Đó là “sự gần gũi của sự bất tử” luôn luôn ở hiện tại, là Tương lai trong Hiện tại, và do đó là Vĩnh cửu. Đó là một - tôi không nói là “sự” - sự chết và bản chất của ánh sáng mà chúng ta biết. Tất cả vinh quang của buổi b́nh minh tuyệt vời nhất (và người ta cảm thấy không ǵ có thể tuyệt vời hơn một b́nh minh phương Đông hoàn hảo), đều được đưa đến kết quả huy hoàng và sự hoàn hảo huy hoàng trong buổi trưa vĩnh hằng đó là Niết bàn. Vinh quang của cơi Bồ Đề chỉ là sự rạng rỡ của Ngày lễ hóa thân.

Tuy nhiên, khi tôi viết những lời này, tôi nhớ ḿnh đă biết, khi tôi đứng trước ngưỡng cửa của Niết bàn, rằng ngoài điều đó, đối với tôi, sự mở ra tối cao nằm ở những nơi huy hoàng không thể lường được, vô lượng, mà chính Niết bàn - buổi trưa của buổi sáng của cơi Bồ Đề - chỉ là một b́nh minh, một lời hứa, một bóng tối. Tôi có thể cảm nhận được điều này. Tôi phải cảm nhận nó để giữ thăng bằng. Tôi phải cố gắng nhanh chóng để cân đối ngay cả trong những khu vực tuyệt vời này. Sự thống nhất đó có thể được siêu việt mà tôi biết, v́ không phải là Ánh sáng Vinh quang trước mắt tôi? Nhưng c̣n nhiều hơn cả Light-Glory. Một ngày nào đó trong tương lai xa, tôi sẽ biết một [7] Vinh quang thậm chí c̣n hơn Vinh quang của ánh sáng.

Tôi gọi Ánh sáng Niết bàn này là buổi trưa của buổi b́nh minh cơi Bồ Đề. Nhưng đó chỉ là buổi trưa-ngày v́ hiện tại nó thể hiện khả năng tối đa của ư thức tôi. Cùng năm trước, Ánh sáng của cơi Bồ Đề là buổi trưa. Cho đến ngày nay, đó là b́nh minh, nhưng là huy hoàng. Và sẽ có lúc Ánh sáng của Niết bàn chỉ là b́nh minh v́ tôi sẽ biết một buổi trưa khác. Chính bởi v́ tôi sống cho khoảnh khắc trong Vĩnh hằng nên tôi có thể giữ được thăng bằng của ḿnh. Tôi không thể nhận thức được buổi trưa cuối cùng của ngày nào, mặc dù tôi không thể nhận thức được buổi trưa nào khác ngoài Niết bàn. Tôi nh́n lại những buổi b́nh minh huy hoàng, và những buổi chiều huy hoàng. Tôi nh́n thấy trước mắt ḿnh những buổi trưa khác, những ngày trước đó, chính ngày trưa của cơi Niết Bàn này phải nhạt đi thành b́nh minh. Không có giới hạn cho sự phát triển? Không có ǵ mà tôi có thể nhận thức được. Và nếu tôi nói về những ngày b́nh minh và buổi trưa, th́ cũng có những buổi tối, thủy triều chẵn,buổi tối huy hoàng, buổi tối tuyệt vời không kém buổi b́nh minh, với ánh sáng đẹp như ánh b́nh minh, như ánh sáng của buổi trưa? Tôi nghĩ là có. Có lẽ không có đêm nào; ít nhất là không có màu đen. Nhưng thỉnh thoảng có một sự tĩnh lặng, một sự im lặng, đó là Sự im lặng của một viên măn.[8] Có sự im lặng, im lặng, tĩnh lặng, ngay trước khi sinh ra trong một vùng Ánh sáng mới, ngay trước một b́nh minh mới. Không phải là ánh sáng ban ngày đă giảm bớt, mà là ánh sáng chói lọi hơn vẫn đang bắt đầu tái hiện khi ánh sáng yếu hơn, đến nỗi nó giống như thể một buổi trưa đă chuyển sang buổi tối bởi v́ tương phản với vinh quang lớn hơn. Và vào buổi tối hôm đó, trong bóng tối của một vinh quang vĩ đại hơn, tân sinh vật tập hợp một cách tôn kính những sức mạnh mà anh ta có được, để sử dụng chúng trong cuộc chinh phục Vương quốc Ánh sáng mới sắp xuất hiện phía trên đường chân trời.

Chúa là Ánh sáng, Ánh sáng là Chúa. Con người là ánh sáng. Tất cả là Ánh sáng. Một ư nghĩa mới cho lời khuyên của người Ai Cập cổ đại: "Hăy t́m kiếm ánh sáng!" "Đi theo ánh sáng!" Nhận thức và học cách ḥa hợp với Ánh sáng của Đức Chúa Trời trong mọi sự. Tôi nh́n ra thế giới. Tôi nh́n thế giới dưới góc độ Ánh sáng. Thần-Ánh sáng thể hiện trong ánh sáng của con người, trong ánh sáng đá, trong ánh sáng cây, trong ánh sáng tạo vật. Tất cả chỉ là ánh sáng - ánh sáng chói ḷa ở trung tâm, được chuyển thành ánh sáng màu, thành ánh sáng âm thanh, thành ánh sáng h́nh thức, thành ánh sáng thực chất khi nó đi vào biểu hiện ngày càng tăng. Ở chu vi ánh sáng như chúng ta biết trong vũ trụ hiển hiện, ánh sáng [9] được thể hiện bằng vô số cách. Ở trung tâm, vinh quang vượt ra ngoài mọi h́nh thức, mọi màu sắc, mọi chất liệu. Tuy chu vi nhưng trung tâm lại nằm ở bên ngoài, nên có ánh hào quang chói ḷa ở khắp mọi nơi - Ánh sáng của Thần - hạt giống rực rỡ của sự tương lai trong mỗi vật thể riêng biệt ở mỗi vương quốc. * (* So sánh, trong mối liên hệ này, cuốn sách rất thú vị “Màu -Music: The Art of Light, ”của AB Klein. (Crosby Lockwood & Son, London.)) Hạt giống ánh sáng bộc lộ bản chất, bản thể của nó và trở thành một thế giới, một vũ trụ.

Trong mỗi vương quốc của Thiên nhiên, bảy con đường tuyệt vời của Ánh sáng, tiềm tàng trong mỗi vương quốc lúc ban đầu, sẽ mở ra thành quả huy hoàng vào lúc kết thúc. Tôi thấy kim cương, ruby, ngọc lục bảo, sapphire - những vị vua của vương quốc khoáng sản - tuyệt vời trong sự hoàn hảo về màu sắc của chúng. Tuy nhiên, ở dưới đáy những vinh quang này vẫn tồn tại; bị giam cầm, từ từ được thả trong quá tŕnh tiến hóa, cho đến khi họ đứng tự do và lộng lẫy như những viên ngọc quư của vương quốc.

Tôi có thể trích dẫn ở đây một đoạn tuyệt đẹp từ Đạo đức của Bụi đời của Ruskin, trong đó ông mô tả con đường tiến hóa vinh quang trong vương quốc khoáng sản, Ánh sáng trong tù trở thành Ánh sáng tự do, từ đó đi vào [10] các đền tạm cao hơn để đi trên những con đường không ít huy hoàng hơn và hầu như giống hệt nhau trong quá tŕnh?

Trạng thái tinh khiết hay thánh thiện của bất cứ thứ ǵ là trạng thái mà tất cả các bộ phận của nó đều hữu ích hoặc nhất quán. Do đó, định luật cao nhất và đầu tiên của vũ trụ, và tên gọi khác của sự sống, là 'trợ giúp'. Tên gọi khác của cái chết là 'sự chia ly'. Sự điều khiển và sự hợp tác là trong tất cả mọi thứ, và vĩnh viễn là quy luật của cuộc sống. T́nh trạng hỗn loạn và cạnh tranh, vĩnh viễn, và trong tất cả mọi thứ, quy luật của cái chết.

Có lẽ ví dụ tốt nhất, mặc dù quen thuộc nhất mà chúng ta có thể lấy về bản chất và sức mạnh của sự nhất quán, sẽ là những thay đổi có thể có trong lớp bụi mà chúng ta vấp phải.

Không bao gồm sự thối rữa của động vật, chúng ta khó có thể t́m thấy một loại tạp chất tuyệt đối hơn là bùn hoặc chất nhờn của một con đường ẩm ướt, ở ngoại ô một thị trấn sản xuất. Tôi không nói bùn của con đường, bởi v́ nó được trộn lẫn với xác động vật; nhưng chỉ lấy một hoặc hai ounce chất nhờn đen nhất của lối đi bộ bị dẫm đạp, vào một ngày mưa, gần một thị trấn sản xuất. Chất nhờn mà chúng ta sẽ t́m thấy trong hầu hết các trường hợp được làm từ đất sét (hoặc mùn gạch, là đất sét nung) trộn với bồ hóng, một ít cát và nước. Tất cả những yếu tố này đang chiến tranh bất lực với nhau, và hủy hoại bản chất và sức mạnh của nhau: cạnh tranh và tranh giành vị trí trên mọi bước chân của bạn; cát ép ra đất sét, và đất sét vắt kiệt nước, và muội than ở khắp nơi, và làm ô uế toàn bộ. Chúng ta hăy giả sử rằng một ounce bùn này được để yên hoàn toàn,và các yếu tố của nó tập hợp lại với nhau, giống [11] nhau gom lại, để các nguyên tử của chúng có thể dính chặt vào nhau.

Để đất sét bắt đầu. Loại bỏ hết chất lạ, nó dần dần trở thành một mảnh đất trắng, vốn đă rất đẹp và vừa vặn, với sự trợ giúp của lửa đông tụ, được làm thành đồ sứ tốt nhất, sơn lên và được cất giữ trong các cung điện của vua chúa. Nhưng sự nhất quán giả tạo như vậy không phải là tốt nhất. Để nó yên lặng, để theo bản năng thống nhất của chính nó, và nó trở nên, không chỉ trắng, mà c̣n rơ ràng; không chỉ rơ ràng, nhưng khó khăn; không chỉ trong và cứng, mà c̣n được thiết lập để nó có thể đối phó với ánh sáng một cách tuyệt vời, và thu thập từ nó những tia sáng xanh đáng yêu nhất, từ chối phần c̣n lại. Khi đó chúng ta gọi nó là sapphire.

Như là sự hoàn thiện của đất sét, chúng làm chuyện tương tự cho cát. Nó cũng trở thành, trước tiên là một trái đất trắng; sau đó tiếp tục phát triển rơ ràng và cứng, và cuối cùng tự sắp xếp thành các đường thẳng song song bí ẩn, mịn vô hạn, có sức mạnh phản xạ, không chỉ là các tia xanh lam, mà là các tia xanh lam, xanh lục, tím và đỏ, với vẻ đẹp tuyệt vời nhất trong đó chúng có thể được nh́n thấy qua bất kỳ vật liệu cứng nào. Sau đó chúng ta gọi nó là opal.

Để tiếp theo chúng ta làm cho mồ hóng. Lúc đầu nó không thể làm cho chính nó trở nên trắng; nhưng, thay v́ nản ḷng, hăy cố gắng hơn và chăm chỉ hơn; và cuối cùng xuất hiện rơ ràng; và điều khó nhất trên thế giới: và đối với màu đen mà nó có, có được để đổi lấy sức mạnh phản xạ tất cả các tia nắng mặt trời cùng một lúc, trong một ngọn lửa rực rỡ nhất mà bất kỳ vật rắn nào có thể bắn ra. Chúng ta gọi nó là kim cương. [12]

Cuối cùng, nước tự làm sạch hoặc hợp nhất; đủ măn nguyện nếu nó chỉ đạt đến dạng giọt sương: nhưng, nếu chúng ta kiên quyết tiến tới một sự nhất quán hoàn hảo hơn, nó sẽ kết tinh thành h́nh dạng của một ngôi sao. Và, đối với một ounce chất nhờn mà chúng ta có được bằng kinh tế chính trị cạnh tranh, chúng ta có, bằng kinh tế chính trị hợp tác, một viên sapphire, một viên opal và một viên kim cương, đặt giữa một ngôi sao tuyết.

… Tôi đă yêu cầu các bạn nghe điều đó, các con, bởi v́, từ tất cả những ǵ chúng ta đă thấy trong công việc và vui chơi của những ngày qua, tôi sẽ mong các bạn có được ít nhất một suy nghĩ sâu sắc và lâu dài. Có vẻ như rắc rối - sự xuống cấp không thể nghi ngờ - của các yếu tố của trái đất vật chất, phải thụ động chờ đợi thời điểm được chỉ định để thay thế hoặc phục hồi chúng. Nó chỉ có thể được mang lại cho họ bởi cơ quan luật pháp bên ngoài. Nhưng nếu, thực sự, có một sự sống trong chúng ta vĩ đại hơn trong những nguyên tử chuyển động kỳ lạ này; - nếu, thực sự có một sự khác biệt vĩnh viễn giữa ngọn lửa sinh sống và ngọn lửa làm chúng ta sống động - nó phải được thể hiện, bởi mỗi người chúng ta ở vị trí được chỉ định của ḿnh, không chỉ trong sự kiên nhẫn, nhưng trong hoạt động của hy vọng của chúng ta; không chỉ bởi mong muốn của chúng ta, mà là lao động của chúng ta,cho thời kỳ mà Bụi của các thế hệ loài người sẽ được xác nhận cho các nền tảng của các cổng thành của Đức Chúa Trời. Đất sét của con người, giờ đây đă bị chà đạp và bị coi thường, sẽ không - không thể - được - đan thành sức mạnh và ánh sáng bởi những tai nạn hay mệnh lệnh của số phận không được giúp đỡ. Bởi sự độc ác và gian ác của con người, nó đă bị ảnh hưởng; - bởi ḷng thương xót và công lư của con người, nó phải được nâng lên và, trong tất cả sự sợ hăi hoặc thắc mắc về điều ǵ có hay không, thông điệp thực sự của sự sáng tạo, hay về sự mặc khải, bạn thông điệp thực sự của sự sáng tạo hoặc sự mặc khải, bạnthông điệp thực sự của sự sáng tạo hoặc sự mặc khải, bạn [13] có thể chắc chắn sẽ t́m thấy sự b́nh an trọn vẹn, nếu bạn quyết tâm làm điều mà Chúa của bạn đă yêu cầu rơ ràng - và bằng ḷng rằng Ngài thực sự không cần ở bạn nữa - ngoài việc làm Công lư, yêu mến Ḷng thương xót, và khiêm nhường bước đi với Ngài. .

Ở mọi vương quốc đều giống nhau. Hết lần này đến lần khác nhận ra sự giam cầm của ḿnh v́ nó đă chinh phục được vương quốc của ḿnh, và bùng nổ các mối ràng buộc của nó sau đó để có thể đạt được một sự tự do c̣n mạnh mẽ và huy hoàng hơn. Bông hoa của mọi vương quốc là màu sắc-vinh quang, âm thanh-vinh quang, thực chất-vinh quang, h́nh thức-vinh quang, vượt qua từ đó để giành được một sự tự do cao cả. Tất nhiên, từ “giam cầm” hầu như không chính xác, v́ có lẽ rất ít, nếu có, cảm giác bị giam cầm cho đến khi cánh cửa nhà tù sắp được mở ra để linh hồn có thể đi vào sự trói buộc ít bị hạn chế hơn. May mắn thay cho chúng ta, chúng ta thường chỉ nh́n thấy nhà tù của chúng ta khi chúng ta rời khỏi chúng. Cho đến lúc đó một nhà tù là một cơ hội. Chúng ta hăy cẩn thận khi bỏ lỡ những cơ hội của ḿnh đến nỗi sự trói buộc sẽ chiếm vị trí của chúng, và một ngôi nhà tù thực sự khép lại chúng ta.

Một h́nh ảnh khác trong ư thức của tôi là Hạt nhân ánh sáng, tia sét bị giam cầm, mang tinh thần Thần tính, như một Mặt trời bên dưới đường chân trời của thế giới, hoặc vương quốc Tự nhiên, hoặc một thành viên riêng lẻ của [14] vương quốc của Tự nhiên, khi quá tŕnh tiến hóa trong mỗi trường hợp bắt đầu. Tất cả chỉ là bóng tối và âm thầm tĩnh lặng. Cuộc sống ngủ yên trong ḷng của Vô hạn. Cao hơn và cao hơn đi lên hạt nhân Ánh sáng, tỏa ra từ trên xuống dưới. Cuộc sống bắt đầu hoạt động, thế giới thức tỉnh. B́nh minh là trong tầm tay. Một tia sáng yếu ớt tỏa sáng, bông hồng của Ánh sáng, như sự dịu dàng chạm vào đôi mắt của thế giới đang say ngủ. Từ b́nh minh trong sự dịu dàng của nó đến b́nh minh trong sức sống óng ánh của nó - một màu cực quang tuyệt vời - một quang phổ thực sự của Ánh sáng. Và sau đó tất cả các màu sắc uốn cong trước mặt Chúa và Chủ của chúng, ḥa ḿnh vào trong Ngài. Mặt trời đă mọc và trở đi đi đến vinh quang của một ngày hoàn hảo. B́nh minh hoàn hảo là Ánh sáng là của cơi Bồ Đề, nhưng Niết bàn là Ánh sáng là Ngày; chưa phải là Noontide vĩnh cửu,nhưng là sự viên măn một phần của buổi b́nh minh.

V́ vậy, h́nh ảnh của tôi về Màu sắc-Ánh sáng. Nhưng nó liên quan đến tôi về Âm thanh-Ánh sáng. Đầu tiên, nốt nhẹ thể hiện bản chất Thiêng liêng, nốt nhạc chính hoặc giai điệu cơ bản của cá tính dù nó có thể là nốt nào - nốt mang lại cá tính riêng. Sau đó, hợp âm thần bí, phồng lên khi nó thoát ra khỏi âm thanh đơn lẻ, hợp âm bản chất của cá thể. Và như vậy thành một thực tế như nhau [15] phổ âm thanh, một cực quang của âm nhạc, một bản giao hưởng tuyệt vời và hùng vĩ tuyên bố về mặt âm nhạc mục tiêu mới cần đạt được. Một khoảng lặng không âm thanh trong đó âm nhạc huy hoàng của một thành tựu được ḥa nhập một cách kỳ diệu, để chính sự im lặng đó trở nên sôi động hơn, Tiếng nói của sự im lặng đă trở nên rơ ràng. Trong khoảng lặng, âm thanh khuấy động một lần nữa đến những kết thúc lớn hơn, và khi thời gian trôi qua từ nốt cổ điển đến hợp âm thần bí, từ hợp âm thần bí đến giao hưởng ma thuật, và sau đó là khoảng lặng mà trong đó bản giao hưởng được ḥa trộn, điều mà nó đă làm phong phú thêm. Bạn có thể không nghe thấy sự phát triển của chính ḿnh về màu sắc, về âm nhạc? Bạn có thể không nghe thấy những khởi đầu mờ nhạt, bạn có thể không cảm nhận trước những kết thúc hùng tráng? Tôi đă nghe sự khởi đầu của Niết bàn về mặt âm thanh, về màu sắc;và tôi dường như nghe thấy từ rất xa trong khoảng cách sâu thẳm của bản giao hưởng của sự thành tựu Niết bàn, v́ tôi có thể lờ mờ cảm nhận được sự chết đi của Ánh sáng đó, điều mà ngay từ đầu là vô vọng không thể diễn tả được. Có phải không có một nốt nhạc mà âm thanh bắt đầu của sự ra đời vào những bí ẩn của thực? Không có một bản giao hưởng nào đánh dấu thành quả của nó, một bản giao hưởng tập hợp vào một khoảng lặng và phát ra từ đó như nốt nhạc của một nỗ lực mới, nốt nhạc của Phép Rửa? [16] không phải là nốt nhạc và bản giao hưởng của Sự Biến H́nh, nốt nhạc và bản giao hưởng của một Sự Phục Sinh-Đóng Đinh, Một Sự Thăng Thiên, và những cuộc thánh hiến chưa vượt ra ngoài sao? Và với Light cũng vậy. Hăy đánh mất chính ḿnh, độc giả của tôi, bây giờ và sau đó ít nhất là trong những lần tiếp cận thực tế này, hăy tắm ḿnh trong những tưởng tượng chân thực này. V́ vậy, bạn có được cái nh́n thoáng qua và sự hiểu biết về Sự vĩnh cửu, và về điều không thể tránh khỏi, vinh quang vượt ra ngoài những sự tương phản mà thời gian có vẻ rất tăm tối và thê lương nhưng nhờ đó dạy chúng ta về ánh mặt trời vĩnh cửu.

Mất ngủ và mơ Tôi vẫn thức, mặc dù ở những vùng xa hơn tôi có thể vẫn đang mơ. Nhưng giấc mơ là sự thật, v́ đó là viễn cảnh về cuộc chinh phục cuối cùng vương quốc của con người và đứng trước ngưỡng cửa vương quốc của siêu nhân. Hăy để tôi thử đặt tầm nh́n của ḿnh theo cách khác. Tôi nh́n ra thế giới, và tôi thấy Chúa của chúng ta, Mặt trời được thể hiện trong vô số mặt trời. Mỗi Chân thần mà tôi cho là một Mặt trời thu nhỏ. Thần Mặt Trời ném ra những tia lửa mặt trời mang tất cả các thuộc tính của Ngài. Quá tŕnh tiến hóa bắt đầu, và những tia lửa này bùng phát thành màu sắc, hay nói đúng hơn là dần dần lộ ra về màu sắc; cầu vồng với trái tim mặt trời, hạt nhân hoặc tâm. Do đó, Ánh sáng của Chúa bị giam cầm trong h́nh thức bắt đầu con đường dài của nó [17] của h́nh thức siêu việt, do đó có được tự ư thức. Mỗi nguyên tử ánh sáng là một nguyên tử của Thần tính vô thức, hoàn thành chậm răi nhưng chắc chắn ư muốn của Mặt trời rằng nó sẽ trở thành Thần tính tự ư thức. Mỗi nguyên tử là một Mặt trời vô thức, và sẽ trở thành một Mặt trời tự ư thức. Và Sun-Light, là Ánh sáng tự do, chiếu vào Sun-Light, là Ánh sáng bị giam cầm; Thắp sáng kẻ lang thang trong bóng tối, cho đến khi Ánh sáng bên trong và Ánh sáng không ḥa quyện thành một tổng thể hoàn hảo, ánh sáng trái đất hôn lên Trời-Ánh sáng và trở thành Ánh sáng Mặt trời.

Đắm ḿnh trong Sét-đứng-yên, tức là Niết-bàn, tôi cảm nhận được những tia chớp bị giam cầm trong vạn vật. Tôi cảm nhận được Ánh sáng là thứ buồn tẻ - man rợ; Ánh sáng rực rỡ - con người đă tiến hóa; Ánh sáng là vinh quang - Siêu nhân, Chủ nhân. Tôi nh́n thấy màu sắc ở khắp mọi nơi trong quá tŕnh biến đổi, của sự tôn vinh, của sự siêu việt. Không có sự đen tối nào theo nghĩa phủ định của Ánh sáng. Chúa nói: "Hăy có ánh sáng." Và ở đó và ánh sáng ở khắp mọi nơi. "Ánh sáng của Ngài chiếu sáng ngay cả trong bóng tối của chúng ta."

Và như trước đây, tôi có thể thể hiện tầm nh́n của ḿnh về âm thanh, về âm nhạc, về [18]h́nh thức phát triển rực rỡ. V́ thời gian trôi qua, tôi bắt đầu nhận ra điều đó trong khi ấn tượng đầu tiên của tôi được thể hiện ngay trong từ “Ánh sáng” và đặc biệt là trong cụm từ “Tia chớp đứng yên”, giờ tôi biết rằng khái niệm Ánh sáng này chỉ là một phẩm chất của cơi niết bàn, một khía cạnh, một khía cạnh của h́nh cầu kim cương. Sự thật, Niết bàn là bản thể của sự vật và là bông hoa của sự vật. Đó là một Alpha và một Omega. Tôi dần dần, dù chỉ rất, rất chậm, bắt đầu t́m kiếm Niết bàn trong vạn vật. Tôi không thể nói rằng tôi đă t́m thấy Niết bàn trong mọi sự vật, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đă đạt đến điểm ít nhất là biết rằng Niết bàn ở đó. Tôi biết, mặc dù tôi chưa nhận thức được. Có lẽ tôi có thể mô tả tốt nhất cho bạn kiến ​​thức này về Ánh sáng, hoặc có thể về Âm thanh, hoặc về H́nh thức. Nhưng Niết bàn nằm ngoài tất cả những điều này.cơi niết bàn là một Chế độ của Hiện hữu, một Chế độ vượt qua Ánh sáng, Âm thanh và H́nh thức, mặc dù bị che khuất ít nhất trong tất cả những ǵ chúng ta có thể biết ở đây về Ánh sáng, Âm thanh và H́nh thể huy hoàng nhất. Bạn đă cố gắng vượt qua giới hạn xa nhất của ư thức ḿnh chưa? Bạn đă bao giờ nỗ lực để vươn lên, đầu tiên có thể đo lường được và sau đó là gần như vô hạn, vượt lên trên chính ḿnh? Có bạn [19] đă bao giờ cố gắng để biết sự trói buộc của bạn và sau đó phá vỡ các mối ràng buộc? Bạn đă bao giờ nhận ra những hạn chế của ḿnh, nhiều điểm yếu của ḿnh, và có bao giờ bạn tự nhận ḿnh là người đă chiến thắng chúng, để rồi bản thân cũng như người khác không thể nhận ra được không? V́ vậy, bạn có đạt được sau Niết bàn không, dù con đường mà bạn phải đi dài bao lâu. Nhẹ - có; Âm thanh - có; ngay cả Dạng từ trong Vô dạng - có. Nhưng cơi niết bàn là Bản chất Tinh thần hùng mạnh của tất cả những thứ này, và bạn tiếp cận nó bằng cách học cách vượt lên chính ḿnh, để trở thành một nhà giả kim biến đổi một cách kỳ diệu từ thấp lên cao. Thức giấc! Nảy sinh! Biết rằng Niết bàn là chính bản thể của bạn, và do đó nhận ra chính ḿnh.

Ở khắp mọi nơi trong hội thảo của Đức Chúa Trời trên thế giới, các bậc thầy-họa sĩ, bậc thầy-ca sĩ, nhà điêu khắc bậc thầy, nhà xây dựng bậc thầy đang làm việc. Sun-Light vật liệu phổ biến. Ánh sáng Mặt trời biến thành các dạng - dạng màu, dạng âm thanh, dạng mọi loại; nhưng tất cả Sun-Light. Và chúng ta là những người học việc của những Thạc sĩ Thủ công này, và thời trang theo đuổi chúng theo cách trẻ con của chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta cũng có một ngày nào đó trở thành những người thợ thủ công bậc thầy, những bậc thầy của ánh sáng trong tương lai khi chúng ta là những đứa trẻ của Ánh sáng ngày nay. Từ bóng tối [20] của chúng ta Bậc thầy của Ánh sáng dẫn chúng ta đến Ánh sáng, từ bóng tối và sự phân chia màu sắc của thần tính vô thức thành ánh sáng trắng tinh khiết của Tự ư thức thiêng liêng. Nhưng khi tôi giữ ư thức cơi Niết Bàn trong các thung lũng của con người ḿnh, khi tôi nhớ lại những đỉnh núi khi sống trên đồng bằng, tôi có thể vượt qua thời gian. Có, chừng nào ư thức cơi Niết Bàn c̣n giữ, không trở thành, không rạng rỡ, không màu sắc - chỉ có một Rạng rỡ hoàn hảo, vô thủy và vô tận. Do đó, Niết bàn là Cực lạc, và bây giờ tôi biết lư do tại sao một số Đấng vĩ đại lại đặt ḿnh trong đó cho đến cuối Thời đại. Nó là một viên măn tối cao, và mở ra một Con đường của vinh quang tuyệt vời.

Tôi cũng nhận ra rằng ở đây không có ích kỷ, tất nhiên không thể có ích kỷ trong việc nhập Niết bàn và khám phá nó đến tận cùng, nếu có. An trụ trong Niết bàn, không phải đi ra khỏi đó, là một h́nh thức phục vụ thế giới, nhập Niết bàn là tạo ra một kênh giữa thế giới và Niết bàn để thế giới tiến gần hơn một bước tới b́nh minh cơi Niết Bàn, và trong một số cách không thể diễn tả được thế giới được đưa vào Niết bàn, hay tôi nên nói đúng hơn là trở thành “cơi Niết Bàn”, bởi v́ một Con của thế giới đang ở trong đó. [21]

Tôi nh́n vào các chủng tộc, các quốc gia, các dân tộc, các tín ngưỡng, các cộng đồng - như những màu sắc trong quang phổ phổ quát, và bản thân mỗi người là một quang phổ. Tôi phải nghiên cứu những màu sắc này, để tôi có thể phục vụ có mục đích hơn. Tôi thấy nước Úc. Tôi nh́n thấy Phần Úc của chúng ta - hạt nhân Mặt trời của lục địa Úc. Tôi thấy cách phối màu của mọi thứ ở khắp mọi nơi. Tôi thấy rằng màu sắc có ư nghĩa vô cùng, đối với những thứ nhỏ bé cũng như những thứ lớn lao. Đối với mọi nơi là một thông điệp cũng như một sự trưởng thành của mỗi cá nhân. Có một thông điệp trong màu quần áo chúng ta mặc, màu đồ đạc, đồ vật sử dụng hàng ngày, trong âm nhạc, kịch nghệ và hội họa của chúng ta; vâng, và thậm chí trên tạp chí của chúng ta, Advance ! Châu Úc. Bản in màu xanh của nó có thực sự nói lên thông điệp của nó không? Không phải in đen truyền tải thông điệp của Chúa ít hơn in màu sao?

Tôi biết sức mạnh của ánh sáng, và do đó sức mạnh của màu sắc. Ánh sáng cơi Niết Bàn là sức mạnh, không phải sức mạnh lạnh lùng, mà là sức mạnh rực rỡ, ít nhất là khi tôi cảm nhận được nó. Và ngay cả từ “quyền lực” cũng là một hạn chế, v́ bây giờ tôi biết trong một thước đo mà tôi có thể bắt đầu hiểu ư nghĩa của ba thuộc tính tuyệt vời của Thần-Ánh sáng - Toàn năng, Toàn năng, Toàn năng. Tôi thấy từng màu nổi lên từ nguyên mẫu [22] của nó , ch́m dần vào bóng tối, đi lên Ánh sáng. Lúc đầu mờ, mờ, thô, chuyển từ bóng râm sang bóng râm. Sự lắc lư của con lắc tăng trưởng giữa màu của bóng tối và màu của ánh sáng. Dần dần, từ từ, những sắc độ khốc liệt hơn của những màu sắc của sự bất ḥa và của hận thù dịu dàng trở thành những sắc thái huy hoàng của T́nh yêu.

Tôi biết các trường Đại học là những bảng phối màu. Một vũ trụ là một sơ đồ hoa hồng, một vũ trụ khác là một sơ đồ màu vàng, một vũ trụ thứ ba là một sơ đồ màu xanh lam, v.v. Bảng màu của chúng ta là ǵ? Hoa hồng? Có lẽ, nhưng trái tim của nó là Ánh sáng chói ḷa, huy hoàng chứa trong ḿnh tất cả các tốc độ ánh sáng trong quăng tám hùng mạnh của Bản thể nó.

Và bây giờ, dưới ánh sáng của kinh nghiệm sâu sắc hơn, tôi có thể bắt đầu giải thích các chủng tộc, dân tộc, quốc gia, tín ngưỡng, cộng đồng, những thuật ngữ khác ngoài Ánh sáng, về màu sắc. Tôi nghe thấy tất cả họ đang xây dựng các bản giao hưởng tương ứng của họ, giải quyết - dần dần tôi e rằng - những lời nói không thể tránh khỏi của họ thành những bản ḥa âm không thể tránh khỏi như nhau. Và những nỗ lực âm nhạc khác nhau này đi đến việc xây dựng nên bản Giao hưởng thế giới vĩ đại, nốt nhạc và hợp âm cơ bản của chúng có mặt trong các biến thể ở mọi phân khu trên thế giới dù lớn hay nhỏ. Tôi đă viết về Vũ trụ của chúng ta có thể là một Vũ trụ Hoa hồng. Trái đất của chúng ta có phải là một màu vàng [23] phân chia phụ của lược đồ hoa hồng chung? Ghi chú của Vũ trụ của chúng ta là ǵ, và biến thể của Trái đất của nó là ǵ? Đây là một chủ đề hấp dẫn nhất để nghiên cứu, nhưng v́ tôi hiện chỉ ở trong lĩnh vực suy đoán, phỏng đoán, tưởng tượng, nên việc theo đuổi cuộc điều tra sâu hơn dường như không có lợi. Điểm mấu chốt là việc nhập Niết bàn là một cách tiếp cận những điều cơ bản của Bản thể, những thứ đó có mặt ở khắp nơi và theo một quan điểm là không thay đổi. Niết bàn có mặt khắp nơi. Niết bàn hiện diện trong màu sắc, âm thanh, h́nh thức, thực chất. Niết bàn là bản chất của tất cả chúng; hay đúng hơn là tôi không nên nói một dạng bản chất của tất cả chúng, một dạng thức cơ bản của gốc rễ của bản thể chúng?

Tôi đang sống trong Ánh sáng vĩnh hằng. Tôi rơi vào Color-Time. Thời gian là sự chia cắt Ánh sáng-Vĩnh cửu thành màu sắc; và có Ánh sáng của quá khứ, Ánh sáng của hiện tại, Ánh sáng của tương lai. Tuy nhiên, tất cả trong một Bây giờ vĩnh cửu.

Thế giới dường như mới với một sự thiêng liêng mới. Sức mạnh của ánh sáng có trong tất cả mọi thứ. Thông qua các giác quan vật chất của chúng ta, chúng ta chạm vào Ánh sáng là Thần tính. Nó nói dối về chúng ta, và ở chúng ta. Khi chúng ta có các biến thể xoay quanh một nốt nhạc hoặc chủ đề hoặc mô típ âm nhạc, thế giới cũng vậy [24] gần như vô hạn các biến thể về chủ đề Ánh sáng vũ trụ. Nó là một bản giao hưởng của ánh sáng. Nó cũng là một bản giao hưởng của âm thanh, và không kém phần giao hưởng của sự im lặng. Nó là một bản giao hưởng của Màu sắc và H́nh thức. Và có những người, khi nghe Bản giao hưởng Nguyên mẫu, t́m cách làm dịu những nốt nhạc khắc nghiệt và những màu sắc thô thiển và những h́nh thức ngu dốt để dàn nhạc thế giới, bao gồm tất cả cuộc sống thể hiện như những nhạc công, có thể, dưới sự chỉ huy của Cây gậy quyền lực hùng mạnh. của Nhạc trưởng Tối cao của thế giới, làm cho âm nhạc trở nên huy hoàng - nguyên mẫu của một bản nhạc thực tế.

Quá tŕnh tiến hóa là một quá tŕnh cá thể hóa của Ánh sáng trên con đường tái phổ cập hóa trên cơi tự ư thức. Âm nhạc là ánh sáng. Lửa là Ánh sáng. Nghệ thuật và Khoa học là Ánh sáng đang trong quá tŕnh tiến hóa phát triển theo quy luật Ánh sáng. Kinh thánh cho chúng ta biết về Ánh sáng. Có một Phúc Âm tuyệt vời về Sự Sáng, từ đó đến với mọi đức tin, và công bố Đấng Cứu Rỗi đến. Ánh sáng là đúng; bóng tối là sai. chúng ta phát triển về phía Ánh sáng cũng như cây cối và hoa.

Tôi nh́n thấy Chúa của chúng ta là Mặt trời trong mỗi chúng ta. Trái tim có phải là mặt trời của thế giới cơ thể chúng ta không? Máu có phản chiếu tia của Ngài không? Không phải tất cả mọi thứ đều là thuật ngữ Ánh sáng, Công thức ánh sáng? [25]

Niết bàn là ǵ? Thần Sáng. Tôi đang chạm vào, có lẽ chỉ trong giây lát, tầng thấp nhất của nó, lớp dày đặc nhất của nó. Tất cả những ǵ tôi đă viết chỉ là về Thần Sáng ở khía cạnh cơi Niết Bàn thấp nhất của nó. Tôi không thể nhận thức được ở đây ngay cả Vinh quang này, nhưng nó để lại trong tôi khi tôi trở lại trái đất một nhận thức mới về Thực tại. Tôi đă tiến một bước gần hơn tới Real. Trên thế giới này có một t́nh đồng chí vĩ đại hơn tôi từng nghĩ - một danh tính sâu sắc hơn, một nguồn gốc vẻ vang hơn, một con đường vinh quang hơn và một mục tiêu vinh quang hơn. Ṿng quanh tôi mọi nơi và mọi lúc là những Sứ giả Ánh dương của Chúa. Mọi màu sắc đều nói lên Lời của Ngài và Tiếng của Ngài. Mọi h́nh thức đều mang mục đích của Ngài. Tôi, bụi trong Ánh nắng mặt trời, nhưng là một phần của nó, và nh́n lên Mặt trời, tôi thấy dấu hiệu của Thần tính của chính ḿnh, và lời hứa hiện thân về thành tựu cuối cùng của tôi.Chúa là Mặt trời của chúng ta, tất cả chúng ta cũng vậy, v́ Ngài đă muốn như vậy.

Ánh sáng là ngôn ngữ, suy nghĩ, trang phục và phương tiện. Một tia sáng truyền tải cho chúng ta ở đây cả một triết lư. Không nghi ngờ ǵ nữa, toàn bộ trải nghiệm cơi Niết Bàn yếu ớt một cách đáng thương này chỉ trong một chớp nhoáng của Ánh sáng cơi Niết Bàn xuyên qua con người tôi, hay đúng hơn có lẽ là khuấy động cuối cùng từ thời kỳ ngủ đông lâu năm trong tôi. [26]

Ánh sáng là Ư trời, là Trí tuệ của Mặt trời, là T́nh yêu của Mặt trời. Sách viết rằng Niết bàn là phúc lạc. Ngay cả từ vùng ngoài cùng đó, ở biên giới, tôi biết Niết bàn là vô tận hơn. Chỉ một cái nh́n thoáng qua và mọi thứ dường như trở nên mới mẻ, trong tôi và không có tôi. Tôi vẫn ở lại, nhưng đă hoàn toàn thay đổi, và mọi thứ xung quanh tôi dường như đang trải qua một quá tŕnh đánh giá lại. Ngay cả bây giờ, mọi thứ có ư nghĩa hơn nhiều so với trước đây. Mọi vật thể, trong mọi vương quốc, theo một cách nào đó, có vẻ như là cái bóng của Thực tại hơn là một thực tại, v́ tôi nhận thức được rằng tất cả đều là phản chiếu của Ánh sáng yếu ớt và thiếu thốn đến mức nào. Trước đây tôi không biết rằng họ lại yếu ớt như vậy. Tuy nhiên, một sự thật không kém là mọi vật thể đều thực hơn rất nhiều, ít có bóng dáng của Thực tại hơn tôi tưởng. Tôi nh́n thấy cơ hội tù tội của h́nh thức, và tôi nhận thấy bóng tối. Tôi nh́n thấy sự huy hoàng đang mở ra của Ánh sáng vĩnh cửu, và tôi nhận thức được Thực tại. Tất cả các thế giới khác đều là thế giới bóng tối so với thế giới cơi Niết Bàn này.Và chúng là những thế giới thực hơn bởi v́ thế giới cơi Niết Bàn này, v́ giờ đây tôi nhận thức được dấu ấn mục đích của Đức Chúa Trời đặt trên mọi vật, và tôi phải tôn kính mọi vật ở mức độ sâu sắc hơn nhiều so với trước đây.[27]

Các triết gia nói về Bản thể thuần túy. Tôi dường như có thể cảm nhận được Bản thể thuần khiết phải là ǵ, không phải v́ tôi đă tiếp xúc với nó, mà bởi v́ tôi đă tiếp xúc với Bản thể thuần khiết ít thiếu sót hơn tất cả các trạng thái ư thức khác mà tôi đă trải qua cho đến nay. Hiện tại, nói như một đứa trẻ ở vương quốc mới này, Niết bàn đối với tôi là Cuộc sống thuần khiết, Cuộc sống là Ánh sáng. Không phải màu đó đă phai nhạt trong Ánh sáng này. Màu sắc vẫn c̣n, nhưng quang phổ của cơi niết bàn là sự tôn vinh không thể diễn tả được của quang phổ màu của các cơi bên dưới. Nó là ánh sáng hơn màu sắc. Thật vậy, chỉ khi tôi dần quen với Ánh sáng, và độ nhạy cảm của tôi tăng lên, bắt đầu tự thích nghi với môi trường mới của nó, tôi mới bắt đầu nhận ra rằng bên trong Ánh sáng cơi Niết Bàn là những biểu hiện kỳ ​​diệu của màu sắc, của các mối quan hệ màu sắc, sự phối hợp và tương tác .Trong lúc này, cảm giác tiến hóa bị mất đi trong ánh hào quang chói ḷa của Ánh sáng. Khi tôi trở nên ở nhà nhiều hơn trong Ngôi nhà mà người ta không bao giờ nghĩ là sở hữu cho đến khi người ta bước vào cửa, tôi sẽ nhận ra, như tôi vẫn chưa nhận ra, rằng chân lư vĩnh cửu vẫn đúng, và càng trở nên đúng hơn; rằng để đi vào Ánh sáng Mặt trời, đó là một cách nói khác để yêu mến Đức Chúa Trời, chỉ có một con đường - sự phục vụ của Ánh sáng đó chiếu sáng mọi người.[28]

V́ vậy, với một sức mạnh mới mà tôi sẽ học cách sử dụng, tôi dường như bước vào một dịch vụ sâu sắc hơn. Chúng ta là con của Mặt trời, là tia sáng của Ánh sáng Mặt trời huy hoàng này. Tôi nh́n lên bầu trời và tôi thấy Vua của tôi. Có lẽ, những người tôn thờ Mặt trời thực sự tôn thờ nhiều hơn những ǵ họ biết. Tôi, vô số, ngu dốt và yếu ớt, vâng, ngay cả tôi, là tôi tớ của Mặt trời. Khi Ngài chiếu sáng trên toàn thể vũ trụ, tôi cũng phải chiếu sáng thế giới của tôi. Tôi phải là ánh nắng, ngay cả khi Ngài là ánh nắng. Đôi khi người ta nói rằng chúng ta không thể nh́n thấy Chúa. Tôi nghĩ rằng tôi có thể nh́n thấy Ngài một phần, và biết được điều ǵ đó về sự thăng hoa của Ngài, khi tôi nh́n lên Mặt trời. Ngay cả với đôi mắt thể chất của ḿnh, tôi cũng biết một điều ǵ đó về sự vinh hiển của Ngài, và cả thế giới xung quanh tôi là sự hiển vinh của Ngài. Nhưng khi nh́n thấy Ngài từ thế giới cơi Niết Bàn, tôi biết xa hơn rất nhiều. Một bức màn khác được vén lên, và một Vinh quang đầy đủ hơn tỏa sáng trên tôi.

Không lời nào có thể diễn tả cảm nhận mới của tôi về Ngài. Đó là, và phải là, một bí ẩn ngoài lời nói, ngoài cảm giác, ngoài suy nghĩ. Thật vậy, tôi thậm chí không được cố gắng; nó hơi thiếu sự báng bổ. Nhưng trong Thư chung thứ nhất của Thánh Gioan, bắt đầu từ câu thứ năm của chương đầu tiên, có viết:

Sau đó, đây là thông điệp mà chúng ta đă nghe về Ngài và tuyên bố với các bạn rằng Đức Chúa Trời là [29] Ánh sáng, và trong Ngài không có bóng tối nào cả. Nếu chúng ta nói rằng chúng ta có mối tương giao với Ngài, và bước đi trong bóng tối, chúng ta nói dối, và không phải sự thật. Nhưng nếu chúng ta bước đi trong sự sáng, như Ngài ở trong sự sáng, th́ chúng ta có sự thông công với nhau.

Và một lần nữa trong chương thứ hai của cùng một Thư tín, bắt đầu từ câu thứ chín:

Kẻ nào nói rằng ḿnh ở trong sự sáng, và ghét anh em ḿnh, th́ vẫn ở trong bóng tối cho đến tận bây giờ. Người nào yêu anh em ḿnh th́ ở trong sự sáng, và không có dịp vấp phạm trong anh ta.

Một thông điệp đơn giản, nhưng sự thật sâu sắc. "Trong Ngài không có bóng tối nào cả, không có bóng tối của sự quay đầu." Khi tất cả chúng ta tỏa sáng Ánh sáng của Ngài vĩnh viễn. Cầu mong cho chúng ta luôn ở trong Ánh sáng qua sự phục vụ của anh em chúng ta. [30]
 

CHƯƠNG II

ĐIỀU CHỈNH ĐẦU TIÊN


Tôi so sánh… sự tiến bộ dần dần của con người trong sự hiểu biết về bản thân với sự giải mă dần dần của anh ta về bản chất và ư nghĩa của ánh nắng mặt trời chiếu tới anh ta khi ánh sáng và nhiệt ḥa quyện vào nhau một cách rơ ràng.

MYERS, ( Nhân cách con người và sự sống c̣n của thể xác chết ).

CNTT ṭ ṃ làm thế nào, khi ngày tháng trôi qua, người ta ngày càng có ư thức về việc điều chỉnh lại môi trường xung quanh ḿnh, cũng như về sự tiếp xúc vĩnh viễn với vật thể phi vật chất. Mối quan hệ của tôi với những thứ bên ngoài đă thay đổi. Có thể là sự thống nhất của cơi Bồ Đề tự nó đă trở nên tăng cường, v́ mọi thứ dường như có nhiều sự tôn kính hơn - vô tri vô giác cũng như để làm sinh động các đồ vật. Thật vậy, tôi thấy rơ ràng rằng không có ǵ là vô tri. Tất cả đều hoạt h́nh với Sun-Light. Tất cả đều sống động với Sun-Sound, với Sun-Form. Ngay cả những mô h́nh thu nhỏ nhỏ nhất cũng là một mô h́nh thu nhỏ hoàn hảo - [31] viên sỏi trên băi biển, một hạt bụi, một loài côn trùng ít hoạt bát nhất. Chúa không phải là nguyên bản. Sau khi tạo nên khuôn mẫu của Ngài, Ngài không bao giờ rời khỏi nó. Khi đă chọn con đường của Ngài, Ngài không bao giờ rời khỏi nó.

Nhận thức này về sự giống nhau tuyệt vời của vạn vật, nghĩa là về bản chất, vạn vật đều sống động với tiềm năng vô hạn, gây ra một phản ứng vật chất thú vị và có ư nghĩa đối với thế giới bên ngoài. Tôi phải nâng mọi thứ cẩn thận hơn, có chủ ư. Tôi phải chạm vào mọi thứ với sự tinh tế hơn khi chạm vào. Tôi phải sử dụng những thứ với ư nghĩa sâu sắc hơn về mục đích (không có sự phóng đại trong tuyên bố) mà chúng được cống hiến. Không có ǵ sơ suất hoặc bất cẩn là có thể chịu đựng được.

Hăy để kiến ​​thức ngày càng phát triển,

Nhưng nhiều hơn sự tôn kính trong chúng ta,

Tâm trí và linh hồn đó, theo tốt,

Có thể tạo một bản nhạc như trước đây, Nhưng nhanh hơn…

Có nhiều sự thật sâu sắc trong những ḍng này. Nhờ sự tôn kính ngày càng tăng, âm nhạc trở nên hay hơn. Tôi cảm nhận được sự thần thánh trong chiếc bút máy mà tôi viết những ḍng chữ này. Có vẻ không công bằng với cây bút, quả thực không đúng với bản chất cốt yếu của cây bút, nếu tôi không cố gắng viết cẩn thận và ngay ngắn. Bút bị [32] khác với thể chất nếu bị điều trị kém, nếu được sử dụng ít tôn trọng hơn nó có thể được sử dụng. Tôi dường như lúc nào cũng cần phải giáo dục, hợp tác với môi trường xung quanh, phần lớn là do thái độ chung của tôi, nhưng không nhỏ bởi t́nh đồng chí công khai hơn của tôi với những thứ cấu thành chúng. Các công cụ văn pḥng của tôi phụ thuộc vào tôi, hăy nh́n vào tôi. Tất cả điều này có thể là sự tăng cường của nguyên tắc cơi Bồ Đề, nhưng nó c̣n hơn thế nữa. Tôi có đang tiến gần đến sự thật hơn không khi tôi cho rằng Sự Hợp Nhất của cơi Bồ Đề là một quá tŕnh hướng ngoại, hướng ra, trong khi Sự Thống Nhất của Niết Bàn là một quá tŕnh hướng nội, mê đắm? Tôi ở giai đoạn cơi Bồ Đề có nhận thức được sự hợp nhất của tôi với thế giới, và ở giai đoạn Niết bàn nhận thức được tiềm năng của tất cả mọi thứ bên trong tôi? Tôi nghĩ rằng có một cái ǵ đó thuộc loại này,đối với Chúa của chúng ta, Mặt trời dường như ở giai đoạn cơi Niết Bàn để trở thành trung tâm của con người tôi.

Khi suy ngẫm sâu hơn, có vẻ như ở giai đoạn cơi Bồ Đề, người ta đi ra ngoài để t́m Sự thống nhất, trong khi ở giai đoạn Niết-bàn, người ta bắt đầu nhận ra nó ở khắp mọi nơi. Ở giai đoạn cơi Bồ Đề, người ta đi từ trung tâm này sang chu vi khác, t́m trung tâm ở chu vi càng nhiều càng tốt ở trung tâm, nếu bạn hiểu những ǵ tôi đang cố gắng truyền đạt. Ở giai đoạn cơi Niết Bàn, [33] cái mà đă là hai nhưng một trong hai, trở thành một. Tất cả đều là trung tâm, và một người đang trên bờ vực quan niệm rằng dưới một chế độ ư thức nhất định, một trung tâm không cần có chu vi, v́ tất cả đều ở trong trung tâm. chúng ta vẽ các đường tṛn giống như chúng ta vẽ các đường kép để viết dễ dàng hơn. Nhưng chúng ta không cần chúng, và Niết bàn là trạng thái làm mà không có chúng. Ở giai đoạn cơi Bồ Đề, có nhiều nhận thức hơn. Ở giai đoạn cơi Niết Bàn có nhiều Tồn tại hơn.

Như tôi đă viết, Mặt trời dường như là Vua của tôi, và tôi nhận ra rằng ở dưới đây tôi phải là một mặt trời, mặt trời của thế giới của tôi, v́ Ngài là Mặt trời của hệ thống của Ngài. Nơi Ngài là nguồn của mọi sự sống. Trong tôi cũng vậy, là nguồn gốc của mọi sự sống, bởi v́ tôi ở trong Ngài, và về Bản thể của Ngài. Tia sáng của anh ấy đi khắp thế giới. Đừng của tôi, tuy nhiên yếu ớt, đi khắp một thế giới? Tôi là vô cực trong sự trở thành bởi v́ tôi là vô cùng trong bản chất. Không có ǵ là thiếu trong bản chất của tôi đối với kết thúc tuyệt vời đó - từ “kết thúc”, tất nhiên, vô lư. Tôi là ánh sáng ngay cả khi Ngài là Ánh sáng. Ư thức cơi Niết Bàn dường như tạo ra nhận thức về bản thân như một năng lượng đập mạnh, rung động hoặc hạt nhân sức mạnh, từ từ nhưng chắc chắn mở rộng, mở rộng vương quốc của nó ngày càng rộng, và bản thân nó ngày càng trở nên nhiều hơn [34] rạng rỡ khi biên giới của nó được đẩy về phía trước vào không gian. Tôi có thể quan niệm rằng trong một tương lai xa vô cùng, cơ thể tôi sẽ giống như Mặt trời và vương quốc của tôi là một vũ trụ. Tôi được đối mặt với tiềm năng của ḿnh , và với sự phát triển không thể tránh khỏi của nó; nó là một sự hùng vĩ kỳ diệu và đáng kinh ngạc; toàn năng, toàn năng, toàn năng - đang trở thành. Tôi vào Sanctum Sanctorum của tôi. Tôi đi vào bản chất của bản thể tôi. Tôi cảm nhận được một Mặt trời rực cháy, chói mắt - một bản thu nhỏ của chính Mặt trời.

Đối với tôi, dường như tôi cũng thường xuyên tiếp xúc với tất cả những người bên ngoài tôi. Đây có lẽ là một cách đặt sự thật rằng tôi có ư thức trên cơi của ư thức Phổ quát, trên đó thời gian và không gian là không tồn tại. Một hành động ư thức - và tôi tiếp xúc với bất cứ thứ ǵ tôi muốn tiếp xúc. Vấn đề không phải là đi đến đâu, về sự chiếu, mà là về điều chỉnh, và thậm chí không phải điều chỉnh, mà là tham dự. Hành động chú ư làm cho liên hệ.

Tất nhiên, tôi chỉ mới bắt đầu điều này, và tôi thể hiện bản thân tồi tệ và không chắc chắn, bởi v́ tôi chỉ là một đứa trẻ, và sử dụng ngôn ngữ trẻ con để thể hiện các mối quan hệ xa lạ và để mô tả các điều kiện mà tôi không biết ǵ bên cạnh. Tôi giống như một đứa trẻ đang cố gắng mô tả tất cả những ǵ nó gặp trong chuyến hành tŕnh đầu tiên [35] vào những con đường của thị trấn, hay những con đường và ngơ ngách của miền quê. Tôi đă nhận được những lần hiển thị, nhưng những lần lọc qua này, thực sự đă được tiếp xúc với những cơ quan chưa phát triển. Tuy nhiên, có lẽ bạn cảm nhận được sự thật trong bức tranh tạm dừng.

William James trong một trong những cuốn sách của ḿnh đă nói rằng chim sơn ca về ư nghĩa vĩnh cửu của cuộc sống là măi măi hát trong trái tim con người. Từ quan điểm của ư thức cơi Niết Bàn, tôi nhận ra rằng điều này hoàn toàn đúng, nhưng nó có nghĩa hơn nhiều so với những ǵ anh ấy dự định. Ư nghĩa vĩnh cửu của cuộc sống thực sự là để măi măi hát trong trái tim con người, nhưng tôi nghĩ rằng nó không phải là, cho đến khi cơi Bồ Đề, và sau này là cơi Niết Bàn, ư thức được mở ra rằng người ta bắt đầu nghe bài hát, hoặc bất cứ lúc nào để bắt đầu hiểu nó. Khi một người bắt đầu nghe thấy nó trong trái tim của chính ḿnh, đồng thời người ta dường như nghe thấy nó trong trái tim của tất cả mọi thứ, mặc dù nó hát như một đôi tai bị điếc. Và rồi người ta biết rằng có nhưng Một Bài Ca Cuộc Đời vĩ đại vang vọng trong trái tim của con người và vạn vật, là những biến thể của nó vô hạn.

Kiến thức như vậy là nó đưa người ta đến nhận thức về bản chất của Ư thức Phổ quát. Nghe Bài hát của cuộc sống ḥa hợp giữa Ánh sáng và Màu sắc vinh quang trong [36]

Sự biểu hiện của niết-ma, người ta nghe thấy âm thanh về ư nghĩa vĩnh cửu của nó trong mọi sự vật, và đó chỉ là hành động của ư thức để nghe nốt nhạc của nó trong bất kỳ cá thể cụ thể nào, và do đó liên hệ mật thiết với cá thể đó. Đó là, nhưng vấn đề điều chỉnh độ dài sóng bắt buộc. Thiết bị không dây đă được lắp đặt, mặc dù c̣n rất xa mới hoạt động trơn tru, và tôi dường như có thể điều chỉnh mọi thứ ở mọi nơi, với người, với bạn bè, sự kiện, mặc dù tôi hiếm khi có thể nghe chính xác. Tôi nh́n thấy "người chết" đang sống trong các cơ thể khác, và với chúng ta mọi lúc. Tôi thấy những người “sống” ở những nơi khác trên thế giới gần với tôi như những người sống trong t́nh trạng vật chất. Tôi có thể thu hút cả thế giới vào ḿnh, và do đó hủy diệt thời gian và không gian. Nhiều hơn thế giới này bao nhiêu, cho đến nay, liên quan đến các trạng thái cận thần của nó,Do đó, tôi có thể tham gia, tôi không biết. Nhưng bây giờ tôi mới bắt đầu nhận ra rằng sự xuất hiện của ư thức cơi Niết Bàn khiến người ta tiếp xúc với những thế giới khác ngoài trái đất này của chúng ta. Tất nhiên, một số hành tinh nhất định có thể được liên lạc tương đối dễ dàng mà không có ư thức cơi Niết Bàn, nhưng sự mở ra của nó làm cho những chuyến đi có thể xa hơn, v́ trên cơi Niết Bàn, vũ trụ của chúng ta bắt đầu nhiều hơn. [37] trong tầm tay. Tôi vẫn chưa đi xa, nhưng tôi thấy ḿnh tiếp xúc với những ảnh hưởng từ những nơi xa xôi, bản chất của điều đó đối với thời gian là kỳ lạ. Có những ảnh hưởng mạnh mẽ tại nơi làm việc giữa chúng ta, ở đây trong thế giới của chúng ta, ảnh hưởng từ rất xa, từ các vũ trụ khác thực sự cũng như từ các hành tinh khác. Tôi không thể nói ǵ hơn vào lúc này, v́ tất cả là mơ hồ. Nhưng nó rất hấp dẫn. Người ta cảm thấy kỳ lạ làm sao trong thế giới mới của ḿnh, với những khung cảnh gần như không thể khuất phục và khung cảnh tuyệt diệu, bao quanh những Sự hiện diện tuyệt vời, liên kết với nhau ngay cả các vũ trụ trong một vũ trụ tuyệt vời. Thật ngạc nhiên khi bộ năo vật chất có thể chịu được sự phản ánh yếu ớt nhất của tất cả, v́ tất cả đều hoàn toàn nằm ngoài mọi trải nghiệm trước đây.Rơ ràng là bộ năo vật chất không thể chịu đựng được sự căng thẳng nhưng đối với trải nghiệm cơi Bồ Đề trước đây, vốn đă củng cố bộ năo, đóng dấu nó bằng Unity, mở rộng dung lượng của nó, để nó có thể dần sẵn sàng cho việc mở rộng hơn nữa. Ghi chú cơi Niết Bàn có thể đă bị vỡ nhưng đối với sự điều chỉnh trong liên hệ cơi Bồ Đề đă đạt được.

Đúng là ngôn ngữ trong trường hợp này che giấu tư tưởng và ư nghĩa làm sao! Tôi cần ngôn ngữ cơi Niết Bàn để truyền đạt ư thức về [38] những thứ thuộc về cơi Niết Bàn, và người nghe của tôi cần sự hiểu biết về cơi Niết Bàn. Làm thế nào không thể truyền tải cảm giác nhiều hơn trong một phương tiện chỉ dừng lại ở chính sự nhiều hơn thế! Tuy nhiên, có lẽ bạn vẫn có ấn tượng về sự kỳ diệu đó, mặc dù cho đến khi bạn cũng có thể bắt đầu thấy, những lời nói của tôi thường có vẻ bối rối và thậm chí lộn xộn. Như Myers đă nói rất hay:

O, tôi có thể nói, chắc chắn các bạn sẽ tin điều đó!

O, tôi chỉ có thể nói những ǵ tôi đă thấy!

Tôi nên nói như thế nào hoặc làm thế nào bạn có thể nhận được nó,

Làm thế nào, cho đến khi Ngài mang bạn đến nơi tôi đă ở?

Một người càng đắm ḿnh trong ngay cả tầng thấp nhất của ư thức cơi Niết Bàn th́ càng trở nên rơ ràng hơn về ư thức trên các cơi thấp hơn. Nó giống như một ḍng năng lượng tươi mới, tinh khiết chảy qua các kênh lớn của cuộc sống và làm sống động cái nh́n ở mọi giai đoạn. chúng ta liên tục làm việc theo Luật Điều chỉnh lại, và mỗi lần mở rộng ư thức liên quan đến việc điều chỉnh thêm đối với Thực tại vĩnh cửu. Tinh khiết hơn và tinh khiết hơn trở thành phương tiện khúc xạ khi vương quốc sau khi vương quốc của ư thức bị chinh phục, cho đến khi cuối cùng Ánh sáng của Thực thể chiếu xuyên qua không giới hạn, hoặc [39] gần như không bị hạn chế càng tốt trong Vũ trụ Tương đối.

Một trong những ví dụ nổi bật nhất của sự làm sáng tỏ này là trong việc khám phá ra rằng chắc chắn có thể biết Chúa nhiều hơn tôi tưởng. Liệu người ta có đạt được cái nh́n về Thượng đế, về Đấng sáng tạo, trong một H́nh thức mà ư thức con người có thể hiểu được không? Tôi dường như đă nhận thức về Thượng đế, không phải là một sự trừu tượng mà là một Thực tại có thể ghép lại được - một Tính phổ quát trong một giới hạn, nhưng sự giới hạn đó đủ hiếm để tiết lộ cho tôi một cách sâu sắc hơn về bản chất của Tính phổ quát của Thượng đế. Cách diễn đạt không thỏa măn, nhưng cứ như thể tôi đă trải nghiệm Cá tính của Chúa. Và toàn bộ trung tâm trải nghiệm bao quanh Mặt trời, nói một cách thẳng thắn, tôi nhận thức là Phương tiện vật chất của Thượng đế, nhờ đó Ngài tạo ra, ban tặng, duy tŕ và tái tạo sự sống. Mặt trời, như nó vốn có, là Vẻ ngoài của Đức Chúa Trời, là Ánh sáng chiếu rọi mọi vật.Thêm một chút nữa và tôi có thể mô tả, trong chừng mực có thể mô tả được, một cách Đức Chúa Trời tiết lộ về chính Ngài trên Chiếc cơi Niết Bàn này. Không phải Chúa tiết lộ. Tôi không thể thấy Ngài được tiết lộ. Bộ phận không thể biết Toàn thể như Toàn bộ. Nhưng tôi có thể thấy Ngài khi Ngài xen vào một cái bóng [40] trước mắt tôi. Đối với tôi, chính cái bóng, không thể sánh với Chúa, là Chúa, mặc dù chỉ là một cái bóng. Tôi thấy Chúa bị giới hạn. Bộ phận cảm nhận một cái bóng của Toàn thể. Đại dương của Niết bàn là Bóng của Chúa. Đại dương của mọi cơi là Chúa trong Bóng tối. Ư thức càng cao th́ Bóng tối càng là tấm gương phản chiếu chân thực về Bản thể của Ngài.

Tôi cũng nhận ra bản chất của Thiên đường một cách sống động hơn, và bằng cách nào đó, không có vẻ ǵ là vô lư khi đặt Thiên đường trên các tầng trời như tôi đă nghĩ. Tất nhiên, thiên đàng là một Trạng thái của Ư thức. Có nhiều Trời. cơi niết bàn là một thế giới Thiên đàng, rộng lớn hơn vô hạn cơi tinh thần cao hơn mà chúng ta thường giới hạn danh hiệu. Nhưng bầu trời xanh không phải là một Thiên đường trong biện pháp đặc biệt? Nếu tôi tự giải thoát ḿnh khỏi sự trói buộc của đất đai và những giới hạn của cơ thể, và tắm ḿnh trong bầu trời trên mây, tôi không trải nghiệm một sự b́nh yên và cảm giác về Toàn năng, Toàn trí và T́nh yêu của Thượng đế, cái nào chắc chắn sẽ giảm khi tôi trở lại mức vật chất?

Tôi dường như cũng có thể áp dụng Eternity ở một mức độ nào đó cho các điều khoản của Thời gian. Tôi không liên hệ ở một mức độ nào đó với Tâm trí vĩnh cửu, hay tôi nên nói một cách thực sự hơn, Tâm trí vũ trụ, rồi đến Cảm xúc vũ trụ và vật chất vũ trụ [41] cơi? Sự khác biệt giữa các Quốc gia Vũ trụ này và các quốc gia có mật độ dày đặc hơn là ǵ? Từ đầu tiên đến với tôi để thể hiện sự khác biệt là “Majesty”. Tâm trí tước bỏ mọi tâm lư Thời gian, mọi thành phần của cơi tinh thần như chúng ta biết. Tâm trí chứa đầy các đối tác tâm linh, các nguyên mẫu, của các yếu tố cấu thành cơi tinh thần của chúng ta. Tâm trí Vũ trụ là một Tâm thức nguyên mẫu phản ánh chính nó trong các đối tượng của cơi tinh thần. Đó không phải là Tâm trí tuyệt đối, mà là cách tiếp cận gần nhất với Tâm trí tuyệt đối mà cho đến nay tôi có thể quan niệm được. Tích cực và tiêu cực, chủ thể và khách thể, đă biến mất, và có Tâm thuần túy, Tâm trí không có sự tương phản giữa Tôi và không-Tôi, v́ cái này được ḥa vào cái kia.

Trải nghiệm tương tự thu được trên cơi của cảm xúc. Trên cơi Vũ trụ này, tôi liên hệ với Cảm xúc Vũ trụ, thứ khiến tôi ấn tượng là Sức mạnh Chuyển động. Kể từ đó, tôi thường xuyên nh́n vào một cơn băo cơi vật chất và dường như nhận thấy nó giống với cơi của Cảm xúc Vũ trụ, luôn cho rằng cơn băo cơi vật chất là có mục đích tối cao và cơn băo có những mục đích lớn lao và rơ ràng. Cảm xúc vũ trụ là sức mạnh trong chuyển động, trong ṿng xoáy xoắn ốc, trong xung động rộng lớn. Một lần nữa, như trong trường hợp của [42] Tâm trí vũ trụ, tôi không c̣n cảm nhận được các cặp đối lập. Không có sự phân chia cơ bản của t́nh yêu-cảm xúc và cảm xúc thù ghét; chúng được hợp nhất với nhau trong cảm xúc nguyên mẫu. Tôi liên hệ với cảm xúc thuần túy, cảm giác trong sáng, nhưng không phải là cảm xúc tuyệt đối hay cảm giác tuyệt đối. Tôi cảm nhận được sự khác biệt bởi v́ tôi nhận thức được cái bên ngoài, mặc dù tôi không biết bản chất của cái bên ngoài. Hai trạng thái Vũ trụ này là những bể chứa nuôi dưỡng các cơi thấp hơn tương ứng của chúng, và tôi thấy cách các cặp đối lập ở đây xuất hiện từ một Hợp nhất bên trong hoặc bên trên, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn rằng bản thân Hợp nhất này chỉ là tương đối. Hơn nữa, bên trong hoặc bên trên vẫn có một Sự thống nhất sâu sắc hơn, so với cái mà bây giờ Sự thống nhất mà tôi tiếp xúc là một thế giới đa dạng.

Tôi cảm nhận được cái chết của Apotheosis. Không có cái chết, chỉ có sự thay đổi, và luôn thay đổi có mục đích, thay đổi để đạt được mục đích lớn hơn. Cái chết là sự giải trí, sự đổi mới, sự đánh rơi những gông cùm, sự vứt bỏ một chiếc xe đă không c̣n đủ sức chịu đựng, sự cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài. Sự thật là cái chết là một sự sinh ra để có một cuộc sống đầy đủ hơn và lớn hơn, hoặc là sự ch́m sâu vào vật chất theo quy luật điều chỉnh. Luôn luôn tiến bộ và tiến tới Unity. Chúng ta ngày càng đến gần nhau hơn và đến Real thông qua cái chết. Giá như chúng ta có thể nhận ra điều này! [43]

Tôi thấy rằng Cái chết là một dạng của Hạnh phúc, và chỉ có khoảng cách với hạnh phúc mới ngăn cản chúng ta nhận ra món quà hạnh phúc mà cái chết mang lại. chúng ta đau buồn v́ một người bạn đă đi vào pḥng bên cạnh, và dường như không có cửa giữa pḥng anh ta và pḥng của chúng ta. Tuy nhiên, vẫn có những cánh cửa, và chúng ta có thể mở chúng nếu muốn và giữ chúng luôn rộng mở về sau. Đau buồn là sự thiếu hiểu biết và thường ích kỷ. Chúng ta càng biết nhiều th́ chúng ta càng ít đau buồn hơn, v́ kiến ​​thức chân chính là hạnh phúc vĩnh cửu.

Tôi muốn thay đổi bản thân. Bằng cách nào đó, tôi biết rằng hào quang của tôi đă trải qua, hoặc đang trải qua một quá tŕnh điều chỉnh lại. Bất cứ nơi nào có sự mở rộng của ư thức, ở đó có sự thay đổi trong hào quang. Sự sửa đổi nào đang được thực hiện trong riêng tôi? Có vẻ như nó đang được chiếu xạ bằng Ánh sáng cơi Niết Bàn. Nó có một cường độ điện mà trước đây nó không có. Màu sắc đang trong quá tŕnh sắp xếp lại, dường như nằm trong các ṿng giống như các vành đai của Sao Thổ. Có thể, thực sự có thể, quá tŕnh này đă bắt đầu trước đó, nhưng sự xâm nhập vào ư thức cơi Niết Bàn đă tạo cho nó một động lực to lớn. Các sợi ánh sáng bạc của cơi niết bàn dường như đan xen toàn bộ hào quang, làm phong phú và thanh lọc các màu sắc, và bao bọc, đan xen vào toàn bộ con người tôi, bằng một trang Web [44] ánh sáng. Hào quang tỏa sáng với Ánh sáng Mặt trời. Hào quang lấp lánh trong Mặt trời.

Tôi đă nhận ra rằng kể từ khi những lời này được viết ra rằng không chỉ hào quang trải qua quá tŕnh sửa đổi Ánh sáng, bao gồm cả việc sắp xếp lại bảng màu, mà âm nhạc của con người tôi đă trải qua một sự phong phú tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy ḿnh là âm nhạc. Đúng, tất cả là âm nhạc, và đă có từ đầu. Nhưng cuối cùng, tôi bắt đầu hiểu âm nhạc của ḿnh và có thể tự xem bản thân ḿnh làm việc trong Xưởng âm thanh, tập hợp các nốt nhạc tôi cần cho Bản giao hưởng mà tôi dành riêng để thể hiện, v́ Âm thanh-Vũ trụ, đó là số phận của tôi để tạo ra . cơi vật chất Henry Ford lắp ráp một chiếc ô tô có động cơ nhưng là sự phản ánh của vô số Henry Fords tinh thần lắp ráp các trường Đại học, trong đó chúng sẽ là Mặt trời, trong Xưởng màu, Xưởng âm thanh, trong Pḥng thí nghiệm Tiến hóa Vĩ đại. Quy tŕnh luôn hoạt động,nhưng chỉ khi tiếp xúc với cơi Bồ Đề, và sau này là cơi niết bàn, chúng ta mới bắt đầu thực sự biết ḿnh đang làm ǵ, và do đó, chúng ta thực hiện nó một cách khẩn trương hơn và hiệu quả hơn.

Mỗi trung tâm (có nhiều trung tâm) bừng sáng với cuộc sống mới và lời hứa mới. Tôi đang ở trong mùa xuân của một năm Vũ trụ mới, của [45] Mùa hè của sự trưởng thành tâm linh là mùa thứ Năm của Cuộc Khởi xướng Vĩ đại, đến ngưỡng mà tôi sẽ đến sớm hay muộn? "Hăy chinh phục vương quốc này và bạn đứng trước ngưỡng cửa tiếp theo." Hạt giống của bản thể tôi đă đâm chồi Ánh sáng của nó qua lớp đất của các tầng thấp hơn, và một chồi đang mở ra với Mặt trời trong bầu không khí cơi Niết Bàn tinh khiết. Một ngày nào đó, chồi non này sẽ trở thành một bông hoa - loài hoa của nhân gian trong khu vườn của Chúa. Mỗi rễ sẽ phát triển chồi của nó khi nó đưa các trục Ánh sáng của nó xuyên qua cái không thực vào cái thực. Khi Heaven-Light hôn Earth-Light, chồi h́nh thành và từ từ nở ra thành bông hoa. H́nh như tôi thấy, khi h́nh ảnh này đến với tôi, Hoa của Nhân gian - Đức Phật, một Hoa của sự lộng lẫy không thể diễn tả, một dạng Hoa Sen rạng rỡ của ánh sáng vàng.
 

CHƯƠNG III

ĐÈN BÊN TRONG LÊN NGOÀI NHỮNG ĐIỀU

Nguyên tử là một mặt trời thu nhỏ trong chính nó
vũ trụ của phút không thể nghĩ bàn.



ANNIE BESANT VÀ CW LEADBEATER ( Hóa học huyền bí ).

NHƯ ánh sáng đến trước ngọn lửa, b́nh minh trước khi mặt trời mọc, th́ ánh sáng của sự hoàn hảo rạng rỡ phải từ từ nhưng chắc chắn cướp lấy chúng ta, từ cơ thể này đến cơ thể khác, như một dấu hiệu cho thấy Mặt trời bên trong đang học cách tỏa sáng như tỏa sáng rực rỡ như vậy Mặt trời mà không . Chúng ta cần được đốt cháy để chúng ta có thể dần dần trở thành một với Lửa Vĩnh Hằng. Chúng ta không thể biết Đức Chúa Trời như Ngài cho đến khi chúng ta trở thành tất cả lửa, ngay cả khi Ngài là lửa. Vậy th́, hăy mở rộng trái tim của bạn với Ánh sáng Mặt trời của Ngài, để một ngày nào đó cả con người bạn có thể bùng cháy, và từ đó thành nhiều ngọn lửa - ngọn lửa của Quyền năng, của Trí tuệ và của T́nh yêu. Trong mỗi chúng ta, tia lửa đă sẵn sàng, tia lửa của Thần tính [47] chờ đợi để trở thành một Lửa. Không ǵ có thể dập tắt tia lửa này, tuy nhiên nó có thể phát sáng lờ mờ. Cuối cùng th́ cũng phải đến lúc nó bùng lên thành ngọn lửa, và từ đó thành ngọn lửa mà cho đến lúc đó đă ngủ yên trong thế giới tiềm năng.

chúng ta đă sẵn sàng cho việc chiếu sáng. Chúng ta hăy tập trung vào các Tia của Mặt trời, Chúa của chúng ta thông qua kính cháy của khát vọng và sự phục vụ, và Thời gian, tảng đá chắc chắn và chắc chắn của kính đang cháy này, là chứng nhân của Chúa rằng tia lửa sẽ trở thành Lửa. Cầu mong sự phục vụ và khát vọng của chúng ta bừng sáng với hơi ấm của sự hiểu biết, sự ấm áp kích thích, với ánh sáng của trí tuệ, trí tuệ làm sáng tỏ, với sự bùng cháy của quyền lực, sự bùng cháy mà thanh lọc. Tôi dường như liên hệ ở đây một ghi chú về một Nghi lễ Ánh sáng vĩ đại, và Thắp sáng thuốc của tương lai. Thắp sáng Người chữa lành, Thắp sáng Chúa cứu thế, Người sáng tạo, Người bảo tồn, Người tái tạo. Các chất cấy và thuốc trong tương lai sẽ là các biến thể Ánh sáng, và thực phẩm chúng ta ăn sẽ là Ánh sáng đậm đặc, dạng đang được sử dụng để thu thập, theo nhiều cách khác nhau,thực phẩm là Mặt trời.

Nhưng thậm chí c̣n hơn thế này là không có một Nghi lễ Ánh sáng vĩ đại, một bí ẩn của Ánh sáng? Có lẽ không phải trên địa cầu này, mà ở một số nơi khác [48] tiến bộ hơn trái đất này, theo tôi, có một Ma thuật Ánh sáng hùng mạnh mà một ngày nào đó chúng ta sẽ biết và sử dụng. Tôi nghĩ đó là cuộc sống của thuộc địa mà Tiến sĩ Besant và Giám mục Leadbeater viết trong Man: Whence, How và Whither . Ánh sáng đă bắt đầu đóng một vai tṛ nhất định, nhưng Ánh sáng trên thực tế là “viên đá” của nhà triết học, sức mạnh mạnh mẽ của nhà giả kim, và một ngày nào đó Khoa học về ánh sáng sẽ được công nhận là Khoa học của Khoa học, với Định luật, Nghi thức của nó, Sự thờ phượng của nó, Triết lư của nó, Đạo đức và Thẩm mỹ của nó. Tôi ước ḿnh có đủ trí tuệ để hiểu dù chỉ một chút về Khoa học, v́ nó là ch́a khóa cho tất cả các ngành khoa học khác. Một ngày nào đó, nó sẽ là một Khoa học có khả năng ứng dụng mạnh mẽ ngay cả với những điều nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày. Chúng ta sẽ trở thành những đứa trẻ của Ánh sáng một cách tuyệt vời bởi v́ chúng ta là con cái của Mặt trời, và sẽ có một Sự Phục vụ Thánh Thể của Ánh sáng c̣n vinh quang hơn, nếu có thể, hơn Sự Phục vụ Thánh Thể của Chúa chúng ta là Đấng Christ.

Tôi thấy Chúa của chúng ta là Mặt trời phân phối chính Ngài qua vũ trụ của Ngài, mở rộng chính Ngài qua những khoảng cách vô lượng của nó. Tôi thấy thế giới của Ngài đang dần dần học cách sử dụng Ngài trong vô số khía cạnh của Ngài để đáp ứng nhiều nhu cầu của nó.

Tôi thấy những điều này là đúng, và tôi thấy rằng Chúa của chúng ta, Mặt trời mọc lên bởi v́ Ngài chiếu sáng. Anh ấy [49] phát triển bằng cách tỏa sáng. V́ vậy, chúng ta phải. Khi chúng ta tỏa sáng để chúng ta phát triển. Và khi tôi nhận ra điều này, tôi hướng ra ngoài từ vinh quang chói ḷa của Niết bàn đến thế giới của chúng ta đang sống và phát triển trong bóng tối tương đối. Tia lửa sáng ở khắp mọi nơi, lấp lánh và lấp lánh như ánh đèn của một thị trấn ven biển khi nh́n vào ban đêm từ những con tàu đi qua. Những tia sáng trong mọi vương quốc tự nhiên, một số thực sự mờ nhạt, yếu ớt, trông như thể một luồng gió bất lợi nhỏ nhất sẽ thổi bay chúng và để lại bóng tối đen hơn bao giờ hết. Nhưng không một tia sáng nào mà Đức Chúa Trời đă thắp sáng từ Thần tính của Ngài có thể phai mờ. Có thể lâu nó vẫn yếu ớt, một chút có thể là sự thay đổi theo thời gian. Nhưng nó phát triển không thể cưỡng lại được. Trong mỗi vương quốc, những tia lửa có độ sáng sống động hơn - những đồ trang sức, hoa quả, của vương quốc này. Trong vương quốc loài người, tôi nhận thấy rằng những tia lửa đă trở thành ngọn lửa,một số nhỏ, một số lớn. Tôi thấy rằng một số ngọn lửa này là những ngọn hải đăng đích thực, soi sáng con đường Sự sống đích thực, cảnh báo khỏi những con đường thiếu hiểu biết và hướng tới những con đường của trí tuệ. Họ cảnh báo từ những nơi có đá và vẫy gọi dọc theo các kênh phát triển nhanh chóng. Đây là những nhà hảo tâm, những người tiên kiến ​​và giáo viên thực sự của thế giới, chính họ đang ở ngưỡng cửa của những [50] các vương quốc ngoài con người, trong đó có những Ngọn lửa hùng mạnh đang phát triển thành h́nh dáng của Lửa của Chúa. Đây là những Anh Cả của thế giới, những Cột Lửa thực sự nâng đỡ Đền thờ vĩnh hằng! Và tất cả con cái của Chúa chúng ta là Mặt trời, Đấng Ánh sáng chiếu sáng mọi vật. Chúng ta không mắc nợ tất cả với Ngài!

Và ở đây một lần nữa tôi so sánh cơi Bồ Đề với cơi Niết Bàn, và tôi cố gắng phân biệt. Rất khó để diễn đạt các sự kiện một cách chính xác. Tôi dường như thấy ở hành động trước đây là một hành động hợp nhất và trong hành động sau là một hành động đồng nhất. Tôi cho rằng cái trước là sự khẳng định, sự hiện thực hóa, của Sự thống nhất ở giữa, ở trên, giải quyết sự đa dạng; trong khi tôi cho rằng cái sau là một điều kiện rút lui khỏi tất cả sự đa dạng, với hệ quả là sự điều chỉnh lại, cấu h́nh lại, sắp xếp lại Hợp nhất, để nó trở thành Một cái. Buddha the One with the Second; cơi niết bàn the One without a Second. Đúng. Tôi xác nhận nhận định trước đây của ḿnh. Và ngoài Niết bàn? Ngay cả Đấng thay đổi, gạt bỏ những bức màn khác của Real.Tôi có thể ḍ dẫm vượt ra khỏi tiểu cơi thấp nhất này của Niết bàn và nh́n lên những bậc cao hơn của bậc thang cơi Niết Bàn không? Không có sự phân chia cứng và nhanh, không có ánh sáng [51] các ngăn. Có lẽ không có sự tăng cường của Tính duy nhất, v́ ngay cả khi ở tận đáy, tôi thấy rằng bất kỳ tŕnh độ nào của Tính duy nhất, dù đúng, đều là một giới hạn, một phủ định, của thực tại cơi Niết Bàn? Ánh sáng? Có, bạn có thể sử dụng từ này để truyền đạt một phần nhỏ của sự thật. Âm nhạc, Âm thanh? Có, bạn cũng có thể sử dụng những từ này. Nhưng trong khi sử dụng chúng, bạn biết rằng chúng che khuất ánh hào quang, thậm chí cả cái trục nhỏ của vinh quang mà bạn chưa từng cảm nhận được. Nhưng hăy để tôi thả những tấm màn này. Những ǵ c̣n lại trên tất cả các con đường đi lên? Oneness, và của Oneness này, không được dùng từ ngữ nào, không có cách diễn đạt nào về Ánh sáng, Âm thanh hay H́nh thức truyền đạt một ư nghĩa thực tế nhỏ nhất, chỉ một gợi ư hướng về Thực tại. Tôi sẽ thiền định về Tính duy nhất này, sống trong đó. V́ vậy, tôi sẽ bắt đầu biết nó, mặc dù không truyền đạt ư nghĩa của nó.Và rồi sẽ đến điều mà bây giờ tôi chỉ có thể mô tả là Siêu việt. Nhưng tôi đă nói đủ rồi. Tôi thật ngu ngốc khi cố gắng đo lường bằng những lời nói vô lượng.

Tôi thấy rằng chúng ta phát triển theo quy luật đối ứng và phản ánh. Bản thân thế giới của Niết bàn là một đối chiếu thăng hoa của thế giới bên dưới cũng giống như một nguyên mẫu. Các cơi bên trên Niết bàn được thăng hoa [52] đối trọng, mỗi đối tượng ở mức độ riêng của Niết bàn bên dưới chúng, chất lượng và bản chất của đối chứng được xác định bởi Chất lượng rung động ánh sáng của cơi.

Sự phát triển của ư thức cơi Niết Bàn dường như ảnh hưởng đến spirillae trong năo, kundalini và các trung tâm khác nói chung; tất nhiên cũng như các cơ quan khác nhau. Tôi có ư thức về một sự nhạy cảm mănh liệt hơn nhiều, về tính nhạy cảm cao hơn nhiều. Tôi, như nó vốn có, là một tấm cực kỳ nhạy cảm, khá nhạy cảm với các điều kiện ở thế giới bên ngoài. Có lẽ tôi sẽ giảm giọng trong thời gian thích hợp, nhưng trong giai đoạn đầu, cuộc sống bên ngoài gần như trở nên đau đớn. * (* Thực tế là, trong bối cảnh của sự phát triển hơn nữa, tôi dường như không giảm giọng. Ngược lại, sự nhạy cảm tăng đều đặn. Nhưng tôi có nó với sự tự chủ ngày càng tăng, ở tất cả các sự kiện cho đến một thời điểm nhất định. Cuộc sống khó khăn hơn từ quan điểm của những người tiếp xúc hàng ngày, và không ít khó khăn hơn.Nhưng để chống lại khó khăn ngày càng gia tăng, cũng có một Sự b́nh an bên trong đang phát triển, có thể tôi sẽ hạ xuống trong giây lát vào một mô phỏng rất vật chất, như một bộ giảm xóc tuyệt vời. Nhưng tôi nhận ra rằng đă đến lúc không c̣n có thể sống ở thế giới bên ngoài và duy tŕ hiệu quả tối đa. Chính v́ lư do này, v́ lợi ích của sự phục vụ rộng răi hơn, mà Những Người Anh Cả của chúng ta sống tránh xa những ám ảnh của những người đồng đội trẻ tuổi của Họ. Họ thích cống hiến tất cả hơn là liên tục bảo vệ Bản thân chống lại những lời nói của sự non nớt, do đó sử dụng quyền lực mà nếu không th́ có thể miễn phí để phục vụ.) Một người dường như biết mọi người và mọi thứ chính xác hơn nhiều; họ [53] trở nên ấn tượng khi tôi như họ đang có, chứ không phải v́ họ có vẻ được.

Có vẻ như cơ thể nhân quả tan ră khi cá nhân đi vào cơi Bồ Đề, th́ với phương tiện cơi Bồ Đề cũng vậy khi con người đi vào cơi Niết bàn. Điều này dường như không thể tránh khỏi trên cái mà tôi gọi là cơi apotheoses, cơi bản chất, cơi của nguyên mẫu cơ bản. Tôi nhận thấy rằng tôi không viết "nguyên mẫu", và lư do dường như là theo một quan điểm, không có số nhiều trên cơi Niết Bàn. Số nhiều bắt đầu từ cơi bên dưới, và thậm chí ở đó, số nhiều bị lu mờ, chi phối bởi Unity. Tất nhiên, khi hạ xuống, các thiên thể khác nhau của các cơi thấp hơn được h́nh thành lại từ vật chất của các cơi theo tốc độ rung của nguyên tử vĩnh cửu. Trở về từ Niết bàn, và phương tiện cơi Bồ Đề được h́nh thành ngay lập tức. Trở về từ cơi Bồ Đề, và một cơ quan nhân quả ngay lập tức sẵn sàng để sử dụng,mặc dù tất nhiên không phải là người bạn lâu năm không c̣n tái ḥa nhập nữa.

Tại sao không ai được nhập Niết bàn? Tất nhiên, đó là một câu hỏi về thời gian, và một câu hỏi về việc thời gian được sử dụng như thế nào. Nhập Niết bàn liên quan đến sự mở rộng tâm thức, và sự mở rộng ít hơn phải đi trước phần lớn hơn. [54] Nó dường như là một vấn đề của Sense of Reality. Nó là chưa đủ để biết cái ǵ gọi là Chân lư. Người ta phải biết một điều ǵ đó về Sự thật là ǵ, nói chung là một vấn đề hoàn toàn khác; và Chân lư của sự vật không thể học được từ sách vở, hay bài diễn văn, ngoại trừ một phần. Những trợ giúp này, cũng như kinh nghiệm. Nhưng theo một cách nào đó, người ta không chỉ phải khám phá ra Chân lư thông qua kinh nghiệm, mà c̣n thông qua việc vươn tới cái vượt ra ngoài kinh nghiệm - dần dần tạo ra kinh nghiệm về cái vượt ra ngoài. Mô phỏng xuất hiện trong tâm trí tôi. Hăy nghĩ về một trong những bức tranh xếp h́nh gây ṭ ṃ mà họ đưa cho trẻ em. Mỗi câu đố có một tiêu đề và một câu đố phù hợp với điều đó. Mảnh này vừa với đây, mảnh kia vừa với. Dần dần bức tranh h́nh thành và trở nên hoàn chỉnh. Nó cũng vậy với cuộc sống, và với các cơi khác nhau của ư thức.

Ví dụ, một cá nhân bước vào tâm thức cơi Bồ Đề có được một ư tưởng chung về các nguyên tắc cơi Bồ Đề, và dần dần trải nghiệm này hoàn thành các nguyên tắc, để chúng trở thành bản thể của anh ta. Bức tranh cơi Bồ Đề trở nên dễ nhận biết. cơi Bồ Đề đă không c̣n là cái mà ban đầu, một ṿng tṛn trống rỗng, một sự rộng lớn chưa được khám phá. Anh ấy đă đi khắp thế giới cơi Bồ Đề, đă phổ biến ṿng tṛn, sự rộng lớn, với kinh nghiệm [55]

sau khi trải nghiệm ở các cấp độ tăng dần, cho đến khi anh ta lên đến đỉnh và nh́n lên những vùng đồng bằng mới, hoặc những chiếc cơi vẫn đang dẫn đến những đỉnh núi hùng vĩ hơn. Do đó, cá nhân đă sẵn sàng cho một bức tranh khác - đó là Niết bàn. Nhưng người ta không thể bắt đầu từ một bức tranh khác cho đến khi bức tranh trước đó đang trên đường hoàn thành. Không nghi ngờ ǵ nữa, bạn có thể h́nh dung ra các giai đoạn phía trước, và nỗ lực là rất hữu ích và hữu ích. Nhưng người ta phải chăm chỉ làm việc với những bức tranh mà người ta đă có trong tay, có chủ ư và nhận ra rằng trong mỗi trường hợp, các nguyên tắc phải được thực hiện trong thực tế.

Bức tranh thể chất - cơ thể, bức tranh cảm xúc, bức tranh tâm trí - tất cả đều phải trên con đường hoàn thành, và mỗi chúng ta khi đạt đến giai đoạn này đều phải chăm chỉ làm việc với tất cả chúng. Vậy th́ chúng ta chỉ có thể được phép bắt đầu một cái ǵ đó xa hơn. chúng ta nói về Thông thiên học cuộc sống của chúng ta. Từ “thông thiên học” bao hàm nhiệm vụ của chúng ta, là trung tâm của ư thức nếu nó có thể. Nhưng ở mỗi giai đoạn, chúng ta phải xây dựng vào cuộc sống của ḿnh bản chất của thành tựu cao nhất. Nếu cơ thể nhân quả là nguyên tắc hoạt động cao nhất, chúng ta phải thấy rằng chúng ta đang ở trong mọi sự vật đúng với những trải nghiệm mà cơ thể nhân quả là người giám sát. Chúng ta phải sống từ cơ thể đó. Nếu cơi Bồ Đề đă [56] liên hệ với nó, chúng ta phải thấy rằng tinh thần của sự Thống nhất đó bao trùm trong mỗi ư nghĩ, mỗi cảm giác, mỗi lời nói, mỗi việc làm. Như vậy với Niết bàn, và xa hơn nữa và xa hơn nữa. Và chúng ta phải nhớ rằng không có ǵ thiếu Chân lư là đủ. Quan niệm của chúng ta về Chân lư là chưa đủ, dù nó có thể tốt đến đâu, nhưng nó có thể hữu ích cho chúng ta. Sự thật, không phải lư thuyết, là bắt buộc. Không phải, có lẽ, sự thật tuyệt đối - điều đó vẫn c̣n ở ngoài chúng ta; nhưng sự thật tương đối thuần túy, ở tất cả các sự kiện. Tôi dường như nh́n thấy ḍng nước của những cảm xúc đang nuôi dưỡng hạt giống của tâm trí để nó bùng phát thành hiện thực. Tương tự như vậy, tôi thấy nước của tâm trí làm sinh sôi Phật tử, và nước của cơi Bồ Đề làm sinh sôi hạt giống cơi Niết Bàn. Nhưng nước phải tinh khiết, nếu không hạt vẫn tiềm tàng. Khi tiềm năng bên trong hạt giống hoạt động, nó sẽ phát ra các tia sáng có chất lượng riêng mà nó tiếp xúc,triệu hồi đến sự trợ giúp của nó, các tia sáng tương ứng mà không có, và một cơ thể Ánh sáng khác đang trong quá tŕnh h́nh thành. Cho đến thời điểm đó, các tia sáng từ khi chưa đi qua xe hầu như không ảnh hưởng đến nó. Nhưng bây giờ họ t́m thấy phản ứng với các kích thích của họ, và trong tương tác, Cơ thể Ánh sáng ra đời.

Trong một thời gian, tôi đă cố gắng mang lại cho bộ năo vật chất những phương tiện [57]nhờ đó sự chuyển dịch diễn ra vào lĩnh vực tâm thức mới này - Niết bàn. Theo như tôi có thể liên hệ, quá tŕnh này phụ thuộc vào khả năng phản hồi của phần nguyên tử phôi thai của ư thức cơi Niết Bàn trong bản thân tôi. Tôi dường như nhận thấy rằng những bản sao phôi thai này của các điều kiện tương ứng mà không trải qua các giai đoạn mà tôi phải gọi là phát triển trước khi sinh, sự sinh thành ư thức đồng bộ với sự mở rộng ư thức, chính là sự Khởi đầu thực sự. Có giai đoạn ngủ, bất tỉnh. Đó là giai đoạn khuấy động, bồn chồn, b́nh minh của ư thức. Sau đó là giai đoạn nhận thức - một cái ǵ đó ít hơn sự thức tỉnh, nhưng không liên tục có khả năng rung động với các điều kiện tương ứng. Và cuối cùng là sự thức tỉnh,khi nguyên tử phôi không chỉ đơn thuần là một hạt nhân, một phôi thai, mà là một phương tiện, một cơ thể. Mặt trời chiếu sáng, và mang đến cho chính Ngài một thế giới, một vũ trụ. Đây là Khởi xướng.

Tôi cho rằng ở phần thứ tư của Cuộc Khởi xướng Vĩ đại, sự khuấy động cuộc sống bên trong nguyên tử cơi Niết Bàn, do tác động của cơi Bồ Đề và các tác động khác, được sống lại một cách kỳ diệu mà không cần đến một Hành động Hợp nhất đối xử với một Người khởi xướng hoặc Phó của Người. Một sự mở rộng [58] tuyệt vời diễn ra; phương tiện được h́nh thành theo đó mục nhập được vào vương quốc bây giờ để bị chinh phục. Lần đầu tiên tôi đến nơi ở của ḿnh trên một thể Niết Bàn - nếu từ “phương tiện” được cho phép - và bây giờ nhiệm vụ của tôi là phát triển các giác quan về sức mạnh mới này; cũng giống như một đứa trẻ nhỏ phải học cách sử dụng các giác quan của ḿnh trong thế giới vật chất.

Tất nhiên, ánh sáng là khám phá đầu tiên, v́ nó là trải nghiệm đầu tiên, choáng ngợp. Tôi đă nói về "tia chớp đứng yên". Bước vào thế giới cơi Niết Bàn giống như tia chớp, chói mắt, xuyên qua, ướt đẫm. Một người lao vào một biển sấm sét sôi động. Người ta không thể ch́m, nhưng người ta phải học bơi. Một cái không ch́m, bởi v́ ánh sáng bên trong làm cho một cái nổi. Không thể có chuyện xâm nhập vào vương quốc này mà không có sự bảo đảm của ánh sáng thức tỉnh bên trong, nhưng nếu quan niệm như vậy th́ tôi có thể nhận ra rằng kết quả duy nhất sẽ là sự hủy diệt. Và điều này cho tôi thấy sức mạnh tương đối không thể cưỡng lại của ánh sáng tia chớp này. Tôi đă cố gắng để mô tả vẻ đẹp huy hoàng của nó; Bây giờ tôi có thể cố gắng mô tả sức mạnh khủng khiếp của nó. Các nhà khoa học nói về sức mạnh vĩ đại bên trong nguyên tử,và hậu quả to lớn nó có thể được giải phóng. Chúa cám dỗ Ánh sáng, hoặc chúng ta nên [59] bị phá hủy. Chỉ khi sự tự chủ ngày càng mạnh mẽ, và Con đường Thanh lọc với những bước chân ngày càng nhanh và vững chắc hơn, th́ những tiềm năng trong chúng ta mới được giải phóng, cái tiêu cực bên trong hợp nhất với cái tích cực.

Tại thời điểm này, tôi đă nhận thấy rằng sự Phục sinh trong Sét-đứng-yên này đă được đặt trước bởi lời cảnh giác Đóng đinh. Do đó, Sự đóng đinh và Sự sống lại là những yếu tố cấu thành phụ thuộc lẫn nhau của Kỷ nguyên thứ tư của Cuộc Khởi đầu vĩ đại, Sự Phục sinh không an toàn nếu không có Sự Đóng đinh. Và cho đến cuối cùng, có thực sự không phải ở mọi giai đoạn của cuộc đời những cặp song sinh này bị Đóng đinh và Phục sinh? Bạn không biết vô số cuộc đóng đinh, vô số cuộc hồi sinh, một số lớn, một số nhỏ, một số to lớn, một số không đáng kể? Không phải Sự đóng đinh và Sự hồi sinh được phân bố trong suốt cuộc đời, trong mọi vương quốc của Thiên nhiên? Và chúng không phải là những báo trước về sự Đóng đinh và Phục sinh tối cao trong vương quốc loài người được điển h́nh bởi Giai đoạn thứ tư này trên Con đường của sự Thánh thiện,tại đó diễn ra Sự đóng đinh của sự ích kỷ, sự phục tùng hoàn toàn của kẻ dưới, sự dâng hiến của tất cả một người là để phục vụ tất cả những sinh mạng, và hậu quả là sự Phục sinh thành Quyền lực - Quyền lực [60] điều đó bây giờ có thể được nắm bắt bởi v́ nó chỉ có thể được sử dụng cho Vinh quang của Đức Chúa Trời và phục vụ thế giới của Ngài? Tôi nh́n vào những người đă đạt được sự Phục sinh và tôi nhận thấy những Sự Đóng đinh chính đáng, Những sự Đóng đinh trên Thập tự giá không kém phần thực tế và hiệu quả mặc dù một số người đă trải qua chúng vẫn ư thức được không có đau khổ. Tôi muốn phủ nhận rằng đau khổ là điều không thể tránh khỏi của việc Đóng đinh, hoặc ít nhất là sự Đóng đinh cuối cùng trong vương quốc loài người. Nó thường hiện diện, nhưng nó không cần thiết. Không phải đau khổ là tất yếu, mà là cúng dường, không giữ lại được ǵ.

Sau đó, tôi thấy rằng năng lực, được khơi dậy trong quá tŕnh của buổi lễ thứ tư của Cuộc Khởi xướng Vĩ đại, để đáp ứng với ư thức cơi Niết Bàn, đă mở ra cho tôi vương quốc mới này. Nếu tôi đang mô tả chính xác quá tŕnh xâm nhập thực tế, tôi chỉ có thể gợi ư rằng đó là vấn đề thiết lập, hay nói đúng hơn là tăng cường khả năng rung động nhất định, để tất cả những ǵ rung động khác nhau biến mất, hoặc ít nhất là biến mất khỏi viễn cảnh. Các tốc độ rung động khác, mà chúng ta có thể gọi là các cơ thể thấp hơn, hoặc rút lui thành một loại công thức cơ thể hoặc, nếu chúng vẫn thực sự là vật chất, chúng có bị mất thời gian thực tế là tất cả đều cứu sống nguyên tố không? Tôi bắt đầu rung động ở [61] Tỷ lệ cơi Niết Bàn, và thấy ḿnh trong ư thức cơi Niết Bàn. Tôi nghe nốt nhạc cơi Niết Bàn, lần đầu tiên tôi nghe thấy chắc chắn trong suốt quá tŕnh Nhập môn (mặc dù tiếng vang của nó có thể đă đến với tôi bây giờ và sau đó trước đó), và cổng thông tin mở ra cho việc triệu hồi của tôi.

Tôi sẽ sớm thấy - thực sự, bây giờ tôi bắt đầu thấy - rằng không cần thiết phải ngủ nhiều nhất để tiếp xúc với ư thức này. Nó có thể được tiếp xúc trong t́nh trạng tỉnh táo hoàn toàn, và tôi hiện đang phấn đấu học cách làm điều đó. Nhưng nếu tôi cố gắng kiểm tra bước tiếp theo này, tôi dường như đang sử dụng năo bộ theo một cách mới, hoặc thông qua các kênh năo mới. Một phần của quá tŕnh này bao gồm việc tạm thời ra khỏi tiêu điểm, ra khỏi viễn cảnh, cho đến khi có liên quan đến các cơi thấp hơn; nhưng điều này được thực hiện trong nháy mắt. * (* Khi kinh nghiệm phát triển, ngay cả giai đoạn mất nét này cũng khó có thể nhận thấy được. Cách ví von duy nhất thích hợp là loài sứa thở vào và thở ra, v́ vậy nó cơ thể mở ra và rút ra, mở rộng và co lại. Đây là những ǵ dường như diễn ra khi người ta sử dụng ư thức cơi Niết Bàn.Một mở rộng ra những thứ bên ngoài, liên hệ với chúng trong tất cả các bộ phận của chúng, kết nối chúng với nhau. Đây là cách mà Đấng Duy Nhất được trải nghiệm. Bạn có thể theo dơi tôi khi tôi mô tả ư thức của tôi đang bộc lộ và tiếp xúc với những thứ bên ngoài không? Trên mọi cơi của ư thức, điều này có thể và phải được thực hiện, để người ta liên hệ với Đạo đức, Đạo đức, v.v.)[62] Khi c̣n rất non nớt trong thế giới mới này, tôi cảm thấy khó có thể giữ được ư thức thức dậy b́nh thường đồng thời với cơi Niết Bàn. Tôi nhận thấy xu hướng muốn ngủ - để thoát ra khỏi cơ thể vật chất. Một hiệu ứng gây ṭ ṃ là tôi dường như “nh́n thấy” (từ không phù hợp chút nào) với toàn bộ bản thân tôi, chứ không phải với bất kỳ cơ quan nào. Nó là tiếp xúc nhiều hơn tri giác, thái độ nhiều hơn thị giác. * (* Đây là phương pháp của tất cả các cơi ngoại trừ vật chất. học cách nh́n mọi đối tượng hoặc thực thể từ bên trong cũng như từ bên ngoài - để xem nó như một phần của một bản thể, hay đúng hơn là Đại ngă mà hiện tại một bản thể đă được hợp nhất. Đây là những ǵ tác giả của chúng ta thể hiện trong đoạn tiếp theo của ḿnh. - CWL )

Tôi quan sát rằng ư thức cơi Niết Bàn không phải là một ư thức riêng biệt; nó ở một mức độ cao nhất với thế giới mà chúng ta đang sống. Nó xuyên thấu tất cả, và trong ánh sáng của nó, có một sự điều chỉnh kỳ diệu đối với Thực tế cho mọi thứ. Một sự điều chỉnh lại tương tự đă xảy ra với mức độ thấp hơn trong trường hợp của các giai đoạn thấp hơn; và tôi nhận thấy sự mở rộng lớn của ư thức đánh dấu ranh giới phân chia giữa các vương quốc của tự nhiên là những điều chỉnh tương tự với Thực tại. Không có ǵ trên thế giới này không thể ḥa nhập với Ánh sáng của Niết bàn, v́ trong đó mọi thứ được nhận thức là vô tận [63] nhiều hơn như họ có hơn là họ có vẻ như vậy. Ánh sáng của Niết bàn giống như một âm thoa tuyệt vời. Các vật thể bên ngoài, con người và không con người, rung động ít nhiều theo cách. Do đó, một người đă nghe Âm thanh cơi Niết Bàn trở nên khả thi hơn rất nhiều để đánh giá mối quan hệ giữa những thứ của thế giới bên ngoài và Thực tại cơi Niết Bàn. Hoặc là chúng đúng, hoặc không đúng; ít thực hơn, hoặc thực hơn. Trong mọi trường hợp, có mối quan hệ không gián đoạn giữa tất cả các cơi của ư thức. Bên dưới là h́nh ảnh phản chiếu, một cái bóng, của bên trên. Rơ ràng là có sự biến dạng, nhưng điều này là do phần dưới chưa học cách phản xạ, trong phạm vi khả năng đo lường của nó, một cách hoàn hảo. Với mật độ ngày càng tăng là hạn chế ngày càng tăng; tuy nhiên trên mọi cơi, giới hạn phải dần dần phù hợp với mật độ tối thiểu chứ không phải là tối đa mà nó bắt đầu.

Điều này đưa tôi đến một điểm mà tôi đánh giá là có tầm quan trọng đáng kể. Tôi nhận thức rằng học thuyết về Sự biến đổi không chỉ đơn thuần là chân lư liên quan đến nghi lễ của Chúa Giêsu Thánh Thể, mà là một trong những quy luật vĩ đại của Tự nhiên, một trong những quá tŕnh tiến hóa vĩ đại. Tôi nhận thức rằng tất cả sự tăng trưởng nói chung là một quá tŕnh biến nạp; không nhất thiết phải từ bỏ cái thấp hơn, mà [64] thay thế, theo cách tăng dần, cái thực hơn bằng cái ít thực hơn như động cơ phía sau hoặc bên trong, hoặc tôi sẽ nói sự tiết lộ, theo cách tăng dần, của subans , về bản chất, như Sự sống của tất cả các h́nh thức bóng tối? Lấy ư thức cơi Niết Bàn làm ví dụ, tôi dường như nhận ra rằng trong bản thể tôi, một quá tŕnh chuyển hóa đă diễn ra. Tôi vẫn sống ở thế giới bên ngoài, và trải qua những thói quen của cuộc sống hàng ngày. Tôi nghĩ, tôi cảm thấy, tôi hành động, tôi nói. Tôi sử dụng các giác quan của nhiều cơ thể khác nhau của ḿnh. Đối với h́nh dáng bên ngoài, tôi không thay đổi chút nào. Tôi vẫn dễ nhận biết như George Arundale hơn bao giờ hết; và người quan sát bề ngoài đơn thuần sẽ không phát hiện ra thay đổi nào. Tuy nhiên, một cuộc hoán cải đă diễn ra, nền cũ đă nhường chỗ cho, đă trở thành một nền mới. Một thực tế lớn hơn đă được thay thế cho một thực tế thấp hơn như là sức mạnh bảo vệ con người tôi.

Trong trường hợp Bánh và Rượu Thánh Thể, không có ǵ thay đổi về h́nh thức bên ngoài. Tuy nhiên, sự thánh hiến gây ra trong mỗi sự thay thế của nguyên tắc Đấng Christ cho các nguyên tắc thấp hơn b́nh thường đối với hai chất này. Một Thực tại tối cao đă được thay thế cho một Thực tại tương đối tầm thường. [65]

Sự hợp nhất của tất cả sự sống làm cho điều này trở nên khả thi, và thực sự không chỉ có thể mà là không thể tránh khỏi. Toàn bộ cuộc sống là một quá tŕnh dần dần được biến đổi, và trong Bí tích Thánh Thể, chúng ta được nhắc nhở nổi bật về sự kiện thiết yếu này. Rất tiếc, nh́n chung chúng ta không nhận ra rằng nghi lễ Thánh Thể là một mẫu mực của toàn bộ nghi lễ Sự sống. Cuộc sống là một quá tŕnh thay thế và biến đổi liên tục, những quá tŕnh này được đánh dấu đặc biệt và xác định rơ ràng ở mỗi một trong những giai đoạn tuyệt vời trên Con đường Thánh thiện. Sự mở rộng tâm thức diễn ra ở mỗi cuộc Khởi xướng vĩ đại không ǵ khác hơn là một sự chuyển hóa; và điều này cũng đúng đối với tất cả các mở rộng nhỏ hơn của ư thức. Nhưng trong mỗi trường hợp, việc chuyển xác sớm hơn phải được thực hiện để có thể diễn ra một cuộc hoán cải sâu hơn,để lại tiềm năng nhưng được hợp nhất, v́ cái ít hơn hợp nhất với cái lớn hơn.

Tôi nhận thấy trong bản thân ḿnh nhiều hiệu ứng thú vị của việc chuyển thể kết nối với sự thức tỉnh của ư thức cơi Niết Bàn. Ví dụ, tôi nhận thấy một sự làm rơ rất nhiều vấn đề. Nhiều vấn đề trong cuộc sống không c̣n là vấn đề nữa; giải pháp của họ là hiển nhiên. Nhiều thứ tôi tiếp tục làm, tôi làm [66] khác, hoặc với mục đích khác. Toàn bộ cuộc sống hàng ngày trở thành, hoặc sắp trở thành, một sự dâng hiến cho người cao hơn mới nhận ra. Cuộc sống hàng ngày phải từ bỏ các vị thần nhỏ hơn cho các vị thần lớn hơn mới được nhận thức. Ở các giai đoạn khác nhau trong sự tồn tại của ḿnh, tôi đă sống theo tiêu chuẩn này, tiêu chuẩn kia hay tiêu chuẩn khác. Tôi có thể đă sống như chính ḿnh, cái tôi thấp kém hơn; Tôi có thể đă sống như một con người, hoặc theo một mật mă hay tín ngưỡng. Bây giờ tôi phải sống như một cái ǵ đó xa hơn. Có lẽ, ở một mức độ nhỏ nào đó, tôi đă sống như Chúa trong suốt thời gian qua - dĩ nhiên là rất tŕ trệ và yếu ớt. Nhưng bây giờ tôi phải sống với Ngài ít hơn và yếu ớt hơn bởi v́ Ngài đă hạ ḿnh để tham gia chặt chẽ hơn vào mối quan hệ với tôi thông qua một quá tŕnh biến đổi thực sự, giống như nói một quá tŕnh tự nhận thức.[67]


CHƯƠNG IV

THIỀN ĐỊNH TRONG HIMALAYAS

Hướng bắc tăng vọt
Đường dốc không gỉ của bức tường Himala khổng lồ,
Xếp trong hàng ngũ màu trắng so với màu xanh lam - Uro,
Vô hạn, tuyệt vời - vùng cao rộng lớn,
Và vũ trụ nâng lên của đỉnh và vách đá,
Vai và thềm, dốc xanh và sừng băng giá,
Khe núi riven, và vách đá vụn
Dẫn đầu tư tưởng leo cao hơn và cao hơn, cho đến khi
Nó dường như đang đứng trên thiên đường và nói chuyện với các vị thần.

Bên dưới tuyết, rừng đen trải dài, sắc bén
Với bệnh đục thủy tinh thể nhảy vọt và những đám mây che phủ
Hạ mọc những cây sồi hồng và những lùm cây linh sam lớn
Nơi vang lên tiếng kêu của chim trĩ và tiếng kêu của báo gấm,
Tiếng cừu hoang trên đá và kêu gào
Những con đại bàng lượn ṿng: dưới những đồng bằng này
Lấp lánh như một tấm thảm cầu nguyện dưới chân
Của những bàn thờ thần thánh.

Ánh sáng của Châu Á .


Việc làm rơ các vấn đề mà tôi đă đề cập ở trên t́m thấy cách diễn đạt có giá trị trong việc giải tỏa những bóng tối đó trong [68] thiên nhiên vẫn chưa chịu khuất phục trước ánh sáng. Tôi biết ḿnh, tôi nghĩ, như chưa bao giờ tôi biết ḿnh trước đây; và trong khi tôi kinh hoàng v́ sự ngu dốt của ḿnh, th́ sự khao khát kiến ​​thức, hay đúng hơn là về Chân lư, lại tăng lên vô cùng. Nếu điều này không phải như vậy, tôi cũng có thể tuyệt vọng, v́ những ǵ tôi biết có kích thước bằng một hạt bụi nhỏ nhất so với trái đất hùng mạnh. Tôi thực sự biết rất ít. Quả thật không ngoa khi nói rằng tôi không biết ǵ. Tốt nhất là tôi có một vài giả thuyết vụn vặt, một số giả thuyết, tôi tin tưởng, được đặt trên Thực tế đó là bản chất của con người tôi. Nhưng có bao nhiêu để biết, và cuộc t́m kiếm vinh quang như thế nào. Người ta cảm thấy ḿnh giống như một nhà sưu tập đá quư nhiệt t́nh, vinh quang trong việc t́m kiếm và chiến thắng trong phát hiện. Không bao giờ hài ḷng, nhưng hy vọng vĩnh viễn, và mặc dù không bao giờ hài ḷng, vẫn hoàn toàn măn nguyện,v́ có quá nhiều thứ để làm với những ǵ người ta có. Và có lợi thế này so với người thu tiền. Không có ǵ trên thế giới, hoặc ngoài nó, mà không đáng để thu thập. Không có ǵ là không có giá trị kinh nghiệm. Không có ǵ mà không chứa một bài học hữu ích. V́ vậy hoàn cảnh sống không mấy quan trọng. Điều quan trọng là sức mạnh của chúng ta để chiết xuất mật hoa từ chúng, nhờ đó chúng ta phát triển, thủy tinh thể . [69]

Tôi ở đây một lần nữa nhận ra sự khác biệt rơ rệt giữa chất lượng của ư thức cơi Bồ Đề và chất lượng của ư thức cơi Niết Bàn. Cái trước tiết lộ Sự thống nhất trong khi cái sau thể hiện nó. cơi Bồ Đề tuyên bố về sự Hợp nhất, chỉ vào nó ở khắp mọi nơi, tiết lộ sợi dây của sự Hợp nhất chạy xuyên suốt mọi sự vật, và do đó, công bố Sự thật. Trong Niết bàn, chúng ta bắt đầu một điểm một với các yếu tố cấu thành của Sự hợp nhất này, Sự thật này. Buddhism tiết lộ Kế hoạch; trong cơi niết bàn, chúng ta bắt đầu là Kế hoạch.

Đây là một tuyên bố rất một phần của các sự kiện, nhưng có lẽ nó sẽ làm như một gợi ư rộng và thô về ranh giới chung của sự khác biệt. Thông qua cơi Bồ Đề, ư thức về Sự thống nhất-Chân lư bắt đầu được thiết lập. Trong Niết bàn, ư thức này trở nên tăng cường, và quá tŕnh bắt đầu truy t́m các yếu tố cấu thành của nó đến một nguyên nhân siêu việt hơn. Từ những cơi dưới đây, có thể thấy Phật là một nguyên nhân tối hậu. Tuy nhiên, khi đứng trên Núi Phật, chúng ta bắt đầu cảm nhận được những đỉnh núi cao hơn, và chúng ta nhận ra với sự kinh ngạc vẫn c̣n lớn hơn và ngạc nhiên về sự rộng lớn ngày càng tăng của dăy núi có sự sống hiển hiện mà ngay cả Núi Phật vinh quang cũng là một đỉnh thấp hơn. Ở trên núi cơi Bồ Đề này, chúng ta không thể cảm nhận hết bản chất của nó, mối liên hệ của nó [70] cho toàn bộ phạm vi, mặc dù từ độ cao của nó, chúng ta có thể nh́n xuống khung cảnh bên dưới và cảm nhận sự thống nhất tuyệt vời của cảnh quan nơi chúng ta đă nghĩ rằng ở đó, như chúng ta đă sống giữa chúng, nhưng những rào cản và sự đa dạng.

Tôi đă học được nhiều điều theo hướng này bằng cách suy ngẫm về dăy Himalaya vĩ đại, dăy cơi vật chất ngăn cách nội tâm với thế giới bên ngoài, vật chất với bóng tối. Tôi đă ngồi thiền giữa bóng tối trần gian hùng vĩ này của khung cảnh tâm linh của những Biểu trưng hiển lộ. Tôi đă chiêm ngưỡng sự hùng vĩ trong các mô h́nh thu nhỏ của thảm thực vật, cây cỏ, cây cối và đá, và trong các mô h́nh vĩ mô tăng dần của những ngọn đồi, của đỉnh, của núi, của dăy, cho đến sự viên măn của Gaurishankar * (* Điều này được cho là trong một thời gian là tên địa phương của Núi Everest, nhưng nghiên cứu cẩn thận hơn cho thấy không phải vậy. Đỉnh Everest là Đỉnh XV của Khảo sát Chính thức và Núi Gaurishankar là Đỉnh XX.Một số người nói rằng Gaurishankar (có nghĩa là Parvati và Shiva) là tên đôi khi được đặt cho cả nhóm núi. Người Tây Tạng gọi Đỉnh Everest là “Người đàn bà da trắng của sông băng”.) Chính ḿnh. Những dăy Himalaya hùng vĩ này là nhân chứng sống động, phản chiếu sống động của Con đường Thánh thiện vĩ đại, với những đỉnh cơi Bồ Đề và cơi Niết Bàn huy hoàng - và chắc chắn là những đỉnh cao hơn nữa, mà tôi biết. Cực kỳ trong [71] Himalayas, và ở mức độ thấp hơn trong các phạm vi khác, có thể nghe được Tiếng nói của Sự im lặng bằng một thứ ǵ đó uy nghiêm và quyền năng của nó, vang lên những đôi tai có thể nghe thấy Lời không thể nào mở ra được cánh cửa giữa Không thực và Thực. Do đó, tôi nhận thức được rằng khi thiền định, sự thật như thế nào là tất cả các cơi đang ḥa nhập vào nhau. Không nơi nào có cơi Bồ Đề hay Niết bàn gần với con người hơn là cơi Bồ Đề vật chất và Niết bàn vật chất trên dăy Himalaya. Đó là một trải nghiệm kỳ diệu, đối với một người mà trong đó những ư thức cao hơn này đang thức tỉnh, về thể chất để đến thăm các đối tác của họ được chạm khắc ở dạng trần thế. Kinh nghiệm của tôi đă vượt ra khỏi cơ thể vật chất, nhưng chúng dường như biến đổi tôi, trong lúc này, thành một Thập giá đích thực, một biểu hiện tầm thường, yếu ớt, méo mó, nhưng có thể nhận biết được của T́nh yêu trong Biểu hiện.Tôi nhận thấy rằng, ở dưới đây, cơi Bồ Đề phản ánh sự im lặng vĩnh cửu cho chúng ta, trong khi Niết bàn mở ra cho chúng ta Tiếng nói của nó. Chúng ta bắt gặp trong cơi niết bàn một âm tiết của lời phát biểu của nó. Trong tương lai xa, chúng ta có thể nghe thấy Lời Quyền Năng. Và sau đó, một câu nói. Một ngày nào đó, Ngôn ngữ hùng mạnh của các vị thần!

Bức tranh về dăy Himalaya và mối quan hệ của chúng với những cơi ư thức cao hơn này đi sâu vào tâm trí tôi - không phải, tôi [72] nghĩ rằng, đơn thuần v́ chúng dường như theo một cách tuyệt vời nào đó là những đối tác thể chất cao quư của những vùng bên trong hùng vĩ này, nhưng v́ một lư do khác rất khó nắm bắt, mặc dù tôi cảm thấy ḿnh có ch́a khóa của nó trong kư ức lờ mờ về kỳ quan tối cao của đỉnh Kailasa. Tôi có thể nh́n thấy chính ḿnh - tôi không để ư lúc này đang ở trên phương tiện nào - trên đỉnh núi đó, cảm nhận được sự im lặng bí ẩn, tuyệt vời và không ngừng, cái lạnh thấu xương, sự xa cách hoàn toàn, tiềm năng kỳ diệu của sự biểu lộ, từ nhiều sắc thái của sự b́nh tĩnh không thể thay đổi và ḥa b́nh, sự êm đềm và b́nh yên của mùa đông, của mùa xuân, mùa hè, của mùa thu - mỗi thứ khác nhau về vẻ đẹp lộng lẫy và thông điệp, qua sự bất ổn nhẹ nhàng cho đến cơn băo dữ dội, hoành hành và đại hồng thủy nhất. Không khí sống động với sức mạnh tiềm ẩn, và tôi đứng kinh hăi, hạ ḿnh, tôn kính,nhưng với sự uy nghiêm vốn có của chính ḿnh đă tiết lộ cho tôi. Ở đây tại đỉnh núi dường như có một tiềm năng thuần túy, thỉnh thoảng được giải tỏa bởi những biểu hiện của ḥa b́nh và băo tố. Đó không phải là những ǵ tôi nh́n thấy và cảm thấy đang chờ đợi tôi, mà là thứ vượt ra ngoài mọi thị giác và cảm giác, được giữ chặt bởi chính Logos, cảm giác tiềm tàng không thể cưỡng lại được c̣n kỳ diệu hơn cả sự thể hiện của nó.[73]

Tôi thấy ḿnh đang ḥa vào ư thức vùng núi hùng vĩ này, và tôi t́m thấy một cảm giác toàn năng gần như khủng khiếp. Nó gần như áp đảo; nó sẽ khá choáng ngợp nếu tôi đột nhiên không hiểu tại sao trải nghiệm lại phù hợp với tôi. Tôi nhận ra ư định muốn tiết lộ cho tôi sự tất yếu tuyệt vời của chiến thắng tiến hóa. Bị cuốn vào những ṿng xoáy của sự uy nghiêm vinh quang này, tôi biết ngay rằng tự do tối cao là đạt được điều không thể đạt được, tự do đạt được ngay cả những điều kỳ diệu. Nhưng làm thế nào để đạt được điều không thể đạt được? Chắc chắn có sự mâu thuẫn? Không; v́ điều không thể đạt được chỉ là không thể đạt được trong thời gian; vẫn tồn tại vĩnh cửu, và vĩnh viễn mọi điều đều có thể xảy ra.

Thực sự là cần thiết cho nhân loại để bị ấn tượng bởi một cảm giác giới hạn, nếu không thời gian sẽ không đạt được mục đích bài học của nó. Sự điên rồ nằm trên con đường của những người loại bỏ những giới hạn mà họ không học được sự thật; sự phát triển của chúng nằm trong giới hạn như vậy. Tuy nhiên, có một sự phát triển đầy đủ hơn vượt qua những điều này, một sự phát triển mà tất cả có thể đạt được, những người đang học cách hợp nhất ư chí nhỏ hơn của họ với Ư chí của Chúa, những người lang thang trở về ngôi nhà đích thực sau khi trải qua những bài học về vô số ngôi nhà ảo tưởng. Như vậy là một sự tự do [74] đạt được điều đó, bằng sự toàn năng thiết yếu của nó, giúp cho mọi giới hạn được vượt qua, v́ ai sẽ nói với Đức Chúa Trời rằng: “Ngươi sẽ không”? Và có phải tất cả chúng ta không phải là Chúa đang trở thành? Nhưng chỉ khi chúng ta học được ư chí như ư muốn của Đức Chúa Trời th́ quyền tự do tối cao này mới có thể được đặt trong tay chúng ta. Ngay cả trong thế giới bên ngoài mà một số người không thể đạt được cũng có thể đạt được cho những người khác. Nó giống nhau ở tất cả các giai đoạn. Nhưng trên đỉnh Everest, trên đỉnh cao mù mịt của nó, tôi biết rằng ngay cả bức tranh huy hoàng nhất mà tôi có thể h́nh dung ở những khía cạnh cao nhất của con người tôi, hoàn toàn không thể đạt được v́ tôi biết nó trong một khoảng thời gian gần như vô hạn, vẫn chỉ là cái bóng của một vẫn c̣n hơn bóng tối huy hoàng, huy hoàng khi huy hoàng không thể đếm được.

Tôi đă đến thăm những người hùng mạnh này mà tôi có thể có một cái ǵ đó bằng cách minh họa vật chất về những kỳ diệu không thể diễn tả khác của ư thức cơi Niết Bàn. Tôi mong muốn rằng tôi nên đưa kư ức càng chính xác càng tốt vào tâm thức thức dậy, để tôi có thể khôn ngoan hơn một chút trong Dịch vụ của họ. Tôi phải có, đối với công việc đang và sẽ là của tôi, một cảm giác măi măi về Niết bàn, để truyền cảm hứng, củng cố, hướng dẫn. Sự thâm nhập của ư thức cơi Niết Bàn này là cần thiết để, sống trong thế giới, tôi [75] có thể thoát khỏi gông cùm của nó - hầu hết điều mà tôi nên bắt đầu bỏ qua một bên. Đó là một giai đoạn cần thiết để chuẩn bị cho cuộc hành tŕnh vĩ đại cuối cùng trong vương quốc loài người, cuộc hành tŕnh đến Adeptship, một con đường dài cô đơn nhưng đầy vinh quang. Quyền năng của Niết bàn được đặt trong tay tôi để tôi có thể có sức mạnh, ḷng can đảm, sự khôn ngoan để bước trên con đường của tôi đến mục tiêu cuối cùng của con người. Tôi sẽ cần tất cả những thứ này, như tôi nhận thức rơ ràng, v́ tôi gần như hoảng sợ khi biết được những ǵ c̣n phải làm. Nhưng sau trải nghiệm này, tôi biết ḿnh có thể đạt được, dù mục tiêu dường như không thể đạt được, v́ chính dăy Himalaya là nhân chứng sống cho sự chắc chắn về những vinh quang đang chờ đợi trong suốt cuộc đời.

Tôi nhận thấy rằng một trong những bài học quan trọng nhất mà kinh nghiệm này dạy nằm ở sự tương phản đáng kinh ngạc mà nó gây ra để xuất hiện giữa cái không thực và cái thực. Trên đỉnh Everest, tôi đă được tắm ở Real. Những nỗ lực để níu kéo Real này trong ḷng họ gần như tan tành. Tôi hầu như không thể làm điều đó mới mẻ từ trải nghiệm, mặc dù sau này tôi có thể mang tinh thần Himalaya vào cuộc sống hàng ngày của ḿnh. Tôi thấy rơ ràng việc một người không thể phục vụ cả Chúa và Mammon đúng đến mức nào, và bởi Mammon trong trường hợp này, tôi muốn nói đến tất cả những thế giới thấp hơn mà tôi đáng lẽ phải chịu đựng. Nếu [76] các cơ quan vật chất và các cơ quan khác phải duy tŕ sự bám giữ của chúng trên những thứ cao hơn này, nếu có một kênh không bị đứt đoạn giữa kênh cao nhất và thấp nhất, cần phải cẩn thận để đảm bảo rằng không có bất kỳ loại rác nào làm tắc nghẽn các kênh này bởi bất kỳ loại rác nào, hoặc thậm chí bởi những thứ, mặc dù không phải là rác rưởi, chiếm chỗ có giá trị, chỗ cần thiết cho những thực tế lớn hơn. Tôi phải vứt bỏ những bộ quần áo tôi không cần mặc nữa. Tôi thấy rằng tôi cần phải điều chỉnh lại các giá trị của mọi thứ, rằng tôi phải làm những việc mà tôi chưa làm được, rằng bây giờ tôi không được làm những việc mà tôi b́nh thường khá tự nhiên và cho đến nay khá đúng đắn, đă làm.

Nhưng trải nghiệm tuyệt vời này trên dăy Himalaya không chỉ nhằm mục đích cho phép tôi, thông qua ví dụ về thể chất, đưa kư ức về Niết bàn chính xác hơn vào tâm thức. Nó là một phần không thể thiếu trong quá tŕnh phát triển của chính ư thức cơi Niết Bàn. Núi gắn liền với Bí ẩn, với Khởi đầu và mở rộng tâm thức; * (* “Sau sáu ngày, Chúa Jêsus bắt Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng anh trai ngài, đem họ cất thành một ngọn núi cao, rồi biến h́nh trước mặt họ: và mặt anh ấy đă tỏa sáng như mặt trời, và sắc thái của anh ấy trắng như ánh sáng. ” Matt ., XVII, 1, 2.

"Và anh ấy ... đă đi, như anh ấy đă không, đến Núi Ôliu ... và cầu nguyện." Lu-ca , XXII, 39, 41.

“Người đi lên núi và đi theo người mà Người sẽ đến; và họ đến cùng Người. Và ông đă phong chức cho mười hai, để họ nên ở với ông, và ông có thể gửi họ đi rao giảng… ” Mark , III, 13, 14) và một số phần của [77] Himalayas, theo truyền thống thiêng liêng và gắn liền với các Đấng Quyền năng. , các đối tượng của sự tôn kính sâu sắc và của cuộc hành hương, bởi v́ chúng là nơi ở của các Trí tuệ tâm linh cao, các đặc tính từ tính nhất định khiến chúng trở nên đặc biệt thích hợp làm nơi có thể thực hiện các loại yoga khác nhau. Dăy Himalaya đă đóng một vai tṛ quan trọng trong cả lịch sử bên trong và bên ngoài của Ấn Độ, và trên thực tế của thế giới. Phần này họ vẫn đóng vai những người quan sát lâu đời này của thế giới đang phát triển, những tượng đài của sự vĩ đại về thể chất.

Sự hùng vĩ về thể chất của họ là một khung cảnh cao quư cho sự thức tỉnh của linh hồn, và tôi thấy dường như trong những khu vực như vậy có sẵn các lực lượng để thu hút sự phát triển của ư thức mới được hé mở. Các vùng Himalaya có khả năng phản chiếu vật chất thuần túy nhất của những vùng vĩ đại bên trong mà ở nhiều vùng khác có thể t́m thấy nhưng sự biến dạng thô thiển. Mọi nơi đều là sự tương tác, và [78] các thí nghiệm được tiến hành trong môi trường xung quanh này, bất kể trên cơi nào, càng có hiệu quả hơn đối với việc chơi đùa chúng về sự tráng lệ của Himalaya.

Ở hầu hết mọi quốc gia trên thế giới, những nguyên mẫu khổng lồ này đều có những bản sao nhỏ hơn của chúng, nơi có thể xảy ra một số sự ḍ dẫm ít hơn của linh hồn. Những đoàn thể ít hơn có thể được cảm nhận ở những phạm vi nhỏ hơn và trong những khu bảo tồn Ḥa b́nh, trên đồng bằng và trên đồi, cũng như vẫn miễn nhiễm với sự xâm phạm gây ô nhiễm của nhân loại. Vẫn có thể, ngay cả ở gần các thị trấn và thành phố, trải nghiệm các cuộc điểm đạo vào ư thức rộng lớn hơn; và bất cứ nơi nào có đồi núi, có thể khám phá một số bí ẩn sâu xa hơn của Sự sống. Nhưng dăy Himalaya có lẽ được dành riêng cho những lần biến h́nh lớn hơn, những lần bị đóng đinh lớn hơn, những cuộc hồi sinh lớn hơn và cũng có thể dành cho những cuộc thăng thiên lớn hơn.

Nhưng tôi phải quay trở lại từ những vinh quang này đến thời điểm mà từ đó tôi phải phân biệt - làm rơ bản chất cá nhân của ḿnh. Tôi thấy, như tôi chưa từng thấy trước đây, tiêu chuẩn cho con đường mà tôi phải đi như một điều được đánh dấu cho con đường của Nhân viên. * (* Xem Phụ lục D.) Ít rơ ràng hơn, nhưng cũng khá chắc chắn, tôi nhận thấy bản chất [79] của các tŕnh độ cho các con đường khác. Như thể đă có trước tôi ở giai đoạn tuyệt vời thứ tư này một sự lựa chọn tuyệt vời về con đường. Tôi có thể không đi trên một con đường cụ thể cho đến khi tôi đă xem xét tất cả các con đường. Một Đấng vĩ đại dẫn dắt tôi, như trong một pḥng trưng bày tranh, lần lượt dọc theo họ. Tôi nh́n thấy vẻ đẹp và sự lộng lẫy của họ, những khó khăn và sự cô đơn của họ. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể mô tả cảnh quan tương ứng của họ không.

Bây giờ hăy chọn! Không nên do dự, không nghi ngờ, không chắc chắn, v́ không phải sự lựa chọn đă được thực hiện ngay từ đầu của con người tôi? Đúng; nhưng vào thời điểm tối cao này, tôi phải kiên nhẫn với chính ḿnh, nếu không sự lựa chọn có ư thức có thể phải đợi một lúc. Và khi tôi cố chấp chọn con đường duy nhất cho ḿnh, chỉ trong khoảnh khắc con đường đó khuất dần khỏi tầm mắt, và tôi đă thấy rơ sự huy hoàng mà nó dẫn đến. Tôi nh́n vào bản thân ḿnh như tôi sẽ thế, sớm hay muộn. Tôi nh́n vào bản thân ḿnh, sinh ra, rửa tội, biến h́nh, đóng đinh, phục sinh, thăng thiên. Tôi biết vinh quang của sự phục vụ của Nhân viên; và tôi vô cùng măn nguyện và b́nh an. Tuổi dài có thể trôi qua khi tôi đạt đến sự huy hoàng này. Tuy nhiên, nó sẽ đến, và không nghi ngờ ǵ nữa, nó c̣n là những lời nói dối khác. Quá đủ sự huy hoàng mà tôi lờ mờ cảm nhận được khi nhớ lại. [80]

Với tương lai được hé lộ trong một khoảnh khắc khó quên, tôi rơ ràng là bản chất của thiết bị cho cuộc hành tŕnh; thứ nhất, sự vô vọng; thứ hai, tính vô nhân cách; thứ ba, sự thật. Trên tất cả những người khác, những người có nguyện vọng phục vụ trong Đội ngũ nhân viên phải tuyệt đối không bị ràng buộc, và đây là một trong những điều kiện khó nhất trong các bằng cấp. Một thành viên của Nhân viên không thuộc về công việc, và tất cả các công việc; đến không nơi nào, và đến tất cả mọi nơi; cho không người, và cho tất cả. Anh ta mong muốn điều đó cho thời gian được giao cho anh ta để làm; nhưng đằng sau sự ham muốn này là sự vô vọng. Anh ấy cống hiến hết ḿnh cho nghĩa vụ, nhưng không có nghĩa vụ cụ thể nào. Một tác phẩm được giao cho anh ta. Anh ấy làm điều đó một cách háo hức. Nhưng một khi nó được hoàn thành, hoặc anh ta bị lấy đi, anh ta không c̣n quan tâm đến nó nữa. Anh ta không bao giờ có thể bị cuốn vào một tác phẩm cụ thể đến mức nó ám ảnh anh ta.Anh ta là một cây thương tự do, một người bắt nhiều giao dịch. Anh ta là sứ giả của Vua, được gửi đi khắp nơi trên thế giới và ra khỏi đó, như Ư chỉ của Nhà vua có thể xác định. Anh ta không bao giờ có thể nói: "Đây là công việc của tôi." Anh ấy chỉ có thể nói: "Đây là công việc của tôi." Anh ấy là một người dễ thích nghi, mặc dù có lẽ không phải là một chuyên gia. Anh ta có một khả năng giống như một vị thánh trong việc điều chỉnh bản thân với môi trường xung quanh, là những người hoặc địa điểm này, thiên thần hoặc [81] con người, thế giới này hay bất kỳ thế giới nào khác. Vũ trụ là nhà của anh ấy. Anh ta không biết ǵ khác. Tuy nhiên, trong thế giới vô vọng lớn lao của ḿnh, anh ta vẫn quyết tâm thực hiện nghĩa vụ của thời điểm này; do đó anh ta chuyển từ ham muốn sang ham muốn trong một cuộc sống hoàn toàn buông thả.

Sau đó là vô nhân cách. Công việc anh ấy làm không phải là công việc của anh ấy. Nhiều khả năng đó là của một người nào khác, người mà anh ấy hiện đang đại diện cho. Công việc cụ thể của Nhân viên dường như mang tính chất phối hợp. Nếu tôi được hỏi công việc trong cuộc sống của tôi là ǵ, câu trả lời của tôi là tôi không biết, cũng không quan tâm. Tôi chỉ có thể nói công việc của tôi bây giờ là ǵ; Thế là quá đủ cho tôi. Các sĩ quan khác có thể trả lời về quốc gia, chủng tộc hoặc thế giới. Họ có thể được dâng hiến cho những mục đích cụ thể, nhưng các thành viên của Ban nhân sự dường như mang tính chất của liên lạc viên nhiều hơn các sĩ quan, làm nhiệm vụ phối hợp chung, với các hoạt động khẩn cấp theo yêu cầu. Điều quan trọng nhất là các thành viên của Nhân viên phải giữ ḿnh chắc chắn tránh nhận dạng với bất kỳ nhiệm vụ cụ thể nào. Họ phải sẵn sàng bỏ một phần công việc mà không hối tiếc ngay lập tức, v́ họ cũng có nghĩa vụ bỏ công việc để thực hiện nó. Điều này đ̣i hỏi sự phát triển cao độ của tính phi cá nhân, càng khó đạt được hơn, [82] có lẽ, v́ từ lâu chúng ta đă quan tâm đến sự trưởng thành thông qua nhân cách. Bằng mọi giá, tính vô nhân cách; không phải là sự phi cá tính lạnh lùng, mà là sự vô nhân hóa cháy bỏng.

Vậy th́, sự thật. Đương nhiên, sự thật, cũng như hai phẩm chất khác mà tôi đă đề cập, là cần thiết trên mọi con đường. Nhưng các thành viên của Ban tham mưu phải được huấn luyện đặc biệt để nhận ra và tuân theo sự thật dù dưới h́nh thức nào. Họ phải làm nhiều hơn với sự thật phổ quát hơn là với sự thật cụ thể. Họ phải nắm bắt nhanh bản chất của chân lư, để có thể diễn đạt và nhận thức nó thông qua mọi h́nh thức. Tôi biết điều này nghe có vẻ áp dụng cho tất cả các pḥng ban và theo một cách nào đó th́ nó là như vậy. Tuy nhiên, các Nhân viên có một mối quan hệ đặc biệt với sự thật, điều mà tôi ở đây đang cố gắng thể hiện.

Tôi nhận thấy ba tŕnh độ này, với hệ quả rất quan trọng của chúng là khả năng thích ứng, đ̣i hỏi tôi phải chú ư thường xuyên. Tôi phải phát triển chúng một cách tàn nhẫn, càng sớm càng tốt để thể hiện ḿnh là người đủ tiêu chuẩn cho chức vụ.

---

Việc đắm ḿnh trong những dăy núi Himalaya này kích thích trong tôi cảm giác được sống trong ba loại ư thức riêng biệt trong cuộc sống b́nh thường hàng ngày của tôi ở thế giới bên ngoài. Nó [83] giống như thể tôi phải sống trong ba giai đoạn, hoặc trong ba chiều của ư thức đồng thời, với chiều thứ tư nằm ngoài sự tiếp xúc hiện tại của tôi, nhưng vẫn phải nhận thức nếu không muốn nói là cảm giác. Loại thứ nhất là tính cá nhân - ư thức phổ biến ở thế giới bên ngoài; đồng bằng Himalaya. Loại thứ hai là sự thống nhất - ư thức của những người có chân trời của họ. Mặt trời của t́nh anh em đang ló dạng; các dăy trung gian. Loại thứ ba là tính phổ quát, hay Bản thể tương đối thuần túy - ư thức của những người mà Mặt trời của Đấng duy nhất đang ló dạng ở chân trời; những đỉnh núi hùng vĩ.

Trong loại đầu tiên, một cá nhân trung b́nh sống và di chuyển và có bản thể của ḿnh. Anh ta bị giới hạn bởi cơ thể nhân quả của ḿnh, và phần lớn cư ngụ trong các thể trí tuệ và thể vía thấp hơn. Anh ta có ư định tốt v́ lợi ích của ḿnh. Trong loại thứ hai, chúng ta có sự khai sáng của ư thức cơi Bồ Đề, một sự khởi đầu để sống trên cơi Bồ Đề. Ư thức về cơi Bồ Đề có thể đến, thường xảy ra, trước cuộc Khởi đầu vĩ đại đầu tiên, nhưng theo tôi biết chỉ sau Bước vĩ đại này th́ tôi mới có thể an trú ở đó một cách b́nh thường. Trước Bước vĩ đại đầu tiên, tia lửa cơi Bồ Đề vẫn c̣n [84] gián đoạn; sau đó tia lửa có xu hướng phát triển không đổi và mở rộng thành ánh sáng chói mắt. Ở giai đoạn này, cá nhân hướng tới lợi ích của người khác. Anh ta bắt đầu không c̣n nghĩ về ḷng tốt của chính ḿnh, v́ điều đó chắc chắn đă được thiết lập, hoặc sẽ tự lo liệu; anh ấy không thể khác hơn những ǵ chúng ta gọi là tốt. Ít nhất th́ điều đó phải như vậy - như trong tất cả sự lịch thiệp th́ điều đó phải như vậy; và đối với tín dụng của nhân loại nói chung là như vậy. Nhưng than ôi! ngay cả ở giai đoạn này nhân loại c̣n yếu ớt; “Những người vĩ đại lùi lại ngay cả từ ngưỡng cửa chính”; và chúng ta đă có những ví dụ đáng buồn về sự sa sút do tự phụ và tham vọng. Trong một số trường hợp như vậy, người mặc định nhận ra sai lầm của ḿnh và bắt đầu khiêm tốn làm việc để phục hồi; ở những người khác, nỗ lực bị tŕ hoăn cho đến một số kiếp sau. Nhưng luôn luôn là người khởi xướng sa ngă cuối cùng phải trở lại,tuy nhiên khủng khiếp có thể là cái giá phải trả bằng sự đau khổ và chậm trễ.

Ở giai đoạn này, anh ta bận tâm đến phúc lợi của những người khác, rằng anh ta có thể thổi vào họ để thắp lên ngọn lửa Thần tính của họ. Trong giai đoạn đầu, cá nhân khao khát được sống theo quy luật bên ngoài. Anh ta hài ḷng với sự mặc khải, dù chung chung hay cụ thể và riêng lẻ, và định h́nh hạnh kiểm của ḿnh phù hợp với điều đó. Đây là [85] ḷng tốt. Ngay cả khi sự mặc khải không c̣n đáp ứng được nữa, và nhu cầu về kiến ​​thức xuất hiện, th́ nó vẫn ít phục vụ hơn là v́ lợi ích của kiến ​​thức. Nhưng trong giai đoạn thứ hai, sự mặc khải chắc chắn đă không c̣n thỏa măn, và nhu cầu đến với Chân lư, và kinh nghiệm, ít v́ lợi ích của chính nó hơn là sức mạnh mà nó cung cấp để phục vụ. Tôi quan niệm điều này c̣n hơn cả sự tốt lành. Đó là sự đồng nhất rạng rỡ với Thực, như được phân biệt với sự thừa nhận của Thực đó, đánh dấu giai đoạn sau của giai đoạn đầu tiên; như là sự phù hợp với các nhăn hiệu thông thường trước đó của nó. Trong giai đoạn thứ ba trong khi kinh nghiệm tiếp tục, nó bắt đầu được siêu việt. Không có vấn đề ǵ về trải nghiệm - tất cả chỉ là vấn đề hiện hữu; trong khi dịch vụ đă trở thành đương nhiên.

Tôi tự hỏi liệu ḿnh có thể hiểu được không nếu tôi nói rằng có một sự khác biệt nhỏ giữa trải nghiệm và hiện hữu. Trải nghiệm đ̣i hỏi chủ thể và đối tượng. Hiện hữu là sự thăng hoa hợp nhất của cả hai. Trải nghiệm có thể diễn ra mọi lúc, nhưng hiện hữu cũng có thể “đang diễn ra” - cụm từ tất nhiên là không may - khi cá nhân được tự do khỏi các cơi hiện hữu, một người tự do của các thành phố Thiên đàng này. Theo một nghĩa nào đó, thực sự, tất cả [86] kinh nghiệm đều là hiện hữu, và tất cả hiện hữu đều là kinh nghiệm, nhưng có sự khác biệt, sự khác biệt về chất, sự khác biệt về độ mịn. Kinh nghiệm đang ở mức độ biểu hiện thấp hơn.

Quay trở lại với ba hạng mục của chúng ta, trong giai đoạn đầu tiên, việc phục vụ là phục vụ cho bản thân nhỏ bé hơn, rất thiển cận và vụng về. Khi thời gian trôi qua, nó trở nên thông minh và nh́n xa hơn, và những yêu cầu của bản thân nhỏ bé này được xem là phụ thuộc vào sự hài ḷng của họ khi hài ḥa với những yêu cầu của bản thân nhỏ bé khác. Khi bước vào giai đoạn thứ hai, hạnh phúc của cái tôi nhỏ bé hơn được coi là phụ thuộc vào sự phục vụ của người khác; và sự hy sinh ngày càng hoàn thiện hơn. Trong giai đoạn thứ ba, có một sự hy sinh chết chóc trong một sự tự nhận thức kỳ diệu, mà trong thời gian dường như đă hoàn thành, nhưng tất nhiên thời gian được nhận ra là không thể hoàn thành. Nó sẽ được hoàn thành? Nó đủ để nó thỏa măn và đầy cảm hứng. Để đạt được điểm no vượt qua là một tanto chuyên nghiệpsự hoàn thành, và thỏa măn hơn cả sự hoàn thành, v́ nó báo trước sự không tồn tại của một sự hài ḷng vẫn c̣n sâu sắc hơn, một sự hoàn thành vẫn tuyệt vời hơn, tuy chỉ là thoáng qua,. Đó là một sự hoàn thành dẫn đến, trở thành như một điểm sẽ mở rộng trở lại hướng tới, hoàn thành chính nó trong một chu vi hùng vĩ. Các [87] ánh sáng rực rỡ chỉ là cái bóng của một rực rỡ vẫn c̣n lớn hơn.

Tôi đă nói rằng tôi cảm thấy ḿnh phải sống trong cả ba giai đoạn. Tôi không được mất sân khấu trước khi bước vào sân khấu sau. Cái trước phải hợp nhất với cái sau, v́ tôi phải sống với mục đích gấp đôi - rằng có thể có sự hợp nhất giữa tôi và những người ở giai đoạn cụ thể đó, và rằng Đức Chúa Trời có thể ứng nghiệm trong tôi Thần tính của chính Ngài. Không có ǵ có thể bị mất, không có ǵ bị vứt bỏ. Không có ǵ mà chúng ta đă làm hoàn toàn và măi măi. Không có ǵ không phải là Sự sống của Đức Chúa Trời. Tôi phải ghi nhớ ba giai đoạn này, và phải sống trong tất cả chúng để phục vụ. Tôi phải có thể hiểu hoàn toàn. Hơn bao giờ hết, tôi phải là một với tất cả những ǵ hiện có. Tôi không c̣n có thể cảm thấy bị đẩy lùi, hoặc cảm thấy bị sốc. Tôi phải hiểu. Tôi càng biết nhiều về Kế hoạch, tôi càng phải nhận ra cách tất cả phù hợp với Kế hoạch. V́ vậy, bắt đầu sống từ giai đoạn thứ ba,Tôi hẳn vẫn c̣n sống mănh liệt trong hai người kia, không bị chúng làm cho sợ hăi, mà giúp dẫn dắt những người khác vượt qua chúng. Để cảm nhận những điều kỳ diệu của ư thức cơi Niết Bàn không phải là phát triển xa cách với đồng loại của ḿnh, mà là giành được quyền lực để phục vụ họ và tất cả các vương quốc khác một cách khôn ngoan và hiệu quả hơn.[88]

Tôi muốn ở lâu hơn ở giai đoạn thứ ba - giai đoạn rạng sáng của Mặt trời hiện hữu. Tôi đă mô tả ư thức cơi Niết Bàn, được bao gồm trong giai đoạn này, là Ánh sáng, với Chúa của chúng ta là Mặt trời là Trái tim ánh sáng vũ trụ cũng như Trái tim vật chất ở một nơi cụ thể. Tuy nhiên, nếu bạn chủ yếu tập trung vào Ư tưởng Ánh sáng, để nó chi phối quan niệm của bạn, bạn sẽ chỉ có một quan niệm rất tiêu cực về ư thức cơi Niết Bàn, một quan niệm rất vật chất và hạn chế. Tôi sử dụng từ Light ít hơn để diễn tả vinh quang chói ḷa (mặc dù điều này đủ kỳ diệu) hơn là để diễn tả một quá tŕnh điều chỉnh gần như kỳ diệu, sự xuất hiện của các giá trị mới, của Ánh sáng mới trên Con đường. Mọi sự mở rộng của ư thức đều liên quan đến một sự điều chỉnh lại, lúc đầu là tuyệt vời, kinh ngạc, nhưng sau đó nhận ra rằng cần phải chậm lại,sự phát triển đều đặn, cẩn thận - một sự đổi mới của mọi thành phần sống đơn lẻ về mặt điều chỉnh lại, để điều chỉnh sau có thể được hoàn thành và con đường trở nên sẵn sàng cho một bước tiến xa hơn, một sự mở rộng rộng hơn của ư thức vươn lên từ những chiều sâu khó lường của Thực tại. Sự mở ra của những cánh cửa của cơi Bồ Đề vào tâm thức cơi Niết Bàn giống như sự rung chuyển của một chiếc kính vạn hoa.[89] Bức tranh sự sống hiện có, và thậm chí là yếu tố nhỏ nhất góp phần tạo nên bức tranh đó biến mất, và một bức tranh sự sống mới được h́nh thành, được coi là sự chết đi một phần của bức tranh trước đó, một giai đoạn khác hướng tới một bức tranh vẫn hoàn hảo hơn.

Tôi nhận thấy trải nghiệm Himalaya này có bản chất của một loại bồn tắm từ tính, hay quá tŕnh điều chỉnh lại. Đắm ḿnh trong bầu khí quyển của Himalaya - không chỉ là vật chất mà c̣n cả các khí quyển khác - là một phép rửa thành Thực tại chỉ có thể diễn ra ở Himalaya v́ các điều kiện vật chất có được ở đó. Phép báp têm này không chỉ là sự hạ bệ quyền lực mà c̣n là sự ḥa hợp các phương tiện để có thể dễ dàng diễn ra thông tin liên lạc hơn. Cơ thể vật chất đang nằm ngủ tại Manor, Sydney, Australia, được liên kết từ tính với các điều kiện của Himalaya, và tự nó trở thành vùng đồng bằng của dăy Himalaya vi mô, trong đó một trong những đỉnh cao của ư thức là cơi Niết Bàn. Như thể tôi đă leo lên một ngọn núi lớn trong phạm vi Bản thể này của tôi, một trong những đỉnh núi thấp hơn chắc chắn, nhưng có tầm vóc hùng vĩ,cao ngất ngưởng hơn tất cả các đỉnh khác mà tôi đă đạt được cho đến nay. Tôi cảm nhận được đỉnh Everest trước mặt tôi, nhưng đỉnh mà tôi đứng cho đến ngày hôm nay [90] đối với tôi chính là đỉnh Everest cho đến khi tôi chinh phục được nó.

Chính cơ thể vật chất giờ đây đă biết một mối quan hệ mới với các phương tiện tinh vi hơn, đă trải qua một sự thay đổi rơ rệt, bởi v́ cho đến nay việc liên lạc đă được thực hiện với lănh thổ ư thức chưa được khám phá và nằm ngoài tầm với. Cơ thể dày đặc nhất này có thể được ví như đồng bằng ở chân dăy Himalaya. Ở một giai đoạn, màn sương mù dày đặc của sự vô minh gần như hoàn toàn tách biệt nó khỏi tất cả, trừ những ngọn đồi thấp nhất ở gần nhất. Nó dường như là một thế giới tự nó, khép kín, chỉ với một chút vươn lên bên ngoài. Những đám sương mù từ từ rút đi, xa dần ra khỏi một quầy quét mạnh hơn hướng lên cao hơn được hé lộ, và những vùng đồng bằng bên dưới được xem chỉ là những giai đoạn thấp nhất của một cảnh quan tuyệt vời, vẽ nên cuộc sống của họ từ những đỉnh cao, một số bắt đầu được biết đến, một số khác chỉ phỏng đoán, một số chưa biết . Vẫn tiếp tục lùi xa sương mù, tan biến, biến mất,và tiết lộ từng bước những đỉnh cao hơn và cao hơn cho đến khi toàn bộ dăy Himalaya được hé lộ. Vùng đồng bằng bên dưới không c̣n là một thế giới của chính nó, không c̣n là một thế giới với những dăy đồi phía xa, không c̣n là một phần của cảnh quan tuyệt vời, mà là chân đế của một thế giới cao ngất trời, một chân đế tùy thuộc vào nó. [91] Cuộc sống dựa trên đó mà đến từ bên trên. Những đồng bằng này chỉ là chân của dăy Himalaya. Họ sống từ Himalayas. Trái tim của họ ở trên dăy Himalaya. Tuy nhiên, trên dăy Himalaya đă chiếu sáng Chúa của chúng ta, Mặt trời, trong Đấng mà họ sống, di chuyển và có bản thể của họ. Nếu không có Ngài, họ, ngay cả họ, sẽ tan thành cát bụi. Không có Ngài, đồng bằng và núi non hùng vĩ sẽ chết và không c̣n nữa.

Với cơ thể tôi cũng vậy. Nó chỉ là cơ sở của con người tôi. Nơi khác là trái tim tôi. Nơi khác là Mặt trời của con người tôi. Khi tôi đă đi lên dăy Himalaya của thế giới, tôi cũng đang đi lên dăy Himalaya của thế giới của tôi, những đỉnh cao hùng vĩ trong đó là cơi Bồ Đề và ư thức cơi Niết Bàn. Tôi vẫn sống trong vùng đồng bằng của cơ thể ḿnh, hay tôi đă nghỉ hưu trên dăy Himalaya? Tôi không c̣n trú ngụ trong các cơ thể thấp hơn của tôi, ở các dăy núi thấp hơn hoặc trên đồng bằng. Tôi đă xây dựng cho ḿnh một nơi ở trên một đỉnh núi hùng vĩ. Từ đó tôi sống.

Tuy nhiên, từ một quan điểm khác, trải nghiệm hay phép rửa rất ở Himalaya này cho phép tôi sống thực sự hơn ngay cả ở những dăy núi thấp hơn, thậm chí trên đồng bằng. Một mối tương quan đă diễn ra. Các đồng bằng và các dăy nhỏ hơn đă được phối hợp với các đỉnh cao chót vót. Thế giới của con người tôi đă được hàn gắn, [92] đoàn kết, thành một tổng thể hùng mạnh. Tôi sống ở khắp mọi nơi với mức độ đầy đủ hơn vô hạn, mặc dù trái tim tôi ở trên dăy Himalaya, và trong đó tôi tái tạo sức mạnh của ḿnh. Ở những phạm vi nhỏ hơn, trên vùng đồng bằng, tôi sống trong một thế giới của những suy tư. Tôi biết chúng là như vậy, v́ tôi đă nh́n thấy những Chất mà chúng phản ánh, hoặc ít nhất là những phản ánh chân thực hơn. Đối với những người không nh́n thấy ǵ ngoài sự phản chiếu, đây là bản chất và chúng sống trong đó như vậy. Nhưng những ai trong chúng ta, những người đă đi lên phía trên, hướng nội, biết chúng là ǵ.

Tôi không bao giờ có thể quên bài học về Himalayas, mặc dù để đạt được sự giác ngộ lớn hơn, toàn bộ trải nghiệm chỉ là một biểu tượng hơn là một cuộc hành tŕnh. Nó không quan trọng. Nếu nó là một biểu tượng, nó là biểu tượng của một cuộc hành tŕnh. Nếu đó là một cuộc hành tŕnh, dăy Himalaya vẫn là biểu tượng của sự du hành của nó. Tôi đang sống trong những điều kiện mới, trong những mô phỏng mới nếu bạn muốn. Tôi được liên kết với dăy Himalaya. Đối với tôi, chúng là một phạm vi thiêng liêng, được miêu tả trong đá, trong đất, trong cỏ, trong bụi, trong hoa, trong cây, trong mọi bộ phận của cả động và thực vật, như trong một kiệt tác điêu khắc, thực tế (và, trong giới hạn, tổng thể) của bản thể tôi. Tôi đă gơ cửa Hội anh em Himalaya vĩ đại chưa, một Hội anh em liên kết chắc chắn hơn nhiều với [93] Với tầm nh́n thông thường, Himalayas dường như có thể? Về phương diện vi mô, tôi đă chinh phục được dăy Himalaya. Về mặt vĩ mô, tôi đă bước vào đồng bằng của họ, Ṭa án Bên ngoài của họ; và bây giờ bắt đầu chuyến đi lên đỉnh Everest tâm linh khác. Sự Phục Sinh được hoàn thành bây giờ bắt đầu con đường dẫn đến, hay tôi nên nói một cách là Thăng Thiên. Hăy là tất cả những điều này, tôi biết, tôi biết, được đóng dấu bằng con dấu của dăy Himalaya. Cuộc sống của họ chạy qua cuộc đời tôi. Cuộc sống của tôi được hấp thụ vào của họ. Chắc chắn là tôi có liên kết với các đối tác tâm linh của họ; và dường như đối với tôi, dăy Himalaya vật chất làm lu mờ tôi, bảo vệ tôi, hướng dẫn tôi, nâng đỡ tôi. Cơ thể vật chất của tôi đă trở thành con của họ. Thần của họ ấp ủ nó, và Sự sống của họ chảy qua nó, và thực sự qua tất cả các cơ thể khác, trong đó giấc ngủ đă nhường chỗ cho sự tỉnh thức.[94]
 

CHƯƠNG V

MỘT SỐ PHẢN XẠ


... thành phố được xây dựng

Đối với Âm nhạc, do đó, không bao giờ được xây dựng,

Và do đó: được xây dựng cho măi măi.

TENNYSON ( Gareth và Lynette ).


TÔI SUY NGHĨ tôi có lư khi phỏng đoán của ḿnh rằng theo một cách nào đó sự nhập vào ư thức cơi Niết Bàn sửa đổi mọi phương tiện thấp hơn từ cơi Bồ Đề trở xuống; để bản thân cơ thể vật chất được thay đổi, và sẽ trở nên nhiều hơn theo thời gian. Nó có, tôi tưởng tượng; cũng như vậy với tất cả sự mở rộng trước đây của ư thức, v́ h́nh thức phụ thuộc vào ư thức. H́nh thức bên ngoài là phản xạ, bóng tối, của thực tại bên trong. Đối với chúng ta, mật độ gợi ư tính lâu dài, độ bền, tính thực tế. Từ quan điểm bên trong, mật độ càng lớn th́ tính lâu dài càng ít, độ bền càng kém, tính thực tế càng kém. Tôi cảm thấy rất [95] Cơ thể vật chất đă thay đổi do hậu quả của việc bước vào một thế giới mới, nhưng tôi không biết những người khác cảm nhận được sự thay đổi này bao xa, nếu có sự thay đổi. Tôi cho rằng một nhà thấu thị sẽ cảm nhận được sự điều chỉnh lại. Cuộc sống trong tất cả các chi tiết của nó, trên tất cả các cơi, trở nên tuyệt vời hơn nhiều, kỳ vĩ, hùng vĩ ngoài tầm quan niệm, v́ ngay cả những điều nhỏ nhặt cũng được coi là góp phần vào những mục đích lớn lao. “Không một con chim sẻ rơi xuống đất” có một ư nghĩa mới, v́ nó đúng một cách tuyệt vời đối với toàn bộ cuộc sống.

Đối với bản thân tôi, tôi không thể đi bộ trong vườn „qua bụi cây ở Úc trên đường đi làm trong thị trấn, mà không nhận thức mọi thứ xung quanh tôi dưới ánh sáng mà tôi biết. Cỏ đang phát triển, cây cối đung đưa trong gió, chim hót trong không khí và bay từ cây này sang cây khác, côn trùng ḅ trên mặt đất, chính trái đất mà tôi giẫm phải mọi dạng đá và nấm mốc khác nhau, nước chảy xuống sườn đồi, chính không khí mà tôi hít thở: tất cả đều là vẻ huy hoàng bị giam cầm, thiêng liêng đối với mọi giác quan tôi sở hữu. Tôi ḥa hợp hơn bao giờ hết với Mục đích sống. Tôi thấy Đức Chúa Trời đang thực hiện Mục đích của Ngài ở khắp nơi xung quanh tôi; và tất cả xung quanh tôi đang tỏa sáng Ánh sáng, không ngừng nghỉ, chuyển động tăng trưởng có trật tự. Màu sắc, h́nh thức, địa điểm, băo tố, âm thanh, sự tĩnh lặng, thời gian - tất cả đều là [96] tăng trưởng, bởi v́ Ánh sáng luôn chiếu sáng. Đó là bản chất của Ánh sáng để tỏa sáng - một thực tế mà ở đây đôi khi người ta diễn đạt bằng cụm từ, sự nhập khẩu của nó mà ít người hiểu - Thiên Chúa là T́nh yêu. Đức Chúa Trời chiếu sáng, v́ Ngài là Ánh sáng và T́nh yêu không thể khuất phục.

Tôi có thể nhắc lại một lần nữa rằng Niết bàn ở khắp mọi nơi không? Chúng ta không cần phải đi, chúng ta chỉ cần nhận thức. Thiên đường nằm về chúng ta trong giai đoạn sơ sinh, trong giai đoạn sơ khai của quá tŕnh tiến hóa, nhưng chúng ta không sống với nó. Một Sư Phụ có thể đi ngang qua chúng ta trên đường phố, Thiên đường hiện thân có thể đi ngang qua chúng ta, và chúng ta sẽ đi trên con đường của ḿnh mà không cần chú ư, có lẽ không bị che khuất, hoặc hầu như không bị ảnh hưởng. Sự thật có thể được nói đến tận tai chúng ta, nhưng chúng ta vẫn có thể bị điếc trước lời nói đó. Nếu chúng ta chưa nghe Niết bàn th́ đơn giản là v́ thính giác của chúng ta c̣n quá thô. Nếu chúng ta chưa nh́n thấy Niết bàn th́ đơn giản là v́ tầm nh́n của chúng ta quá mờ. Niết bàn nói dối về chúng ta. Chúng ta có dừng lại để xem xét những điểm yếu nào trong chúng ta, những điểm thiếu phát triển nào, tấm màn che khuất của chúng ta về Vision Splendid? Niết bàn ở trong chính không khí mà chúng ta hít thở, trong chính những cảnh tượng chúng ta nh́n thấy, trong những hoàn cảnh vụn vặt nhất của cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Như vậy quá,là Buddhism. Rất gần, và dường như cho đến nay. Thật không đáng khi cố gắng trau dồi các giác quan của chúng ta để những vinh quang này có thể trở thành [97] mở ra cho thị giác của chúng ta, cho thính giác của chúng ta? Làm sao? Chỉ có một cách, một cách đơn giản nhất được đưa vào At the Feet of the Master , thể hiện những lời của một Người Thầy vĩ đại như được một học tṛ hạ gục. Hăy bắt đầu sống những giới luật đă đặt ra trong đó, bắt đầu như vậy là đủ rồi, và chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ biết đến những Thiên đàng này. Không ai biết đường mà lại quá ngu ngốc, quá lười biếng, không thể bước được.

Tôi đă nói ở nơi khác rằng để giữ thăng bằng giữa những huy hoàng mới và chói mắt, tôi phải biết rằng thậm chí c̣n có nhiều thứ hơn thế nữa. Bây giờ tôi bắt đầu nhận thức rằng tôi phải nhớ sự tồn tại của cái ít hơn một cách b́nh đẳng. Chỉ như vậy, số dư thực sự mới được bảo toàn. Tôi không được bỏ qua thời gian v́ tôi biết điều ǵ đó về Vĩnh hằng. Tôi phải bỏ qua bóng tối bởi v́ tôi biết điều ǵ đó về Ánh sáng. Tôi không được bỏ qua sự đa dạng bởi v́ tôi biết điều ǵ đó của Sự hợp nhất. Tôi không được bỏ qua con người bởi v́ tôi đă học được điều ǵ đó của Chúa. Tôi không thể và không nhận thức được tầm quan trọng của Sự vĩnh cửu, của Ánh sáng, Sự hiệp nhất, của Thượng đế, lưu lại khi tôi làm việc trong bóng tối tương ứng của Thời gian, Bóng tối, Đa dạng, Con người và tất cả những ǵ dẫn đến Con người.

Không phải tôi cảm thấy bị ràng buộc nhiều hơn với sự phát triển cụ thể. Tôi có đang đi trên Con đường dẫn đến [98] văn pḥng của Manu, hoặc của Bồ tát, hoặc của Mahachohan, tôi tưởng tượng, sẽ đến gần hơn vô hạn với các Chủng tộc hoặc các Thần tiên, với thế giới mà những Vị Đại nhân này đặc biệt thuộc về. Nhưng v́ tôi thuộc Nhân viên, tôi được gọi đi học việc cho các chức năng tổng quát hơn. Sự mở ra của ư thức cơi Niết Bàn dường như đưa tôi đến gần hơn với cả Chúa vĩ đại của thế giới chúng ta và với Chúa của chúng ta, Mặt trời, Chúa của Vũ trụ. Cho đến nay, tôi đă phải sống trong thế giới bởi v́ tôi đă trưởng thành và vượt qua nó. Bây giờ tôi dường như chỉ thuộc về thế giới này bởi v́, trong lúc này, tôi được gửi đến đây. Các thành viên của Nhân viên có thể được cử đi bất cứ đâu, hoạt động trên một cơi khác, phục vụ ở bất kỳ thế giới nào. Vinh quang là sự phục vụ của những người là sứ giả của Chúa của chúng ta, Mặt trời của chúng ta, các thành viên của Nhân viên của Ngài.Tôi nhưng là người học việc khiêm tốn nhất trong hàng ngũ của cơ thể vĩ đại đó, mặc dù có thể trong nhiều kiếp tôi đă hướng tới việc học nghề như vậy. Một ngày nào đó, trong một tương lai xa xôi nào đó, tôi sẽ trở thành một kẻ lang thang khắp các không gian, một sứ giả của Ư chí chung. Nhà của tôi sẽ là Vũ trụ, v́ tôi phục vụ Chúa của tôi, Mặt trời, bất cứ nơi nào nó sẽ vui ḷng Ngài sai tôi đến.[99]

Hiện tại, tôi đang quan tâm đến khối lượng, với đám đông, với những h́nh dạng lớn hơn, nhưng dường như không quan trọng khối lượng đó là con người hay tiểu nhân, cho dù đám đông là con người hay hội chúng ở các vương quốc thấp hơn. Tôi trải nghiệm một niềm vui đặc biệt trong cảm giác được gửi đi, hoàn toàn không phân biệt mục tiêu. Tôi cho rằng Manu tương lai và Bồ tát tương lai phải phát triển trong t́nh cảm gắn bó với những người mà họ sẽ chính thức quan tâm trong tương lai xa. Họ đă lên kế hoạch cho dân tộc hoặc tín ngưỡng của họ, mặc dù một số người trong số họ có thể nhớ sự kiện trong ư thức tỉnh táo của họ. Kể từ thời điểm được dâng ḿnh để làm việc, công việc trong đời sống đích thực của họ có thể bắt đầu.

Tất nhiên, cùng với các Nhân viên của chúng ta, chúng ta cũng có nghi lễ dâng ḿnh. Nhưng mục tiêu của chúng ta là những mục tiêu thoáng qua, có thể thay đổi khi nhu cầu khác nhau. chúng ta lấp đầy những khoảng trống; chúng ta tạo ra những con đường mới; chúng ta thiết lập và tăng cường thông tin liên lạc. chúng ta bắt đầu các hoạt động mà những người cai trị thích hợp của họ sẽ tiếp quản và chỉ đạo; chúng ta đang vội vă đến những điểm nguy hiểm. Bất kỳ thế giới nào cũng có thể là thế giới đặc biệt của chúng ta vào thời điểm đó; bất kỳ cơi nào có thể là cơi đặc biệt của hoạt động của chúng ta; bất kỳ chủng tộc hoặc quốc gia nào có thể là chủng tộc hoặc quốc gia đặc biệt của chúng ta; bất kỳ đức tin nào cũng có thể là đức tin đặc biệt [100] của chúng ta ; bất kỳ nơi nào có thể là nơi đặc biệt của chúng ta; nhưng chỉ cho thời gian.

Nhân viên chúng ta sống trong Ư muốn của Chúa, sẵn sàng cho sự trả giá của Ngài. Với tư cách là những sứ giả của Ngài, chúng ta ra đi, trở về với Ngài ngay sau khi sứ điệp đă được chuyển đi, hăy chuyển giao cho nó một phần công việc hoặc một phần nội dung của Ư muốn của Ngài. Không có thành tựu tuyệt vời nào dành cho chúng ta; không viên măn hùng mạnh. Chúng ta có thể gieo hạt, hoặc mang hạt cho người gieo, hoặc xới đất. chúng ta không quan tâm đến những thu hoạch lớn hơn. Có lẽ, chúng ta sẽ đi nơi khác, rất lâu trước khi những cánh đồng mà chúng ta đă lao động sẵn sàng cho người gặt. Tôi đă nói ở trên rằng chúng ta của các Nhân viên sống trong Ư muốn của Chúa; nhưng thực sự tất cả đều sống trong Ư muốn của Chúa. Sau đó, làm thế nào để tôi có thể thể hiện sự khác biệt giữa kiểu sống này và kiểu sống khác? So sánh duy nhất tôi có thể làm là với một đội quân. Có Tổng tư lệnh. Ông ấy có các Tướng lĩnh và Bộ tham mưu của ông ấy, các sĩ quan và người của ông ấy.Tất cả đều sống theo ư muốn của Tổng tư lệnh, v́ tất cả đều thực hiện ư chí của Người. Nhưng ngay lập tức bạn sẽ thấy sự khác biệt giữa công việc của các Tướng lănh rải rác trong khu vực chiến dịch và của các Tham mưu viên đi ra khỏi sở chỉ huy, truyền đạt mệnh lệnh, thực hiện các nhiệm vụ cụ thể được giao phó, và [101] rồi quay lại. Nhân viên là đại diện cá nhân của Chỉ huy; the Generals đại lư của ḿnh. Về mặt nào đó, Ban tham mưu có ít trách nhiệm hơn so với các Tướng lĩnh. Các Tướng được giao cho một mục tiêu và có thể là một kế hoạch chung, nhưng họ phải tự vạch ra kế hoạch. Công việc của Nhân viên theo một số cách cụ thể hơn nhiều, nhưng cần khả năng thích ứng cao; một thành viên của Nhân viên phải có thể đi bất cứ đâu và làm, với hiệu quả hợp lư, bất cứ điều ǵ. Trên hết, anh ta phải sống trong sự tách biệt lớn với công việc của ḿnh, trong khi toàn tâm toàn ư làm việc đó.

---

Một tiết lộ thú vị nhất nằm ở việc nhận ra cách thức mà Quần Tiên Hội vĩ đại, * (* Xem Phụ lục D.) từ bản thân chúng ta trở lên, tạo thành một trung tâm Ánh sáng tuyệt vời - một trong những Mặt trời của thế giới, nơi Chúa của chúng ta. Mặt trời là trái tim. Quần Tiên Hội, được nh́n bằng cái nh́n sâu sắc hơn đă giúp tôi mở rộng nhận thức này, trở thành một thể thống nhất qua các thời đại. Tôi không biết phải sử dụng ngôn ngữ ǵ, nhưng cứ như thể Hội này được ví như một bộ phim hành động trên màn ảnh, một phần đă hoàn thành, một phần vẫn chưa tới. [102] Tại bất kỳ thời điểm cụ thể nào, những thành viên như vậy và những thành viên đó đang hoạt động trên cơi vật chất, những thành viên khác chưa tham gia, chưa hoạt động trên cơi khác - và đây là nơi mà mô phỏng phim không thành công, v́ từ một quan điểm, toàn bộ Quần Tiên Hội luôn hoạt động trên cơi này hay cơi khác, đến điểm chung.

Dường như không có quá khứ, hiện tại hay tương lai cụ thể. Quần Tiên Hội có nhiều tương lai như hiện tại hoặc quá khứ. Có thể một số người vẫn chưa gia nhập hàng ngũ của nó. Tuy nhiên, họ đă là người của Hội từ một quan điểm nhất định, và dựa trên sức mạnh của nó. Tất nhiên, có sự khác biệt về sức mạnh hoạt động, nhưng Quần Tiên Hội là một loại khác nhau, mà các Chân thần dường như được gắn vào đầu tiên , tuy nhiên, có thể mất nhiều thời gian để loại này được thể hiện trong ư thức bên ngoài. Đó là một loại tiền định, Chân thần đă hạ quyết tâm.

Như tôi đă nói, trung tâm Ánh sáng được h́nh thành bởi Công ty Máy chủ - là một quá tŕnh mở rộng ư thức thế giới. Nó là một luân xa thế giới, phát triển ở cường độ Ánh sáng. Tất nhiên, nó không phải là trung tâm duy nhất. Có nhiều người khác, ẩn cũng như ngoài. Trong số những người trước đây là chủ nghĩa Rosicrucianism thực sự; giữa những trung tâm lớn của Ánh sáng như Adyar, [103] Sydney, Ommen và Huizen, chẳng hạn như Ojai và Benares, và những trung tâm khác của Ánh sáng nhỏ hơn. Bất cứ khi nào một trung tâm như vậy xuất hiện, sự mở rộng của ư thức thế giới diễn ra. Giống như thể cả thế giới đang trải qua một kiểu khởi đầu nào đó, và thế giới trở nên rạng rỡ hơn, có thể nhận thấy rơ ràng bằng thị giác bên trong.

Một thực tế có ư nghĩa quan trọng khác là trở thành học tṛ của một Thạc sĩ, thậm chí trở thành thành viên của Trường Đào tạo Thạc sĩ, bao gồm một sự đồng nhất rất đẹp với Ánh sáng của Sư phụ. Ngay từ thời điểm một cá nhân được kết nối với một Chủ nhân, Ánh sáng của Ngài ở một mức độ nào đó đă chiếu sáng người đó và trong người đó. Tại Sonship, kết nối được tạo ra không thể ḥa tan, nhưng ngay cả khi đó, mức độ mà các “dây” kết nối có thể chịu tải ngày càng tăng phụ thuộc vào độ bền và độ tinh khiết của chúng. Có thể có ánh sáng yếu hoặc độ sáng chói.

Các Bậc Thầy đă giải thích cho chúng ta rằng những người trong chúng ta, những người mà Họ có những liên kết nhất định và đặc biệt, ở một mức độ đặc biệt không chỉ là đại diện của Họ ở thế giới bên ngoài, mà c̣n là đại diện của Chúa chúng ta, Mặt Trời, được thánh hiến để chiếu sáng cho Ngài và trong Sự tươi sáng của anh ấy trong bóng tối bên ngoài. Chắc chắn đây là một [104] đặc ân lớn lao và tuyệt vời dành cho chúng ta, mang một trách nhiệm trang trọng và t́m kiếm trái tim càng trở nên kinh ngạc hơn khi chúng ta biết ở một mức độ nhỏ nào đó Ngài là Ai và Ngài là ǵ. Khi Ngài làm cho Ánh sáng của Ngài chiếu sáng như nhau trên những người công chính và bất công, thánh nhân và tội nhân, người nghèo và người giàu, kẻ yếu và kẻ mạnh của tất cả các Thần tiên và các Quốc gia, th́ ánh nắng của quyền năng, ḷng trắc ẩn và sự hiểu biết phản ánh sự vinh hiển của Ngài trên tất cả mọi người. Chúng ta phải là tất cả mọi thứ cho tất cả mọi người. Chúng ta phải ở trong những thế giới bên ngoài một sự phản ánh mờ nhạt của điều đó làm cho Niết bàn vinh quang như một chứng nhân cho T́nh yêu của Thiên Chúa. V́ Mặt trời là tất cả mọi vật trong vũ trụ của Ngài, nên chúng ta cũng phải những mặt trời nhỏ là tất cả mọi vật đối với chúng ta.

Những ǵ người ta làm với chúng ta không quan trọng. Không phải hoàn cảnh nào đối với chúng ta mới là vấn đề. Tất cả những ǵ quan trọng là chúng ta là ǵ đối với họ. Hoàn cảnh và mọi người có thể cau mày với chúng ta, nhưng chúng ta chỉ có thể mỉm cười. Hoàn cảnh và mọi người có thể bắt bớ chúng ta, nhạo báng chúng ta, coi thường chúng ta. Chúng ta có thể đáp lại thiện chí của ḿnh. Chúng ta phải là tất cả những điều tốt đẹp cho tất cả mọi người. Một nhiệm vụ khó đối với những người đă quen trả ác trả ác, một mắt một mắt, một cái răng cho cái răng, một cú đánh cho một đ̣n, một thương tích cho một thương tích, một cái cau mày. Nhưng chúng ta đă học cách khác. chúng ta có [105] không c̣n sức mạnh để gây thương tích. Chúng ta không thể cản trở nữa, chúng ta có thể giúp đỡ và phục vụ; v́ đây là tất cả những ǵ chúng ta cần làm. Sở thích thỏa măn bản chất thấp kém của người khác đă rời xa chúng ta. chúng ta không c̣n cảm thấy bị tổn thương. chúng ta không c̣n cảm thấy khó chịu nữa. chúng ta không c̣n cảm thấy sốc nữa. chúng ta quan tâm đến những ǵ chúng ta có thể làm cho người khác, không phải với những ǵ người khác làm cho chúng ta - đó là việc của họ. Hăy để những người biết điều ǵ đó về Hệ thống phân cấp vĩ đại cố gắng hiểu rơ hơn về Hệ thống cấp bậc đó là ǵ và cấu thành của Hệ thống phân cấp đó là của ai. Hăy để mỗi thành viên của Hiệp hội suy ngẫm về những Mặt trời vĩ đại hơn này trong nền tảng vững chắc của thế giới, hợp nhất bản thân với tối đa sức mạnh của ḿnh với Sự rạng rỡ của họ. Hăy để mỗi thành viên cảm nhận được sự Rực rỡ này tràn qua anh ta đến thế giới bên ngoài, nâng anh ta thành một thần thánh và rơ ràng,sự sung sướng tuôn trào khi nó tràn ngập con người anh ta.

Chúng ta hăy học cách phản ánh những vinh quang khác nhau của Seven Rays. Các thành viên của Đội ngũ nhân viên của họ phải có khả năng, bất kể họ thuộc về Ray nào, để trở thành kênh cho bất kỳ màu nào trong Quang phổ vĩ đại của các Tia. Chúng ta phải cảm nhận các biến thể tương ứng của các Tia này theo chủ đề của Sự lộng lẫy ánh sáng [106] và trong sự hồi hộp của phản ứng của chúng ta, chúng ta nhận ra rằng sự phát sáng phải là sự sống đa dạng mà chúng ta nên chiếu vào thế giới như thế nào.

Nhưng tôi có thể nói ở đây rằng nó hoàn toàn phi vật chất đối với những ǵ chúng ta thuộc về Ray? Từ một quan điểm, mỗi chúng ta, mọi thứ, đều thuộc về tất cả các Tia. Đối với Ray ưu thế, chúng ta càng ít bận tâm về nó càng tốt. Tôi nhận thấy rằng hầu hết những người nói về Rays của họ rất ít về bất kỳ Ray nào. Trong khi chúng ta suy đoán về bản thân, chúng ta vẫn nhỏ bé, v́ chúng ta là trung tâm của ṿng kết nối của chúng ta. Khi chúng ta quên ḿnh và ch́m đắm trong công việc, chúng ta sẽ ngừng suy đoán và thắc mắc, v́ chúng ta sẽ biết. Hăy để bản thân yên và cống hiến hết ḿnh cho người khác.

Tôi nhận thấy một thực tế có tầm quan trọng rất lớn rằng mỗi cá nhân là sự phản ánh, dù yếu ớt, về ḍng họ thuộc về hoặc nơi anh ta t́nh cờ làm việc. Mọi giáo viên, bất cứ ai và ở bất cứ đâu, đơn giản v́ là giáo viên, ở một mức độ nào đó đều trở thành h́nh ảnh của Những người phục vụ Tia dạy học, mặc dù h́nh ảnh này thường xuyên bị bóp méo và khó nhận ra, đôi khi c̣n tệ hơn cả sự biến dạng. V́ mọi linh mục Cơ đốc đều là đại diện khiêm nhường của Đấng Christ, th́ mọi giáo chức cũng là người khiêm nhường [107] đại diện của một trong những Trưởng Ban Giảng huấn vĩ đại của thế giới. Đặc ân này là của anh ta v́ chức vụ của anh ta, và ngoài tất cả các câu hỏi về sự xứng đáng của anh ta. Trở thành giáo viên là trở thành đại diện của những Người Thầy Vĩ Đại. Không thể trốn tránh trách nhiệm hơn là đặc quyền.

Nguyên tắc giống nhau được áp dụng tốt trong tất cả các pḥng ban. Những người cai trị, các chính khách, các chính trị gia, tất cả đều tham gia vào công việc lập pháp, là những đại diện khiêm tốn - xứng đáng hoặc không xứng đáng - của các Nhà thống trị vĩ đại. Họ có thể làm xấu và xuống cấp văn pḥng; nhưng văn pḥng vẫn c̣n, tuy nhiên bị bao vây. Nguyên tắc tương tự được áp dụng tốt trong tất cả các bộ phận phụ của các pḥng ban. Tất cả những điều này đều tuân theo, thể hiện sự Hợp nhất vĩ đại của tất cả Sự sống.

Do đó, người ta có thể nh́n thấy Real trong mọi thứ, cho dù cái không thực có thể xen vào bao nhiêu. Người ta nhận thức được Sự thật bất chấp sự ngụy trang. Mỗi giáo viên, nhờ chức vụ của ḿnh, là một Đấng Christ thu nhỏ; nhưng hầu hết họ đều nhận ra khả năng và trách nhiệm của ḿnh! Nhiều giáo viên bất cẩn và chiếu lệ, nhiều giáo viên th́ vô cùng tàn nhẫn; Tuy nhiên, trên mỗi người trong số họ, với tư cách là một người thầy, Đấng Christ-Ánh sáng tỏa ra vinh quang của nó, dù anh ta không biết về đặc ân này có thể có, dù chút ít vinh quang [108] có thể chiếu qua, là cửa sổ tâm hồn anh ta mở hay đóng. Trong mọi sự kiện, anh ấy luôn là một phần của Người Thầy trên trời, hiện thân của Nguyên tắc Giảng dạy trong cuộc sống.

Áp dụng thực tế này trong một phạm vi giới hạn hơn, chúng ta nhận ra rằng những người là thành viên của một Giáo hội dành riêng cho một số vị Thầy đặc biệt đều là một phần trong cơ thể của Ngài, và do đó dự phần vào bản chất cốt yếu của Ngài. Chẳng hạn, những người hiệp thông, qua việc cung hiến nhà thờ của họ, với Thánh Alban, nhờ đó được liên kết với ngài, trở thành thành viên của gia đ́nh ngài và có thể kéo theo sự sống của ngài. Ông là cha đẻ của gia đ́nh Giáo Hội đó. Do đó, việc có được tất cả thông tin xác thực hiện có về Thánh Alban, cuộc đời, ḍng công việc, đặc điểm đặc biệt của ông, v.v. Là thành viên của Giáo hội, chúng ta càng dễ dàng tiếp xúc với anh ta hơn, và phát triển trong bản chất của chúng ta những phẩm chất vinh quang hiện có trong anh ta. C̣n rất nhiều điều trong việc cung hiến Nhà thờ cho một vị Thánh hơn là sự xuất hiện ngay từ cái nh́n đầu tiên.Ngoài ra c̣n có rất nhiều thứ khác xuất hiện ngay từ cái nh́n đầu tiên trong việc trở thành một giáo viên hoặc một chính trị gia, trong việc đảm nhận một chức vụ nào đó liên quan đến trách nhiệm với bên ngoài [109] thế giới. Và không chỉ liên kết được thực hiện với Anh Cả, nó c̣n được thực hiện với các thiên thần của Ngài, và với tất cả các hạng khác gắn liền với cùng một bộ phận. Thực tế là chúng ta thuộc về Trái đất này liên kết chúng ta ở một mức độ tuyệt vời với Trái đất-Sự sống, khiến chúng ta trở thành đại diện của Trái đất-Thần, của ư thức Trái đất. Sẽ tốt nếu chúng ta liên hệ bản thân chắc chắn hơn với cuộc sống rộng lớn hơn xung quanh ḿnh, để chúng ta có thể trở thành những công cụ hiệu quả hơn, những kênh ít bị cản trở hơn. Bạn đă bao giờ thiền định về sinh lực mà bạn rút ra từ chính quả địa cầu của chúng ta, từ các yếu tố cấu thành khác nhau của trái đất, không khí, lửa, nước, v.v.? Mối quan hệ qua lại, tương tác, ở mọi nơi. Chính sự tồn tại của chúng ta làm thay đổi thế giới, và định tính nó theo bản chất của chúng ta, giống như bản thân chúng ta là những sinh vật của Trái đất, những đứa con của nó.[110]
 

CHƯƠNG VI

SỰ NHẬN BIẾT CỦA cơi niết bàn


Ngày!

Nhanh hơn và nhanh hơn
Đêm của đêm, ngày cuối cùng cũng sôi
Đun sôi vàng ṛng lên vành cốc mây,
Nơi thúc đẩy và dập tắt nó nằm ở đâu,
Để không có một lớp bọt nào chạm vào vành
Khoảng trống yonder trong màu xám đặc
Trong đám mây phía Đông, cách đó một giờ:
Nhưng ra một tấm, rồi một tấm khác, cuộn tṛn,
Cho đến khi mặt trời mọc, không bị dập tắt,
Bông hồng ửng đỏ và bầu ngực sôi sục
Bấp bênh trong giới hạn, tăng vàng, sau đó tràn ra khắp thế giới.

NÂU

HĂY THỬ để mô tả những ǵ tôi phải gọi ở đây là cơ thể cơi Niết Bàn, từ duy nhất đến với tôi để thay thế cho “cơ thể” là rạng rỡ. Người ta có thể mô tả cơ thể cơi Bồ Đề như một Ngôi sao đang tỏa ra những vinh quang của nó. Nhưng quá tŕnh chuyển đổi sang cơi niết bàn dường như trải rộng Ngôi sao của tôi ra ngoài để không có trung tâm cũng như [111] chu vi, nhưng chỉ có ánh hào quang chói lọi. Nếu tôi có thể nh́n vào ánh sáng rực rỡ này từ một số vùng cận-ni-cô-la, tôi sẽ có thể nhận ra giới hạn của nó, không phải là giới hạn quá nhiều về không gian, như một giới hạn trong lược đồ bức xạ và cường độ bức xạ. Ánh sáng chói lọi này của tôi, mặc dù nó rực rỡ đến khó tả, rơ ràng là chỉ khi tôi đang trở thành, Wand khi tôi so sánh nó với ánh sáng chói lọi của các tiền bối mà tôi cảm nhận được, đầu tiên, rằng trong đó Ánh sáng cơi Niết Bàn chỉ ở trong sự phối hợp phôi thai, trong cái ǵ Tôi có thể gọi là phác thảo thô; và thứ hai, bản thân Ánh sáng dù chói lọi nhưng lại thiếu đi sự soi sáng mà chỉ thời gian và sự phát triển có thể mang lại. Tôi nhận thấy rằng những ai là Bậc thầy trong các vùng cơi Niết Bàn này, và đă hoàn thành bảy lĩnh vực hoặc cơi vĩ đại của nó, hăy tỏa sáng với vinh quang của những huy hoàng vẫn c̣n lớn hơn,Các liên kết cơi Niết Bàn của chúng được sử dụng đầy đủ, được trộn lẫn với nhau, với hiệu quả cao hơn mà tôi có thể cảm nhận được nhưng sẽ mất nhiều thời gian để đạt được.

Theo một số cách, từ quan điểm của các cơi thấp hơn, từ siêu việt thậm chí c̣n thích hợp hơn là rạng rỡ, v́ nó biểu thị sự vượt qua mọi giới hạn đơn lẻ mà các cơi bên dưới mang lại. Thời gian, không gian, h́nh thức - chúng được siêu việt. Chúng đă không c̣n biểu hiện, mặc dù vẫn c̣n tiềm năng, hoặc [112] tôi không thể giả định chúng khi tôi đi xuống; khi tôi đi ra ngoài. Tôi nhận thức rơ rằng sự siêu việt như vậy gợi ư một sự hủy diệt tất cả những ǵ trên các cơi thấp hơn dường như làm cho cuộc sống trở thành hiện thực - bản ngă, nhân cách, cá thể. Nếu những thứ này không c̣n, những ǵ c̣n lại? Rốt cuộc, Niết bàn có phải là sự diệt vong mà một số triết gia đă nghĩ rằng nó là?

Câu trả lời của tôi là tất cả những điều này, tuy nhiên đáng kể họ có thể xuất hiện xuống đây, mặc dù nhiều người có thể dường như là nền tảng cuối cùng của chúng ta, là chính ḿnh nhưng phản xạ của một cao thượng hơn substans , ḿnh ngủ quên trên nền tảng sâu vẫn c̣n. Thần tính được cá nhân hóa tồn tại trong Niết bàn, và không nghi ngờ ǵ nữa trong cận Niết bàn, mặc dù sự phản chiếu của nó dưới dạng thời gian, không gian,. H́nh dạng và như những cá thể thấp hơn mà chúng ta biết như bản ngă, cá tính và cá thể, là tiềm năng, không thể biến đổi. Chúng ta phải học rằng tính cá nhân không nhất thiết đ̣i hỏi sự miêu tả về thời gian, không gian và h́nh thức như chúng ta biết ở thế giới bên ngoài. Có tính cá thể trong các thuật ngữ khác, về thời gian cơi Niết Bàn, không gian cơi Niết Bàn, dạng cơi Niết Bàn - các nguyên mẫu của thời gian thấp hơn, không gian thấp hơn, h́nh thức thấp hơn.

Khi tôi trải nghiệm nhiều hơn, tôi thấy ḿnh bị cám dỗ để suy đoán tính cá nhân đó, điều kiện [113] mà chúng ta bám víu rất dữ dội ở các vùng thấp hơn, trở nên kém quư giá và quan trọng hơn nhiều khi chúng ta vượt qua nhiều cơi Mayavic hơn. Có một thứ quan trọng hơn nhiều so với George Arundale, một thứ mà George Arundale dù giỏi nhất cũng chỉ là một sự phản chiếu yếu ớt. Không thể tránh khỏi, chúng ta nhân cách hóa. Ngay cả những người Thông Thiên Học cũng nhân cách hóa. Nhiều người trong chúng ta có lẽ nghĩ về Bản thân Biểu trưng như một vị Vua hoặc Người nào đó. Chúng ta không thể nghĩ đến sự biến mất của cá nhân, v́ sau đó chúng ta phải đối mặt với nhau, bởi v́ kinh nghiệm của chúng ta dừng lại ngắn ngủi, với sự hủy diệt, và sự tiến hóa sau đó sẽ trở nên vô ích. Cho đến nay, theo như tôi có thể đánh giá, nhiều thứ biến mất trong thân dưới của chúng ta mà chúng ta muốn bám vào, cũng giống như nó là một cờ lê để đánh mất cơ thể nhân quả khi chúng ta bước vào cơi Bồ Đề. Nhưng việc mất thân thể này không làm phiền chúng ta chút nào trên cơi Bồ Đề, và việc mất thân thể Phật thân làm phiền chúng ta hoàn toàn không trên cơi Niết Bàn. Tại sao? Bởi v́ chúng ta ngày càng tiếp cận gần hơn với Hạt giống Rễ của tất cả các cơ thể, không phải cơ thể nào trong số chúng, mà là mỗi cơ thể tiến triển khi Hạt giống rễ gửi xuống các chồi Sự sống của nó. Đă có, ở cấp độ cơi Bồ Đề, Monad lần đầu tiên kể từ khi cá thể hóa từ động vật [114] Vương quốc chiếm đóng, trong tất cả các sự kiện trong một khoảnh khắc, một trong những nơi ở của nó. Ở cấp độ cơi Niết Bàn, việc thuê các cơ quan thấp hơn bắt đầu trở nên lâu dài hơn, cho đến khi cuối cùng Monad và các phương tiện thấp hơn của nó là một. Trước khi điều này xảy ra, bản thân Ego, tất nhiên, đă dẫn đầu trong việc chiếm đóng, cuối cùng th́ điều mà đối với nhiều người dường như là một sự thờ ơ kỳ lạ. Nhưng chính Chân thần thay thế những vật thay thế tạm thời của Ngài khi những vùng cao hơn này được thăng thiên, và thay thế cho tất cả những ǵ cho đến nay dường như hoàn toàn không thể thiếu. George Arundale tốt nhất của anh ấy chỉ là cái bóng của điều đó đă đưa George Arundale ra đi. George Arundale có thể đến hoặc đi. Anh ta không c̣n quan trọng nữa; và tôi đang học, khi tôi biến cơi niết bàn thành nhà của ḿnh, để đối xử tốt nhất với George Arundale như một phương tiện để cứu cánh, một công cụ đă có ngày tồn tại, vẫn có thể có ngày của nó,nhưng khá tốt có thể chấm dứt bất cứ lúc nào. Đây là sự khuếch đại những kinh nghiệm trước đây của tôi ở Niết bàn, nhưng tôi không chắc liệu ḿnh đă làm cho ḿnh trở nên thông minh hay chưa. Trong mọi trường hợp không có mất mát, nhưng luôn luôn đạt được. Thang vẫn c̣n mặc dù tôi không sử dụng nó. Chúng ta không gạt bỏ những nấc thang mà chúng ta đă đi lên. Và khi các cơi thấp hơn đối với các cơi tinh tế hơn ở trên, th́ cơi Niết Bàn đối với các cơi trên nó cũng vậy. Nó [115] chắc chắn phải là vùng dày đặc nhất trong số các vùng trải dài ngoài nó. Thậm chí tôi có thể nhận thấy rằng tiểu cơi thấp nhất của Niết bàn là dày đặc (không phù hợp khi tính từ có vẻ liên quan đến Ánh sáng) so với các cơi phụ cao hơn. Tôi chỉ có thể nhắc lại rằng Thần tính được cá nhân hóa tồn tại chắc chắn ở Niết bàn, thực sự chắc chắn hơn ở Niết bàn hơn là ở dưới đây. Khi chúng ta vượt qua thời gian của chúng ta, h́nh thức của chúng ta, chúng ta không đoạn trừ; chúng ta thêm.

Nó giống như thể một cá nhân sống trong một ngôi nhà nhỏ trở thành vua của đất nước ḿnh. Trong khi ngôi nhà tranh vẫn là thế giới của anh ta, vương quyền dường như là một giới hạn. Anh ấy sẽ bị lạc trong đó. Nhưng khi hắn đă sẵn sàng cho vương quyền, khi hắn đă không c̣n là tiểu của hắn mà chỉ dùng nó, th́ hắn không mất ǵ bằng việc trở thành vua, mặc dù thời gian, không gian và h́nh thức tiểu có thể đă được siêu thoát. Anh ta thậm chí có thể sống trong ngôi nhà nhỏ nếu anh ta rất muốn, ở tất cả các sự kiện tùy từng thời điểm, nhưng anh ta không c̣n bị giới hạn bởi nó. Anh ta đă đánh mất cá tính của ḿnh khi trở thành một vị vua? Sự khác biệt giữa tính cá nhân vua chúa và tính cá nhân tiểu nông cũng giống như sự khác biệt giữa tính cá nhân trong Niết bàn và tính cá nhân dưới đây. Trở thành vua, anh ấy đă tự thêm vào ḿnh, [116] tuy nhiên ngôi nhà có thể đă bị trừ đi nhiều. Đối với nhà tranh có một phép trừ; đến nhà vua có sự bổ sung.

Chúng ta hăy theo dơi một chút ví dụ này của nhà vua. Hăy xem xét sự khác biệt giữa vua và tiểu - vua quyền lực lớn hơn, huy hoàng hơn, tầm nh́n rộng hơn, hiểu biết sâu sắc hơn. Nhà vua sống trong một thời gian và không gian và h́nh thức khác với những người ở nhà tranh. Anh ấy có thể làm nhiều hơn nữa trong thời gian của ḿnh. Thời gian của anh ấy tràn đầy hơn, mạnh mẽ hơn. Khu vực di chuyển của anh ta c̣n rộng hơn rất nhiều. Anh ta tiếp xúc với rất nhiều thứ mà người nông dân vẫn nhất thiết không biết ǵ. Bộ dạng của anh ta thật khác xa với bộ dạng của người nông dân. Anh ta có nhiều h́nh thức, anh ta phải là nhiều thứ với nhiều người, anh ta có nhiều chức năng trong Nhà nước của ḿnh, tất cả tùy thuộc vào vương quyền của anh ta. Nhiều điều anh ấy làm mà người nông dân làm. Anh ấy ăn, uống, ngủ, làm việc. Nhưng anh ấy làm tất cả những điều này theo cách khác, và với những mục đích lớn hơn. Kẻ tiểu nhân có thể sống để ăn, nhưng vua đích thực ăn để sống.Nhà vua sống ở một thế giới khác, mặc dù cả ông và người tranh có thể ở trong cùng một thế giới. Một tập hợp các giá trị và tiêu chuẩn cho nhà vua; một tập hợp khác, ngay cả với những thứ tương tự, cho người nông dân. Những thứ quư giá đối với nhà tranh có thể có [117] ít giá trị đối với nhà vua, cũng như những thứ mà nhà vua yêu quư có thể chẳng có ư nghĩa ǵ đối với người dân làng. Người nông dân nh́n thế giới bằng con mắt của người nông dân. Nhà vua nh́n thế giới với con mắt của một vị vua. Người nông dân, như các nhà thơ thường nói với chúng ta, sẽ không đánh đổi nhiều thứ của ḿnh với của các vị vua, bởi v́ anh ta sẽ không hạnh phúc trong phạm vi rộng lớn hơn - anh ta biết nhưng hạnh phúc có hạn. Nhưng nhà vua - vị vua đích thực - sẽ không chút do dự khi đánh đổi số của ḿnh với của người tiểu, bởi v́ ông có thể làm vua trong ngôi nhà tranh như trong cung điện, như một vị vua trong ngôi nhà nhỏ như ở Quốc gia hơn. mà anh ta quy định. Cái lớn hơn có thể tự giới hạn dễ dàng hơn cái ít hơn có thể mở rộng. Vua có thể làm vua ở bất cứ đâu, và đó là tất cả những ǵ quan trọng đối với ông. Anh ta phụ thuộc vào chính ḿnh. Người nông dân phụ thuộc vào thế giới của ḿnh.Chính sự chuyển đổi từ sự phụ thuộc vào những thứ bên ngoài sang sự phụ thuộc vào vị vua bên trong đă đánh dấu sự phát triển đi lên. Từ sống trong một thế giới, tôi trở thành một thế giới. Và một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua cả điều này.

Ở điểm này, tôi muốn nhấn mạnh sự thật rằng khi nhập Niết bàn, chúng ta hấp thụ nó nhiều hơn Niết bàn hấp thụ chúng ta. Có thể nghĩ rằng, đă từng tắm ḿnh trong vinh quang [118]của cơi niết bàn, một cá nhân thực tế sẽ trở thành nô lệ của nó, để lại nó một cách khó khăn, dẫn đến sự hủy diệt thực sự của các thế giới thấp hơn cho đến nay về bất kỳ niềm vui sống nào trong chúng. Người ta có thể nghĩ rằng anh ta sẽ trở nên đắm ch́m trong Niết bàn, luôn khao khát hạnh phúc của nó, không bao giờ hạnh phúc cho đến khi và trừ khi đắm ch́m trong đó. Kinh nghiệm của riêng tôi là khác nhau. Tất nhiên, có thể là khi tôi trở nên quen thuộc hơn với Niết bàn, tôi sẽ trở nên say mê hơn với nó. * (* Thực tế là tôi thấy rằng tôi ngày càng trở nên đắm ch́m hơn trong Niết bàn, nhưng đây chỉ là cũng giống như nói rằng tôi ngày càng trở nên hấp dẫn hơn về cuộc sống, không phải chỉ có cuộc sống trên thế giới này mà là cuộc sống b́nh đẳng trong tất cả các thế giới, cuộc sống ở tất cả các hành tinh và mặt trời và các v́ sao. Tôi sống động hơn trong tất cả các thế giới, càng nhiều thế giới vật chất như trong bất kỳ thế giới nào khác.) Tuy nhiên, ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc với ư thức cơi Niết Bàn, tôi đă rất háo hức muốn truyền đạt một điều ǵ đó thực tại của nó đến những thế giới mà tôi đă lớn lên từ rất lâu. Để liên lạc với cơi niết bàn giống như một con nợ đột nhiên t́m thấy chính ḿnh với những phương tiện bất ngờ để thanh lư một số khoản nợ của ḿnh cho chủ nợ của ḿnh. Chúng ta nợ thế giới bên ngoài rất nhiều. chúng ta đă sống trong đó nhiều năm. chúng ta đă phát triển trong đó. Dù chúng ta vượt qua nó bao nhiêu th́ chúng ta vẫn là con nợ của nó.Dù chúng ta vượt qua nó bao nhiêu th́ chúng ta vẫn là con nợ của nó.Dù chúng ta vượt qua nó bao nhiêu th́ chúng ta vẫn là con nợ của nó.

Chính Chúa đang trả những món nợ từ lâu trong các hệ thống và vũ trụ được truyền Thần tính [119] mà chúng ta là một phần. Có phải là không cần thiết khi nói rằng qua chính những khoản thanh toán này, chính Ngài lớn lên, khi chúng ta lớn lên nhờ chúng ta? Thật vậy, chỉ khi chúng ta háo hức thanh toán th́ khoản tiền chết chóc sẽ đến với chúng ta để thanh toán. Tôi không thể liên lạc với Phật cứu v́ tôi được cho là đang nhận ra các mối quan hệ thực sự của ḿnh trong các thế giới thấp. Tôi không thể vượt qua sự cứu rỗi của cơi Bồ Đề v́ tôi được cho là đang hồi hướng sức mạnh của cơi Bồ Đề, như tôi đă hồi hướng những sức mạnh dưới đây. Không có sự siêu việt nào của cái thấp hơn có thể cứu được v́ nó lại được chúng ta thánh hiến cho đến cùng mà Thiên Chúa đă thánh hiến nó trước đó. Chúng ta phải nhớ đến sự hiến dâng Mạng sống của Ngài cho một sự khải thị thiêng liêng hoặc sự chết. Chúng ta phải chứng minh, ngay cả như Ngài đă từng chứng minh: điều này, nói theo ngôn ngữ đơn giản, có nghĩa là chúng ta phải sống trong t́nh Anh em.T́nh anh em phải được thay thế cho cái tôi nhỏ hơn.

V́ vậy, khao khát của tôi là được chia sẻ Niết bàn, không phải là cắt đứt bản thân ḿnh măi măi với ngoại cảnh, mà là mang theo Niết bàn mọi nơi, bất kể ở đâu. Tôi không thể nào dám nhập Niết bàn bằng cách khác, hoặc tôi thực sự tin rằng tôi thực sự phải trải qua một số h́nh thức hủy diệt. Ánh sáng của nó sẽ đốt cháy tôi. Chỉ tôi mới có thể nhập Niết-bàn khi tôi sẵn sàng nhận ra [120] Niết bàn cho cái mà Niết bàn thực sự là, và v́ cơi niết bàn đă sẵn sàng nhận ra trong tôi một tân sinh vật đă thực hiện một hành động viên măn trên các tầng thấp hơn và do đó, người đă giành được quyền có thêm sức mạnh mà anh ta có thể được tin tưởng sử dụng làm từ trước đến nay anh đều sử dụng mọi quyền lực được giao phó. Phải có trong tôi sự bừng sáng của Bản chất cốt yếu của Niết bàn, không phải là sự hủy diệt, mà là một ánh hào quang sâu hơn vô hạn, một trí tuệ, sức mạnh, t́nh yêu sâu sắc hơn vô cùng. V́ thế; Khi trời sáng như vậy, xin cho tôi vào an toàn, v́ tôi vào chỉ để sống sung túc hơn.

Niết bàn đă sinh ra trong tôi. Nó là một điều kiện của ư thức. Tôi không thể diễn tả Niết bàn trong một ư nghĩ ít hơn Niết bàn; nhưng tôi có thể đề xuất nó trong vật chất dày đặc hơn bên dưới, tôi có thể đúc lại các dạng thành gần đúng hơn với vẻ uy nghi vô h́nh của nó. Tôi có thể nhớ đến Niết bàn, và tôi có thể sống cuộc sống hàng ngày của ḿnh đến Niết bàn, chỉ đến Niết bàn. Và đây là điều tôi phải làm, v́ tôi chỉ có thể tự ḿnh biết đến Niết bàn khi tôi dẫn dắt những người khác đến đó. Nhưng khi tôi nói tôi phải dẫn dắt người khác đến đó, tôi phải nói rơ thêm một lần nữa rằng Niết bàn đă ở trong họ. Như tôi đă nói, Niết bàn không ở đâu đó trong không gian. Nó là một trạng thái của ư thức của chúng ta, của ư thức [121] ở mỗi cá nhân. Những ǵ tôi đă tŕnh bày trong các trang này đang chờ được tŕnh bày, bằng cách tương tự hoặc bằng các thuật ngữ khác, tất cả. Tất nhiên, thời gian là cần thiết. Hạt giống không trở thành chồi cùng một lúc. Nhưng đó chỉ là thời gian cần thiết. Một thời gian ngắn cho người khôn ngoan, một thời gian dài cho người dốt nát; một thời gian ngắn cho những người mà trong đó ư thức về sự Hợp nhất của Cuộc sống đang phát triển mạnh mẽ, một thời gian dài cho những người vẫn c̣n phải học nhiều bài học ở thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên, đừng tưởng tượng rằng theo bất kỳ nghĩa nào, sự hoàn hảo là cần thiết để nhập Niết bàn. Nó không phải là một trạng thái hoàn hảo. Tôi có thể đạt đến giai đoạn thấp nhất của nó mặc dù vẫn c̣n rất nhiều gông cùm trói buộc tôi với vương quốc loài người. Nó là một trạng thái của hiện hữu, và tất cả các trạng thái của hiện hữu, v́ chúng là những giới hạn của Một, nhất thiết phải không hoàn hảo, một phần. Tất nhiên, đó là một trạng thái gần hoàn thiện hơn tất cả các điều kiện thấp hơn của ư thức. Đó là sự thật. Niết bàn là một điều kiện của hạnh phúc và quyền năng không thể diễn tả. Nhưng nó không có nghĩa là tối thượng, và người đạt được nó chưa được bao lâu đă rời khỏi trường dự bị của cuộc đời.

Ở bước đầu tiên của Cuộc Khởi xướng Vĩ đại, cuối cùng anh ta đă hoàn thành các giai đoạn trước đó, và bây giờ ở bước vĩ đại thứ tư, anh ta đă được trang bị, [122] với sự hỗ trợ của các quyền lực của bước thứ hai và thứ ba, để phục vụ nghiêm túc hơn, để lănh đạo thực sự ở thế giới bên ngoài. Anh ta nhập Niết bàn với những gông cùm vẫn c̣n về anh ta - vẫn c̣n những hạn chế và điểm yếu nhất định, những điều chưa hoàn thiện. Bên cạnh nhau, nếu tôi có thể sử dụng biểu thức, ở đó cùng nhau tồn tại ư thức cơi Niết Bàn và tất cả các phương thức ư thức khác của bản thể anh ta. Nhưng các chế độ thấp hơn có xu hướng hợp nhất ở chế độ cao hơn, v́ sự chú ư của anh ấy là về phía Ánh sáng. Anh ta không c̣n là nô lệ của những chế độ thấp hơn này, v́ anh ta sẽ chiếm chỗ ở của ḿnh ở những chế độ cao hơn. Không c̣n là chủ, những phạm vi thấp hơn này trở thành tôi tớ, và cao hơn và cao hơn nữa, cá nhân được giải phóng dần dần leo lên, hết cơi này đến cơi phụ, trong vương quốc Niết bàn. Từng chút một, ư thức này, tự nó bộc lộ, biến đổi tất cả các dạng thấp hơn,cho đến cuối cùng ư thức thức dậy của cá nhân là một Niết bàn chưa mở ra, và tất cả các chế độ khác đang hoạt động khi chúng xảy ra cần thiết. Đây, và chắc chắn hơn thế nữa, là cuộc sống b́nh thường của các Bậc thầy Thông thái.[123]
 

CHƯƠNG VII

LƯ THUYẾT XĂ HỘI


Tôi cảm thấy qua tất cả chiếc váy da thịt này Chồi sáng của sự vĩnh cửu.
HENRY VAUGHAN

Tôi dường như đă thấy trong nháy mắt một bức tranh về tương lai của Hội Thông Thiên Học của chúng ta. Trong cơ thể cao hơn của tôi, tôi chắc chắn rằng tôi không chỉ biết tương lai chung của nó mà c̣n nhiều chi tiết. Nhưng tôi cảm thấy rất khó để giữ bức ảnh trong t́nh trạng thức giấc. Tôi cho rằng lư do của điều này là v́ bức ảnh tôi đă thấy là sự thể hiện của Ư chí của Chúa, của Biểu trưng, ​​trong mối liên hệ cụ thể này, là một tia chớp đứng yên, và gần như bất chấp sự dịch thuật qua một bộ năo không quen thuộc. để truyền tải như vậy. Chiều dài sóng cơi Niết Bàn gần như quá nhỏ đối với máy năo của tôi, và phần lớn bị mất trong quá tŕnh truyền.

Tôi thấy Hội theo nghĩa của Hiện tại vĩnh cửu là một phẩm chất Ánh sáng nhất định, là [124]độc lập với sự tồn tại của Hội v́ Hội chỉ là Ánh sáng trong một phương thức biểu hiện cụ thể, một hóa thân của Ánh sáng này. Hội là biểu hiện của một phong trào Ánh sáng vĩ đại - không có khởi đầu xa như tôi có thể thấy, và cũng không có kết thúc. Tôi nh́n thấy sự chuyển động này khi tôi nh́n thấy những ngôi nhà ánh sáng ở Cảng Sydney, giờ đang tỏa sáng ở thế giới bên ngoài, giờ không c̣n sáng nữa; và bạn sẽ nhận ra khó khăn của tôi trong việc giữ bức tranh trong ư thức vật chất v́ các giai đoạn biểu hiện khác nhau của phong trào Thông Thiên Học ở thế giới bên ngoài được h́nh dung khi người ta nh́n thấy sự nhấp nháy của một ngôi nhà ánh sáng phát ra các chùm ánh sáng tuần hoàn. Tôi thấy nhiều tia chớp như vậy, có lẽ xảy ra vào cuối mỗi thế kỷ, tạm thời chiếu sáng thế giới tối tăm; và giữa mỗi khoảng thời gian bóng tối giảm dần.V́ vậy, ấn tượng đầu tiên ở đây là bóng tối - ánh sáng - bóng tối - ánh sáng - bóng tối - ánh sáng, với bóng tối tuyệt vời, mặc dù rất dần dần, phủ bóng lên sự b́nh minh của một Ngày của Chúa, ở ngưỡng cửa đứng của thế giới hiện tại thời gian.

Tôi có thể mổ xẻ, phân tích flash này không? Chỉ rất chung chung, với sức mạnh yếu ớt của tôi. Tôi dường như thấy Hội Thông Thiên Học di chuyển nhiều hơn và [125] nhiều hơn theo hướng tập trung nỗ lực của ḿnh vào sự kiên định của thiện chí trong mọi bộ phận của cuộc sống. Đối tượng đầu tiên vẫn là Đối tượng quan trọng. Vật thể thứ hai và thứ ba vẫn là một phần không thể thiếu trong các nguyên tắc chính thức của Hội, nhưng Vật thể thứ hai dường như phải tự hoàn thành ở một mức độ nhất định, trong khi Vật thể thứ ba tạo thành mục tiêu đặc biệt của Trường phái Thông thiên học Bí truyền. Tất nhiên, Trường Thông Thiên Học Bí Truyền là trái tim của Hội, v́ nó là liên kết giữa Hội và Nhà Trắng Vĩ Đại, nhưng dường như nó đă trở thành một hoạt động thuần nhất thậm chí c̣n hơn cả hiện tại, có đầu riêng biệt. và tổ chức, mặc dù hoạt động trong sự hài ḥa nhất với chính Hiệp hội. Trường Thông Thiên Học Bí Truyền là trường đào tạo môn đồ,trong khi Hội Thông Thiên Học đă trở thành một phần của thế giới bên ngoài theo nghĩa là các thành viên của nó đang tham gia vào công việc tích cực trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, một số làm việc theo một cách này, một số khác theo cách khác, có lẽ là những cách đối lập - nhưng tất cả đều duy tŕ một cách huy hoàng t́nh đồng chí Sự thống nhất ràng buộc trên những đa dạng xung đột nhất. Các thành viên của Hiệp hội được ghi nhận v́ quyền công dân giác ngộ của họ, và những lời phát biểu của họ được lắng nghe một cách tôn trọng, bởi v́ người ta biết rằng họ vừa vị tha vừa khôn ngoan.và lời nói của họ được lắng nghe với sự tôn trọng, [126] Họ là bảo hiểm của thế giới chống lại các cuộc chiến tranh và căi vă đủ loại. Mọi thành viên, cho dù anh ta có thể ở đâu, đều là đại sứ được công nhận từ Hoàng tử Ḥa b́nh đối với môi trường xung quanh anh ta, và được một trưởng lăo khôn ngoan kính trọng. Càng nhiều thành viên của Hiệp hội bắt đầu tham gia tích cực vào các công việc của thế giới, th́ càng có nhiều người bị thu hút bởi thành viên của nó, những người mà bản thân họ đang hoạt động; với kết quả là Hiệp hội trở thành một cơ quan được chọn lọc của những người tiên phong lư tưởng, thực tế, hiệu quả, những người hoàn thành công việc v́ họ thực sự có ư nghĩa kinh doanh. Thông qua nỗ lực của các thành viên, nhiều sự mê tín đă hết, mặc dù một số người chết kéo dài. Những mê tín dị đoan về việc ăn thịt, uống rượu sẽ hết. Sự mê tín về ưu thế chủng tộc hết. Sự mê tín của giai cấp hoặc giáo phái không thể ḥa giải hết.Và chính sách mới là chính sách tăng cường năng lực chứ không phải san lấp sự khác biệt, người ta cho rằng sự khác biệt sẽ tự hài ḥa nếu năng lực được khuyến khích và hướng đến mục tiêu không ích kỷ. Từng chút một, cả thế giới cam kết với t́nh anh em, và Hội Thông Thiên Học, vẫn tồn tại, trở thành một tổ chức lớn trên toàn thế giới cung cấp cho mọi phong trào huynh đệ, mọi Quốc gia, mọi Đức tin, với các nhà lănh đạo của nó và hầu hếtvới các nhà lănh đạo của nó và hầu hếtvới các nhà lănh đạo của nó và hầu hết [127] nhân vật chính nổi bật. Tư cách thành viên chung của tất cả họ trong Hội Thông Thiên Học là sự đảm bảo của thế giới chống lại những mục đích bất ḥa và xung đột.

Tôi không nh́n thấy hầu hết chúng ta trong tất cả những điều này. chúng ta đă hoàn thành công việc của ḿnh. Chúng ta đă từng thuộc về các dân tộc thiểu số và những sự khởi đầu, những thử nghiệm, những hy vọng tàn lụi, những khu rừng chưa được khám phá, những vùng biển chưa được khám phá. chúng ta đă biến những điều này thành khả thi, và đây là những ǵ chúng ta phải làm. Một số người trong chúng ta đang ở trong Cộng đồng Vĩ đại. Những người khác tham gia vào các nhiệm vụ khác trong thế giới này và trong thế giới khác. V́ vậy, những người khác đă chiếm vị trí của chúng ta trong Hội Thông Thiên Học, hoặc ít nhất là vị trí của nhiều người trong chúng ta; và Hội ở thời kỳ này đại diện cho những ǵ tốt nhất được thế giới công nhận. Tôi nghĩ rằng một số cựu Chủ tịch lần lượt là Chủ tịch của Hội một lần nữa, do đó duy tŕ sự kế thừa thứ bậc và tông đồ, nhưng phần lớn các thành viên là những người ngày nay vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng tham gia.

Khó khăn trong việc nh́n thấy tất cả những điều này nằm ở chỗ toàn bộ ấn tượng chỉ là một tác động duy nhất, và tác động này phải được mổ xẻ. Ví dụ, tôi dường như liên hệ với một ấn tượng về các Chủ tịch của Hội từ thời kỳ đầu cho đến thời kỳ mà tôi đang mô tả. [128] Nhưng tôi chỉ có thể nhận được những ấn tượng khá mơ hồ về việc họ là ai. Có vẻ như có một loại Người Tổng Thống, giống như chúng ta nói về Người Trên Trời. Các Tổng thống cùng nhau tạo thành một loại lực lượng đặc biệt, và mỗi Tổng thống nhậm chức v́ họ mang đến chất lượng quyền lực cụ thể cần thiết vào lúc này. Việc lựa chọn Chủ tịch nước là một vấn đề khoa học khá phức tạp, có sự thao túng của nhiều thế lực; v́ vậy, cũng là sự lựa chọn của Phó Chủ tịch. Hiệp hội có khả năng phản ánh Great White Lodge ở thế giới bên ngoài càng xa càng tốt, và các quan chức chính của nó đóng một vai tṛ quan trọng trong sự phản ánh đó.

Tôi coi Hội là Hạt nhân Ánh sáng của các lực lượng tỏa ra từ Hội để tiếp thêm năng lượng cho hoạt động của Hội Anh em trên khắp thế giới và trên nhiều phương diện. Hội là kênh trực tiếp cho Quyền lực của Great White Lodge, theo nhiều cách là kênh trực tiếp nhất, nhưng Quyền lực của Lodge chảy qua Hội thành nhiều phong trào anh em. Xă hội là trái tim của tất cả họ, và là người truyền cảm hứng cho hầu hết mọi người, cho dù họ có nhận ra sự thật hay không.

Tôi thấy trong h́nh ảnh Hội của chúng ta đang dẫn đường cho Hội Anh em ngày càng trực tiếp hơn. Hiệp hội bắt đầu trở thành một tổ chức được thừa nhận [129] quyền lực trong chính trị, trong tôn giáo, trong giáo dục, trong công nghiệp, trong đời sống xă hội nói chung. Ngày càng nhiều, các thành viên của Hội Thông Thiên Học tham gia thiết thực và tích cực vào các công việc của thế giới, và khi thời gian trôi qua, một số người trong số họ đă chiếm những vị trí nổi bật và có trách nhiệm. Hội đứng đằng sau Brotherhood trong tất cả các giai đoạn của cuộc sống, và mặc dù không cam kết với bất kỳ h́nh thức hoạt động hoặc tín ngưỡng đặc biệt nào, và có các thành viên thuộc nhiều loại tổ chức và phương thức tư tưởng khác nhau, nhưng tư cách thành viên chung vẫn tạo nên một t́nh đồng chí bền chặt. giữa hoạt động đối kháng đa dạng và bề ngoài, để các thành viên của Hội luôn có thể tập hợp các phe phái đối lập lại với nhau khi phe đối lập trở nên gây tổn hại cho cộng đồng nói chung.

Các nhà nghỉ của Hiệp hội Thông thiên học có xu hướng trở thành các Trung tâm Cộng đồng, khép kín, ở ngoại ô thị trấn, nhưng với các trung tâm hoạt động trong thị trấn. * (* Xem Phụ lục E để có mô tả chi tiết hơn.) Theo cách này, các Các nhà nghỉ trở thành những ví dụ thực tế về t́nh Anh em, mà thế giới ngưỡng mộ, do đó, số lượng thành viên tăng lên đáng kể. Các thành viên bắt đầu trở thành quảng cáo tốt nhất của Hội - mà tất cả đều không phải là ngày nay - và thế giới bên ngoài, v́ chính lư do này, [130] hướng tới cuộc sống hợp vệ sinh và nhân văn. Như tôi đă viết, ăn thịt, “thể thao” thịnh hành ngày nay, tranh giành, căi vă công nghiệp, đối kháng tôn giáo, tranh chấp quốc tế - tất cả đều có xu hướng biến mất, một phần là do hoạt động trực tiếp của các thành viên của Hội, một phần v́ tấm gương gián tiếp của việc sống cộng đồng, và một phần v́ Hội trở thành một mạng lưới Anh em rất mạnh, mà thế giới cuối cùng không thể thoát ra được. Các thành viên của Hội trở thành những lính canh hiệu quả chống lại t́nh trạng vô chính phủ, cách mạng và tất cả các h́nh thức phá hoại bất ổn khác.

Tôi thấy Hội được dẫn dắt để tiếp xúc gần hơn với thế giới bên ngoài, và những cái tôi tốt đẹp sinh ra trong hàng ngũ của nó, bị thu hút bởi những khả năng to lớn mà thành viên của Hội mang lại. Tư cách thành viên của Hiệp hội trở nên quư giá và có giá trị hơn bao giờ hết. Nó mang lại một dấu ấn riêng biệt, và cái tôi với mục đích nhận ra rằng cả về mặt giáo dục và liên quan đến điểm xuất phát để truyền tải thông điệp của họ, để trưởng thành trong tầm ảnh hưởng của Hội là một tài sản rất lớn. Các thành viên của Hội dường như có một sự hối hả ra đời, đặc biệt là với lư tưởng tuyệt vời về [131] T́nh mẫu tử mà Hội đang nỗ lực rất nhiều để nuôi dưỡng.

Tôi thấy các hoạt động của công ty con rất mạnh mẽ, rất mạnh mẽ, chắc chắn là công ty con với ư nghĩa bày tỏ ḷng tôn kính đối với phong trào Mẹ, nhưng đồng thời cũng độc lập bền bỉ, và đóng góp vào sự tiến bộ thế giới một sức sống của riêng họ. Thật thú vị, tôi thấy tất cả những thứ này về màu sắc và âm thanh.

Các phong trào tự do hóa và thống nhất đang hoạt động ở mọi tôn giáo, thông qua công cụ của Hội Thông Thiên Học; và tôi thấy các phong trào khác trong các Thần tiên khác đang diễn ra cùng với Giáo hội Công giáo Tự do và phong trào Ấn Độ giáo - cả hai tổ chức rất mạnh - trong một Liên đoàn tôn giáo lớn, một hoạt động thay thế cho Thế giới Tôn giáo, mà thế giới đă được t́m thấy, và vẫn c̣n đó, chưa sẵn sàng. [132]
 


CHƯƠNG VIII
ẢNH HƯỞNG CỦA ÁNH SÁNG
 

Paris, ngày 7 tháng 3 . Trời tối và khá lạnh, tôi ủ rũ và bước đi v́ không có việc ǵ làm. Tôi đi ngang qua một số bông hoa được đặt cao ngang ngực trên tường. Một jonquil đang nở rộ ở đó. Đó là biểu hiện mạnh mẽ nhất của ham muốn: nó là loại nước hoa đầu tiên của năm. Tôi cảm thấy tất cả hạnh phúc dành cho con người. Sự ḥa hợp không thể lay chuyển của tâm hồn, bóng ma của thế giới lư tưởng, đă nảy sinh trong tôi một cách trọn vẹn. Tôi chưa bao giờ cảm thấy điều ǵ tuyệt vời hoặc tức thời đến vậy. Tôi không biết h́nh dạng nào, sự tương tự nào, mối liên hệ bí mật nào đă khiến tôi thấy ở loài hoa này một vẻ đẹp vô hạn… Tôi sẽ không bao giờ bao bọc trong một quan niệm về sức mạnh này, sự bao la không ǵ có thể diễn tả được; h́nh thức này sẽ không có ǵ; lư tưởng về một thế giới tốt đẹp hơn mà người ta cảm thấy, nhưng dường như thiên nhiên đă không tạo ra.

DE SENANCOUR.

CNTT là một thử nghiệm thú vị để nh́n ra ngoài cửa sổ khi nh́n thấy cảnh mà không và dần dần rút lui khỏi mỗi đối tượng thấy các liên kết khác nhau với nó trên các cơi khác nhau. Mọi thứ, ngoài cái mà [133] chúng có vẻ là. Mỗi đối tượng mà tôi nhận thức có một bản thể khác với quan niệm của tôi về nó. Đó là tất cả những ǵ tôi nghĩ là có, hoặc có thể ít hơn tôi nghĩ, trong chừng mực mà tôi gán cho nó là thứ mà trong thực tế nó không có (đến mức này th́ tôi thực sự hiểu sai về nó); nhưng nó c̣n hơn thế nữa, v́ nó đại diện cho một nguyên tắc sống, một quy luật tiến hóa, bản chất của nó, ở mức độ cụ thể của tôi, tôi chỉ có thể nắm được một phần.

Khi tôi nh́n ra ngoài cửa sổ của tôi về Cảng Sydney, hoặc khi nh́n vào một phần nào đó của nó, rút ​​lại những liên tưởng theo thói quen của ḿnh, điều đầu tiên khiến tôi xúc động là sự thống nhất của tất cả. Mọi thứ thuộc về mọi thứ. Mọi thứ cần mọi thứ khác, là chiến hữu của mọi thứ khác. Tôi thấy phần bến cảng mở ra trước mắt tôi như một tổng thể dịu dàng, gần như kêu lên chống lại sự phá hoại của con người sẽ giải quyết nó thành các yếu tố độc lập, không liên quan, quá thường xuyên đối lập. Tại sao mọi thứ phải sống chống lại nhau trong khi thực tế mọi thứ phụ thuộc vào mọi thứ khác, và chỉ có thể thực sự phát triển khi sự phụ thuộc lẫn nhau này được công nhận và tồn tại? Tôi nhận thức mọi thứ như giúp hoàn thành mọi thứ, cũng như góp phần vào mục đích của mọi thứ. [134]

Con tàu trên biển giúp biển phát triển và biển giúp con tàu lớn lên. Những ngôi nhà nằm rải rác trên sườn dốc giúp ích cho đất mà chúng được xây dựng, cũng như đất giúp cho những ngôi nhà. Viên sỏi nhỏ nhất nằm trên băi biển là cần thiết cho băi biển, cần thiết cho biển cả hùng mạnh mà dường như đối xử với nó quá ngạo mạn, thật ung dung, thật khinh thường. Làm sao trái đất có thể phát triển nếu không có giun đất, thảm thực vật của nó, những sinh vật sống trên nó? Làm thế nào mà tất cả những thứ này phát triển lại có thể cứu được nhờ sự chung tay của trái đất? Tôi nhận thức các thực thể ở khắp mọi nơi, các thực thể sống, với ư thức ít nhiều. Những con tàu, những ngôi nhà, cây cối và bụi hoa, những viên sỏi - tất cả đều là thực thể. Toàn bộ bến cảng là một bản thể tuyệt vời, nhưng các phần khác nhau của bến cảng cũng là bản thể.

Tôi thấy tất cả trong những thuật ngữ này, mỗi thực thể có sự sống nhỏ bé của riêng nó, nhưng được bao bọc trong một Tổng thể Cuộc sống, một phần của Tổng thể Vĩ đại duy nhất, mỗi thực thể phụ thuộc vào tất cả phần c̣n lại. Tôi thấy mỗi người giúp hoàn thành những người khác. Nhưng ở từ “hoàn thành” này, tôi dừng lại, và tôi nhận thấy rằng những thứ khác nhau này không phải lúc nào cũng hoàn thành lẫn nhau, mặc dù chúng phải vậy. Đôi khi chúng xúc phạm và hạ thấp nhau, chẳng hạn như khi một ṭa nhà xấu xí được dựng lên, khi [135] không gian mở được mô tả bởi sự cương cứng gớm ghiếc dưới bất kỳ h́nh thức nào hoặc bởi sự ích kỷ bất cẩn của con người. Bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào một bộ phận sống tàn nhẫn với cái giá của bộ phận khác, th́ không có sự hoàn thiện, mà là một sự suy yếu, trong đó tất cả, bởi chính lư do của sự hợp nhất, cần phải chia sẻ. Tôi thấy rằng tôi bắt đầu trở nên nhạy cảm với những phiền năo này. Ngoài việc họ làm ô uế và hạ thấp tôi, họ c̣n châm biếm tôi và làm tôi buồn, v́ tôi biết rằng sự Hợp nhất của người mẹ mà họ vô cùng hiếu nghĩa là một điều vinh quang biết bao.

Bây giờ, tất cả những điều này là do hậu quả của việc rút lui tất cả các liên kết thấp hơn và thay thế bằng cơi Bồ Đề, một sự biến nạp thực sự. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể tiến thêm một bước nữa và xem cảnh quan của ḿnh dưới góc độ ư thức về cơi Niết Bàn. Ở cấp độ cơi Bồ Đề, đó là mối tương quan kỳ diệu khiến tôi phải hứng thú. Hăy để tôi xóa tan cảm giác tương quan này và t́m kiếm thêm bên trong. Tôi biến những ǵ đối với tôi là một khám phá thú vị nhất. Mong muốn nhận thức mọi thứ dưới dạng ánh sáng, tôi thấy rằng mọi thứ tự phân giải thành các đơn vị năng lượng. Tôi cảm nhận được sức mạnh trong mọi thứ, và gần như kinh hoàng với nó. Tôi hầu như không nhận thấy các biểu mẫu. Những điều này dường như không thành vấn đề. Chúng thật tầm thường khi so sánh với sức mạnh [136] đang được bảo vệ . Và rồi tôi đột nhiên bắt đầu nhận thấy rằng sức mạnh này đang giam cầm Light.

Ở đây tôi phải sử dụng một cụm từ mà tôi hy vọng có thể hiểu được - đó là cụm từ duy nhất tôi có thể t́m thấy Ánh sáng vô thức được che đậy trong vật chất mà nó có thể trở thành Ánh sáng tự ư thức; và sức mạnh mà tôi vô cùng cảm nhận là tiềm năng không thể cưỡng lại của Ánh sáng tự ư thức được che đậy như Ánh sáng vô thức. Do đó, Quyền lực và Ánh sáng là một và là cùng một thứ; nhưng sự chuyển hóa từ ư thức cơi Bồ Đề sang cơi Niết Bàn dường như nhấn mạnh Ánh sáng là Quyền năng, có lẽ v́ điều đầu tiên tôi nhận thấy là sự huy hoàng của Ánh sáng đó đang từ từ nhưng chắc chắn vượt qua sự giam cầm của nó trong mọi sự vật. Tôi nh́n thấy chiến thắng ở khắp mọi nơi, mọi nơi Sự vô thức Ánh sáng phát triển thành ư thức tự giác trong những giai đoạn tăng cường khác nhau mà chúng ta gọi là vương quốc của tự nhiên.

Cảm nhận những tia Sức mạnh Ánh sáng này trong vạn vật, tôi nhận thấy một sự ḥa hợp tuyệt vời. Ở cấp độ giải thích theo kiểu cơi Bồ Đề, lẽ ra tôi phải mô tả sự hài ḥa này theo nghĩa tương quan, mỗi đối tượng về cơ bản phù hợp với nhau. Ở cấp độ giải thích của cơi Niết Bàn, tôi mô tả sự ḥa hợp này dưới dạng Âm thanh Ánh sáng lan tỏa khắp mọi nơi, để [137] đối tượng mất tính khách quan của nó và chia sẻ trong một chủ quan phổ quát. Ở cấp độ cơi Bồ Đề, tính khách quan vẫn c̣n. Ở cấp độ cơi Niết Bàn tính khách quan biến mất, và nguyên mẫu thay thế nó. Tất nhiên, ở tất cả các cấp độ giải thích, người ta nhận thấy rằng sự ḥa hợp ngày càng tăng - tôi lo sợ vẫn chưa có sự bất ḥa. Nhưng ở cấp độ cơi Bồ Đề và cơi Niết Bàn, sự hài ḥa sâu sắc hơn vô cùng - trong một trường hợp, sự thống nhất cơ bản được bộc lộ, trong khi sức mạnh tạo nên sự thống nhất được mở ra trước mắt chúng ta. Sự đa dạng dưới cấp độ cơi Bồ Đề rơ ràng hơn là sự thống nhất, nhưng chính nhờ sống giữa sự đa dạng đó mà nhận thức và nhận thức về sự hợp nhất trở nên khả thi. Chúng ta không thể làm được nếu không có sự đa dạng, v́ sự đa dạng, nếu chúng ta chỉ biết đến nó, là bằng chứng tuyệt vời nhất cho vẻ đẹp huy hoàng không thể tưởng tượng của sự hợp nhất.Và hạnh phúc là những người có tầm nh́n đủ nhạy bén để cho phép họ nhận thức được sự thống nhất bất chấp sự phân tán của sự đa dạng. Người đă đạt đến phẩm chất cơi Bồ Đề hay Niết-bàn của ư thức không bao giờ có thể đánh mất sự thống nhất, hăy là sự đa dạng hóa những ǵ họ có thể có. V́ vậy, tôi cảm thấy có thể nói rằng khi tôi nh́n ra khỏi cửa sổ của ḿnh, tôi cảm thấy bị giam cầm trong mọi vật thể trong mọi vương quốc tự nhiên, sự thống nhất của cơi Bồ Đề, [138] năng lực của Niết bàn, tuy c̣n phôi thai và vô thức. Và tôi biết rằng chính sự cầm tù là món quà của Thượng đế để một ngày nào đó sự hiệp nhất có thể nhận ra sức mạnh vốn có của nó để phá vỡ mọi ràng buộc. Một Sự Sống, với tất cả các yếu tố cấu thành, bao trùm vạn vật và không có vùng nào dù cao cả nhưng lại có sự phản chiếu của nó trong vạn vật.

Hăy để tôi thêm vào đây một vài từ liên quan đến Light-Power. Thật kỳ lạ, trong khi tôi nhận thấy Sức mạnh Ánh sáng trong tất cả mọi thứ và sự hợp nhất của Đang bao bọc chúng, th́ mỗi vật thể cụ thể lại giống như một luồng sức mạnh trong một đám mây quyền lực rộng lớn. Từ “Ray” dường như không đầy đủ để diễn đạt các sự kiện, v́ “Ray” gợi ư việc đi du lịch, trong khi ở cơi niết bàn, về cơ bản là tồn tại. Các vật thể dường như là đám mây bùng nổ (từ “đám mây” tất nhiên là không may) trong một đám mây mạnh mẽ là hành động biểu hiện - một đám mây vi mô trong một đám mây vĩ mô. Nói theo cách khác, tất cả các vật thể nh́n từ cấp độ cơi Niết Bàn dường như là những vụ nổ, vụ nổ vi mô trong một vụ nổ vũ trụ vĩ mô - những vụ nổ mang lại cảm giác xung động.Chúng ta thậm chí có thể tiến thêm một bước nữa và coi các vật thể như vô số nhịp đập của Trái tim vũ trụ. tôi tự hỏi [139] Liệu bạn có đang theo ḍng suy nghĩ của tôi không? Rất khó để diễn đạt, nhưng tôi đang nỗ lực để dung ḥa tính cá nhân với tính phổ quát. Tất nhiên, tôi nhận thức được tính cá nhân, nhưng tính cá nhân là một phương thức của tính phổ quát; đủ đúng, nhưng không phải là toàn bộ sự thật.

Không có ǵ mà không phải là Thần thánh. Chúng ta đạp lên Thần tính khi chúng ta đạp trái đất. Bất cứ điều ǵ chúng ta chạm vào, bất cứ điều ǵ chúng ta nh́n thấy, bất cứ điều ǵ chúng ta nghe, bất cứ điều ǵ chúng ta cảm thấy - tất cả đều là Thần tính. Cảnh quan của tôi, do đó, được đổi mới trong Ánh sáng mới. Mỗi vật thể mà nó được tạo thành đều cho thấy một Thần tính tiềm ẩn cho đến nay, và do đó có những giá trị mới và phong phú hơn. Những đồ vật này, những con tàu, những chiếc thuyền nhỏ, những chiếc phà hơi nước, những ṭa nhà, những cột đèn, những cửa hàng và những đồ vật bày bán trong đó, cây và hoa, đồ nội thất trong pḥng - tất cả giờ đều là bản năng với cái mới ư nghĩa, và do đó với mục đích mới, với các mối quan hệ liên kết mới, với một thông điệp mới, với một lời kêu gọi mới, với một t́nh đồng chí mới. Trong mỗi cái đều có nhiều thuyết tương đối hơn nhưng không kém phần riêng lẻ so với trước đây, và hơn thế nữa,Tôi dường như có thể chắc chắn hơn để phân biệt mức độ mà mỗi thứ sao chép hoặc bóp méo nguyên mẫu của nó, v́ không có ǵ là không có nguyên mẫu.[140]

Nó có thể là về mặt vĩnh cửu không có sự biến dạng; nhưng về mặt thời gian th́ thường có, và chúng ta có nhiệm vụ điều chỉnh các biến dạng có thể nhận thấy được theo quan điểm của thế giới thời gian. Do đó, bây giờ tôi có nhiều khả năng hơn để đánh giá những ǵ không hài ḥa và những ǵ là hài ḥa. Mỗi đối tượng là sự cá nhân hóa của Âm thanh ánh sáng, sự cá nhân hóa là bản dịch của Âm thanh ánh sáng trong thế giới thấp hơn của chúng ta. Mỗi vật thể là một mặt trời thu nhỏ khiêm tốn nhất, một ngôi sao nhỏ, một thế giới, một vũ trụ. Mỗi đối tượng là một sự hài ḥa vi mô. Nhưng mỗi vật thể cũng vậy, có thể có các yếu tố bóng tối và bất ḥa, trong đó ánh sáng và giá trị âm thanh thực sự của nó bị cản trở. Đối với tôi, thật thú vị khi nghe và quan sát các đối tượng và cố gắng cảm nhận các công thức Âm thanh và Ánh sáng tương ứng của chúng, các nốt nhạc quan trọng khác nhau và các hợp âm thần bí của chúng.Tôi chỉ mới bắt đầu việc này, và hiện tại không thể nói ǵ hơn.

Tôi nhận ra (1) rằng Niết bàn mà tôi đang bắt đầu biết ở ŕa, bản thân nó không chỉ đơn thuần là sự phản ánh của cận Niết bàn, bất kể para-cơi niết bàn có thể là ǵ, mà c̣n là sự phản ánh của Niết bàn vũ trụ, mà nó là trực tiếp. sự đại diện; (2) rằng chính Niết bàn này là sự tái sinh của Niết bàn được Đức Thế Tôn của chúng ta nhận ra trên Con đường hướng lên của chính Ngài trong một thời kỳ [141] trước khi hệ thống của chúng ta hiện hữu. Tôi nhận ra rằng mọi cơi đều có nguyên mẫu vũ trụ hoặc bản sao của nó.

Vào thời điểm này, tôi muốn nâng cao giả thuyết rằng vô số thời đại trước đây, Chúa của chúng ta, Mặt trời đă đi ít nhiều theo cùng một con đường mà quá tŕnh tiến hóa đang diễn ra hàng ngày. Từng bước Ngài thăng thiên, liên kết này đến liên kết đứt rời, cho đến khi tia lửa trở thành Lửa, trái tim của quả cầu vật chất mà chúng ta gọi là Mặt trời. Và khi đi lên, tổng số kinh nghiệm trên mỗi cơi được ghi nhớ về mặt tiềm năng, để khi Ngài lớn lên, Ngài đă xây dựng trong Bản thể của Ngài những hạt giống của một Vũ trụ giống như Vũ trụ mà Ngài là sau đó là một mảnh đang phát triển. Anh ta trở thành Sự sống tự ư thức, nhưng được cấu tạo bởi Sự sống trong vô số lớp bên dưới sự tự ư thức. Tôi, George Arundale, có một phần ư thức về bản thân, nhưng tôi bao gồm sự sống - của các vũ trụ và thế giới vi mô - ít nhiều là vô thức.Quá tŕnh trưởng thành là một quá tŕnh nội tâm hóa, hít thở. Quá tŕnh hoàn thành là một quá tŕnh bên ngoài, thở ra. Đó là chức năng mà Chúa tể Mặt trời của chúng ta đang thực hiện, cho đến khi vũ trụ này có liên quan, và việc thở ra, ngoại cảnh, bao gồm việc quạt [142] bùng lên ngọn lửa vô số tia lửa được xây dựng trong chính Ngài trong quá tŕnh tiến hóa của chính Ngài, vô số aeon, trước đây. Không nghi ngờ ǵ nữa, Chúa tể Mặt trời của chúng ta cũng có nội tâm, nhưng về điều này tôi không biết ǵ. Chúng ta cũng vậy, những Mặt trời trong quá tŕnh trở thành, đang xây dựng trong chính chúng ta chất liệu mà một ngày nào đó chúng ta sẽ là Mặt trời, trên đó một ngày nào đó chúng ta sẽ tỏa sáng như Mặt trời chiếu sáng chúng ta cả ngày. Chúng ta đang ở đâu, Ngài đă ở đó. Ngài ở đâu, chúng ta sẽ ở đó.

V́ vậy, mọi cơi đều là sự thể hiện bên ngoài của một tiềm năng mà bản thân nó là thành quả thu thập của kinh nghiệm và sự viên măn. Sự tiếp xúc của chính chúng ta - theo bất kỳ cách nào - với các cơi tự nhiên khác nhau không chỉ để phát triển cá nhân của chúng ta, mà là trong một tương lai xa hơn thời gian có thể có trong chúng ta những tiềm năng của một Vũ trụ, như Chúa của chúng ta, Mặt trời đối với Ngài, cho tất cả các vương quốc của Ngài, để chúng ta trở thành của chúng ta. Khi đă trở thành trung tâm, liên kết, siêu việt, đă hít vào, sau khi thở ra vĩ đại, sẽ lại diễn ra một lần thở ra đối với chu vi, hay nói cách khác, là một biểu hiện. Như Chúa của chúng ta, Mặt trời thở, trong hơi thở ban sự sống mạnh mẽ, chúng ta cũng vậy. Đó dường như là quy luật của tất cả mọi sinh vật, ít nhất là tất cả những ǵ chúng ta có thể quan niệm, đối với chúng ta, hiện hữu là xung động. Có thể là [143] có sự thiếu thốn về chất lượng này, nhưng điều này dường như không phải là trường hợp trong các kế hoạch mà chúng ta biết. Mặc dù chúng ta mặc nhiên coi sự không biểu hiện như một sự ngưng thở của hơi thở và gọi nó là bản thể thuần túy, nhưng bản thân chúng ta vẫn biểu hiện, chúng ta không thể quan niệm về sự không biểu hiện mà không có tiềm năng, hạt giống, của sự biểu hiện. Do đó, chúng ta mặc định việc thở vào và thở ra tuyệt vời, và trong khi việc đạt được Thần tính tự ư thức có thể là quá tŕnh ngưng thở của việc hít vào, chúng ta mong muốn việc thở ra thành công, như đêm sau ngày.

Có trong tự nhiên của riêng tôi bắt đầu một biến đổi bản của ư thức, ư thức Niết Bàn chậm răi bắt đầu ngay bây giờ để tích cực của tôi substans thay v́ tiêu cực như hiện nay, tôi sẽ tiếp tục theo dơi quá tŕnh này bằng một nỗ lực theo hướng thực một biến đổi bản tương tự liên quan đến các thê giơi bên ngoai. Tôi nói "một nỗ lực", v́ nó chỉ là sự khởi đầu tạm dừng và yếu ớt của một sự chuyển đổi tuyệt vời dẫn đến ư thức của Adept trong tương lai xa. Đầu tiên, tôi có ấn tượng chung về thế giới được nh́n nhận một cách Công phu, và ngay lập tức mọi sự xấu xa biến mất - con đường ḥa vào mục tiêu, các quá tŕnh được nh́n nhận theo kết quả của chúng. Tôi lư tưởng hóa, và do đó nhận ra. [144] Như một tuyên bố chung, tôi có thể nói rằng Niết bàn là một viên măn, một sự chết, một nguyên mẫu, của các điều kiện thế giới. Nghe có vẻ lạ, có lẽ, khi đặt hai từ "viên măn" và "nguyên mẫu", nhưng cơi niết bàn là cả hai. Nó vừa là hạt vừa là hoa - hạt giống trong vạn vật, nở hoa trong một số ít, ra hoa trong vạn vật vào một ngày nào đó.

Ở thế giới bên ngoài, tôi đang sống giữa vô số điều kiện, hoàn cảnh và sự kiện. Tôi đầu tư thế giới bên ngoài này với cơi niết bàn - bằng cách nào đó tôi dường như có thể làm được điều này - và tôi nhận thức được Thực tại. Thực tại, là thế giới bên ngoài, đă trở thành Thực, v́ tôi đă chạm vào nó bằng phép thuật của Hiện tại vĩnh cửu là Thời điểm Niết bàn. Ngay lập tức tôi nhận thấy một ư nghĩa mới đối với cụm từ “Chúa là T́nh yêu.” Anh ấy c̣n hơn cả T́nh yêu vô hạn. Anh ấy là chính chúng ta. Và mọi hoàn cảnh trên thế giới, trong mọi vương quốc và trên mọi cơi, đều là sự ứng nghiệm của Đức Chúa Trời, tuy nhiên chúng ta định nghĩa từ này, một sự bộc lộ về chính Ngài, về Bản chất của Ngài. Chúng ta thuộc về Bản chất của Ngài, và Thánh Thể, dù trong Cơ đốc giáo hay trong bất kỳ Đức tin nào khác, là một sự tưởng nhớ thực sự về Chân lư tối cao này,một âm thanh của Lưu ư không thể tin được của nó giữa sự bất đồng của sự phát triển và trở thành.[145]

Tôi thay thế Chúa tích cực thay cho Chúa tương đối tiêu cực, và thế giới tự giải thích và biện minh. Tôi đă t́m thấy Chúa trong mọi thứ. Không có ǵ là không có Chúa, không có ǵ không giống như Chúa, tôi có thể nói “Godfull” được không? Tôi có thể quan niệm một hệ thống tiến hóa hoàn toàn khác, trong đó quá tŕnh tăng trưởng diễn ra không có ma sát, không có quá tŕnh xoay chuyển, nếu tôi có thể gọi nó như vậy, giữa vô số cặp đối lập - thiện và ác, đúng và sai, v.v. . Nhưng tôi nhận ra rằng các phương pháp và quy tŕnh được chỉ định cho quá tŕnh tiến hóa cụ thể của chúng ta hoàn toàn thích nghi với những mục đích như tôi có thể nắm bắt được. Tôi không biết chúng có phải là con đường ngắn nhất có thể cho những kết thúc này. Người ta cho rằng những ǵ tốt nhất đă được chọn, và suy đoán xa hơn là vô ích, không nên nói là tự phụ.Ít nhất tôi có thể nói rằng Cuộc sống về cơ bản là lười biếng, ít phản kháng nhất, không bao giờ gặp rắc rối những ǵ có thể làm một cách dễ dàng, những phức tạp phức tạp nhất là trong mọi trường hợp, phương tiện đơn giản nhất có sẵn để đạt được mục đích mong muốn? Cuộc sống thật kỳ diệu, nhưng nó c̣n hơn cả kỳ diệu, nó đơn giản; và bạn và tôi phát triển gần với Sự sống, đến gần Chúa, khi chúng ta thay thế sự đơn giản cho sự bối rối, phiền phức và phức tạp của [146] nhân tạo hiện đại đó được gọi là nền văn minh.

Khi tôi có thể nói, không chỉ như một niềm tin, hy vọng hay khao khát ngoan đạo, mà là một kinh nghiệm, rằng Chúa là T́nh yêu, tôi đă thực hiện một sự biến đổi, nghĩa là tôi đă nhấn mạnh đến Thực tế. Thế giới do đó trở nên thực hơn rất nhiều trong mọi hoàn cảnh của nó. Tất nhiên, về cơ bản, tất cả đều là thật, v́ tất cả là Chúa. Nhưng nếu tôi có thể nói như vậy, có những sự phân cấp của Chúa, từ vô thức đến tự ư thức. Hiệu ứng chuyển hóa I là để thay thế sự tự ư thức so sánh cho vô thức, hoặc, đặt một quá tŕnh theo cách khác, để khẳng định sự tự ư thức trong vô thức. Tôi nhận ra ở đây những từ và cụm từ vô dụng như thế nào, v́ trong Ánh sáng của Niết bàn dường như không có sự khác biệt giữa hai từ. Nhưng nếu tôi phải cố gắng giải thích ở đây, tôi chỉ có thể nói rằng tôi khẳng định Real giữa cái không thực,hoặc tôi biết cái không thực như cái thật.

Do đó, cơi niết bàn giải thích; trong những nơi tối tăm tỏa sáng Ánh sáng của nó. Ở những nơi khác, tôi đă viết về những giá trị mới mà cơi niết bàn mang lại cho mọi thứ, về những tác động của việc điều chỉnh lại cơi niết bàn. Hăy để tôi ở đây đặt thực tế này theo một cách khác. Tôi đang bắt đầu sống trong một thế giới mới [147] chẳng khác ǵ thế giới cũ được “nhận ra”. Tôi đang bắt đầu “nhận ra” mọi thứ, để không có ǵ có vẻ lạc lơng. Mọi thứ dường như không thể tránh khỏi - không thể tránh khỏi một cách vinh quang. Tôi đă sử dụng cụm từ đó trước đây cho tương lai, nhưng nó cũng đúng với hiện tại. Chúng ta không thể làm mà không có một hoàn cảnh nào của nó.

Tôi cảm thấy rằng điều này nghe có vẻ rất kỳ lạ khi xét về t́nh trạng khủng khiếp mà thế giới đang tồn tại hàng ngày. Tuy nhiên, không có ǵ là khủng khiếp trừ khi chúng ta nán lại khi chúng ta nên tiếp tục. Không có ǵ là khủng khiếp cho đến khi chúng ta bám vào nó lâu sau khi nó đă phục vụ mục đích của ḿnh. Không có ǵ sai cho đến khi chúng ta phát triển nhanh hơn nó. Cái ác chỉ là cái áo sờn cũ mà chúng ta vẫn mặc; và đáng để nhớ rằng những ǵ người ta đă làm và nên bỏ đi, cũng có thể là một bộ quần áo mới cho người khác. Về phương diện thế giới, Chân lư phát triển, tuy nhiên có thể có Chân lư tuyệt đối và vĩnh cửu; và chúng ta phải trưởng thành với Sự thật. Sự thật mở ra; và chúng ta phải mở ra với Sự thật. Chúng ta không thể, không được, phải chờ đợi. Chúng ta không được là những kẻ lười biếng. Đ́nh trệ là suy tàn, và điều thực sự khủng khiếp duy nhất trên thế giới là sự phân ră đang dừng lại, v́ đó là sự bắt đầu của sự thụt lùi.[148] Có những mục nát khác của một loại cao quư, đó là nhưng sự tôn kính gạt sang một bên của thứ đă phục vụ cho mục đích của nó. Nó là cái trước đây là nguy hiểm; chống lại nó cả thế giới phải đề pḥng, kẻo nó lặp lại kinh nghiệm cay đắng của quá khứ.

Dưới ánh sáng của ư thức cơi Niết Bàn, tôi nhận thức, như tôi đă nói, Thực tại trong mọi sự vật. Thế giới đang thay đổi đă trở thành một thế giới thay đổi; và tôi biết rằng không có nơi nào là không thể tránh khỏi sự chờ đợi. Không có ǵ cứng đến mức không thể di chuyển được nữa. Nghe có vẻ kỳ lạ, chính cuộc đại chiến đă giúp nới lỏng những khó khăn, mặc dù tôi không chuẩn bị để nói rằng chúng không thể được giải tỏa theo bất kỳ cách nào khác. Trong bất kỳ trường hợp nào, chính Sự Đến của Vị Thầy Thế Gian là bằng chứng rằng thế giới có đôi tai để nghe Ngài. Sự di chuyển của Ngài giữa nhân loại chẳng phải là một sự biến đổi cho toàn thế giới sao? Do đó, một Real hữu h́nh tuyệt diệu sẽ được thay thế cho những Thực ít hơn vô hạn mà thế giới đă phải măn nguyện từ lâu. Anh ấy thế chỗ của họ. Chính việc viết cụm từ này khiến tôi xúc động,v́ nó là hiện thân của sự thật tuyệt vời rằng Ngài tái nhập vào mối quan hệ mật thiết với chúng ta, Ngài đến [149] Xuống giữa chúng ta, bước vào thế giới nhỏ bé của chúng ta, thay thế Ngài trong chúng ta, thay thế chính Ngài bằng những bản ngă cao hơn của chính chúng ta, điều này cũng giống như việc nói rằng Ngài nâng cao chúng ta vượt xa bản thân b́nh thường của chúng ta, hoặc Ngài thanh tẩy chúng ta cao hơn. và vẽ cái thấp hơn để phù hợp với cái cao hơn. Trong Ánh sáng của Niết bàn, tôi thấy tất cả điều này được tạo ra như thế nào, v́ Ngài là hiện thân của Niết bàn, một Niết bàn mà thế giới sẽ được phép nh́n và nghe và biết. Niết bàn trở thành hữu h́nh!

Đối với tất cả mọi thứ, tôi nhận thức được đối chứng của cơi Niết Bàn, nhưng nhận thức này ngày nay có nhiều ư nghĩa hơn nó đă có trong nhiều thế kỷ. Thế giới sắp bước vào một mùa xuân mới. Tôi đă cảm nhận được những chồi non bé nhỏ của cơi Bồ Đề đang len lỏi qua các lớp dày đặc hơn của cơi phía dưới; và, nh́n về phía xa, tôi thấy làm thế nào những chồi nhỏ này sẽ trở thành chồi, cuối cùng nở thành hoa cơi Bồ Đề. Chúng ta phải tưới những chồi non này bằng cách giẫm lên Con đường Chính nghĩa, nếu không chúng sẽ trở lại thành vô thức.

Cơi niết bàn cho tôi thấy, như tôi chưa từng thấy trước đây, những tiềm năng bên trong thực tại của những thế giới này của chúng ta. Tôi biết thế giới có thể làm ǵ. Nhưng thế giới không được chờ đợi. [150] Nó phải di chuyển, và tất cả đàn ông và phụ nữ có thiện chí phải giúp nó di chuyển. Utopia đang chờ đợi để bước vào, nhưng thế giới phải mở cửa; và tôi hoàn toàn rơ ràng rằng không có thứ ǵ trên thế giới là rào cản không thể vượt qua đối với sự mở cửa này. Tôi dường như quan sát thế giới từ một độ cao lớn. Nhu cầu của nó rất lớn. Nó kêu lên cầu cứu - tiếng kêu mà Chúa đă nghe và đáp lại bằng những lời: "Ta đến." Tôi thấy hứa hẹn tốt đẹp cho tương lai, nếu chỉ có các nhà lănh đạo thế giới sẽ dẫn dắt nó từ việc theo đuổi sự tách biệt, cho dù là cá nhân, hay giai cấp, hoặc quốc gia, hoặc giáo phái, hoặc chủng tộc, đến theo đuổi Thống nhất và Hiểu biết.

Niết bàn vẫn chưa dành cho thế giới, nhưng đối với nhiều người, Mặt trời của cơi Bồ Đề không nên ở quá xa phía dưới đường chân trời, và những sắc hồng rực rỡ của nó sẽ bắt đầu xua tan màn đêm ly biệt. Bạn đă bao giờ đứng trên một ngọn núi để xem trước b́nh minh cho sự mọc lên trên thế giới của Chúa, Mặt trời của chúng ta chưa? Bạn đă từng kinh hăi trước phép màu của một thế giới bóng tối được biến đổi thành một thế giới có màu sắc dịu nhẹ nhất chưa? Bạn đă ngạc nhiên trước sự vinh quang được bộc lộ trong mọi phần của cảnh quan bởi sự chạm vào kỳ diệu của tia sáng Mặt trời chưa? Bạn có nhận thấy rằng việc đánh thức lại mọi thứ vào cuộc sống thật đẹp đẽ như thế nào không? [151] Bạn đă xem sự ngây thơ vinh quang và khao khát của tất cả những ǵ đang có, trong buổi b́nh minh của nó chưa? Nhà thần bí học vĩ đại người Anh, Thomas Traherne, đă thể hiện một cách tuyệt vời về sự rạng rỡ của tuổi thơ trên cơi vật chất; những từ gần như tương tự có thể được sử dụng cho thời thơ ấu trên bất kỳ cơi nào khác, cho lần thức tỉnh đầu tiên của ư thức cao hơn. Traherne nói với chúng ta:

Chắc chắn rằng Adam in Paradise không có sự e ngại ngọt ngào và ṭ ṃ về thế giới, hơn tôi khi tôi c̣n nhỏ. Tất cả đều xuất hiện ban đầu mới, và kỳ lạ, hiếm có và thú vị và đẹp không thể diễn tả được. Tôi là một người xa lạ, khi tôi bước vào thế giới đă được chào đón và bao quanh bởi vô số niềm vui. Kiến thức của tôi là thiêng liêng… Sự ngu dốt của tôi là một lợi thế. Tôi dường như được đưa vào Bất động sản của sự ngây thơ. Tất cả mọi thứ đều không t́ vết và tinh khiết và vinh quang; vâng, và vô hạn của tôi, và vui vẻ và quư giá. Tôi không biết rằng có bất kỳ tội lỗi, khiếu nại hoặc luật pháp nào. Tôi không mơ về những người hào hoa, măn nguyện hay tệ nạn. Tất cả những giọt nước mắt và những cuộc căi vă đă được giấu kín trong mắt tôi. Mọi thứ đều yên b́nh, tự do và bất tử. Tôi không biết ǵ về bệnh tật hay cái chết, tiền thuê hay sự đày đọa, dù là cống phẩm hay bánh ḿ.Khi không có những điều này, tôi được vui chơi như một Thiên thần với các công việc của Đức Chúa Trời trong sự huy hoàng và vinh quang của chúng, tôi thấy tất cả sự b́nh yên của vườn Ê-đen; Thiên đường và Trái đất đă ca ngợi Đấng Tạo hóa của tôi, và không thể tạo ra nhiều giai điệu cho Adam hơn tôi. Tất cả thời gian là Vĩnh cửu, và là ngày Sa-bát vĩnh viễn. Không có ǵ lạ khi một đứa trẻ sơ sinh phải là người thừa kế toàn bộ [152] Thế giới, và xem những bí ẩn mà sách của những người đă học không bao giờ mở ra?

Ngô là lúa ḿ định hướng và bất tử, không bao giờ nên gặt cũng như không bao giờ được gieo. Tôi nghĩ rằng nó đă đứng từ vĩnh cửu đến vĩnh cửu. Bụi và đá trên đường phố quư như vàng; những cánh cổng lúc đầu là ngày tận thế. Những cây xanh khi tôi nh́n thấy chúng lần đầu tiên qua một trong những cánh cổng đă vận chuyển và mê hoặc tôi, sự ngọt ngào và vẻ đẹp khác thường của chúng khiến trái tim tôi nhảy dựng, và gần như phát điên v́ ngây ngất, chúng là những điều kỳ lạ và tuyệt vời. Những người ! Hỡi những sinh vật đáng kính và đáng kính dường như những ông già! Cherubims bất tử! Và những chàng trai trẻ lấp lánh và những Thiên thần lấp lánh, và những cô hầu gái là mảnh ghép kỳ lạ của cuộc sống và vẻ đẹp! Các chàng trai và cô gái nhào lộn trên đường phố, và chơi đùa, những viên ngọc đang di chuyển. Tôi không biết rằng họ sinh ra hay nên chết đi.Nhưng tất cả mọi thứ vẫn tồn tại vĩnh viễn như chúng ở đúng vị trí của chúng. Sự vĩnh hằng được hiển hiện trong Ánh sáng của Ngày, và một thứ ǵ đó vô hạn đằng sau mọi thứ xuất hiện; đă nói chuyện với sự mong đợi của tôi và đánh động mong muốn của tôi. Thành phố dường như đứng ở Eden, hoặc được xây dựng trên Thiên đường. Đường phố là của tôi, đền thờ là của tôi, con người là của tôi, quần áo và vàng bạc của họ là của tôi, cũng như đôi mắt lấp lánh, làn da trắng và khuôn mặt hồng hào. Bầu trời là của tôi, mặt trời và mặt trăng và các v́ sao, và tất cả Thế giới là của tôi; và tôi là khán giả và người thưởng thức duy nhất của nó… V́ vậy, với rất nhiều điều kiện tôi đă bị hư hỏng, và bị bắt để t́m hiểu những thiết bị bẩn thỉu của thế giới này. Cái mà bây giờ tôi không học, vàđă nói chuyện với sự mong đợi của tôi và đánh động mong muốn của tôi. Thành phố dường như đứng ở Eden, hoặc được xây dựng trên Thiên đường. Đường phố là của tôi, đền thờ là của tôi, con người là của tôi, quần áo và vàng bạc của họ là của tôi, cũng như đôi mắt lấp lánh, làn da trắng và khuôn mặt hồng hào. Bầu trời là của tôi, mặt trời và mặt trăng và các v́ sao, và tất cả Thế giới là của tôi; và tôi là khán giả và người thưởng thức duy nhất của nó… V́ vậy, với rất nhiều điều kiện tôi đă bị hư hỏng, và bị bắt để t́m hiểu những thiết bị bẩn thỉu của thế giới này. Cái mà bây giờ tôi không học, vàđă nói chuyện với sự mong đợi của tôi và đánh động mong muốn của tôi. Thành phố dường như đứng ở Eden, hoặc được xây dựng trên Thiên đường. Đường phố là của tôi, đền thờ là của tôi, con người là của tôi, quần áo và vàng bạc của họ là của tôi, cũng như đôi mắt lấp lánh, làn da trắng và khuôn mặt hồng hào. Bầu trời là của tôi, mặt trời và mặt trăng và các v́ sao, và tất cả Thế giới là của tôi; và tôi là khán giả và người thưởng thức duy nhất của nó… V́ vậy, với rất nhiều điều kiện tôi đă bị hư hỏng, và bị bắt để t́m hiểu những thiết bị bẩn thỉu của thế giới này. Cái mà bây giờ tôi không học, vàvà tất cả Thế giới là của tôi; và tôi là khán giả và người thưởng thức duy nhất của nó… V́ vậy, với rất nhiều điều kiện tôi đă bị hư hỏng, và bị bắt để t́m hiểu những thiết bị bẩn thỉu của thế giới này. Cái mà bây giờ tôi không học, vàvà tất cả Thế giới là của tôi; và tôi là khán giả và người thưởng thức duy nhất của nó… V́ vậy, với rất nhiều điều kiện tôi đă bị hư hỏng, và bị bắt để t́m hiểu những thiết bị bẩn thỉu của thế giới này. Cái mà bây giờ tôi không học, và [153] , như nó đă từng, một đứa trẻ nhỏ trở lại để tôi có thể vào Nước Đức Chúa Trời.

Chẳng phải lúc b́nh minh, chúng ta cảm nhận được vẻ đẹp ngay cả trong những thứ mà nếu không chúng ta nên gọi là xấu xí?

Tôi đă đứng trên ngọn núi của Niết bàn. V́ vậy, tôi đứng yên, và quan sát thế giới một lần nữa khuấy động trong tâm trí của cơi Bồ Đề khi Chúa Kitô lại soi sáng nó. Có lẽ chỉ khuấy động thôi. Bao lâu trước khi thức tỉnh? Ah, ai có thể nói! Tuy nhiên, chúng ta có thể biết ơn rằng giấc ngủ buồn tẻ đă nhường chỗ cho giấc mơ, và giấc mơ đó làm rung động trước ngưỡng cửa của sự thức tỉnh. Tất nhiên, tôi hiểu rằng đây không phải là lần đầu tiên như vậy. Nhiều Mặt trời đă chiếu sáng chúng ta, và từng bước thế giới đă phát triển. Đă có những buổi b́nh minh vĩ đại và vinh quang, như khi những Đấng Cứu Thế Vĩ Đại đă soi sáng cho chúng ta. Đă có những sự khuấy động ít hơn, như trong thời kỳ phục hưng, vào cuối mỗi thế kỷ kể từ thế kỷ thứ mười hai.

Điều này đưa tôi đến một nhận thức sâu hơn về Hội Thông Thiên Học là một trong những động lực mạnh mẽ mà chỉ riêng các Đấng Cứu Thế có thể đưa ra. Tôi xem Hội Thông Thiên Học là nhân chứng sống của ư thức cơi Bồ Đề mà thế giới vẫn chưa biết, nhưng hướng tới, [154] một phần có ư thức, nhưng phần lớn trong vô thức, nó khao khát. Hội, như nó vốn có, là tấm nền và hạt nhân của cơi Bồ Đề ở thế giới bên ngoài, phản ánh cơi Bồ Đề hay T́nh huynh đệ, chỉ đường dẫn đến T́nh huynh đệ trong ba Đối tượng vĩ đại của nó, đánh thức T́nh huynh đệ trong thế giới dưới vô số h́nh thức, phụ thuộc vào nguyên mẫu tối cao như được tiết lộ trong Đối tượng đầu tiên. Những người bắt đầu sẵn sàng với cơi Bồ Đề chắc chắn sẽ hướng về Hội như một biểu tượng và biểu hiện cơi vật chất của nó. Mặt họ quay về phía rạng đông; trong Hiệp hội Thông thiên học, họ t́m thấy Sứ giả của nó, và họ thêm tiếng nói của ḿnh vào Tiếng nói của B́nh minh kêu gọi thế giới thức tỉnh sang một ngày mới hơn.

Tôi cảm nhận bản thân Hội giống như một dăy Himalaya, với những đồng bằng sừng sững ở thế giới bên ngoài, với những ngọn đồi nhỏ hơn của Trường Bí truyền, và với những đỉnh cao dần và phạm vi môn đệ lên đến đỉnh điểm là những Siêu nhân cao cả tạo nên Ánh sáng và Sự sống bên trong. . Tôi thấy cái mà Hội phải trở thành - một kênh cho cơi Bồ Đề, cho ư thức cơi Bồ Đề đến thế giới bên ngoài. Tôi thấy rằng mặc dù tiêu chuẩn sống công chính thực sự ở nơi khác so với nhân loại, nhưng Hội Thông Thiên Học phản ánh tiêu chuẩn đó, và [155] rằng phong trào của chúng ta nhằm mục đích trở thành một thế giới trong thế giới - một thế giới từ tương lai, sống trong hiện tại như một ví dụ sống động về một lư tưởng đă được hiện thực hóa một phần. Hội Thông Thiên Học phải trở thành một Quốc gia Thế giới thu nhỏ, và các thành viên của nó là công dân của nó. Điều mà chúng ta khuyến khích thế giới làm, chính chúng ta phải làm. Trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, ư thức cơi Bồ Đề của chúng ta phải đang phát triển tích cực. Chúng ta phải đại diện cho T́nh Anh em trong cuộc sống hàng ngày, trong tôn giáo, trong chính trị, trong công nghiệp, trong giáo dục, trong quan hệ quốc tế. Tôi đă t́m cách truyền đạt một cái nh́n thoáng qua về ư nghĩa của điều này trong “Phần Úc: Một Tầm nh́n” (Xem Phụ lục E), v́ điều mà tôi đă viết ở đó về Úc mà tôi cho là đúng với mọi Bộ phận và toàn thể Hiệp hội. Giới luật của chúng ta có giá trị,v́ chúng tạo thành một sự tiết lộ Chân lư mà thế giới đă quên hoặc cần biết. Nhưng ví dụ dựa trên những giới luật này có giá trị hơn nhiều, v́ thà rằng Thông Thiên Học tốt hơn là nghe nó, v́ thà sống c̣n hơn là thấy.

Nếu chúng ta chỉ có thể sống Thông Thiên Học của chúng ta trong thế giới, chấp nhận thế giới vui vẻ chịu đựng nó, th́ có thể đă đến lúc thế giới sẵn sàng đau khổ một cách vui vẻ Bậc Thầy của chúng ta để sống [156] Thông Thiên Học của họ trong thế giới. Nhưng đối với một thế giới chưa hoàng hôn, ánh nắng mặt trời có thể đến an toàn chỉ bằng độ. Hăy để Hội Thông Thiên Học là b́nh minh báo trước ngày huy hoàng đó khi mà ở chính thế giới bên ngoài, Ṿng tṛn Anh em hùng mạnh sẽ hoàn thiện. Trong Hiệp hội không được có những vấn đề như những vấn đề làm biến dạng thế giới. Trong Xă hội-Nhà nước phải có t́nh đồng chí trong tất cả mọi thứ, là sự đa dạng của phong tục, quan điểm hoặc triển vọng những ǵ họ có thể.

Hội Thông Thiên Học vĩ đại hơn các thành viên của nó, không phải bóng ít hơn thực chất, ánh nắng mặt trời nhỏ hơn Mặt trời Không bao giờ chúng ta quên rằng ḷng trung thành chính yếu của chúng ta là đối với chính Hội, ngoại trừ bất kỳ thành viên nào hoặc từ bất kỳ niềm tin nào mà họ có thể nắm giữ. Chúng ta phải học cách nhận ra rằng không có sự đồng nhất nào của những người thiếu hiểu biết, của một số học thuyết cụ thể với toàn thể Xă hội, làm cho sự đồng nhất đó trở thành sự thật. Nó giống như thể một số người đi qua trước một ngôi biệt thự lớn và khi nh́n qua cửa sổ mở một căn pḥng với thảm xanh, đồ nội thất màu xanh lá cây, giấy dán tường màu xanh lá cây và đồ trang trí màu xanh lá cây nói chung, tuyên bố rằng toàn bộ ngôi nhà hoàn toàn là màu xanh lá cây. Trong dinh thự của [157] Xă hội là nhiều pḥng, mỗi pḥng mang một màu sắc riêng, nhưng tất cả đều nằm trong ngôi nhà và thuộc về một cộng đồng, mặc dù một số thành viên của cộng đồng sống trong một pḥng và những người khác ở trong một cộng đồng khác.

Hội là một trạm tiếp nhận tuyệt vời cho Brotherhood từ các thế giới bên trong, truyền nó giờ đây cụ thể dưới h́nh dạng của những Chân lư xác định, giờ đây thường được coi là lực lượng quan trọng. Thông qua Tinh thần Anh em sau này trong nhân loại được kích thích và t́m thấy biểu hiện tùy theo tính khí cá nhân và vị trí trong quá tŕnh tiến hóa. Tất cả đều được chào đón trở thành thành viên mà Brotherhood đang khuấy động, bất kể nó dưới h́nh thức nào. Hội là viết tắt của Brotherhood không đủ tiêu chuẩn, khuyến khích mọi phong trào, mọi cá nhân, chân thành cống hiến cho Brotherhood, là mục tiêu của họ. Không nghi ngờ ǵ nữa, có thể định nghĩa Brotherhood. Mỗi cá nhân nên có thể xác định nó ít nhiều một cách thỏa đáng cho chính ḿnh; và trên mọi cơi của ư thức, có một định nghĩa phù hợp với cơi,như tôi đă gợi ư trong định nghĩa của tôi về ư thức cơi Bồ Đề và Niết-bàn. Nhưng Hiệp hội không đưa ra định nghĩa. Nó yêu cầu từ mỗi hành động của anh ấy về T́nh Anh em, để anh ấy xác định nó theo ư muốn và khi anh ấy có thể.[158]

Tôi đă phải viết điều này, bởi v́ nó dường như tiếp nối từ quá tŕnh thiền định về phương pháp luân hồi của tôi đối với Hội. Đứng, như viết tắt của Hội, đối với cơi Bồ Đề ở thế giới bên ngoài, nó giống như một kiểu ngôi nhà nửa đường, giữa Niết bàn (và tất cả những ǵ ngoài Niết bàn), giữa lư tưởng mà chúng ta có thể nắm bắt (và tất cả những ǵ có thể nằm ngoài khả năng nắm bắt), và những cơi tự nhiên này thường ngự trên thế giới bên ngoài. Ngôi nhà nửa đường không được phép trở thành chướng ngại vật cho việc đi qua Ánh sáng mặt trời của Niết bàn đến vùng đồng bằng của thế giới bên ngoài bên dưới, mặc dù khi du hành qua môi trường dày đặc hơn, các tia sáng phải phát triển ít cường độ hơn. Chúng ta không bao giờ được quên sự thật rằng Hội chỉ là ngôi nhà nửa vời này, chỉ đơn thuần là một kênh cho Hội Anh em tự sửa đổi, v́ c̣n nhiều hơn Hội Anh em trước chúng ta,mặc dù chúng ta có thể vẫn chưa đạt được Huynh đệ. V́ vậy, chúng ta chỉ có thể hy vọng giữ được lư tưởng vĩ đại của ḿnh.

---

Tôi đặc biệt lưu ư rằng các vấn đề của cuộc sống bên ngoài của chúng ta không tồn tại trong Niết bàn. Niết bàn có thể có những vấn đề riêng của nó; nó chắc chắn không có của chúng ta. Tôi không biết [159]liệu tôi có thể phân biệt giữa một vấn đề được nh́n dưới ánh sáng của cơi Bồ Đề và được nh́n dưới ánh sáng của Niết bàn. Trong cả hai trường hợp, mọi t́nh huống góp phần vào việc tạo ra vấn đề đều được giải quyết hoặc chuyển đổi. Nó không c̣n là một vấn đề, v́ các yếu tố cấu thành vấn đề đă biến mất. Những yếu tố này là sản phẩm của các lực lượng ngăn cách, của sự vô minh, và không thể t́m thấy vị trí nào trong các thế giới cao hơn. Sự ích kỷ là căn nguyên của tất cả chúng đă phá vỡ mối liên kết của nó, không c̣n nguyên nhân nào để tồn tại. Thế giới cần có đầy rẫy những vấn đề mà chúng ta có thể thực hiện món quà của sự lựa chọn của Đức Chúa Trời, sự phân biệt đối xử. Nhưng ngày càng ít chúng ta cần phải lựa chọn một cách có chủ ư v́ sự lựa chọn thông qua kinh nghiệm trở nên tự động, theo bản năng, hay nói cách khác là trực giác.

Ở cơi Bồ Đề, chúng ta đạt đến sự Thống nhất. Trong Niết bàn, chúng ta là Ánh sáng, là trái tim của Hợp nhất, bản chất của bản thể nó. Theo nhiều cách, thế giới trở thành một nơi đơn giản và dễ sống hơn rất nhiều. Các giải pháp của các vấn đề là quá rơ ràng, tuy nhiên, toàn thế giới có thể khó chấp nhận chúng; và chúng không chỉ rơ ràng mà c̣n đơn giản, dễ thực hiện, miễn là chúng ta đủ lớn để nắm chắc chúng. Trong đó [160] Tất nhiên là nằm ở khó khăn. Tất cả những ǵ dẫn đến Ánh sáng là đúng. Tất cả những ǵ dẫn đến bóng tối là sai. Nó không c̣n là vấn đề về tín ngưỡng hay màu da, chủng tộc hay quốc tịch. Tất cả được cảm nhận dưới góc độ Ánh sáng lớn hơn hoặc nhỏ hơn. “Hăy có ánh sáng,” chúng ta lặp lại. "Nhiều ánh sáng hơn!" chúng ta cảm thán, với Goethe. Ư thức ngày càng tăng về Niết bàn làm tăng cường Ánh sáng của con người chúng ta - chính thế giới này càng tươi sáng hơn cho sự xâm nhập của một trong những đứa con của nó vào Niết bàn - và bóng tối dưới bất kỳ h́nh thức nào ngày càng phát triển không tự nhiên. chúng ta loại trừ màu đen ngay cả với những biểu hiện có vẻ không đáng kể nhất của nó, chẳng hạn như trong trường hợp mực in hoặc trang phục và chúng ta chỉ sử dụng nó faute de mieux , đang bị phản đối. Không có ǵ đen cả trong Niết bàn hay trong cơi Bồ Đề. Cuộc sống đơn giản hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó. Sự phức tạp là vũng lầy của sự thiếu hiểu biết. Chúng ta càng biết nhiều th́ cuộc sống càng trở nên đơn giản. Không có ǵ là khó nếu chúng ta muốn làm. Nó không khó để thực hiện ngay cả khi chúng ta phải làm một ḿnh, chống lại đám đông, miễn là chúng ta muốn làm. Ở đâu có ư chí, ở đó có con đường.

Thật thú vị khi xem xét một vấn đề đặc biệt, chúng ta hăy nói, vấn đề công nghiệp. Giải pháp là ǵ? Rơ ràng là t́nh đồng chí, trọn vẹn [161] mối quan hệ thông công giữa hai hạng người lao động mà ở đây chúng ta gọi là chủ lao động và người được tuyển dụng - đúng hơn là làm sai lệch thuật ngữ v́ người được tuyển dụng thuê người sử dụng lao động nhiều như người chủ thuê người được tuyển dụng. Ở những vùng cao hơn có mối tương giao này. Không có ǵ khác có thể tồn tại. Ở các thế giới thấp, khó khăn là để có được nó. Ở những thế giới cao hơn th́ không thể tránh được. Giải pháp của vấn đề công nghiệp nằm ở việc hai bộ phận làm việc cùng nhau như một, v́ sớm muộn ǵ chúng cũng phải làm việc. Nói th́ dễ hơn làm. Tuy nhiên, nó phải được thực hiện dễ dàng như đă nói, v́ nó là sự thật cuối cùng. Với t́nh anh em của cả hai bên, đó sẽ là một sự thật hoàn hảo. Với t́nh anh em của cả hai bên, điều đó trở nên không thể. Không có sự ép buộc nào từ đó sẽ không bao giờ mang lại điều đó;không có luật pháp hoặc trọng tài dưới bất kỳ h́nh thức nào. Tất cả những điều này là thỏa hiệp, mặc cả, giữa sự thật và giả dối, và không thể kéo dài. Phải có sự thôi thúc từ bên trong.[162]
 

CHƯƠNG IX

ĐIỀU CHỈNH THÊM


Nh́n xuống bản thân ḿnh từ quan điểm của ư thức cơi Niết Bàn, tôi thích thú nhất khi cảm nhận ấn tượng đầu tiên của tôi là khi xem một chiếc máy phát điện ngắt điện, nhưng chỉ với một phần của máy móc đang hoạt động. Tôi thấy những tiềm năng to lớn vẫn chưa được hé mở, chỉ có một số sức mạnh đang thực sự hoạt động, và thậm chí chỉ một phần. Tôi ngạc nhiên về những khả năng - tôi nên nói về những điều chắc chắn - của tương lai, nhưng tôi nghĩ rằng tôi c̣n ngạc nhiên hơn khi biết rằng tôi là một phần không thể thiếu trong chính Chúa của chúng ta là Mặt trời. Tôi nghĩ, tôi nhận thấy, một sợi dây liên kết không đứt đoạn giữa Mặt trời và bản thân tôi, cũng như giữa Mặt trời và vạn vật. Kết nối này đối với tất cả các ư định và mục đích là một kết nối vật chất, v́ mặc dù kết nối là kết nối Ánh sáng, nhưng Ánh sáng đó được cấu tạo bởi các hạt,và nó hoạt động khá [163] sự thay đổi thể chất đáng kể trên cơ thể tôi cũng như các cơ thể khác của tôi. Ánh sáng có trọng lượng, khối lượng, động lượng. Do đó, tôi là hạt nhân của lực trong các hạt nhân của lực lớn hơn, bên trong Con người trên trời, bên trong chính Mặt trời, ngay cả khi Ngài là hạt nhân của lực trong một hệ thống vẫn lớn hơn. Theo một quan điểm, do đó, toàn bộ hệ thống mà Mặt trời là trái tim là một thể rắn với mọi bộ phận được kết nối chặt chẽ và liên quan với nhau như các bộ phận khác nhau của cơ thể chúng ta.

Do đó, tôi là một hệ mặt trời thu nhỏ, với mặt trời ở trung tâm, với các hành tinh, với tất cả các đặc điểm - ở dạng thu nhỏ - của hệ mặt trời như chúng ta biết. Tôi có tái tạo trong ḿnh những chuyển động của hệ mặt trời không? Các phần của tôi có xoay quanh một phần trung tâm của tôi không? Phần trung tâm của tôi có xoay quanh không? Tại tất cả các sự kiện, toàn bộ con người tôi xoay quanh, v́ ít nhất tôi xoay quanh thế giới mà tôi là một phần. Nhưng nếu tôi không nhầm, có những cuộc cách mạng khác nhau. Tôi dường như thấy ḿnh là một khối phối hợp của các thế giới xoay ṿng phức tạp, khiến tôi nhớ đến số lượng bánh xe Catharine trong một màn pháo hoa. Tôi dường như thấy các trung tâm lớn khác nhau (luân xa) quay trong chuyển động phối hợp quanh một trái tim trung tâm mà dường như không phải là luân xa tim mà là [164] chakra vô h́nh, có lẽ là Chân thần, nếu chúng ta có thể gọi Chân thần là trung tâm. Nếu nó không có vẻ ǵ là lố, tôi nên nói rằng tôi thấy ḿnh là một loại pháo hoa được tôn vinh, một phần của pháo hoa vẫn được tôn vinh hơn, với Vũ trụ là màn tŕnh diễn pháo hoa tối cao trên quy mô không thể tưởng tượng được. Nhưng những pháo hoa này liên tục, và không bắn ra ngoài.

Điều làm tôi kinh ngạc hơn bất cứ điều ǵ khác là tiềm năng, kỳ diệu ngoài lời nói, ngay cả những mảnh vụn nhỏ nhất của bản thân. Tôi nh́n lên bầu trời với vô số cḥm sao của chúng, và tôi thấy tất cả những điều này được phản ánh trong từng nguyên tử của con người tôi. Có đủ tiềm năng trong mỗi và mọi nguyên tử để xây dựng tất cả những ǵ tôi thấy xung quanh ḿnh. Một nguyên tử, vũ trụ như nó vốn có với ṿng hạt nhân trung tâm xoay quanh các hành tinh cấu thành của nó, là một vũ trụ được thu nhỏ, chứa trong ḿnh mọi yếu tố cần thiết cho sự phát triển của mọi cơi và mọi vương quốc tự nhiên. Điều này nghe có vẻ là một sự phóng đại vô lư, nhưng nó là sự thật - rơ ràng là đúng - v́ mọi nguyên tử đều bị giam cầm Sun-Life, Sự sống đó đă mang Vũ trụ của chúng ta, với tất cả những phức tạp tuyệt vời của nó, thành hiện thực.

Nh́n vào Thiên đàng và nhận biết vinh quang của Đức Chúa Trời. Nh́n chằm chằm vào chính ḿnh và nó như thể bạn [165] đang nh́n vào sự phản chiếu của những sự rộng lớn này. Quả thực bạn đang nh́n vào h́nh ảnh phản chiếu của họ. Có nhiều thiên văn học về cơ thể con người cũng như thiên văn về các v́ sao, và từ cấp độ của ư thức cơi Niết Bàn, rơ ràng có thể nhận thức được sự đồng nhất cơ bản giữa thiên văn học của mô h́nh thu nhỏ - bản thân tôi - và mô h́nh vũ trụ vĩ mô - các tầng trời. Tôi chắc chắn nhận thức được tiềm năng Niết-bàn trong mỗi nguyên tử của con người tôi, và tôi nhận thấy thực tế là trung tâm của hệ thống của tôi đang thức tỉnh thành tiềm năng cơi Niết Bàn, để các nguyên tử của bản thể tôi có thể được phân biệt rơ ràng với các nguyên tử của một người chưa được phát triển. đến mức độ này. Hơn nữa, tôi phải nói rằng những phát ra từ tôi, những bức xạ của tôi, những xung động của tôi, những “nhát bóp” của tôi, có được sự sáng chói được thêm vào một cách dễ nhận thấy về tài khoản này,như họ đă làm ở tất cả các giai đoạn mở rộng ư thức thấp hơn. Theo đuổi thực tế này đến kết luận hợp lư của nó, mọi ư nghĩ tốt, cảm giác tốt, lời nói tốt, hành động tốt - tất nhiên là bản thể tốt, là một thuật ngữ tương đối - đều làm tăng thêm vẻ rực rỡ của riêng nó cho cả cá nhân nói chung và cho sự tỏa sáng của anh ta. Toàn bộ thế giới tươi sáng hơn (có thể nhận thức được ở mức độ nhạy cảm cần thiết) v́ điều tốt đẹp nhất, nghĩa là càng ngày càng nhỏ bé nhất [166] sự hài ḥa tích cực, trong bất kỳ phần nào của ư chí thấp hơn, với Di chúc phổ quát.

Tôi nhận thức rằng sự thức tỉnh của ư thức cơi Niết Bàn ở trung tâm có nghĩa là sự nâng cao mức độ ư thức trong mọi phần của con người tôi. Mọi bộ phận đều tiến lên một bước, hoặc hướng vào trong ư thức. Bắt đầu có một sự cải tiến mới trong mỗi cơ thể và trong mọi bộ phận của mỗi cơ thể; và điều này không chỉ đúng, mà c̣n đúng khi toàn thế giới đạt được tiến bộ đáng kể trong việc mở rộng ư thức, và có nhiều Ánh sáng hơn, nhiều Hợp nhất hơn, trong nguyên tử thành phần nhỏ nhất của nó. Rơ ràng điều này phải là như vậy, theo quan điểm của mối liên hệ mật thiết giữa mọi bộ phận, về bản sắc của mọi sự sống giữa vô số sự đa dạng về h́nh dáng của nó. Do đó, một dịch vụ cho bất kỳ phần nào của thế giới, cho dù ở phạm vi nhỏ, là một dịch vụ cho toàn thế giới, và ngược lại . Tất nhiên, lẽ thật này cũng áp dụng như nhau đối với sự bất đồng.

Tôi dường như nhận ra một ư nghĩa mới cho cụm từ: "Hăy quan tâm đến công việc của riêng bạn." Tôi có cả một vũ trụ để chăm sóc, trong đó tôi là đại diện khiêm tốn của Thái Dương Thượng Đế của chúng ta. Tôi có nhiều khả năng có thể làm để chăm sóc thế giới này của ḿnh, đặc biệt là khi tôi nhớ nó ảnh hưởng mạnh mẽ đến tất cả các thế giới khác xung quanh tôi như thế nào. Có thể là [167] nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ một lúc hoặc nhiều thế giới trong vùng lân cận của tôi, trong trường hợp đó tôi phải bận tâm đến việc kinh doanh của họ một chút, nhưng với sự tôn trọng lớn nhất, v́ tôi có thể biết rất ít trong số này những thế giới khác, ít hơn nhiều so với những ǵ tôi biết về riêng tôi - và tôi biết rất ít về những điều của riêng tôi! Do đó, mối bận tâm chính của tôi, nhưng không có nghĩa ích kỷ, phải ở với thế giới của tôi, với sự thuần khiết và rực rỡ của nó, để nó có thể trở thành một niềm vui cho chính nó, và do đó một niềm vui cho những thế giới khác.

Quan niệm mới về cuộc sống - về cuộc sống của chính tôi, và về tất cả những cuộc sống khác - mà tôi có được thông qua nhận thức về bản thân không chỉ như một thế giới mà c̣n là một vũ trụ của các thế giới, các h́nh thức, quả thực là một con đường khám phá hấp dẫn nhất. Tôi không nghĩ rằng ḿnh đă hiểu được tầm quan trọng ấn tượng của mối quan hệ giữa “tôi” trong thế giới vi mô và vũ trụ vĩ mô cho đến khi tôi xem xét cả hai khía cạnh của ư thức cơi Niết Bàn. Ư nghĩa này tự bộc lộ theo hai hướng nổi bật. Đầu tiên, vinh quang. Thứ hai, trách nhiệm. Về phần đầu tiên, tôi hy vọng tôi đă có thể truyền tải một điều ǵ đó ít nhất về vinh quang của Niết bàn ngay cả trong những mô tả tạm dừng mà tôi đă mạo hiểm đưa ra trong các trang trước. Về trách nhiệm, điều này đến với tôi khi nhận ra rằng [168] như Mặt trời là Vinh quang của Vũ trụ của Ngài, v́ vậy tôi phải học cách trở thành vinh quang của tôi. Thật vậy, tôi là một Mặt trời trong thu nhỏ cực nhỏ. Tôi là Mặt trời của bản thể tôi. Tôi là đại diện khiêm tốn của Thái Dương Thượng Đế của chúng ta. Tôi ngước nh́n về phía Ngài. Tôi thấy một chút của Ngài đối với tất cả thế giới. Và tôi thấy rằng v́ Ngài là đấng tối cao đối với Vũ trụ của Ngài, nên tôi cũng phải là đấng tối cao đối với vũ trụ của ḿnh. Tất cả chúng ta đều là Mặt trời của Ngài, với các vũ trụ để chăm sóc và dần dần phát triển, v́ Ngài đă phát triển Ngài một cách vinh quang. Vũ trụ không có là lời hứa hiện thân về sự hoàn thành cho tất cả các vũ trụ nhỏ hơn h́nh thành nên bản thể của nó. Tôi ngước nh́n về phía Mặt trời, và hiển nhiên trước mắt tôi tỏa sáng, như từ tương lai, sự tôn vinh tối cao và tất yếu của bản thân.

Mặt trời đang nhân lên chính Ngài trong chúng ta. Và tôi không biết rằng ngoài Mặt trời huy hoàng của chúng ta c̣n có những Mặt trời huy hoàng hơn nữa? Vậy th́ giới hạn nào cho sự bộc lộ của con người? Anh ấy đă thăng lên từ vô cùng nhỏ bé; anh ta sẽ đi lên đến sự vĩ đại vô hạn. Thiên đàng về chúng ta đứng ra bảo đảm và chứng kiến. Mọi định luật mà thiên văn học công nhận liên quan đến Vũ trụ nói chung đều chạy như nhau ở mọi phần. Không có a. chức năng đơn lẻ trong Vũ trụ lớn hơn mà không có một chức năng nào khác trong [169] nhỏ hơn. Và khi chúng ta đọc về cách thức mà một Vũ trụ h́nh thành, chúng ta hăy nhớ rằng chúng ta có một mô tả - tất nhiên là hoàn toàn không đầy đủ - về một Đấng vĩ đại-trở thành Thượng đế nào đó bước vào Hy sinh hùng mạnh, chính nó từ một quan điểm khác ngay từ đầu. về một sự mở rộng mới về Bản thể của Ngài, hướng dẫn đến Thần tính tự ư thức tất cả các phần Bản chất của Ngài vốn không có sự Tự ư thức hoàn toàn của Ngài, cho dù chúng có thể ở giai đoạn nào của ư thức kém hơn. Đức Chúa Trời tự nhân ḿnh lên từng phần của chính Ngài và kết quả là Đức Chúa Trời tự ư thức về mọi phần. Mỗi hạt giống đều trở thành một Bông hoa vĩnh cửu hoàn hảo; cũng như một cánh hoa đẹp hơn.

Tôi ví von về cây sồi và quả sồi của nó. Đức Chúa Trời giống như cây sồi, và mọi bộ phận của Ngài là một cây sồi. Khi mỗi cây sồi lớn lên, cây sồi cũng phát triển theo; và một số quả acorns đang ở một giai đoạn phát triển, những quả khác ở các giai đoạn khác. Có một vũ trụ cây sồi, và khi một loạt các cây sồi vượt qua giai đoạn hoàn toàn là cây sồi, một loạt khác sẽ thay thế. Do đó, có một loạt các sự phát triển vô tận ở tất cả các giai đoạn, và bản thân cây sồi cha lớn lên khi sự sống bên ngoài của nó phát triển, v́ dù sao th́ quả sồi có thể rơi ở chỗ này chỗ khác, bị gió thổi bay đi nơi khác, cuộc sống duy nhất [170 ] hợp nhất cha mẹ và con cái, và sự phát triển của mỗi người sẽ phản ứng với tất cả những người c̣n lại. Và dần dần một số quả sồi phát triển thành cây sồi, và tự chúng sinh ra quả cây. Cây sồi trở thành một khu rừng. Thái Dương Thượng Đế của chúng ta trở thành một khu rừng của Mặt trời. Đây là sự hoàn thành của cây sồi đối với chính ḿnh. Đây là sự hoàn thành của Chúa đối với chính Ngài. Đây là sự hoàn thành của chúng ta về chính ḿnh. Cây sồi có mùa của ḿnh để mang quả. Đức Chúa Trời có các mùa của Ngài không? Hay với Đức Chúa Trời là quá tŕnh biểu lộ liên tục, một ḍng sự sống bất tận phát xuất từ ​​Bản thể của Ngài?

Niết bàn dường như đang đến gần tôi, hoặc có lẽ trung tâm của tôi chắc chắn, chậm răi, chuyển dịch sang cơi Niết Bàn, đến nỗi tôi ngày càng thấy ḿnh liên hệ nhiều hơn mọi giai đoạn và đặc điểm của thế giới bên ngoài với nguyên mẫu hoặc đối chứng của nó. Tôi đă đi đến kết luận rằng không có ǵ trên thế giới này, hoặc không có ǵ cho vấn đề đó, mà ở một mức độ nào đó không phải là sự phản ánh của Niết bàn. Thế giới bên ngoài rốt cuộc là Niết bàn khách quan, Niết bàn dày đặc, bóng dáng của Niết bàn. Mọi cơi bên dưới là h́nh ảnh phản chiếu của cơi - của tất cả các cơi - ở trên.

Sự đối tượng hóa, sự dày đặc, cái bóng, sự phản chiếu, có thể là một sự biến dạng, nhưng thôi, tôi nghĩ, như tôi đă đề xuất ở những nơi khác, [171] khi nó đă hoàn thành mục đích của ḿnh. Không có sự biến dạng tuyệt đối, chỉ có sự biến dạng tương đối, và theo từ "sự biến dạng", do đó, tôi phải có nghĩa là một dạng không đủ với mức độ mở ra đạt được bởi một cuộc sống cụ thể có thể đang được đề cập. Điều đó là bất cập là sai. Điều đó là đủ, hoặc có lẽ nhiều hơn là đủ, là đúng. Khi tôi viết điều này, tôi tự hỏi liệu có điều ǵ ở thế giới bên ngoài về cơ bản là sai, hoặc nếu điều tồi tệ nhất là chúng không thể tránh khỏi, với những điều kiện nhất định mà bản thân nó có thể không tồn tại. Lấy ví dụ, một cửa hàng rượu. Về cơ bản, tôi có khuynh hướng quyết định dứt khoát rằng một cửa hàng bán rượu là sai lầm. Nhưng rồi tôi tự hỏi bản thân rằng liệu một cửa hàng bán rượu có thể không phải là nơi duy nhất, trong hoàn cảnh hiện tại,trong đó một số người có thể quên điều mà họ không bao giờ cần phải biết. Cuộc sống rất xám xịt đối với nhiều người. Đôi khi họ phải quên đi độ xám của nó, nếu họ không thể thay đổi nó. Ngôi nhà công cộng tạm thời giải quyết một cách ghê rợn những vấn đề của cuộc sống cho nhiều người. Và ở mức độ này các cửa hàng bán rượu có thể đă từng “đúng”. Nhưng họ có cần đúng nữa không? Họ phải đúng [172] c̣n nữa không? Chúng ta vẫn đang ở mức độ tiến hóa rất thấp nếu họ vẫn đúng. Về phần ḿnh, tôi nghĩ rằng họ đă hoàn toàn sai lầm. Khốn cho những người trong chúng ta mà tội này đến! Nhưng cho đến khi chúng ta có thể cung cấp thứ ǵ đó tốt hơn để thay thế nó, th́ ngôi nhà chung vẫn c̣n. Tôi có làm tổn thương cảm xúc của độc giả hay gây sốc cho họ khi nói rằng ngôi nhà chung đại diện cho một nỗ lực đáng thương của con người nhằm phản ánh sự tự nhận thức vinh quang mà sau đó mỗi người chúng ta khao khát trong trái tim ḿnh? Xấu hổ cho chúng ta rằng chúng ta phải chịu đựng sự biến dạng ghê tởm đến mức sống ở giữa chúng ta; xấu hổ hơn nhiều cho chúng ta những người chịu đựng nó hơn là những người bị thúc đẩy đến nó.

Điều này đưa tôi đến điểm mà tôi muốn thực hiện. Mỗi người trong chúng ta phải không ngừng cố gắng để sống theo những tiêu chuẩn cao nhất của chính ḿnh, chứ không phải theo những tiêu chuẩn thông thường đại diện cho những tiêu chuẩn thấp hơn mức cao nhất, ít nhất là cho đến nay đối với những người mà các giáo lư Thông Thiên Học hấp dẫn. Sự cần thiết của điều này nảy sinh trong tôi rất mạnh mẽ vào thời điểm mà các tiêu chuẩn mà cho đến nay đă đủ với tôi không c̣n đủ nữa. Quy ước của thế giới cũ của tôi không phải là quy ước của cái mới, và tôi phải thay đổi cho phù hợp. Có phải là không đúng khi nói rằng các quy ước của [173] thế giới trước chiến tranh không phải là quy ước của thế giới sau chiến tranh, hay không nên như vậy, và thế giới cần thay đổi cho phù hợp? V́ vậy, nó là với tôi. Thế giới tiền cơi Niết Bàn hoàn toàn khác với thế giới cơi Niết Bàn, và hầu như không có một chi tiết nào của cuộc sống không cần điều chỉnh lại, bởi v́ mọi thứ được tiết lộ trong một Ánh sáng mới - theo nghĩa đen là trong một Ánh sáng mới.

Tôi vô cùng ấn tượng bởi sự khác biệt phi thường trong các giá trị của ngôn từ. Từ điển là một cuốn sách mới đối với tôi, đối với mỗi từ trong đó - tôi sẽ nói một nghĩa mới, nhưng chắc chắn là một sức mạnh mới. Từ ngữ là vũ trụ quyền lực, nguyên tử quyền lực, và chúng được phát nổ khi được thốt ra. Sức mạnh trong chúng được giải phóng và tiếp tục công việc lặt vặt của nó. Có một số từ là việc vặt xấu xa, và việc vặt tốt khác? Trong một số người, có quyền lực nào tạo nên sự công b́nh, trong khi ở một số người khác có quyền lực tạo nên sự bất chính tương đối? Tôi vẫn chưa kiểm tra câu hỏi. Trong khi đó, tôi gần như kinh hoàng trước sức mạnh của ngôn ngữ và sức nặng của việc sử dụng từ ngữ một cách bất cẩn. Cho đến khi chúng ta biết những ǵ chúng ta làm, có thể chúng ta sẽ được tha thứ; nhưng khi chúng ta bắt đầu biết ḿnh làm ǵ, th́ không có lời biện minh nào cho một sự tha thứ [174] có nghĩa là bởi v́ ư chí đằng sau lời nói rất ít mạnh mẽ, do đó kết quả ít nhiều là không đáng kể, hoặc lực lượng đối trọng được đưa vào để vô hiệu hóa hiệu ứng. Trong một trường hợp có sự tha thứ từ bên trong, trong trường hợp khác là sự tha thứ từ bên ngoài.

Trong lúc này, tôi mải mê ngắm nh́n những chiếc b́nh được tạo ra bởi chính lời nói của tôi và những ǵ tôi nghe được từ môi những người xung quanh. Một số từ làm tôi kinh khủng. Tôi phải cẩn thận để tránh chúng. Tôi tự hỏi tại sao họ không làm phiền tôi trước đây. Nhưng thực tế là tôi có thể bị tổn thương bởi chính ḿnh, tôi coi đó là một dấu hiệu tốt. Điều đó có nghĩa là theo thời gian, tôi có thể sống bên ngoài cái tôi thấp kém của ḿnh, và để so sánh cái lớn hơn với cái nhỏ hơn và điều đó cũng có nghĩa là tôi có thể hiểu, như một vấn đề thuần túy về trí nhớ cá nhân, làm thế nào để người khác không bị ảnh hưởng bởi điều đó. mà chỉ một thời gian ngắn trước đây dường như không có nghĩa là bất ḥa đối với tôi; Tôi cũng không được mong họ rung động, hay mất kiên nhẫn v́ họ không buồn, đơn giản bởi v́ tôi bây giờ đang bị kích động bởi một điều ǵ đó mà cho đến nay không hề gây sốc chút nào.Tôi thấy rơ ràng rằng có rất ít công dụng trong việc đạt tới ư thức cơi Niết Bàn trừ khi sự đạt được như vậy kích thích ngay từ đầu.[175] Thành tựu thực sự, trong bất kỳ lĩnh vực hoặc lĩnh vực nào của cuộc sống, đều sâu sắc hơn trong từng điểm một, và thực tế của thành tựu có thể được đo lường bằng sức mạnh hợp nhất ngày càng tăng. Điều chắc chắn thúc đẩy sự kết hợp là thành tựu, điều đó hoàn toàn không phải là lợi ích thực sự, bất kể thế giới bên ngoài có thể gọi nó là ǵ.

Yếu tố cơi Niết Bàn mới này không chỉ sửa đổi sâu sắc sự đánh giá của tôi về ngôn ngữ, mà c̣n về sự đánh giá của tôi về mọi thứ khác, về con người, về cảnh quan, về thành phố, về động vật, về kinh doanh, về thú vui. Yếu tố mới của ư thức cơi Niết Bàn xâm nhập vào vạn vật, hay tôi nói đúng hơn là đột nhiên được nhận thức trong vạn vật cũng như trong bản thân tôi, và hiệu quả là nh́n vào một thế giới mà người ta chưa từng thấy trước đây. Như tôi đă đề xuất, các ngôn ngữ tôi biết là ngôn ngữ mới, v́ các từ bây giờ sở hữu các ư nghĩa và mối quan hệ chưa được hiểu cho đến nay.

Sách cũng vậy. Tôi không nghĩ rằng sự thay đổi ư thức ở bất cứ nơi nào hiện tại được đánh dấu nhiều hơn trong bất kỳ trường hợp nào hơn là trong sách. Hôm nọ, tôi đến một trong những hiệu sách lớn nhất của chúng ta, và tôi thấy ḿnh đang ở giữa một mớ âm thanh kỳ lạ. Mọi âm lượng đều được phát ra. Trong mỗi cuốn sách, tác giả của nó nói lên thông điệp của ḿnh - trong một số trường hợp, một cách mạnh mẽ, rơ ràng, đầy tinh thần; trong [176] các trường hợp khác, ở thái cực khác, mơ hồ, không có chủ đích, thô tục, có lẽ, thường xấu xí, hoặc đôi khi có h́nh thức được đẽo gọt khéo léo đến mức trống rỗng mục đích. Mỗi tác phẩm là một bản phối âm, thường là một bản phối âm chói tai, nhưng đôi khi là một bản giao hưởng tuyệt đẹp. Mỗi cuốn sách cũng vậy, là một sơ đồ ánh sáng, một sơ đồ ánh sáng buồn tẻ, một sơ đồ ánh sáng tồi tệ, một sơ đồ ánh sáng rơ ràng, sáng sủa, bây giờ và sau đó là một sơ đồ ánh sáng tuyệt đẹp. Tôi đă không thể theo dơi khám phá này, nhưng tôi biết rằng sách vẫn c̣n sống, một số đang ở trong t́nh trạng man rợ, và do đó có sự tiến hóa dần dần thành sách của Chúa, chẳng hạn như Kinh thánh, và những sách khác ít hơn, nhưng tuyệt vời. Tôi không thể theo đuổi thêm chủ đề hấp dẫn này, nhưng sẽ nhận ra rằng sách giờ đây không c̣n là chủ đề đơn thuần nữa, chúng là những sinh vật sống, mà người tạo ra chúng có trách nhiệm nghiêm túc,mà nói và thể hiện ảnh hưởng của họ xung quanh họ. Một cuốn sách trong pḥng là một yếu tố mà chúng ta phải tính đến; thư viện là một lực lượng mạnh.

Một trong những tác động gây kinh ngạc nhất từ ​​sự thức tỉnh của ư thức cơi Niết Bàn là liên quan đến việc cử hành Chúa Giêsu Thánh Thể. Khi tôi vinh dự được cử hành Bí tích trọng đại này tại Nhà thờ St. Alban, Sydney, lần đầu tiên sau [177] khi bắt đầu thực hiện chuyến hành tŕnh khám phá trong Cơi Ánh sáng, tôi nhận thấy rằng một sự thay đổi phi thường đă xảy ra. Trong mọi trường hợp, buổi lễ là ấn tượng nhất, nhưng trước đây tôi chưa bao giờ ư thức được sức mạnh của nó, và tôi đă cố gắng lần theo nguồn gốc của ư thức mới thức tỉnh này. Đối với tôi, dường như Bí tích kỳ diệu này đang diễn ra mọi lúc trên mọi cơi. Khi chúng ta kỷ niệm nó ở đây, chúng ta chỉ đơn thuần là đưa ḿnh vào mối quan hệ có ư thức với các quá tŕnh vĩnh cửu của nó, trở thành những kênh không bị cản trở để biểu hiện nó trong và qua chính chúng ta. Rơ ràng, tôi nghĩ, hành động ăn mừng trên cơi vật chất là sự tập hợp riêng biệt của các lực lượng thiết yếu của. Thánh Thể,để chúng ảnh hưởng đặc biệt đến môi trường xung quanh khi buổi lễ diễn ra.

Nhưng tôi cũng thấy rằng Chúa Giêsu Thánh Thể là biểu hiện của Quy luật Sự sống đang phát triển. Do đó, các tiến tŕnh của Bí tích Thánh Thể luôn hoạt động, cũng như các tiến tŕnh của tất cả các Bí tích cao trọng khác. Các bí tích là hy tế, biểu hiện của sự hy sinh vĩnh viễn và liên tục của Thiên Chúa. Bản thân chúng ta và tất cả những người đang sống, là hiện thân của những hành động hy sinh của Thiên Chúa, và Thánh Thể là một phương thức phát triển của vạn vật. Tôi [178] ư thức một cách tuyệt vời về điều này vào mọi thời điểm của lễ kỷ niệm. Ngay từ đầu, tôi đă ư thức rơ ràng về việc thể hiện, khơi gợi, vận dụng, sức mạnh Thánh Thể trên một cơi khác với thể chất, để những lời nói và hành động vật chất dường như chỉ là tiếng vọng của những âm thanh thực, và tôi đă thực hiện chuyển động cơ thể như trong một giấc mơ.

Theo lời nói, "Cầu xin Chúa thanh tẩy cho tôi để tôi có thể thực hiện Công việc của Ngài một cách xứng đáng", nó giống như thể việc thanh tẩy diễn ra dưới dạng một bản dịch của chính tôi ở nơi khác, thực tế là ư thức cơi Niết Bàn, và ở cấp độ đó, tạo ra một kênh đặc biệt cho Ánh Sáng Thánh Thể chiếu xuống vật chất của cơi vật chất qua mọi cơi trung gian, để tác động đến mọi nơi một nồng độ đặc biệt của hoạt động Thánh Thể đă hiện hữu. Tôi nhận thấy mọi hành động vật chất từ ​​đầu đến cuối đă giúp ích như thế nào trong việc chuẩn bị cơi vật chất cho việc tiếp nhận các lực lượng hùng mạnh đang khuấy động vẻ vang ở nơi khác. Tôi nghe thấy ở một mức độ dần dần đan xen những nốt nhạc đẹp đẽ thành một bản giao hưởng âm thanh kỳ diệu đạt đến một sự chết chóc kinh ngạc khi diễn ra quá tŕnh hóa thân của Bánh ḿ và Rượu,một apotheosis tái tạo trong mỗi người chúng ta trong hành vi Rước lễ và, [179] đẹp như nhau nhưng khác nhau, trong hai Phép lành lớn ở cuối.

Ở cấp độ cao hơn, cơi Niết Bàn, bắt đầu có sự giao thoa không thể diễn tả của Ánh sáng, với những tia sáng chói lọi xuyên thấu ở mỗi giai đoạn lớn. Tôi không biết liệu ḿnh có ư thức đồng thời trên một số cơi hay đó là trường hợp đi nhanh từ cơi này sang cơi khác. Có thể là như vậy, trên cơi vật chất, mọi lời nói được thốt ra, mọi hành động được thực hiện, mọi bước đi, dường như sống động với sức mạnh, với những xung lực phát ra lớn lao theo mọi hướng.

Đối với bản thân tôi, xét về cơi vật chất, tôi đang ở trong một giấc mơ, trung tâm của ư thức đang thức của tôi đă tự chuyển đi nơi khác. Nhưng t́nh trạng trong mơ này hoàn toàn không phải là trạng thái giảm hiệu quả trên cơi vật chất. Ngược lại, tôi biết rằng tôi đă hoạt động hiệu quả hơn nhiều so với b́nh thường bởi chính t́nh trạng mộng tinh, đó là dấu hiệu của việc giảm thiểu nhiễu tĩnh của cơ thể vật chất do mật độ của thành phần của nó. Cơ thể vật chất đă được thăng hoa đến mức tối đa để dễ dàng truyền các lực sinh ra trên các cơi cao hơn, và t́nh trạng mộng tinh là kết quả của một quá tŕnh làm việc rất có ư thức từ [180] bên trong chứ không phải từ bên ngoài. Cơ thể vật chất chỉ là cửa sông mở ra biển sự sống bên ngoài. Xa xa là những ngọn núi hùng vỹ tạo thành sông và đổ ra biển.

Tôi tự hỏi liệu ḿnh có thể làm rơ được ảnh hưởng của việc rút lui trung tâm ư thức từ cơi bên ngoài vào bên trong hay không. Tôi cho rằng ảnh hưởng của mọi Khởi đầu không chỉ đơn thuần là sự mở rộng chu vi của tâm thức, mà c̣n là một sự sửa đổi rất rơ ràng ở trung tâm của ư thức, có vẻ như mang bản chất của sự rút lui vào một vùng bên trong, bởi v́, sau mỗi Bước, người ta thấy ḿnh từ một quan điểm sống trong một lĩnh vực ư thức mới hơn là trong một lĩnh vực cũ. Trường mới này là một trường tinh vi hơn, một trường nguyên mẫu hơn, và sự rút lui rơ ràng vào bên trong trung tâm ư thức là do thế giới ư thức cũ đă mất đi một số ư nghĩa tối cao và độc quyền của nó. Nó không c̣n có thể chính xác chia sẻ sự chú ư của sư tử.Nó phải chiếm vị trí của nó giữa các thế giới khác, một nơi phù hợp với vị trí của nó trong cuộc sống. Nó không c̣n có thể chiếm toàn bộ tiền cảnh của bức tranh. Các thế giới khác khẳng định vị trí của ḿnh một cách chính xác, và thế giới cũ phải nhường chỗ cho họ.[181]

Việc lấy đi đầu tiên trong số những Khởi đầu vĩ đại đồng bộ với sự khởi đầu của sự nghỉ hưu của trung tâm ư thức về cơi Bồ Đề - cơi của sự Hợp nhất. Quá tŕnh này trở nên mạnh mẽ hơn trong quá tŕnh Khởi đầu lần thứ hai và thứ ba, và có vẻ như trung tâm tâm thức cần được thiết lập vững chắc trong cơi Bồ Đề vào thời điểm thành quả của giai đoạn đó đang được thu thập. Sau đó, ở phần thứ tư của cuộc Đại Khai Tâm, trung tâm của tâm thức có xu hướng vẫn di chuyển vào bên trong hơn nữa, và bắt đầu trở thành ngôi nhà trên cơi Niết Bàn, một quá tŕnh nên hoàn tất ở ngưỡng cửa của phần năm của Đại Khai Tâm.

Theo kinh nghiệm của riêng tôi, chắc chắn là chính xác khi nói về sự rút lui hoặc nghỉ hưu của trung tâm ư thức, nếu chúng ta chỉ nh́n vào những ǵ đă xảy ra từ một khía cạnh. Tôi cảm thấy có thể nói khá chắc chắn rằng cơi niết bàn bây giờ là ngôi nhà thực sự của tôi, mặc dù tôi chỉ mới sở hữu bất động sản mới của ḿnh và chưa khám phá nó. Nhưng tôi đang sống ở cơi niết bàn, bất cứ chuyến du ngoạn nào tôi có thể đến những vùng không có. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm những ngôi nhà cũ của ḿnh, nhưng tôi sẽ không c̣n sống trong bất kỳ ngôi nhà nào trong số đó ngoại trừ khá tạm thời, và trong mọi trường hợp, ngay cả khi tôi sống [182] trong họ, tôi đang sống “từ” ngôi nhà mới hơn này. Tôi có thể thường xuyên đến thăm những cảnh trong “thời thơ ấu” của tôi, trong những “thời thơ ấu” khác nhau của tôi, nhưng chúng sẽ không c̣n là “thật” như trước nữa. Do đó, chiếm giữ ngôi nhà mới này, theo một quan điểm, tất cả các thế giới bên ngoài đều là những vùng đất mơ ước. Vẫn theo quan điểm này, để trở lại cơi vật chất là phải trải qua một chuỗi giấc ngủ say. Tôi ngủ thiếp đi từ cơi Niết Bàn đến cơi Bồ Đề. Tôi ch́m vào giấc ngủ từ cơi Bồ Đề đến cơi tinh thần, từ tinh thần đến cảm xúc, từ cảm xúc sang cơi vật chất. Do đó, theo một nghĩa nào đó, tôi có thể được cho là ngủ say trên cơi ngoài cùng này, tuy nhiên theo cách nói thông thường th́ tôi phải thức dậy.

Nhưng điều này tự nó sẽ là một mô tả rất không chính xác về các sự kiện. Đúng vậy, tất cả thế giới bên ngoài đều là thế giới bóng tối so với thế giới bên trong. Đối với tôi thế giới cơi Niết Bàn là thế giới thực tối cao, mặc dù đối với những người ở cấp độ cao hơn, ngay cả những huy hoàng của cơi Niết Bàn cũng phải là thế nhưng như bóng của một cái ǵ đó vẫn lớn hơn. Thế giới vật chất này theo nhiều cách giống như một vùng đất mơ ước hơn bao giờ hết. Tôi đă phát hiện ra một sự tương phản mới. Tôi đă biết sự tương phản giữa thế giới cơi Bồ Đề và thế giới vật chất. [183]

Bây giờ tôi bắt đầu biết rằng giữa thế giới cơi Niết Bàn và thế giới vật chất, và độ sáng lớn hơn nhất thiết phải tăng cường bóng tối. Tuy nhiên, trên thực tế, ngay cả thế giới ngoài cùng cũng là một thế giới của thực tại. Vật chất dày đặc nhất không kém Thần tính so với vật chất tinh khiết nhất, là sự khác biệt nhưng ở mức độ ư thức bản thân. Thế giới bên ngoài có thể là một cơi mơ, một thế giới của những bóng tối, nhưng đó là giấc mơ của Chúa, bóng của Chúa; và những giấc mơ của Chúa trở thành sự thật. Do đó, từ quan điểm này, vùng đất mơ ước trở thành một vùng đất rất thực, ở đó chúng ta phải vui vẻ làm việc, dù chúng ta sống ở nơi khác, v́ chúng ta có nhiệm vụ vinh quang là biến thế giới giấc mơ thành hiện thực. chúng ta nh́n ra từ cửa sổ cơi Niết Bàn của chúng ta với thế giới không có. chúng ta thấy nó kém đẹp đẽ vô cùng so với ngôi nhà mà chúng ta đang sống. Nhưng chúng ta cũng thấy, nó có thể trở nên đẹp đẽ như thế nào.V́ vậy, chúng ta rời khỏi ngôi nhà cơi Niết Bàn của ḿnh, mang theo những kư ức của nó, và dưới ánh sáng của những kư ức này, chúng ta cố gắng tạo ra cái Thực từ giấc mơ về cái Thực mà để thuận tiện, chúng ta gọi là cái không thực. Khi chúng ta nói:

Từ cái không thực dẫn chúng ta đến cái thực,

Từ bóng tối dẫn chúng ta đến Ánh sáng,

Từ cái chết dẫn chúng ta đến Bất tử, [184]

chúng ta nói thật rằng:

Từ vô thức dẫn chúng ta đến Tự ư thức,

Từ giấc mơ dẫn chúng ta đến Sự thật,

Từ đầu dẫn chúng ta đến kết thúc.

Không thực là lời hứa của Real.

Bóng tối là bóng của Ánh sáng. Cái chết là cửa ngơ dẫn đến Bất tử. Trong cái không thực giúp tôi t́m ra cái thực. Trong bóng tối giúp tôi t́m thấy ánh sáng. Trong cái chết cho phép tôi nhận thức được Bất tử.

Điều tự nhiên là, đặc biệt là ở những giai đoạn đầu của quá tŕnh nhận thức cơi Niết Bàn, rằng các thế giới bên ngoài nên được nhấn mạnh ở khía cạnh giấc mơ hơn là ở khía cạnh thực của chúng. Hiện tại, thế giới trong mơ có vẻ giống một thế giới trong mơ hơn bao giờ hết. Và có thể có một số lư do để khao khát Niết bàn khi người ta di chuyển giữa cơi vật chất. Một đứa trẻ có thể được tha thứ v́ tất cả sự háo hức về khám phá mới tuyệt vời mà nó đă thực hiện, và sự bơ phờ tạm thời nhất định đối với môi trường xung quanh có thói quen hơn. Nhưng chúng ta sống theo quy luật điều chỉnh vĩ đại, và chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian để đi đến kết luận rằng trong chính thế giới mộng mơ này, chúng ta có nhiệm vụ vui mừng là biến nó thành hiện thực . chúng ta bắt đầu [185] hiểu rằng việc thực chứng Niết bàn của chúng ta phụ thuộc vào công việc của chúng ta trong thế giới giấc mơ.

Tôi cho rằng có thể nhận ra Niết bàn mà không thực sự làm việc trên cơi vật chất, nhưng không thể nhận ra nó mà không làm việc ở một nơi nào đó; và không quan trọng chúng ta làm việc ở đâu. Vậy tại sao không, giúp trả món nợ mà chúng ta mắc phải trên cơi vật chất và tất cả những ǵ có trong đó? Khi viết những lời này, tôi nhớ lại thực tế rằng trong quan niệm quyến rũ về việc Cha Giáng sinh mang quà đến cho những đứa trẻ nhỏ, chúng ta có một trong những chân lư đẹp nhất. Mỗi Đấng Cứu Rỗi của thế giới là một Giáng Sinh của Cha, bàn tay của Ngài chứa đầy những điều tốt lành cho thế giới của Ngài. Mọi người  tốt đều giữ vị trí như nhau đối với thế giới của ḿnh. Mỗi người trong chúng ta, những người đă đến gần sự thật hơn phải trở thành một ân nhân chứa đầy sự thật. Hơn bao giờ hết, tôi cũng phải v́ những món quà mới ban tặng cho ḿnh, trở thành một nhà phân phối nhiệt t́nh hơn cho thế giới của tôi.Thế giới giống như đứa trẻ nhỏ tự hỏi Giáng sinh sẽ mang lại điều ǵ, thậm chí hy vọng, có thể, v́ điều này hay điều khác, mơ về tất cả những điều tuyệt vời sẽ ở bên cạnh giường ngủ của nó khi nó thức dậy vào buổi sáng. Đôi khi có thể có sự thất vọng. Đôi khi những ǵ tốt đẹp, hơn là những ǵ mong muốn, có thể được mang lại.[186] Đôi khi chúng ta nhận được những ǵ chúng ta mong muốn để có thể học được bài học rằng những ǵ chúng ta mong muốn không phải lúc nào cũng tốt. Đôi khi chúng ta nhận được những ǵ muốn bởi v́ mong muốn của chúng ta là đúng. Hăy để những mong muốn của chúng ta luôn hướng tới điều tốt đẹp và sự thật, để thế giới mơ ước này của chúng ta có thể trở thành hiện thực, có thể phản ánh hoàn hảo như những thế giới cao hơn mà nó là cơ thể vật chất. Chúng ta phải sống trong những giấc mơ để chúng có thể trở thành sự thật, v́ giấc mơ là hạt giống của Thực, như Thực là hạt giống trong tương lai của Hiện tại vĩnh cửu. [187]

 

CHƯƠNG X
TƯ TƯỞNG SAU


Tôi đă nh́n
Và, giống như một ḍng sông, đă cưa
Ánh sáng tuôn chảy, từ những làn sóng trông như hổ phách
Flash đă phát huy hiệu quả, khi chúng lướt qua
'Bờ xoắn, ở hai bên, vẽ bằng mùa xuân,
Không thể tin được làm thế nào công bằng: và, từ thủy triều,
Có bao giờ và anon, bắt đầu, bay
Lấp lánh bản năng với cuộc sống; và trong những bông hoa
Đă đặt họ như những viên hồng ngọc đuổi theo vàng:
Sau đó, như thể say với mùi, lại lao vào
Vào cơn lũ kỳ diệu; từ đó, như một
Nhập lại'd, vẫn là một bông hồng khác. "Cơn khát
Của tri thức cao, nhờ đó nghệ thuật của bạn tràn ngập,
Để t́m kiếm ư nghĩa của những ǵ bạn thấy ở đây,
Nó càng làm ấm em, càng làm hài ḷng tôi.
Nhưng trước tiên hăy t́m cách uống nước này,
Hoặc e là khao khát đó sẽ được mai một. " V́ vậy, nói
Ngôi sao ban ngày của đôi mắt tôi: Sau đó phụ thuộc vào:
“Ḍng suối này; và những thứ này, phát hành từ vịnh của nó,
Và lặn trở lại, mỗi topaz sống động,
Với tất cả tiếng cười này trên bờ biển đầy hoa của nó,
Chỉ là lời nói đầu, phủ bóng của sự thật [188]
Họ biểu tượng: không phải điều đó, trong chính họ, những thứ
Có thô; nhưng về phần bạn là khiếm khuyết,
V́ quan điểm của bạn chưa được mong muốn cao như vậy. "
Không bao giờ em yêu, điều đó đă vượt quá mức của anh ấy,
Vội vàng, với sự háo hức căng thẳng với sữa,
Khi tôi hướng về mặt nước; uốn cong tôi,
Để làm cho đôi mắt của tôi tốt hơn
Trong làn sóng tinh luyện: và như mái hiên
Mi mắt của tôi đă uống nó, ngay lập tức
Có vẻ như nó đối với tôi đă thay đổi từ độ dài đến ṿng.
Sau đó, với tư cách là một đội quân đeo mặt nạ, khi họ đặt
Vizors của họ biến mất, trông khác so với trước đây;
Dấu hiệu bị làm giả ném sang một bên
V́ vậy, thành năm thánh lớn hơn đă được thay đổi
Những bông hoa và lấp lánh; và khác biệt mà tôi đă thấy,
Trước tôi, cả hai ṭa thiên đàng đều hiển thị.
Hỡi đấng khai sáng! mặc dù ai yêu tôi sức mạnh
Trên vinh quang cao của vương quốc ngươi để ngắm nh́n;
Xin ban cho đức hạnh bây giờ để thốt ra những ǵ tôi không muốn.
Có ánh sáng trên trời, có ánh sáng tốt
Làm cho Người sáng tạo hiển thị với tất cả
Được tạo ra, rằng chỉ nh́n thấy Ngài
Có ḥa b́nh; và trong một ṿng kết nối lan rộng cho đến nay,
Đó là chu vi quá lỏng lẻo một khu vực
Để dầm ḿnh trong nắng. Tất cả là một chùm,
Phản ánh từ đỉnh đầu tiên,
Điều đó di chuyển, do đó cần có sức sống và sức sống.
Và như một vách đá nào đó, từ đáy mắt
H́nh ảnh của anh ấy phản chiếu trong lũ pha lê
Như để ngưỡng mộ sự dũng cảm của anh ta
Của cỏ tươi và hoa; v́ vậy, ṿng về, [189]
Nh́n vào ánh sáng, trên hơn triệu ngai vàng,
Tốt, xuất sắc, bất cứ điều ǵ từ trái đất của chúng ta
Đă để bầu trời trở về. Lá rộng làm sao,
Mở rộng đến mức tối đa của họ, hoa hồng này,
Bậc thang thấp nhất của ai làm nổi một khoảng trống như vậy
Của sự rạng rỡ dồi dào! Tuy nhiên, biên độ cũng không
Chiều cao cũng không bị cản trở, nhưng tầm nh́n của tôi dễ dàng
Tận hưởng không gian đầy đủ của niềm vui đó.
Gần hay xa, cái ǵ cũng có, nơi Chúa
Các quy tắc ngay lập tức, và Nature, awed, tạm dừng
Cô ấy lắc lư? Vào màu vàng của hoa hồng
Lâu năm, với khả năng mở rộng sáng sủa,
Đẻ ra nó nở dần, đỏ rực
Ca ngợi mặt trời không bao giờ đông,
Là một trong những người khó nói nhưng vẫn giữ được sự b́nh an của ḿnh,
Beatrice đă dẫn dắt tôi; và, "Ḱa," cô ấy nói,
“Tập hợp công bằng này; cột trắng như tuyết,
Thật vô số! Thành phố, nơi chúng ta sinh sống,
Ḱa bao la; và những chỗ ngồi này của chúng ta rất đông,
Bây giờ ít người muốn ở đây.

DANTE: Thiên đường , Canto XXX.

TỰ NHIÊN, tôi đang tiếp tục nghiền ngẫm, hoặc tôi có thể nói "vào", cơi niết bàn. Cuộc sống tương đối bận rộn của tôi để lại rất nhiều chỗ cho việc nghiền ngẫm như vậy, v́ sống ở cơi niết bàn th́ ít phải thêm vào công việc của ḿnh và hơn thế nữa là theo dơi ṿng quay hàng ngày từ một trung tâm mới. Tôi đang học cách “Nỗ lực hóa” cuộc sống của ḿnh, có nghĩa là tôi đang nỗ lực để nhập vào tinh thần cơi Niết Bàn [190] trong mọi thứ, và dần dần để đạt được một phương thức Hiện hữu mới.

Sự phản ánh chủ đạo chắc chắn sẽ xoay quanh Mùa Vọng của Chúa. Tôi biết rằng Ngài đă đến, không chỉ v́ tôi đă được nói mà v́ cả thế giới đă thay đổi một cách rơ ràng và dễ nghe. Một màu sắc phong phú mới đă được truyền vào nó, một giai điệu mới tràn ngập nó, bởi v́ Chúa của Niết bàn, Chúa của Cực lạc, thiền định trên thế giới của Ngài, đang tham gia vào Yoga nhập thể kỳ diệu để Ngài sống giữa những người anh em trẻ tuổi của Ngài. v́ Ngài đă không sống hơn 2.000 năm.

Không một sinh vật nào là không có giá trị mới hơn, chân thực hơn, bất kể là vương quốc của thiên nhiên, v́ Chúa của Hạnh phúc đang đánh thức mọi sự sống đến với hạnh phúc. Và hạnh phúc này là ǵ ngoài bóng sáng và sự phản chiếu của phúc lạc cơi Niết Bàn? Mùa Vọng của Chúa là một cuộc xuống đường, một sự thức tỉnh, của Niết bàn - Nơi Hạnh phúc. Như tôi đă nói, thế giới chưa thể biết đến Niết bàn, nhưng nó có thể đến gần. Nó có thể tham gia vào việc thờ phượng, và do đó đạt được một điều ǵ đó vinh quang, khi Vị tư tế tối cao của Hạnh phúc cử hành nghi lễ vĩ đại của Sự biến đổi trên bàn thờ của trái tim nam giới. Chúa Kitô, Jagat Guru, các vị Bồ tát, gọi Ngài bằng bất cứ thứ ǵ [191] tên bạn sẽ, đă đến với toàn thế giới, cho tất cả mọi vật sống trong đó, đă trở thành một Linh mục trong vô số nhà tạm, nơi sự sống cư ngụ trong thế giới của các h́nh thức này, như Chúa Sri Krishna đă nhân lên chính Ngài để nh́n nhận một cách nhân từ về sự vị tha ḷng sùng kính Gopis của Ngài. Ngài là hiện thân của Niết bàn trong tất cả chúng ta. Niết bàn đă đến với chúng ta. Bạn có thể không cảm nhận và hiểu được tất cả những ǵ tôi đă viết, tôi hy vọng nhiều hơn những ǵ tôi đă viết, bởi v́ Ánh sáng của Ngài tỏa sáng như hiếm khi nó đă chiếu khắp thế giới trước đây? Hăy nhớ rằng mặc dù hạt nhân, liên quan đến thế giới bên ngoài này, có thể là cơ thể mà Ngài đă chọn cho các khía cạnh nhất định của chức vụ của Ngài, nhưng trong sự thật th́ Ngài hiện diện ở khắp nơi. Bạn, độc giả của tôi, đă chào đón Vị khách đang gơ cửa nhà bạn chưa? Ngài đă đến với bạn, v́ bạn đă tiếp đón Ngài?

Tôi có thể viết dài ḍng về sự biến đổi vũ trụ bên trong được thực hiện bởi sự hiện diện gần gũi hơn của Chúa, cách một Ánh sáng mới tỏa ra trên mọi vật và do đó từ mọi vật. Nhưng tôi muốn các độc giả của tôi có thể tự ḿnh cảm nhận được điều này, để tự ḿnh gặp Chúa trực diện trong một ngôi đền của bản thể họ. Sau đó, họ sẽ biết, trong nháy mắt của sự công nhận và sự tôn thờ, cơi niết bàn [192] nhiều hơn bất kỳ cây bút nào có thể miêu tả, hơn bất kỳ bút vẽ nào có thể vẽ, hơn bất kỳ âm nhạc bên ngoài nào có thể cất lên.

Để chuyển sang một chủ đề nhỏ hơn, tôi có thể khiêm tốn đặt ra niềm tin ngày càng tăng của ḿnh rằng lực hấp dẫn không nên được coi là một thuộc tính cụ thể và chuyên biệt của, chẳng hạn, của Mặt trời hoặc của một hành tinh hơn là thuộc tính cố hữu của mọi vật chất ở mọi nơi? Tôi tin rằng ngày nay đă nói rằng Mặt trời không thực hiện Lực hấp dẫn đối với một hành tinh, và tôi tin rằng tuyên bố đó là đúng sâu sắc, ngoại trừ thực tế là cơ thể càng mịn th́ sức hút tâm linh càng lớn và khối lượng càng lớn th́ chất lượng của lực hấp dẫn vật chất, do đó đồng hiệu quả hấp dẫn của Mặt trời với tư cách là một thiên thể lớn hơn so với bất kỳ thiên thể nào khác trong vũ trụ này. Luật hấp dẫn là luật của mọi cơi và mọi phương thức của ư thức, v́ nó là Luật Anh em, Luật Bản sắc. Như tôi đă nói,Mặt Trời ở khắp mọi nơi và về cơ bản là vạn vật, v́ vậy, Luật Hấp dẫn trên thực tế không hơn ǵ, mặc dù không hơn không kém, ngoài một biểu hiện của phẩm chất Ánh sáng. Dưới ánh sáng của Niết bàn, tôi cảm nhận được một lực hấp dẫn siêu việt mà tôi đă diễn đạt trong từ “Hữu thể”. Trong từ đó là [193] tiết lộ một apotheosis của lực hấp dẫn. “Hữu thể” giữ các vũ trụ lại với nhau, cũng như lực hút. Tôi không được suy đoán thêm, nhưng sẽ thấy rằng dọc theo con đường này là một con đường nghiên cứu hấp dẫn.

Để thay đổi chủ đề, và theo một ḍng thiền khác, tôi thấy rằng trong khi lư luận không nghi ngờ ǵ là một quá tŕnh tăng trưởng hữu ích, th́ trong các vùng cận lư của cơi Bồ Đề và Niết bàn có những tiêu chuẩn đo lường khác. Lư trí là đầy tớ tốt, nhưng là chủ tồi. Lư trí giúp chúng ta một chút trên con đường của chúng ta, nhưng chỉ ở xa biên giới của tâm trí thấp hơn. Một khi vượt ra ngoài những điều này, lư luận không thể làm ǵ cho chúng ta. Sau đó, các tiêu chuẩn đo lường mới là ǵ? Tôi chỉ có thể mô tả những điều này bằng một cụm từ - ư thức về những giá trị thiết yếu vốn có. Nó như thể bây giờ chúng ta cân nhắc mọi thứ không phải về mặt logic mà là về sự thống nhất hoặc hiện hữu. Thống nhất hơn, giá trị lớn hơn. Hiện hữu nhiều hơn, giá trị lớn hơn. Ít thống nhất, ít hiện hữu hơn, ít giá trị hơn. Và, điều quan trọng hơn, sự thống nhất càng lớn th́ bản thể càng thực sự logic hơn đối với các thế giới thấp hơn,bất cứ điều ǵ được gọi là logic của chúng ta có thể nói. Theo logic, chúng ta đi đến như vậy và kết luận như vậy. Nếu logic chính xác, chúng ta phải đi đến cùng một kết luận khi chúng ta áp dụng phép đo giá trị thống nhất và của [194] giá trị hiện hữu. Những người trong chúng ta cần phải cẩn thận hơn vô cùng biết bao, những người đă quen với những công cụ chính xác tốt hơn này, để chúng ta không đưa ra những phán đoán vội vàng, rằng chúng ta không chấp nhận những định giá của thế giới bên ngoài một cách mù quáng, rằng chúng ta kiểm tra ngay cả logic được ca ngợi trong sự nhạy bén và hơn thế nữa ánh sáng xuyên thấu của sự thống nhất và những thước đo hiện hữu. Những thứ có vẻ ngoài thường ít tiết lộ về bản thân chúng như hiện tại. Khi chúng ta phát triển các tiêu chuẩn đo lường cơi Bồ Đề và cơi Niết Bàn, chúng ta đo lường lại thế giới của chúng ta và thường đạt được kết quả đáng kinh ngạc, một trong số đó là những người đầu tiên ước lượng trên thế giới không phải là kẻ tụt hậu thực sự, trong khi những người đến cuối cùng trong ước tính của thế giới gần với Vương quốc của Chính nghĩa nhất, như những Người Thầy Vĩ đại đă chỉ ra. Ở đây chúng ta có một ḍng khác cho việc thiền định có giá trị, và tôi có thể nói thêm rằng,mặc dù có vẻ như những tiêu chuẩn đo lường cuối cùng này dường như khó áp dụng cho các quá tŕnh hoàn toàn trong lĩnh vực cộng hưởng và lập luận, v́ thực tế là trong chính lĩnh vực này, chúng được áp dụng với hiệu quả cao. Quá tŕnh lôgic là một quá tŕnh từng bước, là một quá tŕnh suy diễn từ các sơ bộ đến kết luận, hoặc là một quá tŕnh suy luận từ các cá thể đến khái quát. TrênTrênTrên [195] mặt khác, sự thống nhất và tiêu chuẩn đo lường hiện hữu không liên quan ǵ đến các giai đoạn, hoặc với sự suy diễn hoặc quy nạp. Họ kiểm tra định tính. Họ xác định phương hướng. Họ lắng nghe mô típ và so sánh chúng với mô típ Thần thánh . Họ khám phá các cách phối màu và so sánh chúng với Bảng phối màu Thần thánh. Họ dừng lại ở chính những điều cần thiết của bản thân. Kết luận sẽ tự lo liệu. Nó là đứa con của các premisses. V́ vậy, nó là vấn đề quan trọng. Hăy để chúng đúng với các tiêu chuẩn đo lường bên trong này và tất cả chắc chắn phải phù hợp với kết luận. Tương tự với các luận cứ và lập luận. Hiệu lực và giá trị của chúng phụ thuộc vào mức độ mà chúng dẫn dắt theo hướng Thống nhất và Hiện hữu. Một khi đă liên hệ với cơi Bồ Đề và Niết bàn th́ không c̣n có thể hài ḷng với chữ viết, với Kinh thánh, với giáo điều hay học thuyết, thông thường hay cách khác. Đồng ư rằng lư thuyết như vậy và lư thuyết như vậy thường được chấp nhận, hoặc Kinh thánh nói như vậy và như vậy và do đó, như vậy và như vậy, không c̣n là đủ đối với những người,bước vào những vùng bên trong này, bắt đầu học rằng họ có thể và phải tự biết. Họ đă không c̣n phải đi bộ què quặt với sự trợ giúp của các lệnh trừng phạt bên ngoài.[196]

Họ đă không c̣n là chính thống hoặc, đối với vấn đề đó, là không chính thống. Họ đang học cách trở thành sự thật.

Để ghi lại một sự phản ánh khác, tôi thấy ḿnh ngày càng bị ấn tượng bởi cách mà ư thức cơi Niết Bàn nâng người ta ra khỏi sự thống trị của không gian và thời gian và cho phép truy cập tự do vào quá khứ, hiện tại và tương lai. Einstein đă giải phóng chúng ta khỏi ách nô lệ trong thời gian và không gian. chúng ta đang học cách phát triển một không-thời gian, bản thân nó là tương đối, ngoài hai yếu tố trên, và chúng ta nhấn mạnh sự tự do của chúng ta khỏi sứ giả của không gian và thời gian bằng cách nói về các điều kiện giống không gian hoặc giống thời gian. Ngay cả ở cấp độ cơi Bồ Đề, chúng ta bắt đầu sự siêu việt có ư thức về không gian và thời gian, trong khi ở cấp độ cơi Niết Bàn chúng hầu như không c̣n ư nghĩa đối với chúng ta. Không gian và thời gian chỉ đơn thuần được “phát minh ra” để chứng tỏ rằng có một thứ ǵ đó bên ngoài cả hai. Giá trị của giới hạn không phải là cuộc sống bên trong nó mà là nỗ lực để vượt qua nó,và cơi Bồ Đề và Niết bàn là một cái ǵ khác ngoài cái mà khoa học hiện nay đang lờ mờ bắt đầu nhận thức được, họ chỉ ra. Ở cấp độ của ư thức cơi Niết Bàn, người ta có thể, hoặc ít nhất là bắt đầu, đồng thời ở khắp mọi nơi - “mọi nơi” vẫn là một khu vực giới hạn, nhưng là sự siêu việt của thời gian và không gian như chúng ta [197]h́nh thành những "dưới đây". Giá trị của thời gian và không gian gắn liền với tính khách quan. Bàn và ghế nợ phương thức tồn tại đó, mà chúng ta chỉ định là bàn và ghế, để xem xét về không gian thời gian. Chúng ta cần không gian thời gian để cung cấp cho chúng ta bàn và ghế, v́ chúng ta cần các đồ vật ở đây và không gian thời gian cho chúng ta. Các đối tượng, như chúng ta đă nói, là các sự kiện trong không gian thời gian. Một bảng là một sự kiện. Nhưng chúng ta không quan tâm đến các đối tượng trong ư thức cơi Niết Bàn. chúng ta quan tâm đến tính chủ quan mà chúng là biểu hiện ở các thế giới thấp. Do đó, những giới hạn về thời gian và không gian, thích hợp và cần thiết đối với sự tồn tại khách quan trong các thế giới thấp hơn, sẽ không c̣n tồn tại khi chúng ta đối phó với thực tại chủ quan của chúng, và thậm chí có thể xảy ra, sau khi thực hành,ở một mức độ nhất định - tôi không biết - giữ tính chủ quan này trong mối quan hệ với chính các đối tượng đến mức nào để nhận thức chúng theo một cách nào đó mà không cần đến không gian thời gian của chúng, do đó hợp nhất chủ thể và khách thể, hay tôi nên nói như vậy hợp nhất đối tượng trong chủ thể nhưng vẫn giữ một bóng tối của khách quan. Tôi sợ rằng tôi đang thể hiện bản thân có phần bối rối, nhưng tôi chỉ có thể hy vọng độc giả của tôi theo dơi ở một mức độ nhất định những ǵ tôi đang điều khiển. Tôi hiểu những ǵ tôi muốn nói; nhưng đây lànhưng tôi chỉ có thể hy vọng độc giả của tôi theo dơi ở một mức độ nhất định những ǵ tôi đang lái xe. Tôi hiểu những ǵ tôi muốn nói; nhưng đây lànhưng tôi chỉ có thể hy vọng độc giả của tôi theo dơi ở một mức độ nhất định những ǵ tôi đang lái xe. Tôi hiểu những ǵ tôi muốn nói; nhưng đây là [198] hầu như không khuyến khích những người vẫn chưa biết rằng có một ư nghĩa để xem. Có lẽ tôi có thể làm rơ hơn bản thân ḿnh nếu tôi đề nghị bạn thử thử nghiệm phổ quát hóa một cái ghế hoặc một cái bàn, chủ thể hóa nó, đồng thời, miễn là bạn có thể, giữ khách quan. Tôi không khuyên bạn phải cố gắng rất nhiều. Hăy thử một cách lười biếng và thoải mái. Sau đó, bạn có thể bắt đầu hiểu ư tôi (chừng nào tôi hiểu ư tôi), tin tôi đi, chế giễu như một số người có thể, không có nghĩa là không phải tất cả.

Nhưng chúng ta không chỉ có thể khử không gian thời gian những vật thể b́nh thường của thế giới bên ngoài. Chúng ta có thể hủy bỏ niềm tin và không gian thời gian và quốc gia, chủng tộc và dân tộc. Theo quan điểm của cơi Niết Bàn, bản chất của sự sống là Bản thể Phổ quát, là thứ giống với Chân lư Phổ quát hay Luật Phổ quát. Không có Cơ đốc giáo, Ấn Độ giáo, hoặc cơi Bồ Đề, hoặc Hồi giáo, hoặc Zoroastrianism trong Niết bàn. Các thuật ngữ này là các thuật ngữ không gian-thời gian, rất quan trọng cho đến một thời điểm nhất định, nhưng ngoài thời điểm này được coi là không quá một số đối tượng phụ thuộc vào một chủ thể phổ quát. Chủ thể đi qua quang phổ và các đối tượng được phản xạ. Tầm nh́n của hầu hết mọi người không bao gồm nhận thức về quang phổ, v́ vậy họ chỉ nh́n thấy một đối tượng là thật. Họ không biết rằng nó là một trong nhiều [199]phản xạ. Nhưng ư thức cơi Bồ Đề tiết lộ sự tồn tại của quang phổ, cho phép chúng ta suy ra chủ thể đằng sau; và ư thức cơi Niết Bàn đưa chúng ta vào lĩnh vực của chính chủ thể, mặc dù khá rơ ràng rằng một ngày nào đó sẽ đến khi “chủ thể” cơi Niết Bàn sẽ được coi là một phương thức của một thể thống nhất vẫn c̣n thiết yếu hơn. Thế giới sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu nếu ít nhất chúng ta có thể nhận ra tính chủ quan chung cho tất cả các tín ngưỡng, dù chúng ta có thể ở phần dưới của ḿnh thích một phản ánh đặc biệt, một tính khách quan đặc biệt. Nó cũng giống như đối với các quốc gia, dân tộc và giai cấp. Có một sự chủ quan bao trùm tất cả. Tuy nhiên, tôi khuyên các sinh viên nên đề pḥng nguy cơ rất thực tế của việc phớt lờ các đối tượng khi họ có tầm nh́n về đối tượng. Để đặt vấn đề trong các thuật ngữ dễ hiểu,Tinh thần quốc tế là phẩm chất quư giá nhất, nhưng chúng ta không bao giờ được quốc tế hóa bằng nghĩa vụ quốc gia. Ḷng yêu nước không phải ở mức độ ít nhất là không thể ḥa hợp với tinh thần của t́nh anh em phổ quát. Ngược lại, đức tính của t́nh anh em phổ quát chỉ có thể thực sự được thực hành khi chúng ta hoàn thành những nghĩa vụ nhỏ hơn của quốc gia dân tộc. chúng ta không loại bỏ cơi Bồ Đề v́ chúng ta cho rằng Niết bàn. Chúng ta hoàn thành cơi Bồ Đề trong Niết bàn. C húng ta [200] Không loại bỏ Cơ đốc giáo hoặc bất kỳ đức tin nào khác như chúng ta cho là Thông Thiên Học. Chúng ta hoàn thành đức tin của ḿnh, chúng ta hoàn thành quốc tịch của ḿnh, khi chúng ta trở thành nhà Thông Thiên Học. chúng ta trở nên khôn ngoan hơn, không kém phần hăng hái.

Bây giờ hăy để tôi chỉ ra cách thức nhập vào ư thức cơi Niết Bàn giúp chúng ta vượt qua thời gian theo một cách rất đặc biệt. Tôi không thể làm điều này tốt hơn bằng cách trích dẫn sau đây từ Thiên văn học phổ biến của Camille Flammarion :

Một người , một linh hồn, rời khỏi trái đất, bằng cái chết hoặc bằng cách khác, trong năm nay, và di chuyển trong một vài giờ hoặc vài ngày đến một khoảng cách xa, sẽ nh́n thấy trái đất của thời xưa, và sẽ nh́n thấy lại chính ḿnh như một đứa trẻ, v́ điều này khía cạnh của trái đất sẽ không đến nơi anh ta ở cho đến sau một thời gian dài tŕ hoăn.

Bây giờ Flammarion ở đây giả định một địa điểm cụ thể được xác định để tạo ra sự đồng bộ giữa cá nhân lúc này và bản thân anh ta khi đó, cuộc gặp gỡ hiện tại trong quá khứ. Nhưng từ quan điểm của cơi Niết Bàn không cần phương tiện di chuyển hay địa điểm. Mọi thời gian và địa điểm đều là phương thức tồn tại. Do đó, nó chỉ là một vấn đề của những thay đổi trên Chế độ phổ quát. Ánh sáng du hành, không nghi ngờ ǵ, hoặc ít nhất chúng ta nói là có, mặc dù tôi có nghi ngờ, nhưng nó không bao giờ truyền đi xa đến mức có thể [201] mất đi. Ánh sáng tạo ra chế độ không gian thời gian mà tôi gọi là thời thơ ấu của tôi không phải là, theo quan điểm của cơi Niết Bàn, trong quá khứ. Nó đă không đi xa đến một khoảng cách. Nó là nội tại. Tất cả đều tồn tại trong Niết bàn, và nếu Flammarion đă trải qua ư thức về cơi Niết Bàn, th́ anh ta sẽ không cần phải gặp rắc rối khi loại bỏ con người hay linh hồn. Anh ta sẽ khiến anh ta thay đổi phương thức nhận thức của ḿnh. Và đối với Quá khứ, Tương lai cũng vậy. Điều đó cũng là nội tại, bây giờ và sau đó tôi đă có dịp trải nghiệm. Rất khó để gợi ư rằng tương lai tồn tại như thế nào như quá khứ hay hiện tại, nhưng có thể hữu ích nếu nâng cao định đề rằng Đức Chúa Trời đă bắt đầu với Tương lai và tổ chức sự mở ra của Ngài sao cho chắc chắn dẫn đến nó. V́ vậy, mọi thứ đều có tính Tương lai của nó khi nó được đóng dấu trên đó.Tất cả mọi thứ đều được đúc theo khuôn của Tương lai, tuy nhiên chúng có thể mất nhiều thời gian để lấp đầy khuôn và trở thành bản sao hoàn hảo của nó. Và cơi niết bàn là một bộ phận của Pḥng thí nghiệm của Chúa, nơi lưu trữ một số Kế hoạch của Ngài, và trong đó là những mô h́nh - nay, hơn cả những mô h́nh - của những sự hoàn hảo tương đối hiện đang được chạm khắc ở các thế giới thấp hơn từ những Ashlars vĩ đại của Sự sống. Không có một lịch sử ánh sáng hoàn chỉnh của [202] thế giới, được viết bằng ngôn ngữ của Hiện tại vĩnh cửu? Kỷ lục Akashic là ǵ mà lại có lịch sử như vậy? Ngay cả những sinh vật b́nh thường chúng ta cũng có thể làm nên Lịch sử Ánh sáng dưới dạng phim. Chúng ta có thể làm điều này cho quá khứ và hiện tại. Có khó để nghĩ rằng Trí thông minh Siêu việt có thể làm được cho tương lai, điều chỉ được xem xét một cách khách quan trong tương lai, điều mà những người b́nh thường có thể làm cho các phương thức không-thời gian khác không?

Một lần nữa, chắc chắn, tôi bị cuốn hút bởi sự chiêm ngưỡng của tôi về Thái Dương Thượng Đế của chúng ta. Có lẽ đọc về Ngài trong một chuyên luận thiên văn đối với tôi là thú vị nhất trong tất cả các h́nh thức đọc. Tại mọi thời điểm, tôi dừng lại cả để ngạc nhiên và liên hệ mô tả, bất kể nó có thể là ǵ, với các đối tác của nó. Ví dụ, tôi đọc ở đâu đó gần đây đoạn văn sau:

Nói một cách chính xác, những ǵ đến từ Mặt trời và từ tất cả các nguồn Ánh sáng và Nhiệt không phải là ánh sáng hay nhiệt (v́ đây chỉ là những ấn tượng) mà là chuyển động - chuyển động cực kỳ nhanh chóng. Nó không phải là nhiệt phân tán trong không gian, v́ nhiệt độ của không gian là, và vẫn ở khắp mọi nơi, là băng. Nó không phải là ánh sáng, v́ không gian luôn có bóng tối nh́n thấy vào lúc nửa đêm. Đó là chuyển động, một rung động nhanh của ête được truyền đến vô cùng, và không tạo ra hiệu ứng có thể nhận biết được cho đến khi nó gặp vật cản làm biến đổi nó. [203]

Nếu không thể theo dơi tác giả trong các quan sát của ông ấy về không gian, sự thật quan trọng nhất vẫn là trong khi, nói một cách thuần túy, Ánh sáng có thể được coi là nguyên mẫu con của các thế giới thấp hơn, nhưng bản thân Light có nguyên mẫu riêng mà chúng ta sử dụng từ “chuyển động”. Ánh sáng có thể là nhận thức nguyên mẫu tối cao của chúng ta về Chuyển động thần thánh của mọi vật, nhưng chính Chuyển động thần thánh, mà ở đây chúng ta có thể gọi là Ánh sáng hoặc Âm thanh, không phải là những biểu hiện của chính nó, khi chúng ta bắt đầu nhận ra khi chiêm ngưỡng cái bóng tuyệt vời đó của Thực tế trong Ấn Độ giáo được mô tả như là Vũ điệu của Chúa Shiva. Ngay cả chuyển động cũng khiến tôi không hài ḷng. Tôi biết rằng từ này có giới hạn, và ư tưởng về chuyển động của chúng ta, tuy có cao siêu đến đâu, nhưng chỉ là một bức tranh biếm họa về Chuyển động Thần thánh. Nhưng nó là một cái ǵ đó để tưởng tượng, dù mong manh, một sự siêu việt vượt ra ngoài Ánh sáng, vượt ra ngoài Tia chớp đứng yên. Tôi quan tâm đến phần cuối cùng của câu kết luận - không có "hiệu ứng có thể nhận thấy được cho đến khi nó gặp chướng ngại vật có thể biến đổi nó".Đây là một tuyên bố đáng ngưỡng mộ về sự chuyển giao liên tục diễn ra giữa cấp trên và cấp dưới, giữa bên trong và bên ngoài. “Ma sát” thiêng liêng giữa chủ quan và khách quan là toàn bộ quá tŕnh tiến hóa. Nhưng [204] Trong sự thật, tất nhiên, những trở ngại là không tồn tại. Sự rung động của Thần tính không gặp trở ngại. Chúng điều chỉnh lại như giữa các hạt tương ứng của chúng. Nó là sự điều chỉnh liên tục diễn ra và chỉ sự điều chỉnh lại.

Sau đó, có một đoạn văn khác mà tôi muốn trích dẫn ở đây:

Mặt trời đến với chúng ta dưới dạng nhiệt, Ngài để lại chúng ta dưới dạng nhiệt, nhưng giữa sự xuất hiện của Ngài và sự ra đi của Ngài, Ngài đă sinh ra các quyền năng khác nhau trên địa cầu của chúng ta… (tuy nhiên) trái đất chỉ dừng lại trong hành tŕnh của nó hai ngh́n phần triệu của tổng bức xạ… tất cả các hành tinh của hệ thống đều đánh chặn nhưng 227 phần triệu bức xạ do Sao Trung tâm phát ra. Phần c̣n lại lướt qua các thế giới và dường như bị mất…

nhưng ngược lại, nó được sử dụng cho những mục đích mà chúng ta không thể hiểu được.

Tại thời điểm này, tôi liên hệ lại một lần nữa với Tính phổ quát vượt ra ngoài giới hạn của bất kỳ hệ thống riêng lẻ nào. Tôi biết rằng một Centauri và 61 Cygni, Suns gần với chúng ta, mặc dù 25 và 43 triệu dặm xa xôi từ chúng ta, hoặc 4,35 và 7,2 năm ánh sáng tương ứng đi, tập thể dục ảnh hưởng mạnh trên chúng ta trong chương tŕnh kỳ diệu của sự thâm nhập và vũ trụ điều chỉnh với [205] một số Đại trưởng lăo của thế giới chúng ta lo ngại. Họ tiếp cận chúng ta, ảnh hưởng đến chúng ta, sửa đổi chúng ta, thông qua Ánh sáng vũ trụ mà toàn thể Vũ trụ chia sẻ. Thật vậy, mặc dù âm thanh sẽ mất hơn ba triệu năm để đến được với chúng ta từ α Centauri, nhưng âm thanh vẫn đến được với chúng ta và những ai có tai để nghe đều có thể nghe thấy. Như đă thực sự nói, “Ánh sáng đưa chúng ta vào cuộc sống vô tận. Nó cũng đưa chúng ta vào cuộc sống vĩnh cửu. ”

Hăy để tôi thêm đoạn văn hay sau đây từ Flammarion:

(Đó là sức nóng của Mặt trời) duy tŕ ba trạng thái của cơ thể - rắn, lỏng, khí… Đó là Mặt trời thổi trong không khí, chảy trong nước, rên rỉ trong thời gian nóng nhất, hát khi chưa được sấy khô cổ họng của chim sơn ca. Nó gắn vào các sườn núi, những vết đục thủy tinh thể, và những trận tuyết lở được kết tủa bằng một nguồn năng lượng mà chúng lấy từ Ngài. Sấm sét lần lượt là biểu hiện của Quyền năng của Ngài. Mọi ngọn lửa bùng cháy, và mọi ngọn lửa tỏa sáng đều nhận được sự sống của nó từ Mặt trời… và tất cả những điều này vẫn chưa là ǵ, hoặc gần như không là ǵ, so với Sức mạnh thực sự của Mặt trời!

Một mô tả tốt về Immanence, nhưng chỉ nói một phần mười sự thật, v́ Mặt trời là vạn vật ở khắp mọi nơi. [206]
 

CHƯƠNG XI

ÁNH SÁNG MẸ

Không có tầm nh́n huy hoàng nào hơn Niết bàn đă ban cho tôi hơn tầm nh́n về sự chết chóc - hay tôi phải nói lại, một sự chết chóc - về tuổi phụ nữ. Chúng ta quen thuộc với quan niệm về Đức Chúa Trời là Cha, nhưng có rất ít thông tin về Đức Chúa Trời Mẹ. Tuy nhiên, chúng ta tiến gần hơn đến một Thực tại tối hậu khi chúng ta bắt đầu có thể cảm nhận được Nguyên tắc Mẹ là đồng nhất với Nguyên tắc Cha, cùng tồn tại với nó, cả hai đều xuất hiện từ một nguồn không thể tin được. Cho đến nay theo như tôi biết, trong mọi Niềm tin vĩ đại, Nguyên tắc Mẹ đều t́m thấy cách diễn đạt cao cả và tuyệt vời, có thể là Quyền lực-Hy sinh, vô vị, “khủng khiếp” theo đúng nghĩa của từ này, hoặc có thể là Sự trong sạch-Hy sinh, một người phụ nữ lư tưởng. , chẳng hạn, chẳng hạn như chúng ta có trong Cơ đốc giáo ở Đức Mẹ.

Về mặt Niết bàn, tôi dường như cảm nhận được Ánh sáng Mẹ và Ánh sáng Cha, mỗi người đều là một bộ phận cấu thành của Tia chớp đứng yên. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể phân biệt được [207] giữa hai. Mother-Light gây ấn tượng với tôi trước hết với một cảm giác về Phẩm giá Đơn giản, Hùng vĩ, Phẩm giá của Sự thật được hé lộ, Phẩm giá của Sự thánh thiện, trong đó được pha trộn một cách tuyệt vời Sự kiềm chế, Quyền lực dành riêng, Sự nương tựa, Bảo vệ. Tôi dường như nh́n thấy bên trong những hiện thân huy hoàng ở thế giới bên ngoài của Mẹ-Ánh sáng vĩ đại này là một biển Ánh sáng rạng rỡ, và h́nh ảnh đến với tôi về một đại dương rộng lớn tĩnh lặng với một viên ngọc trai lấp lánh trong mềm mại. ánh sáng của trăng tṛn, những gợn sóng nhẹ tạo nên sự lung linh không ngừng. Hăy nghĩ đại dương là ǵ. Hăy nhớ sức mạnh to lớn không thể cưỡng lại của nó. Nhưng đại dương Ánh sáng Mẹ này không bao giờ bị băo tố - nó vẫn luôn yên b́nh, luôn b́nh lặng, không thể khám phá, sâu xa ngoài sức mạnh của ngôn từ để diễn đạt, nhưng vẫn lung linh, lấp lánh,với Ánh sáng T́nh yêu đó là đỉnh núi hùng vỹ của Trí tuệ - Từ bi.

Trong biển lớn của Mẹ-Ánh sáng này sống mọi phụ nữ trên thế giới, trong mọi thế giới. Ánh sáng của nó tràn ngập cô ấy và biển của nó nâng đỡ cô ấy, để cô ấy yên nghỉ trên nó, được bao bọc trong đó. Biển Ánh sáng này êm đềm làm sao, hoàn toàn an toàn làm sao, đối với mọi phụ nữ trên mọi thế giới thật kỳ diệu làm sao! Mỗi người phụ nữ là một với biển cả hùng mạnh này, thực sự là một kênh [208] thánh thiện và thánh hiến, qua đó nó chảy ra bên ngoài để tạo ra và sinh sôi mọi sự sống: Mater Generatrix . Như nghiền ngẫm Ánh sáng Mẹ qua mọi hành động đổi mới trong mọi vương quốc của Thiên nhiên, th́ mọi phụ nữ cũng nên biết ḿnh là nữ tư tế của Thần ánh sáng này đối với mọi vương quốc của Thiên nhiên. Thật là một nhiệm vụ! Một văn pḥng lộng lẫy làm sao! Người phụ nữ ngọn lửa của sự sáng tạo.

Tại thời điểm này, hăy để tôi tạm thời đặt vị trí bên cạnh Ánh sáng của Cha. Tôi nhận thức được ǵ trong sự khác biệt? Hành động, một Pháo đài chớp nhoáng, tôi có thể nói một vùng biển đầy băo tố, xung động với những ḍng chảy mạnh mẽ? Các tích cực bổ sung cho tiêu cực; hai Ba Lan hùng mạnh của Bản thể được hiển hiện. Đi vào bản chất của hai ngọn đèn tuyệt vời này, tôi thấy một. Và hầu như tôi bắt đầu hiểu về Đấng, bởi v́ khi tôi quan sát (hay là khi tôi thay đổi?) Tôi nhận thấy Chất lượng ánh sáng tan biến thành hư vô rơ ràng - nó không thực sự là hư vô - và vẫn c̣n đó Chất lượng ánh sáng. mà ngay cả Ánh sáng cũng nợ bản thể của nó. Tôi không thể nói ǵ nữa. Nhưng tôi nhận ra rằng cả Cha-Ánh sáng và Mẹ-Ánh sáng phải cùng nhau thể hiện Ánh sáng hơn cả này như thế nào khi nó giả định là cái bóng của sự hiển hiện.

Tôi trở lại với sự chiêm ngưỡng về Ánh sáng của Mẹ. Ngay lập tức là h́nh ảnh của Pallas hùng mạnh [209]

Athene đến trước mắt tôi. Theo một cách tuyệt vời nào đó, Cô ấy dường như là một h́nh thức hoàn hảo nhất của Mẹ-Ánh sáng, vô cùng hùng vĩ, đầy cảm hứng, một Thánh địa nơi những người đau khổ trú ẩn và phát ra mạnh mẽ và không sợ hăi, một Người nghe vĩ đại, Quyền năng Mục vụ của Nữ hoàng Thiên đàng. Những bức tượng cổ của Cô ấy truyền tải điều ǵ đó về Vinh quang của Cô ấy. Khi tôi nh́n vào cô ấy, một phép màu đă xảy ra. Tôi thấy vô số cô ấy. Trong một thoáng tôi tự hỏi điều ǵ đă xảy ra, nhưng gần như ngay lập tức tôi nhận ra rằng tôi thấy cô ấy được phản ánh trong tất cả t́nh phụ nữ trong tất cả các vương quốc của Thiên nhiên. Mỗi người phụ nữ là một viên ngọc lấp lánh của Mother-Light, giam giữ những vinh quang của nó để giải phóng và đẩy nhanh họ trên đường đi. Cả thế giới nên lấp lánh bởi những viên ngọc này, nhưng nhiều người lại buồn tẻ, thiếu sức sống, mờ đi v́ sự khinh bỉ.

Phụ nữ ở đâu để khôi phục lại vẻ đẹp lộng lẫy của phụ nữ? Phụ nữ ở đâu để dẫn dắt phụ nữ của mọi Quốc gia trong cuộc thập tự chinh vĩ đại để khôi phục và hoàn thành di sản của họ? C̣n bao lâu nữa phụ nữ c̣n nhớ rằng thân thể của họ là đền thờ của Mẹ Ánh Sáng, nơi họ có thể thờ phượng bằng các Bí tích quyền năng, trong số đó là các Bí tích Hôn nhân và Làm mẹ? C̣n bao lâu nữa những đứa trẻ được sinh ra trong các Đền thánh thay v́ [210] trong hố của dục vọng? C̣n bao lâu nữa cơ thể của đứa con bé bỏng trong sự thật là sự viên măn thiêng liêng của sự kết hợp giữa Mẹ-Ánh sáng và Cha-Ánh sáng, được hiến dâng cho những mục đích cao cả v́ được thụ thai trong khát vọng thánh thiện?

Tôi cho rằng điều này nghe có vẻ hoàn toàn xa lạ với những ư tưởng hiện đại về t́nh mẫu tử, t́nh phụ nữ, thời thơ ấu. Nhưng tôi đă ở trong Real một thời gian, và tôi đang sống trong niềm khao khát mănh liệt của Mẹ Thế giới rằng con cái của Bà có thể đến gần Bà hơn, để Bà có thể ép chúng vào Trái tim của Bà. Ở đâu có đau buồn, đau buồn, tuyệt vọng, thống khổ, ở đó có Mẹ Thế giới, chăm sóc, nâng niu, an ủi, như nhiều người mẹ đau đớn biết, cũng như nhiều đứa trẻ cô đơn cũng biết. Tuy nhiên, Cô ấy có thể làm được nhiều hơn thế, sẽ là phụ nữ nhưng sẽ hướng về Cô ấy. Đấng Christ đă trở lại thế giới của Ngài; nhiều người trong chúng ta biết điều này và đang chuẩn bị chào đón Quư khách và Cha của ḿnh. Nhưng chúng ta cũng biết, cùng với Ngài là Mẹ Thế giới? Không phải, có lẽ, trong H́nh dạng vinh quang nhất của chính Cô ấy, mặc dù có thể trong những cơ thể được hiến dâng đặc biệt cho việc sử dụng của Cô ấy; tuy nhiên, cô ấy đến,và Sứ mệnh của cô là đối với phụ nữ trên thế giới, nhắc nhở họ về vinh quang của phụ nữ, triệu tập họ để lănh đạo thế giới và trao cho những người  vĩ đại trên thế giới [211] và phụ nữ, và khuyến khích họ làm cho phụ nữ đáng được tôn kính như Cô ấy sẽ khuyên   tôn kính phụ nữ. chúng ta yêu cầu thế giới chào đón Đấng Christ của ḿnh. Chúng ta yêu cầu thế giới chào đón Mẹ của nó khi Mẹ trở lại với Con của Mẹ, Vua của Mẹ.

Tôi cảm nhận rơ ràng như thế nào về Vinh quang của người phụ nữ, thật méo mó và sai lệch ở đây. Phái nữ trong Excelsis! Và tôi thấy, trong lần trở lại này của Đấng Christ, Thiên đàng là Niết bàn hôn trên trái đất và ban tặng trái đất một lần nữa với những vinh quang của nó, và không ai vĩ đại hơn Mẹ-Ánh sáng. Phía dưới chiếu sáng Mẹ-Ánh-Sáng qua mọi Bà-Mẹ Thế-giới mà trái đất này từng biết. Một lần nữa chúng lại đến gần thế giới mà trước đây chúng đă làm mẹ. Một lần nữa Họ khuấy động trái tim của mỗi người phụ nữ, triệu tập cô ấy để thắp sáng lại Ngọn lửa hy sinh trong ngôi đền của bản thể cô ấy. Nhiều người kêu gọi các bí tích Hôn nhân và làm Mẹ cá nhân. Nhưng Họ kêu gọi tất cả đến với t́nh mẫu tử rộng lớn hơn mà thế giới đang bị tước đoạt một cách thảm khốc trong thời hiện đại này khi đàn ông và phụ nữ đều quên đi vị trí thực sự của người phụ nữ trong cuộc sống.

Trong một bài báo xuất hiện trên số tháng 8 (1926) của tờ The Liberal Catholic of Sydney,

Úc, tôi đă mạo hiểm để mô tả một chút thoáng qua về Đức Mẹ mà tôi đă có trong ánh sáng của Niết bàn. Tôi tái tạo nó ở đây như là sự thể hiện bên ngoài của ánh chớp trong đó lần đầu tiên tôi bắt đầu biết về Cô ấy trong chừng mực tôi có thể hiểu về Cô ấy. Tôi đă thấy một ánh sáng. Tôi đă đặt Ánh sáng đó thành những từ yếu ớt:

“Không có sự thật nào đẹp đẽ hoặc bí ẩn hơn sự thật được truyền tải trong những lời cảm động vô hạn đó - 'Đức Mẹ'. Trong mỗi Đức tin, chúng ta t́m thấy sự thật này. Nó gần như là trái tim của mọi Niềm tin. Mỗi Đức tin đều có Sức mạnh, Trí tuệ và T́nh yêu của nó. Trong cả ba lời nói dối đều tôn vinh T́nh mẫu tử - chỉ đạo Quyền năng, soi sáng Trí tuệ, làm đẹp cho T́nh yêu. Đức Mẹ, chatelaine của lâu đài thế giới, thật tuyệt vời như Mẹ của Chúa Giêsu, hấp dẫn vô hạn đối với tất cả những ǵ cao quư nhất trong chúng ta. Chúa Giê-xu, Phương tiện của Chúa chúng ta là Đấng Christ. Đức Mẹ, Con đường của Chúa Kitô đến thế giới của Ngài. Nơi Đức Bà, Bà ở rất xa, rất xa chúng ta. Trong t́nh mẫu tử của ḿnh, cô ấy 'gần hơn tay và chân.'

“Nhưng Mẹ c̣n hơn cả Mẹ của Chúa Giêsu, hơn là Biểu tượng của Mẹ trong bất kỳ Đức tin nào, v́ chúng ta t́m thấy Mẹ trên mọi cơi tự nhiên, trong mọi vương quốc tự nhiên. Tôi leo lên những vùng cao nhất mà tôi có thể đến, [213] và ở đó tôi t́m thấy Cô ấy - Ánh sáng Rạng rỡ, một Ánh sáng có thể phân biệt một cách tinh xảo với tất cả các Ánh sáng khác. Trong đó Ánh sáng phát sáng Nguyên lư Mẹ của Ánh sáng và Sự sống và Vinh quang. Tôi đối diện với bóng đen của T́nh mẫu tử Thiên Chúa. Tôi xem Mẹ là hiện thân tối cao của T́nh mẫu tử ở mọi nơi, mọi vương quốc, mọi cơi. Mẹ là Người Mẹ Hoàn vũ - sự hóa thân của tất cả những ǵ làm cho t́nh mẫu tử trở thành sự phản chiếu thuần khiết nhất của Bản chất Thiên Chúa. Trong mọi hành động của t́nh mẫu tử đều được phản ánh một cách kỳ diệu và không ngừng đổi mới sự kỳ diệu tối cao của Sự Hy Sinh của Thiên Chúa, để t́nh mẫu tử trở thành điều thiêng liêng nhất trên thế giới.

“Bất cứ nơi nào có t́nh mẫu tử, ở đó có Đức Mẹ, và khi tôi viết những lời này, trước mắt tôi là bức tranh 'Đức Mẹ Ngọn đèn' - Florence Nightingale, khi Mẹ đi từ giường này sang giường khác giữa những người bị thương trong bệnh viện của bà ở Scutari, mang lại sự an ủi và can đảm cho mọi người đau khổ. Tôi thấy bức tranh này là một h́nh ảnh mờ nhạt về Ḷng Từ Bi của Đức Mẹ, khi Mẹ di chuyển từ giường này sang giường khác giữa những phụ nữ được mong đợi trên thế giới. Cả thế giới là nhà tế bần của Cô ấy, và vô số h́nh thành Cô ấy ấp ủ với ḷng dịu dàng vô hạn đối với mọi người mẹ khi hoàn thành Hành động tưởng nhớ sự hy sinh của Chúa. [214]

“Tôi cũng được nghe kể về câu chuyện của một cô gái nghèo theo đạo Hindu ở một ngôi làng Ấn Độ, người sắp trở thành một người mẹ, đang nóng ḷng mong đợi mẹ ruột của ḿnh sẽ 'làm mẹ' cô ấy trong thời gian thử thách tinh vi, thông qua việc bị đóng đinh vào một sự sống lại. Mẹ cô sống ở xa, nhưng đang vội vă đến bên con gái. Cô chưa đến khi cơn đau đẻ bắt đầu, nhưng Một Người Mẹ khác đă ở đó trong h́nh hài của cô, để cô gái vui mừng v́ mẹ cô đă đến đúng lúc. Tenderly Parvati - Đức Mẹ của những người theo đạo Hindu, Nguyên tắc của Mẹ - đă hướng dẫn con ḿnh qua bí tích của T́nh mẫu tử, bao bọc con trong niềm vui và b́nh an. Cuối cùng th́ chính bà mẹ đến, và Đức Mẹ biến mất. Nhưng người mẹ trẻ không biết chuyện ǵ đă xảy ra, và một ngày nọ, cảm ơn mẹ v́ sự dịu dàng và chăm sóc tuyệt vời của bà. Kinh ngạc,Người phụ nữ lớn tuổi trả lời rằng với nỗi đau và sự lo lắng quá lớn của ḿnh, cô ấy đă không thể đến kịp thời, nhưng rất vui khi thấy người khác đă ban cho đứa con của ḿnh sự chăm sóc của một người mẹ. “Nhưng…” cô con gái nói, rồi khi họ mỉm cười với Parvati, họ hiểu và vui mừng trong sự tôn kính và biết ơn sâu sắc nhất.

“Tại mỗi Bí tích của T́nh mẫu tử, Đức Mẹ có các thừa tác viên, và nhiều phụ nữ có [215] những người nh́n thấy Ngài, trong khi tất cả những ai có ư thức về Bí tích đều biết một cách đầy đủ rằng B́nh an là Sự hiện diện của Ngài. Với tất cả những ǵ Cô ấy đến, lấy từng h́nh thức mà cô ấy yêu thích và tôn thờ. Thật tuyệt vời làm sao T́nh mẫu tử của Thiên Chúa, Mẹ-Nguyên tắc của cuộc sống ... một Vinh quang rực rỡ, một Chiến thắng rực rỡ, một Sự dịu dàng rực rỡ, một Hy sinh rực rỡ, một Sự hiểu biết rực rỡ, một Sức mạnh rực rỡ để bảo vệ và nâng niu. Ánh sáng là Nguyên tắc Mẹ này lóe lên nhiều màu sắc, bao quanh thế giới, tỏa ra mọi vật. Trong mọi vương quốc của Thiên nhiên đều chiếu ánh sáng hoàn hảo này. Trên mỗi hành động của sự sáng tạo, nó nằm trong phước lành vô giá. Đức Mẹ Ánh Sáng này, Mẹ Chung của tất cả chúng ta, là Đấng Hiển Linh, là H́nh Thể hiện thân. Cô ấy là một Hữu thể, một Con người, đă đi trên con đường vinh quang này đến Thần tính, và đă đạt được sự chuộc tội trong T́nh mẫu tử. Không có ảnh,Không có từ ngữ nào có thể mô tả về Ngài, nhưng Ngài không phải là sự trừu tượng, không có Nguyên lư thuần túy, mà là Mẹ-Ánh sáng trong H́nh thức, vinh quang. Ở bên cạnh mọi người mẹ, Cô ấy đứng khi người mẹ làm chứng tuyệt vời bằng chính thể xác của ḿnh rằng cô ấy là Đền thờ của Thần Hằng sống, và nơi cô ấy Sự hy sinh này được phản chiếu một lần nữa cho sự kỳ diệu của thế giới này. Chính Đức Mẹ là Nữ Tư Tế Tối Cao trong lễ tế thánh này. Chính Đức Mẹ đă chạm vào [216] sự thống khổ và làm cho nó vui mừng, Ai dâng của lễ và làm cho nó hạnh phúc.

“Mỗi người làm mẹ là một Đền thờ được xây sẵn cho Đức Mẹ. Không bao giờ Cô ấy không đến khi lễ vật đặt trên bàn thờ, một h́nh ảnh của Chúa sẽ được gửi đến thế giới trong một cuộc hành tŕnh xa hơn trong Nhiệm vụ vĩ đại. Và thậm chí trước khi Thiên thần hiện diện của cô ấy đến, phục vụ, an ủi, khuyến khích, tôn vinh. Bạn có thể cảm nhận được từ bí tích trọng đại này, bí tích sinh ra thực sự vĩ đại như thế nào, trang trọng đến mức nào, là bí tích đi trước nó - bí tích hôn nhân? Thực sự, qua mỗi cuộc hôn nhân, đều nghiền ngẫm về Sự phù hộ của Đức Mẹ. Đôi vợ chồng trở thành con cái của Mẹ, được hiệp nhất v́ hy sinh cao đẹp đó mà họ chuẩn bị trong t́nh yêu sáng ngời dâng hiến bởi Đức Mẹ. Như trong Bánh và Rượu của Phụng vụ Thánh Thể là Sự Hiện Diện Thực Sự của Chúa chúng ta, v́ vậy trong mỗi ca sinh nở là Sự Hiện Diện Thực Sự của Đức Mẹ. Vai tṛ của người phụ nữ - ngôi đền,nữ tư tế, bàn thờ, chén thánh, trong một! Chẳng phải mọi ca sinh nở đều là một Phụng vụ Thánh Thể kỳ diệu - thiêng liêng và vui sướng ngoài sức mạnh của ngôn từ để tô vẽ?

“Liệu rằng sự tôn kính ngày xưa dành cho phụ nữ có trở lại không! Liệu rằng những người phụ nữ trên toàn thế giới sẽ tham gia vào di sản chức tư tế của họ! [217]

Tất cả phụ nữ có thể không kết hôn được. Hôn nhân có thể không phải là thiên chức của mọi phụ nữ. Tuy nhiên, chức tư tế vẫn c̣n. Không có việc phụng sự Chầu Ḿnh Thánh cũng như việc phụng sự Thánh Thể sao? Không có quá nhiều thứ trên thế giới mà một ḿnh người phụ nữ có thể làm được, mặc dù cô ấy không được gọi là mẹ nữ tu sĩ? Trong những ngày này, khi phụ nữ phải kiếm sống - về nhiều mặt người ta không thể không hối tiếc v́ sự cần thiết, điều đó đă làm tiêu tan khát vọng tôn kính của thế giới đối với quyền phụ nữ - khi phụ nữ phải dấn thân vào quá nhiều thứ bẩn thỉu của cuộc sống, vẫn có thể hăy nhớ đến chức tư tế của giới tính của họ, rằng dù họ ở đâu và làm bất cứ điều ǵ họ có thể làm, họ vẫn là những nữ tu sĩ và thừa tác viên được tuyển chọn của Đức Mẹ, để bảo vệ Thiên chức làm mẹ trước mọi suy thoái, bảo vệ quyền thiêng liêng của mẹ và con,đại diện cho Nguyên tắc Mẹ trong Cuộc sống.

“Không phải mọi đứa trẻ đều là con của Đức Mẹ, Mẹ Hoàn vũ, và thiêng liêng v́ điều đó nếu không v́ lư do nào khác? Chẳng phải người phụ nữ nào cũng v́ thế mà làm mẹ hết mực, chỉ kém người mẹ thân thể, sẵn sàng thay con nên nảy sinh nhu cầu? Thế giới cần nhiều hơn t́nh mẫu tử. Có phải Đức Mẹ đă được nhớ đến quá ít, mặc dù Mẹ đă từng nhớ đến? [218]

Thiên chức làm mẹ bắt đầu trước khi sinh ra đời, và không nơi nào chúng ta có thể thấy được đoạn kết của nó. Qua cuộc sống, qua cái chết, chúng ta cần mẹ. Không có từ nào đáng trân trọng hơn 'mẹ'.

“Không có từ nào tràn ngập những kư ức thú vị. Không có từ nào mạnh hơn để khơi dậy những khao khát sâu sắc nhất của trái tim. Hăy tôn vinh Thiên chức làm mẹ từ phụ nữ và nam giới. Có sự sỉ nhục đối với Chúa Kitô, nơi có sự sỉ nhục đối với Đức Mẹ. Sự sỉ nhục là ở đó đối với Chúa Kitô, nơi có sự sỉ nhục đối với phụ nữ hoặc đối với mẹ, đối với mọi phụ nữ là một Đền thờ của Đức Mẹ, bất kể là của lễ được dành cho bàn thờ của nó.

“Cầu mong mọi người đàn ông cúi đầu tôn kính trước các đền thờ của Cô ấy, cầu mong mọi phụ nữ khiến ánh sáng của Cô ấy chiếu sáng trên thế giới. V́ vậy, Mẹ-Ánh sáng sẽ chữa lành vết thương của thế giới, và làm cho nó trở nên mới. "
 

CHƯƠNG XII

NHỮNG NGUY HIỂM CỦA cơi niết bàn

Tôi đă đi hết ṿng Sáng tạo: Tôi đă thấy và tôi đă nói!
Tôi, một tác phẩm của bàn tay Chúa cho mục đích đó, đă nhận được trong bộ năo của tôi
Và được tuyên bố trên phần c̣n lại của Công việc thủ công của Ngài - trả lại Ngài một lần nữa
Sự chấp thuận hoặc chỉ trích của sáng tạo của anh ấy; Tôi đă nói như tôi đă thấy.
Tôi báo cáo, với tư cách là một người có thể làm việc của Đức Chúa Trời - tất cả là t́nh yêu, nhưng tất cả là luật.
Bây giờ tôi nằm xuống bản án Ngài đă cho tôi vay. Mỗi khoa được giao nhiệm vụ
Để nhận biết Ngài, đă đạt được một vực thẳm, nơi một giọt sương đă được hỏi.
Tôi có kiến ​​thức? Kinh ngạc, nó co rúm lại khi Wisdom nằm trơ trọi.
Tôi đă nghĩ trước chưa? Làm thế nào có kim tuyến, làm thế nào trống, chăm sóc vô hạn!
Tôi có đặt nhiệm vụ cao nhất cho bất kỳ giảng viên nào đối với h́nh ảnh thành công không?
Tôi nhưng mở mắt ra, và sự hoàn hảo, không hơn không kém,
Theo kiểu tôi tưởng tượng, toàn diện trước mặt tôi, và Chúa được nh́n thấy là Chúa
Trong ngôi sao, trong đá, trong xác thịt, trong linh hồn và lớp vỏ. [220]
Và do đó, nh́n vào bên trong và xung quanh tôi, tôi luôn đổi mới
(Với cái khom lưng của linh hồn khi uốn ḿnh cũng nâng cao nó lên)
Sự phục tùng của Con người không có ǵ là hoàn hảo trước sự Toàn vẹn của Đức Chúa Trời,
Khi mỗi sự vâng phục mới trong tinh thần, tôi leo lên chân Ngài!

ROBERT BROWNING ( Saul ).

Tuy nhiên, có một mặt khác của tất cả những điều này. Nếu ư thức này mang lại cho nó sức mạnh tuyệt vời được gia tăng như vậy, sự chắc chắn về sự bất tử trong phúc lạc, nó cũng mang lại trách nhiệm tăng lên rất nhiều. Nó mang lại cho tôi một cuộc sống mới và cao hơn, nhưng tôi phải sống xứng đáng với cuộc sống đó; giảm từ mức đó, tuy nhiên, một chút, là một vấn đề rất nghiêm trọng. Ví dụ, tôi đă có một trải nghiệm mà tôi nghĩ là đáng được ghi vào cuốn sách này. Vào một ngày nọ, khi mọi thứ đang diễn ra trong thời điểm này có phần tồi tệ, hoặc có lẽ bản thân tôi đă hơi mất cảnh giác, tôi cảm thấy - tôi xấu hổ khi nói - hơi cáu kỉnh, và tôi sợ rằng tôi bộc lộ bản thân một cách cáu kỉnh với một hoặc hai đồng nghiệp của tôi. Cảm giác nhẹ nhàng, và trôi qua gần như ngay lập tức; nhưng hiệu quả của nó thực sự khá phi thường. Đối với tất cả các ư định và mục đích,công việc hiệu quả trở nên bất khả thi trong thời gian c̣n lại trong ngày. Tôi đă làm việc; Tôi đă trải qua thói quen [221] nhiệm vụ; nhưng con nai sừng tấm quan trọng đă vắng mặt. Ngay lúc tôi yếu ớt cho phép sự cáu kỉnh xâm nhập, ḥa b́nh bắt đầu, và ngay lập tức tôi biết ḿnh đă mắc sai lầm nghiêm trọng. Sự cáu kỉnh chỉ là bề ngoài; nó chắc chắn không sâu bên dưới; nhưng sự xáo trộn thậm chí bề mặt đă gây ra một cú sốc cho toàn bộ hệ thống, và loại trừ tôi khỏi vương quốc mới mà tôi đă sinh sống thành công cho đến nay. Mọi người trong cơ thể tôi, từ thể chất trở lên hay nội tâm, đều trở nên rối loạn, và tôi đă trải qua một thời gian rất khó chịu.

Trong bài phát biểu gần đây, Signor Mussolini khuyên khán giả của ḿnh hăy sống nguy hiểm. Tôi đă nghĩ rằng tiếp xúc với ư thức cơi Niết Bàn là một cuộc sống nguy hiểm rơ ràng, và giai đoạn cáu kỉnh nhỏ này đă khẳng định tôi nhiều hơn theo quan điểm của tôi. Trong bất kỳ trường hợp nào, để giữ được ngay cả sự phản chiếu của ư thức cơi Niết Bàn trên cơi vật chất cũng không phải là một chút căng thẳng, v́ điều đó có nghĩa là mọi tác động, dù từ bên trong hay bên trong, đều được tăng cường một cách vô hạn. Điều đó đối với nhiều người có thể chỉ là một gợn sóng, đối với tôi bây giờ là một cơn băo. Các cơ thể khác nhau nhạy cảm hơn vô cùng với những rung động bên ngoài, trong khi mọi lời nói, cảm giác, suy nghĩ, hành động, đều mang sức mạnh lớn hơn rất nhiều. Kết quả là nhiều hơn nữa [222] sống mănh liệt. Mỗi phút đều được nhồi nhét đầy đủ hơn bao giờ hết "với quăng đường chạy 60 giây".

Để kiểm soát ư thức cơi Niết Bàn liên quan đến sự gia tăng sức mạnh đáng kinh ngạc - sức mạnh có thể được sử dụng cho điều thiện hoặc điều ác. Tôi cho rằng nếu nó thường xuyên được sử dụng cho mục đích xấu xa th́ nó sẽ phải bị đóng cửa. Sẽ là quá nguy hiểm nếu cho phép sức mạnh của cơi Niết Bàn đi sai hướng. Nhưng, tóm lại, tôi đă đi đến kết luận rằng việc giao cho một cá nhân sức mạnh này là một thử nghiệm nguy hiểm, v́ tôi có lư do để biết liên quan đến khoảnh khắc cáu kỉnh của ḿnh. Tôi không biết ảnh hưởng của một đợt bùng phát tương đối nhỏ lại có thể kéo dài đến vậy. Khi tôi viết những lời này, vào buổi chiều ngày hôm sau, tôi vẫn đang phải chịu hậu quả.

Tôi nhận thức rơ ràng sự nguy hiểm khi có những điểm yếu. Tôi thực sự không biết ḿnh nên làm ǵ nếu tôi trở nên không thể kiểm soát bản thân một cách cứng nhắc nhất, để những điểm yếu có hại hơn không c̣n tồn tại. Họ phải đi nếu tôi di chuyển với tốc độ hợp lư qua các tiểu cơi khác nhau của cơi niết bàn, nếu không tôi có thể gặp phải một thảm họa khủng khiếp. Một số điểm yếu có lẽ nguy hiểm hơn những điểm khác. Rất nguy hiểm nếu tự hào; tới [223] tức giận và cáu kỉnh; để phóng đại, vẫn c̣n nhiều hơn để nói dối; hiểu sai, sai người khác, không thể thực hiện được, hoặc có tính chất chỉ trích; có những thành kiến ​​thấp hơn và những mê tín dị đoan; chẳng hạn như, rằng Đức Chúa Trời là điều khủng khiếp, phải báo trước, đáng sợ, lên án h́nh phạt đời đời, chỉ có thể đạt được thông qua một kênh cụ thể nhất định hoặc thông qua niềm tin vào một số giáo điều hoặc học thuyết cụ thể.

For at least a couple of days life has been very much more difficult because of that moment of irritability. I hope my friends have not noticed anything, because this would only make matters worse. In any case, the difficulty has not been to be overtly harmonious with the outer world, but to be truly harmonious and to maintain receptivity to the inner world. I have felt like some one who has, by his own act, been expelled from home, and is waiting in the outer cold until he can recover his equilibrium.

Mỗi lần tăng cường ư thức đều làm tăng sự tinh tế trong tư thế chuẩn bị và sự cân bằng của cỗ máy con người, do đó, khi thời gian trôi qua, những xáo trộn ngày càng nhỏ tạo ra hiệu quả ngày càng lớn. Đẩy một chút sẽ tạo ra một cú đánh tuyệt vời - một cú đánh nguy hiểm, nếu cú ​​đẩy không đúng hướng. Ở cấp độ cơi Niết Bàn [224] những điểm yếu của con người b́nh thường đă trở thành không thể. Sự lưu giữ của họ đơn giản có nghĩa là sự gián đoạn, tan ră. Rất nguy hiểm khi sống trong Niết bàn và duy tŕ, thậm chí có thể gia tăng các mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Theo nhiều cách, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu lui về những nơi vắng vẻ, vào rừng, để nhiều hoàn cảnh bên ngoài, có xu hướng thúc đẩy sự xáo trộn bên trong, có thể không c̣n hoạt động. Mặt khác, đối với một số người trong chúng ta, việc nghỉ hưu như vậy không theo thứ tự của mọi việc, và chúng ta phải dũng cảm đối mặt với t́nh huống nguy hiểm khi đắm ḿnh trong những cơn băo và căng thẳng của hạ giới. Càng ngày chúng ta càng phải sống trong Ánh sáng mà chúng ta biết, luôn sống ở trung tâm và từ trung tâm đến chu vi, không bao giờ xa trung tâm để chúng ta mất kết nối với nó.

Trong một khoảnh khắc, trong giai đoạn cáu kỉnh, tôi đă rời xa trung tâm của ḿnh, và kết quả là - tốt, không phải thảm họa, nhưng ít nhất là rất đáng lo ngại. Không dễ ǵ trở lại trung tâm khi người ta đă rời xa nó. Tôi đang trở lại với Ánh sáng, nhưng tôi đă có một bài học nghiêm khắc, một bài học mà tôi hy vọng tôi sẽ không bao giờ quên; và tôi rùng ḿnh khi nghĩ điều ǵ sẽ xảy ra nếu bất cứ lúc nào tôi thực sự tức giận hoặc say mê một trong những thứ đó [225] những điểm yếu không thể chịu đựng được đối với cuộc sống cơi Niết Bàn. Tôi nên mong đợi ít nhất một bệnh tật của cơ thể vật chất như phản ánh của bệnh tật ở nơi khác. Tôi đặc biệt nhận thấy tác động của trầm cảm, bất hạnh, tàn nhẫn, giả dối kinh khủng như thế nào. Đây là những phủ định của Ánh sáng, và một cuộc xung đột giữa tích cực và tiêu cực dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng nhất. Nh́n chung, tôi hy vọng, tôi đang dần ổn định, và ân huệ cứu rỗi duy nhất của tôi, có lẽ là, sự hấp thụ vào công việc của các Bậc thầy, một sự hấp thụ khiến tôi hoặc quên, hoặc không quan tâm, làm những việc tôi có thể làm với bất lợi cho chính tôi và cho môi trường xung quanh tôi. Nhưng tôi nhận thức rất rơ ràng nhu cầu thiết yếu của việc không ngừng đề pḥng và kiểm soát bản thân, và tôi mạo hiểm nói với những người khao khát những vinh quang mà tôi đă cố gắng mô tả:Hăy nhớ sự nguy hiểm của việc giữ Lightning trong khi vẫn c̣n một con quái vật khổng lồ để đốt cháy. Hăy nhớ nguy cơ giật sức mạnh đối với bản thân bạn khi nó gặp những điểm yếu không thể ngăn cản nó v́ nó sẽ đi qua bạn trong nhiệm vụ đến những thế giới không có.

Niết bàn là Quyền lực. Như chúng ta đang có, chúng ta sẽ sử dụng nó; nhưng khốn cho chúng ta nếu chúng ta sử dụng nó một cách thiếu thận trọng, thiếu hiểu biết, ích kỷ! Sét chiếu sáng, [226] tiếp thêm sinh lực; nhưng nó cũng phá hủy và tiêu hao. Chúng ta có chắc chắn về sức mạnh và sự tự chủ của ḿnh để sử dụng nó để chiếu sáng và tiếp thêm sinh lực không? Chúng ta hăy nh́n vào suy nghĩ, cảm xúc, hành động và lời nói của chúng ta. Hăy để chúng ta mang chúng như hiện tại. Họ có đôi khi ích kỷ, hẹp ḥi, không tử tế? Bây giờ chúng ta hăy tưởng tượng cơi niết bàn-Force rung động với tất cả sức mạnh kỳ diệu của nó trong mọi ư nghĩ, cảm giác, hành động, lời nói. Tất nhiên, điều tốt đẹp trong chúng ta sẽ được phóng đại; nhưng điểm yếu cũng vậy. Thêm sức mạnh trong mọi thứ chúng ta nghĩ, cảm thấy, làm hoặc nói. Nh́n vào bản thân mà không có thành kiến, liệu lực cơi Niết Bàn sẽ chảy trong các kênh không mong muốn thường xuyên như thế nào? Lấy kinh nghiệm này của tôi mà tôi vừa mô tả. Xem kết quả sâu rộng chỉ bằng một cái chạm tay, không phải v́ tức giận mà là cáu kỉnh.Nhận ra rằng ở giữa những kết quả này, người ta phải hết sức cẩn thận để không làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn bằng cách chán nản hoặc lo lắng. Ngược lại, người ta phải cố gắng bù đắp cho sự ngu ngốc của ḿnh vào chính lúc khó khăn nhất. Đó thực sự là một công việc khó khăn đối với một người mới làm quen như tôi, và thành thật mà nói, tôi không khuyến khích thử nghiệm ngoại trừ những biện pháp bảo vệ rất thích hợp. Tôi thấy cuộc sống tuyệt vời và có mục đích hơn vô cùng, nhưng không phải ngay lập tức phải cónhưng không phải ngay lập tức phải cónhưng không phải ngay lập tức phải có [227] là sự chấm dứt nhỏ nhất của sự đề pḥng đối với bản thân.

Có lẽ tôi có thể nói thêm rằng những tác động có thể quan sát được của sự xuất hiện của sự cáu kỉnh nhất thời này là sự buồn tẻ, sự giảm sút rơ rệt của nhận thức, mất đi cảm giác b́nh yên khó tả, cảm giác quyền lực sa sút, quyền lực tan biến thay v́ thẳng thắn, trực tiếp và xuyên qua. Những h́nh ảnh ánh sáng mà tôi đă mô tả đă bị mờ đi; Tôi dường như đă kư hợp đồng. Tôi không muốn trải nghiệm một lần nữa, và tôi sẽ cố gắng tránh nó.

 

CHƯƠNG XIII

NHIỆM VỤ THẦN KỲ

Từ chiều sâu đến chiều cao, từ chiều cao đến chiều cao cao hơn
Người leo núi đặt chân và đặt khuôn mặt của ḿnh;
Theo dơi những tia nắng c̣n sót lại đến nơi an nghỉ của họ,
Và đếm những xung cuối cùng của ánh sáng.
Vất vả vào ban ngày và không ngạc nhiên vào ban đêm,
Anh ta chạy một cuộc đua với thời gian, và chiến thắng cuộc đua;
Trống rỗng và bị tước bỏ tất cả chỉ lưu lại Ḥa b́nh,
Ư chí, T́nh yêu, bộ ba của sức mạnh.

CHRISTINA ROSSETTI

Dường như có hai khía cạnh của Niết bàn - tiềm năng và tự ư thức - với các cấp độ mở ra ở giữa. Niết bàn tiềm năng là Niết bàn đang ngủ, hoặc nhiều nhất là khuấy động trong giấc ngủ, có thể là nửa mơ; nhưng chỉ ngủ, v́ không có sự chết. Các cơi thấp hơn, đặc biệt là vật chất, là những vùng đất mộng mơ - chắc chắn là Niết bàn trong tiềm năng, v́ hư không mà nó không tồn tại. Niết bàn tự ư thức là tỉnh thức, sống động, bắt đầu sử dụng [229] các khoa. Khi hoàn toàn tự ư thức, nó hoàn toàn được thực hiện trên tất cả các cơi của nó, và có lẽ trên tất cả các cơi thấp hơn, theo một cách mà tôi chưa thể hiểu được. Theo một nghĩa nào đó, tất cả đều là Niết bàn. Theo một nghĩa nào đó, không có không thực. Theo một nghĩa nào đó, tất cả đều tỉnh táo và sống động; không có mơ. Tất cả là sống, khuấy động, phấn đấu. Trong mọi sự vật là Niết bàn đang bày ra. Trong hạt nằm giấu bông hoa, trong quả sồi. Tuy nhiên, xét về mặt thời gian, việc phá vỡ Hiện tại vĩnh cửu thành Quá khứ, Hiện tại và Tương lai cấu thành của nó, có một quá tŕnh mở ra, và chúng ta phải mơ bức tranh của ḿnh trước khi chúng ta có thể bất tử hóa nó trên bức tranh của Vĩnh cửu.

Tôi muốn nói thêm rằng khi tôi nh́n lại ngưỡng cửa của Niết bàn, trước khi nhập cuộc hoặc mở ra thực tế, tôi nhớ một thử nghiệm sơ bộ cụ thể - mặc dù vào thời điểm đó, tôi hoàn toàn không nhận ra nó là như vậy - để đảm bảo rằng bản phát hành từ việc giam cầm các thế lực rộng lớn nhất có thể sẽ không gây nguy hiểm cho cá nhân hoặc cho thế giới bên ngoài. Thử nghiệm như vậy dường như là quy luật của tất cả các chuyển đổi tâm linh; và một kết quả thành công, như nó đă được trao, mật khẩu mà nhờ đó, được nhận vào một ṭa án bên trong của Temple of Life. Các anh em Masonic của tôi sẽ nhận ra sự thật của điều này trong [230] tham chiếu đến Masonry, và nhiều độc giả của tôi sẽ quen thuộc với các tiêu chuẩn cho Tư cách Đệ tử và những gông cùm liên quan đến Con đường Thánh thiện, Con đường Khởi đầu. Sức mạnh tâm linh chỉ có thể đến với những người tương đối chắc chắn sử dụng chúng để phục vụ thế giới.

Đúng là ngay cả sau khi điều khoản trao tặng của họ được thực hiện để chống lại việc lạm dụng có thể xảy ra, điều khoản đó vẫn tồn tại, theo như tôi biết, ngay cả ở những cấp độ cao cấp - nơi nó không phải là, tôi coi đó, một câu hỏi về việc lạm dụng, nhưng có một số can thiệp cần sự ra đời của lực lượng bất thường. Nhưng những quyền lực rộng lớn hơn sẽ không được trao cho chút nào nếu không có một số đảm bảo chắc chắn - tất nhiên, được tôi luyện bởi những cân nhắc về sự yếu đuối của con người. May mắn thay cho sự yếu đuối của con người, việc mở ra các sức mạnh mới diễn ra rất từ ​​từ; chỉ có cơi phụ thấp nhất đến trong phạm vi, có thể trong một thời gian đáng kể, và thậm chí sau đó chỉ theo độ. Ban đầu, áp lực thuộc loại nhẹ nhàng nhất, nhưng ngay cả áp lực nhẹ nhàng nhất của ư thức cơi Niết Bàn cũng có phản ứng cực lớn lên tất cả các cơ thể thấp hơn, và hoàn toàn biến đổi thể chất,ở tất cả các sự kiện từ quan điểm của ư thức thức dậy và về mối quan hệ vật chất giữa cá nhân và môi trường xung quanh. Phép thuật [231] đũa thần của ư thức cơi Niết Bàn chạm vào mọi sự vật và làm cho chúng trở nên mới mẻ.

Như tôi đă nói, do đó, rất cần sự cân nhắc b́nh tĩnh. Sẽ rất dễ dàng để cho phép con lắc của một người quá tải đến một trong hai cực điểm. Cực lạc, trầm cảm, cáu kỉnh, thờ ơ với những thứ bên ngoài, sự hấp thụ bên trong - tất cả những thái cực này và những thái cực khác sẽ không khó đạt được, v́ vậy sức mạnh dâng trào là những động lực tác động qua tôi. Tôi phải sử dụng sức mạnh mới của ḿnh với sức mạnh tuyệt vời, nhưng phải hết sức kiềm chế. Tôi phải đón nhận cuộc sống một cách dễ dàng, nhưng thật vất vả. Bản thân tôi là một ṿng xoáy của lực lượng, tôi phải vẫn là một trung tâm lớn của ḥa b́nh. Tôi cần phải sống giữa những cơn băo tố, v́ tôi thuộc về những cơn băo, là người của ban nhạc tiên phong. Và khi một con tàu lớn lên, khả năng đi biển của con tàu của một người được kiểm tra trong sự luân phiên của b́nh tĩnh và băo tố. Chúng ta phải có khả năng đi biển, được xây dựng bằng tinh thần chống băo,nơi chấp nhận áp lực nhẹ nhàng của biển không gợn sóng và nhịp đập dữ dội của những cơn sóng dữ dội. Tôi nhớ đến Rudyard Kipling:

Khi, với cơn gió mạnh ở gót chân cô ấy, quầy bar nằm xuống và phục hồi -
Lăn qua bốn mươi độ, chải
những ngôi sao với áo của cô ấy, [232]
Người đàn ông cầm lái, ôm cô ấy nói ǵ
thẳng khi cô ấy di chuột
Trên đỉnh biển chắn gió,
giữ vững cô ấy khi cô ấy rơi xuống?
Đằng sau anh ta là những vụ nổ mà không cần kiểm tra từ
Cực tới chí tuyến theo đuổi anh ta,
Chất đống lên, chất đống cao, đóng sầm về nhà,
dâng anh ta không quan tâm
Bên dưới anh ta là sàn tàu ẩm ướt điên cuồng, và tất cả
Ocean vào cuối để hoàn tác anh ta;
Phía trên anh ta là một cánh buồm tuyệt vọng, rạn san hô ba lần nhưng
vẫn oằn sân!
Dưới bàn tay của anh ta đội các nan hoa và quay trở lại, để
được giữ hoặc thả tự do trở lại;
Và cô ấy cúi đầu và thay đổi để tuân theo
ra lệnh, cho đến khi làn sóng chủ đến
Và tiếng súng của cô ấy ch́m trong sấm sét và
bốc khói, và cô ấy lại mắc kẹt trong máng biển -
E là cô ấy có thể nâng và t́m đường đến đỉnh của nó;
và anh ấy, khi anh ấy chăm sóc cô ấy, ngâm nga!
Những người này đă hoàn toàn làm chủ công việc của họ
rằng họ làm việc mà không cần suy nghĩ;
Dự trữ ba phần năm bộ năo của họ
cho bất kỳ betide nào.

---

Tôi đă viết rằng tôi dường như đă hấp thụ Niết bàn nhiều hơn tôi dường như đă hấp thụ. Tôi vừa có một trải nghiệm thú vị chỉ ra sự thật của điều này, và gợi ư rằng có những thử nghiệm ban đầu về mối liên hệ [233] với ư thức cơi Niết Bàn, hoặc rằng, sau khi nhận ra một số vinh quang của nó, một sự lựa chọn được đưa ra giữa việc ở lại chúng để một thời hạn không xác định, như một người có quyền, và dường như từ bỏ chúng.

Trải nghiệm phải có liên quan ít nhiều dưới dạng biểu tượng mà nó đi qua bộ năo vật chất. Từ tối đến tối, tôi thoát khỏi gông cùm của thân dưới và tôi đi lang thang trong những vùng lộng lẫy, leo từ đỉnh này sang đỉnh khác của ư thức, đứng trên những đỉnh cao của phúc lạc cơi Bồ Đề và Niết-bàn. Sáng này qua sáng khác, tôi trở về từ những cuộc hành hương ấp ủ này và mặc lại những bộ lễ phục của cái mà bây giờ dường như là một cuộc sống trong tù. Tôi phải lao vào những thế giới bóng tối này, ṃ mẫm theo cách của tôi, giữa những bối rối và âm thanh va chạm của sự bất ḥa và xung đột. Tuyệt vời là sự căng thẳng của việc điều chỉnh liên tục, và sự tương phản liên tục giữa Ḥa b́nh bên trên và Chiến tranh bên dưới.Không có triển vọng phát hành? Tôi có thể không để cho các thế giới thấp hơn không? Tôi đă không làm với họ? Nếu tôi có thể rời bỏ họ trong thời gian đó, tôi có thể không rời bỏ họ măi măi? Đúng vậy, tôi không bất hạnh, v́ có việc phải làm, và những người ở Cánh cổng của các hạ giới rất tốt bụng. Nhưng đôi khi [234] Tôi khao khát Niết bàn không bị gián đoạn bởi những cuộc phiêu lưu liên tục vào những ǵ dường như là ngục tối của cuộc sống. Tôi dường như bị tắt lịm một cách khủng khiếp khỏi những điều kỳ diệu mà tôi biết ở những thế giới cao hơn, những thế giới huy hoàng bên trong, với ánh mặt trời và sự tự do tương phản sống động với bóng tối và sự hạn chế của những quả cầu thấp hơn này.

Tất nhiên, tôi cam chịu nhiều hơn là cam chịu, háo hức, quan tâm, nhiệt t́nh với nhiệm vụ của ḿnh ở những nơi ngục tối này… nhưng… tôi không thể quên những ǵ tôi đă biết và đă mong manh để diễn tả cho các bạn. Và bởi v́ tôi không thể quên, nên đôi khi tôi càng khao khát hơn. Nó có thể là một điểm yếu, nhưng nếu bạn biết những ǵ tôi biết, nếu bạn đă từng ở nơi tôi đă từng ở, bạn cũng có thể thấy điểm yếu là lư do, hoặc ít nhất là có thể hiểu được. V́ vậy, bây giờ và sau đó, chỉ bây giờ và sau đó, đi vào suy nghĩ: Tôi có thể không bỏ những thế giới nhà tù này không? Không có bản phát hành cuối cùng bây giờ có thể?

Tôi có thể không thoát khỏi nhà tù của ḿnh? Không thể phát hành? Cuối cùng tôi sẽ được tự do v́ tất cả ở cơi niết bàn đều tự do. Tôi đă từng đắm ḿnh trong ánh nắng vĩnh cửu nơi họ tắm. Tôi cũng sẽ từng đi lang thang trong vùng Elysian đó, lớn lên và yên b́nh đến khó tả, thoát khỏi tất cả những điều khó chịu của cuộc sống và kỷ luật nhà tù. Khi tôi khao khát, đột nhiên con đường [235] của lối thoát mở ra. Từ không một lời th́ thầm vang lên: “Hăy cứ tự nhiên. Một người bạn sẽ mở cửa đón bạn lần cuối cùng trước cổng nhà tù của bạn. Đi vào tự do và không trở lại nữa. ” Và khi tôi nhận ra khả năng tuyệt vời, dường như tôi cảm thấy một sự mong đợi tuyệt vời mà không có, một sự chào đón tuyệt vời đang chờ đợi tôi khi tôi tiễn đưa tôi lần cuối cùng - “gông cùm nhà tù” là từ xuất hiện - và chưa, nh́n lại; Tôi thấy rằng trên thực tế, những kiềng xích này mang nhiều lời thề hơn là kiết sử, v́ vậy tôi gần như cảm thấy bị bó buộc khi viết lời thề trong tù hơn là những lời thề trong tù. Nhưng tại thời điểm đó, tôi không nghĩ đó là lời thề. Chúng có vẻ khó chịu, và tôi nóng ḷng muốn loại bỏ chúng. Tôi quyết tâm rằng ḿnh sẽ được tự do, và khi giải quyết xong các rào cản sẽ tan biến, và tôi lại nhận ra ḿnh đang lao vào niềm vinh quang khôn tả của sự tự do không thể lay chuyển được.Sự chào đón của vạn vật đến với tôi mới đẹp làm sao! Tất cả những ǵ tôi cảm nhận được đă ḥa quyện vào nhau như thế nào - một với vạn vật, một với vô số hạnh phúc của vô số cuộc sống xung quanh tôi, một với vô số cảnh tượng của họ, một với vô số lắc lư của họ trong niềm hạnh phúc tột độ trước những ḥa âm thiêng liêng mà chính không khí đang cất lên . Tôi là một người với bản Giao hưởng tuyệt vời này, và thêm sự ngây ngất của bản thân tuyệt đẹp vào những người khác [237] Những cơn ngất ngây dường như bay lên như hương trên chính ngai vàng của chính Đức Chúa Trời.

Tôi đă bước vào Vĩnh hằng. Quá khứ măi măi ở phía sau tôi. Tôi thích thú lạc trong sự sung sướng của bản thể thuần khiết. Tôi là. Và trong hai từ này là một đại dương phúc lạc tối cao vô hạn, vô tận. Nhưng hăy ở lại! Đây là ǵ mà tôi nghe thấy? Những âm thanh này là ǵ đi vào niềm vui của tôi? Nó có thể - vâng, nó là - tiếng gọi của thế giới tù của tôi. Nhưng bây giờ tôi phải làm ǵ với thế giới nhà tù của ḿnh? Họ ở phía sau tôi, và không bao giờ tôi cần tôi quay lại với họ nữa. Khi tôi nhận ra rằng tôi tự do, tự do một cách vinh quang, tôi cảm thấy thật tuyệt vời biết bao khi biết được sự an toàn của tôi trước sức mạnh của tự do này. Không sức mạnh nào từ thế giới nhà tù có thể lôi kéo tôi trở lại, v́ sức mạnh của sự tự do của tôi vượt qua tất cả những sức mạnh khác bên dưới. Trong một khoảnh khắc, tôi lại ch́m đắm trong sự ngây ngất theo nhịp điệu, và sau đó - điều kỳ lạ này xảy đến với tôi là ǵ? Tôi có bất măn với một sự tự do như vậy không? Tôi, dường như là không thể, bắt đầu muốn trở về? Đúng rồi. Trên khắp những khoảng không vô định mà tôi đă đặt giữa ḿnh và những thế giới tù xa xôi, đến với tôi tiếng khóc của những người mà những gông cùm nhà tù vẫn đang trói buộc. Tôi có thể trân trọng bỏ qua chúng không? Đúng; và tôi không thể bỏ qua chúng. Hăy để tự do này, cực lạc này, đi. Tôi sẽ không có nó trong khi [237] thế giới nhà tù vẫn gọi - thế giới nhà tù của mọi vương quốc, nhà tù của các thế giới, của các hệ thống, của các vũ trụ. Và khi tôi quyết tâm, tôi thấy ḿnh dường như quay lưng lại với niềm hạnh phúc của ḿnh, và tất cả Thiên nhiên xung quanh tôi dơi theo sự trở lại của tôi trong sự tĩnh lặng trang trọng, và, tôi phải nói thêm v́ sự thật mặc dù tôi co rút lại khi viết những từ đó, gần như thể hiện sự tôn kính.

Quay lại, quay lại, tôi đi, và cuối cùng tôi đang ở trước cửa của thế giới nhà tù mà tôi đă rời đi gần đây, nhưng dường như xa tôi vĩnh viễn. Cửa mở. Tôi nhập cuộc. Và khi tôi bước vào, tôi như thể tôi nghe thấy: “Bạn đă tự do đi theo quyền của bạn, v́ bạn đă giành được nó. Tiếng gọi của tự do đă đến, và tai bạn đă sẵn sàng lắng nghe, v́ bạn đă hoàn thành nhiều lời thề mà Monad đă lập từ thuở ban đầu, và để hoàn thành chúng, những kiềng xích của họ phải được bỏ đi. Tuy nhiên, đối với nhiều đồng đội của bạn từ lâu, những gông cùm vẫn c̣n đó; và bạn đă làm rất tốt khi chú ư đến tiếng khóc đến với bạn qua những khoảng trống. Không có phúc lạc nào, dù cuồng nhiệt đến đâu, lại phải làm điếc tai trước tiếng kêu đau khổ và thiếu thốn; Thay vào đó, nó phải làm cho tai nhạy cảm hơn và đôi chân nhanh hơn để chống chọi lại. "

Và v́ vậy tôi thấy ḿnh trở lại thói quen cũ của cuộc sống trong tù, và hài ḷng, v́ tôi cần [238] nơi tôi đang ở. Nhưng sự thay đổi này đă xảy ra là ǵ? Chắc chắn tôi vẫn chưa ở trong tù? Có nhầm lẫn không? Tôi đă để tiếng khóc không nghe? Tôi nh́n xung quanh tôi. Thế giới nhà tù lâu đời quanh tôi. Tuy nhiên tôi tôi khác. Tôi đă không trở về một ḿnh. Một điều ǵ đó vinh quang đă trở lại với tôi, và sự kỳ diệu của nó là sự giam cầm dường như không có sự giam cầm. Nó là tù, nhưng nó không phải là. Từ từ khi tôi nhận ra sự thật rằng mặc dù h́nh thức vẫn c̣n đó, cuộc sống đă trở nên tự do. Tôi sống một người tự do trong h́nh thức. Tôi không c̣n bị ràng buộc vào nó nữa. Không cần nữa, tôi quay lại với nó hết kiếp này sang kiếp khác làm nô lệ của nó, mặc dù tôi có thể trả lại chủ nhân của nó. H́nh thức đă trở thành người phục vụ cuộc đời tôi. Một phép lạ khác của sự chuyển hóa bản sao, v́ trong các h́nh thức tự do đă được thay thế cho sự cần thiết. Ta đă không mang Niết Bàn về với Ta sao? Chẳng phải những trạng thái lắc lư của nhịp điệu ḥa hợp với Thần tính đă xâm nhập vào con người tôi, do đó tồn tại với tôi ngay cả trong thế giới nhà tù? Tất cả những ǵ tôi nghĩ rằng tôi phải ra đi là với tôi măi măi. Không có mất mát trong từ bỏ, chỉ có được.Không có mất mát trong hy sinh, chỉ có được. Và lợi ích này là lợi ích tối cao của lợi ích - đạt được của sự Hợp nhất thêm vào, và của T́nh yêu, Trí tuệ và Sức mạnh là khía cạnh gấp ba của nó.[239]

Khi tôi thức dậy trong thế giới nhà tù này, những lời này vang lên trong tôi: “Hăy mang theo những món quà của cái mới vào ngôi nhà cũ của bạn. Mang theo Niết bàn với bạn như bạn đă trải nghiệm nó, và sống trong nó trong sự viên măn sâu sắc trong tất cả các thế giới ngục tù như bạn đă sống trong nó trong một cực lạc tuyệt vời mà không có. Biết rằng không có Niết bàn mà từ đó có thể trở lại, bạn có nhưng phải nhận ra Niết bàn ở nơi bạn đang ở, v́ nó ở khắp mọi nơi và luôn luôn. Niết bàn không phải là một nơi chốn nào, mà là một Chân lư - Thực tại vinh quang trong Vô thực, Vĩnh cửu vĩ đại trong mọi Thời đại, Sự sống hùng mạnh dưới mọi h́nh thức. Niết bàn là quyền sinh ra và kế thừa của tất cả. Đă tự ḿnh tham gia vào nó, hăy truyền cảm hứng cho những người khác t́m kiếm nó bằng cách trở thành một phản chiếu sống động của Ḥa b́nh huy hoàng của nó. "

“Chúa của Tạo hóa, chúng ta cảm ơn Ngài
Rằng thế giới này của Ngài không đầy đủ;
Trận chiến đó gọi tên các cấp bậc thống chế của chúng ta,
Công việc đó đang chờ bàn tay và đôi chân của chúng ta ”. [240]


ENVOI

Nếu ngày ngày Ngài sẽ thương xót,
Thánh thiện và công b́nh và tốt bụng và chân thật; và kết xuất
Mong muốn từ nơi nó bám rễ chảy máu,
Cho đến khi t́nh yêu của cuộc sống kết thúc:

Anh ấy - đang chết - để lại như tổng thể của anh ấy
Một cuộc sống khép lại, những kẻ xấu xa đă chết và bỏ cuộc,
Ai tốt th́ mau mắn và hùng mạnh, xa gần,
V́ vậy mà hoa quả theo đó mà ra.

Không cần phải sống như bạn đặt tên cho cuộc sống;
Điều đó đă bắt đầu trong anh khi anh bắt đầu
Đă kết thúc: anh ấy đă thực hiện mục đích thông qua
Của những ǵ đă làm cho anh ta Man.

Không bao giờ khao khát hành hạ anh ta, cũng như tội lỗi
Hăy ghi nhớ anh ta, cũng không làm nhức nhối những niềm vui và nỗi buồn trần gian
Xâm phạm ḥa b́nh vĩnh cửu an toàn của ḿnh; cũng không chết
Và cuộc sống tái diễn. Ông đi

Đi đến Niết bàn. Anh ấy là một với Cuộc sống,
Tuy nhiên, cuộc sống không. Anh ấy xanh nhất, không c̣n nữa.
OM, MANI PADME, OM!
Giọt sương rơi Thành biển sáng ngời!

Ánh sáng của Châu Á . [241]

 

PHỤ LỤC A


I. LƯU Ư CỦA DR. BESANT TRÊN cơi niết bàn

TỪ MỘT ĐỊA CHỈ ĐẾN VỚI BRAHMAVIDYA ASHRAMA VỀ “TRIẾT HỌC: HOẶC THIÊN CHÚA QUẢN LƯ KHI HIỂU”


VÀ điều này khiến tôi phải nói một từ mà theo tôi, bạn sẽ phải giữ cho ḿnh một suy nghĩ ổn định, trong tất cả các câu hỏi mà bạn gặp trong các triết lư khác nhau về ư nghĩa của “sự hấp thụ”, Niết bàn của người Phật tử. , và những ư tưởng khác nhau về Moksha, Niết bàn thực sự của người Hindu. Trong tất cả những điều này, nếu bạn muốn có cách tiếp cận gần nhất với sự thật mà trí tuệ và ư thức hạn chế của con người có thể đạt được, bạn không được nghĩ đến thứ được gọi là giọt nước ḥa vào đại dương, tức là giọt biến mất, đó là ư tưởng mà sinh viên Triết học phương Tây thường áp dụng. Điều bạn phải nghĩ đến (mặc dù có vẻ mâu thuẫn) là giọt nước đang mở rộng ra đại dương, và vẫn giữ trung tâm của chính nó. Việc xây dựng tính cá nhân sẽ chẳng có ích ǵ nếu, cuối cùng, tất cả đều bị vứt bỏ,và cá nhân đă giống nhau trên [243] trở về với “ḷng của Đức Chúa Cha,” như khi Ngài đến từ đó. Đó không phải là cái nh́n xuất phát từ kiến ​​thức ngày càng mở rộng của ư thức, mà xét cho cùng, là tất cả những ǵ chúng ta có để hướng dẫn chúng ta trong kinh nghiệm của chính ḿnh. Nếu bạn có ư thức về Bản ngă cao hơn, bạn có một Cá tính được đánh dấu rất mạnh, một cơ thể tách biệt rất rơ ràng - sử dụng từ đó để chỉ một loại vật chất bao bọc vĩnh viễn trong đó có một giai đoạn ư thức nhất định, về cơ bản là cái Tôi đang phát triển. cái tôi của nó, tăng cường ư thức về cái tôi, trái ngược với vũ trụ xung quanh, trong đó cái tôi không thấy rằng ư thức của chính nó đang hoạt động. Anh ta đang nh́n nó từ bên ngoài, không phải từ bên trong nó; và v́ vậy anh ta cảm thấy mănh liệt sự tách biệt rơ ràng giữa Cái Tôi và Cái Không phải Tôi. Nhưng khi I-ness đánh rơi cơ quan nhân quả của ḿnh,vật chất của anh ta từ cơi tinh thần cao hơn, và truyền vào cơi Bồ Đề, có một sự mở rộng vô cùng của ư thức, nhưng không mất đi trung tâm đó; anh ta mở rộng để bao gồm bất kỳ ư thức nào đang hoạt động trên cơi đó. Theo một nghĩa nào đó, anh ta trở thành tất cả họ, nhưng anh ta không bao giờ đánh mất cảm giác về trung tâm của chính ḿnh. Anh ta đồng nhất bản thân với người khác bằng một danh tính gần gũi mà chúng ta không biết ǵ ở bên dưới cơi đó. Nhưng vẫn c̣n đó kư ức tinh tế về những trải nghiệm trong quá khứ mang lại cho nó một chút sắc thái, màu sắc hoặc hương thơm khác nhau, hoặc bất cứ từ ngữ tế nhị nào mà bạn có thể sử dụng để tượng trưng cho một sự tồn tại gần như không thể chạm tới được và nó vẫn c̣n, màu sắc, như nó vốn có, ư thức cơi Bồ Đề. Có sự mở rộng to lớn đó; có sự mở rộng vô cùng của tâm thức, nhưng không có sự mất mát của trung tâm đó; anh ta mở rộng để bao gồm bất kỳ ư thức nào đang hoạt động trên cơi đó. Có sự mở rộng to lớn đó;[244] và nếu, khi bạn đang nghiên cứu các triết lư khác nhau, bạn ghi nhớ điều đó, thỉnh thoảng bạn sẽ t́m thấy một cụm từ trở nên dễ hiểu khi bạn có suy nghĩ đó trong đầu. Trong Plotinus, bạn sẽ t́m thấy một mô tả tuyệt vời về ư thức cơi Bồ Đề, trong đó anh ấy nói về Ngôi sao là chính nó và tất cả các Ngôi sao khác, như một thực tế nổi bật về cái mà bây giờ chúng ta nên gọi là thể Bồ Đề - hay đúng hơn, vỏ bọc cơi Bồ Đề, để phân biệt giữa sự bao vây và sự chiếm đoạt của vật chất không tách rời nhau. Thể Bồ Đề là một Ngôi sao tỏa sáng, không phải một lớp áo. Nếu bạn nh́n thấy một người trong thể Bồ Đề trên cơi Bồ Đề, bạn không thấy một thể; bạn nh́n thấy một Ngôi sao tỏa ra theo mọi hướng, có những tia sáng xuyên qua ư thức của bạn để bạn cảm thấy nó là một phần của chính ḿnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn.Gần như không thể, ngoại trừ bởi một loạt các mâu thuẫn, để mô tả các trạng thái ư thức mà ngôn ngữ của chúng ta không tự thích ứng với nó. Tất nhiên, trong Samskrit, bạn nhận được một h́nh thức ngôn ngữ phát triển hơn rất nhiều, từ quan điểm triết học, hơn so với tiếng Anh; Tuy nhiên, khi cố gắng làm cho mọi người hiểu, bạn phải sử dụng một ngôn ngữ mà họ sẽ hiểu, tiếng Samskrit được tương đối ít người ở phương Tây biết đến. chúng ta đang cố gắng loại bỏ các điều khoản Samskrit mà không làm mất tính chính xác. Trải nghiệm về cơi Bồ Đề không được dịch thành từ ở đây nhưng bạn sẽ nhận được các chỉ dẫn về nó, và chúng thường được gọi (khi mọi người đọc chúng mà không hiểu chúng có nghĩa là ǵ) “tối nghĩa”[245] “mơ hồ”, “không xác định,” v.v. Nhưng nó khá rơ ràng, và không mơ hồ đối với bất kỳ ai chạm vào nó. Đó là một trong những sự thật tuyệt vời của ư thức mà bạn không bao giờ có thể hiểu được một giai đoạn mà bạn chưa đạt tới. Bạn không thể hiểu ư thức bằng cách nh́n nó từ bên ngoài. Tôi đă trả lời một bức thư ngày hôm qua, trong đó có câu hỏi: "Tại sao Chúa tạo ra vũ trụ?" Tôi gợi ư rằng có nhiều lư do có thể xảy ra, nhưng mèo con không thể hiểu tại sao một người  lại dành thời gian đọc sách thay v́ chạy theo chiếc lá trên mặt đất, bởi v́ ư thức của mèo con chưa đủ phát triển để đọc một cuốn sách; và tất cả chúng ta gần mèo con hơn là Ishvara theo một nghĩa nào đó, trong sự hiểu biết của chúng ta về bản chất của Ngài. Nó hoàn toàn đúng rằng

Gần với Ngài hơn là thở
Gần hơn tay và chân;
nhưng bạn phải căng ư thức để chấp nhận những mâu thuẫn.

Mặt khác, khi ư thức bắt đầu b́nh minh, khi nó phải b́nh minh, thông qua sự giúp đỡ của một người vĩ đại hơn bạn (nếu không, nó sẽ làm bạn tan nát), khi được bao bọc trong ư thức của người khác, bạn có thể chạm vào cơi tiếp theo. , khi đó cảm giác thống nhất tuyệt đối xuất hiện trong bạn, và bạn có thể nói rằng sự khác biệt không biến mất, nhưng nó biến mất bằng cách mở rộng chứ không phải bằng cách dập tắt. Đó là lư do tại sao tôi nói rằng, nếu bạn nghĩ về giọt nước mở rộng ra đại dương và chia sẻ ư thức của đại dương, bạn sẽ có một ư tưởng chân thực hơn về Niết bàn, điều mà [246] nhiều nhà văn phương Tây gọi là sự hủy diệt, mặc dù nó là sự trọn vẹn của Cuộc sống.

Tôi nói rằng ư thức sẽ bị tan vỡ. Nếu bạn nghĩ trong giây lát về những bộ phim vật chất, dù chúng có tốt đến đâu, bạn sẽ thấy rằng chúng có một giới hạn rung nhất định và chúng có thể đáp ứng và tái tạo một số giới hạn rung khác nhất định. Bạn cũng thấy rằng, nếu bạn chấp nhận một tốc độ rung động nhanh hơn rất nhiều, bạn sẽ phá vỡ vỏ bọc, vỡ tan thành từng mảnh. Điều đó đúng với tất cả các tập hợp vật chất, theo như chúng ta biết. Có một giới hạn mà họ không thể đáp ứng, và sau đó họ chỉ đơn giản là tan vỡ. Đó sẽ là hậu quả nếu bạn đột nhiên thấy ḿnh trên chiếc cơi Niết Bàn, nếu không chuẩn bị cho nó. Đơn giản là bạn sẽ phải vỡ tung, giống như bong bóng tan biến. Đó là một công việc rất dài để xây dựng lại nó, bộ phim của bong bóng. Do đó, mọi người bị ngăn cản đi vào nó,trừ khi có thể xảy ra rằng người ta có thể bị đưa vào đó, để cho họ thấy một số sự kiện nhất định, một số sự thật nhất định, và sau đó họ được che chắn, giống như chiếc váy lặn được trao cho người xuống nước. Có thể có vỏ bọc bảo vệ ở tất cả các chiều.

Trong Triết học Phật Giáo, có một câu tuyệt vời của Đức Phật Gautama, nơi Ngài đang cố gắng chỉ ra bằng ngôn ngữ của con người một điều ǵ đó có thể hiểu được về điều kiện của Niết bàn. Bạn t́m thấy nó trong bản dịch tiếng Trung của Kinh Pháp Cú, và bản tiếng Trung đă được dịch sang tiếng Anh trong bộ sách được gọi là “Trubner's Series”. Anh ấy đặt nó ở đó [247] rằng, trừ khi có Niết bàn, không thể có ǵ cả; và Ngài sử dụng các cụm từ khác nhau để chỉ ra ư của Ngài, coi những ǵ chưa được tạo ra và sau đó kết nối với nó là những ǵ được tạo ra; lấy cái thực và sau đó kết nối với nó cái không thực. Ông tổng kết bằng cách nói rằng Niết bàn là; và nếu nó không phải là nó, không có ǵ khác có thể được. Đó là một nỗ lực (nếu người ta có thể gọi như vậy với tất cả sự tôn kính) để nói những ǵ không thể nói. Nó ngụ ư rằng trừ khi tồn tại cái Vô h́nh, Vô h́nh và Thực, chúng ta không thể có một vũ trụ nào cả. V́ vậy, bạn có ở đó, dấu hiệu cho thấy Niết bàn là một nơi đầy đủ, không phải là một khoảng trống. Ư tưởng đó về cơ bản phải được khắc phục trong đầu bạn, khi bạn nghiên cứu mọi hệ thống triết học vĩ đại. V́ vậy, thường các biểu thức được sử dụng dường như chỉ ra một khoảng trống. Do đó, ư tưởng của phương Tây về sự hủy diệt. Nếu bạn coi đó là sự trọn vẹn,bạn sẽ nhận ra rằng ư thức mở rộng ngày càng nhiều hơn, mà không làm mất hoàn toàn ư thức về danh tính; nếu bạn có thể nghĩ về một tâm của một h́nh tṛn mà không có chu vi, bạn sẽ nh́n thấy sự thật.

---

II. TỪ “CÁC BÁC SĨ VÀ ĐƯỜNG TẮM”

THEO QUYỀN REV. CW LEADBEATER

V̀ La Hán về sau, ư thức của cơi phật là của anh ta khi vẫn c̣n ở trong cơ thể vật chất, và khi anh ta rời khỏi cơ thể đó trong giấc ngủ hoặc [248] trạng thái xuất thần, anh ta ngay lập tức đi vào vinh quang không thể thay đổi của cơi Niết Bàn. Tại buổi Điểm đạo của ḿnh, anh ta phải có ít nhất một cái nh́n thoáng qua về ư thức cơi Niết Bàn đó, cũng như ở lần Điểm đạo đầu tiên, phải có một kinh nghiệm nhất thời về vị phật, và bây giờ nỗ lực hàng ngày của anh ta sẽ ngày càng vươn xa hơn nữa vào cơi Niết Bàn. Đó là một nhiệm vụ khó khăn phi thường, nhưng dần dần anh ta sẽ thấy ḿnh có thể nỗ lực vươn lên để đạt được sự huy hoàng khó tả đó.

Bước vào trong nó là hoàn toàn hoang mang, và nó mang lại cảm giác đầu tiên là sự sống động mănh liệt của cuộc sống, gây ngạc nhiên ngay cả đối với những người đă quen thuộc với cơi phật. Sự ngạc nhiên này đă từng là của anh ấy trước đây, mặc dù ở một mức độ thấp hơn, bất cứ khi nào anh ấy lên lần đầu tiên từ cơi này sang cơi khác. Ngay cả khi chúng ta trỗi dậy đầu tiên với ư thức đầy đủ và rơ ràng từ cơi vật chất đến trung gian, chúng ta thấy cuộc sống mới rộng lớn hơn nhiều so với bất kỳ cuộc sống nào mà chúng ta đă biết cho đến nay chúng ta đă thốt lên: “Tôi nghĩ rằng tôi biết cuộc sống là ǵ, nhưng tôi chưa từng biết trước đây! ” Khi chúng ta đi vào cơi tinh thần, chúng ta thấy cùng một cảm giác được nhân đôi; thế giới trung gian thật tuyệt vời, nhưng nó không là ǵ đối với thế giới tinh thần. Khi chúng ta đi vào cơi tinh thần cao hơn, một lần nữa chúng ta có kinh nghiệm tương tự. Ở mỗi bước, cùng một bất ngờ lặp lại,và không có suy nghĩ nào có thể chuẩn bị trước cho điều đó, bởi v́ nó luôn kỳ diệu hơn nhiều so với bất cứ điều ǵ mà chúng ta có thể tưởng tượng, và cuộc sống trên tất cả những cơi cao hơn đó là một cường độ của hạnh phúc mà không lời nào tồn tại.[249]

Các nhà Đông phương học châu Âu đă dịch niết bàn là sự hủy diệt, bởi v́ từ này có nghĩa là “dập tắt”, khi ánh sáng của ngọn nến bị tắt bởi hơi thở. Không ǵ có thể là một trái nghĩa hoàn chỉnh hơn về sự thật. Chắc chắn đó là sự tiêu diệt tất cả những ǵ dưới đây chúng ta biết là con người, bởi v́ ở đó người đó không c̣n là con người nữa, mà là Thiên Chúa trong con người, một vị Thần trong số các Thần khác, mặc dù kém hơn Họ.

Hăy thử tưởng tượng toàn bộ vũ trụ chứa đầy và bao gồm một luồng ánh sáng sống bao la, toàn bộ chuyển động, chuyển động về phía trước, không có tính tương đối, sự quét về phía trước không ngừng nghỉ của một biển ánh sáng rộng lớn, ánh sáng có mục đích, nếu điều đó có thể hiểu được, vô cùng tập trung, nhưng hoàn toàn không có căng thẳng hoặc nỗ lực - từ ngữ không thành công. Lúc đầu, chúng ta không cảm thấy ǵ ngoài sự sung sướng của nó, và không thấy ǵ ngoài cường độ của ánh sáng; nhưng dần dần chúng ta bắt đầu nhận ra rằng ngay cả trong độ sáng chói lọi này vẫn có những điểm sáng hơn (hạt nhân, như nó vốn có) mà qua đó, ánh sáng có được chất lượng mới cho phép nó trở nên dễ nhận biết trên các cơi thấp hơn, những người mà không có sự trợ giúp này sẽ hoàn toàn ở bên dưới khả năng cảm nhận được hiệu quả của nó. Sau đó, chúng ta bắt đầu nhận ra rằng những mặt trời phụ này là những Đấng vĩ đại, Các Tinh linh Hành tinh, Các Thiên thần Vĩ đại, Các vị thần Karmic, Dhyan Chohans, các vị Phật, Chúa và các Đạo sư, và nhiều người khác mà đối với chúng ta thậm chí không có tên, và thông qua Họ, ánh sáng và sự sống đang chảy xuống các tầng thấp hơn.

Từng chút một, khi chúng ta trở nên quen thuộc hơn với thực tế kỳ diệu này, chúng ta bắt đầu thấy rằng chúng ta là một với Họ, mặc dù ở dưới đỉnh của sự huy hoàng của Họ, một phần của Đấng [250] bằng cách nào đó cư ngụ trong tất cả Họ, và cũng ở mọi điểm không gian giữa họ; và rằng bản thân chúng ta cũng là một trọng tâm, và thông qua chúng ta ở cấp độ thấp hơn nhiều của chúng ta, ánh sáng và sự sống đang chảy đến những người c̣n ở xa hơn (không phải từ nó, v́ tất cả đều là một phần của nó và không có ǵ khác ở bất cứ đâu, nhưng) từ việc nhận ra nó, sự hiểu biết và trải nghiệm về nó.

Bà Blavatsky thường nói về ư thức đó như có trung tâm của nó ở khắp mọi nơi và chu vi của nó không ở đâu cả; một câu gợi ư sâu sắc, được gán cho Pascal, Cardinal de Cusa và Zohar khác nhau, nhưng thuộc về Sách của Hermes. Thực sự khác xa với sự hủy diệt là ư thức như vậy; Người khởi xướng đạt đến nó ít nhất đă không đánh mất ư thức rằng anh ta là chính ḿnh; trí nhớ của anh ta là hoàn toàn liên tục; anh ấy cũng là một người , nhưng tất cả những điều này cũng vậy, và bây giờ anh ấy thực sự có thể nói: “Tôi là tôi”, biết “tôi” thực sự nghĩa là ǵ. Nghe có vẻ lạ, nhưng đó là sự thật. Không từ ngữ nào mà chúng ta có thể sử dụng có thể cho dù là ít ư tưởng nhất về một trải nghiệm như vậy, v́ tất cả những ǵ mà tâm trí chúng ta quen thuộc đă biến mất từ ​​lâu trước khi đạt được cấp độ đó. Tất nhiên, ngay cả ở cấp độ đó, một lớp vỏ bọc nào đó dành cho Tinh linh,Không thể mô tả theo một nghĩa nào đó, nó dường như là một nguyên tử nhưng theo một nghĩa khác, nó dường như là toàn bộ cơi. Người đàn ông cảm thấy như thể anh ta ở khắp mọi nơi, nhưng có thể tập trung vào bất cứ đâu trong bản thân anh ta, và [251] Bất cứ nơi nào trong chốc lát lực tràn ra giảm đi, đó là đối với anh ta một cơ thể.

Con người đă từng nhận ra rằng sự hợp nhất kỳ diệu không bao giờ có thể quên được, không bao giờ có thể hoàn toàn được như trước đây; v́ dù sâu sắc đến đâu, anh ta vẫn có thể che ḿnh trong những phương tiện thấp hơn để giúp đỡ và cứu người khác, dù anh ta có thể bị ràng buộc chặt chẽ vào thập giá của vật chất, bị cũi, bị trói và giam cầm, anh ta không bao giờ có thể quên rằng đôi mắt của anh ta đă nh́n thấy Đức Ngọc Đế trong Vẻ đẹp của Ngài. , rằng ông ấy đă nh́n thấy vùng đất rất xa - rất xa, nhưng rất gần, trong chúng ta mọi lúc nếu chúng ta chỉ có thể nh́n thấy nó, bởi v́ để đạt được niết bàn, chúng ta không cần phải đi đến một thiên đàng xa xôi nào đó, nhưng chỉ mở ư thức của chúng ta đến vinh quang của nó. Như Đức Phật đă nói từ lâu: “Đừng than phiền, khóc lóc và cầu nguyện, nhưng hăy mở mắt ra mà thấy; v́ ánh sáng là tất cả về bạn, và điều đó thật tuyệt vời, thật đẹp đẽ, vượt xa bất cứ điều ǵ mà loài người từng mơ ước hoặc cầu nguyện,và nó là măi măi. ”[252]


PHỤ LỤC B

MỘT CHI TIẾT TỪ “WISDOM CỔ ĐẠI” CỦA ANNIE BESANT

Cơi thứ năm, cơi Niết Bàn, là cơi của khía cạnh con người cao nhất của Thượng đế bên trong chúng ta, và khía cạnh này được các nhà Thông thiên học đặt tên là Atma hay Ngă. Đó là cơi của sự tồn tại thuần túy, của các sức mạnh thần thánh trong sự thể hiện đầy đủ nhất của chúng trong vũ trụ ngũ quan của chúng ta - những ǵ nằm ngoài cơi thứ sáu và thứ bảy được ẩn giấu trong ánh sáng không thể tưởng tượng được của Chúa. Atmic, hay cơi Niết Bàn, ư thức, ư thức thuộc về sự sống trên cơi thứ năm, là ư thức đạt được bởi những Đấng cao cả, những trái đầu tiên của nhân loại, những người đă hoàn thành chu kỳ tiến hóa của con người, và những người được gọi là Chân sư. Họ đă tự ḿnh giải quyết vấn đề hợp nhất bản chất của cá nhân với sự không tách rời, và những Trí tuệ sống động, bất tử, hoàn hảo về trí tuệ, hạnh phúc và sức mạnh.

Khi Monad của con người xuất hiện từ Logos, cứ như thể từ đại dương sáng chói của Atma, một sợi ánh sáng nhỏ bé bị tách ra khỏi phần c̣n lại bởi một bộ phim về vật chất cơi Bồ Đề, và từ [253] này treo một tia lửa được bao bọc. trong một vỏ bọc giống như trứng của vật chất thuộc các cấp độ vô h́nh của cơi tinh thần. "Tia lửa treo từ ngọn lửa bởi sợi tơ tốt nhất của Fohat." Khi quá tŕnh tiến hóa diễn ra, quả trứng phát sáng này lớn dần lên và có màu trắng đục hơn, và sợi nhỏ trở thành một kênh ngày càng rộng hơn, qua đó ngày càng nhiều sự sống Atmic đổ xuống. Cuối cùng, chúng hợp nhất - ngọn thứ ba với ngọn thứ hai, và đoạn hai với ngọn thứ nhất, v́ ngọn lửa ḥa vào ngọn lửa và không thể nh́n thấy sự phân tách.

Sự tiến hóa trên cơi thứ tư và thứ năm thuộc về một giai đoạn tương lai của cuộc đua của chúng ta, nhưng những người chọn con đường khó khăn hơn của sự tiến bộ nhanh hơn có thể sẽ vấp phải nó ngay cả bây giờ, như sẽ được giải thích ở phần sau. Trên con đường đó, cơ thể phúc lạc nhanh chóng được phát triển, và một người bắt đầu tận hưởng ư thức của vùng cao quư hơn đó, và biết được hạnh phúc đến từ việc không có các rào cản ngăn cách, trí tuệ tràn vào khi các giới hạn của trí tuệ được vượt qua. . Sau đó là bánh xe thoát ra khỏi, thứ trói buộc linh hồn trong các thế giới thấp hơn, và sau đó là hương vị đầu tiên của sự tự do được t́m thấy hoàn thiện trên cơi Niết Bàn.

Ư thức cơi Niết Bàn là phản đề của sự hủy diệt; nó là sự tồn tại được nâng lên thành một sinh động và cường độ không thể nghĩ bàn đối với những người chỉ biết đến cuộc sống của giác quan và tâm trí. Như ánh sáng chói lọi tới ánh sáng rực rỡ của mặt trời vào buổi trưa, ư thức trái đất đối với cơi Niết Bàn cũng vậy, và coi nó như sự hủy diệt bởi v́ giới hạn của ư thức trần gian có [254] biến mất, như thể một người , chỉ biết ánh sáng vội vàng, nên nói rằng ánh sáng không thể tồn tại nếu không có bấc nhúng trong mỡ động vật. Niết bàn IS đó đă được làm chứng trong quá khứ trong Kinh thánh của thế giới bởi Những người tận hưởng nó và sống cuộc sống vinh quang của nó, và vẫn được làm chứng cho những người khác trong chủng tộc của chúng ta, những người đă leo lên nấc thang cao cả của nhân loại hoàn thiện, và những người vẫn giữ liên lạc với trái đất mà các chân của chủng tộc đang đi lên của chúng ta có thể nâng các bậc thang của nó một cách không ổn định.

Tại cơi niết bàn, ngự trị của những Đấng quyền năng đă hoàn thành quá tŕnh tiến hóa loài người của chính họ trong các vũ trụ trong quá khứ, và những người đă xuất hiện với Logos khi Ngài hiện thân để đưa vũ trụ này tồn tại. Họ là những bộ trưởng của Ngài trong việc điều hành thế giới, là những người đại diện hoàn hảo cho ư muốn của Ngài. Các Chúa tể của tất cả các Giáo chủ của các Vị thần và các hạ thần mà chúng ta đă thấy làm việc trên các tầng thấp hơn đều có ở đây Nơi trú ngụ của họ, v́ Niết bàn là trung tâm của vũ trụ, khi tất cả các ḍng sống của nó tiếp diễn. Do đó, Hơi thở Vĩ đại xuất hiện, sự sống của tất cả mọi người, và nó sẽ được h́nh thành khi vũ trụ đạt đến thời hạn của nó. Có Tầm nh́n Hạnh phúc mà các nhà thần bí mong đợi, có Vinh quang được tiết lộ, Mục tiêu tối cao. [255]
 

PHỤ LỤC C

MỘT PHẦN TRÍCH TỪ "WISDOM OF THE ARYAS"
CỦA ANANDA M, MỘT THÁNG PHẬT GIÁO



CUỐI CÙNG, trong bài này và các bài luận khác của loạt bài này, đă đề cập đến Niết Bàn, Mục tiêu Cuộc sống mà người Phật tử mong muốn hướng tới, và đối với điều mà Sư phụ đă dạy chúng ta, tất cả cuộc sống chắc chắn đang có xu hướng; và sẽ phù hợp nếu toàn bộ loạt bài này nên kết thúc với một số nỗ lực nhằm nêu ra ư nghĩa mà các Phật tử gắn với thuật ngữ đó. Nghĩa đen của từ chỉ đơn giản là bị thổi bay - ngọn lửa của đèn bị dập tắt khi nó đă được thổi tắt; nhưng bạn cho đến nay đă theo dơi những ǵ đă nói về nó sẽ hiểu rằng lỗi của những người đă giải thích nó đơn giản tương đương với sự hủy diệt tuyệt đối. Sự tiêu diệt nó thực sự theo một nghĩa nào đó - sự tiêu diệt của Ham muốn, của Đam mê, của sự tự huyễn hoặc. Nhưng khi chúng ta cố gắng giải thích ư nghĩa của nó bằng những nghĩa khác ngoài tiêu cực, chúng ta sẽ gặp một khó khăn không thể vượt qua; rằng, tất cả các định nghĩa tích cực của chúng ta nhất thiết phải là về cuộc sống mà chúng ta biết, về tư tưởng của con người [256] ; và ở đây chúng ta nói về Điều đó Vượt lên trên tất cả Sự sống, chính là Mục tiêu mà tất cả Sự sống hướng tới.

Có lẽ phép loại suy vật chất tốt nhất (thực sự có thể là một cái ǵ đó sâu sắc hơn là một phép loại suy đơn thuần) đối với khái niệm Phật giáo về toàn bộ quá tŕnh sống có thể được rút ra từ khoa học mới của thế kỷ này, đă soi sáng một cách sinh động nhiều thứ khác trước khi bị tối tăm buồng tâm trí con người của chúng ta - khoa học về hoạt động vô tuyến. Đối với. rằng khoa học cho chúng ta biết làm thế nào một số nguyên tử cơ bản biến đổi đều đặn thành các nguyên tử khác; mất đi, khi thực hiện nó, một số phần khối lượng của chúng, xuất hiện dưới dạng một luồng năng lượng khổng lồ -an vô cùng rộng lớn - tràn ra ngoài. Bây giờ quan điểm của Phật giáo về vũ trụ nói chung là chính xác song song; nó dạy rằng sự sống - sử dụng thuật ngữ ở đây theo nghĩa hạn chế của nó là loại sự sống cao nhất - bao gồm một số lượng lớn các thực thể; quả thật là đi từ trạng thái cuộc sống này sang trạng thái sống khác; nhưng vẫn,xa như những ǵ chúng ta có thể xác định nguồn gốc tinh thần được quan tâm, mỗi bó sinh lực giống nhau trong tất cả những biểu hiện đa dạng này. Đôi khi, một cá nhân nhất định t́m thấy - dù bằng nỗ lực không trợ giúp của chính ḿnh, hay thường xuyên hơn, là kết quả của việc tuân theo Lời dạy của Đức Phật - một Mặt trời tâm linh của thế giới tinh thần, ư thức này - Con đường tinh thần ẩn giấu bên trong. dẫn từ giấc mơ của Cuộc sống đến Sự thật nằm bên ngoài. Và, cũng như nguyên tử hoạt động vô tuyến, khi tan ră, chấm dứt, cho đến nay, ít nhất là một phần của nó, là vật chất; trở thành, v́ nó đă được chuyển đổi [258] thành lực, do đó làm tăng thêm nhiệt hoặc dạng năng lượng khác trong vũ trụ vật chất; cũng vậy, ít nhất, một phần của những ǵ từng là con người, chuyển sang một điều kiện khác - hay nói một cách chính xác hơn, hoàn toàn vượt ra ngoài điều kiện, ngay cả khi một phần của nguyên tử vật chất chuyển thành năng lượng phi vật chất.

Thậm chí c̣n có sự song song chặt chẽ hơn giữa hai khái niệm - khi chúng ta xem xét chi tiết những điều này - các sự kiện liên quan đến việc phân nhóm quá tŕnh chuyển đổi; - của con người đến Arhatship hoặc của nguyên tử để tan ră, - thành những giai đoạn rất xác định; và những thứ khác liên quan đến quy luật thời gian mà theo đó sự phân hủy nguyên tử xảy ra. Những chi tiết này, tuy nhiên, chúng ta phải bỏ qua một bên. Ở đây chỉ có thể nói rằng đối với một Phật tử được hướng dẫn, Niết bàn là viết tắt của Tối hậu, Bên ngoài và Mục tiêu của Sự sống - một trạng thái hoàn toàn khác với bản thể có điều kiện, luôn thay đổi này của Tự mộng mà chúng ta biết là nói dối. không chỉ hoàn toàn Vượt xa tất cả cách đặt tên và mô tả; nhưng quá khứ xa ngay cả chính Suy nghĩ.

Chưa hết - và ở đây là điều kỳ diệu và vĩ đại của Trí tuệ của người Aryas này, được Người vĩ đại nhất của người Aryan giành được để chiếm đoạt con người khỏi tất cả những ràng buộc do anh ta tự tạo ra - Vinh quang này hoàn toàn vượt quá mọi tầm hiểu biết của suy nghĩ, Ḥa b́nh này là mục đích của tất cả những ǵ liên quan đến xung đột, nằm gần chúng ta hơn là ư thức gần nhất của chúng ta; ngay cả khi, đối với anh ta, người hiểu đúng, đó là hy vọng thân yêu nhất mà chúng ta có thể đóng khung. Đă qua mọi vinh quang của mặt trăng và mặt trời, vẫn vô cùng xa [258]trên đỉnh cao đầy sao của ư thức được thăng hoa đến tột cùng; vượt ra ngoài những vực thẳm vô tận của sự bao trùm tất cả, nơi mà những vũ trụ này có ngôi nhà không nguồn gốc của chúng; - xa một cách phi lư trên những độ cao cực đại nơi mà Tư tưởng, với đôi cánh đang đập vô ích, rơi xuống như một con chim lạc loài đă khao khát cho đến khi không khí loăng không c̣n đỡ được nữa; - nó vẫn ở cao hơn, cao hơn chính suy nghĩ mà chúng ta hiện đang nghĩ, cao hơn ư thức mà, trong khoảnh khắc nhất thời, là thứ thực sự có thể được gọi là chính chúng ta.

V́ vậy, không phải thông qua những tiểu thuyết phụ liên tiếp của ư tưởng sai lầm về Vị kỷ; không phải thông qua những Trạng thái hiện hữu cao hơn mà chúng ta đă nói đến như là các Jhanas kế tiếp - các Quốc gia Cực lạc - là Con đường Cổ xưa mà Vị Thầy đă t́m ra; nhưng theo những hướng rất khiêm tốn nhất, giản dị nhất và gần gũi nhất mà trái tim con người có thể quay đầu và du hành. về tất cả những lời hứa sai lầm của Mara về việc thống trị thế giới; trên tất cả những điều vĩ đại phức tạp của cuộc sống cung đ́nh của Ngài để trở thành một kẻ ăn xin - khiêm tốn nhất và thấp nhất trong các tạo vật của con người; sống trong sự thô thiển nhất; cách đơn giản nhất, tức thời nhất - giống như Ngài đă thực hiện sự Từ bỏ Vĩ đại đó chỉ để Ngài có thể t́m thấy Con đường mà tất cả có thể theo đến Ḥa b́nh - cánh cổng của Con đường cũng rộng mở cho tất cả chúng ta chỉ khi - dù chỉ là trong chốc lát - chúng ta quên đi Bản ngă của ḿnh; và sống, khao khát và làm việc cho Cuộc sống nói chung . Nếu chúng ta nên vẽ, như trên một biểu đồ, một biểu đồ của Sự sống trong tất cả vô số h́nh ảnh hiển thị của nó, đặt ở đây ngoại trừ ư thức vi trùng lờ mờ [259] của khoáng vật; sau đó là b́nh minh của cuộc sống có tổ chức trong thế giới của hoa và thực vật; sau đó là động vật; th́ nhân sinh quan và tự giác mà ta biết; và vượt ra ngoài những cao độ cao quư hơn này của việc đạt được thông qua các kỳ sinh thái cao, các Jhanas ; thế giới của các thiên thần và các vị thần; và, ngoài những điều này, là Trạng thái cao nhất, linh thiêng nhất mà các Thánh và Hiền nhân thời xưa đă kể - Các đấng Vô thân, Vô sắc trong Thiên đàng cao nhất của Ư tưởng Thuần khiết; sau đó, không ở đâu trong tất cả biểu đồ đó ; và không nơi nào ngoài nó trong cơi của chính nó, chúng ta có thể mở rộng nó thậm chí đến vô cùng - sẽ nằm ở nơi có thể được gán cho nơi ở, nơi ở của Niết bàn; và - cho đến mức chúng ta có thể nói rơ bằng lời rằng sự gần gũi bao trùm của nó - hướng đó nằm, cho cuộc sống ư thức của chính chúng ta, nơi không c̣n cái Tôi nữa; cũng giống như trong phép loại suy của chúng ta Nơi ở của nó sẽ là nơi không c̣n cơi của biểu đồ có điều kiện đó.

Và, thực sự, chúng ta được cho biết trong Giáo huấn của ḿnh rằng chính cuộc sống con người mà chúng ta hiện đang sống trong đó chỉ có một ḿnh Con đường cao dẫn đến nó mới có thể được bước vào; mặc dù nó có thể được hoàn thành (nơi mà nó mất nhiều hơn một cuộc sống, như được cho là b́nh thường nhất) ở các Cơi Trời cao hơn. Người ta giải thích rằng trong những trạng thái của cuộc sống bên dưới con người - trong thế giới động vật, thế giới ma, v.v. - luôn có quá nhiều đau khổ, quá nhiều nỗi sợ hăi ám ảnh đối với Bản thân, đối với bản thể. coi những ǵ chúng ta đă thấy là một bước thiết yếu, đó là Chánh Định của tâm. Nói cách khác, có quá ít tâm trí , quá mờ mịt [260] ư thức, trong những trạng thái thấp kém của cuộc sống để có thể tập trung. Mặt khác, chúng ta biết rằng, ở đó trong các Cơi Trời vượt ra ngoài trạng thái của con người, sự mở rộng của ư thức trong cả không gian và thời gian đến nỗi một chúng sinh trong một kiếp sống như vậy không thể nắm bắt được sự thật của Khổ; cuộc sống của chính anh ta được ḥa nhập trong cực lạc, dù là giác quan hay về Trí tuệ thuần túy, đến nỗi anh ta không thể hiểu nỗi Khổ đau, sự Chuyển đổi, có thể là sự thật như thế nào; và - bởi v́ tinh vi hơn vô cùng - quan niệm của riêng anh ta về Bản ngă bên trong anh ta mạnh mẽ hơn và dường như thực hơn đến nỗi anh ta không thể nắm bắt được điều đó trong Bản ngă tưởng chừng như hoàn toàn không có thực nhưng Ảo tưởng đang ngự trị.

V́ vậy, chính ở đây và bây giờ - không phải trong một tương lai tưởng tượng nào đó hoặc ở một trạng thái nào đó cao hơn đời người một cách vô thời hạn - đối với Phật tử, là Cơ hội Vĩ đại; ở đây trong cuộc sống con người mà đôi khi dường như rất nhỏ bé, hèn hạ và bẩn thỉu; Tuy nhiên, điều mà ngay cả các vị thần cao và thánh khiết có thể ghen tị, họ có thể hiểu được!

Cuộc sống con người nhỏ bé này - quá ngắn ngủi, quá trống rỗng - dường như trống rỗng của hy vọng cao cả - nhưng lại là Cánh cổng Cơ hội cho tất cả vô số chúng sinh trong tất cả vô số cơi của Sự sống; chính cánh cổng của Con đường Giải phóng và Ḥa b́nh! V́ vậy, đă dạy Người vĩ đại nhất của Chủng tộc Aryan tài năng thiên tài - Người mà chúng ta yêu quư gọi là Người thông minh nhất, và trên hết, Người từ bi nhất của loài người. Bạn có thể tự hỏi rằng chúng ta mỉm cười, khi những người chưa hiểu Giáo huấn của Ngài nói về điều đó như một sự bi quan u ám? Bạn có thể tự hỏi rằng chúng ta yêu mến và tôn kính Ngài, [261] tôn thờ chính kỷ niệm về Sự sống vĩ đại đó như những người theo tín ngưỡng khác tôn thờ những vị Thần linh thiêng nhất của họ không?

Ngày nay, có rất nhiều người, ở đây trong những vùng đất phía tây này, những người mà Trí tuệ Arya cổ xưa này đến - bất chấp tất cả sự ngu dốt của sự giáo dục của họ - với sự khuấy động kỳ lạ của tầng sâu ư thức; - như thể đang trả lời cho một giọng nói nào đó nhưng chỉ c̣n nhớ nửa vời, vang vọng qua hang động mờ ảo của tâm trí từ vùng vịnh của những năm xa xưa. Như vậy, chúng ta có thể nói, đă nghe và hiểu một chút Thông điệp của nó trong những kiếp sống cũ đă qua; đă nắm bắt được, thông qua đó, một tầm nh́n nào đó về Sự thật ngự trị đằng sau bí ẩn tăm tối của cuộc sống; - thậm chí nó có thể đă kéo rất nhanh, thông qua nó, tới Cổng Con đường dẫn đến Giải phóng. Đó là điều chúng ta biết từ kinh nghiệm lâu năm; và, thực sự, một khi người ta thừa nhận và hiểu được sự vận hành của Quy luật Cuộc sống, của Nghiệp, th́ rơ ràng rằng một số điều kiện như vậy phải chiếm ưu thế.Bánh xe Cuộc sống măi măi trong chuyển động không ngừng của nó mang lại cho mỗi sinh vật những điều kiện mới; nhưng những điều này luôn luôn tuần tự trong điều kiện cuối cùng; nơi cuộc sống cũ đứt đoạn, ở đó sự ra đời mới tái ḥa nhập trạng thái đă qua của nó. V́ vậy, v́ Ấn Độ Aryan trong giai đoạn Phật giáo vĩ đại của nó đă đứng đầu trong sự tiến bộ của loài người sau đó c̣n tồn tại, chúng ta nên mong đợi rằng nhiều người đă h́nh thành nên một phần của nền văn minh vĩ đại đó sẽ vào lúc này, khi trung tâm của sự tiến bộ và của nền văn minh đă chuyển sang miền tây, sinh con ở miền tây.chúng ta nên mong đợi rằng nhiều người đă h́nh thành nên một phần của nền văn minh vĩ đại đó sẽ vào lúc này, khi trung tâm của sự tiến bộ và của nền văn minh đă dịch chuyển về phía tây, sinh ra ở các vùng đất phía tây.chúng ta nên mong đợi rằng nhiều người đă h́nh thành nên một phần của nền văn minh vĩ đại đó sẽ vào lúc này, khi trung tâm của sự tiến bộ và của nền văn minh đă dịch chuyển về phía tây, sinh ra ở các vùng đất phía tây.

V́ những bài luận này đă được viết ra - với hy vọng rằng, mặc dù chúng không hoàn hảo, [262] đủ tinh thần của Phật giáo có thể chiếu qua chúng để khuấy động những kư ức đă ngủ yên của cuộc đời một lần nữa. Trải qua tám mươi thế hệ loài người; qua tất cả những hoàn cảnh thay đổi của thời gian và sự phát triển chủng tộc, tinh thần đó, bản chất của Giáo lư vĩ đại nhất của loài người, đă được truyền từ trái tim đến trái tim sống, - tất cả đều chinh phục. Và chắc chắn thế giới phương tây, giữa bóng tối hiện tại của đời sống tôn giáo, cũng có thể t́m thấy trong Chân lư cổ xưa này một số câu trả lời cho những vấn đề sâu xa nhất của nó; một số an ủi cho những nỗi buồn và sự cần thiết của cuộc sống?

Sống vị tha để sống và chết vị tha - không t́m kiếm phần thưởng, mà chỉ phục vụ cho cuộc sống vĩ đại hơn; hy vọng không phải thiên đường cao, không có phúc lạc thiên hà, mà chỉ để trưởng thành vị tha mỗi ngày - đó là bài học xuyên suốt cuộc đời của Sư phụ, Lời dạy của Sư phụ - nhờ đó cuối cùng có thể b́nh an đến cho tất cả mọi người! [263]
 

PHỤ LỤC D

I. NHÂN VIÊN

TỪ "CON NGƯỜI: TẠI SAO, CÁCH NÀO VÀ ĐÓ"

CỦA ANNIE BESANT VÀ CW LEADBEATER

KHI Vương quốc của loài người đi ngang qua, và con người đứng trước ngưỡng cửa của sự sống siêu phàm của Ngài, một Thần linh được giải thoát, bảy con đường mở ra trước mặt Ngài cho sự lựa chọn của Ngài: Ngài có thể đi vào cơi toàn giác và toàn năng của Niết bàn, với những hoạt động vượt xa sự hiểu biết của chúng ta, để trở thành, t́nh cờ, trong một thế giới tương lai nào đó một Avatara, hay Hóa thân thần thánh; điều này đôi khi được gọi là “lấy áo lễ của Pháp thân”. Anh ta có thể bước vào “Thời kỳ Tâm linh” - một cụm từ bao hàm những ư nghĩa chưa biết, trong số đó có thể là cụm từ “lấy áo lễ Báo thân”. Anh ta có thể trở thành một phần của kho tàng các lực lượng tinh thần mà các Tác nhân của Biểu trưng vẽ ra cho công việc của Họ, “lấy áo khoác Nirmanakaya”. Anh ta có thể vẫn là một thành viên của Hệ thống Bí ẩn cai trị và bảo vệ thế giới mà anh ta đă đạt đến sự hoàn hảo. Anh ta có thể chuyển sang Chuỗi tiếp theo,để hỗ trợ xây dựng các h́nh thức của nó. Anh ấy có thể [264] nhập Thiên thần lộng lẫy hoặc Deva Evolution. Anh ta có thể tự ḿnh phục vụ ngay lập tức cho Biểu trưng, ​​được sử dụng bởi Anh ta trong bất kỳ phần nào của Hệ mặt trời, Người hầu và Sứ giả của anh ta, người sống nhưng để thực hiện ư muốn của anh ta và làm công việc của anh ta trên toàn bộ hệ thống mà anh ta quy tắc. Như một vị Tướng có các nhân viên của ḿnh, các thành viên trong đó mang thông điệp của ḿnh đến bất kỳ phần nào của lĩnh vực này, th́ những Nhân viên của Ngài cũng vậy, những người ra lệnh cho tất cả mọi người, “Các chức vụ của Ngài làm cho Ngài vui ḷng”. Đây dường như được coi là một Con đường rất khó khăn, có lẽ là sự hy sinh lớn nhất dành cho các Adept, và do đó được coi là mang trong ḿnh sự khác biệt lớn lao. Một thành viên của Bộ Tổng tham mưu không có cơ thể vật chất, nhưng tạo ra một cơ thể cho chính Ngài bởi Kriyashakti - "sức mạnh tạo ra" - về vấn đề của địa cầu mà Ngài được gửi đến. Quyền trượng chứa các Sinh mệnh ở các cấp độ rất khác nhau,từ vị A La Hán trở lên.

---

II. CÁC MÁY CHỦ

Tôi THAM KHẢO độc giả của tôi về tài khoản đầy đủ của những người lao động này trong Cuộc sống của Alcyone của Annie Besant và CW Leadbeater, trong "Lời nói đầu". “Lời nói đầu” này cũng có thể được t́m thấy trong Theosophist , tháng 9 năm 1913. [265]

---

PHỤ LỤC E

PHẦN ÚC: TẦM NH̀N

THEO GS ARUNDALE



Hăy để chúng ta nh́n một lúc về tương lai của Khu Úc của chúng ta. Tôi thấy Mục có ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều, không phải v́ số lượng thành viên tăng lên, mà v́ mức độ nó thực hành Thông Thiên Học mà trước đó nó đă giảng nhiều hơn là thực hành.

Tôi xem Mục như trái tim thực sự của nước Úc - sợi dây liên kết giữa nước Úc và Những người là trái tim của thế giới. Tôi thấy rằng đa số các thành viên đều nhận ra sự thật này và cống hiến hết ḿnh. Tôi xem Phần như một loại Quốc gia nhỏ hơn trong Quốc gia Úc. Tiêu chuẩn Quốc gia Úc do các thành viên của Bộ phận Hiệp hội Thông thiên học Úc thiết lập. Ở mức độ lớn hơn hoặc ít hơn, người dân Úc tuân theo tiêu chuẩn này, được đa số thành viên duy tŕ một cách chặt chẽ và liên tục thực hiện, bởi chính sự tồn tại của nó, là một áp lực đối với người dân Úc, để sự tuân thủ với tiêu chuẩn này phát triển ổn định dù chậm. [266]

Tôi thấy tư cách thành viên của Mục trở thành một đặc ân, một dấu hiệu của sự tôn trọng, thay v́ là một vấn đề để chế giễu hoặc không chấp thuận như ở giữa thế kỷ XX. Những người ở thế giới bên ngoài không phải lúc nào cũng muốn gia nhập Hội, v́ nó liên quan đến cuộc sống rất vất vả, mặc dù rất vui vẻ; nhưng họ ghi nhận những đóng góp có giá trị của các thành viên trong công cuộc nâng cao Quốc gia. Họ cũng nhận ra một thực tế là các thành viên của Hội không sống v́ bản thân mà sống v́ những người xung quanh, ư kiến ​​và hoạt động của họ luôn mang tính xây dựng, không bao giờ tách rời.

Tôi thấy rằng Phần này là một phần trung tâm của Liên minh các quốc gia vĩ đại mà ngày nay chúng ta gọi là Đế chế Anh. Đế chế hiển nhiên trở thành một Liên đoàn các quốc gia, được đoàn kết không chỉ v́ lợi ích chung của các bộ phận cấu thành, mà c̣n b́nh đẳng, có lẽ hơn thế nữa, để giúp đảm bảo ḥa b́nh và thịnh vượng của thế giới. Mỗi Phần của Hiệp hội đại diện cho quốc gia cụ thể của riêng ḿnh trong Liên minh các quốc gia nhỏ hơn, chính nó là trung tâm của Liên đoàn lớn hơn, tức là toàn thể Hiệp hội. Mỗi Phần cũng nêu một ví dụ về sự hài ḥa hoàn hảo với lợi ích của toàn bộ phần mà nó là một phần. Do đó, Liên minh các quốc gia mà chúng ta gọi là Đế quốc trở thành một khối thống nhất mà không có sự khác biệt lư tưởng cá nhân nào có thể phá vỡ được, v́ trung tâm của Liên đoàn là một Hội Anh em Toàn cầu bắt đầu, Hội Thông Thiên Học là một thế giới tự thân,một tấm gương sống cho thế giới tương lai rộng lớn hơn đang chờ đợi nó.[267]

Sự bảo vệ lớn nhất chống lại chiến tranh, căi vă và tất cả các loại lực lượng gây rối khác là Hội Thông Thiên Học. Xă hội, ở một số khía cạnh nhất định trong tất cả các sự kiện, ảnh hưởng mạnh mẽ đến dư luận, và trở nên được tổ chức chặt chẽ, hài ḥa đến mức chắc chắn thực hiện quyền lực mà trật tự từng có đối với sự rối loạn. Thế giới ngày càng thấy khó thực hiện được điều mà Xă hội đoàn kết đứng vững.

Làm thế nào điều này xảy ra? Không phải bằng vũ lực. Hiệp hội không tin vào vũ lực, ngay cả khi nó có sức mạnh để sử dụng, điều mà nó không có. Nhưng bằng ví dụ hấp dẫn. Xă hội, mỗi cá nhân thành viên, đang sống Thông Thiên Học, sống nó trong những việc hàng ngày của cuộc sống. Các nhà thông thiên học sống khác. Họ sống mà không sợ hăi. Họ chung sống ḥa b́nh. Họ sống hạnh phúc hơn nhiều. Họ sống khỏe mạnh hơn nhiều.

Họ dường như đă tiêu diệt được bệnh tật một cách tuyệt vời v́ họ biết cách sống. Thứ nhất, họ không sống bằng chi phí của người khác. Họ không sống trên nỗi đau của người khác, dù là con người hay tiểu nhân. Họ ăn những thứ tinh khiết, và t́m thấy sự ngon lành trong sự duyên dáng, trong sự tinh khiết và đơn giản, không phức tạp và thô thiển. Thứ hai, họ sống hợp vệ sinh. Quần áo của họ, nhà cửa của họ, tất cả sự sắp xếp của họ để chăm sóc cơ thể, được thiết kế cho mục đích này. Và họ đă học được rằng sống hợp vệ sinh không chỉ có nghĩa là không khí trong lành, các giá trị đúng đắn của thực phẩm, v.v.; nó cũng có nghĩa là sống nghệ thuật và nhịp nhàng, sống duyên dáng. Đây là điều không thể thiếu. [268]

Tôi cũng thấy rằng các nhà Thông Thiên Học của thời kỳ này - có lẽ chưa phải là rất xa - đă không c̣n lo lắng và lo lắng nữa, phần lớn phải loại bỏ sự cáu kỉnh. Tất nhiên, sự tức giận và thù hận đă hoàn toàn biến mất. V́ vậy, hăy nghi ngờ và không tin tưởng. Vấn đề t́nh dục cũng đă được giải quyết, một phần nhờ sự hiểu biết rơ ràng về t́nh dục và mục đích thiêng liêng của nó, một phần nhờ công nhận hôn nhân và thai sản là những Bí tích tuyệt vời. Các nhà Thông Thiên Học của thời kỳ này vô cùng tôn kính đồng thời cũng nhẹ nhàng vui vẻ.

Tôi thấy các Lodges ngày nay dần trở thành cộng đồng. Họ là cộng đồng tại thời điểm tôi viết. Từng chút một, các gia đ́nh thân thiết với nhau đă xây hoặc cất nhà gần nhau ở ngoại ô thị trấn, và cuộc sống cộng đồng bắt đầu, không mất đi tính cá nhân. Ngày càng có nhiều điều, điều có thể thuận lợi được thực hiện chung được thực hiện chung, với kết quả là cuộc sống trở nên rẻ hơn và dành nhiều thời gian hơn cho công việc lớn hơn.

Trong một số trường hợp, một số gia đ́nh sống cùng nhau trong một ngôi nhà được xây dựng đặc biệt cho mục đích - một loại tu viện không có bất kỳ nhược điểm hoặc hạn chế nào, và tạo cơ hội phong phú cho sự phát triển của cá nhân, cũng như, trong phạm vi lư do, để thỏa măn phong cách riêng. Trong những trường hợp khác, có một loại h́nh cộng đồng làng, một nhóm nhà hoặc nhà tranh, khép kín, một loại Thành phố vườn ở quy mô nhỏ. Tôi thấy rằng những [269] cộng đồng đặc biệt quan tâm đến giáo dục và thú vui. Tôi có thể viết dài ḍng về khía cạnh giáo dục, nhưng đủ để nói rằng giáo dục Thông Thiên Học được đưa ra vào thời kỳ mà tôi viết là thực tế phi thường, nhiều hơn là làm hơn là học, cho phép những người trẻ tuổi hiểu được Luật của Cuộc sống và cách sử dụng chúng, và chắc chắn tạo ra một hiệu quả rất lớn. Những người trẻ Thông Thiên Học này khác biệt rơ rệt so với những người trẻ khác so với những người trẻ ngày nay. Rất thực tế, rất kỹ lưỡng trong mọi việc, không bao giờ hài ḷng trừ khi đi sâu vào gốc rễ của sự việc, luôn cố gắng t́m hiểu sự việc cho chính ḿnh, vô cùng tôn kính Thực, không kém phần nóng nảy trước cái không thật, cái giả tạo, cái đạo đức giả, cái giả tạo, đáng tin cậy. , đẹp nhă nhặn với tất cả, dịu dàng, thấu hiểu.Rơ ràng là trẻ đẹp đến nỗi những người không c̣n trẻ gần như bắt đầu mất kiên nhẫn cho tuổi trẻ một lần nữa. Tôi có thể nghe thấy một số người trong số họ nói: “Ah! Chà, trong một thời gian ngắn, tôi sẽ có một cơ thể trẻ hơn một lần nữa. " V́ vậy, cái chết có ư nghĩa nhưng đánh đổi, từ bỏ áo cũ lấy áo mới. Những người trẻ tuổi trong những thời đại sau này rất thú vị. Họ làm cho cuộc sống thật lung linh. Người già không bao giờ cảm thấy “lạc lơng”, một phần v́ người trẻ chia sẻ với họ cuộc sống tươi sáng của họ, và một phần v́ họ có những “việc” riêng để làm, những việc phù hợp với lứa tuổi, những việc chỉ tuổi mới làm được và những việc cần làm làm xong.”V́ vậy, cái chết có ư nghĩa nhưng phải đánh đổi, từ bỏ quần áo cũ lấy áo mới. Những người trẻ tuổi trong những thời đại sau này rất thú vị. Họ làm cho cuộc sống thật lung linh. Người già không bao giờ cảm thấy “lạc lơng”, một phần v́ người trẻ chia sẻ với họ cuộc sống tươi sáng của họ, và một phần v́ họ có những “việc” riêng để làm, những việc phù hợp với lứa tuổi, những việc chỉ tuổi mới làm được và những việc cần làm làm xong.”V́ vậy, cái chết có ư nghĩa nhưng phải đánh đổi, từ bỏ quần áo cũ lấy áo mới. Những người trẻ tuổi trong những thời đại sau này rất thú vị. Họ làm cho cuộc sống thật lung linh. Người già không bao giờ cảm thấy “lạc lơng”, một phần v́ người trẻ chia sẻ với họ cuộc sống tươi sáng của họ, và một phần v́ họ có những “việc” riêng để làm, những việc phù hợp với lứa tuổi, những việc chỉ tuổi mới làm được và những việc cần làm làm xong.

Do đó, tôi thấy mọi Nhà nghỉ và mọi Trung tâm là một cộng đồng, hoặc một số cộng đồng. Những [270] các cộng đồng gần như trở thành nơi hành hương của người dân. Mọi người dần dần bị thu hút bởi Khoa học có hạn ngạch rơ ràng là hạnh phúc, và rơ ràng là “tất cả ở đó”. Mọi người thấy rằng những người Thông Thiên Học này không đơn thuần là những kẻ hay mơ mộng, mà là những người công dân giỏi nhất, yêu nước, trung thành và luôn sẵn sàng giúp đỡ chính nghĩa và chống lại cái xấu. Không có kẻ yếu đuối nào, dù về thể xác hay tinh thần, trong số những người Thông Thiên Học này. Thẳng thắn, rơ ràng, chăm chỉ, hiệu quả, lành mạnh, tất cả chúng đều như vậy. V́ vậy, khi mọi người nh́n thấy tác dụng của niềm tin vào t́nh anh em, vào nghiệp, vào luân hồi, v.v., họ bắt đầu quay sang những niềm tin này, cho rằng phải có điều ǵ đó trong lư thuyết tạo ra kết quả như vậy, và phần lớn là các nhà Thông thiên học dường như không phải là lư thuyết đơn thuần,nhưng là sự thật kinh nghiệm. Những lư thuyết khiến những người giỏi hơn cần xem xét. Và kết quả là theo mức độ, việc ăn chay trở nên phổ biến, và trong mọi lĩnh vực của cuộc sống bắt đầu một thời kỳ phục hưng vĩ đại của Thực tại.

Tôi thấy những thư viện đẹp như vậy trong các cộng đồng này, quá cập nhật, không quá nhiều với tài liệu Thông Thiên Học, mặc dù mỗi cộng đồng đều có đầy đủ các tác phẩm Thông Thiên Học tiêu chuẩn, nhưng với các tác phẩm mới nhất của các nhà tư tưởng thế giới bên ngoài về tôn giáo, chính trị, triết học. , xă hội học, khoa học, nghệ thuật, văn học, giáo dục, v.v. Những cộng đồng này không là ǵ nếu không thấu đáo, và đi trước thế giới theo những hướng nhất định mà họ chăm sóc cẩn thận để bám sát những nhà tư tưởng và công nhân [271] lỗi lạc nhất thế giới trong tất cả bộ ngành. Không dây giúp họ liên lạc thường xuyên với các sự kiện trên toàn thế giới, cũng như thế giới, cũng như tất cả các cộng đồng Thông Thiên Học ở mọi nơi trên thế giới, nhận tin tức không dây từ các cộng đồng Thông Thiên Học chính ở khắp mọi nơi.

Tôi phải đặc biệt nhấn mạnh đến màu sắc đẹp đẽ và âm nhạc mà những cộng đồng này đă phát triển ở mức độ tuyệt vời, âm nhạc tinh tế hơn nhiều so với những ǵ mà thế giới bên ngoài đă đạt tới. Tôi cũng nhận thấy sự đơn giản và trang nghiêm của nội thất các pḥng, và sự tôn kính tuyệt đẹp được thể hiện trong những bức ảnh đầy cảm hứng về những việc làm vĩ đại của thế giới và những người làm việc vĩ đại trên thế giới, cũng như những bức ảnh về những địa điểm có giá trị lịch sử và tâm linh.

Bài phát biểu quan trọng của mọi cộng đồng là dịch vụ. Tất cả những ǵ được thực hiện là thực hiện đến cùng. Dịch vụ là mục tiêu chủ đạo của mọi hoạt động cộng đồng. Mọi thành viên của cộng đồng đều sống và phát triển trong bầu không khí phục vụ vui vẻ và hiệu quả. Trong mọi trường hợp khẩn cấp; Quốc gia hay địa phương, Nhà Thông Thiên Học luôn hoạt động tích cực với năng lực được đào tạo và nghị lực không mệt mỏi. Họ là những người đầu tiên dựa dẫm vào mọi khó khăn, v́ họ biết cách áp dụng phương pháp chữa lành của t́nh anh em khoa học cho mọi vết thương trên cơ thể. Ở thế giới bên ngoài, phần lớn là các nhà khoa học, nhà thơ, chính khách, triết gia, nhà công nghiệp vĩ đại trên thế giới, nhưng bên trong Hội Thông Thiên Học là những nhà tiên tri và tiên kiến ​​vĩ đại của thế giới, và những người dẫn đường trong việc áp dụng t́nh anh em vào cuộc sống. trong tất cả các khía cạnh khác nhau của nó. Do đó, [272] Hội Thông Thiên Học trở thành một chuỗi vàng của T́nh Anh em bao bọc và thống nhất thế giới.

Tất nhiên, tất cả những điều này được thúc đẩy vô cùng bởi cuộc sống của Đấng Christ trong thế giới. Nhiều người nhận ra Ngài. Một số không. Nhưng tấm gương của Ngài, và trên hết là sự kiên định vô cùng mạnh mẽ của Ngài đối với Thực tại, gạt bỏ những thông lệ, tiện nghi, mê tín dị đoan, giả dối, đạo đức giả, mặc dù lúc đầu đă khiến nhiều người sống trên tất cả những điều này, trong nhiều trường hợp không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, dần dần ra lệnh cho sự chú ư Cuối cùng th́ Chân lư luôn bắt buộc khi được đặt trong H́nh thức của tấm gương Chân lư vĩ đại trên thế giới - Đấng Christ.

Tôi không thể nào t́m được từ ngữ nào để diễn tả sự may mắn kỳ diệu của sự Hiện diện ngay lập tức của Đấng Christ. Thật vậy, Ngài cách mạng hoá, nhưng khi Ngài cách mạng hoá th́ Ngài chữa lành. Từ tất cả những ǵ Ngài chạm đến đều loại bỏ cái không thực, và thế giới trở nên tươi sáng trong sự đổi mới của tuổi trẻ. Lớp bụi của thời đại bị cuốn đi, những đồ khảm của nhiều thế kỷ biến mất, và cuộc sống một lần nữa được bộc lộ trong tất cả sự đơn giản của nó, trong tất cả vẻ đẹp của nó, trong tất cả sức mạnh và mục đích của nó. Những kẻ chối bỏ Ngài thật ngu xuẩn biết bao! Thật đáng buồn cho họ! Tuy nhiên, cũng sẽ đến lúc họ nhận ra một Đấng Cứu Rỗi, v́ những Đấng Cứu Rỗi của thế gian sẽ đến lặp đi lặp lại cho đến khi không c̣n ai chối căi được nữa, cho đến khi tất cả vui mừng. Cơ hội mà chúng ta hy vọng nhận ra Ngài trong tương lai gần đă từ chối trước đây. Đến lượt chúng ta đă nhận ra - của họ có lẽ chưa.

Bạn có tự hỏi, với một khải tượng huy hoàng trước mắt tôi, khiến tôi trở nên háo hức với viễn tượng [273] xuống thế giới bên ngoài? Tôi biết nó đang ở ngưỡng cửa. Tôi đă viết về tầm nh́n như hiện tại khi nó được nhận ra một phần, nhưng tôi biết rằng bây giờ nó mới bắt đầu. Tôi biết rằng mọi thành viên của Hội của chúng ta - mặc dù tôi viết về Úc, nhưng tầm nh́n là dành cho tất cả các quốc gia - không nên chậm trễ bắt đầu hướng mắt về Real. Tôi biết rằng mọi thành viên nên giương cao cái neo của ḿnh khỏi cái không thực và đi thuyền đi về phía Đông, vùng đất của Thực.

Sẽ thật tốt biết bao nếu ngay từ bây giờ mọi thành viên đều háo hức bắt đầu lên kế hoạch cách thức và phương tiện để tham gia nhanh hơn vào cơ sở thừa kế Thông Thiên Học của chúng ta, nếu mọi thành viên quyết tâm sống chắc chắn hơn với t́nh anh em, ít v́ bản thân! Sẽ thật tốt biết bao nếu mỗi thành viên quyết tâm biến Thông Thiên Học trở thành một động lực sống thực sự trong cuộc sống của ḿnh, hơn nữa trong thói quen hàng ngày, trong công việc hàng ngày, trong những quan tâm và rắc rối hàng ngày, thậm chí trong lời nói của ḿnh, để những lời nói của họ là củng cố bởi sự hài ḥa của họ với cuộc sống hàng ngày của ḿnh! Thật tuyệt vời biết bao nếu chúng ta có thể sống Thông Thiên Học cũng như rao giảng nó! Nhiều người đang cố gắng làm điều này, tôi biết; nhưng nó cần được thực hiện bởi tất cả chúng ta và đầy đủ hơn nữa. Chúng ta phải tin, thực sự tin vào Thông Thiên Học, để thời gian trôi qua, không thể sống khác hơn là Thông Thiên Học,để chúng ta trở thành những người Thông Thiên Học, không chỉ đơn thuần là thành viên của Hội Thông Thiên Học.

Sẽ tốt biết bao nếu trên toàn nước Úc - và tất nhiên ở mọi nơi khác - thành viên, nhóm thành viên, nhóm gia đ́nh, Trung tâm, Nhà nghỉ, [274] bắt đầu nghiêm túc thảo luận về những cách thức và phương tiện làm cho t́nh anh em giữa họ trở nên thiết thực hơn, thảo luận về các kế hoạch sống trong cộng đồng, các biện pháp phối hợp để làm cùng nhau càng nhiều càng tốt, đi vào khả năng kết hợp trong một số hoạt động để làm cho cuộc sống rẻ hơn, để làm cho việc giải trí thú vị hơn và có mục đích, tập hợp các nguồn lực riêng lẻ để theo đuổi hạnh phúc chung và hiệu quả cao hơn! Tại sao các Nhà nghỉ và Trung tâm không thể đi sâu vào tất cả các câu hỏi này để xem có thể làm được ǵ? Ít nhất, tại sao một số gia đ́nh và bạn bè nhất định không thể kết hợp để sống cùng nhau nhiều hơn, làm việc cùng nhau nhiều hơn, chơi với nhau nhiều hơn? Có phải đă đến lúc chúng ta không cần phải hối hả và biến những hạt nhân của Hội Anh em Phổ thông của chúng ta trở nên thật hơn nhiều so với thực tế?

Kết quả sẽ là, v́ sống anh em hơn, một hoạt động huynh đệ mạnh mẽ và hiệu quả hơn nhiều ở thế giới bên ngoài. Để sắp xếp theo thứ tự Nation-house, hay world-house, hoặc thị trấn hoặc thành phố, chúng ta phải sắp xếp theo thứ tự Nhà nghỉ hoặc Nhà trung tâm, và tất nhiên cũng như nhà riêng của chúng ta. Theo cách này, chúng ta sẽ trở nên vất vả và hiệu quả hơn nhiều so với trước đây. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để tham gia vào tất cả các loại hoạt động của t́nh anh em ở thế giới bên ngoài. Mặc dù chúng ta có thể sống ở ngoại ô thị trấn và phát triển rất khép kín, nhưng chúng ta sẽ không trở nên độc quyền hoặc xa cách ở mức độ thấp nhất. Ngược lại, ư thức gia tăng về t́nh anh em sẽ buộc chúng ta phải coi cuộc sống cộng đồng của chúng ta đơn thuần là trung tâm từ [275] mà chúng ta tỏa ra sức sống của chúng ta đến những giới hạn xa nhất, trong những chu vi tương ứng của chúng ta. Chúng ta sẽ tham gia vào tất cả cuộc sống của môi trường xung quanh chúng ta như chúng ta chưa bao giờ tham gia vào nó trước đây. Chúng ta sẽ có các trung tâm ở thị trấn hoặc thành phố của chúng ta, các tổ chức thực sự của ngành công nghiệp anh em, các địa điểm hội họp, các trung tâm tổ chức, cho các hoạt động công nghiệp, thương mại, chính trị, giáo dục, xă hội và tôn giáo thuộc mọi loại. Những trung tâm này dần dần sẽ được công nhận là những trung tâm duy tâm thực dụng. Chúng ta sẽ chỉ cho thế giới biết cách sống, cách sống thực sự, cách sống sung măn, cuộc sống đích thực, trong mọi lĩnh vực - trong gia đ́nh, trong kinh doanh, trong nghĩa vụ công dân, khi giải trí.

Chúng ta hăy bắt đầu, với tư cách cá nhân và theo nhóm, để suy nghĩ về tất cả những điều này ngay bây giờ. Chúng ta hăy bắt đầu nghĩ về chúng với ư định chắc chắn để đạt được chúng. Chúng ta đừng nghĩ về chúng là không thể đạt được. Chúng có thể đạt được. Họ sắp đến. Nếu chúng ta có ư chí, chúng ta phải yên tâm t́m đường. Nỗi khó khăn? Tất nhiên. Nhưng khi chúng ta gặp khó khăn, chúng ta hăy khám phá cách và phương tiện để vượt qua chúng. Không có hoàn cảnh nào chúng ta phải bỏ cuộc chỉ v́ chúng ta gặp khó khăn và trở ngại. Đây là những điều cần phải vượt qua, hoặc dưới, hoặc ṿng. Trong một số trường hợp, thực sự, chúng có thể là tưởng tượng, v́ vậy với một chút nhẹ ḷng và tự tin, chúng ta có thể vượt qua chúng.

Tôi đưa ra yêu cầu cá nhân rằng các thành viên của Bộ phận Úc bắt đầu thảo luận về cách thức và phương tiện. Tôi yêu cầu họ xem xét những điều này tại các cuộc họp của các thành viên trên tinh thần phê b́nh [276] mang tính xây dựng , t́m kiếm con đường cho chúng. Con đường là ở đó. Con đường cho mọi Nhà nghỉ và Trung tâm là ở đó. Nó chỉ phải được t́m kiếm một cách kiên tŕ. Tất nhiên, nó có nghĩa là một sự đảo lộn của cuộc sống chạy bộ thông thường. Nhưng đó chính xác là những ǵ chúng ta phải làm. Hăy để mọi thành viên áp đặt sự đền tội này lên chính ḿnh - không dội gáo nước lạnh vào cuộc thảo luận hoặc vào bất kỳ nỗ lực nghiêm túc nào để t́m ra con đường. Thật dễ bị tạt gáo nước lạnh, gặp khó khăn. Bất cứ ai cũng có thể làm điều này. Nó đ̣i hỏi ít trí thông minh, và là con đường của thế giới, và v́ vậy, con đường dễ đi nhất, ít phản kháng nhất, ít nỗ lực nhất.

Hăy để chúng ta t́m ra cách làm thế nào để đạt được. Nó có thể mất thời gian. Không phải bất cứ cách nào cũng có thể đạt được thành tích cùng một lúc. Nhưng tôi yêu cầu phần cuối mỏng của nêm. Liệu mọi Lodge, mọi Trung tâm, mọi thành viên, sẽ t́m thấy mép mỏng của cái nêm, bỏ qua độ mỏng của nó, đặt nó vào vị trí và bắt đầu đóng búa về nhà, dù búa có thể mất bao lâu? Mỗi nhát búa sẽ đưa chúng ta đến gần Real hơn, và giải thoát chúng ta khỏi gông cùm của cái không thực. [277]

--------------------------



Bản quyền© 2016 bởi Anand Gholap. Đă đăng kư Bản quyền. Điều khoản sử dụng của trang web này