Họp Thông Thiên Học ngày 15 tháng 12 năm 2012


[12/15/2012 6:14:13 PM] *** Group call ***
[12/15/2012 6:17:51 PM] Thuan Thi Do: http://www.thongthienhoc.com/trangsach.htm
[12/15/2012 6:20:08 PM] Thuan Thi Do: http://www.thongthienhoc.com/bai%20vo%20coduongcuanguoidetu%20claracodd.htm
[12/15/2012 6:54:43 PM] *** Call ended, duration 40:27 ***
[12/15/2012 6:54:49 PM] *** Group call ***
[12/15/2012 7:09:36 PM] Van Atman: Antahkarana
Q. The Antahkarana is the link between the Higher and the Lower Egos; does it correspond to the umbilical cord in projection?
A. No; the umbilical cord joining the astral to the physical body is a real thing. Antahkarana is imaginary, a figure of speech, and is only the bridging over from the Higher to the Lower Manas. Antahkarana only exists when you commence to “throw your thought upwards and downwards.” The Mâyâvi Rûpa, or Mânasic body, has no material connection with the physical body, no umbilical cord. It is spiritual and ethereal, and passes everywhere without let or hindrance. It entirely differs from the astral body, which, if injured, acts by repercussion on the physical body. The Devachanic entity, even previous to birth, can be affected by the  Skandhas, but these have nothing to do with the Antahkarana. It is affected, e.g., by the desire for reincarnation.
Q. We are told in The Voice of the Silence that we have to become (Page 546) “the path itself,” and in another passage that Antahkarana is that path. Does this mean anything more than that we have to bridge over the gap between the consciousness of the Lower and the Higher Egos?
A. That is all.
Q. We are told that there are seven portals on the Path: is there then a sevenfold division of Antahkarana? Also, is Antahkarana the battlefield?
A. It is the battlefield. There are seven divisions in the Antahkarana. As you pass from each to the next you approach the
[12/15/2012 7:38:37 PM] Thuan Thi Do: CHƯƠNG THỨ BA

CÁI VÍA LÀM MỘT CÁI THỂ RIÊNG ĐỂ HÀNH-ĐỘNG TRÊN CƠI TRUNG-GIớI

Phận sự thứ ba của cái vía là làm một cái thể riêng để hành-động trên cơi Trung-Giới, cũng như xác thịt để đi đứng nói năng ở cơi Trần.

Bất câu ban ngày hay ban đêm mỗi lần ḿnh cảm xúc th́ ḿnh dùng cái vía, song dùng cái vía để hoạt-động trên cơi Trung-Giới là một chuyện khác nữa. Điều sau nầy người ta gọi là xuất vía tỉnh-táo (dedoublement conscient).

BA CÁCH XUẤT VÍA

Có ba cách xuất vía:

Một là xuất vía tự nhiên.

Hai là nhờ ông thầy làm cho xuất vía

Ba là tự ḿnh biết xuất vía chừng nào cũng được.



a) XUẤT VÍA TỰ NHIÊN

Lúc ngủ, là sự xuất vía tự nhiên, xác thịt nằm trên giường với cái phách. C̣n con người ở trong cái vía qua cơi Trung-Giới. Có một sợi từ-khí buộc cái vía với xác. Hễ cái vía đi xa chừng nào th́ sợi từ-khí kéo ra dài chừng nấy.

Đối với người chưa tấn-hóa th́ lúc ngủ cái vía bay qua bay lại trên ḿnh chớ không đi xa.

C̣n những người trí-hóa mở rộng và tâm tánh tốt th́ cái vía đi chơi chỗ nầy chỗ kia.

b) NHỜ ÔNG THẦY LÀM CHO XUẤT VÍA

Có hai cách: Một là dùng phép thâu-thần, hai là dùng cây gậy phép.
I. PHÉP THÂU-THẦN

Ấy là trường hợp của mấy cô Marthe, Léontine, Edmée, Madame Vix và mấy vị kia nhờ ông Hector Durville làm cho xuất vía.

Trong mấy trường hợp nầy thường thường th́ chất-khí làm cho cái vía xuất ra hai bên ḿnh, bên tay mặt và bên tay trái, chất-khí ở bên tay mặt qua bên tay trái nhập chung lại mới thành ra h́nh. Chừng trở vô nhập xác th́ nó vô phía tay mặt. Sợi dây từ-khí buộc cái vía với cái xác th́ cảm-động dữ lắm. Động tới nó th́ xác-thịt rất đau đớn. Thường thường th́ nó lớn bằng ngón tay út. Có người th́ nó ở rún xẹt ra, có người th́ ở phía trên trái thăng, có người th́ ở trên đầu, song hạng người sau nầy th́ ít lắm. Trong sợi dây từ-khí có hai luồng đi nghịch nhau, và kế nhau : Một luồng từ xác-thịt đến cái vía ở phía dưới, một luồng từ cái vía qua xác-thịt ở phía trên. Luồng sau nầy đem sự cảm giác và sanh-lực qua xác-thịt. Luồng trước đem chất-khí cho cái vía đặng nó hành-động.

II. DÙNG CÂY GẬY PHÉP

Cây gập phép trên đầu th́ tṛn, nó chứa đầy từ điễn. Nó mạnh lắm, duy có mấy vị luyện-đạo mới biết dùng nó mà thôi. Để nó sau lưng ngay theo xương sống th́ cái vía xuất ra liền. Người đệ-tử nhờ vậy lên Trung-Giới học hỏi thêm nữa.

Trong cuốn “Thích-nghĩa về Dân-Quốc của Platon (Commentaire à la République de Platon) ông Proclus (thế kỷ thứ 5) thuộc về phái Tân-triết-học Platon (Néo Platonicien) có thuật một chuyện sau nầy chứng chắc sự xuất hồn có thật.

“Hồn xuất ra khỏi xác và nhập vô chừng nào cũng được, đó là câu chuyện mà thí-nghiệm trước mắt Cléarque với cây gậy phép chứng chắc như vậy và làm cho ông Aristote phải tin ngay.

Người đứng thí-nghiệm lấy cây gậy phép đánh nhẹ nhẹ trên ḿnh một đứa nhỏ tức th́ hồn nó xuất ra.

Ông ấy chỉ cho người ta coi xác đứa nhỏ nằm trơ trơ và không biết cảm-động chi nữa. Người ta lấy cây đánh nó nặng nề mà nó chẳng có rên la. Trong lúc đó, hồn nó đi chơi chỗ nầy chỗ kia, xa cái xác-thịt lắm.

Rồi ông đó cũng dùng cây gậy đem hồn nó nhập vô xác lại. Nó tỉnh lại mới thuật những đều nó thấy cho mọi người nghe. Hết thảy những người có mặt tại đó đều tin chắc sự ấy có thật.”

Trong cuốn sách của ông Cléarque nói về giấc ngủ ông có thuật sự thí-nghiệm nầy; ông nói về linh-hồn con người “cách nó xuất ra khỏi xác, cách nó nhập vô và cách nó dùng xác-thịt đặng ở trong đó một ít lâu.”

III. TỰ M̀NH XUẤT VÍA

Tự ḿnh xuất vía là một khoa-học, biết luật th́ làm đặng: Bất câu kẻ tà, người chánh, hễ có người chỉ dạy chịu khó ra công luyện-tập th́ thành-công. Tự ḿnh xuất vía cũng có hai cách: Một là : xuất vía được mà hiện-h́nh chưa được. Hai là xuất vía được mà hiện-h́nh được.

Dưới đây là chuyện những vị xuất-vía.
BÊN CHÁNH ĐẠO

1

Ông cố-đạo Huc (le Père Huc) qua viếng Tây-Tạng lần đầu tiên ; ông nhờ có thế-lực người gởi gấm nên mới được vào ở một cái chùa kia. Một bữa ông đi chơi với một ông săi trong chùa, hai người nói chuyện với nhau về những phép-tắc nhiệm-mầu. Ông cố-đạo Huc trong ḷng vẫn hoài-nghi măi. Bổng chút ông săi ngưng lại dường lóng tai nghe rồi nói: “Tôi được lịnh đổi lại chùa X…”

Ông Huc nói: “Từ đây lại chùa X…xa lắm ; tôi rất tiếc v́ phải dứt câu chuyện của tôi và ông đương bàn luận, trong vài ngày.”

Ông săi nói: “Không đâu. Tôi tưởng trước khi mặt trời lặn th́ tôi về tới.

Ông không biết rằng chúng tôi có cách đi mà bên Âu-châu chưa hiểu sao? Không phải tôi đi bằng xác-thịt lại chỗ người ta kêu tôi đó, tôi đi bằng cái vía mau như chớp-nhoáng.” Sau khi hết giựt ḿnh, ông cố-đạo mới hỏi: “Ông nghe tiếng đàng xa nói lại th́ ông trả lời được, sao ông phải đi?

Ông săi đáp: “Tôi phải có mặt tại đó đặng làm lể và tôi có một phận sự phải thi-hành.”

Sau khi trở vô lều, ông săi rửa mặt và nằm xuống đọc kinh rồi ḿnh mẩy cứng đơ, trong lúc ông đọc kinh nữa chừng, cái vía ông xuất ra đi. Không đầy hai giờ sau ông trở về rồi đi nói chuyện với ông cố-đạo như trước. Ông nói cho ông cố-đạo nghe những chuyện mà bên Thái-Tây cho là chiêm bao mộng mị.

2

Một vị văn-sĩ người nước Mỹ danh tiếng lẫy lừng tên Marion Grawlord có thuật trong cuốn sách đầu tiên cũa ông viết tựa là: “M. Issacs” rằng : có một vị đạo-sĩ Fakia (Fakir) tên Kam-Lai, thường xuất vía đến thăm ông. Ông thấy cái vía cũa đạo-sĩ nữa, nó màu xám, cái mặt đạo-sĩ một màu với cái áo của đạo-sĩ mặc.


3

Đức Giáo-Hoàng Saint-Clément đương làm lễ tại thành Rome. Bỗng chút Ngài nằm xuống ngủ mê mang trong ba giờ đồng-hồ. Chừng Ngài thức dậy, Ngài nói với các tính-đồ rằng: Trong lúc ngủ, Ngài vâng lịnh ông thánh Pierre qua thành Pise làm lễ.

Cũng trong ngày đó, giờ đó, các tín-đồ tại thành Pise đều thấy đức Giáo-Hoàng Saint-Clement làm lễ trong nhà thờ.

4

Ông Saint Alphonse de Liguori ở tại Arienzo, một thành nhỏ trong địa-phận của Ngài cai-quản. Bỗng chút Ngài nằm xuống trên ghế dài ngủ mê-mang trọn hai ngày. Chừ...
[12/15/2012 7:50:17 PM] Thuan Thi Do:
Ông Saint Alphonse de Liguori ở tại Arienzo, một thành nhỏ trong địa-phận của Ngài cai-quản. Bỗng chút Ngài nằm xuống trên ghế dài ngủ mê-mang trọn hai ngày. Chừng Ngài thức dậy Ngài nói với mấy đứa tôi-tớ đương sợ-sệt như vầy : “ Các người tưởng ta ngủ sao ? Các người đâu biết ta tới giúp đở đức Giáo-Hoàng, Ngài mới từ trần đây. Chẳng bao lâu người ta hay tin đức Giáo-Hoàng Clément XIV tắc hơi lúc ông Saint Alphonse tỉnh dậy.

5

Năm 1571 ông Saint Francois Xavier ở trên 1 chiếc tàu đi từ Nhựt-Bổn qua Tàu. Giữa đường bảo-tố dữ-dội. Mười lăm người xuống chiếc xà-lúp nhỏ bị sóng đùa trôi và mất dạng trong đêm tăm tối. Khi cơn dông tàn rồi, người ta lo tới số phận của mười lăm người kia. Nhưng ông Francois de Xavier cứ lo cầu-nguyện. Ngài bảo cả thảy an ḷng, trong 3 ngày nữa sẽ gặp mấy người đó.

Tới ngày thứ ba, chiếc xà-lúp tấp vào tàu, 15 người kia leo lên, và họ thuật lại rằng : “Trong cơn bảo-tố dữ-dội họ không có chút chi sợ hăi v́ có ông Saint Francois de Xavier cầm bánh chiếc xà-lúp; họ rất tin cậy nơi ông. Mấy người trên tàu căi lại rằng ông Saint Francois de Xavier không có rời chiếc tàu, làm sao mà cầm bánh chiếc xà-lúp được. V́ họ đâu có ngờ rằng ông Francois biết xuất-vía.

6 Bà Marie de Jésus d’Agréda người Tây-ban-nha (Espagnole) nhập-định hơn cả trăm lần. Mỗi lần bà đều thấy vượt biển qua giảng đạo cho người da đỏ ở xứ Tân Mễ-Tây-Cơ (Nouveau Mexique). Trong lúc đó bà thuyết-pháp bằng tiếng bổn-xứ, bà có gặp những vị tín đồ của ông thánh Saint Francois và hầu chuyện với mấy vị ấy nữa. Chừng mấy vị Franciscains (những vị tu về ḍng thánh Francois d’Assise) đi lần lần vô trong xứ Mễ-Tây-Cơ, th́ thấy nhiều người da đỏ tới xin rửa tội. Hỏi ra th́ họ đă thạo những giáo-lư chánh rồi. Họ quả quyết rằng : có một bà lâu lâu th́ tới dậy dổ họ một lần. Năm 1630, ông Bénavidès cũng thuộc về ḍng Franciscain ở Tân Mễ-Tây-Cơ trở về Y-Pha-Nho có mở cuộc điều tra, th́ bà Marie de Jésus đă rành rẻ xứ của bà đă viếng và dân chúng ở xứ đó, không khác nào bà đă ở tại đó nhiều năm.

Bà Marie thuật với ông Bénavidès rằng bà cũng gặp Ngài đi với những vị tín-đồ khác. Bà kể tên mấy vị đó và nói ngày giờ cùng là gặp tại chỗ nào nữa. Bènavidès cũng phải công nhận thật quả có như vậy.

XUẤT VÍA ĐI CHƠI BỊ VỢ PHẢN-PHÚC THIÊU XÁC

Ông Hermotime de Clazomène ở vào thế-kỷ thứ năm trước Chúa giáng-sinh, vốn theo phái đệ tử Pythagore. Ngài thường nhập định và mỗi lần ra khỏi xác rồi th́ Ngài đi viếng mấy chỗ danh-sơn thắng-cảnh và lên tới cơi Thiên-đường nữa.

Chừng về nhập xác th́ Ngài thuật những điều Ngài thấy và những lời tiên-tri đều trúng cả.

Có khi Ngài xuất hồn ba bốn ngày. Trong lúc đó xác Ngài trơ-trơ trên giường không c̣n biết cảm-động ǵ cả.

Than ôi! Một lần kia vợ Ngài lừa dịp Ngài xuất hồn đi chơi cho rằng Ngài từ trần rồi bèn đem thiêu xác đi. Chừng Ngài về không có xác nhập vào, Ngài lấy làm sầu-thảm lắm.

(Pline VII, 53, Lucien : Hermotimus).

Ông Diogène Laerce và nhiều nhà văn-sĩ Hi-Lạp khác đều nói rằng ông Aristée de Proconèse và Epiménide muốn xuất hồn chừng nào th́ xuất, nhập chừng nào th́ nhập, mà hạng nhứt là ông Epiménide có làm nhiều việc phi thường không khác nào các vị thánh bên đạo Thiên-chúa hồi mấy thế-kỷ đầu.

Heinrich : Epiménides (Leipzig 1801)

XUẤT VÍA ĐI CỨU NGƯỜI

CHUYỆN NHỮNG NGƯỜI BẢO-HỘ KHUẤT MẶT (Les aides invisibles)

Có nhiều vị đệ-tử Chơn-Tiên, ngoài phận-sự thi-hành mỗi ngày, c̣n lănh trách-nghiệm đi hộ-trợ những kẻ bị tai nạn hay chỉ đường đi nước bước trên cơi Trung-Giới cho những người mới chết.

Dưới đây là những chuyện tôi rút trong cuốn “Những người bảo-hộ khuất mặt” “Les aides invisibles” của ông Leadbeater. Tôi dịnh tóm tắc lại song không cho sái ư-nghĩa.

a) CHUYỆN MỘT ĐỨA NHỎ KHỎI BỊ THIÊU

Chuyện nầy xảy ra tại thành Luân-đốn (Londres) kinh-đô nước Anh cách vài chục năm nay.

Một đêm kia lửa cháy tiêu hai cái nhà trong một cái đường ở gần Holborn.

Lửa cháy lẹ lắm, chừng lính chữa lửa tới th́ chỉ lấy mắt ngó. Nhưng người ta cứu được những người ở trong nhà trừ ra một bà già kia bị khói chết ngột và một đứa nhỏ lối 5 tuổi mà lúc lộn xộn và hăi hùng người ta quên phứt đi.

In như mẹ nó là bạn thân thiết hay là bà con với chủ nhà, nên gởi nó đêm đó, v́ bà có chuyện phải đi Colchester. Chừng người chủ nhà nhớ tới nó th́ đă trễ, làm sao leo lên gác đặng đem nó xuống trong lúc lửa đương cháy phừng-phừng.

Nhưng có một anh lính chữa lửa nghe vậy sẵn sàng hy-sanh cứu nó. Người ta chỉ rành rẽ chỗ nó nằm. Anh nầy chạy vào đám khói lửa leo tuốt lên gác đem đứa nhỏ ra được. Nhưng anh lại thuật chuyện lạ lùng nầy cho người ta nghe: “Khi tôi tới pḥng th́ thấy lửa cháy đỏ, một phần ván lầu đă sập. Nhưng mà lửa lại làm một ṿng tṛn đi theo vách tường ra cửa sổ. Cái đó không phải là tự nhiên, không biết sao mà cắt nghĩa được, hồi đó đến giờ tôi không thấy chuyện lạ như vậy. Chỗ đứa nhỏ ngủ y nguyên dầu rằng mấy cây đă bị cháy hết phân nữa. Đứa nhỏ hoảng hốt, song khi tôi đi cẩn thận lại nó th́ thấy cái chi như Thiên-thần, ḿnh mẩy trắng bạc, tốt lắm, cúi xuống giường và cầm cái mền đắp chơn kéo qua kéo lại. Tôi không lầm lộn đâu. Tôi thấy h́nh đó rơ ràng trong một chập, nhờ ánh lửa cháy sáng ḷa và tôi đi tới c̣n cách h́nh đó chừng một thước rưỡi th́ nó biến mất.”

Cũng trong đêm đó, mẹ đứa nhỏ ở Colchester nằm ngủ không được, dường như tâm-linh báo trước rằng có chuyện chẳng lành xảy ra cho nó. Bà bèn ngồi dậy cầu nguyện cho nó thoát khỏi tai nạn.

b) CHUYỆN HAI ĐỨA NHƠ ĐI LẠC TRONG RỪNG

Chuyện nầy xảy ra tại địa phận Buckingham gần Burnham Beeches.

Hai đứa nhỏ, con của một vị nông-gia, trong lúc cha mẹ nó và người làm công đi vô ruộng gặt lúa, th́ chúng kéo nhau đi chơi trong rừng. Chúng nó đi xa nhà quá rồi lạc đường…Chừng tối cha mẹ chúng nó trở về nhà không thấy chúng nó th́ hoảng kinh, chạy đi kiếm táo-tác và sai gia-đinh đi cùng xóm. Nhưng nhọc công, chúng nó biệt tâm dạng. Hai vợ chồng trở về nhà trong ḷng đă thất vọng nhiều lắm, bỗng chốc thấy một ánh sáng lạ lùng đi chậm chậm ngang qua miếng đồng giáp ranh đường cái....
[12/15/2012 7:58:51 PM] Thuan Thi Do: Ấy là một yến sáng tṛn vo rất lớn chiếu màu vàng mà không giống ngọn đèn thường chút nào. Khi ánh sáng đó đi gần đến th́ người ta thấy hai đứa nhỏ đi ở chính giữa. Cha chúng nó và vài người chạy tới phía ánh sáng đó. Khi họ nắm tay hai đứa nhỏ đó rồi th́ ánh sáng vụt tắt phức để mấy người đó trong chỗ tối thui.

Hai đứa nhỏ thuật lại rằng lúc trời sắp tối th́ chúng nó đi thơ-thẩn trong rừng và đi và khóc. Một chập th́ nằm xuống gốc cây ngủ hết. Bổng chút có một người đàn bà rất đẹp, tay xách một cái đèn, lại kêu chúng nó dậy, nắm tay chúng nó dắc về nhà. Khi chúng nó hỏi cổ th́ cổ chỉ cười và làm thinh chớ không trả lời.

Trong chuyện nầy có một đều lạ là cha mẹ hai đứa nhỏ và mấy người lối xóm chỉ thấy ánh sáng đó chiếu sáng cây cối và hàng rào như ánh sáng thường, chỉ có hai đứa nhỏ lại thấy h́nh cô đó mà thôi.


c) CHUYỆN MỘT BÀ ĐI XE LỬA KHỎI BỊ GIỰT ĐỒ

Môt bà kia có việc phải đi xa, lên xe lửa ngồi một ḿnh. Bà đề pḥng trước nên trả tiền một toa riêng.

Lúc xe khởi sự chạy bỗng có một người mặt mày hung bạo lật-đật bước lên toa của bà, rồi ngồi ngay phía đàng đầu băng kia. Bà sợ hăi muốn la lên cầu cứu song trể rồi.

Bà phải ngồi yên, trong ḷng van vái Thầy của bà phồ-hộ bà. Bỗng chút bà càng khiếp sợ hơn nữa, v́ tên cướp đó đứng dậy và ngó bà cười chúm chím dường như đắc ư lắm vậy. Nhưng nó mới bước tới một bước th́ bỗng chút thối lui lại coi bộ hoảng-hốt. Bà ḍm theo chỗ nó ngó th́ thấy có 1 người đàn ông ngồi ngay trước mặt bà. Người nầy chăm chỉ ngó tên cướp. Vị hành-khách nầy vô trong toa xe cách nào, và hồi nào không biết, nhưng dám chắc là không phải như cách người thường. Hơn nữa giờ như vậy con mắt bà cũng không rời người hành-khách lạ nầy. Ông nầy không mở miệng nói tiếng chi, cứ ngó ngay tên cướp làm cho nó rung rẩy lập-cập thụt lui vào góc xe, co rút ḿnh lại không dám hó-hé chi cả. Khi xe lửa tới trạm kế đó chưa kịp ngừng th́ tên cướp nhảy phóc ra ngoài chạy trốn. Bà muốn mở miệng cám ơn ông khách quí nầy th́ ông cũng biến đâu mất rồi. Môt người thường có xác-thịt như ḿnh không thể nào đi ra toa mau như vậy được.



d) CHUYỆN ĐỨA NHỎ TÉ XUỐNG GÀNH

Một vị đệ-tử viết bức thơ nầy cho ông thuật chuyện đă mới xảy ra như vầy :

Tôi và Cyril đương lo chuyện khác bỗng chút Cyril la lên: “Cái ǵ vậy!” bởi v́ chúng tôi mới nghe tiếng kêu thê thảm, một tiếng kêu la rất đau-đớn hay là sợ-hăi ; chúng tôi bèn đi t́m chỗ có tiếng kêu la, th́ gặp một đứa nhỏ lối 11, 12 tuổi té từ mé gành xuống đống đá dưới biển và bị thương nặng. Đứa nhỏ vô phước nầy bị gảy một tay và một chơn, mà hại hơn nữa là bắp vế nó bị đứt một vít sâu máu ra cuồn-cuộn. Cyril lật đật nói: “Chúng ta hăy cứu nó cho mau không th́ nó chết mất.” Trong mấy lúc tai nạn như vậy, phải suy nghĩ cho lẹ. Có hai đều: Cầm máu lại và băng bó. Như thế th́ hoặc là tôi hiện h́nh người hay là làm cho Cyril hiện h́nh mới có tay đặng cột vít thương và trong lúc đau đớn đứa nhỏ vững bụng v́ thấy có người ở một bên nó. Tôi nghĩ : “Nó ở với Cyril dễ hơn, c̣n phần tôi đi cầu cứu tiện hơn Cyril nhiều.”

Tôi bèn làm cho Cyril hiện h́nh liền bởi v́ nó c̣n nhỏ chưa biết cách hiện h́nh, tôi dặn nó mở cái cà-ra-hoách của đứa nhỏ buộc bắp vế và lấy cây vặn cái cà ra-hoách cho chặt. Cyril nói: “Làm như vậy nó đau chết.” Nhưng mà nó làm in theo lời tôi dặn, máu hết chảy. Đứa nhỏ gần ngất ngư, nó ngước mặt ngó Cyril và nói nho nhỏ rằng: “Ngài có phải là thiên thần không?” Cyril đáp “Không! Tôi là một đứa con nít nhỏ như em nhưng mà tôi tới cứu em.” Tôi để Cyril an ủi đứa nhỏ; tôi đi kiếm mẹ nó ở cách đó lối một dậm Anh.

Sư huynh không khi nào rơ được sự khó nhọc của tôi sai tư-tưởng vô trí người mẹ nó đặng cho bà hay rằng có một việc xảy ra biểu bà phải đi kiếm coi cái ǵ. Thét quá bà mới chịu buông cái cách-son (Casserole) của bà đương chùi và nói lớn : “Tôi không biết tôi có ǵ, mà tôi phải đi kiếm thằng con trai tôi mới được”. Khi bà đi rồi th́ tôi dẩn bà rất dễ. Song tôi dùng nghị lực giữ h́nh giả của Cyril luôn v́ sợ e vị thiên-thần của đứa nhỏ vô phước ấy biến mất đi chăng.

Tôi phải nói với Sư-huynh rơ khi nào làm một cái h́nh giả th́ phải lấy chất nầy đổi ra chất kia. Người ta ngăn cản trong một lúc luật thiên-nhiên. Nếu ta để lảng trí trong nữa giây đồng-hồ th́ chất ta biến đổi đó trở lại nguyên-bổn như trước.

Tôi chỉ chú-ư tới mẹ nó có một phần, nhưng mà tôi có cách làm cho bà đi tới. Khi bà qua khúc quẹo mé gành th́ tôi để cho Cyril biến mất. Tai nạn xảy ra buổi sớm mai, chiều lại tôi xuất vía đi tới thăm đứa nhỏ. Thấy tay và chơn đă sắp lại và vít thương đă băng bó. Nó nằm trên giường xanh lắm và yếu lắm, nhưng đă bắt đầu lành mạnh. Lúc ấy có hai người đờn bà ở gần đó lại thăm, mẹ nó thuật cho hai bà đó nghe không biết tại sao bà tại nghe bên tai có tiếng nói với bà rằng : “Con bà bị tai nạn phải đi kiếm nó.” Ban đầu bà cho là tư-tưởng bậy bạ, bà muốn xua đuổi nó đi. Nhưng rốt cuộc phải đi. Không biết sao bà lại đi theo đường mé gành chớ không đi đường khác. Khi qua khỏi khúc quẹo th́ bà thấy thằng con bà đứng dựa tấm đá, và có một đứa trẻ hết sức đẹp, mặc đồ trắng, má hường, con mắt nâu, ḿnh mẩy chói hào-quang sáng rỡ, qú gần một bên. Nó ngó bà chúm chím cười rồi th́nh ĺnh biết mất, làm bà sững-sờ không biết nghĩ làm sao bây giờ. Nhưng bà sực nhớ lại biết nên bà qú xuống cảm ơn đức Thượng-Đế sai một vị Thiên-Thần xuống cứu con bà.

Khi bà dắc nó đem về nhà, bà muốn mở cái cà-ra-hoách ra v́ nó ăn sâu vô thịt. Nhưng thằng con bà không cho, nói rằng Thiên-Thần khi làm một cái ṿng dặn nó đừng động đến. Bà thuật ư muốn bà muốn cho ông thầy thuốc nghe th́ ông đáp rằng : Nếu mà mở cái cà ra-hoách ra ngay lúc đó th́ thằng nhỏ ắt phải chết không phương ǵ cứu được. Bà lặp lại những lời của thằng nhỏ thuật lại với bà : “Sau khi nó té th́ có vị thiên-thần rất đẹp-đẽ lại cứu nó liền. Nó chắc là vị thiên-thần bởi v́ hồi chưa té, nó đứng trên mé gánh ḍm khắp chung quanh không thấy tâm dạng người nào cả. Nhưng không hiểu sao vị thiên-thần nầy không có cánh và l ...
[12/15/2012 8:07:25 PM] Thuan Thi Do: Nhưng không hiểu sao vị thiên-thần nầy không có cánh và lại xưng ḿnh là đứa con nít. Vị thiên-thần để nó đứng dựa tấm đá và băng cái cẳng nó lại rồi biểu nó đừng sợ, v́ người ta đă kêu mẹ nó đến. Ngài ôm nó hun và sắp đặt cho nó ngồi yên và nắm tay nó để trong tay Ngài rất mềm-mại và ấm-áp. Ngài thuật lại những chuyện vui-vẻ và lạ-lùng cho nó nghe; bây giờ nó nhớ không hết, song lúc đó làm cho nó quên hết những sự đau đớn khi bả tới. Trong lúc đó Ngài nói với nó, nó sẽ mau mạnh. Ngài nắm tay từ-giă nó rồi biến mất…”

Ông viết bức thơ nầy là một vị đệ-tử lớn tuổi hơn Cyril. Trong một kiếp kia ông và Cyril có đầu thai bên xứ Ai-cập (Egypte) làm hai anh em ruột. Kiếp nầy tuy sanh vào hai nhà khác nhau, bên Âu-Châu, song hai vị vẫn thương yêu nhau, giúp đỡ nhau luôn luôn và cũng đồng học một Thầy.

Cyril c̣n cứu một đứa trẻ khỏi bị chết thiêu như sau đây.

CHUYỆN MỘT ĐÁM HỎA HOẠN

Ông X và Cyril xuất-vía đi trên không, bỗng chút thấy phía dưới lửa cháy sáng ḷa. Cả hai đều hạ xưống coi có giúp ích được đều ǵ chăng ? Ấy là một nhà hàng lớn ở mé hồ bị lửa thiêu. Nó có nhiều từng, bao bọc một cái vườn lớn và làm ra ba cạnh của h́nh chữ nhựt, mà cái hồ là cạnh thứ tư. Hai mái nó gie ra tới hồ, những cửa ở trên mé nước, chỉ để chừa mỗi phía một lối đi rất chật hẹp. Lửa phát cháy rất lẹ-làng những từng lầu ở chính giữa ba dăy đều cháy hết. Những người ở trong nhà hàng đều thoát ra ngoài được, nhiều người bị thương nặng và bị phỏng ; trừ ra một đứa nhỏ ở trên từng chót dăy phía tay trái mà người ta quên phứt đi. Cha mẹ nó mắc đi dạ-yến, đâu có dè xảy ra việc hỏa-hoạn th́nh-ĺnh như thế. Trong lúc xộn xộn, hoảng-hốt ai cũng chạy. Chừng nhớ tới nó th́ đă trễ rồi. Và dầu có tưởng tới nó, cũng không làm ǵ được, v́ lửa cháy những pḥng ở từng lầu giữa : c̣n có chỗ nào lên bây giờ.

Đứa nhỏ cũng không dè tai nạn v́ nó đương ngũ và bị khói bao phủ pḥng nó hóa ra mê-mang, Cyril giục cho mấy người ở trong nhà hàng nhớ tới đứa nhỏ, song vô ích, lúc đó tư-tưởng ở ngoài vô trí họ không được, họ lo thoát thân mà thôi. Ông X mới làm cho Cyril hiện h́nh ra, dặn Cyril đánh thức đứa nhỏ dậy.

Cyril lúc lắc nó hồi lâu, nó mới mở mắt, mà nó như khờ phải xô nó, kéo nó đi và dắc nó và giúp đở nó mỗi lần đổi phương hướng.

Không thế nào cầm cây viết tả nổi sự khó nhọc của Cyril lúc nó đem nó ra khỏi chốn hiểm-nghèo nầy.

Bốn bề đều bao bọc khói lửa, phải chạy cho lẹ, đứa nhỏ bị ngột ngất ngư, Cyril rán t́m đủ phương thế mới đem nó xuống ca-nốt được. Cyril mở dây chèo đi. Cyril muốn đem nó qua phía không cháy đặng đưa lên bờ. Nhưng mới ra một đổi th́ gặp một chiếc tàu khói chạy đưa hành khách trong hồ. Người ta thấy chiếc ca-nốt th́ cho tàu cặp lại rước hai đứa nhỏ v́ lúc đó lửa cháy sáng như ban ngày. Nhưng người ta lấy làm lạ thấy trong ca-nốt c̣n có một đứa nhỏ, người ta t́m kiếm đứa kia song không gặp. Họ định chừng trong lúc tàu cặp, một đứa té xuống sông chết trôi đi. Chớ nào ngờ trong khi ấy ông X làm cho h́nh của Cyril tan ra tinh-khí như củ.

Đứa nhỏ lên tàu rồi th́ bất tỉnh nhơn sự. Chừng nó tỉnh lại hỏi nó th́ nó nói hồi tàu cặp vào ca-nốt th́ c̣n thấy đứa anh em bạn nó rồi từ đó về sau nó không biết ǵ cả. Tàu chạy hai ngày mới tới bến. Chừng trở về đậu tại nhà hàng trả đứa nhỏ lại cho cha mẹ nó th́ đă gần một tuần lễ rồi. Hai ông bà nầy mừng rỡ vô-hạn v́ ngở nó đă chết thiêu rồi. Ông X và Cyril có giục cho ổng bả tưởng rằng: “Thằng nhỏ đă có người cứu sống, mà vô hiệu quả…!!”

Ông X và Cyril c̣n cứu biết bao nhiêu người khác. Tôi dám chắc bên ḿnh đă có nhiều người bị tai nạn được những vị bảo-hộ khuất mặt giúp đở song mấy nạn nhơn không dè và cũng không để ư tới.

Trong các vị bảo-hộ khuất mặt có những người c̣n sống như ḿnh nhưng biết xuất vía và cũng có vị đă bỏ xác rồi.

Làm sao mà vào hạng bảo-hộ khuất mặt được?

Câu nầy người ta thường hỏi đức ông Leadbeater, Ngài vẫn trả lời: “ Trước hết phải trau tria tánh nết cho thật tốt, bỏ tuyệt tánh ích-kỷ hại nhơn. Phải lo bổn phận cứu người ở cơi trần cho xong, th́ chừng xuất vía lên cơi Trung-Giới mới làm những việc hữu-ích được.”



V̀ SAO ĐÁNH CÁI VÍA MÀ XÁC THỊT KHÔNG BỊ BỊNH

Cái vía bị bịnh chỗ nào, xác thịt bị bịnh chỗ nấy, Cyril hiện h́nh ra mà khi vô lửa hay vô nước, cái xác ở nhà không bị phỏng hay là bị ngột hay sao? Không .

Nên hiểu có ba cách hiện h́nh.

Một là: rờ được mà không thấy. Trường hợp nầy có khi xảy ra trong lúc cầu đàng. Ḿnh biết có bàn tay rờ mặt ḿnh hay là nắm cánh tay ḿnh mà ḿnh không thấy.

Hai là: Ḿnh thấy mà rờ không đụng chạm chi cả. H́nh nầy giống như sương mù, ḿnh cũng thấy mặt mũi, tay chơn, vậy mà lấy tay nắm th́ cũng như nắm lấy luồng gió. Hai trường hợp nầy đánh cái vía cũng như đánh mây gió. Xác thịt không hề bị bịnh.

Ba là : Hiện h́nh ra, h́nh thấy và rờ rẫm được cũng như xác-thịt ḿnh vậy. Trong trường hợp thứ ba nầy nếu cái vía đặc lại, th́ đánh cái vía chỗ nào, xác-thịt bị bịnh chỗ nấy, bởi v́ hai thể có t́nh liên lạc do những sự rung-động đồng bộ với nhau (Vibration synchrones). Cũng như 2 cây đờn lên giây đồng bực với nhau, hễ khảy cây đờn nầy th́ mấy sợi dây của cây đờn kia cũng rung-động vậy. C̣n trường hợp của Cyril và các đệ-tử Chơn-Sư không phải như vậy. Mấy vị nầy có học khoa triết-học và vật-lư học bí-truyền, cho nên không hề khi nào làm cho cái vía đặc lại. Các Ngài lấy 4 chất tinh-khí ở cơi Trần làm cái xác giả, cũng đi đứng chuyện văn như thường. Nhưng mà đánh đập, đâm chém cái xác giả nầy cũng như đánh đập đâm chém cục đá. Xác-thịt nằm ở nhà không hề bị thương tích chi cả: v́ nó không có t́nh liên lạc với cái xác giả.

Trái lại có nhiều người biết xuất vía mà không biết làm cái h́nh giả nhứt là mấy vị phù-thủy. Khi muốn hiện ra th́ họ làm cho cái vía đặc lại. V́ thế nếu cái vía bị thương chỗ nào th́ xác-thịt họ bị thương chỗ nấy. Như mấy chuyện sau nầy.



CHUYỆN BÀ SAINTE LIDWINE
[12/15/2012 8:18:42 PM] minh546melinh nguyen: các anh chị có thể tham khảo thêm về kinh nghiệm xuất vía theo đường lai sau: http://www.mediafire.com/?zgytyhnnmwy
[12/15/2012 9:14:49 PM] *** Call ended, duration 2:19:57 ***