Họp Thông Thiên Học ngày 23 tháng 10 năm 2010
[10/23/2010 5:04:12 PM] *** Conference call ***
[10/23/2010 5:09:14 PM] Van Atman: 13. They (the Moon-gods) went, each on his
allotted land: seven of them, each on his lot. The Lords of the Flame remained
behind. They would not go, they would not create (a).
(a) The Secret teachings show the divine Progenitors creating men on seven
portions of the globe “each on his lot” — i.e., each a different race of men
externally and internally, and on different zones. This polygenistic claim is
considered elsewhere (vide Stanza VII.). But who are “They” who create, and the
“Lords of the Flame,” “who do not”? Occultism divides the “Creators” into twelve
classes; of which four have reached liberation to the end of the “Great Age,”
the fifth is ready to reach it, but still remains active on the intellectual
planes, while seven are still under direct Karmic law. These last act on the
man-bearing globes of our chain.
Exoteric Hindu books mention seven classes of Pitris, and among them two
distinct kinds of Progenitors or Ancestors: the Barhishad and the Agnishwatta;
or those possessed of the “sacred fire” and those devoid of it. Hindu ritualism
seems to connect them with sacrificial fires, and with Grihasta Brahmins in
earlier incarnations: those who have, and those who have not attended as they
should to their household sacred fires in their previous births. The
distinction, as said, is derived from the Vedas. The first and highest class
(esoterically) the Agnishwatta,
Footnote(s) ———————————————
* “Masonic Review;” Cincinnati, June 1886, Art. “The Cabbalah.”
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 78 THE SECRET DOCTRINE.
are represented in the exoteric allegory as Grihasta (Brahman-householders) who,
in their past births in other Manvantaras having failed to maintain their
domestic fires and to offer burnt sacrifices, have lost every right to have
oblations with fire presented to them. Whereas the Barhishad, being Brahmins who
have kept up their household sacred fires, are thus honoured to this day. Thence
the Agnishwatta are represented as devoid of, and the Barhishad as possessed of,
fires.
But esoteric philosophy explains the original qualifications as being due to the
difference between the natures of the two classes: the Agnishwatta Pitris are
devoid of fire (i.e., of creative passion), because too divine and pure (vide
supra, Sloka 11th); whereas the Barhishad, being the lunar spirits more closely
connected with Earth, became the creative Elohim of form, or the Adam of dust.
The allegory says that Sanandana and other Vedhas, the Sons of Brahma, his first
progeny, “were without desire or passion, inspired with the holy wisdom,
estranged from the Universe and undesirous of progeny” (Vishnu Purana, Book I.
vii.). This also is what is meant in Sloka 11 by the words: “They would not
create,” and is explained as follows: — “The primordial Emanations from the
creative Power are too near the absolute Cause. They are transitional and latent
forces, which will develop only in the next and subsequent removes.” This makes
it plain. Hence Brahma is said to have felt wrathful when he saw that those
“embodied spirits, produced from his limbs (gatra), would not multiply
themselves.” After which, in the allegory, he creates other seven mind-born Sons
(see “Moksha-Darma” and “Mahabharata”), namely, Marichi, Atri, Angiras,
Pulastya, Pulaha, Kratu and Vasishta, the latter being often replaced by Daksha,
the most prolific of the creators. In most of the texts these Seven Sons of
Vasishta-Daksha are called the seven Rishis of the Third Manvantara; the latter
referring both to the Third Round and also to the third Root-Race and its
branch-Races in the Fourth Round. These are all the creators of the various
beings on this Earth, the Prajapati, and at the same time they appear as divers
reincarnations in the early Manvantaras or races.
It thus becomes clear why the Agnishwatta, devoid of the grosser creative fire,
hence unable to create physical man, having no double, or astral body, to
project, since they were without any form, are shown in exoteric allegories as
Yogis, Kumaras (chaste youths), who became “rebels,” Asuras, fighting and
opposing gods,* etc., etc. Yet it is they
Footnote(s) ———————————————
* Because, as the allegory shows, the Gods who had no personal merit of their
own, dreading the sanctity of those self-striving incarnated Beings who had
become ascetics and Yogis, and thus threatened to upset the power of the former
by their self-acquired powers — denounced them. All this has a deep
philosophical meaning and refers to the evolution and acquirement of divine
powers through self-exertion. Some Rishi- [[Footnote continued on next page]]
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 79 THE LIVING SPIRITUAL FIRE.
alone who could complete man, i.e., make of him a self-conscious, almost a
divine being — a god on Earth. The Barhishad, though possessed of creative fire,
were devoid of the higher Mahat-mic element. Being on a level with the lower
principles — those which precede gross objective matter — they could only give
birth to the outer man, or rather to the model of the physical, the astral man.
Thus, though we see them intrusted with the task by Brahma (the collective Mahat
or Universal Divine Mind), the “Mystery of Creation” is repeated on Earth, only
in an inverted sense, as in a mirror. It is those who are unable to create the
spiritual immortal man, who project the senseless model (the Astral) of the
physical Being; and, as will be seen, it was those who would not multiply, who
sacrificed themselves to the good and salvation of Spiritual Humanity. For, to
complete the septenary man, to add to his three lower principles and cement them
with the spiritual Monad — which could never dwell in such a form otherwise than
in an absolutely latent state — two connecting principles are needed: Manas and
Kama. This requires a living Spiritual Fire of the middle principle from the
fifth and third states of Pleroma. But this fire is the possession of the
Triangles, not of the (perfect) Cubes, which symbolize the Angelic Beings:* the
former having from the first creation got hold of it and being said to have
appropriated it for themselves, as in the allegory of Prometheus. These are the
active, and therefore — in Heaven — no longer “pure” Beings. They have become
the independent and free Intelligences, shown in every Theogony as fighting for
that independence and freedom, and hence — in the ordinary sense — “rebellious
to the divine passive law.” These are then those “Flames” (the Agnishwatta) who,
as shown in Sloka 13, “remain behind” instead of going along with the others to
create men on Earth. But the true esoteric meaning is that most of them were
destined to incarnate as the Egos of the forthcoming crop of Mankind. The human
Ego is neither Atman nor Buddhi, but the higher Manas: the intellectual fruition
and the efflorescence of the intellectual self-conscious Egotism — in the higher
spiritual sense. The ancient works refer to it as Karana Sarira on the plane of
Sutratma, which is the golden thread on which, like beads, the various
personalities of this higher Ego are strung. If the reader were told, as in the
semi-esoteric allegories, that these Beings were returning Nirvanees, from
preceding Maha-Manvantaras — ages of incalculable dura-
Footnote(s) ———————————————
[[Footnote continued from previous page]] Yogis are shown in the Puranas to be
far more powerful than the gods. Secondary gods or temporary powers in Nature
(the Forces) are doomed to disappear; it is only the spiritual potentiality in
man which can lead him to become one with the infinite and the absolute.
* See Book I., Stanzas III. to V. The triangle becomes a Pentagon (five-fold) on
Earth.
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 80 THE SECRET DOCTRINE.
tion which have rolled away in the Eternity, a still more incalculable time ago
— he would hardly understand the text correctly; while some Vedantins might say:
“This is not so; the Nirvanee can never return”; which is true during the
Manvantara he belongs to, and erroneous where Eternity is concerned. For it is
said in the Sacred Slokas:
“The thread of radiance which is imperishable and dissolves only in Nirvana,
re-emerges from it in its integrity on the day when the Great Law calls all
things back into action. . . .”
Hence, as the higher “Pitris or Dhyanis” had no hand in his physical creation,
we find primeval man, issued from the bodies of his spiritually fireless
progenitors, described as aeriform, devoid of compactness, and Mindless. He had
no middle principle to serve him as a medium between the highest and the lowest,
the spiritual man and the physical brain, for he lacked Manas. The Monads which
incarnated in those empty Shells, remained as unconscious as when separated from
their previous incomplete forms and vehicles. There is no potentiality for
creation, or self-Consciousness, in a pure Spirit on this our plane, unless its
too homogeneous, perfect, because divine, nature is, so to say, mixed with, and
strengthened by, an essence already differentiated. It is only the lower line of
the Triangle — representing the first triad that emanates from the Universal
Monad — that can furnish this needed consciousness on the plane of
differentiated Nature. But how could these pure Emanations, which, on this
principle, must have originally been themselves unconscious (in our sense), be
of any use in supplying the required principle, as they could hardly have
possessed it themselves? The answer is difficult to comprehend, unless one is
well acquainted with the philosophical metaphysics of a beginningless and
endless series of Cosmic Re-births; and becomes well impressed and familiarised
with that immutable law of Nature which is Eternal Motion, cyclic and spiral,
therefore progressive even in its seeming retrogression. The one divine
Principle, the nameless that of the Vedas, is the universal Total, which,
neither in its spiritual aspects and emanations, nor in its physical atoms, can
ever be at “absolute rest” except during the “Nights” of Brahma. Hence, also,
the “first-born” are those who are first set in motion at the beginning of a
Manvantara, and thus the first to fall into the lower spheres of materiality.
They who are called in Theology “the Thrones,” and are the “Seat of God,” must
be the first incarnated men on Earth; and it becomes comprehensible, if we think
of the endless series of past Manvantaras, to find that the last had to come
first, and the first last. We find, in short, that the higher Angels had broken,
countless aeons before, through the “Seven Circles,” and thus robbed them of the
Sacred fire;
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 81 MAN, A GOD IN ANIMAL FORM.
which means in plain words, that they had assimilated during their past
incarnations, in lower as well as in higher worlds, all the wisdom therefrom —
the reflection of Mahat in its various degrees of intensity. No Entity, whether
angelic or human, can reach the state of Nirvana, or of absolute purity, except
through aeons of suffering and the knowledge of EVIL as well as of good, as
otherwise the latter remains incomprehensible.
Between man and the animal — whose Monads (or Jivas) are fundamentally identical
— there is the impassable abyss of Mentality and Self-consciousness. What is
human mind in its higher aspect, whence comes it, if it is not a portion of the
essence — and, in some rare cases of incarnation, the very essence — of a higher
Being: one from a higher and divine plane? Can man — a god in the animal form —
be the product of Material Nature by evolution alone, even as is the animal,
which differs from man in external shape, but by no means in the materials of
its physical fabric, and is informed by the same, though undeveloped, Monad —
seeing that the intellectual potentialities of the two differ as the Sun does
from the Glow-worm? And what is it that creates such difference, unless man is
an animal plus a living god within his physical shell? Let us pause and ask
ourselves seriously the question, regardless of the vagaries and sophisms of
both the materialistic and the psychological modern sciences.
To some extent, it is admitted that even the esoteric teaching is allegorical.
To make the latter comprehensible to the average intelligence, requires the use
of symbols cast in an intelligible form. Hence the allegorical and semi-mythical
narratives in the exoteric, and the (only) semi-metaphysical and objective
representations in the esoteric teachings. For the purely and transcendentally
spiritual conceptions are adapted only to the perceptions of those who “see
without eyes, hear without ears, and sense without organs,” according to the
graphic expression of the Commentary. The too puritan idealist is at liberty to
spiritualise the tenet, whereas the modern psychologist would simply try to
spirit away our “fallen,” yet still divine, human Soul in its connection with
Buddhi.
The mystery attached to the highly spiritual ancestors of the divine man within
the earthly man is very great. His dual creation is hinted at in the Puranas,
though its esoteric meaning can be approached only by collating together the
many varying accounts, and reading them in their symbolical and allegorical
character. So it is in the Bible, both in Genesis and even in the Epistles of
Paul. For that creator, who is called in the second chapter of Genesis the “Lord
God,” is in the original the Elohim, or Gods (the Lords), in the plural; and
while one of them makes the earthly Adam of dust, the other breathes into him
the breath of life, and the third makes of him a living soul (ii. 7), all of
which readings
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 82 THE SECRET DOCTRINE.
are implied in the plural number of the Elohim.* “The first man is of the Earth,
the second (the last, or rather highest) is from heaven,” says Paul in I.
Corinthians xv. 47.
In the Aryan allegory the rebellious Sons of Brahma are all represented as holy
ascetics and Yogis. Re-born in every Kalpa, they generally try to impede the
work of human procreation. When Daksha, the chief of the Prajapati (creators),
brings forth 10,000 sons for the purpose of peopling the world, Narada — a son
of Brahma, the great Rishi, and virtually a “Kumara,” if not so in name —
interferes with, and twice frustrates Daksha’s aim, by persuading those Sons to
remain holy ascetics and eschew marriage. For this, Daksha curses Narada to be
re-born as a man, as Brahma had cursed him before for refusing to marry, and
obtain progeny, saying: — “Perish in thy present (Deva or angelic) form and take
up thy abode in the womb,” i.e., become a man (Vayu Purana; Harivamsa, 170).
Notwithstanding several conflicting versions of the same story, it is easy to
see that Narada belongs to that class of Brahma’s, “first-born,” who have all
proven rebellious to the law of animal procreation, for which they had to
incarnate as men. Of all the Vedic Rishis, Narada, as already shown, is the most
incomprehensible, because the most closely connected with the occult doctrines —
especially with the secret cycles and Kalpas (vide supra).
Certain contradictory statements about this Sage have much distracted the
Orientalists. Thus he is shown as refusing positively to create (have progeny),
and even as calling his father Brahma “a false teacher” for advising him to get
married (“Narada-Pancha-Ratra”); nevertheless, he is referred to as one of the
Prajapati, “progenitors”! In Naradiya Purana, he describes the laws and the
duties of the celibate adepts; and as these occult duties do not happen to be
found in the fragment of about 3,000 Stanzas in the possession of European
museums, the Brahmins are proclaimed liars; the Orientalists forgetting that the
Naradiya is credited with containing 25,000 Stanzas, and that it is not very
likely that such MSS. should be found in the hands of the Hindu profane, those
who are ready to sell any precious olla for a red pottage. Suffice it to say,
that Narada is
Footnote(s) ———————————————
* Seth, as Bunsen and others have shown, is not only the primitive god of the
Semites — early Jews included — but also their “semi-divine ancestor.” For, says
Bunsen (“God in History,” vol. i, pp. 233, 234), “the Seth of Genesis, the
father of Enoch (the man) must be considered as originally running parallel with
that derived from the Elohim, Adam’s father.” “According to Bunsen, the Deity
(the god Seth) was the primitive god of Northern Egypt and Palestine” (Staniland
Wake, “The Great Pyramid”). And Seth became considered in the later Theology of
the Egyptians as “an evil daemon,” says the same Bunsen, for he is one with
Typhon and one with the Hindu demons as a logical sequel.
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 83 “FIRES,” “SPARKS,” AND “FLAMES.”
the Deva-Rishi of Occultism par excellence; and that the Occultist who does not
ponder, analyse, and study Narada from his seven esoteric facets, will never be
able to fathom certain anthropological, chronological, and even Cosmic
Mysteries. He is one of the Fires above-mentioned, and plays a part in the
evolution of this Kalpa from its incipient, down to its final stage. He is an
actor who appears in each of the successive acts (Root-Races) of the present
Manvantaric drama, in the world allegories which strike the key-note of
esotericism, and are now becoming more familiar to the reader. But shall we turn
to other ancient Scriptures and documents for the corroboration of the “Fires,”
“Sparks,” and “Flames?” They are plentiful, if one only seeks for them in the
right places. In the “Book of the Concealed Mystery,” they are clearly
enunciated, as also in the “Ha Idra Zuta Qadisha,” or the lesser holy Assembly.
The language is very mystical and veiled, yet still comprehensible. Therein,
among the sparks of Prior Worlds, “vibrating Flames and Sparks,” from the divine
flint, the workmen proceed to create man, “male and female” (427); which “Flames
and Sparks” (Angels and their Worlds, Stars and Planets) are said, figuratively,
to “become extinct and die,” that is to say, remain unmanifested until a certain
process of nature is accomplished. To show how thickly veiled from public view
are the most important facts of anthropogenesis, two passages are now quoted
from two Kabalistic books. The first is from the Book of the Concealed Mystery:
—
(429.) From a Light-Bearer (one of the seven sacred planets) of insupportable
brightness proceeded a radiating Flame, dashing off, like a vast and mighty
hammer, those sparks which were the prior worlds.
(430.) And with most subtle ether were these intermingled and bound mutually
together, but only when they were conjoined together, even the great Father and
great Mother.
(431.) From Hoa, himself, is ab, the Father; and from Hoa, himself, is ruach,
the Spirit; who are hidden in the Ancient of Days, and therein is that Ether
concealed.
(432.) And it was connected with a Light-Bearer (a planet and its angel or
regent), which went forth from that Light-Bearer of insupportable brightness,
which is hidden in the bosom of Aima, the Great Mother.*
Now the following extract from the Zohar† also deals with the same mystery: —
“The Pre-Adamite Kings. ‘We have learned in the Siphrah D’Tzniootha: That the
At-tee’kah D’At-tee’keen, Ancient of Ancients, before He prepared his Form,
built Kings, and engraved
Footnote(s) ———————————————
* See Mr. Mather’s “Kabbalah Unveiled.”
† Translated in I. Myer’s Qabbalah.
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 84 THE SECRET DOCTRINE.
Kings, and sketched out Kings (men, the Kings of the animals), and they could
not exist: till he overthrew them and hid them until after a time, therefore it
is written: ‘And these are the Kings which reigned in the land of Edom’ . . . .
And they could not exist till Resha’Hiv’rah, the White Head, the At’-tee-’kah
D’At-tee’keen, Ancient of Ancients, arranged Himself . . . . and formed all
forms above and below. . . . Before He arranged himself in his Form had not been
formed all those whom he desired to form, and all worlds have been destroyed . .
. . they did not remain in their places, because the form of the Kings had not
been formed as it ought to be, and the Holy City had not been prepared.” (Zohar
iii., 135a; 292a Idra Zootah. Brody, etc.)
Now the plain meaning of these two allegorical and metaphysical disquisitions is
simply this: Worlds and men were in turn formed and destroyed, under the law of
evolution and from pre-existing material, until both the planets and their men,
in our case our Earth and its animal and human races, became what they are now
in the present cycle: opposite polar forces, an equilibrized compound of Spirit
and Matter, of the positive and the negative, of the male and the female. Before
man could become male and female physically, his prototype, the creating Elohim,
had to arrange his Form on this sexual plane astrally. That is to say, the atoms
and the organic forces, descending into the plane of the given differentiation,
had to be marshalled in the order intended by Nature, so as to be ever carrying
out, in an immaculate way, that law which the Kabala calls the Balance, through
which everything that exists does so as male and female in its final perfection,
in this present stage of materiality. Chochmah, Wisdom, the Male Sephiroth, had
to diffuse itself in, and through, Binah, intelligent Nature, or Understanding.
Therefore the First Root-race of men, sexless and mindless, had to be overthrown
and “hidden until after a time”; i.e., the first race, instead of dying,
disappeared in the second race, as certain lower lives and plants do in their
progeny. It was a wholesale transformation. The First became the Second
Root-race, without either begetting it, procreating it, or dying. “They passed
by together,” as it is written: “And he died and another reigned in his stead”
(Genesis xxvi. 31 et seq. Zohar iii., 292a). Why? Because “the Holy City had not
been prepared.” And what is the “Holy City”? The Maquom (the Secret Place or the
Shrine) on Earth: in other words, the human womb, the microcosmic copy and
reflection of the Heavenly Matrix, the female space or primeval Chaos, in which
the male Spirit fecundates the germ of the Son, or the visible Universe.* So
much so, that in the paragraph on “the Emanation of the Male and Female
Principles” in the Zohar
Footnote(s) ———————————————
* Vide “The Holy of Holies: its esoteric meaning,” in Part II of this Volume.
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 85 THE SON OF YAH.
(ibid.), it is said that, on this earth, the Wisdom from the “Holy Ancient”
“does not shine except in male and female.” “Hohmah, Wisdom, is the Father, and
Binah, understanding, is the Mother . . . . and when they connect one with the
other they bring forth and diffuse and emanate truth. In the sayings of Rabbi
Je-yeva Sabah, i.e., the Old, we learned this: What is Binah Understanding? But
when they connect in one another, the (Yod) in the (Heh), they become
impregnated and produce a Son. And, therefore, it is called Binah,
Understanding. It means BeN YaH, i.e., Son of YaH. This is the completeness of
the whole.”*
This is also the “completeness” of phallicism by the Rabbis, its perfect
apotheosis, the divine being dragged into the animal, the sublime into the
grossness of the terrestrial. Nothing so graphically gross exists in Eastern
Occultism, nor in the primitive Kabala — the “Chaldean Book of Numbers.” We have
said so in “Isis Unveiled”: —
“We find it rather unwise on the part of Catholic writers to pour out their
vials of wrath in such sentences as these: ‘In a multitude of pagodas, the
phallic stone, ever and always assuming, like the Grecian batylos, the brutally
indecent form of the lingham . . . the Maha Deva.’ Before casting slurs on a
symbol whose profound metaphysical meaning is too much for the modern champions
of that religion of sensualism par excellence, Roman Catholicism, to grasp, they
are in duty bound to destroy their oldest churches, and change the form of the
cupolas of their own temples. The Mahody of Elephanta, the Round Tower of
Bhangulpore, the minarets of Islam — either rounded or pointed — are the
originals of the Campanile column of San Marco, at Venice, of the Rochester
Cathedral, and of the modern Duomo of Milan. All of these steeples, turrets,
domes, and Christian temples, are the reproductions of the primitive idea of the
lithos, the upright phallus.” (Vol. II., p. 5.)
Nevertheless, and however it may be, the fact that all these Hebrew Elohim,
Sparks, and Cherubs are identical with the Devas, Rishis and the Fires and
Flames, the Rudras and the forty-nine Agnis of the ancient Aryas, is
sufficiently proven by and in the Kabala.
[10/23/2010 6:10:47 PM] Van Atman: 205. “ Bạch Sư Phụ, con nh́n thấy con Đường,
chân nó ở trong bùn, đỉnh nó ch́m trong ánh vinh quang của Niết Bàn. Và bây giờ
con thấy mấy cái Cửa hẹp trên con đường gập ghềnh, chông gai đi đến Jnàna” .
206. Con thấy đúng đó, hỡi đệ tử. Mấy cửa đó dắt kẻ chí nguyện vượt qua gịng
nước “đến bờ bên kia” (7). Muốn mở mỗi cửa phải có một ch́a khóa vàng, những
ch́a khóa đó là :
[10/23/2010 6:12:23 PM] Van Atman: 205-“Bạch Sư Phụ, con nh́n thấy Con Đường,
chân nó ở trong bùn, đỉnh của nó mất hút trong ánh sáng vinh quang của cơi Niết
Bàn. Và bây giờ con thấy mấy cái Cửa , càng đi tới càng thu hẹp lại trên con
đường gồ ghề đầy chông gai của Jnana (Trí huệ) “.
206-Hỡi đệ tử, con thấy rất đúng. Mấy cánh cửa đó dẫn kẻ chí nguyện vượt qua
ḍng nước đến bờ bên kia.
" Bờ bên kia " là một thành ngữ thường được nhắc đi nhắc lại. Có hai loại tượng
trưng được dùng trong lời nói ẩn dụ nầy. Trong loại thứ nhứt, kiếp sống được so
sánh với một đại dương mà con người phải vượt qua, nhờ Đại Thừa hay Tiểu Thừa để
thoát ṿng sinh tử. Trong loại thứ hai, ư nghĩa của của nó có tính chuyên biệt
hơn. Trong cuộc Điểm Đạo lần thứ Nhứt con người đă chấm dứt sự tiến hóa tổng
quát, y đă hoàn thành trọn vẹn những ǵ thuộc về sự tiến hóa đó, và khởi đầu
cuộc tiến hóa đặc biệt. Trong Bộ Chơn Sư và Thánh Đạo. chúng tôi đă đề cập đến
những điều có thể tiết lộ trong lễ Điểm Đạo đó, kể cả mấy lời sau đây : " Con đă
nhập lưu. Không bao lâu nữa con có thể đến bờ bên kia [51] " . Bờ ấy là quả vị
Chơn Tiên.
206-Muốn mở mỗi cửa phải có một chiếc ch́a khóa vàng ; và cái ch́a khóa ấy là :
207-1. Dana, ch́a khóa bố thí và từ bi vô tận.
[10/23/2010 6:15:57 PM] Thuan Thi Do:
http://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=en&u=http://en.wikipedia.org/wiki/Jnana_yoga&ei=m5bDTKfHMaSQtAOwxP3VBg&sa=X&oi=translate&ct=result&resnum=1&ved=0CBsQ7gEwAA&prev=/search%3Fq%3Dwhat%2Bis%2Bjnana%2Byoga%26hl%3Dvi%26biw%3D791%26bih%3D463%26prmd%3Dv
[10/23/2010 6:19:13 PM] Thuan Thi Do:
http://translate.googleusercontent.com/translate_c?hl=vi&sl=en&u=http://www.hinduwebsite.com/gnana.asp&prev=/search%3Fq%3Dwhat%2Bis%2Bjnana%2Byoga%26hl%3Dvi%26biw%3D791%26bih%3D463%26prmd%3Dv&rurl=translate.google.com&twu=1&usg=ALkJrhhig62hqrHWmxNeABhA1xz0RQSaVQ
[10/23/2010 6:38:37 PM] Van Atman: 207. 1. Dàna, ch́a khóa bố thí và từ bi vô
tận.
208. 2. Shila, ch́a khóa điều ḥa trong lời nói và việc làm, ch́a khóa làm cho
thăng bằng Nhân và Quả, không c̣n gây Nghiệp nữa.
[10/23/2010 6:40:10 PM] Van Atman: 14. The Seven Hosts, the “Will (or
Mind)-Born” Lords, Propelled by the Spirit of Life-Giving (Fohat), separate men
from themselves, each on his own Zone (a).
(a) They threw off their “shadows” or astral bodies — if such an ethereal being
as a “lunar Spirit” may be supposed to rejoice in an astral, besides a hardly
tangible body. In another Commentary it is said that the “Ancestors” breathed
out the first man, as Brahma is explained to have breathed out the Suras (Gods),
when they became “Asuras” (from Asu, breath). In a third it is said that they,
the newly-created men, “were the shadows of the Shadows.”
With regard to this sentence — “They were the shadows of the Shadows” — a few
more words may be said and a fuller explanation attempted. This first process of
the evolution of mankind is far easier to accept than the one which follows it,
though one and all will be rejected and doubted even by some Kabalists,
especially the Western, who study the present effects, but have neglected to
study their primary causes. Nor does the writer feel competent to explain a mode
of procreation so difficult of appreciation save for an Eastern Occultist.
Therefore it is useless to enter here into details concerning the process,
though it is minutely described in the Secret Books, as it would only lead to
speaking of facts hitherto unknown to the profane world, and hence to their
being misunderstood. An “Adam” made of the dust of the ground will always be
found preferable, by a certain class of students, to one projected out of the
ethereal body of his creator; though the former process has never been heard of,
while the latter is familiar, as all know, to many Spiritualists in Europe and
America, who, of all men, ought to understand it. For who of those who have
witnessed the phenomenon of a materialising form oozing out of the pores of a
medium or, at other times, out of his left side, can fail to credit the
possibility, at least, of such a birth? If there are
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 87 MAN NOT CREATED PERFECT.
in the Universe such beings as Angels or Spirits, whose incorporeal essence may
constitute an intelligent entity notwithstanding the absence of any (to us)
solid organism; and if there are those who believe that a god made the first man
out of dust, and breathed into him a living Soul — and there are millions upon
millions who believe both — what does this doctrine of ours contain that is so
impossible? Very soon the day will dawn, when the world will have to choose
whether it will accept the miraculous creation of man (and Kosmos too) out of
nothing, according to the dead letter of Genesis, or a first man born from a
fantastic link — absolutely “missing” so far — the common ancestor of man, and
of the “true ape.”* Between these two fallacies,† Occult philosophy steps in. It
teaches that the first human stock was projected by higher and semi-divine
Beings out of their own essences. If the latter process is to be considered as
abnormal or even inconceivable — because obsolete in Nature at this point of
evolution — it is yet proven possible on the authority of certain
“Spiritualistic” facts. Which, then, we ask of the three hypotheses or theories
is the most reasonable and the least absurd? Certainly no one — provided he is
not a soul-blind materialist — can ever object to the occult teaching.
Now, as shown, we gather from the latter that man was not “created” the complete
being he is now, however imperfect he still remains. There was a spiritual, a
psychic, an intellectual, and an animal evolution, from the highest to the
lowest, as well as a physical development — from the simple and homogeneous, up
to the more complex and heterogeneous; though not quite on the lines traced for
us by the modern evolutionists. This double evolution in two contrary
directions, required various ages, of divers natures and degrees of spirituality
and intellectuality, to fabricate the being now known as man. Furthermore, the
one absolute, ever acting and never erring law, which proceeds on the
Footnote(s) ———————————————
* “. . . Huxley, supported by the most evident discoveries in Comparative
Anatomy, could utter the momentous sentence that the anatomical differences
between man and the highest apes are less than those between the latter and the
lowest apes. In relation to our genealogical tree of man, the necessary
conclusion follows that the human race has evolved gradually from the true
apes.” (“The Pedigree of Man,” by Ernest Haeckel, translated by Ed. B. Aveling,
p. 49).
What may be the scientific and logical objections to the opposite conclusion —
we would ask? The anatomical resemblances between Man and the Anthropoids —
grossly exaggerated as they are by Darwinists, as M. de Quatrefages shows — are
simply enough “accounted for” when the origin of the latter is taken into
consideration.
“Nowhere, in the older deposits, is an ape to be found that approximates more
closely to man, or a man that approximates more closely to an ape . . . . . .”
† “. . . . . The same gulf which is found to-day between Man and Ape, goes back
with undiminished breadth and depth to the Tertiary period. This fact alone is
enough to make its untenability clear,” (Dr. F. Pfaff, Prof. of Natural Science
in the University of Erlangen).
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 88 THE SECRET DOCTRINE.
same lines from one eternity (or Manvantara) to the other — ever furnishing an
ascending scale for the manifested, or that which we call the great Illusion
(Maha-Maya), but plunging Spirit deeper and deeper into materiality on the one
hand, and then redeeming it through flesh and liberating it — this law, we say,
uses for these purposes the Beings from other and higher planes, men, or Minds
(Manus), in accordance with their Karmic exigencies.
At this juncture, the reader is again asked to turn to the Indian philosophy and
religion. The Esotericism of both is at one with our Secret Doctrine, however
much the form may differ and vary.
———————
On the Identity and Differences of the Incarnating Powers.
The Progenitors of Man, called in India “Fathers,” Pitara or Pitris, are the
creators of our bodies and lower principles. They are ourselves, as the first
personalities, and we are they. Primeval man would be “the bone of their bone
and the flesh of their flesh,” if they had body and flesh. As stated, they were
“lunar Beings.”
The Endowers of man with his conscious, immortal ego, are the “Solar Angels” —
whether so regarded metaphorically or literally. The mysteries of the Conscious
ego or human Soul are great. The esoteric name of these “Solar Angels” is,
literally, the “Lords” (Nath) of “persevering ceaseless devotion” (pranidhana).
Therefore they of the fifth principle (Manas) seem to be connected with, or to
have originated the system of the Yogis who make of pranidhana their fifth
observance (see Yoga Shastra, II., 32.) It has already been explained why the
trans-Himalayan Occultists regard them as evidently identical with those who in
India are termed Kumaras, Agnishwattas, and the Barhishads.
How precise and true is Plato’s expression, how profound and philosophical his
remark on the (human) soul or ego, when he defined it as “a compound of the same
and the other.” And yet how little this hint has been understood, since the
world took it to mean that the soul was the breath of God, of Jehovah. It is
“the same and the other,” as the great Initiate-Philosopher said; for the ego
(the “Higher Self” when merged with and in the Divine Monad) is Man, and yet the
same as the “other,” the Angel in him incarnated, as the same with the universal
Mahat. The great classics and philosophers felt this truth, when saying that
“there must be something within us which produces our thoughts. Something very
subtle; it is a breath; it is fire; it is ether;
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 89 PITRIS OF THE GODS AND DEMONS.
it is quintessence; it is a slender likeness; it is an intellection; it is a
number; it is harmony. . . . . ” (Voltaire).
All these are the Manasam and Rajasas: the Kumaras, Asuras, and other rulers and
Pitris, who incarnated in the Third Race, and in this and various other ways
endowed mankind with Mind.
There are seven classes of Pitris, as shown below, three incorporeal and four
corporeal; and two kinds, the Agnishwatta and the Barhishad. And we may add
that, as there are two kinds of Pitris, so there is a double and a triple set of
Barhishad and Agnishwatta. The former, having given birth to their astral
doubles, are reborn as Sons of Atri, and are the “Pitris of the Demons,” or
corporeal beings, on the authority of Manu (III., 196); while the Agnishwatta
are reborn as Sons of Marichi (a son of Brahma), and are the Pitris of the Gods
(Manu again, Matsya and Padma Puranas and Kulluka in the Laws of the Manavas,
III., 195).* Moreover, the Vayu Purana declares all the seven orders to have
originally been the first gods, the Vairajas, whom Brahma “with the eye of Yoga,
beheld in the eternal spheres, and who are the gods of gods”; and the Matsya
adds that the Gods worshipped them; while the Harivansa (S. 1, 935)
distinguishes the Virajas as one class of the Pitris only — a statement
corroborated in the Secret Teachings, which, however, identify the Virajas with
the elder Agnishwattas† and the Rajasas, or Abhutarajasas, who are incorporeal
without even an astral phantom. Vishnu is said, in most of the MSS., to have
incarnated in and through them. “In the Raivata Manvantara, again, Hari, best of
gods, was born of Sambhuti, as the divine Manasas — originating with the deities
called Rajasas.” Sambhuti was a daughter of Daksha, and wife of Marichi, the
father of the Agnishwatta, who, along with the Rajasas, are ever associated with
Manasas. As remarked by a far more able Sanskritist than Wilson, Mr. Fitzedward
Hall, “Manasa is no inappropriate name for a deity associated with the Rajasas.
We appear to have in it Manasam — the same as Manas — with the change of
termination required to express male personification” (Vishnu Purana Bk. III.,
ch. I., p. 17 footnote). All the sons of Viraja are Manasa, says Nilakantha. And
Footnote(s) ———————————————
* We are quite aware that the Vayu and Matsya Puranas identify (agreeably to
Western interpretation) the Agnishwatta with the seasons, and the Barhishad
Pitris with the months; adding a fourth class — the Kavyas — cyclic years. But
do not Christian, Roman Catholics identify their Angels with planets, and are
not the seven Rishis become the Saptarshi — a constellation? They are deities
presiding over all the cyclic divisions.
† The Vayu Purana shows the region called Viraja-loka inhabited by the
Agnishwattas.
--------------------------------------------------------------------------------
Vol. 2, Page 90 THE SECRET DOCTRINE.
Viraja is Brahma, and, therefore, the incorporeal Pitris are called Vairajas
from being the sons of Viraja, says Vayu Purana.
We could multiply our proofs ad infinitum, but it is useless. The wise will
understand our meaning, the unwise are not required to. There are thirty-three
crores, or 330 millions, of gods in India. But, as remarked by the learned
lecturer on the Bhagavad Gita, “they may be all devas, but are by no means all
‘gods’, in the high spiritual sense one attributes to the term.” “This is an
unfortunate blunder,” he remarks, “generally committed by Europeans. Deva is a
kind of spiritual being, and because the same word is used in ordinary parlance
to mean god, it by no means follows that we have to worship thirty-three crores
of gods.” And he adds suggestively: “These beings, as may be naturally inferred
have a certain affinity with one of the three component Upadhis (basic
principles) into which we have divided man.” — (Vide Theosophist, Feb., 1887, et
seq.)
The names of the deities of a certain mystic class change with every Manvantara.
Thus the twelve great gods, Jayas, created by Brahma to assist him in the work
of creation in the very beginning of the Kalpa, and who, lost in Samadhi,
neglected to create — whereupon they were cursed to be repeatedly born in each
Manvantara till the seventh — are respectively called Ajitas, Tushitas, Satyas,
Haris, Vaikunthas, Sadhyas, and Adityas: they are Tushitas (in the second
Kalpa), and Adityas in this Vaivasvata period (see Vayu Purana), besides other
names for each age. But they are identical with the Manasa or Rajasas, and these
with our incarnating Dhyan Chohans. They are all classes of the Gnana-devas.
Yes; besides those beings, who, like the Yakshas, Gandharvas, Kinaras, etc.,
etc., taken in their individualities, inhabit the astral plane, there are real
Devagnanams, and to these classes of Devas belong the Adityas, the Vairajas, the
Kumaras, the Asuras, and all those high celestial beings whom Occult teaching
calls Manaswin, the Wise, foremost of all, and who would have made all men the
self-conscious spiritually intellectual beings they will be, had they not been
“cursed” to fall into generation, and to be reborn themselves as mortals for
their neglect of duty.
———————
STANZA IV. — (Continued.)
J. KRISHNAMURTI
TỰ DO ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG
THE FIRST & LAST FREEDOM
Lời dịch: ÔNG KHÔNG 2010
CHƯƠNG XII
TỈNH THỨC
Hiểu rơ về chính chúng ta có nghĩa rằng hiểu rơ sự liên hệ của chúng ta với thế giới – không những với thế giới của những ư tưởng và những con người, nhưng c̣n với thiên nhiên, với những sự vật chúng ta sở hữu. Đó là sống của chúng ta – sống là liên hệ với tổng thể. Hiểu rơ về liên hệ đó có cần sự chuyên môn hóa hay không? Rơ ràng là không. Điều ǵ nó yêu cầu là trạng thái tỉnh thức để gặp gỡ sống như một tổng thể. Làm thế nào người ta tỉnh thức được? Đó là vấn đề của chúng ta. Làm thế nào người ta có được tỉnh thức đó – nếu tôi được phép dùng từ ngữ này mà không làm cho nó có nghĩa chuyên môn hóa? Làm thế nào người ta có thể gặp gỡ sống như một tổng thể? – mà có nghĩa không những sự liên hệ cá nhân với người hàng xóm của bạn nhưng cũng c̣n với thiên nhiên, với những sự vật mà bạn sở hữu, với những ư tưởng, và với những sự việc mà cái trí sáng chế như ảo tưởng, ham muốn và vân vân. Làm thế nào người ta có thể tỉnh thức được toàn qui tŕnh của sự liên hệ này? Chắc chắn đó là sống của chúng ta, phải không? Không có sống nếu không có liên hệ; và muốn hiểu rơ liên hệ này không có nghĩa là cô lập. Trái lại, nó cần một tỉnh thức hay nhận biết trọn vẹn được toàn qui tŕnh của liên hệ.
Làm thế nào người ta tỉnh thức được? Làm thế nào người ta nhận biết được bất kỳ sự việc nào? Làm thế nào bạn tỉnh thức được sự liên hệ của bạn với một con người? Làm thế nào bạn nhận biết được cây cối, tiếng hót của một con chim? Làm thế nào bạn tỉnh thức được những phản ứng của bạn khi bạn đọc một tờ báo? Làm thế nào bạn nhận biết được những phản ứng phía bên ngoài của cái trí, cũng như những phản ứng phía bên trong? Làm thế nào chúng ta tỉnh thức được bất kỳ sự việc nào? Trước hết chúng ta phải nhận biết – phải không – được một phản ứng đến một kích động, mà là một sự kiện hiển nhiên; tôi thấy những cái cây, và có một phản ứng, sau đó cảm giác, tiếp xúc, nhận dạng và ham muốn. Đó là qui tŕnh thông thường, phải không? Chúng ta có thể quan sát thực sự điều ǵ xảy ra, mà không cần học hành bất kỳ quyển sách nào.
V́ vậy qua nhận dạng bạn có vui thú và đau khổ. Và ‘khả năng’ của chúng ta là quan tâm đến vui thú và lẩn tránh đau khổ này, phải không? Nếu bạn thích thú cái ǵ đó, nếu nó cho bạn vui thú, có ‘khả năng’ ngay tức khắc; có một nhận biết được sự kiện đó ngay tức khắc; và nếu nó là đau khổ, ‘khả năng’ được phát triển để lẩn tránh nó. Chừng nào chúng ta c̣n đang nương dựa ‘khả năng’ để hiểu rơ về chính chúng ta, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ thất bại; bởi v́ hiểu rơ về chính chúng ta không lệ thuộc vào khả năng. Nó không là một phương pháp kỹ thuật mà bạn phát triển, vun quén và gia tăng qua thời gian, qua liên tục mài bén. Chắc chắn, tỉnh thức được chính ḿnh này có thể được thử thách trong hành động của liên hệ; nó có thể được kiểm tra trong cách chúng ta nói chuyện, trong cách chúng ta cư xử. Hăy quan sát về chính bạn mà không có bất kỳ sự nhận dạng, không có bất kỳ so sánh, không có bất kỳ chỉ trích; chỉ nh́n ngắm, và bạn sẽ thấy một sự việc lạ thường đang xảy ra. Bạn không chỉ kết thúc một hoạt động không có ư thức – bởi v́ hầu hết những hoạt động của chúng ta đều không có ư thức – bạn không chỉ kết thúc nó, nhưng, thâm sâu hơn nữa, bạn nhận biết được những động cơ của hành động đó, mà không t́m hiểu, không đào sâu vào nó.
Khi bạn tỉnh thức, bạn thấy toàn qui tŕnh suy nghĩ và hành động của bạn; nhưng nó có thể xảy ra chỉ khi nào không có phê b́nh. Khi tôi phê b́nh điều ǵ đó, tôi không hiểu rơ nó, và đó là một cách lẩn tránh bất kỳ loại hiểu rơ nào. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều làm việc đó có mục đích; chúng ta phê b́nh ngay tức khắc và chúng ta nghĩ rằng chúng ta đă hiểu rơ. Nếu chúng ta không phê b́nh nhưng lưu tâm đến nó, tỉnh thức được nó, vậy th́ nội dung, ư nghĩa của hành động đó bắt đầu mở toang ra. Thử nghiệm điều này và bạn sẽ thấy cho chính bạn. Chỉ tỉnh thức – không có bất kỳ ư thức của phê b́nh nào – mà dường như có lẽ khá tiêu cực nhưng không là tiêu cực. Trái lại, nó có chất lượng thụ động mà là hành động trực tiếp; và bạn sẽ khám phá điều này nếu bạn thử nghiệm nó.
Rốt cuộc, nếu bạn muốn hiểu rơ một điều ǵ đó, bạn phải ở trong một trạng thái thụ động, đúng chứ? Bạn không thể tiếp tục suy nghĩ về nó, phỏng đoán về nó hay t́m hiểu về nó. Bạn phải dư thừa nhạy cảm để thâu nhận nội dung của nó. Nó giống như một tấm kính chụp ảnh nhạy cảm. Nếu tôi muốn hiểu rơ bạn, tôi phải tỉnh thức thụ động; vậy th́ bạn bắt đầu kể cho tôi tất cả câu chuyện của bạn. Chắc chắn, đó không là vấn đề của khả năng hay chuyên môn hóa. Trong tiến hành đó chúng ta bắt đầu hiểu rơ về chính chúng ta – không chỉ ở tầng hời hợt của ư thức chúng ta, nhưng sâu thẳm hơn, mà c̣n quan trọng hơn nhiều; bởi v́ ở đó là tất cả những động cơ hay ư định của chúng ta, những đ̣i hỏi, những lo âu, những sợ hăi, những tham lam rối loạn, giấu giếm của chúng ta. Phía bên ngoài chúng ta có lẽ kiểm soát chúng nhưng phía bên trong chúng đang sôi sục. Chừng nào những điều đó chưa được hiểu rơ hoàn toàn qua sự tỉnh thức, chắc chắn không thể có tự do, không thể có hạnh phúc, không có thông minh.
Thông minh là một vấn đề của chuyên môn hóa hay sao? – thông minh là sự nhận biết được tổng thể ‘qui tŕnh của chúng ta’. Và thông minh đó sẽ được vun quén qua bất kỳ h́nh thức nào của chuyên môn hóa? Bởi v́ đó là điều ǵ đang xảy ra, phải không? Giáo sĩ, bác sĩ, kỹ sư, người công nghiệp, người kinh doanh, vị giáo sư – chúng ta có tinh thần của tất cả sự chuyên môn hóa đó.
Muốn nhận ra mức độ tột đỉnh của thông minh – mà là sự thật, mà là Thượng đế, mà không thể được diễn tả – muốn nhận ra điều đó, chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải biến chính chúng ta thành những con người chuyên môn. Chúng ta học hỏi, chúng ta ḍ dẫm, chúng ta t́m kiếm; và, với tinh thần của nguời chuyên môn hay nương dựa người chuyên môn, chúng ta t́m hiểu về chính chúng ta với mục đích phát triển một khả năng mà sẽ giúp cởi bỏ những xung đột của chúng ta, những đau khổ của chúng ta.
Vấn đề của chúng ta là, nếu chúng ta nhận biết được, liệu những xung đột và những đau khổ và những phiền muộn của sự tồn tại hàng ngày của chúng ta có thể được giải quyết bởi một người khác; và nếu chúng không thể, làm thế nào chúng ta có thể giải quyết được chúng? Chắc chắn, muốn hiểu rơ một vấn đề cần phải có một thông minh nào đó, và thông minh đó không thể được bắt nguồn từ hay được vun quén qua sự chuyên biệt hóa. Nó hiện diện chỉ khi nào chúng ta tỉnh thức một cách thụ động được toàn qui tŕnh của ư thức của chúng ta, mà là nhận biết được chính chúng ta mà không có sự chọn lựa, mà không chọn lựa điều ǵ đúng và điều ǵ sai. Khi bạn tỉnh thức thụ động, bạn sẽ thấy rằng từ thụ động đó – mà không là sự biếng nhác, mà không là hôn trầm, nhưng tỉnh thức cực độ – vấn đề có một ư nghĩa hoàn toàn khác hẳn; mà có nghĩa không c̣n sự đồng hóa cùng vấn đề và v́ vậy không có nhận xét và thế là vấn đề bắt đầu bộc lộ nội dung của nó. Nếu bạn có thể làm điều đó một cách kiên tŕ, liên tục, vậy th́ mỗi vấn đề có thể được giải quyết một cách căn bản, không phải hời hợt. Đó là sự khó khăn, bởi v́ hầu hết chúng ta đều không có khả năng tỉnh thức một cách thụ động, thả cho vấn đề kể câu chuyện mà không có sự diễn giải về nó của chúng ta. Chúng ta không biết làm thế nào nh́n vào vấn đề một cách b́nh thản. Chúng ta không có khả năng như thế; bất hạnh thay, bởi v́ chúng ta mong muốn một kết quả từ vấn đề, chúng ta muốn một câu trả lời, chúng ta hướng đến một kết thúc; hay chúng ta cố gắng diễn giải vấn đề tùy theo vui thú hoặc đau khổ của chúng ta; hay chúng ta có sẵn một câu trả lời về làm cách nào để giải quyết vấn đề. V́ vậy chúng ta tiếp cận một vấn đề, mà luôn luôn mới mẻ, bằng một khuôn mẫu cũ kỹ. Thách thức luôn luôn mới mẻ, nhưng phản ứng của chúng ta lại luôn luôn cũ kỹ; và khó khăn của chúng ta là gặp gỡ thách thức một cách trọn vẹn, một cách nguyên vẹn. Vấn đề luôn luôn là vấn đề của liên hệ – với những sự vật, với những con người, hay với những ư tưởng; không c̣n vấn đề nào khác; và muốn gặp gỡ vấn đề của liên hệ, cùng những đ̣i hỏi đang thay đổi liên tục của nó – muốn gặp gỡ nó đúng cách, muốn gặp gỡ nó nguyên vẹn – người ta phải tỉnh thức một cách thụ động. Thụ động này không là vấn đề của khẳng định, của ư chí, của kỷ luật; tỉnh thức được rằng chúng ta không thụ động là sự khởi đầu. Nhận biết được rằng chúng ta muốn có một câu trả lời đặc biệt cho một vấn đề đặc biệt – chắc chắn đó là sự khởi đầu: hiểu rơ về chính chúng ta trong liên hệ với vấn đề và làm thế nào chúng ta giải quyết được vấn đề. Vậy th́ khi chúng ta bắt đầu hiểu rơ về chính chúng ta trong liên hệ với vấn đề – chúng ta phản ứng như thế nào, những thành kiến, những đ̣i hỏi, những theo đuổi khác nhau của chúng ta, trong gặp gỡ vấn đề đó, là ǵ?– tỉnh thức này sẽ phơi bày qui tŕnh suy nghĩ riêng của chúng ta, của bản chất phía bên trong riêng của chúng ta; và trong đó có một giải thoát.
Chắc chắn, điều ǵ quan trọng là tỉnh thức không-chọn lựa, bởi v́ chọn lựa tạo ra xung đột. Người chọn lựa đang bị hoang mang, thế là anh ấy chọn lựa; nếu anh ấy không bị hoang mang, không có chọn lựa. Chỉ con người bị hoang mang mới cần chọn lựa điều ǵ anh ấy sẽ làm hay sẽ không làm. Con người rơ ràng và đơn giản không chọn lựa; cái ǵ hiện diện, là. Chắc chắn, hành động được đặt nền tảng trên một ư tưởng là hành động chọn lựa và hành động như thế không đang giải thoát; trái lại, nó chỉ tạo ra kháng cự hơn nữa, xung đột hơn nữa, tùy theo suy nghĩ bị quy định đó.
V́ vậy, điều quan trọng là, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc tỉnh thức không-tích lũy sự trải nghiệm mà tỉnh thức mang lại; bởi v́ khoảnh khắc bạn tích lũy, bạn chỉ tỉnh thức tùy theo tích lũy đó, tùy theo khuôn mẫu đó, tùy theo trải nghiệm đó. Đó là tỉnh thức của bạn bị quy định bởi sự tích lũy của bạn và thế là không c̣n quan sát nhưng chỉ diễn giải. Nơi nào có sự diễn giải, có chọn lựa, và chọn lựa tạo ra xung đột; trong xung đột không thể có hiểu rơ.
Sống là một vấn đề của liên hệ; và muốn hiểu rơ liên hệ không-đứng yên đó, phải có một tỉnh thức mà mềm dẻo, một nhận biết mà thụ động đầy sáng suốt, không phải năng động đầy hùng hổ. Như tôi đă nói, tỉnh thức thụ động này không hiện diện qua bất kỳ h́nh thức nào của kỷ luật, qua bất kỳ h́nh thức nào của luyện tập. Chính xác nó chỉ là tỉnh thức, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, được suy nghĩ và cảm thấy của chúng ta, không chỉ khi chúng ta đang thức giấc; bởi v́ chúng ta sẽ thấy, khi chúng ta thâm nhập nó sâu thẳm hơn, rằng chúng ta bắt đầu nằm mơ, rằng chúng ta bắt đầu tuôn ra mọi loại biểu tượng mà chúng ta diễn giải như những giấc mộng. V́ vậy chúng ta mở cánh cửa vào tầng ư thức giấu giếm, mà trở thành cái đă được biết; nhưng muốn t́m ra cái không biết được, chúng ta phải vượt qua cái cửa – chắc chắn, đó là sự khó khăn của chúng ta. Sự thật không là một sự việc mà có thể biết được bởi cái trí, bởi v́ cái trí là kết quả của cái đă được biết, của quá khứ; v́ vậy cái trí phải hiểu rơ chính nó và sự vận hành của nó, sự thật của nó, và chỉ lúc đó cái không biết được mới có thể hiện diện.
[10/23/2010 8:06:15 PM] *** Call ended, duration 3:01:50 ***