Họp Thông Thiên Học Nam Cali tháng 1 năm 2011

Ở trên Thế gian nầy, khi một người kia sống một cuộc đời sống tinh thần th́ thường khó mà xác định, do theo triệu chứng bên ngoài, xem có phải y hoạt động v́ ḷng ham muốn hay là v́ bổn phận, nhưng mà có một sự thử thách không sai lầm, luôn luôn giúp cho chúng ta nhận xét lư do riêng cho chúng ta. Huynh có cảm giác ǵ khi kết quả của sự hành động bày ra trước mắt huynh ? Nếu ḷng tham vọng đóng vai tuồng tối thiểu trong công tác của y th́ là : ví như thất bại, y sẽ tỏ ra chán nản, mà thành công, y sẽ hớn hở vui mừng. Nếu sự thất bại ấy không làm cho y đau khổ chút nào th́ không có một yếu tố riêng của bản ngă xen vào công việc của y. Y đă làm việc v́ bởi chính Đức Thượng Đế làm việc cho hạnh phúc nhân loại, y sẽ nhận biết rằng sự thất bại không phải là sự thất bại của Đấng Tối Cao mà nó thuộc về Cơ huyền diệu  của Ngài. Về quan điểm của Đấng Tối Cao th́ sự thất bại không hề có, nhưng trong đời sống con người, sự thất bại thường cũng rất cần thiết cho sự thành công  cuối cùng, cũng như sự thành công cần thiết cho sự thành công tối hậu. Vai tṛ của các con của Đấng Tối Cao, đôi khi phải chịu cảnh thất bại hầu chúng trở nên dơng mănh hơn và hiểu được rằng không có sự thất bại nào mà không có sự thành công tương ứng.

      Thật sự, con người làm việc như  một thành phần của đời sống của Đức Thượng Đế chăng ? Chính đó là điều chứng tỏ ḷng hoan hỉ hoàn toàn của nó, dù nó thành công hay thất bại. Nếu ḷng hoan hỉ của nó hoàn toàn không một mảy tức tối, giận hờn th́ công tác của nó có mục đích đặc biệt là bảo tồn nhân loại, và không trói buộc người chủ động nó, dù ở trong sự hành động đi nữa, cũng giải quyết được vấn đề bất động và cũng tập sử dụng các thể và những vật tính (gounas)( những đặc tính của vật chất ) [5a] nhưng mà không c̣n đồng hóa với chúng nó nữa. Trong trường hợp thông thường, những vật tính (gounas) dẫn dắt con người, nhưng trên Đường Đạo, chính con người dẫn dắt những vật tính. Phần đông con người bị những nguồn lực thiên nhiên lay chuyển và thúc giục họ làm việc, nhưng khi con người để chân trên Đường Đạo rồi th́ sử dụng lại những nguồn sinh lực ấy như là khí cụ để làm việc, y tách ra khỏi chúng nó và dùng lại chúng nó. Người thamvọng là món đồ chơi của vật tính, bị chúng nó sai khiến, trong khi y tưởng rằng y làm việc, nhưng kẻ nào chế ngự được chúng nó, bắt chúng nó đi theo con đường tiến hóa do Đấng Tối Cao phác họa th́ không c̣n đồng hóa với chúng nó nữa. Trong Thánh Ca có dạy chúng ta về điều đó như vầy :

 

  "Kẻ nào từ bỏ tất cả tham luyến về kết quả của sự hành động, luôn luôn bằng ḷng lấy ḿnh và không t́m đâu làm nơi nương tựa, kẻ đó không hoạt động, mặc dù y làm một việc nào đó.

  " Không ham muốn, làm chủ được Thể Trí và bản thân ḿnh, từ bỏ tất cả mọi khát vọng th́ nó chỉ hoàn thành sự hành động về mặt Thể Chất thôi và không phạm tội.

  " Bằng ḷng với tất cả cái chi hoạch đắc được một cách tự nhiên, ḷng không có sự xung đột phản khắc nhau, không đố kỵ, thản nhiên trong sự thành công cũng như trong sự thất bại th́ nó không bị trói buộc, mặc dù nó hành động.

  " Đối với bực siêu thoát không ḷng tham luyến mà Thể Trí ở trong sự minh triết và tất cả mọi hành động đều là sự hy sinh th́ Nghiệp Quả hoàn toàn tiêu tán.

   ( Bhagavad Gita, IV,20 -23 )

 

       Người mà đặt ḿnh ở vào tử điểm rồi, như ḷng lănh đạm, th́ phải lo t́m kiếm phương thế đặng tăng cường trong tâm ḿnh những ảnh hưởng cao siêu hầu nhờ sức kích thích của chúng nó mà y chọn lấy đời sống hoạt động về tinh thần. Y phải thực hành tham thiền; y phải lợi dụng tất cả mọi t́nh cảm sẵn có; y phải nắm lấy một cách cẩn thận tất cả mọi cơ hội phụng sự ; y phải hoạt động, dù không ham muốn sự hoạt động, dù trái với ư muốn thích ngồi một chỗ, bất động, y cần phải triệt để hành động. Nếu y biết được một người mà y đem ḷng kính trọng và gương mẫu của người đó khuyến khích y hoạt động th́ y sẽ trải qua một tŕnh độ trung gian nầy rất nhanh chóng, bằng không sự tiến hóa của y có thể bị gián đoạn. Nếu y muốn làm đẹp ḷng một người mà y kính mến, y có thể dùng ḷng ham muốn ấy như là chất kích thích cho đến lúc y sẽ cảm thấy được sự thúc giục của Sự Sống thiêng liêng, v́ thế, ḷng ham muốn ấy sẽ kéo y ra khỏi ngay t́nh trạng nản chí ấy.

       C. W. L. - Khi đă diệt được ḷng tham vọng riêng tư, con nhận được huấn lệnh :"Hăy làm việc như những kẻ tham vọng làm việc". Thường thường, có ba giai đọn nối nhau tiếp diễn : trước tiên là làm việc đặng đạt cho được kết quả ở Trần gian, kế đó đến giai đoạn mà con người vẫn tiếp tục làm việc, cũng c̣n v́ một kết quả được về cơi Thiên Đường. Nhiều Giáo Hội khác nhau xác định mạnh mẽ các điều trên đây là phải từ bỏ cơi Thế gian đặng sống trường cửu ở trên trời; chúng ta sẽ càng đến gần bệ ngọc của Đức Thượng Đế hơn và vân vân. Hầu hết cả thảy mọi người đều trảiqua hai giai đoạn nầy : làm việc cho một mụctiêu ở Thế gian, kế đó làm việc cho một mục tiêu ở Thiên Đường. Đôi khi, người ta đi xa hơn, làm việc hầu để làm đẹp ḷng các Đấng Thần Minh của họ. Nhiều tín đồ Cơ Đốc Giáo, thí dụ, làm việc v́ ḷng yêu Đức Chúa Jésus, điều nầy thật đáng kính, v́ ở đây không c̣n ḷng ích kỷ nữa; ấy là một tŕnh độ cao hơn tŕnh độ của kẻ nào làm việc v́ một kết quả riêng, dù là được về cơi Thiên Đường. Có một tŕnh độ cao hơn nữa; là người ta làm việc v́ ḷng ham mến sự làm việc, ít ai hiểu được như thế, nhưng có nhiều nghệ sĩ lại hiểu. Vài người trong bọn họ, làm việc v́ ḷng yêu nghệ thuật, dù ở ngành nào mà ho ïtrau luyện cũng vậy. Một nhà đại thi hào nói rằng : "Nếu tôi ca hát, ấy là tôi không làm ǵ khác hơn được", có ư nói rằng ông bị bắt buộc phải phô diễn cái điều do ông chuyển đạt lại cho đời như một bức thông điệp. Một người khác cũng có ư tưởng như thế, nói rằng ông quí chuộng thi phẩm của ông không phải v́ ông là tác giả của bài ấy, mà trái lại, v́ chúng nó không phải là của ôâng. Cũng thế, có lắm người làm việc v́ ḷng yêu nghệ thuật, không v́ họ, không v́ danh tiếng của họ, không v́ làm vừa ư kẻ khác, cũng không v́ làm đẹp ḷng Đức Thượng Đế - trong ư nghĩa mà thường hiểu như vậy - nhưng v́ họ có cảm tưởng như ḿnh được giao phó một sứ mạng mà họ phải làm cho xong. Đến mức nầy mới thật là điều hết sức tốt đẹp.

         Sau rốt, đến tŕnh độ cao hơn hết là con người làm việc v́ biết ḿnh là một phần tử của Đức Thượng Đế và như thế, nó nguyện ước hoàn thành Cơ Tạo Hóa. Nhiều kẻ, đôi khi, lầm tưởng rằng đó là mục đích của họ trong bầu không khí của những tư tưởng thấp hèn không ngớt bao phủ họ. Ở vào phương diện nầy, chúng ta có thể luôn luôn tự ḿnh thử thách lấy ḿnh, có lẽ, có ích lợi là khi nào chúng ta bị thất bại, điều nầy, thỉnh thoảng xảy đến cho chúng ta. Như  Bà Chánh Hội Trưởng đáng kính của chúng ta thường giải thích rằng, nếu chúng ta chân thành và tận tâm làm việc như những phần tử của Thượng Đế, như những phần tử của toàn thể th́ không có cảnh thất bại nào có thể làm rối trí chúng ta được, bởi v́ chúng ta biết rằng Đức Thượng Đế không bao giờ lầm lạc. Nếu, hiện giờ, sự hoạt động nầy hay sự hoạt động nào khác, đối với chúng ta dường như là một sự thất bại th́ sự thất bại ấy đă được Thiên Cơ dự liệu trước, v́ thế, nó cũng cần thiết và tóm tắt rằng đó không phải thật sự là một việc thất bại. Xét về mặt Thiên lư, không có sự nỗ lực nào vô ích cả, như thế, chúng ta không có ǵ phải buồn rầu. Một điểm duy nhất cần phải khảo xét lại là xem có phải lỗi ở chúng ta chăng ? Nhưng nếu chúng ta cố sức hành động mà việc làm của chúng ta không thành công th́ chúng ta biết rằng tất cả đều tốt đẹp.

         Tuy nhiên, những lưdo như thế không nên làm cho chúng ta trở nên hờ hững hay lănh đạm để mặc cho thời gian đi qua. Một trong những bổn phận của chúng ta, là làm cho đồng loại chúng ta từ bỏ cái thuyết bất động và dắt họ đi trên con đường phụng sự. Chỉ nội sự thành công nầy cũng đem lại cho đời một ích lợi chắc chắn. Quả thật, tất cả đều làm cho tốt đẹp hơn, nhưng chỉ khi nào chúng ta thật tâm cố gắng. Nếu con người, trong phần việc được giao phó cho mà không rán sức hành động th́ kết quả thu được phải kém hơn kết quả của nó phải có, bởi v́ kết quả nầy đáng lẽ phải tốt đẹp hơn. Khi chúng ta triệt để thi hành tất cả và chỉ khi đó, chúng ta mới có quyền nương dựa vào tư ưởng nầy : "Tôi đă làm tất cả những điều tôi có thể làm được; mặc dù tôi không thành công, tôi xin nghiêng ḿnh trước một quyền lực cao hơn quyền lực của tôi". Tôi dám cả quyết rằng điều ǵ đă làm trọn vẹn th́ thật không mất mát đi đâu và rốt cuộc, mỗi người đều đạt được những điều thuận lợi cho nó nhất. Dẫu cho huynh có đạt được một kết quả trong ngày hôm nay hay là trong một triệu năm nữa, việc đó không có ǵ quan trọng; nếu tư tưởng triết lư cao siêu nầy chỉ là một ảo tưởng thôi th́ chính đó là một ảo tưởng rất dơng mănh. Cảm thấy ảo tưởng ấy đối với tôi, có giá trị, tôi tưởng, đối với kẻ khác, cũng có gí trị như thế và nếu chúng ta có thể khuyên bảo họ nắm lấy cơ hội đầu tiên để tiến bước th́ chúng ta sẽ giúp ích cho họ thật lớn lao. Về lâu, điều đó có sự sai biệt như thế nào đối với Đức Thượng Đế mà nơi Ngài tất cả đều di chuyển, tôi không biết rơ, nhưng chắc chắn Thiên ư muốn cho chúng ta tiến bộ và nếu quả thế th́ Ngài cũng muốn cho sự tiến hóa của chúng ta được hoàn thành càng sớm càng tốt. Lẽ cố nhiên, chúng ta phải ăn ở thuận theo Thiên ư bằng cách bước mau trên Đường Đạo, dắt đến sự hợp nhất với Ngài và bằng cách giúp đỡ kẻ khác cùng đi một đường với chúng ta. V́ thế, tôi không thấy tại sao nó có thể lănh đạm khi người ta bước vào cửa Đạo (Nhập lưu) trong thời kỳ nầy tại thế gian, hoặc trong kỳ gian của dăy hành tinh hiện thời, hoặc người ta chờ dăy hành tinh sau. Tôi sẽ hết sức cố gắng giúp đỡ đồng loại tôi bước vào cửa Đạo tại dăy hành tinh nầy.

        Một sự thách thức khác, có lẽ sẽ được xác định xem ta có bằng ḷng thi hành công tác nào đó thuộc về công tác của Ngài không ? Xem chúng ta có bằng ḷng giúp đỡ những người cao thượng hơn hết cũng như những người thấp thỏi hơn hết không ? Đối với Đức Thượng Đế th́ trong phạm vi của sự tiến bộ không có ǵ cao mà cũng không có ǵ thấp, dẫu rằng trong sự tiến bộ nầy, phần tử nầy của Cơ Tạo Hóa có thể tiến đến một điểm cao, c̣n phần tử khác th́ tiến đến một điểm thấp. Điều đó cũng giống như một bánh xe quay : trong sự chuyển động nầy, có một phần nào của bánh xe đến gần đỉnh, nhưng trong lúc quay tṛn, toàn thể bánh xe đều tiến tới. Phận sự của chúng ta là trợ lực cho sự chuyển động tiến tới trước và thúc đẩy bất cứ là phần tử nào của bánh xe.  Sự sống ở tất cả mọi tŕnh độ là sự sống thiêng liêng. Ở nhiều giai đoạn, sự sống nầy phát triển hơn sự sống khác - sự phát triển trong con người hơn sự phát triển trong thú vật, sự phát triển trong thú vật hơn sự phát triển trong thảo mộc, sự phát triển trong thảo mộc hơn sự phát triển trong khoáng vật - nhưng mà, khắp mọi nơi, đều là sự sống thiêng liêng, và nếu chúng ta giúp đỡ cho sự tiến bộ của một trong những phần tử của nó là chúng ta hối thúc sự hoàn thành Thiên Cơ. Cái ǵ cao cả hơn hay thấp thỏi hơn, ấy là h́nh thể dùng để làm khuôn mẫu cho Sự Sống. H́nh thể giúp cho sự phát triển được lớn lao nhiều hay ít, nhưng Sự Sống vẫn là một. Quan điểm của Đức Thượng Đế khác hơn quan điểm của chúng ta lắm, dĩ nhiên nó phải bao gồm một chút tư tưởng nầy : kỳ thật, tất cả Sự Sống như nhau, ở phương diện nầy, không có ǵ cao hay thấp, v́ toàn thể đang chuyển động. Điều nầy không làm trở ngại nhiều người mà Sự Sống phát triển hơn, có nhiều khả năng để giúp đỡ, c̣n lắm kẻ khác chỉ có thể giúp đỡ một cách ít oi thôi. Huynh hăy nhớ kỹ điều nầy : Những người nhận thấy rằng việc làm của họ được thành tựu nhất, tốt đẹp nhất mà bị thường xem là thấp kém th́ dù sao chớ nên nản chí ngă ḷng, ho cũng thúc đẩy bánh xe ấy, họ cũng góp phần vào sự phát triển Sự Sống thiêng liêng ấy.