Thinking and Destiny 51

    

SEcTION 22

The twelve stages of the doer, from one earth life to the next. After death the doer leads a composite life. The judgment. Hell is made by desires. The devil. 

There are twelve states, stages, or conditions constituting one round which each doer portion passes through from one life to its next life on earth, (Fig. V-D). 

When the doer eventually becomes conscious that its body has died, it awakens as after sleep. If the fourfold physical body has not yet been dissipated by cremation or by the decay of the flesh body, the doer may be held by its desires on the form plane of the physical world. If the body has been dissipated, the doer when it awakens is in its psychic atmosphere on the physical or the form plane of the physical or the form world. The doer does not know any more of these planes than it knew of them in life. 

In either case the doer is with its breath-form and its four senses. It can see, hear, taste, smell and feel, and it is conscious in its breath-form. It lives over its past life, not from childhood to the time of death, but its entire life is made a composite and it lives that composite. It is in its own world, in its psychic atmosphere. Its acts, its events and its environments are those they were on earth and as real as it perceived and felt them to be in life. It is dressed in a favorite dress as in dreams, or with the composite dress. It meets the people it met on earth and speaks and acts with them and they with it, similarly as in a dream on earth. These are not the earth people or doers, but a reproduction of them as impressed on the breath-form, by thoughts of them during life. The doer does not in this state go through extreme sorrow or extreme joy. Some doers go through this state for an hour, and others for many years of earth time before going to judgment. Some receive their judgment as soon as they awaken. Nothing more is there known about the after death states than was known during life. 

 

Sooner or later in this way the doer becomes aware that it is to be judged for its thoughts and deeds on earth. It goes through what impresses it to be a passage, and emerges in what seems to be a hall of Light, which is present in every part of the doer. The doer would retreat into the passage to escape the Light, but the passage has disappeared. It seeks a way to escape from the Light; it seeks something to shield it from the Light; but the Light is everywhere; there is nowhere for the doer to go and nothing that can intercept the Light. It tries to call upon God, as it thought of God during life, to save it, but it cannot pronounce his name. It calls upon its friends, its protectors, its dependents, its money, its power, its good works, but none can enter the Light. It would accept the help of the very devil, if it believed in a devil, to get out of that Light; if its bad works would convict it and damn it into hell it would summon them, but it is conscious that not even these would take it out of the Light. It feels that this Light, the Conscious Light of Intelligence, is conscious of everything, and that it is now alone in this. Gradually the Light makes the doer aware that it does not even own the form it is in. Then the doer and the breath-form separate. 

The doer feels naked, stripped of its very breath-form, but is conscious. The breath-form with its four senses stands before it. There is silence. The doer cannot see or hear. The Light which is through the breath-form brings out all the thoughts that were invisibly impressed upon it during the life which has passed. The deeds in life, the objects with which the doer and the body were concerned, the persons and the places and the settings, are brought out by the Light and shut off from the doer. They appear with the thoughts which the doer issued about them during life. These thoughts in their stages toward exteriorization are shown through the breath-form. The doer feels as though it saw and heard all that appears upon the breath-form that was its own. The entire life passes and is felt by the doer. 

The Conscious Light is Truth. It reveals and makes the doer conscious of what the Light is conscious of. As each thought, act and event is brought out, the doer is aware of the Judgment of the Light and that the judgment is true, without favor or ill-will, and is the judgment of the doer itself. This, too, is impressed upon the breath-form. It is as though judgment were pronounced and recorded—and the doer feels naked, in the Light, and without its breath-form. 

The Light withdraws. The doer reenters its breath-form and is in darkness and unconscious of the judgment through which it has passed, though it feels that it has been judged. All that the doer had or did in its past life and that was made invisible and inaudible by the Light in the Hall of Judgment, rushes in and makes the world in which the doer then is. The world changes at once and instead of being the physical world as it appeared to the doer on earth, becomes the world in which it really was, but which the doer did not then know. A period of suffering begins as the doer now enters the first stage of hell. 

There are in hell no torturers, no fire, no brimstone, no foul smelling waters, nor any of the infernal agonies which theologians of various religions have fabricated for a multitude whom they have damned to suffer them. Nor is there a cloven-hoofed, fork-tailed devil. Yet there is suffering in hell for sinful thoughts and acts while on earth; there is also a devil, its own devil. 

The breath-form, on which all thoughts, their exteriorizations, and their effects had left their marks, which were illuminated and adjudged by the Light at the time of judgment, now shows the pictures one by one. As they come the doer lives through the desires it then had. The persons and objects connected with the desires are there, but there is no physical body and no means of satisfying the desires. Desires can never be satisfied; they can be weakened for the time by the exhaustion of the physical means of gratification. The more desires are fed, the stronger they get and the more the means of gratification are weakened. That was so in the physical world, but now on the form plane of the physical or the form world, the doer has the desires again and no means of gratifying them. They rage. 

The ordinary person with his desires for food, for sexual intercourse, for drink and for comfort, in their various forms, suffers by having these desires without any means of gratifying them. There is a hunger, a burning desire for satisfaction which eats into the doer without destroying it. Normal and moderate appetites do not produce this suffering in hell, but only the inordinate, intemperate, vicious desires which the doer felt to be wrong. Selfishness and covetousness in the past life, the desire to possess the things of others and to hold them for oneself, return to the doer in hell, but all physical things have been swept away together with the means of getting them. The doer longs and this longing pains like the pangs of hunger. Arrogance in life will come back to the doer after death and then the doer has the arrogant desires, but where there is no wealth, power or station, there is an emptiness which consumes the doer itself. These feelings of hunger, of burning, of being consumed, are similar to the physical states. The difference is that the fleshly body is not there, but the doer has its breath-form with its four senses, and it feels and yet it is not destroyed by the feeling.

The devil that accompanies the doer through hell is its ruling and chief desire, which was its evil genius in life and is its devil after death. The lesser desires are the little devils under the chief. None of the devils has form here; they cry, they pull on the doer; they goad, strain and burn, each according to its own appetite, longing or lust.

Of the sins against one’s own body and against itself the doer lives over only the desires in this psychic state. The sins against the bodies and doers of others produce a different effect. The doer lives over not only the desires which were involved in those sinful thoughts and acts, it is accused by the people whom it wronged. Those who inflicted injuries or death by violence, by criminal negligence or by adulterated food; landlords or employers who caused the degradation of their tenants’ or workers’ bodies; the rulers, statesmen and party politicians who connived at such wrongs; cruel prison keepers, hard or indifferent judges, and those who sinned against the doers of others by encouragement to acts of indulgence: these hear again the accusations and the things they knew of in life; they see their victims, sacrificed to their greed, selfishness, corruption and indifference; they see them and they feel what the victims felt—pain, disease, shame, degradation and despair. This phase of hell is worse than the sufferings of those who wronged only themselves.

All the doers in hell suffer, but they do not learn anything there, they do not repent, they have no remorse. The opportunity for learning can come only on earth in the next life. The suffering is not for the sake of punishment but to purify the breath-form. Punishment also is reserved for the next life on earth. 

After the doer has suffered from its desires it remains on the form plane of the physical world or of the form world. The doer so far has experienced only its feelings and desires—its psychic destiny. It now begins to exercise one of its phases of thinking, which is mental destiny. The doer feels itself; it is conscious of itself as the human. Thoughts it had in the past life come to it, of the stifling of conscience, of mental laziness, of clinging to ancient creeds when outgrown, of bigotry, of lying, of perjury, of denial of a life after death, of time-serving, of treason and of ingratitude, all thoughts by which it sinned against itself and thoughts by which it sinned against the doers of others, by which it kept other doers in darkness and delusion. The doer feels the presence of its conscience. Its thoughts which conscience in life told it were wrong, cry out against it. It feels anguish, remorse, a mental agony. In that state of hell the doer feels that it must make reparation for these sins. It only suffers; it does not learn anything. Life in a physical body on earth is the time for learning. 

In both of these states, those of living over again the feelings and the desires and the thoughts the doer has had, it has its breath-form and its four senses. The anguish, remorse and suffering from its feelings and desires and from its thoughts, loosen the doer from its breath-form. During the loosening process the elemental beings which built up the scenes made by the feelings and desires and thoughts are perceived by the doer. These elementals are the various colors, forms, movements and actions in the scenes. Now as the doer is loosening from its breath-form and everything is breaking up, separating and vanishing, the doer perceives that the things which seemed to be real in life and in hell were made up of these elementals. The doer fears; things seem unreal; it passes through another after death stage.

 

The doer may try to hold on to its breath-form or to any of the objects in the dissolving scenes, but it cannot grasp or hold. The forms change into other forms even while it tries to hold them. Then the breath-form itself seems to dissolve into the other forms and disappears. At the time of parting and disappearance those feelings and desires which were associated with the four senses and are attached to outward things, assume a few or numerous animal forms, of beasts, birds, fishes or reptiles, of ever changing types. The doer feels at the same time that it is, and that it is not, these feelings and these desires. The doer struggles with itself. This continues until the doer distinguishes and refuses to identify itself as these animal forms. Then the forms of the feelings and desires disappear and the doer is free from them. 

The desire forms coalesce. There is usually one dominating desire form, into which the multitude of lesser desires merge. There are other desire forms which remain separate. Now that the conscious doer has withdrawn, these desires no longer change the forms they have become. These forms, few or many, are now ready to leave the radiant state whenever there is a time and place for the physical animals of which they are types, to be conceived. At the birth of the animals they go into the bodies and are the animals. 

The doer, now without the breath-form and the senses, is in its psychic atmosphere, on the form plane of the form or of the physical world. It is no longer conscious as the past human. It is conscious as the doer portion that was in the body. It goes through the feelings and desires and acts which engaged its thoughts during life. Only the feelings and desires come, without the persons, objects and events that caused them. The doer cannot see, hear, taste, smell or touch, but it feels the feelings unmixed and apart from the things which produced them. The feelings are affection, passion, anger, need, envy, hate or greed. The feelings and desires only are there, turbulent and strong. They move and fluctuate, they rise and fall, they turn and whirl and simmer. The doer is in this state with itself and only feels and desires. 

 

Gradually another kind of feeling comes. This is the feeling of right and wrong. The doer is conscious of the righteousness or wrongfulness of these feelings and desires, and this starts the turmoil again. Now feelings of remorse, repentance and sorrow are added; feelings of duties not done or violated are felt. 

Gradually a different feeling comes—the feeling of Iness. First there was only the raging desire without objects or form, then came the feeling of remorse, now the third is the feeling that identifies the raging passions and weighty sorrows with the doer itself. The doer feels then that the passions and the sorrow are itself, and it suffers. 

The fires of the raging desires and the sorrow for the duties violated, purify the doer and separate the feelings and desires, the sinful from the righteous. The sinful roll away when the righteous part refuses to identify itself as these desires; and they form the basis for the desire body of the doer, to haunt the earth or to lie in wait to be re-embodied with the doer. These feelings and desires are not attached to outward things, but seek an interior gratification and want to absorb, to hold or to control. They are the selfish attitude of the doer, which is gratified by the “outward” desires that went into animal forms. Throughout all the stages in hell, that which is now the desire body or cloak of vices, was the cause of its chief suffering. This was the devil, the ruling desire of the doer. Those feelings that conform to the standard of duty, being now purified and free from dross and slag, rise to the light plane of the form or the physical world. They are the doer that has passed through hell and is purified.


 

MỤC 22

Mười hai giai đoạn của hành giả, từ kiếp này sang kiếp khác. Sau khi chết, hành giả sẽ có một cuộc sống tổng hợp. Sự xét xử. Địa ngục được tạo ra bởi những ham muốn. Ác quỷ. 

Có mười hai trạng thái, giai đoạn hoặc điều kiện tạo thành một ṿng mà mỗi phần của con người trải qua từ kiếp này sang kiếp sau trên trái đất, (H́nh V-D). 

Khi hành giả cuối cùng ư thức được rằng cơ thể của nó đă chết, nó sẽ tỉnh lại như sau khi ngủ. Nếu thể xác vật chất gấp bốn lần vẫn chưa bị tiêu tan bởi hỏa táng hoặc bởi sự phân hủy của thể xác xác thịt, th́ người đó có thể bị dục vọng của ḿnh giam giữ trên cơi h́nh thể của thế giới vật chất. Nếu cơ thể đă bị tiêu tan, hành giả khi thức dậy sẽ ở trong bầu không khí tâm linh của nó trên cơi vật chất hoặc h́nh thức của thế giới vật chất hoặc h́nh thức. Hành giả không biết bất kỳ chiếc cơi nào hơn những chiếc cơi mà họ biết về chúng trong đời. 

Trong cả hai trường hợp, hành giả ở dạng hơi thở và bốn giác quan của nó. Nó có thể nh́n, nghe, nếm, ngửi và cảm nhận, và nó có ư thức ở dạng hơi thở. Nó sống trong quá khứ của nó, không phải từ thời thơ ấu cho đến khi chết, nhưng toàn bộ cuộc đời của nó được tạo thành một tổ hợp và nó sống theo tổ hợp đó. Nó ở trong thế giới riêng của nó, trong bầu không khí tâm linh của nó. Các hành vi của nó, các sự kiện của nó và môi trường của nó là những hành vi chúng ở trên trái đất và giống như thật như nó nhận thức và cảm thấy chúng đang tồn tại trong cuộc sống. Nó được mặc một chiếc áo yêu thích như trong những giấc mơ, hoặc với chiếc áo tổng hợp. Nó gặp những người nó đă gặp trên trái đất và nói và hành động với họ và họ với nó, tương tự như trong một giấc mơ trên trái đất. Đây không phải là người hay người trên trái đất, mà là sự tái tạo của họ như được ấn tượng trên h́nh dạng hơi thở, qua những suy nghĩ về họ trong suốt cuộc đời. Hành giả không ở trong trạng thái này trải qua nỗi buồn tột độ hay niềm vui sướng tột độ. Một số người trải qua trạng thái này trong một giờ, và những người khác trong nhiều năm trái đất trước khi đi đến sự phán xét. Một số nhận được sự phán xét của họ ngay sau khi họ thức tỉnh. Không có ǵ nhiều hơn được biết về các trạng thái sau khi chết hơn là những ǵ được biết trong cuộc sống. 

Theo cách này, sớm muộn ǵ hành giả cũng nhận thức được rằng ḿnh phải bị phán xét v́ những suy nghĩ và việc làm của ḿnh trên trái đất. Nó đi qua những ǵ gây ấn tượng với nó là một lối đi, và nổi lên trong những ǵ dường như là một sảnh Ánh sáng, hiện diện trong mọi bộ phận của hành giả. Hành giả sẽ rút lui vào lối đi để thoát khỏi Ánh sáng, nhưng lối đi đă biến mất. Nó t́m cách thoát khỏi Ánh sáng; nó t́m kiếm thứ ǵ đó để che chắn nó khỏi Ánh sáng; nhưng Ánh sáng ở khắp mọi nơi; không có nơi nào để hành giả phải đi và không có ǵ có thể ngăn cản được Ánh sáng. Nó cố gắng kêu cầu Chúa, như nó đă nghĩ về Chúa trong cuộc sống, để cứu nó, nhưng nó không thể phát âm tên của Người. Nó kêu gọi bạn bè, những người bảo vệ nó, những người phụ thuộc của nó, tiền bạc, quyền lực của nó, những việc tốt của nó, nhưng không ai có thể bước vào Ánh sáng. Nó sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của chính ma quỷ, nếu nó tin vào ma quỷ, để thoát ra khỏi Ánh sáng đó; nếu những việc làm xấu của nó có thể kết tội nó và đày đọa nó vào địa ngục, nó sẽ triệu hồi chúng, nhưng nó ư thức rằng ngay cả những điều này cũng không đưa nó ra khỏi Ánh sáng. Nó cảm thấy rằng Ánh sáng này, Ánh sáng Ư thức của Trí tuệ, có ư thức về mọi thứ, và bây giờ nó chỉ có một ḿnh trong điều này. Dần dần Ánh sáng làm cho hành giả nhận thức được rằng nó thậm chí không sở hữu h́nh thức vốn có. Sau đó, hành giả và h́nh thức hơi thở tách rời nhau. 

Hành giả cảm thấy trần trụi, bị tước bỏ h́nh dáng rất giống hơi thở của nó, nhưng có ư thức. Dạng hơi thở với bốn giác quan của nó đứng trước nó. Có sự im lặng. Hành giả không thể nh́n hoặc nghe. Ánh sáng thông qua h́nh thức hơi thở mang lại tất cả những suy nghĩ đă vô h́nh ấn tượng về nó trong suốt cuộc đời đă qua. Những việc làm trong cuộc sống, những đồ vật mà hành giả và cơ thể quan tâm, con người và địa điểm và bối cảnh, được Ánh sáng đưa ra và tắt khỏi hành giả. Họ xuất hiện với những suy nghĩ mà hành giả đă ban hành về họ trong suốt cuộc đời. Những suy nghĩ này trong các giai đoạn hướng tới sự mở rộng được thể hiện qua h́nh thức hơi thở. Hành giả cảm thấy như thể nó đă nh́n thấy và nghe thấy tất cả những ǵ xuất hiện ở dạng hơi thở là của chính nó. Toàn bộ cuộc sống trôi qua và được cảm nhận bởi hành giả. 

Ánh sáng ư thức là Chân lư. Nó tiết lộ và làm cho hành giả có ư thức về những ǵ Ánh sáng có ư thức. Khi mỗi suy nghĩ, hành động và sự kiện được đưa ra, hành giả sẽ nhận thức được Phán quyết của Ánh sáng và phán xét là đúng, không có lợi hay ác ư, và là phán xét của chính hành giả. Điều này cũng gây ấn tượng với h́nh thức hơi thở. Nó như thể sự phán xét đă được tuyên bố và ghi lại — và hành giả cảm thấy trần trụi, trong Ánh sáng, và không có hơi thở của nó. 

Ánh sáng rút lui. Hành giả trở lại dạng hơi thở của nó và ch́m trong bóng tối và vô thức về sự phán xét mà nó đă qua, mặc dù nó cảm thấy rằng nó đă được phán xét. Tất cả những ǵ hành giả đă hoặc đă làm trong cuộc sống quá khứ của nó và điều đó đă bị Ánh sáng trong Sảnh Phán xét làm cho vô h́nh và không thể nghe thấy, lao vào và tạo ra thế giới mà hành giả sau đó là. Thế giới thay đổi ngay lập tức và thay v́ là thế giới vật chất như nó xuất hiện với người trên trái đất, trở thành thế giới mà nó thực sự tồn tại, nhưng sau đó hành giả không biết. Một giai đoạn đau khổ bắt đầu khi hành giả bây giờ bước vào giai đoạn đầu tiên của địa ngục. 

Địa ngục không có kẻ tra tấn, không có lửa, không có diêm sinh, không có nước có mùi hôi thối, cũng không có bất kỳ sự thống khổ địa ngục nào mà các nhà thần học thuộc các tôn giáo khác nhau đă ngụy tạo cho vô số người mà họ đă nguyền rủa phải làm khổ họ. Cũng không có một con quỷ có móng vuốt, có đuôi nĩa. Tuy nhiên, có đau khổ trong địa ngục v́ những suy nghĩ và hành vi tội lỗi khi ở trên đất; cũng có ma quỷ, ma quỷ của chính nó.

 Dạng hơi thở, trên đó mọi suy nghĩ, sự mở rộng và tác dụng của chúng đă để lại dấu vết, được Ánh sáng soi chiếu và xét xử vào thời điểm phán xét, giờ đây hiển thị từng bức tranh một. Khi họ đến, hành giả sẽ sống qua những mong muốn mà họ có. Những người và vật thể được kết nối với những ham muốn ở đó, nhưng không có cơ thể vật chất và không có phương tiện để thỏa măn những ham muốn. Mong muốn không bao giờ có thể được thỏa măn; họ có thể bị suy yếu trong một thời gian bởi sự cạn kiệt của các phương tiện vật chất để thỏa măn. Càng nuôi dưỡng nhiều ham muốn, chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn và các phương tiện để thỏa măn càng bị suy yếu. Điều đó đă xảy ra trong thế giới vật chất, nhưng bây giờ trên cơi h́nh thức của thế giới vật chất hoặc h́nh thức, hành giả lại có những ham muốn và không có cách nào để thỏa măn chúng. Chúng nổi cơn thịnh nộ.

 Người b́nh thường với những ham muốn về thức ăn, về quan hệ t́nh dục, về thức uống và về sự thoải mái, dưới nhiều h́nh thức khác nhau của họ, phải chịu đựng những ham muốn này mà không có bất kỳ phương tiện nào để thỏa măn chúng. Có một sự đói khát, một khao khát cháy bỏng được thỏa măn ăn vào hành giả mà không tiêu diệt nó. Những ham muốn b́nh thường và vừa phải không tạo ra sự đau khổ này trong địa ngục, mà chỉ là những ham muốn ác độc, dữ dội, độc ác mà hành giả cảm thấy là sai trái. Sự ích kỷ và tham lam trong kiếp trước, mong muốn chiếm hữu những thứ của người khác và giữ chúng cho riêng ḿnh, quay trở lại với hành giả trong địa ngục, nhưng tất cả những thứ vật chất đă bị cuốn đi cùng với phương tiện có được chúng. Hành giả khao khát và khao khát này đau đớn như cơn đói khát. Sự kiêu ngạo trong cuộc sống sẽ quay trở lại với hành giả sau khi chết và khi đó hành giả có những ham muốn kiêu ngạo, nhưng nơi không có của cải, quyền lực hay đài các, ở đó sự trống rỗng tiêu hao chính bản thân hành giả. Những cảm giác đói, bỏng, bị tiêu thụ này tương tự như các trạng thái vật lư. Sự khác biệt là thân thể xác thịt không có ở đó, nhưng hành giả có dạng hơi thở với bốn giác quan của nó, và nó cảm nhận được nhưng nó không bị cảm giác tiêu diệt.

 Ma quỷ đồng hành với hành giả qua địa ngục là sự cai trị và ham muốn chính của nó, là thiên tài xấu xa của nó trong cuộc sống và là ác quỷ của nó sau khi chết. Những kẻ ít ham muốn hơn là những con quỷ nhỏ dưới quyền của tù trưởng. Không có quỷ nào có h́nh dạng ở đây; họ khóc, họ kéo hành giả; chúng goad, căng thẳng và đốt cháy, mỗi loại theo sự thèm ăn, khao khát hay ham muốn của riêng nó. 

Trong số những tội lỗi chống lại chính cơ thể của một người và chống lại chính nó, người đó chỉ sống dựa trên những ham muốn trong trạng thái tâm linh này. Tội lỗi đối với thân thể và thân thể của người khác tạo ra một hậu quả khác. Hành giả không chỉ sống dựa trên những ham muốn mà đă liên quan đến những suy nghĩ và hành vi tội lỗi đó, nó c̣n bị cáo buộc bởi những người mà nó đă làm sai. Những người gây ra thương tích hoặc tử vong do bạo lực, do sơ suất của tội phạm hoặc do thực phẩm bị pha tạp chất; chủ nhà hoặc người sử dụng lao động đă gây ra sự xuống cấp của cơ thể người thuê hoặc người lao động của họ; các nhà cầm quyền, các chính khách và các chính trị gia của đảng đă dung túng cho những điều sai trái đó; những người cai ngục độc ác, những thẩm phán cứng rắn hoặc thờ ơ, và những người đă phạm tội chống lại tội ác của người khác bằng cách khuyến khích những hành vi buông thả: những người này nghe lại những lời buộc tội và những điều họ biết trong cuộc sống; họ nh́n thấy những nạn nhân của họ, bị hy sinh v́ ḷng tham, sự ích kỷ, tham nhũng và thờ ơ của họ; họ nh́n thấy họ và họ cảm thấy những ǵ nạn nhân cảm thấy - đau đớn, bệnh tật, xấu hổ, suy thoái và tuyệt vọng. Giai đoạn địa ngục này c̣n tồi tệ hơn những đau khổ của những người chỉ làm sai chính ḿnh. 

Tất cả những hành giả trong địa ngục đều đau khổ, nhưng họ không học được ǵ ở đó, họ không ăn năn, họ không hối hận. Cơ hội học tập chỉ có thể đến trên trái đất trong kiếp sau. Đau khổ không phải để trừng phạt mà là để thanh lọc h́nh thức hơi thở. H́nh phạt cũng được dành cho kiếp sau trên trái đất. 

Sau khi hành giả đă chịu đựng những ham muốn của ḿnh, nó vẫn ở trên cơi h́nh thức của thế giới vật chất hoặc của thế giới h́nh thức. Hành giả cho đến nay chỉ trải qua cảm xúc và mong muốn của ḿnh - số phận tâm linh của nó. Bây giờ nó bắt đầu thực hiện một trong những giai đoạn suy nghĩ của nó, đó là định mệnh tinh thần. Hành giả tự cảm thấy ḿnh; nó có ư thức về bản thân nó với tư cách là con người. Những suy nghĩ trong kiếp trước đă đến với nó, về sự ngột ngạt của lương tâm, về sự lười biếng về tinh thần, về sự bám víu vào những tín điều cổ xưa khi trưởng thành, về sự cố chấp, về sự dối trá, về sự khai man, về sự từ chối cuộc sống sau khi chết, về thời gian phục vụ. , phản quốc và vô lương, tất cả những suy nghĩ mà nó phạm tội với chính nó và những suy nghĩ mà nó đă phạm tội với những hành giả những người khác, mà nó khiến những người khác ch́m trong bóng tối và ảo tưởng. Hành giả cảm thấy sự hiện diện của lương tâm ḿnh. Những suy nghĩ của nó mà lương tâm trong cuộc sống nói với nó là sai, hăy kêu lên chống lại nó. Nó cảm thấy đau khổ, hối hận, một sự thống khổ về tinh thần. Trong t́nh trạng địa ngục đó, hành giả cảm thấy rằng họ phải đền bù cho những tội lỗi này. Nó chỉ đau khổ; nó không học được ǵ. Cuộc sống trong một cơ thể vật chất trên trái đất là thời gian để học hỏi.

Trong cả hai trạng thái này, những người sống lại những cảm xúc và ước muốn và suy nghĩ mà người đó đă có, nó có dạng hơi thở và bốn giác quan của nó. Nỗi thống khổ, sự hối hận và đau khổ từ những cảm giác và ham muốn của nó và từ những suy nghĩ của nó, khiến người đó không thể rời khỏi h́nh dạng hơi thở của nó. Trong quá tŕnh nới lỏng, những sinh vật nguyên tố vốn tạo nên những khung cảnh được tạo ra bởi cảm xúc và mong muốn và suy nghĩ được hành giả nhận thức. Các nguyên tố này là các màu sắc, h́nh thức, chuyển động và hành động khác nhau trong các cảnh quay. Bây giờ khi hành giả đang rời khỏi dạng hơi thở của nó và mọi thứ đang tan vỡ, tách rời và biến mất, hành giả nhận thức rằng những thứ dường như có thật trong cuộc sống và trong địa ngục đều được tạo thành từ những nguyên tố này. Hành giả sợ hăi; mọi thứ dường như không thực tế; nó đi qua giai đoạn khác sau khi chết. 

Hành giả có thể cố gắng giữ lấy dạng hơi thở của nó hoặc bất kỳ đối tượng nào trong các cảnh đang tan biến, nhưng nó không thể nắm hoặc giữ. Các h́nh thức thay đổi thành các h́nh thức khác ngay cả khi nó cố gắng giữ chúng. Sau đó, chính h́nh thức hơi thở dường như ḥa tan vào các h́nh thức khác và biến mất. Vào thời điểm chia tay và biến mất, những cảm giác và ham muốn gắn liền với bốn giác quan và gắn liền với những thứ bên ngoài, hăy giả sử một vài hoặc nhiều dạng động vật, thú, chim, cá hoặc ḅ sát, thuộc các loại luôn thay đổi. Hành giả đồng thời cảm thấy rằng nó có, và nó không phải, những cảm giác này và những ham muốn này. Hành giả đấu tranh với chính nó. Điều này tiếp tục cho đến khi hành giả phân biệt và từ chối nhận ra ḿnh là các dạng động vật này. Sau đó, các h́nh thức của cảm giác và ham muốn biến mất và hành giả được giải phóng khỏi chúng. 

Mong muốn h́nh thành liên kết lại. Thường có một h́nh thức ham muốn thống trị, trong đó vô số ham muốn thấp hơn hợp nhất. Có những h́nh thức ham muốn khác vẫn riêng biệt. Bây giờ hành giả có ư thức đă rút lui, những ham muốn này không c̣n thay đổi h́nh thức mà chúng đă trở thành. Những h́nh thức này, dù ít hay nhiều, giờ đây đă sẵn sàng rời khỏi trạng thái rạng rỡ bất cứ khi nào có thời gian và địa điểm để các động vật vật chất thuộc loại chúng được h́nh thành. Khi sinh ra động vật chúng đi vào cơ thể và là động vật. 

Hành giả, bây giờ không có dạng hơi thở và các giác quan, đang ở trong bầu không khí tâm linh của nó, trên cơi h́nh thức của h́nh thức hoặc của thế giới vật chất. Nó không c̣n ư thức như con người trong quá khứ. Nó có ư thức như một phần của hành giả trong cơ thể. Nó trải qua những cảm xúc và mong muốn và hành động gắn liền với những suy nghĩ của nó trong suốt cuộc đời. Chỉ có những cảm giác và ham muốn đến mà không có con người, đồ vật và sự kiện đă gây ra chúng. Hành giả không thể nh́n, nghe, nếm, ngửi hoặc sờ, nhưng họ cảm thấy những cảm giác không thể trộn lẫn và tách biệt với những thứ đă tạo ra chúng. Cảm xúc là t́nh cảm, đam mê, giận dữ, nhu cầu, ghen tị, ghét bỏ hoặc tham lam. T́nh cảm và mong muốn chỉ có ở đó, sóng gió và mạnh mẽ. Chúng chuyển động và dao động, chúng tăng và giảm, chúng quay và quay cuồng và sôi sục. Hành giả ở trong trạng thái này với chính nó và chỉ cảm thấy và mong muốn. 

Dần dần một loại cảm giác khác đến. Đây là cảm giác của đúng và sai. Hành giả ư thức được tính đúng hay sai của những cảm giác và mong muốn này, và điều này lại bắt đầu t́nh trạng hỗn loạn. Bây giờ cảm giác hối hận, ăn năn và đau khổ được thêm vào; cảm giác về nhiệm vụ không được thực hiện hoặc bị vi phạm được cảm nhận. 

Dần dần một cảm giác khác xuất hiện - cảm giác của sự trống rỗng. Đầu tiên chỉ có ham muốn hoành hành mà không có đồ vật hay h́nh thức, sau đó là cảm giác hối hận, bây giờ thứ ba là cảm giác xác định những đam mê cuồng nộ và nỗi buồn nặng nề với bản thân hành giả. Sau đó, hành giả cảm thấy rằng đam mê và nỗi buồn là chính nó, và nó đau khổ. 

Ngọn lửa của những ham muốn cuồng nộ và nỗi buồn phiền v́ những bổn phận đă vi phạm, thanh tẩy hành giả và tách rời cảm xúc và ham muốn, kẻ tội lỗi khỏi người công chính. Tội lỗi cuốn đi khi phần công b́nh từ chối nhận ḿnh là những người ham muốn này; và chúng tạo cơ sở cho cơ thể ham muốn của hành giả, ám ảnh trái đất hoặc nằm chờ được tái hiện với hành giả. Những cảm giác và mong muốn này không gắn liền với những thứ bên ngoài, mà t́m kiếm sự thỏa măn bên trong và muốn hấp thụ, nắm giữ hoặc kiểm soát. Đó là thái độ ích kỷ của hành giả, được thỏa măn bởi những ham muốn “bề ngoài” đă biến thành động vật. Trong suốt tất cả các giai đoạn trong địa ngục, mà bây giờ là cơ thể ham muốn hoặc áo choàng của tệ nạn, là nguyên nhân của đau khổ chính của nó. Đây là ma quỷ, mong muốn thống trị của kẻ thực hiện. Những cảm giác phù hợp với tiêu chuẩn của bổn phận, giờ đây đă được thanh lọc và không c̣n ngu ngốc và xỉ, bay lên mặt phẳng ánh sáng của h́nh thức hoặc thế giới vật chất. Họ là người đă vượt qua địa ngục và được thanh tẩy.