SEcTION 23
Heaven is a reality. Re-existence of the succeeding doer portion.
On the light plane the doer meets and feels the presence
of what is to it an angel. It becomes one with that angel and finds itself
in heaven (Fig. V-D). When the doer parted from its breath-form and during
the doer’s struggle with its desires before it separated from them, the
breathform seemed to dissolve. The struggle of the doer was also a
purification of the breath-form, and a burning away from it of all that
suffering could dissolve or burn away, and then the breath-form rose to the
light plane of the physical world. There it awaited and met the doer and was
the purified angelic being, the doer’s own glorified form, his breath-form,
which the doer took on and with which it entered heaven.
In heaven the doer is a glorified being; it has its breathform and senses
and can see, hear, taste, smell and touch. It continues its earth life as if
there had never been any interruption. But the life is idealized. No sins,
no trouble, no sorrow, no poverty, no loss, no sickness, no death; no anger,
no greed, no envy and no selfishness will be found in heaven. Heaven is a
state of happiness and everything that mars unalloyed happiness is absent.
There is no sex, no thought of sex; no shame and nothing to be ashamed of.
The relations of sweethearts, husbands and wives are there, but idealized.
Carnal thoughts, sensuality and dross were burned off in hell. Mothers have
their children, whom they lost on earth. It seems as if there had never been
any loss. Friends find their friends; there are no enemies. The doers in
heaven carry on the occupations they had on earth, but only if their
occupations were ideals to them. The good country priest or pastor is the
shepherd of his flock and takes care of them as he did on earth; the kindly
physician is happy because of the recovery of his patients. The chemist
discovers new things which he sees are of benefit to the people. The
statesman works in his ideal government. All occupations are free from the
thought of gain through loss by others; the heavenly joy lies in the service
which is rendered.
There is no sleep, no darkness and no weariness in heaven. There is no
eating and drinking for its own sake. There may be eating and drinking if
that was a part of the ideal occupation, as a mother’s or a host’s
preparations to give enjoyment to others.
There are rivers, beautiful scenes, flowers and verdure, if the doer longed
for them. There are lights, jewels, decorations and heavenly music for those
whom this will make happy. The dress of the beings in heaven is as they
conceived it as their ideal dress, while they were on earth. The doers in
heaven have their religion in heaven if they had it on earth, purified from
sordidness, commercialism, bigotry and fanaticism. God will be there in
heaven in whatever form he was conceived on earth and the Christ and saints
and angels, all will be in heaven as they were believed in on earth, but in
an idealized, glorified, exalted state.
There is nothing tame, colorless or inane about heaven. The pulse of life
and enjoyment runs higher than it does on earth, for there are no drawbacks
or obstacles to lessen enjoyment. In life on earth things are so mixed that
there is usually some interference with full enjoyment, but in heaven the
interfering sentiments are screened off from the doer, therefore the
feelings, affections and joys in heaven are keener and more alive than on
earth. These are things the doer longed for, yet they could not be realized
because of impediments on earth. Now, while it rests in heaven, the
realization of every good thing it thought or worked for, comes without
drawbacks.
Heavenly enjoyment is the result of what the doer thought and did in the
earth life. Nothing is added to what the doer wished for or aspired to while
on earth. The doer learns nothing new in heaven; the earth and the earth
only is the place for learning, because there all the spheres and worlds
intermingle on the physical plane.
Heaven is not a mere belief, a fancy, a beautiful mirage. It is nearer to
reality than anything on earth. A doer interprets as realities that which it
is thinking and experiencing at the time and under the conditions in which
the doer is.
On earth there are flesh and blood relations between the doer in its body
and parents, husband, wife or child; and relations of friend, neighbor or
acquaintance; and relations to those whom one sees, hears about, reads about
and thinks about. These relations make up the physical world while the doer
is on earth. They are not merely physical, they are psychic, and some may be
mental. After death the physical world and the physical body with its
physical atmosphere have gone; in hell the grosser, sinful feelings have
been burned out, but the relationships remain. When the grossness has been
removed and the doer enters heaven, the relationships which have remained
with the doer are realities to it, and are more real than they were on
earth.
The Intelligence has no heaven as has the doer, yet there would be no heaven
for the doer if the Light of the Intelligence did not fill heaven. Heaven is
a part of the psychic atmosphere of the doer, at any rate for the vast
majority of doers. This part was unmanifested during earth life. During life
the Light of the Intelligence is not in the psychic atmosphere, but when the
doer is in the heaven state the Light of the Intelligence is there. The doer
in heaven is back in its original happy state for which it longed during its
earth life.
Heaven is not a community heaven, or a theological heaven. It would be
impossible as a community heaven, because no two heavens could be alike. The
ideals of earth life are different to everyone, and although each one
includes many others in his ideals, his ideals of them to him are different
from their ideals concerning themselves. If they were to carry out their
ideals, that would interfere with the carrying out of his, and then there
would be no heaven for him; but there would be the discords of earth. In
order for each to be in heaven, it is necessary that it should be in his own
heaven and not in that of someone else, because then neither would have one.
But each can be in the other’s heaven according to the ideals of that other.
Heaven is not made up of successive scenes and events, of growing and aging,
of changes, of beginnings and endings. Heaven is a composite of all these.
It would not be heaven if there were a succession of changes in people or
events. The changes are there, but they are there only in the composite,
which is a whole. So a mother would not see or think of her son as the baby,
the child, the bridegroom, the head of the family and the man of affairs,
but she would see him as a composite of all these. The absence of change
makes heaven completeness and eternity.
There is no time in heaven. Heaven is an eternity. There is no time and no
eternity in the doer itself, but only in so far as it sees time and eternity
in nature.
The doer is in its psychic atmosphere at all times, in life and after death,
but it is conscious in one part during life and in another after death.
During life it has a mixed hell and heaven; after death there is a sorting
out and a separation of the doer from its garment of lower feelings and
desires, and a passing in a purified state to its own heaven, all within its
own psychic atmosphere. In rare cases it may also pass into its mental
atmosphere and enjoy a mental heaven in the contemplation of mental
problems.
The three atmospheres of the Triune Self (Fig. V-B) are within the sphere of
its Intelligence, and the Intelligence by its Light brings about all these
experiences. Whatever the doer’s ideal as to time or eternity had been on
earth, will be carried out in heaven. If one believes that heaven is eternal
and without an end, it will be so to the doer. To those who do not pay much
attention to the thought of heaven, as such, their ideals make their heaven.
There is an end to heaven for every doer when it has lived out in heaven all
the ideals it had on earth. Then there comes a state of sweet rest without
activities and without any appearance of ending. The doer separates from its
breathform as it did in deep sleep on earth and in the second stage of
purification, and remains in its psychic atmosphere until it is again to
return to earth. Gradually it passes from the form world to the light plane
of the physical—the Light of its Intelligence is obscured by the physical
world and that doer portion is in a state of forgetfulness.
When the breath-form with the four senses parted from the doer, the breath
was disunited from the form and the senses were loosed. The four elemental
beings which had served as the senses then returned to their respective
elements and acted with the elemental races. The doer portion remains in the
state of rest until each other doer portion has lived its life on earth,
each in its turn. Then when the time of its appearance in a human body fits
in with the lives of those whom it has to meet, the form of the breath-form
is activated by the aia which causes the breath-form to enter the
atmospheres of the future parents; the form enters the mother and then or
later bonds the seed with the soil. Then elemental beings are summoned in
their order and build up and fill out the astral, then the airy, the fluid
and the solid parts of the fourfold physical body, in fetal development,
according to the model of the astral, furnished by the form of the
breath-form. The summons is answered by the different entities in nature,
whether they are in the four elements, or in vegetable or animal bodies. The
animal feelings and desires themselves begin to come in from nature with the
beginning of placental development. They are the same feelings and desires
with which the doer struggled and which were loosened by its suffering in
hell and from which the doer separated when it separated from its
breathform. These feelings and desires, of which the new breathform bears a
symbolic record, are built into the astral body accordingly. With these
feelings and desires the doer must deal again at the seasons when they
manifest in later life.
The fetus gradually develops and is prepared for birth. It waits for the
right swing of the breath—this may be for hours or for days or weeks—and is
then born into the world. Up to the time of birth the fetus has no
distinctive physical atmosphere. Only the form of the breath-form is in the
fetus. The fetus is developed in the mother’s physical atmosphere. The
breath of the breath-form enters with the intake of the breath into its form
as the breath-form, and the breath-form is then the living soul of the
newborn infant body. With the intake the physiological change of breathing
takes place. Then the infant begins to live in its own physical atmosphere.
Later, the doer portion enters and lives in the body, and the three
atmospheres of the Triune Self penetrate and surround the physical
atmosphere of the child.
The desire body or cloak of vices which rolled away from the doer when it
entered heaven, may have passed through many conditions, but it awaits the
doer and oozes or is breathed into the physical body at a later period of
life.
This is the course of the doer from the time of death to the beginning of
re-existence of the succeeding doer portion on earth. Ancient initiations
related to this course of the doer in the after death states. Some
initiations were into metempsychosis only, some were into the heaven period
and others included transmigration and resurrection.
There is, and has been for ages, much confusion about such terms as
reincarnation, transmigration, and metempsychosis. They have been used as
synonyms, but while they have been related they mark twelve different stages
in the history of the doer and of the entities composing the body, from the
time of the death of the body until the doer returns to earth.
Metempsychosis comprises certain after death states and nothing else,
namely, the states of the doer after death while it goes through its
changes, struggles and purification before its heaven period begins.
Transmigration is to be understood in three aspects: the wandering of the
feelings and the desires and of the units of matter through different worlds
and the kingdoms of nature, after death; the coming together of some of them
and their growing into a human body after the form of the breath-form begins
to glow; and the passage of the fourfold physical body from the time of
conception, through the mineral, vegetable and animal forms into the human
form of the fetus. Re-existence, heretofore called reincarnation, is the
return of the doer portion into a human body made up from elementals that
composed the body in the past life on earth. It is the doer portion that
re-exists. Resurrection—incorrectly used with regard to the doer—is its
coming into and taking on again the breathform with the four senses and a
fourfold physical body, after which the doer re-exists. Resurrection
applies: first, to the fleshly body in so far as the breath-form calls and
draws together the compositor units which made up the body in the former
life; and, second, to the raising of the breathform when it will have been
regenerated and restored to its original and perfect form in a perfect
physical body.
The time between re-existences varies with the needs of the doer, with the
parts it has to take in the succeeding life, with the readiness of the world
to let it play those parts and with the coming of other doers it has to meet
on earth. A doer portion may go through all the after death states and be
reborn on earth within a few hundred years, or not until a thousand or many
thousand earthly years have elapsed. There is no fixed period, nor any
average period at which a doer portion will return to earth. Within one year
of earth time the doer may go through what by its feeling and measurement of
time would be countless years or an eternity. Indeed, the period in heaven
is always an eternity to the doer, because there is no beginning and no end;
beginning and end are united in completeness.
Here has been given an outline of the passage of a portion of the average
doer through the after death states. This outline is simplified.
Complications, variations and special cases have been omitted, so as not to
disturb the plainness. It can be compared to a brief description of the life
of man on earth; what would be true of one would be in a measure true of
all.
|
MỤC 23
Thiên đường là có thật. Sự hiện hữu lại của phần hành giả tiếp
theo.
Trên cơi ánh sáng, hành giả gặp gỡ và cảm thấy sự hiện
diện của những ǵ đối với y là một thiên thần.
Y trở thành một với thiên
thần đó và t́m thấy chính y trên thiên đường (H́nh V-D). Khi hành giả tách
khỏi dạng hơi thở của y và trong quá tŕnh đấu tranh của
y với những
ham muốn của ḿnh trước khi y tách khỏi chúng, dạng hơi thở dường như tan
biến. Cuộc đấu tranh của hành giả cũng là một sự thanh lọc của dạng hơi thở,
và đốt cháy khỏi nó tất cả những ǵ đau khổ có thể tan biến hoặc thiêu rụi,
và sau đó dạng hơi thở vươn lên cơi ánh sáng của thế giới vật chất. Ở đó, nó
đă chờ đợi và gặp hành giả và là thiên thần đă được thanh tẩy, h́nh
thể
được tôn vinh của chính hành giả, dạng hơi thở của anh ta, mà hành giả đă
tiếp nhận và cùng với nó vào thiên đường.
Ở trên trời, hành giả là một sinh vật được tôn vinh;
y có dạng hơi thở và
các giác quan và có thể nh́n, nghe, nếm, ngửi và sờ.
Y tiếp tục cuộc sống
trái đất của y như thể chưa từng có bất kỳ sự gián đoạn nào. Nhưng cuộc
sống được lư tưởng hóa. Không tội lỗi, không rắc rối, không buồn phiền,
không nghèo đói, không mất mát, không bệnh tật, không chết chóc; không giận
dữ, không tham lam, không đố kỵ và không ích kỷ sẽ được thấy trên thiên
đường. Thiên đường là một trạng thái hạnh phúc và tất cả những ǵ
làm pha trộn hạnh phúc thuần túy đều không có. Không có t́nh dục, không có ư nghĩ về
t́nh dục; không xấu hổ và không có ǵ phải xấu hổ. Mối quan hệ của người
yêu, người chồng và người vợ có ở đó, nhưng được lư tưởng hóa. Những suy nghĩ
xác thịt, nhục dục và ngu ngốc đă bị thiêu rụi trong địa ngục. Những người
mẹ có những đứa con của họ, những người mà họ đă mất trên trái đất. Có vẻ
như chưa bao giờ có bất kỳ tổn thất nào. Bạn bè t́m
được bạn của họ; không có kẻ
thù. Những hành giả trên thiên đường tiếp tục những công việc mà họ đă có ở
dưới đất, nhưng chỉ khi những công việc của họ là lư tưởng đối với họ. Thầy
tế lễ hay mục sư tốt là người chăn bầy của ḿnh và chăm sóc chúng như
khi ở trên mặt đất; Người thầy thuốc tốt bụng rất vui v́ bệnh nhân của ḿnh đă
khỏi bệnh. Nhà hóa học khám phá ra những điều mới mà ông thấy là có lợi cho
con người. Chính khách làm việc trong chính phủ lư tưởng của ḿnh. Tất cả
các nghề đều không bị người ta nghĩ đến
việc trục lợi khi người khác bị mất; niềm vui
thiên đường nằm trong dịch vụ được thực hiện.
Không có giấc ngủ, không có bóng tối và không có mệt mỏi trên thiên đường.
Không có ăn uống v́ lợi ích riêng của nó. Có thể có ăn và uống nếu đó là một
phần của nghề nghiệp lư tưởng, như việc chuẩn bị của một người mẹ hoặc một
người chủ nhà để mang đến cho người khác sự thích thú.
Có những ḍng sông, những cảnh đẹp, những bông hoa và
cây xanh, nếu hành
giả mong muốn chúng. Có đèn, đồ trang sức, đồ trang trí và âm nhạc trên trời
cho những người mà điều này sẽ làm cho họ hạnh phúc. Trang phục của các sinh
vật trên trời giống như họ quan niệm đó là trang phục lư tưởng của họ, khi
họ c̣n ở dưới đất. Những hành giả trên trời có tôn giáo của họ nếu họ có nó ở dưới đất, được thanh lọc khỏi sự bẩn thỉu, chủ nghĩa
thương mại, cố chấp và cuồng tín. Đức Chúa Trời sẽ ở đó trên thiên
đường dưới
bất cứ h́nh thức nào mà Ngài đă được
quan niệm trên trái đất và Đấng Christ,
các thánh và thiên thần, tất cả sẽ ở trên trời như người ta đă tin ở dưới
đất, nhưng trong một trạng thái lư tưởng, được tôn vinh, được tôn cao.
Không có ǵ thuần hóa, vô sắc hoặc vô hồn về thiên đường. Nhịp đập
của cuộc sống và sự tận hưởng chạy cao hơn so với trên trái đất, v́ không có
nhược điểm hoặc trở ngại nào làm giảm đi sự tận hưởng. Trong cuộc sống trên
đất, mọi thứ hỗn tạp đến mức thường có một số sự xen lấn với sự hưởng thụ
trọn vẹn, nhưng trên thiên đường, những cảm xúc xen vào bị loại bỏ khỏi hành
giả, do đó t́nh cảm, và niềm vui trên thiên đường sắc nét và sống động hơn ở
dưới đất. Đây là những điều mà hành giả đă ao ước, nhưng chúng không thể
thành hiện thực v́ những trở ngại trên trái đất. Bây giờ, trong khi y an
nghỉ trên thiên đường, việc nhận ra mọi điều tốt đẹp mà y nghĩ hoặc đă làm,
đều không có nhược điểm.
Sự hưởng thụ trên trời là kết quả của những ǵ hành giả đă nghĩ và đă làm
trong cuộc sống trần gian. Không có ǵ được thêm vào những ǵ hành giả mong
muốn hoặc khao khát khi c̣n ở trên trái đất. Hành giả không học được ǵ mới
trên trời; Chỉ có trái đất mới là nơi để học hỏi, bởi v́ ở đó tất cả các
trái cầu và thế giới đan xen vào nhau trên cơi trần.
Thiên đường không phải là một niềm tin đơn thuần, một thứ hoa mỹ, một ảo ảnh
đẹp đẽ. Nó gần với thực tế hơn bất cứ điều ǵ trên trái đất.
Hành giả thấy đó là những thực tế mà y đang suy nghĩ và trải qua tại thời điểm và trong
những điều kiện mà hành giả đang hiện
diện.
Trên trái đất có những mối quan hệ bằng xương bằng thịt giữa hành giả trong
thân thể với cha mẹ, vợ chồng hoặc con cái; và quan hệ bạn bè, hàng xóm hoặc
người quen; và mối quan hệ với những người mà
y nh́n thấy, nghe,
đọc và suy nghĩ về họ. Những mối quan hệ này tạo nên thế giới vật chất trong
khi hành giả ở trên trái đất. Chúng không chỉ đơn thuần là thể chất, chúng
c̣n là tâm linh, và một số có thể là tâm trí. Sau khi chết thế giới vật chất
và cơ thể vật chất với bầu không khí vật chất của
y đă biến mất; trong địa
ngục, những cảm giác thô thiển và tội lỗi đă bị đốt cháy, nhưng các mối quan hệ
vẫn c̣n. Khi sự thô thiển đă bị loại bỏ và hành giả được vào thiên
đường, các
mối quan hệ vẫn c̣n với hành giả là thực tế đối với
y, và thực hơn chúng
trên trái đất.
Sự thông minh không có thiên đường như hành giả, nhưng sẽ không có thiên
đường cho hành giả nếu Ánh sáng của sự thông minh không lấp đầy thiên đường.
Thiên đường là một phần của bầu không khí tâm linh của hành giả, ở bất kỳ
mức độ nào đối với đại đa số hành giả. Phần này chưa từng được thử nghiệm
trong cuộc sống trên trái đất. Trong cuộc sống, Ánh sáng của Trí thông minh
không ở trong bầu không khí tâm linh, nhưng khi hành giả ở trên thiên
đường
th́ Ánh sáng của Trí tuệ ở đó. Hành giả trên thiên
đường trở lại trạng thái
hạnh phúc ban đầu mà y hằng ao ước trong suốt cuộc đời ở trần gian.
Thiên đường không phải là thiên đường cộng đồng, hay thiên đường thần học.
Nó sẽ không thể là một thiên đường cộng đồng, bởi v́ không có hai thiên
đường có thể giống nhau. Lư tưởng của cuộc sống trên trái đất
th́ khác nhau
đối với từng người, và mặc dù mỗi người bao gồm nhiều người khác trong lư
tưởng của ḿnh, lư tưởng của anh ta về họ khác với lư tưởng của họ về bản
thân họ. Nếu họ thực hiện lư tưởng của
họ, điều đó sẽ cản trở việc thực
hiện của anh ta, và sau đó sẽ không có thiên đường cho anh ta; nhưng sẽ có
những sự bất như ư của phàm trần. Để mỗi người ở trên thiên
đường, điều cần
thiết là y phải ở trong thiên đường của chính ḿnh chứ không phải của ai
khác, bởi v́ sau đó cả hai sẽ không có thiên đường. Nhưng mỗi người có thể
có mặt
trên thiên đường của người kia theo lư tưởng của người kia.
Thiên đường không được tạo nên bởi những cảnh và sự kiện tiếp
theo nhau, của sự
lớn lên và già đi, của những thay đổi, của sự khởi đầu và kết thúc. Thiên
đường là tổng hợp của tất cả những điều này. Sẽ không phải là thiên đường
nếu liên tiếp có những thay đổi về con người hoặc sự kiện. Những thay đổi có
ở đó, nhưng chúng chỉ ở đó trong tổng thể, là một tổng thể. V́ vậy, một
người mẹ sẽ không xem hoặc nghĩ về con trai ḿnh như một
em bé, đứa trẻ,
chú rể, người chủ gia đ́nh và người đàn ông
đi làm, nhưng bà
ấy sẽ xem anh ta như một tổng hợp của tất cả những điều này. Sự vắng mặt của
sự thay đổi làm cho thiên đường trở nên trọn vẹn và vĩnh cửu.
Không có thời gian trên thiên đường. Thiên đườnglà một cơi vĩnh hằng. Không
có thời gian và vĩnh cửu trong bản thân hành giả, mà chỉ trong chừng mực mà
y nh́n thấy thời gian và vĩnh cửu trong tự nhiên.
Hành giả ở trong bầu không khí tâm linh của nó mọi lúc, trong cuộc sống và
sau khi chết, nhưng y có ư thức ở một phần trong cuộc sống và phần khác sau
khi chết. Trong cuộc sống, y có một địa ngục và thiên đường hỗn hợp; sau
khi chết có sự phân loại và tách biệt hành giả ra khỏi lớp áo của những cảm
giác và ham muốn thấp kém hơn, và đi qua trạng thái thanh khiết để đến thiên
đường của chính ḿnh, tất cả đều nằm trong bầu không khí tâm linh của chính
y. Trong một số trường hợp hiếm hoi, y cũng có thể đi vào bầu không khí
tinh thần của ḿnh và tận hưởng một thiên đường tinh thần khi suy ngẫm về
các vấn đề tâm trí.
Ba bầu khí quyển của Bản thân Triune (H́nh V-B) nằm trong phạm vi của Trí
thông minh của y, và Trí thông minh nhờ có Ánh sáng của y mang lại tất cả những trải nghiệm
này. Bất kể lư tưởng của hành giả về thời gian hay vĩnh cửu ở trên đất, sẽ
được thực hiện trên thiên đường. Nếu ai đó tin rằng thiên đường là vĩnh cửu
và không có hồi kết, th́ thiên đường sẽ là như vậy đối với hành giả. Đối với
những người không quan tâm nhiều đến ư nghĩ về thiên
đường, như vậy, lư tưởng
của họ làm nên thiên đường của họ.
Có một sự kết thúc đối với thiên đường cho mỗi hành giả khi
y đă sống ở
trên thiên đường tất cả những lư tưởng mà
y có trên trái đất. Sau đó, có
một trạng thái nghỉ ngơi ngọt ngào mà không có hoạt động và không có bất kỳ
h́nh thức kết thúc nào. hành giả tách khỏi dạng thở như khi ngủ sâu trên
trái đất và trong giai đoạn thanh lọc thứ hai, và ở lại trong bầu không khí
tâm linh của y cho đến khi y quay trở lại trái đất. Dần dần
y chuyển từ
thế giới h́nh thể sang cơi ánh sáng của vật chất — Ánh sáng Trí tuệ của
y
bị che mờ bởi thế giới vật chất và phần người đó ở trong trạng thái
đă
quên.
Khi h́nh thức hơi thở với bốn giác quan tách ra khỏi hành giả, hơi thở được tách rời khỏi h́nh
thể và các giác quan bị buông lỏng. Bốn tinh linh đóng vai tṛ là giác quan sau đó quay trở lại
với tứ đại tương
ứng của chúng và hoạt động với các tinh hoa
chất. Phần của hành giả
vẫn ở trong trạng thái nghỉ ngơi cho đến khi
các phần khác của hành giả sống
cuộc sống của y trên trái đất, mỗi thứ đến lượt ḿnh. Sau đó, khi thời
điểm xuất hiện trong cơ thể con người phù hợp với cuộc sống của những người
mà y phải gặp, dạng hơi thở sẽ được kích hoạt bởi aia khiến dạng hơi đi vào
bầu khí quyển của cha mẹ tương lai; dạng xâm nhập vào
mẹ và sau đó liên kết hạt với đất. Sau đó, các
tinh linh được triệu
hồi theo thứ tự của chúng và xây dựng và lấp đầy trung gian, sau đó là không
khí, chất lỏng và các bộ phận rắn của cơ thể vật chất bốn
chất liệu, trong sự phát
triển của bào thai, theo mô h́nh của thể vía/phách, được trang bị
theo h́nh
thức của dạng hơi thở. Lệnh triệu tập được trả lời bởi các thực thể khác nhau
trong tự nhiên, cho dù chúng ở trong bốn nguyên tố, hoặc trong cơ thể thực
vật hay động vật. Cảm xúc và mong muốn của
thú vật bắt đầu đến từ
tự nhiên khi bắt đầu phát triển nhau thai. Đó là những cảm xúc và ước muốn
giống như lúc mà hành giả phải đấu tranh và bị nới lỏng bởi sự đau khổ của
y
trong địa ngục và từ đó hành giả chia tay khi
y tách khỏi dạng hơi thở của
y. Những cảm giác và mong muốn này, trong đó dạng hơi thở mới mang một kỷ
niệm tượng trưng, được tích hợp vào thể vía. Với những cảm xúc và mong muốn
này, hành giả lại phải đối phó vào những lúc mà chúng biểu hiện trong cuộc
sống sau này.
Thai nhi dần phát triển và chuẩn bị chào đời. Nó chờ đợi một nhịp thở phù
hợp — điều này có thể trong nhiều giờ hoặc nhiều ngày hoặc nhiều tuần — và
sau đó được sinh ra trên thế giới. Cho đến thời điểm được sinh ra, bào thai
không có bầu khí quyển đặc biệt nào. Chỉ
có h́nh thức hơi thở mới trong bào
thai. Thai nhi được phát triển trong bầu không khí vật chất của người mẹ.
Hơi thở của dạng hơi thở đi vào với sự hấp thụ hơi thở vào h́nh thức của nó
là dạng hơi thở, và dạng hơi thở sau đó là linh hồn sống của cơ thể trẻ sơ
sinh. Với việc nạp vào cơ thể, sự thay đổi sinh lư của nhịp thở sẽ diễn ra.
Sau đó, trẻ sơ sinh bắt đầu sống trong bầu không khí vật chất của chính nó.
Sau đó, phần doer xâm nhập và sống trong cơ thể, và ba bầu khí quyển của Bản
thân Triune xuyên qua và bao quanh bầu không khí vật chất của đứa trẻ.
Thể dục vọng hoặc chiếc áo choàng của tệ nạn đă cuốn đi khỏi hành giả khi
y vào thiên đường, có thể nó đă trải qua nhiều điều kiện, nhưng nó chờ đợi hành
giả và nhập vào hoặc được hít thở vào cơ thể vật chất ở giai đoạn sau của cuộc
sống.
Đây là quá tŕnh của hành giả từ lúc chết cho đến khi bắt đầu tái sinh của
phần người kế tục trên trái đất. Các cuộc
điểm đạo cổ đại liên quan đến quá
tŕnh này của hành giả ở các trạng thái sau khi chết. Một số cuộc
điểm đạo
chỉ rơi vào t́nh trạng luân hồi, một số vào thời kỳ thiên
đường và một số
khác bao gồm sự chuyển kiếp và phục sinh.
Đă có, và đă có nhiều thời đại, nhiều người nhầm lẫn về các thuật ngữ như
trở lại trần thế, chuyển kiếp và luân hồi. Chúng đă được sử dụng như một từ đồng
nghĩa, nhưng trong khi chúng có liên quan với nhau, chúng đánh dấu mười hai
giai đoạn khác nhau trong lịch sử của hành giả và của các thực thể tạo ra cơ
thể, từ khi cơ thể chết cho đến khi người đó trở lại trái đất.
Metempsychosis bao gồm một số trạng thái nhất định sau khi chết và không có
ǵ khác, cụ thể là các trạng thái của hành giả sau khi chết trong khi trải
qua những thay đổi, đấu tranh và thanh lọc trước khi thời kỳ thiên
đường của
nó bắt đầu. Transmigration được hiểu theo ba khía cạnh: sự lang thang của cảm xúc
và ước muốn và của các đơn vị vật chất qua các thế giới khác nhau và các
vương quốc của thiên nhiên, sau khi chết; sự kết hợp của một số
đơn vị trong số
họ và sự phát triển của chúng thành cơ thể người sau khi dạng hơi thở bắt
đầu phát sáng; và đoạn tứ thể vật chất từ lúc thụ thai, thông qua
kim thạch, thảo mộc, động vật rồi thành h́nh người
của thai nhi. Tái tồn tại, trước đây được
gọi là luân hồi, là sự trở lại của bộ phận sinh vật vào cơ thể con người
được tạo thành từ các tinh linh cấu tạo nên cơ thể trong tiền kiếp trên trái
đất. Đó là phần hành giả quay lại. Phục sinh — được sử dụng không chính xác
đối với hành giả — là sự tái sinh và tiếp nhận lại dạng hơi thở với bốn giác
quan và một cơ thể vật lư gồm 4 chất liệu, sau đó hành giả lại tồn tại. Sự phục
sinh áp dụng: thứ nhất, đối với cơ thể xác thịt trong chừng mực mà dạng hơi
thở kêu gọi và thu hút các đơn vị tổng hợp tạo nên cơ thể trong kiếp sống
trước đây; và thứ hai, phục hồi (raising) dạng hơi thở khi
nó sẽ được tái tạo và phục
hồi về dạng ban đầu và hoàn hảo của
y trong một cơ thể vật lư hoàn hảo.
Thời gian giữa những lần tái tồn tại thay đổi tùy theo nhu cầu của hành giả,
với những phần y dùng trong cuộc sống tiếp
theo sau, với sự sẵn sàng
của thế giới để cho y dùng những phần đó và với sự xuất hiện của những hành
giả khác mà y sẽ gặp trên Trái đất. Một bộ phận hành giả có thể
phải trải qua
tất cả các trạng thái sau khi chết và tái sinh trên trái đất trong ṿng vài
trăm năm, hoặc cho đến khi một ngh́n hoặc nhiều ngh́n năm trên đất
trôi qua. Không có khoảng thời gian cố định, cũng như bất kỳ khoảng thời
gian trung b́nh nào mà tại đó một phần của hành giả sẽ quay trở lại trái
đất. Trong ṿng một năm của thời gian trái đất, hành giả có thể trải qua
những ǵ theo cảm giác và phép đo thời gian của nó sẽ là vô số năm hoặc vĩnh
cửu. Thật vậy, thời kỳ ở trên trời luôn luôn là vĩnh cửu đối với hành giả,
bởi v́ không có bắt đầu và không có kết thúc; bắt đầu và kết thúc được
gom lại trong sự hoàn chỉnh.
Ở đây đă đưa ra một phác thảo về hành tŕnh của một
thành phần của hành giả trung
b́nh đi qua các trạng thái sau khi chết. Phác thảo này được đơn giản hóa. Các
sự phức tạo, biến thể và các trường hợp đặc biệt đă được bỏ qua để không làm
ảnh hưởng đến tính đơn giản. Nó có thể được so sánh với một mô tả ngắn gọn
về cuộc sống của con người trên trái đất; điều ǵ đúng với một người
th́ đại khái sẽ
đúng với tất cả mọi người. |