Họp Thông Thiên Học Nam Cali tháng 8 năm 2011

 

 Đừng tưởng rằng con có thể sống riêng biệt với kẻ hung ác hay người điên cuồng. Họ chính là con, mặc dù ở vào một tŕnh độ thấp kém hơn người bạn thân của con hay Sư Phụ con. Nhưng nếu con để trong tâm nẩy nở cái ư nghĩ rằng con không liên đới với một vật nào hay một người nào, th́ do đó, con sẽ tạo ra một nghiệp quả, nó trói buộc con vào vật đó hay người đó cho đến ngày nào Linh Hồn con nh́n nhận rằng nó không thể sống riêng biệt được nữa.

 

C. W. L. _ Đây là phần đầu của lời chú thích dài ḍng do Đức Chơn Sư Hilarion viết ra. Về mặt lư thuyết, có lẽ chúng ta tin rằng loài người hợp thành một đoàn thể lớn, và quả thật vậy, làm ra một khối duy nhất. Ở đây, Đức Chơn Sư xác nhận sự hợp nhất nầy gồm có những cấp bậc, thế nên mới có những cấp bậc khác biệt nhau, sau cùng trong một mức độ nào đó, chúng ta thấy ḿnh phân cách với kẻ hung ác hay người điên cuồng hơn là với bạn thân chúng ta hay Đức Sư Phụ của chúng ta. Người ta thường cho danh từ huynh đệ đại đồng bao hàm cái ư nghĩa b́nh đẳng giữa loại người, thật ra điều nầy không thể có được. Trong tất cả các gia đ́nh đều có nhiều anh em tuổi tác khác nhau, cũng thế đó, trong những phần tử của đoàn thể nhân loại phải có những Linh Hồn cao tuổi và những Linh Hồn nhỏ tuổi. Cũng như trong một gia đ́nh dưới thế gian nầy, người anh cả phải đảm nhiệm phần giáo dục đàn em thơ ấu th́ trong đại gia đ́nh của nhân loại, vị Trưởng Huynh phải lo bảo vệ và giúp đỡ đủ mọi cách những em c̣n trẻ tuổi. Ai nói huynh đệ là nói sự bất đồng, nó gồm về sự sai biệt về niên kỷ, vừa khác nhau về những việc làm.

 Sau đây là một trong những biểu tượng đẹp đẽ nhất của t́nh huynh đệ mà tôi được biết. Một trong những hội viên của chúng ta, trông thấy hiện ra trước mắt một ṭa thánh điện Đông phương với cả hàng trăm cây cột. Huynh ấy diễn tả ṭa thánh điện ấy với những lời lẽ như vầy : "Tất cả những cột nầy đều góp phần nâng đỡ ṭa thánh điện, vậy nên chúng nó tiêu biểu cho những Linh Hồn cá nhân dự phần xây dựng ṭa thánh điện nhân loại. Có những cột ở bên ngoài phơi bày dưới mắt mọi người. Người ta thấy chúng nó, người ta không ngớt trầm trồ khen ngợi, chúng nó trải qua bao cơn mưa nắng dăi dầu. Những cột khác, nằm bên trong nội điện, bị ch́m mất trong đám rừng cột, suốt năm không hề thấy ánh sáng mặt trời rọi đến, khách qua đường hờ hững không hề để ư tới. Có vài cây cột ở nhằm những vị trí thuận tiện cho những vị sùng đạo tựu hợp, họ đến ngồi dựa lưng vào bệ từ sáng đến chiều. Những cột khác ở chỗ xa vắng hơn, nhưng mỗi cột là thành phần của thánh điện và mỗi cột đều có sự hữu ích của nó. T́nh huynh đệ đại đồng là như thế đó. Nhiều người có thể quan niệm thủ một vai tuồng trọng yếu; nhiều người khác có thể làm mất cơ hội để phụng sự, tuy thế, tất cả đều chống đỡ một phần thánh điện. Những người làm mất cơ hội vẫn là những cột của thánh điện cũng như những cột được công chúng biết nhiều nhất".

 Nhiều sinh viên của chúng ta rất ân cần xác nhận rằng họ hợp nhất với Đức Sư Phụ và các vị Thánh, nhưng họ ít chịu quả quyết rằng họ hợp nhất với những kẻ sát nhân, những người nghiện rượu, những kẻ hung ác. Tuy nhiên, nhân loại vẫn là một, phải hợp nhất với những người tiến hóa thấp cũng như những người tiến hóa cao. Trong trường hợp thứ nhứt, đó là một phần tử của chính ḿnh chúng ta, theo gương đó, chúng ta phải tiến lên, nhưng trong trường hợp thứ nh́, đó là phần tử của nhân loại mà chúng ta cố gắng giúp đỡ. Bằng cách nào ? Trước hết phải có một thái độ tốt đẹp đối với họ, nếu chúng ta tránh xa họ với sự ghê tởm, nếu chúng ta thù ghét họ tức là chúng ta làm cho con đường của họ trở nên khó khăn hơn. Nếu chúng ta để cho tánh tự nhiên và ưa sự ác nổi lên trong ḷng ta ảnh hưởng đến thái độ chúng ta đối với phạm nhân th́ chúng ta c̣n ở trong sự sai lầm; sự sai lầm nầy hầu như đôi khi không thể tránh khỏi được, mà chỉ có sự suy luận mới có thể giúp cho chúng ta tránh khỏi sự lầm lạc nầy.

Các bác sĩ gặp những chứng bịnh hết sức ghê gớm và hết sức khủng khiếp mà lỗi lại hoàn toàn thuộc về người bệnh gây ra, nhưng không có vị bác sĩ đứng đắn nào lại nghĩ đến điều đó, khi nh́n xem bệnh nhân. Ông không xa lánh bệnh nhân v́ ghê tởm mà xem bệnh chứng như là một kẻ thù phải chiến đấu và phải chiến thắng. Đó là một gương mẫu rất tốt đẹp của một thái độ mà ta phải theo khi ta gặp phải một người trụy lạc. Quả thật chắc chắn là chúng ta không có làm ǵ được với một người nghiện rượu hoàn toàn hư đốn đă mất hầu hết nghị lực. Nhưng không phải v́ ghê tởm họ mà quay mặt đi chỗ khác hay là khinh miệt họ, chúng ta phải giúp đỡ họ. Cũng thế, nếu một người phạm một tội ác gớm ghiếc, chúng ta có thể phát sinh ḷng gớm ghiếc tội ác, chớ không phải đối với phạm nhân. Sự phân biệt tuy rất khó cho chúng ta nhưng phải rán sức phân biệt cho được.

 Một điểm khác về chi tiết cũng hơi lạ lùng. Những vật khiến chúng ta ghê tởm nhất là những vật mà chúng ta có ư hướng ít nhiều về chúng, như vậy không phải là không nguy hiểm cho chúng ta. Không có một ư hướng về một tội ác, dù là một ư hướng mong manh yếu ớt nhất, khiến chúng ta xem tội ác không có ǵ là ghê tởm; nhưng nếu một người kia thấy một sự yếu đuối của con người mà sinh ḷng gớm ghiếc th́ y có thể tự nhủ rằng : sự yếu đuối nầy đă đưa y đến một sự nguy hiểm thật sự, có lẽ trong kiếp qua rồi hoặc trong kiếp trước kiếp đó.

Khi chúng ta bị những ảnh hưởng xấu bao vây, đôi khi chúng ta cần bao ḿnh với một lớp vỏ đặng ngăn cản ảnh hưởng ấy xâm nhập vào ḿnh, đó thường là điều chắc chắn hơn hết v́ lẽ chúng ta đều c̣n là phàm phu tục tử, nhưng đồng thời ấy cũng là việc thú nhận yếu đuối của chúng ta tới một mức nào đó. Người thật dũng mănh mạo hiểm mà không ngần ngại chi cả, v́ y chắc chắn chúng nó không thể làm ǵ được. Chúng ta không thể làm như vậy màkhông bị mang tiếng là bất cẩn. Sức mạnh của chúng ta có hạn và phương sách không để phung phí một phần sức mạnh của chúng ta là tạo thành một lớp vỏ nầy. Một người hoàn toàn tin chắc ở sức mạnh có thể trải qua những sự nguy hiểm khác nhau mà không bị hại, bởi v́ sự tin chắc của y là xác thực. Sức mạnh hoàn toàn làm tiêu mất hết sự ghê tởm. Chúng ta tin chắc ở sự không bị nhiễm của chúng ta, th́ chúng ta không c̣n có ư tưởng về sự truyền nhiễm nữa.

 Nếu chúng ta không xem ḿnh như riêng biệt với người hung ác và kẻ ngu ngốc th́ không phải chúng ta cứ giao du với họ măi, mặc dù có cơ hội tiếp xúc với họ cũng có lợi vậy. Nhiều người có ḷng nhân đạo t́m cách giúp đỡ những kẻ nghèo khổ trong một đô thị lớn như Luân Đôn, bằng cách vào ở những xóm bần hàn đói rách. Nhiều sinh viên của chúng ta nghĩ rằng đó là bổn phận của chúng ta đối với kẻ hung ác và những người mất lương tri. Cách giúp đỡ như vậy không phải luôn luôn là tốt nhất. Hăy lấy thí dụ ở các Đấng Chơn Sư. Những Đấng Thiêng Liêng Cao Cả không xuống sống trong những xóm tồi tệ, bẩn thiểu của các đô thị lớn. Tại sao vậy ? Bởi v́ xác Ngài không thể theo đuổi công việc giúp đỡ nhân loại của các Ngài như thế đó. Chơn Sư cần chuẩn bị cho ḿnh một nơi nào để Ngài có thể làm việc gần trọn hết th́ giờ của Ngài; có lẽ Ngài chỉ làm được có một phần trăm những điều mà Ngài thi hành được ở trong trường hợp khác.

 Nguyên tắc ấy đối với chúng ta cũng vậy : là không có sự cần thiết nhỏ mọn nào bắt buộc chúng ta phải nhận những điều kiện xấu tệ. Trái lại, sự giúp đỡ của chúng ta thường được đầy đủ hơn khi nào chúng ta được tự do. Thí dụ khi người ta mắc kẹt ở giữa một đám đông thật là đặc biệt khó chịu, đang sôi nổi v́ bị sự hung ác hay bị sự phẩn nộ kích thích th́ người ta có thể làm một cái vỏ để bảo vệ ḿnh khỏi bị ảnh hưởng xấu nhưng mà người ta không làm ǵ được đến đám đông trong lúc đó. Trái lại, nếu ở xa đám đông, người ta có nhiều tinh lực hơn để cung hiến cho họ. Dù sao, nếu một đám đông tŕnh độ tiến hóa chưa mở mang bị kích thích bởi ḷng dục vọng tàn ác th́ ở trên những cảnh giới cao siêu, không thể ảnh hưởng họ được, do v́ tinh lực tiêu dùng như vậy không thể cảm đến họ, khi mà họ ở trong t́nh trạng ấy. Thế nên không ích chi đi vào những chỗ xấu xa bất chánh mà không biết rơ việc lành nào ḿnh có thể làm được tại đó. Nếu chúng ta bị đặt trong hoàn cảnh ấy th́ hẳn nhiên chúng ta phải làm hết khả năng ḿnh. Người ta nói với tôi rằng các nhà truyền giáo vào những quán rượu tổ chức những công việc đạo đức. Sự can đảm của họ đôi khi cũng đem đến sự thành công. Ở nhiều trường hợp, làm như vậy th́ tự nhiên đưa đến cảnh thất bại lớn. Trong vấn đề nầy cũng không khác ǵ ở cuộc chiến tranh, một quyết định gan dạ, có vẻ liều lĩnh, mạo hiểm, có thể thành công được, nhưng thường th́ người ta có thể làm hơn thế nữa bằng cách làm việc một cách hợp lư.

 

 Con hăy nhớ rằng tội lỗi và sự nhục nhă của Thế gian là tội lỗi và sự nhục nhă của con, bởi v́ con là phần tử của Thế gian, nghiệp quả của con dệt chung với đại Nghiệp quả của nhân loại, không thể nào gỡ ra được.

 

 Tại Thế gian nầy, người ta không nhận thức được điều nói trên, nhưng khi lên đến cơi Bồ Đề, người ta mới thấy câu cách ngôn phô bày một chân lư. Ở cơi đó, chúng ta mới tự nhủ rằng : "Tôi dự phần vào việc mà nhân loại không thể tránh được, sự xấu xa của nhân loại chính là sự nhục nhă của tôi". Lư do sự tin chắc nầy v́ : Vốn là phần tử của nhân loại, chúng ta đă dự phần vào tội lỗi của nhân loại cũng như chúng ta đă dự phần vào tất cả những sự tốt lành của nhân loại. Một người tiến được một bước tới trước, chúng tathấy đó là một sự thắng lợi cho tất cả. Nhờ y mà toàn thể nhân loại tiến gần đến mục đích một chút.

 

Và trước khi được giác ngộ, con phải trải qua khắp mọi nơi, dù chúng nó ô uế hay là chúng nó trong sạch, v́ thế, con nên nhớ rằng y phục dơ dáy mà vừa đụng tới con đă gớm nhờm, có thể con đă mặc nó trong ngày hôm qua, cũng có thể con sẽ mặc lại nó ngày mai nữa, và nếu con quay mặt chỗ khác tỏ vẻ ghê tởm, nó sẽ bó sát vào thân con khi người ta choàng nó lên vai con. Người nào kiêu hănh về đức hạnh của ḿnh th́ dọn cho ḿnh một chỗ nằm trong chốn bùn lầy. Con hăy tŕ giới, v́  tŕ  giới là điều tốt, chớ không phải cốt để giữ ḿnh con cho được trong sạch.

 

         Đoạn nầy chấm dứt lời chú thích của Đức Chơn Sư  Hilarion; người ta thường hay hiểu sai lầm ư nghĩa của nó; người ta giải thích câu cách ngôn ấy như thế nầy : "Đến một lúc kia, mỗi cá nhân đều phải phạm tất cả những tội lỗi". Không phải ư nghĩa của nó như vậy đâu, bởi v́ người khôn rút lấy ở sự kinh nghiệm của kẻ khác một lời giáo huấn. Khi thấy một người đưa tay vào lửa bị phỏng th́ chúng ta không cần phải làm như vậy để chắc rằng đó không phải là một gương mẫu đáng theo. Cũng vô ích mà đi gây ra các tội ác để biết thế nào là đau khổ. Đến một giai đoạn tiến hóa nào đó, tất cả chúng ta đă vượt qua khỏi t́nh trạng của nhân loại tối cổ và chúng ta đă trải qua những giai đoạn khác nhau của kiếp người, cho nên đến điểm nầy, chúng ta mới ở vào t́nh trạng hiện hữu, nhưng không phải thế mà mỗi người trong chúng ta đều có làm tội ác. Có thể thí dụ rằng phần đông chúng ta trong khi trải qua những kiếp luân hồi dài ḍng của chúng ta, chúng ta học tập cho biết hết những thứ lỗi lầm khác nhau mà con người có thể phạm, nhưng chắc chắn không phải trong những chi tiết của chúng nó. Đối với một Linh Hồn khôn ngoan, tôi tưởng rằng sự biết được một trong những h́nh thức của một tội lỗi nào đó, tiêu biểu cho sự kinh nghiệm của một dọc lỗi lầm khác đồng loại với nhau.

        Một điểm khác nữa cần được xem xét. Tất cả mọi người, khi đạt được Tâm Thức Bồ Đề th́ không dùng Tâm Thức nào khác. Tất cả kinh nghiệm của nhân loại trở thành kinh nghiệm của ḿnh. Đối với chúng ta, sự vinh quang và sự huy hoàng của Tâm Thức Bồ Đề là nó nối liền chúng ta với Đức Chơn Sư. Đừng quên rằng Tâm Thức Bồ Đề cũng đem chúng ta gần với những kẻ tà dâm và những người làm tội ác. Chúng ta cần biết qua những tâm hồn của họ, cũng như sự vinh quang và sự huy hoàng của đời sống ở cảnh cao. Vừa đụng tới cơi Bồ Đề như thế, chúng ta có thể quen thuộc với Sự Sống, trong những trạng thái thấp thỏi và khó khăn của nó bằng cách chia sớt Tâm Thức của những người đă trải qua những giai đoạn đặc biệt nầy. Đó không phải là một bài học khẩn thiết cho chúng ta, bởi v́, về mặt giả thuyết, chúng ta biết rằng chúng ta không những làm mấy việc đó được, nhưng muốn cho t́nh thiện cảm của chúng ta trở nên hoàn toàn th́ cần phải có một vài kinh nghiệm, bằng không chúng ta không thể giúp đỡ kẻ khác. Người mà ḷng thiện cảm đă trở nên hoàn toàn th́ nhờ trực giác cảm biết được những sự khó khăn và những sự cám dỗ của kẻ khác, v́ vậy người chỉ đem t́nh thương đến với kẻ lầm đường lạc lối. Nhờ t́nh thiện cảm của y mà "chiếc áo dơ" trở thành chiếc áo của y mặc. Cuối cùng, sau khi đă loại bỏ sự sống riêng biệt một ḿnh và thực hiện được sự hợp nhất, chúng ta thấy rằng ḿnh nhập vào Đời Sống Thiêng Liêng và t́nh thương là mối t́nh duy nhất có thể có đối với đồng loại chúng ta từ người cao thượng nhất cho tới người hạ tiện nhất.