Họp Thông Thiên Học ngày 17 tháng 12 năm 2011

SECTION XXII

The “Zohar” on Creation and the Elohim

(Page 199) THE opening sentence in Genesis, as every Hebrew scholar knows, is:

Now there are two well-known ways of rendering this line, as any other Hebrew writing: one exoteric, as read by the orthodox Bible interpreters (Christian), and the other Kabalistic, the latter, moreover, being divided into the Rabbinical and the purely Kabalistic or Occult method. As in Sanskrit writing, the words are not separated in the Hebrew, but are made to run together -especially in the old systems. For instance, the above, divided, would read: “B’rashith bara Elohim eth hashamayim v’eth h’areths;” and it can be made to read thus: “B’rash ithbara Elohim ethhashamayim v’eth’arets,” thus changing the meaning entirely. The latter means, “In the beginning God made the heavens and the earth,” whereas the former, precluding the idea of any beginning, would simply read that “out of the ever-existing Essence [divine] [or out of the womb -also head -thereof] the dual [or androgyne] Force [Gods] shaped the double heaven;” the upper and the lower heaven being generally explained as heaven and earth. The latter word means Esoterically the “Vehicle,” as it gives the idea of an empty globe, within which the manifestation of the world takes place. Now, according to the rules of Occult symbolical reading as established in the old Sepher Jetzirah (in the Chaldaean Book of Numbers) [ The Sepher Jetzirah now known is but a portion of the original one incorporated in the Chaldean Book of Numbers. The fragment now in possession of the Western Kabalists is one greatly tampered with by the Rabbis of the Middle Ages, as its masoretic points show. The “Masorah” scheme is a modern blind, dating after our era and perfected in Tiberias. (See Isis Unveiled. vol. ii. pp. 430-431.) ] the initial fourteen letters (or “B’rasitb’ raalaim”) are in themselves quite sufficient to explain the theory of “creation” without any further explanation (Page 200) or qualification. Every letter of them is a sentence; and, placed side by side with the hieroglyphic or pictorial initial version of “creation” in the Book of Dzyan, the origin of the Phoenician and Jewish letters would soon be found out. A whole volume of explanations would give no more to the student of primitive Occult Symbology than this: the head of a bull within a circle, a straight horizontal line, a circle or sphere, then another one with three dots in it, a triangle, then the Svastika (or Jaina cross); after these come an equilateral triangle within a circle, seven small bulls’ heads standing in three rows, one over the other; a black round dot (an opening), and then seven lines, meaning Chaos or Water (feminine).

Anyone acquainted with the symbolical and numerical value of the Hebrew letters will see at a glance that this glyph and the letters of “B’rasitb’ raalaim” are identical in meaning. “Beth” is “abode” or “region;” “Resh,” a “circle” of “head;” “Aleph,” “bull” (the symbol of generative or creative power); [ In the oldest symbolism -that used in the Egyptian hieroglyphics -when the bull’s head only is found it means the Deity, the Perfect Circle, with the procreative power latent in it. When the whole bull is represented, a solar God, a personal deity is meant, for it is then the symbol of the acting generative power.] “Shin,” a “tooth” (300 exoterically - a trident or three in one in its Occult meaning); “Jodh,” the perfect unity or “one” ; [ It took three Root-Races to degrade the symbol of the One Abstract Unity manifested in Nature as a Ray emanating from infinity (the Circle) into a phallic symbol of generation, as it was even in the Kabalah. This degradation began with the Fourth Race, and had its raison d’etre in Polytheism, as the latter was invented to screen the One Universal Deity from profanation. The Christians may plead  ignorance of its meaning as an excuse for its acceptance. But why sing never-ceasing laudations to the Mosaic Jews who repudiated all the other Gods, preserved the most phallic, and then most impudently proclaimed themselves Monotheists? Jesus ever steadily ignored Jehovah. He went against the Mosaic commandments. He recognized his Heavenly Father alone, and prohibited public worship.] “Tau,” the “root” or “foundation” (the same as the cross with the Egyptians and Aryans): again, “Beth,” “Resh,” and “Aleph.” Then “Aleph,” or seven bulls for the seven Alaim: an ox-goad, “Lamedh,” active procreation; “He,” the “opening” or “matrix:” “Yodh,” the organ of procreation; and “Mem,” “water” or “chaos,” the female Power near the male that precedes it.

The most satisfactory and scientific exoteric rendering of the opening sentence of Genesis -on which was hung in blind faith the whole Christian religion, synthesized by its fundamental dogmas -is undeniably the one given in the Appendix to The Source of Measures by Mr. Ralston Skinner. He gives, and we must admit in the ablest, clearest, and most scientific way, the numerical reading of this first sentence and chapter in Genesis.

Angels as Builders-(Page 201) By the means of number 31, or the word “El” (1 for Aleph” and 30 for “Lamedh”), and other numerical Bible symbols, compared with the measures used in the great pyramid of Egypt, he shows the perfect identity between its measurements -inches, cubits, and plan -and the numerical values of the Garden of Eden, Adam and Eve, and the Patriarchs. In short, the author shows that the pyramid contains in itself architecturally the whole of Genesis, and discloses the astronomical, and even the physiological, secrets in its symbols and glyphs; yet he will not admit, it would seem, the psycho-cosmical and spiritual mysteries involved in these. Nor does the author apparently see that the root of all this has to be sought in the archaic legends and the Pantheon of India. [ Is it everything to have found out that the celestial circle of 360 degrees is determined by “the full word-form of Elohim,” and that this yields, when the word is placed in a circle, “3'1415, or the relation of circumference to a diameter of one.” This is only its astronomical or mathematical aspect. To know the full septenary significance of the “Primordial Circle,” the pyramid and the Kabalistic Bible must be read in the light of the figure on which the temples of India are built. The mathematical squaring of the circle is only the terrestrial résumé of the problem. The Jews were content with the six days of activity and the seventh of rest. The progenitors of mankind solved the greatest problem of the Universe with their seven Rays or Rishis.] Failing this, whither does his great and admirable labour lead him? Not further than to find out that Adam, the earth, and Moses of Jehovah “are the same” -or to the a-b-c of comparative Occult Symbology -and that the days in Genesis being “circles” “displayed by the Hebrews as squares,” the result of the sixth-day’s labour culminates in the fructifying principle. Thus the Bible is made to yield Phallicism, and that alone.

Nor -read in this light, and as its Hebrew texts are interpreted by Western scholars -can it ever yield anything higher or more sublime than such phallic elements, the root and the corner-stone of its dead- letter meaning. Anthropomorphism and Revelation dig the impassable chasm between the material world and the ultimate spiritual truths. That creation is not thus described in the Esoteric Doctrine is easily shown. The Roman Catholics give a reading far more approaching the true Esoteric meaning than that of the Protestant. For several of their saints and doctors admit that the formation of heaven and earth of the celestial bodies, etc., belongs to the work of the “Seven Angels of the Presence.” St. Denys calls the “Builders” “the coöperators of God,” and St. Augustine goes even farther, and credits the Angels with the possession of the divine thought, the prototype, as he says, of everything created.[ Genesis begins with the third stage of “creation,” skipping the preliminary two.] And, finally, St. Thomas Aquinas has a long (Page 202) dissertation upon this topic, calling God the primary, and the Angels the secondary, cause of all  visible effects. In this, with some dogmatic differences of form, the “Angelic Doctor” approaches very nearly the Gnostic ideas. Basilides speaks of the lowest order of Angels as the Builders of our material world, and Saturnilus held, as did the Sabaeans, that the Seven Angels who preside over the planets are the real creators of the world; the Kabalist-monk, Trithemius, in his De Secundis Deis, taught the same.

The eternal Kosmos, the Macrocosm, is divided in the Secret Doctrine, like man, the Microcosm, into three Principles and four Vehicles, [ The three root-principles are, exoterically: Man, Soul, and Spirit (meaning by “man” the intelligent personality), and esoterically: Life, Soul, and Spirit: the four vehicles are Body, Astral double, Animal (or human) Soul, and Divine Soul (Sthula-Sharira, Linga-Sharira, Kâmarûpa, and Buddhi, the vehicle of Atma or Spirit). Or, to make it still clearer: (1) the seventh Principle has for its vehicle the Sixth (Buddhi): (2) the vehicle of Manas is Kâma-rûpa; (3) that of Jiva or Prana (life) is the Linga-Sharira (the “double” of man: the Linga-Sharira proper can never leave the body till death; that which appears is an astral body, reflecting the physical body and serving as a vehicle for the human soul, or intelligence); and (4) the Body, the physical vehicle of all the above collectively. The Occultist recognizes the same order as existing for the cosmical totality, the psycho-cosmical Universe.] which in their collectivity are the seven Principles. In the Chaldaean of Jewish Kabalah, the Kosmos is divided into seven worlds: the Original, the Intelligible, the Celestial, the Elementary, the Lesser (Astral), the Infernal (Kâma-loka or Hades), and the Temporal (of man). In the Chaldaean system it is in the Intelligible World, the second, that appear the “Seven Angels of the Presence,” or the Sephiroth (the three higher ones being, in fact, one, and also the sum total of all). They are also the “Builders” of the Eastern Doctrine: and it is only in the third, the celestial world, that the seven planets and our solar system are built by the seven Planetary Angels, the planets becoming their visible bodies. Hence -as correctly stated -if the universe as a whole is formed out of the Eternal One Substance or Essence, it is not that everlasting Essence, the Absolute Deity, that builds it into shape; this is done by the first Rays, the Angels or Dhyân Chohans, that emanate from the One Element, which becoming periodically Light and Darkness, remains eternally, in its Root-Principle, the one unknown, yet existing Reality.

A learned Western Kabalist. Mr. S. L. MacGregor Mathers, whose reasoning and conclusions will be the more above suspicion since he is untrained in Eastern Philosophy and unacquainted with its Secret Teachings, writes on the first verse of Genesis in an unpublished essay:

Berashith Bara Elohim - “in the beginning the Elohim created!” Who are these Elohim of Genesis?

Who are the Elohim?

(Page 203) Va-Vivra Elohim Ath Ha-Adam Be-Tzalmo, Be-Tzelem Elohim Bara Otho. Zakhar Vingebah Bara Otham - “And the Elohim created the Adam in Their own Image, in the Image of the Elohim created They them, Male and Female created They them!” Who are they, the Elohim? The ordinary English translation of the Bible renders the word Elohim by “God:” it translates a plural noun by a singular one. The only excuse brought forward for this is the somewhat lame one that the word is certainly plural, but is not to be used in a plural sense: that it is “a plural denoting excellence.” But this is only an assumption whose value may be justly gauged by Genesis i. 26, translated in the orthodox Biblical version thus: “And God [Elohim] said, ‘Let us make man in our own image, after our likeness.’” Here is a distinct admission of the fact that “Elohim” is not a “plural of excellence,” but a plural noun denoting   more than one being. [ St. Denys, the Areopagite, the supposed contemporary of St. Paul, his co-disciple, and first Bishop of St. Denis, near Paris, teaches that the bulk of the “work of creation” was performed by the “Seven Spirits of the Presence” - God’s co-operators, owing to a participation of the divinity in them. (Hierarch., p.196) And St. Augustine also thinks that “things were rather created in the angelic minds than in Nature, that is to say, that the angels perceived and knew them (all things) in their thoughts before they could spring forth into actual existence.” (Vid De Genesis ad Litteram p.11.) (Summarized from De Mirville. Vol.II., pp. 337-338.) Thus the early Christian Fathers, even a non-initiate like St-Augustine, ascribed the creation of the visible world to Angels, or Secondary Powers, while St. Denys not only specifies these as the “Seven Spirits of the Presence,” but shows them owing their power to the informing divine energy - Fohat in the Secret Doctrine. But the egotistical darkness which caused the Western races to cling so desperately to the Geo-centric System, made them also neglect and despise all those fragments of the true Religion which would have deprived them and the little globe they took for the centre of the Universe of the signal honour of having been expressly “created” by the One, Secondless, Infinite God! ]

What, then, is the proper translation of “Elohim,” and to whom is it referable? “Elohim” is not only a plural, but a feminine plural! And yet the translators of the Bible have rendered it by a masculine singular! Elohim is the plural of the feminine noun El-h, for the final letter, -h, marks the gender. It, however, instead of forming the plural in -oth, takes the usual termination of the masculine plural, which is -im.

Although in the great majority of cases the nouns of both genders take the terminations appropriated to them respectively, there are yet many masculines which form the plural in -oth, as well as feminine which form it in -im while some nouns of each gender take alternately both. It must be observed, however, that the termination of the plural does not affect its gender, which remains the same as in the singular . . .

To find the real meaning of the symbolism involved in this word Elohim we must go to that key of Jewish Esoteric Doctrine, the little-known and less-understood Kabalah. There we shall find that this word represents two united masculine and feminine Potencies, co-equal and coeternal, conjoined in everlasting union for the maintenance of the Universe - the great Father and Mother of Nature, into whom the Eternal One conforms himself before the Universe can subsist. For the teaching of the Kabalah is that before the Deity conformed himself thus - i.e., as (Page 204) male and female - the Worlds of the Universe could not subsist; or in the words of Genesis, that “the earth was formless and void.” Thus, then, is the conformation of the Elohim, the end of the Formless and the Void and the Darkness, for only after conformation can the Ruach Elohim - the “Spirit of the Elohim” - vibrate upon the countenance of the Waters. But this is a very small part of the information which the Initiate can derive from the Kabalah concerning this word Elohim.  

Attention must here be called to the confusion - if not worse - which reigns in the Western interpretations of the Kabalah. The eternal One is said to conform himself into two: the Great Father and Mother of Nature. To begin with, it is a horribly anthropomorphic conception to apply terms implying sexual distinction to the earliest and first differentiations of the One. And it is even more erroneous to identify these first differentiations - the Purusha and Prakriti of Indian Philosophy - with the Elohim, the creative powers here spoken of; and to ascribe to these (to our intellects) unimaginable abstractions, the formation and construction of this visible world, full of pain, sin, and sorrow. In truth, the “creation by the   Elohim” spoken of here is but a much later “creation,” and the Elohim, far from being supreme, or even exalted powers in Nature, are only lower Angels. This was the teaching of the Gnostics, the most philosophical of all the early Christian Churches. They taught that the imperfections of the world were due to the imperfection of its Architects or Builders - the imperfect, and therefore inferior, Angels. The Hebrew Elohim correspond to the Prajâpati of the Hindus, and it is shown elsewhere from the Esoteric interpretation of the Purânas that the Prajâpati were the fashioners of man’s material and astral form only: that they could not give him intelligence or reason, and therefore in symbolical language they “failed to create man.” But, not to repeat what the reader can find elsewhere in this work, his attention needs only to be called to the fact that “creation” in this passage is not the Primary Creation, and that the Elohim are not “God,” nor even the higher Planetary Spirits, but the Architects of this visible physical planet and of man’s material body, or encasement.

A fundamental doctrine of the Kabalah is that the gradual development of the Deity from negative to positive Existence is symbolized by the gradual development of the Ten Numbers of the denary scale of numeration, from the Zero, through the Unity, into the plurality. This is the doctrine of the Sephiroth, or Emanations.

For the inward and concealed Negative Form concentrates a centre which is the primal Unity. But the Unity is one and indivisible: it can neither be increased by multiplication nor decreased by division, for 1x1=1, and no more; and 1 divided by1 = 1, and no less. And it is this changelessness of the Unity or Monad, which makes it a fitting type of the One and Changeless Deity. It answers thus to the Christian idea of God the Father, for as the Unity is the parent of the other numbers, so is the Deity the Father of All.

Monad, Duad, and Triad-(Page 205) The philosophical Eastern mind would never fall into the error which the connotation of these words implies. With them the “One and Changeless” -Parabrahman -the Absolute All and One, cannot be conceived as standing in any relation to things finite and conditioned, and hence they would never use such terms as these, which in their very essence imply such a relation. Do they, then, absolutely sever man from God? On the contrary. They feel a closer union than the Western mind has done in calling God the “Father of All,” for they know that in his immortal essence man is himself the Changeless, Secondless One.

But we have just said that the Unity is one and changeless by either multiplication or division; how then is two, the Duad, formed? By reflection. For, unlike Zero, the Unity is partly definable -that is, in its positive aspect; and the definition creates an Eikon or Eidolon of itself which, together with itself, forms a Duad; and thus the number two is to a certain extent analogous to the Christian idea of the Son as the Second Person. And as the Monad vibrates, and recoils into the Darkness of the Primary Thought, so is the Duad left as its vice-gerent and representative, and thus co-equal and co-eternal with the Duad in the bosom of the Unity, yet, as it were, proceeding therefrom in the numerical conception of its sequence. This explanation would seem to imply that Mr. Mathers is aware that this “creation” is not the truly divine or primary one, since the Monad -the first manifestation on our plane of objectivity -“recoils into the Darkness of the Primal Thought,” i.e., into the subjectivity of the first divine Creation.

And this, again, also partly answers to the Christian idea of the Holy Ghost, and of the whole three forming a Trinity in unity. This also explains the fact in geometry of the three right lines being the smallest number which will make a plane rectilineal figure, while two can never enclose a space, being powerless and without effect till completed by the number Three. These three first numbers of the decimal scale the Qabalists call by the names of Kether, the Crown, Chokmah, Wisdom, and Binah, Understanding; and they furthermore associate with them these divine names: with the Unity, Eheich, “I exist;” with the Duad, Yah; and with the Triad, Elohim; they especially also call the Duad, Abba - the Father and the Triad, Aima - the Mother, whose eternal conjunction is symbolized in the word Elohim.

But what especially strikes the student of the Kabalah is the malicious persistency (Page 206) with which the translators of the Bible have jealously crowded out of sight and suppressed every reference to the feminine form of the Deity. They have, as we have just seen, translated the feminine plural “Elohim,” by the masculine singular, “God.” But they have done more than this: they have carefully hidden the fact that the word Ruach - the “Spirit” - is feminine, and that consequently the Holy Ghost of the New Testament is a feminine Potency. How many Christians are cognizant of the fact that in the account of the Incarnation in Luke (i.35) two divine Potencies are mentioned?

“The Holy Ghost shall come upon thee, and the Power of the Highest shall overshadow thee.” The Holy Ghost (the feminine Potency) descends, and the Power of the Highest (the masculine Potency) is united therewith. “Therefore also that holy thing which shall be born of thee shall be called the Son of God” - of the Elohim namely, seeing that these two Potencies descend.

In the Sepher Yetzirah, or Book of Formation, we read:

“One is She the Ruach Elohim Chum - (Spirit of the Living Elohim). . . . Voice, Spirit, and Word; and this is She, the Spirit of the Holy One.” Here again we see the intimate connection which exists between the Holy Spirit and the Elohim. Furthermore, farther on in this same Book of Formation - which is be it remembered, one of the oldest of the Kabalistical Books, and whose authorship is ascribed to Abraham the Patriarch - we shall find the idea of a Feminine Trinity in the first place, from whom a masculine Trinity proceeds; or as it is said in the text: “Three Mothers whence proceed three Fathers.” And yet this double Triad forms, as it were, but one complete Trinity. Again it is worthy of note that the Second and Third Sephiroth (Wisdom and Understanding) are both distinguished by feminine names, Chokmah and Binah, notwithstanding that to the former more particularly the masculine idea, and to the latter the feminine, are attributed, under the titles of Abba and Aima (or Father and Mother). This Aima (the Great Mother) is magnificently symbolized in the twelfth chapter of the Apocalypse, which is undoubtedly one of the most Kabalistical books in the Bible. In fact, without the Kabalistical keys its meaning is utterly unintelligible.

Now, in the Hebrew, as in the Greek, alphabet, there are no distinct numeral characters, and consequently each letter has a certain numerical value attached to it. From this circumstance results the important fact that every Hebrew word constitutes a number, and every number a word. This is referred to in the Revelations (xiii. 18) in mentioning the “number of the beast”! In the Kabalah words of equal numerical values are supposed to have a certain explanatory connection with each other. This forms the science of Gematria, which is the first division of  the Literal Kabalah. Furthermore, each letter of the Hebrew alphabet had for the Initiates of the Kabalah a certain hieroglyphical value and meaning which, rightly applied, gave to each word the value of a mystical sentence; and this again was variable according to the relative positions of the letters with regard to each other. From these various Kabalistical points of view let us now examine this word Elohim.

First then we can divide the word into the two words, which signify “The Feminine Divinity of the Waters;” compare with the Greek Aphrodite, “sprung from the foam of the sea.”

The Creative Gods

(Page 207) Again it is divisive into the “Mighty One, Star of the Sea,” or “the Mighty One breathing forth the Spirit upon the Waters.” Also by combination of the letters we get “the Silent Power of Iah.” And again, “My God, the Former of the Universe,” for Mah is a secret Kabalistical name applied to the idea of Formation. Also we obtain “Who is my God.” Furthermore “the Mother in Iah.”

The total number is 1+30+5+10+40=86 “Violent heat,” or “the Power of Fire.” If we add together the three middle letters we obtain 45, and the first the last letter yield 41, making thus “the Mother of Formation.” Lastly, we shall find the two divine names “El” and “Yah,” together with the letter m, which signifies “Water,” for Mem, the name of this letter, means “water.”

If we divide it into its component letters and take them as hieroglyphical signs we shall have:

“Will perfected through Sacrifice progressing through successive Transformation by Inspiration.”

The last few paragraphs of the above, in which the word “Elohim” is Kabalistically analysed, show conclusively enough that the Elohim are not one, nor two, nor even a trinity, but a Host - the army of the creative powers.

The Christian Church, in making of Jehovah -one of these very Elohim -the one Supreme God, has introduced hopeless confusion into the celestial hierarchy, in spite of the volumes written by Thomas Aquinas and his school on the subject. The only explanation to be found in all their treatises on the nature and essence of the numberless classes of celestial beings mentioned in the Bible -Archangels, Thrones, Seraphim, Cherubim, Messengers, etc. -is that “The angelic host is God’s militia.” They are “Gods the creatures,” while he is “God the Creator,” but of their true functions -of their actual place in the economy of Nature - not one word is said. They are More brilliant than the flames, more rapid than the wind, and they live in love and harmony, mutually enlightening each other, feeding on bread and a mystic beverage - the communion wine and water? - surrounding as with a river of fire the throne of the Lamb, and veiling their faces with their wings. This throne of love and glory they leave only to carry to the stars, the earth, the kingdoms and all the sons of God, their brothers and pupils, in short, to all creatures  like themselves the divine influence. . . . As to their number, it is that of the great army of Heaven (Sabaoth), more numerous than the stars . . . . Theology shows us these rational luminaries, each constituting a species, and containing in their natures such or another position of Nature covering immense space, though of a determined area; residing incorporeal though they are - within circumscribed limits; . . . . more rapid than light or thunderbolt, disposing of all the elements of Nature, providing at will inexplicable mirages [illusions?], objective and subjective (Page 208) in turn, speaking to men a language at one time articulate, at another purely spiritual. [ De Mirville, ii. 295.]

We learn farther on in the same work that it is these Angels and their hosts who are referred to in the sentence of verse I, chapter ii. of Genesis: Igitur perfecti sunt coeli et terra et omnis ornatus eorum:” and that the Vulgate has peremptorily substituted for the Hebrew word “tsaba” (“host” that of “ornament;” Munck shows the mistake of substitution and the derivation of the compound title, “Tsabaoth-Elohim,” from “tsaba.” Moreover, Cornelius a Lapide, “the master of all Biblical commentators,” says de Mirville, shows us that such was the real meaning. Those Angels are stars.

All this, however, teaches us very little as to the true functions of this celestial army, and nothing at all as to its place in evolution and its relation to the earth we live on. For an answer to the question. “Who are the true Creators?” we must go to the Esoteric Doctrine, since there only can the key be found which will render intelligible the Theogonies of the various world-religions.

There we find that the real creator of the Kosmos, as of all visible Nature -if not of all the invisible hosts of Spirits not yet drawn into the “Cycle of Necessity,” or evolution -is “the Lord -the Gods,” or the “Working Host,” the “Army” collectively taken, the “One in many.”

The One is infinite and unconditioned. It cannot create, for It can have to relation to the finite and conditioned. If everything we see, from the glorious suns and planets down to the blades of grass and the specks of dust, had been created by the Absolute Perfection and were the direct work of even the First Energy that proceeded from It, [ To the Occultists and Chela the difference made between Energy and Emanation need not be explained. The Sanskrit word “Sakti” is untranslatable. It may be Energy, but it is one that proceeds through itself, not being due to the active or conscious will of the one that produces it. The “First-Born,” or Logos, is not an Emanation, but an Energy inherent in and co-eternal with Parabrahman, the One. The Zohar speaks of emanations, but reserves the word for the seven Sephiroth emanated from the first three -which form one triad -Kether, Chokmah, and Binah. As for these three, it explains the difference by calling them “immanations,” something inherent to and coeval with the subject postulated, or in other words,” “Energies.”  

It is these “Auxiliaries,” the Auphanim, the half human Prajâpatis, the Angels, the Architects under the leadership of the “Angel of the Great Council,” with the rest of the Kosmos-Builders of other nations, that can alone explain the imperfection of the Universe. This imperfection is one of the arguments of the Secret Science in favour of the existence and activity of these “Powers.” And who know better than the few philosophers of our civilised lands how near the truth Philo was in ascribing the origin of evil to the admixture of inferior potencies in the arrangement of matter, and even in the formation of man -a task entrusted to the divine Logos.] then every such thing would have been perfect, eternal, and unconditioned like its author. 

God the Host- (Page 209) The millions upon millions of imperfect works found in Nature testify loudly that they are the products of finite, conditioned beings - though the latter were and are Dhyân Chohans, Archangels, or whatever else they may be named. In short, these imperfect works are the unfinished production of evolution, under the guidance of the imperfect Gods. The Zohar gives us this assurance as well as the Secret Doctrine. It speaks of the auxiliaries of the “Ancient of Days,” the “Sacred Aged,” and calls them Auphanim, or the living Wheels of the celestial orbs, who participate in the work of the creation of the Universe.  

Thus it is not the “Principle,” One and Unconditioned, nor even Its reflection, that creates, but only the “Seven Gods” who fashion the Universe out of the eternal Matter, vivified into objective life by the reflection into it of the One Reality.

The Creator is they -“God the Host” -called in the Secret Doctrine the Dhyan Chohans; with the Hindus the Prajâpatis; with the Western Kabalists the Sephiroth; and with the Buddhist the Devas -impersonal because blind forces. They are the Amshaspends with the Zoroastrians, and while with the Christian Mystic the “Creator” is the “Gods of the God,” with the dogmatic Churchman he is the “God of the Gods,” the “Lord of lords,” etc.

“Jehovah” is only the God who is greater than all Gods in the eyes of Israel.

I know, that the lord [of Israel] is great and that our Lord is above all gods.[ Psalms cxxxv. 5.]

And again:

For all the gods of the nations are idols, but the Lord made the heavens. [Psalms xcvi.5.]

The Egyptian Neteroo, translated by Champollion “the other Gods,” are the Elohim of the Biblical writers, behind which stands concealed the One God, considered in the diversity of his powers. [ Rather as Ormazd or Ahura-Mazda, Vit-nam-Ahmi, and all the unmanifested Logoi. Jehovah is the manifested Virâj, corresponding to Binah, the third Sephira in the Kabalah, a female Power which would find its prototype rather in the Prajâpati, than in Brahma, the Creator.] This One is not Parabrahman, but the Unmanifested Logos, the Demiurgos, the real Creator or Fashioner, that follows him, standing for the Demiurgi collectively taken. Further on the great Egyptologist adds:

We see Egypt concealing and hiding, so to say, the God of Gods behind the agents she surrounds him with ; she gives the precedence to her great gods before the one (Page 210) and sole Deity, so that the attributes of that God become their property. Those great Gods proclaim themselves uncreate . . . . Neith is ‘that which is ,” as Jehovah; [ Neith is Aditi, evidently.] Thoth is self-created [ The Self-created Logos, Narâyana, Purushottama, and others.] without having been begotten, etc. Judaism annihilating these potencies before the grandeur of its God, they cease to be simply Powers, like Philo’s Archangels, like the Sephiroth of the Kabalah, like the Ogdoades of the Gnostics - they merge together and become transformed into God himself. [ Mère d'Apis. pp. 32-35. Quoted by De Mirville.] 

Jehovah is thus, as the Kabalah teaches, at best but the “Heavenly Man,” Adam Kadmon, used by the self-created Spirit, the Logos, as a chariot, a vehicle in His descent towards manifestation in the phenomenal world.

Such are the teachings of the Archaic Wisdom, nor can they be repudiated even by the orthodox Christian, if he be sincere and open-minded in the study of his own Scripture. For if he reads St. Paul’s Epistles carefully he will find that the Secret Doctrine and the Kabalah are fully admitted by the “Apostle of the Gentiles.” The Gnosis which he appears to condemn is no less for him than for Plato “the supreme knowledge of the truth and of the One Being;” [ See Republic. I. vi.] for what St. Paul condemns is not the true, but only the false, Gnosis and its abuses: otherwise how could he use the language of a Platonist pur sang? The Ideas, types (Archai), of the Greek Philosopher; the Intelligences of Pythagoras; the Aeons or Emanations of the Pantheist; the Logos or Word, Chief of these intelligences; the Sophia or Wisdom; the Demiurgos, the Builder of the world under the direction of the Father, the Unmanifested Logos, from which He emanates; Ain-Suph, the Unknown of the Infinite; the angelic Periods; the Seven Spirits who are the representatives of the Seven of all the older cosmogonies -are all to be found in his writings, recognized by the Church as canonical and divinely inspired. Therein, too, may be recognized the Depths of Ahriman, Rector of this our World, the “God of this World;” the Pleroma of the Intelligences; the Archontes of the air; the Principalities, the Kabalistic Metatron; and they can easily be identified again in the Roman Catholic writers when read in the original Greek and Latin texts, English translations giving but a very poor idea of the real contents of these.

Page 172  





3.- Hăy diệt ḷng ham sung sướng.

Hăy sung sướng như những kẻ sống v́ hạnh phúc.



A. B. - Trong những giai đoạn đầu tiên của sự tiến triển, con người vận dụng tất cả năo lực và thể lực của nó hầu đạt cho được những phương tiện bảo đảm sự sung sướng của nó. Ḷng ham muốn sung sướng đó là điều chỉ định cho phần đông con người. Đó là sự kích thích rất hữu ích để đem vài tánh biểu lộ ra đặng chúng nó thích ứng với sự sung sướng mà người đạt được muốn thụ hưởng.

Ḷng ham muốn tiêu tán dần dần khi mà những mục tiêu hiện lên. Tỷ như một người có thể diệt ḷng ham muốn sung sướng và những lạc thú của xác thân bằng cách di chuyển quyền lợi của y qua đời sống tinh thần. Trước tiên, y có một ư niệm về sự cố gắng, sự đau khổ và sự mất mát tổn hao, nhưng y thích những sự lạc thú của Thể Trí hơn là Thể Xác, biết rằng chúng nó sẽ tồn tại lâu hơn, kế đó, nếu y thực hành sự đoạn tuyệt y nhận thấy rằng cái ư nghĩ tổn hao mất mát giảm bớt, những sự lạc thú trí thức đối với y, có sức hấp dẫn tăng trưởng thêm, sau rốt, những điều ham muốn thấp hèn mất hết sự quyến rũ của nó.

Trước hết, và ở mọi tŕnh độ, có sự đoạn tuyệt, kế đó, sự vật Hồng Trần mà ḿnh ham muốn mất sức quyến rũ của nó. Về sau, một sự thay đổi tương tự phát sinh liên quan đến những lạc thú trí thức. Khi con người ngưỡng vọng đến đời sống thiêng liêng, ḷng ham thích hoạt động về trí thức giảm lần từ giai đoạn. Sự hưởng thụ một tinh lực dơng mănh vềtrí thức càng ngày càng ít làm cho nó mê say. Nó từ khước những sự lạc thú của trí tuệ và t́m kiếm những sự lạc thú của tinh thần. Nó thoát khỏi trí tuệ và chú định Tâm Thức của nó vào tŕnh độ cao siêu.

Diệt ḷng ham muốn sung sướng không phải là không có hại, nó là cái hại lớn thứ ba. Cái hại thứ nhứt là bất động, cái hại thứ hai là khinh bỉ, cái hại thứ ba là một khuynh hướng không sung sướng mà cũng không đau khổ.

Làm thế nào cho được hạnh phúc ? Chúng tôi đáp : " Khi t́m biết được rằng Chơn Ngă là toàn phúc ". Trong quyển kinh Brahma Sutras có nói rằng : "Phạm Thiên là toàn phúc. Phạm Thiên là toàn lạc". Giờ đây, con người phải có ḷng tin như thế. Không có sự sung sướng nào, không có sự đau khổ nào c̣n ảnh hưởng đến người y nữa. Chúng nó không c̣n sức hấp dẫn y được, chúng nó sinh ra bởi sự tiếp xúc giữa những h́nh thể. Giờ đây, đạt đến mức quân b́nh con người quên hẳn ḿnh đi không thấy ǵ sung sướng hay là đau khổ nữa, tuy nhiên, y cần phải tập cho được sung sướng như những kẻ sống v́ hạnh phúc.

Ấy là sự toàn phúc mà Chơn Ngă được hưởng, cái toàn phúc thâm thúy và bất biến nầy là đặc tính cần thiết của đời sống thiêng liêng mà tâm thức của chúng ta khó nhận thức hơn hết. Đặc điểm của những Đại gia Thần Bí và của những Đấng Cứu Thế; ấy là sự đau khổ đóng một vai tuồng to tát trong cuộc đời các Ngài. Đức Jésus là một người đau khổ. Gautama, Đức Phật, ĺa bỏ cung vàng điện ngọc huy hoàng, những vườn thượng uyển[2], những bằng hữu trung thành, hầu t́m kiếm một phương thuốc cho sự đau khổ của nhân loại. Cũng thế đó, nếu chúng ta khảo sát lại những cuộc đời của những bậc Đại dẫn đạo quần chúng. Sự đau khổ có một ảnh hưởng sâu xa nơi con người của các Ngài, tràn ngập một niềm vui bền bỉ và xét đoán các Ngài ở bên ngoài th́ cho các Ngài chịu những đau khổ ghê gớm. Sự phiền năo ŕnh rập các Ngài, biết bao là sự sầu muộn, sự rối rắm, sự lo lắng và những cảnh hoạn nạn, từ khắp nơi, như mưa đổ trên ḿnh Ngài, lẽ dĩ nhiên, người ta dựa theo đó mà suy luận ra rằng các Ngài buồn thảm lắm. Không hẳn thế, các Ngài không nao núng, không khổ sở, không lo buồn v́ những nỗi niềm đau khổ ấy, mặc dù các Ngài rất chú ư vào đó và vẫn đủ khả năng hoàn thành tất cả điều ǵ mà hạnh phúc của thế gian có thể đ̣i hỏi. Sự an tĩnh ngự trị trong tâm các Ngài. Cho nên, huynh nghe các Ngài luôn luôn lập lại rằng : "Ḷng ta luôn luôn an tịnh".

Đệ Tử chia sớt tất cả nỗi niềm đau khổ dưới Thế gian. Sự đau khổ nầy không thể tránh được. Nó rọi cái bóng trên ḿnh Đệ Tử, một cái bóng mà y không phương trốn tránh. Tất cả niềm đau khổ của nhân loại cần phải gặp một tiếng dội trong ḷng nó. Nó đau khổ, nó thương hại dùm cho những kẻ vô minh, cho những người đau khổ, cho những phản kháng của họ, cho những bạo động của họ. Ở vào tŕnh độ nói trên, Đệ Tử phải lâm nguy là làm mất sự nhạy cảm của ḿnh. Nếu nhạy cảm càng kém sút th́ Đệ Tử càng ít hữu dụng hơn. Những Đấng Cao Cả động ḷng thương hại cho con người c̣n lệ thuộc Nhân Quả, nhưng các Ngài vẫn chịu bất lực v́ chính các Ngài cũng không làm sao giúp đỡ được. Phải, có những trường hợp mà sự giúp đỡ của các Ngài khó bề thực hiện và con người phải tự lực đương đầu với những kinh nghiệm của ḿnh. Biết được sự cần thiết ḥa hợp tuyệt đối với Thiên Cơ, các Ngài, trong khi đó, đứng biệt lập ra ngoài coi chừng Thiên Cơ hành động. Một yếu tố đau khổ và thiện cảm, v́ thế, c̣n tồn tại ở các Ngài, sự thương hại của các Ngài cũng bao hàm một mức độ phiền muộn nào đó.

Và điều nầy sẽ lưu tồn măi măi như một cái bóng. Khi làm mất năng lực ḷng thiện cảm, con người sẽ mất năng lực giúp đỡ. Trong phạm vi mà đời sống của y thông đồng với kẻ dốt nát, y cảm thông được niềm vui và nỗi khổ của nó và y làm cho nhẹ bớt sự đau khổ đi bằng cách chia sớt sự đau khổ với nó.

Vị Đệ Tử luôn luôn hiểu rơ những chơn lư khẩn thiết nầy, và cần nhớ lại rằng Chơn Ngă là toàn phúc. Y trong ḷng phải vui vẻ và đào luyện cho có phương pháp cái tinh thần an phận và điềm tĩnh. Do đó, y có thể tham thiền về sự toàn phúc thiêng liêng, sự toàn phúc thâm thúy, mănh liệt ở thế gian nầy không có ǵ bằng, bởi v́ nó là tinh hoa và chính là bản thể của Chơn Ngă. Trạng thái nầy chỉ có thể phát triển một cách duy nhất là : nhờ sự khảo sát cảnh thế gian, sự t́m hiểu rằng điều ác là Vô Minh hay là sự thiếu Minh Triết. Bị bao bọc ở trong ṿng phiền năo, vị Đệ Tử phải sung sướng. Y phải đạt cho được sự tin chắc rằng sự đau khổ riêng thuộc về mấy Thể mà đời sống là luôn luôn sự vui vẻ.

C. W. L. - Qui tắc nầy không có nghĩa là cấm đoán sự sung sướng như người ta thường hay giải thích. Những vị Đạo sĩ Yoguis, những nhà tu ẩn dật, những nhà sư, căn cứ vào những kinh sách khác đều kết luận giống nhau. Những lời kết luận ấy đều hoàn toàn sai lạc và vô lư. Thời Trung Cổ, những nhà sư đeo lông ngựa vào cổ để hành xác. Nhiều Đạo sĩ Yoguis ngồi trên bàn chống sắt nhọn trong mùa viêm nhiệt, hết sức nóng, ban đêm họ vẫn ngủ giữa những đám lửa hồng, tất cả những điều nói trên cốt để tránh sự sung sướng. Người ta đi đến kết quả đó, là tại họ lấy một đoạn kinh rồi giải thích một cách quá lố. Trong Thánh Ca ( Bhagavad Gita ) nói rằng : " Những kẻ nào hành hạThể Xác tức là hành hạ Đức Thượng Đế ngự trong thân ḿnh của họ và những phương pháp luyện tập của họ phản tiến hóa". V́ thế, qui tắc nầy, đối với chúng ta, không có nghĩa là cấm đoán sự sung sướng, nhưng chúng ta không nên để cho ḷng ham muốn sung sướng ngăn trở chúng ta thi hành một công tác nào mà chúng ta có bổn phận phải làm. Dù mà sự thi hành bổn phận của chúng ta có đem lại cho ta nhiều nỗi bực ḿnh trọng hệ, đó cũng không phải là lư do để cho chúng ta xao lăng bổn phận của chúng ta.

Tự cấm ḿnh hưởng sung sướng một cách vô lư, th́ ta chỉ tạo nên những sự khó khăn. Người ta nói nhiều về kiến hiệu của sự đau khổ và của tất cả những sự tiến bộ mà sự đau khổ mang lại cho chúng ta, nhưng khi khảo sát sự vật cặn kẽ, chúng ta nhận thấy sự tiến bộ mà có là khi nào sự đau khổ chấm dứt. Không phải chính là sự đau khổ làm cho tiến bộ, nhưng trong nhiều trường hợp, nó bắt con người phải chú ư đến những điều kiện mà nếu không có sự đau khổ th́ không đủ sức chú ư. Đôi khi, sự đau khổ diệt mất những tánh ngăn trở sự tiến bộ của y, nhưng những sự tiến bo änầy chỉ thực hiện được là khi nào không c̣n đau khổ nữa. Chỉ có lúc bấy giờ thôi, trạng thái tinh thần của y mới giúp cho y nhắm cao xa hơn.

Chúng ta đừng tưởng rằng có được một đức hạnh nào đó trong sự làm cho chính chúng ta mất tiện nghi. Trái lại, khi nào Thể Xác được thư thái th́ chúng ta dễ nghĩ đến đời sống cao siêu hơn. Tuy nhiên, tôi có biết những người cứ khư khư măi trong sự lầm lạc ấy. Đây là một thí dụ. Ở Ấn Độ là nơi mà người ta biết rành rẽ về cách thức tham thiền. Họ có tập quán là ngồi xếp bằng kiết dà. Tôi có biết một số đông người Tây Phương bị kiệt sức v́ bắt ḿnh phải chịu đau khổ bằng cách, trong lúc tham hiền, tập ngồi cho quen theo thế kiết dà của người Ấn Độ. Họ không hiểu rằng đó chỉ là một vấn đề của chi tiết bên ngoài và người Ấn Độ công nhận nó chỉ v́ họ đă tập quen ngay từ khi c̣n thơ ấu. Những người chưa quen với tư thế nầy bị nó làm phiền lụy mà muốn tự bắt ḿnh ngồi theo lối đó th́ phí hết th́ giờ của họ. Đức Patanjali khuyến cáo một lối ngồi tham thiền "thong thả và êm ái".

Có hai điểm đáng được khảo sát liên quan đến cách ngồi của chúng ta trong khi tham thiền. Điểm thứ nhứt là Thể Xác phải vừa đủ thư thái đặng người ta có thể quên ḿnh, bởi v́ đó mới là mục đích t́m kiếm. Điểm thứ hai là ngồi thế nào, nếu chúng ta xuất hồn khỏi xác lúc tham thiền (điều đó vẫn có thể xảy ra luôn) mà không có ǵ rủi ro. Trong trường hợp nầy, cảm giác của Thể Xác là mê man như bị máu xâm. Người Ấn Độ ngồi tham thiền trên ván, té ngửa ra sau nên không có tai hại. V́ vậy, trong lúc tham thiền, chúng ta phải ngồi trên ghế bành hầu tránh khỏi phải té ngửa khi Thể Xác mất tri giác. Nằm tham thiền không tốt nếu nó làm cho chúng ta dễ buồn ngủ.

Những mối cảm xúc và trí tuệ có sự lạc thú của nó và lắm kẻ bài xích cái quan niệm rằng sự sung sướng của Thể Xác, đối với họ, không có ǵ trọng hệ, nhưng họ lại hết sức đau khổ nếu sự sung sướng của t́nh cảm không được vững chắc nghĩa là khi họ tưởng ḿnh không nhận được sự báo đáp xứng đáng do những sự cảm xúc của họ. Nhiều người cảm xúc một cách khó nhọc lại mong ước cho thiên hạ cũng giống như họ v́ khi nhận thấy sự trái ngược lại th́ họ tỏ ra rất bất măn. Họ ban rải điều mà họ gọi là t́nh thương, nhưng đức tánh nầy cũng thường đượm màu ích kỷ. Họ gây ra đủ thứ rối rắm, sự hành động của họ làm tổn thương những kẻ mà họ nói là họ thương, tất cả những điều trên đây cũng chỉ v́ một lư do duy nhất là họ muốn t́nh thương của họ phải được báo đáp lại. Họ không biết rằng có nhiều loại t́nh thương khác nhau và có lẽ hết sức khó cho những người được họ thương yêu báo đáp lại t́nh thương của họ như ư họ muốn. Nguyên nhân của sự khó khăn là do sự kiên cố của ḷng ham muốn sung sướng của t́nh cảm. Nhưng chúng ta không nên bao giờ cho ḷng ham muốn ấy xen vào những sự tiến bộ riêng của chúng ta hay là của những người thân yêu chúng ta.

Cũng thế, có một sự sung sướng của trí tuệ là con người muốn gặp lại những tư tưởng của họ nơi kẻ khác không sai một mảy và do đó, bảo đảm sự thỏa măn và sự an tĩnh của Thể Trí.. Chúng ta vẫn gặp măi sự khó khăn nầy. Thí dụ, một thanh niên có nhiều triển vọng tốt đẹp, hết sức mến thích Thông Thiên Học và ước mong gia nhập vào Hội. Cha mẹ phản đối kịch liệt. Đối với họ, nếu con của họ, trai hay gái, thừa nhận những tư tưởng mà họ không thể nào chia sớt được th́ họ không c̣n sungsướng của trí tuệ nữa. Họ tin chắc rằng họ hữu lư và ngoài những ư kiến đặc biệt của họ ra th́ không ǵ hữu lư có thể tồn tại được. V́ thế, nếu con trai hay con gái của họ mà có nhiều tư tưởng khác hơn tư tưởng của ho ïth́ họ cảm thấy đó là một điều sỉ nhục. Họ quên rằng nếu một Linh Hồn thác sinh trong gia đ́nh họ, đó không phải là một lư do để bắt nó phải chia sớt tính khí của cha mẹ nó. Mỗi Linh Hồn có cách thức của nó, có năng lực đặc biệt của nó để nhận thức Chân Lư.

Đường lối đặc biệt của Linh Hồn là đường lối duy nhất, theo đó nó có thể tiếp nhận được chân lư. Nhiều kẻ khác lại lầm lạc muốn bắt buộc Linh Hồn phải theo đường lối của họ đưa ra, theo ư họ, làm vậy tức là gây sự phản động toàn diện của Bản Ngă bên trong. Một trăm lần xảy ra là đúng cả một trăm lần, những trẻ em mà trí thức bị đàn áp như thế đều bỏ hẳn tín ngưỡng của cha mẹ nó. Biết bao lần, thí dụ, con trai của vị Giáo sĩ [3] đă trở nên kẻ vô thần v́ cha mẹ đă lầm lạc cưỡng bách nó theo tư tưởng riêng của ḿnh. Ḷng ham muốn sung sướng của trí tuệ đă tạo ra cho con người nhiều đau khổ. Vị Đệ Tử phải luôn luôn coi chừng ḷng ham muốn sung sướng của t́nh cảm hay trí tuệ của ḿnh giục nó xâm phạm tới quyền lợi của kẻ khác và đừng để ḷng ham muốn ấy ngăn trở bổn phận nó có thể thi hành hay sự cứu trợ có thể ban bố.

Điều cần thiết là chúng ta sống lạc quan, như ở đây Đức Đế Quân đă nói với chúng ta, mặc dù có lẽ chúng ta không sống v́ hạnh phúc. Cái bổn phận sống lạc quan, tôi tưởng, thường hay bị người ta quên. Người ta không thấy đó là bổn phận, thế mà đó là bổn phận theo tất cả ư nghĩa mạnh mẽ của danh từ. Ấy là một yếu tố cần thiết cho sự tiến bộ của chúng ta. Một người cứ măi sầu thảm và chán nản v́ ảnh hưởng của những biến cố th́ không thể tiến bộ. Tốt hơn là y phải lư hội được lẽ đó. Tôi xin lập lại : sự cần thiết cho chúng ta là có được một sự cảm xúc lẹ làng càng ngày càng tăng trưởng, bởi v́ không cảm xúc lẹ làng th́ chúng ta không thể nào ứng đáp liền với một dấu hiệu hết sức nhe ïnhàng của Đức Sư Phụ. Phải vừa rất nhạy cảm và vừa ban rải hạnh phúc là điều khó khăn không căi chối được. Dù sao cũng phải đạt cho được việc nầy. Biết bao nhiêu điều đă kêu gọi đến ḷng thiện cảm thâm thúy nhất chúng ta. Dĩ nhiên, khó mà có thiện cảm với những người đau khổ mà đồng thời trong ḷng lại không phiền năo. Tuy nhiên, như tôi đă giải thích, Sư Phụ có một ḷng thiện cảm rộng mênh mông hơn ḷng thiện cảm của chúng ta, tuy nhiên Ngài không cảm thấy sự phiền năo như là một sự phiền năo vậy.

Những sự đau khổ, những sự phiền năo sẽ giảm đi nhiều lắm nếu mà những người ngày nay chịu những đau khổ và phiền năo, trong mấy kiếp trước của họ, có lẽ cả chục ngàn năm rồi, họ sống một cuộc đời khác hẳn với lối sống thuở đó. Nhưng bởi họ đă sống một cuộc đời trái với đạo lư như thế th́ bây giờ không có cái chi làm thuận lợi nhiều cho sự tiến bộ của họ bằng những điều xảy đến cho họ hôm nay. Chúng ta không sao ngăn cản được ḷng phiền năo khi thấy t́nh trạng hiện hữu của họ, nhưng niềm thương tiếc của chúng ta không phải v́ những sự thử thách hiện thời của họ mà v́ những nguyên nhân xa xăm xưa kia đă làm cho những sự thử thách đó ngày nay trở nên cần thiết. Ư niệm nầy dường như là lạt lẽo, lạnh lùng, nhưng khi chúng ta biết được đến điểm nào đó rằng kết quả mới thuộc về thành phần của nguyên nhân th́ chúng ta có thể nhận thấy hiện tại có liên quan thiết thực với nguyên nhân do những người nầy gây ra đă từ lâu rồi và không có ǵ khác lạ dưới quyền lực của Luật Trời là Luật Nhân Quả.

Ngày nay, tất cả những sự đau khổ nầy chỉ có thể sửa đổi được là nhờ sự can thiệp của những lực mới, chúng ta có thể làm êm dịu, đến một điểm nào đó, sự phiền năo và sự đau khổ. Khi chúng ta làm thế th́ không phải chúng ta cản trở được sự thực hiện của Luật Trời, điều đó không bao giờ có được mà cũng không phải làm rối loạn sự ḥa hợp với Luật Trời, nhưng chúng ta vận dụng lực mới, chính nó cũng tùy thuộc Luật Trời và nó làm giảm bớt phần lớn những hiệu quả của quá khứ. Mặc dù, như tôi tỏ bày, nhiều người trong chúng ta có cái khả năng an ủi giúp đỡ mà cũng khó nhọc khi tỏ t́nh thiện cảm hoàn toàn và đồng thời nh́n nhận sự đau khổ cần thiết. Thế mà, trong vài trường hợp, chúng ta tiến tới một cách rất khéo léo. Thí dụ, một trong những bạn chí thân của chúng ta cần phải chịu giải phẫu. Đă đành chúng ta rất tiếc điều đó nhưng chúng ta không hề có ư nghĩ rằng cuộc giải phẫu ấy không tốt đẹp : chúng ta biết những sự ích lợi mà cuộc giải phẫu đem đến và trông đợi sức khoẻ của bạn thân chúng ta hồi phục. V́ thế, dù có than tiếc hay lo buồn thế mấy, chúng ta xem cuộc giải phẫu ấy như là một sự cần thiết đáng buồn và đáng tiếc. Tất cả những sự phiền năo, tất cả những sự đau khổ cũng chỉ là có thế thôi - có bấy nhiêu cuộc giải phẫu cốt để loại bỏ những mầm nguy hiểm.

Ở thế gian nầy, nhiều sự phiền năo có thể tránh được v́ một phần lớn không do quá khứ mà do những lỗi lầm hiện thời gây ra. Con người nhận lấy mọi vật ở khía cạnh xấu. V́ vậy mà chúng ta thường hay sinh ra bất b́nh, chúng ta nổi nóng, chúng ta tự đau khổ. Luật nhân quả không có ăn nhập chi trong mấy việc nầy cả. Trong nhiều trường hợp, bảy phần tám những điều lo lắng không ở ngoài đến mà hoàn toàn do cách thức của những người chịu đựng những sự kinh nghiệm của họ. Nhân Quả ở ngoài đến th́ chẳng bao nhiêu, nhưng chúng ta lại làm cho nó lớn thêm nhiều, đó là sự lầm lỗi hiện tại của chúng ta; không phải là không phương cứu chữa. Phần đông những người lấy hạnh phúc làm mục tiêu ở đời th́ t́m hạnh phúc nhiều cách khác nhau. Họ hợp tác với những kẻ mà sự gần gũi đă đem lại cho họ niềm vui đẹp, họ đi đến những nơi mà họ tưởng t́m gặp được lạc thú v.v.... Vị Đệ Tử không nên bắt chước theo gương của họ, v́ y cần có khả năng t́m hạnh phúc ngay trong tâm ḿnh, không bắt buộc hạnh phúc đó lệ thuộc những điều kiện đặc biệt bên ngoài. Đối với chúng ta thật khó, bởi v́ trong nhiều kiếp đă qua, chúng ta từng bị những cảnh ngộ điều khiển, đẩy đưa, không nhiều th́ ít. Khi nh́n kỹ lại đồng loại, chúng ta nhận thấy đa số cũng vẫn c̣n ở trong t́nh trạng đó. Phần đông, ở thế gian, rất ít chịu khó hoán cải t́nh trạng mà họ đang ở trong đó. Họ cảm thấy tinh thần suy ngược, họ sinh ra phật ư liền và v́ thế họ đau khổ. Họ chỉ cần sửa đổi tất cả điều trên đây, nhưng không, khi họ bị xúc phạm th́ họ đáp lại bằng những lời than van hay trách móc và tuyên bố không thể nào thuận thảo với những hạng người như vậy. Thế mà, hạng người nầy cũng chắc không khác ǵ mấy với đa số nhân loại. Hạnh phúc của chúng ta tùy theo cách chúng ta biết đối xử với họ và thái độ của chúng ta ứng đáp với thái độ của họ. Nếu chúng ta đă thâu thập được vài lợi ích trong công cuộc khảo cứu về Huyền Bí Học, chúng ta sẽ nói : "Tôi không cho ư muốn của họ là quan trọng, đó là công việc của họ chớ không phải của tôi. C̣n tôi th́ tôi không hề chiều theo tánh hay hờn giận, không lo âu hầu giữ được b́nh tĩnh, mặc dù mấy người khác làm hay nghĩ thế nào cũng được".

Người ta sẽ nói : "Thật là khó, nếu chúng ta bị công kích và bị sỉ nhục. Nhưng phải chăng thật sự là những hậu quả của một thái độ sỉ nhục và khiêu khích tùy thuộc cách mà con người đă nhận lănh ư ? Nếu chúng ta không dằn được cơn nóng giận th́ sinh thêm nhiều rắc rối, riêng phần chúng ta cũng bộc lộ những tánh t́nh xấu xa như kẻ kia và dưới mắt của nhân chứng th́ hành vi khiêu khích dường như có phần đúng. Nếu trái lại, chúng ta giữ được hoàn toàn b́nh tĩnh th́ kẻ sỉ nhục ta bị xem như là có lỗi và nhân chứng có thể xét thấy chúng ta không lỗi. Đă đành không nên giữ b́nh tĩnh với dụng ư tỏ ra ḿnh không lỗi, nhưng thái độ của chúng ta phải là thái độ triết lư v́ những lời công kích và sự can thiệp nhắm vào chúng ta không làm cho chúng ta xúc động, như thế chúng ta thật hữu phước.

Cái hạnh phúc giả là việc tránh những sự phiền năo và đau khổ. Chúng ta có thể làm nhiều hơn thế. Chúng ta thử xếp đặt cuộc đời ḿnh cho phù hợp với những lời giáo huấn của Huyền Bí Học bằng cách khảo cứu về nội tâm. Chúng ta cần phải tham gia vào công tác của thế gian. Hăy giải quyết rằng : "Không ai thấy được Cơ Tạo Hóa hay công tác của Đức Thượng Đế thực hiện mà không thử phụ giúp vào với tất cả sức mạnh của ḿnh". Nội một việc chú tâm công tác ấy cũng đủ choán hết th́ giờ làm cho con người có hạnh phúc. Đứng trước những việc từ ngoài đưa đến, chúng ta đừng kiếm th́ giờ phản động lại bằng cách chán nản hay lo buồn. Nếu luôn luôn chúng ta t́m thế gởi những tư tưởng mạnh mẽ về thiện chí cho những người xung quanh ta, chúng ta bận suốt ngày và công việc của chúng ta làm tạo cho chúng ta một điều vui thích vậy.

Làm sao chúng ta không khỏi buồn ḷng khi nghe những người xung quanh ta vẫn nói măi những điều họ làm để "giết th́ giờ" : họ thi hành việc nầy, việc nọ, đó là họ đề xướng ra cho các công việc để làm. Cảnh tượng vừa buồn cười, vừa tội nghiệp, v́ ở Thế gian có hàng ngàn cơ hội để hành động một cách từ thiện và cao quí, và họ cũng không t́m những công việc ấy mà làm. Họ chỉ bày ra những tṛ chơi, những cuộc giải trí và đó mới là một thái độ kỳ lạ nhất.

Sinh viên Huyền Bí học không đủ ngày giờ để thi hành hết thảy những điều họ mong muốn. Thật ra, tất cả những người muốn làm việc th́ công việc kéo đến dồn dập. Công tác luôn luôn trên sức họ. Bà Tiến Sĩ Annie Besant làm việc không biết mệt và không nghỉ ngơi, từ sáng sớm cho đến một giờ đêm khuya khoắc. Quan niệm của bà về công việc cũng không khác bao nhiêu với quan niệm của người thường. Trong thế giới doanh nghiệp, nhiều người, có lẽ, thường hay mê say thích thú một công việc nào đó, nhưng thường th́ họ hiểu làm việc phải như thế nầy : là làm một ít công việc rồi nghỉ ngơi, kế đó làm việc trở lại một thời gian ngắn và người ta gọi đó là cần mẫn, làm việc một cách đúng đắn. Đó không phải là cách thức của Bà Tiến Sĩ Annie Besant. Bà vừa lắng nghe huynh nói, không để mất một chữ, và bà vừa tiếp tục viết. Câu chuyện của huynh chấm dứt th́ sự giúp đỡ hay lời khuyên bảo của bà cũng sẵn sàng rồi. Bà không bỏ mất một phút giây nào. Nếu bắt buộc phải chờ đợi trong sân ga, luôn luôn bà có trong tay một tập giấy nhỏ, bà liền viết thư hay bài đăng báo. Không phải ai ai cũng bắt chước cách làm việc của bà được - huynh đừng quên rằng hiện giờ niên kỷ bà đă cao. Vả lại công việc của bà thường thường rất tinh tế, trên nhiều điểm và khác nhau nên bắt buộc phải có quyệt định nhanh chóng. Những người làm việc ăn lương không làm như vậy được. Chính v́ bởi tất cả công việc của bà làm đều không ăn tiền mà bà mới đủ khả năng làm việc như thế. Bà lấy đó làm vui thích, luôn luôn nụ cười khả ái nở trên môi đối với những người bà đă gặp. Bà là nguồn cảm hứng thật sự đối với tất cả những người tới lui giao thiệp với bà. Chúng ta gắng sức theo bước chân bà đi xa bao nhiêu hay bấy nhiêu và đừng bao giờ quên mất bổn phận là sống lạc quan. Nếu chúng ta không có hạnh phúc, ấy là chúng ta chưa làm đầy đủ sức ḿnh - bằng chứng chắc chắn là chúng ta làm mất th́ giờ của chúng ta. Hăy bắt tay vào việc, khởi công làm một việc nào đi rồi chúng ta sẽ thấy hết buồn bă, bởi chưng chẳng có th́ giờ nhàn rỗi, ở không. Phận sự chúng ta đem đến một hứng thú quá nồng nàn, nó rộng răi bao la quá nên khi thấu hiểu được chân lư, chúng ta không có một tư tưởng nào để nghĩ ngợi đến buồn bă hay điều chi âu sầu nữa.



Hăy t́m kiếm trong tâm con cội rẽ của sự quấy. Hăy tận diệt nó, nó sinh trưởng, nẩy nở sung túc trong ḷng của người Đệ Tử tận tâm cũng như cũng như ở trong ḷng của con người tham vọng. Chỉ có kẻ mạnh mẽ mới trừ diệt được nó. Người yếu đuối phải chờ cho nó lớn lên, tăng trưởng rồi chết đi, và đó là một cái cây sinh trưởng và phát triển qua nhiều thời đại. Nó trổ nụ, đơm bông khi con người tích lũy trên đầu ḿnh vô lượng số kiếp, kể nào muốn để bước vào con đường của quyền lực hăy nhổ sạch gốc rễ của nó trong tâm ḿnh. Bấy giờ tâm sẽ rướm máu và kiếp sống của con người cơ hồ như hoàn toàn tan ră. Phải chịu sự thử thách nầy : nó có thể khai diễn từ nấc đầu tiên của cái thang nguy hiểm dắt đến con đường của sự sống; nó có thể tŕ hoăn lại đến nấc cuối cùng. Nhưng, nầy Đệ Tử, con hăy nhớ, con phải chịu sự thử thách nầy và hăy tập trung tất cả tinh lực của tâm hồn con vào việc đó. Đừng sống trong hiện tại, đừng sống trong tương lai mà sống trong trường tồn bất diệt. Cây cỏ dại to lớn nầy không thể đơm bông kết trái được. Muốn xóa bỏ vết nhơ của đời sống, chỉ cần nội cái không khí của tư tưởng trường tồn bất diệt là được.



C. W. L. - Qui tắc 4 chấm dứt như thế. Ấy là lời chú thích của Đức Đế Quân phụ thêm cho 3 qui tắc đầu. Cây cỏ dại to lớn là tà thuyết của sự chia rẽ - thật sự nó là nguồn cội của sự đau khổ. Chúng ta được khuyến cáo phải dần dần tiêu diệt nó. Trước tiên phải hợp nhất Phàm Ngă với Chơn Ngă, ḥa tan Phàm Nhơn trong cá tánh [4]. Phần đông chúng ta, bản ngă c̣n gần chúng ta quá đến đỗi nó chực che khuất chúng ta không cho thấy những điều cao cả. Phải vượt qua khỏi nó và dần dần lướt lên trên nó hầu lột tất cả tánh ích kỷ. Rồi sau đó, chúng ta mới thực hiện điều nầy với cá tánh.

Cá tánh hay Chơn Nhơn là một sinh vật tuyệt vời, phức tạp, cực kỳ xinh đẹp, thích ứng kỳ diệu ở cảnh giới của nó, thật sự là một sinh vật vinh diệu phi thường. Tuy nhiên, một thời gian sẽ đến, chúng ta cần phải nhận thức nó chỉ là một khí cụ do chúng ta tạo ra, trải qua vô số thời đại, đặng bảo đảm sự tiến bộ của Chơn Thần. V́ cần phát triển ư thức của bản ngă chia rẽ trong những giai đoạn tiên khởi của cuộc tiến hóa chúng ta mà cây cỏ dại to lớn hay là mầm giống của nó trú ngụ trong tâm của mỗi người. Không chầy th́ kíp, cây cỏ dại nầy phải bị hủy diệt, nhưng chỉ những kẻ mạnh mẽ mới đủ khả năng loại trừ nó ngay từ khi nó mới bắt đầu phát triển. Những người yếu đuối phải đợi và để cho nó trưởng thành, họ chờ chừng nào họ có đủ sức mạnh đặng tiêu diệt nó. Thật là đáng tiếc cho họ, bởi v́ người ta càng để cho nó kéo dài đời sống của nó th́ nó càng quấn chặt vào bản tánh của con người. Những người đủ sức mạnh trừ diệt ngay từ ngày hôm nay, sẽ tiến nhanh chóng và thấy rơ rệt. Sự tranh đấu cần thiết để giải thoát bản ngă chia rẽ luôn luôn là dữ dội, nhưng tranh đấu ấy sẽ vô cùng gây go hơn nếu chúng ta tŕ hoăn nó lại trong những giai đoạn vị lai của sự tiến bộ chúng ta. Khi mà chung cuộc nó vẫn chưa bị tiêu diệt, chúng ta sẽ phải trải qua tất cả mọi nỗi khó khăn và nguy hiểm không thể tránh được; chỉ có cách là bóp nghẹt cho nó chết ngay lập tức th́ mới thoát khỏi. Vậy dĩ nhiên tốt hơn hết là trừ diệt nó ngay từ lúc đầu.

Những phương pháp luyện đạo của Huyền Bí Học đều phù hợp với nhau tất cả về sự khuyên bảo sinh viên tức khắc diệt trừ sự ảo tưởng nầy. Ngoài cái thói quen của chúng ta là xem nhau như cách biệt, c̣n một điều khó khăn nữa là ư niệm chia rẽ nầy khi xưa là nguồn cội của tất cả sức mạnh của chúng ta. Trong thời kỳ Linh Hồn trở thành một cá tánh, nó yếu đuối lắm. Trước đó, nó là thành phần của một Hồn khóm và đối với nó, ư thức một cá nhân riêng biệt chưa xác định rơ rệt, măi đến kiếp sống của người dă man mới làm cho ư thức đó mạnh mẽ thêm lên. Từ cái ư niệm chính tôi đây" phát sinh dần dần ra sức mạnh. Ban đầu nó nói : "Tôi là một chiến sĩ đại tài, chạy đua rất nhanh, tôi là một vị đại lănh tụ, tôi có thể chỉ huy các đạo quân, tôi có thể lănh đạo mọi người, tôi có thể bắt họ làm theo ư của tôi". Sau nữa, ở vào một tŕnh độ cao hơn, nó biểu lộ tư tưởng nầy : Tôi là một nhà đại trí thức, tôi tự tin lấy tôi, tôi rất tự hào, tôi là một bậc vĩ nhân, tư tưởng của tôi dũng mănh hơn tư tưởng kẻ khác, tôi thống trị những hạng trí thức và hướng dẫn họ theo ư tôi thích".

Về sau, đến một tŕnh độ mà ḷng tự tin có nghĩa là sự tin cậy của Chơn Ngă. Dứt được ḷng tự tin nơi sức nhanh nhẹn đôi cánh tay của nó, nơi sức mạnh bắp thịt của nó, nơi trí năng của nó, con người tiến đến sự hiểu biết rằng có một sức mạnh tinh thần rất cao siêu hơn những biểu hiện bên ngoài và đạt đến tŕnh độ nầy th́ chẳng bao lâu y t́m thấy được sức mạnh tinh thần nầy là do sức mạnh của Vô Cực Vô Biên sinh ra, bởi v́ nó là một với Đức Thượng Đế. V́ thế, ḷng tự tin riêng của cá nhân ta trở thành ḷng tự tin nơi Ngài - nơi quyền lực sinh hóa vô biên. Chúng ta là Ngài. Đặt ḷng tin nơi Đức Thượng Đế tức là đặt ḷng tin nơi chúng ra, v́ mỗi người trong chúng ta là một Điểm Linh Quang của Đức Thượng Đế và Đức Thượng Đế ngự trong tâm chúng ta. Chỉ cần nhận thức và khai triển ư thức nầy, rồi th́ Chơn Ngă mà chúng ta đặt ḷng tin trở thành Đại Ngă Toàn Thiện.

Cái tư tưởng bản ngă chia rẽ nầy thấm nhuần trong ḷng ta. Theo sự hiểu biết của chúng ta th́ nó chính là căn bản của Chơn Nhơn mà Chơn Nhơn ngự trong tâm chúng ta là yếu tố trường tồn duy nhất. Chúng ta cần phải biết c̣n có Chơn Thần nữa : chính Chơn Thần sẽ hiện trong ḷng chúng ta như là Chơn Ngă khi chúng ta loại bỏ được cá tánh. Tuy nhiên, khi ngày giờ đến, chúng ta sẽ thấy được một cách minh bạch hơn hiện giờ nhiều lắm rằng những Chơn Thần nầy là những Điểm Linh Quang. Giờ đây chúng ta biết qua điều đó bằng lư thuyết thôi mà mỗi người trong chúng ta, đúng ngày giờ, sẽ biết nó; đă có nhiều người biết nó rồi. Cũng như tôi đă tŕnh bày, khi tiêu điểm của Tâm Thức lên ở phần trên của Nhân Thể (Thượng Trí) th́ có thể thấy được con đường nối liền Chơn Thần với Chơn Nhơn. Theo dơi con đường đó cho đến Chơn Thần, và cao hơn nữa (trong chúng ta ít ai biết được Chơn Thần), đây là chuyện thật mà chúng ta thấy và biết với một cách đích xác và chắc chắn không thể diễn tả bằng lời nói ở thế gian : tất cả những điều chúng ta cho là Bản Ngă và thuộc về chúng ta th́ không phải là chúng ta mà là Ngài. Trí thức, sùng tín, t́nh yêu màchúng ta có, không phải là ta mà trí thức ấy, sùng tín ấy, t́nh yêu ấy chính là Thượng Đế biểu hiện nơi chúng ta. Sau khi được kinh nghiệm nầy rồi, con người không bao giờ trở lại y như tâm trạng cũ của ḿnh nữa. Về phương diện cá nhân, y chẳng c̣n trở lại giống như xưa v́ y nhận biết một cách rơ ràng chắc chắn. Một kinh nghiệm như thế cũng cần thiết để bổ chính sự phát triển của Bản Ngă chia rẽ, sự chia rẽ nầy là nguyên nhân của sự rối loạn vĩ đại, là nguồn cội phong phú của phiền năo và đau khổ, là bức màn ngăn trở không cho ta phân biệt rơ ràng thế nào là Sự Sống. Chúng ta ở trong t́nh trạng lạ lùng : là chúng ta nhờ ư tưởng chia rẽ mà phát triển đến một điểm nào đó, rồi từ điểm đó, ư tưởng chia rẽ ấy trở thành sự tai hại và chúng ta phải lo diệt trừ nó. Nhân loại tiến đến một tŕnh độ cần phải nhận thức điều nói trên đây. V́ thế cho nên tất cả giáo lư có tính cách huyền bí hay giáo pháp cao thâm đều nhấn mạnh vào bổn phận thực hành ḷng vị tha vong kỷ. Tất cả nhân sinh cần có tấm ḷng đó. Họ c̣n ở giai đoạn của ḷng ích kỷ và c̣n t́m cách chiếm hữu vật nầy hay vật nọ. Hết thảy sức mạnh của chúng ta phải chống lại khuynh hướng nầy.

Đồng thời, phải cố gắng hết sức khoan dung. Thường thường chúng ta không khỏi nóng ḷng mà nh́n thấy sự ích kỷ tràn ngập và thói vũ phu đầy dẫy khắp mọi nơi, nhưng nóng ḷng cũng vô ích thôi. Những kẻ vô phúc nầy vẫn c̣n làm những điều mà sự phát triển của họ cần đến, kể từ cả ngàn năm trước. Hăy giúp đỡ họ, nếu có thể. Hăy luôn luôn tỏ ra dịu dàng và tha thứ, nhưng mà hăy chứng tỏ một cách cương quyết sự cần thiết loại bỏ tánh ích kỷ nầy và kính trọng sự tiến bộ của toàn thể nhân loại. Vài người trong chúng ta luôn luôn nghĩ một cách chí lư rằng chúng ta thuộc về Nhân Loại. Chúng ta cố gắng tuân theo lời khuyên bảo của một trong những Chơn Sư của chúng ta : "Nếu con tiến tới được một bước, nếu con thành công trong sự tiến bộ rơ rệt, con đừng nói : "Tôi làm việc nầy thật là tiến bộ". Tốt hơn là nghĩ như vầy : "Tôi lấy làm may mắn mà thấy điều đó đă đến bởi v́ Nhân loại do nơi tôi mà tiến gần đến lúc họ t́m thấy được bản tánh của họ, cái mục đích cuối cùng của Đức Thượng Đế đă qui định cho họ. Do nơi tôi mà Nhân Loại đă tiến đến một bước, nó tiêu biểu cho mỗi người trong toàn thể một chút tiến bộ". V́ thế, người ta có thể tưởng đến toàn thể Nhân Loại, không khác nào một người lo nghĩ đến trọn cả gia đ́nh họ như là một đoàn thể mà tất cả đều là thành phần trong đó, từ đứa bé thơ cho đến ông tổ phụ già khú và như thế đó, y lo lắng cho sự phồn thịnh chung.

Chúng ta được khuyến cáo không nên sống trong hiện tại, không nên sống trong tương lai mà sống trong sự trường tồn bất diệt. Đấng mà sống trong trường tồn bất diệt là Đức Thượng Đế, là Trời. Sống trong trường tồn bất diệt, Đức Thượng Đế đồng thời thấy một lượt tương lai và hiện tại. Ngài thấy tất cả những điều nầy hoàn thành. Nếu chúng ta có thể tự đem ḿnh lên cao cho đến quan điểm của Ngài th́ chúng ta có đủ khả năng mà sống như Ngài và trong trường tồn bất diệt. Không phải cho hôm nay hay cho ngày mai, mà ấy là một mục tiêu chúng ta phải nhắm vào đó để mở một con đường bằng cách tranh đấu. Một sự bất măn thiêng liêng về điều đó cũng cần thiết cho chúng ta. Đừng bao giờ hài ḷng hoàn cảnh mới của ḿnh, như vậy là đứng giậm chân một chỗ, không tiến. Hăy luôn luôn cố gắng làm cho càng ngày càng thêm tốt đẹp hơn trước. Chúng ta sẽ đạt đến đó bằng cách chú định đời sống của chúng ta vào tương lai.

Nếu chúng ta luôn luôn t́m cách tiến bước, luôn luôn vươn lên cao, th́ thật là có lỗi khi chính ḿnh lại cảm thấy bất măn hoặc ưu tư trước những biến cố tạm thời đối với t́nh trạng thoáng qua của chính chúng ta và của kẻ khác. Điều khôn ngoan và tốt hơn là chúng ta phác họa h́nh ảnh chúng ta muốn có ở tương lai và sống theo đó. Chúng ta phải tự nói như vầy : "Hiện giờ tôi là người thế nầy hay thế kia. Tôi có vài tật xấu hay vài nhược điểm. Tôi muốn thắng phục chúng nó và tôi chờ đến lúc chúng nó không c̣n tồn tại nữa". Có một việc lớn lao là sống cho ngày mai chớ không sống cho ngày hôm qua. Thường thường, thế gian sống cho những thế kỷ đă qua và bám chặt vào những thành kiến cổ hủ. Hăy khêu gợi tương lai với tất cả những nguyện vọng của chúng ta và chúng ta hăy sống cho nó.

Hăy chú định tư tưởng của huynh vào tương lai với niềm hy vọng. Đừng chú định tư tưởng của huynh vào quá khứ với sự tiếc rẻ. Hiện tại cũng là một ảo tưởng quá lắm rồi, v́ vậy chúng ta bất măn th́ không phải thật chúng ta bất măn điều chúng ta đang làm mà là chúng ta mới làm rồi đây. Muốn tiến bộ, hăy nh́n về phía trước. Ngó lại sau không phải là phương cách tiến triển. Tại Trần thế, nếu chúng ta cứ măi khư khư ngó lại phía sau dĩ văng th́ chúng ta không đi xa một cách b́nh an vô sự được. Cũng một nguyên tắc nầy áp dụng ở một cảnh giới cao. Chúng ta càng suy gẫm về điều đó th́ càng thấy rơ ràng trong ba câu cách ngôn đă được khảo sát là : Hăy diệt ḷng tham vọng, hăy diệt ḷng tham sống và hăy diệt ḷng tham sung sướng", tất cả nhưng điều ǵ thúc giục người thường cố gắng đă bị hoàn toàn tiêu diệt.

Trước hết, sự sinh hoạt của con người bị chi phối bởi ḷng ham muốn bảo đảm đời sống ḿnh và đời sống của gia đ́nh ḿnh, ḷng ham muốn "giữ vững sự thịnh vượng", nó luôn luôn có tham vọng tiến lên cao, nó cầu mong cho nó và cho gia đ́nh nó được nhiều sung sướng. Đó mới thật đúng là những động lực của người thường và chắc chắn, nếu những động lực nầy mất đi, con người sẽ không làm ǵ hết, nó thành ra bất động, không c̣n một lư do để làmcho nó hoạt động nữa. Nó sẽ giống như một khúc gỗ. Nó sẽ nói : "Nếu tôi không ḷng tham vọng, nếu tôi không ḷng tham sống cũng như ḷng ham sung sướng th́ ích ǵ mà hoạt động ?" Để một ḿnh nó không đủ lư do đặng phấn khích sự nỗ lực tối thiểu th́ nó không tiến bộ. Người ta không thể chối căi rằng, đối với nó, bỏ những động lực ấy đi là có hại.

Vả lại, khi con người gần được thâu nhận vào Thánh Đạo và khi vui ḷng mất hết sự quyến luyến những sự vật ở Trần gian th́ nó đi đến một tŕnh độ mà chính nó cũng sợ lâm vào t́nh trạng bất động. Nó tin chắc một cách tuyệt đối bằng trí thông minh của ḿnh rằng những sự vật Trần gian không đáng nhọc công t́m lấy chút nào và bởi những vật ấy không c̣n sức hấp dẫn được nó nữa nên nó không cảm thấy ḿnh sẵn sàng dùng tinh lực của ḿnh vào một chiều hướng nào. Trong cuộc tiến hóa đang tiếp diễn hầu hết nhân loại đều phải trải qua sự kinh nghiệm nầy. Đối với phần đông, nó là nguyên nhân rối loạn rất thực tế. Giải thoát được những quyền lợi thấp thỏi, họ không thay thế chúng nó bằng những quyền lợi cao cả hơn mà lại đặt ḿnh ở giữa hai thứ quyền lợi ấy. Giai đoạn đó vẫn là tạm thời thôi. Họ chưa biết hợp nhất đặng lấy đó làm động lực vĩ đại cho đời sống ḿnh, tuy nhiên, bao nhiêu đó cũng đủ cho biết rằng những điều ham muốn của bản ngă chia rẽ không đáng theo đuổi, v́ vậy, họ sống một cuộc đời do dự, phân vân bất nhất. Nhiều sinh viên hết sức khổ tâm để lay chuyển ư hướng nầy. Không có ǵ xứng đáng đặng nỗ lực; không có ǵ làm họ ham thích. Họ muốn kết liễu cuộc đời họ đặng chấm dứt t́nh huống nầy.

Chỉ có một cách thoát khỏi t́nh trạng không mấy thích đáng ấy là tiến thêm một bước nữa tới trước rồi con người mới nhận thấy có một đời sống cao siêu và thực tế hơn, hết sức xứng đáng cho sự nỗ lực của chúng ta. Vừa trông thấy được Thiên Cơ, nó chỉ c̣n ham muốn có một điều là dâng trọn ḷng chân thành tận tụy cho Thiên Cơ, chớ không c̣n làm ǵ khác hơn nữa được. Đồng hóa với Đời Sống DuyNhất và hoạt động như là thành phần của Đời Sống nầy, nó t́m được động lực duy nhất đủ sức thúc đẩy nó hành động. Khi nó tiến được một bước mới nầy và bắt đầu nhận thức được Đời Sống của Chơn Ngă th́ lúc bấy giờ, thay v́ bị rơi vào cảnh hư vô tịch diệt giải thoát cho tất cả, nó lại phát khởi ḷng ham muốn mănh liệt luôn luôn được thêm sức mạnh hầu hiến dâng cho công tŕnh vinh diệu nầy. Chơn Ngă duy nhất, ấy là động lực sẽ làm thức tĩnh trong tâm nó một sự hoạt động mà từ đó đến giờ nó chưa hề biết được, động lực nầy vô cùng dơng mănh, mạnh hơn tất cả động lực khác ít cao cả hơn. Động lực nầy hiến cho con người thừa nhận nó hầu hoàn thành những ư muốn tối thượng của Đức Thượng Đế, một cảnh hạnh phúc và một sự an tĩnh vô biên.



* * *