Thinking and Destiny 50

    

SEcTION 21

After death. Communications with the dead. Apparitions. The doer becomes conscious that its body has died.



The sixth class of psychic destiny is of the states through which the doer passes after death, (Fig. V-D). After death the various entities that were combined into a human being gradually separate. The more quickly the fourfold physical body is disposed of the better it is for the entities composing it, for the doer and for the people in the world. When the physical body is consumed, the elementals, nature units, which are its atoms, molecules and cells, are freed and return to their respective four elements, that is, states of matter, in the earth sphere. From there they are drawn into other bodies, mineral, vegetable, animal and human. So they continue their constant circulation during the life and the dissolution of the different bodies of which they form a part.

The radiant-solid or astral body, which was during life the matter that contacted the invisible breath-form, took its form from that and was visible to clairvoyants, is now only the shadow of the physical body. During life the fluid body was the carrier of life to the physical body from the food that the four states of matter furnished. In a physical body each cell is insulated and is not in touch with any other cell. The astral, airy, and fluid bodies pass through these cells and connect them with each other, so that a current of life can flow through them. After death the astral body has lost touch with the breath-form and is as dead as the solid body. It decays in the astral state of the physical plane as the flesh decays in the airy, fluid and solid states of the physi cal plane. The places are now reversed. In life the grosser physical body depended on the astral, but after death the astral depends on the grosser physical and so can last only as long as that does. This disposes of the fourfold physical body, which is dissipated after death and takes no part in any of the after death states of the doer.

The breath-form with its four senses and the portion of the doer remain together in the atmospheres of the doer and go together through a process usually called hell. This entity is the human without the fourfold physical body.

After death there is a period of unconsciousness, that separates the doer from the physical world and the state in which it finds itself. The period may last less than an hour, or it may be many years.

The doer becomes conscious again in different ways. It may become conscious in a dream without being aware of its identity, as a person dreams during ordinary sleep. These dreams are usually incoherent; the scenes in them lack sequence and tangibility and are generally scenes without sounds. Or the doer may become conscious of one of the very early conditions of its life; so a middle-aged man may be conscious as what he was when he was ten years old and remain in that state, playing marbles or on his way to school, for a long, long time. Or the doer may become conscious in one of the positions which it filled in life and continue going over the same acts for a long time. So a messenger may deliver his parcels, a clerk may make his entries, a librarian may sort over his books, a banker may make his loans, a milliner trim hats, a housewife look after her household, a prisoner serve over his sentence in jail, a soldier fight over a battle, an invalid go through his period of illness, and a fisherman catch fish. In these cases they follow the occupations which engrossed one period of their lives on earth and do them over and over again. The rich continue their activities and the poor theirs. Or the doer may wake up as though from a sleep and continue a number of activities, either with or without the feeling of identity. So a fisherman catches his fish, takes them to market, sells them, goes to a tavern, and mends his nets and boat. Another case is where the doer just continues all its ordinary activities. These are a few illustrations out of many.

In all these states the doer lives over scenes from the life it left. Nothing new is done. There is no new thinking. A feeling of identity may or may not be present; if it is present it is the false “I,” the ego, of the human. Other persons may seem to take part in these scenes, but in that case they are not those who actually did take part in the scenes in life. In none of these instances does the doer do anything that it has not done before in life and in none of them is the doer aware, at first, that it has passed through death and has lost its physical body, or that the world it lives in is not the physical world. Questions such as these do not come up, any more than in ordinary life. The bookkeeper did not ask himself in life whether he was awake or dreaming, dead or alive and no more does he ask that in the states described.

The characteristics of these and other such states are that the flesh body is dead, and the doer is not yet aware that it has passed through death and does no new thinking; that what it does it does automatically, with only dreamy sensuous perceptions; and that all seems as real as though it were done for the first time. The condition may be illustrated by scenes that have once been acted and which are reproduced by cinema a thousand times. These states if passed through at all, are passed through by the bad and the good alike; so far there is no reward or punishment.

Not all doers pass through these states, but only those in whose lives strong impressions have been made on the breath-form and who have to wait some time before the judgment. In these states, the doer is with its breath-form on the astral form plane of the physical world. The breathform cannot be seen by any clairvoyant if the astral body has been sloughed off. If the astral body is still connected with the breath-form the astral body may be seen clairvoyantly. However, while the doer is in the states mentioned it cannot communicate by any means with any one on earth, and it cannot know what is happening on earth. It does not know that the body has died and it cannot do anything but work off the impressions on the breath-form.

If anyone tried to communicate with a doer in one of these states and had power to do it, either directly or through the astral body of a medium, there would either be an interference with that state without the doer’s coming out of it, or else the interference would bring the doer out of the state. That would be a premature announcement to the doer that its physical body was dead. Then the condition in which the doer was automatically living over scenes would cease, and the doer would receive a shock, untimely and cruel, which would cause it to have a longing to return to the earth, or a fear of the earth, and to go through a period of suffering and uncertainty until its time for judgment came. This is the destiny that is experienced by some of those who in life have tried to communicate with the departed. It is one thing for the doer to try to come back; to force it to come back is quite another.

Apparitions of the dead are not incompatible with these statements. The doer cannot be seen; the doer is not the apparition or specter, which may be seen. There are various kinds of apparitions; some have more or less of a connection with a doer, and some have none.

Some apparitions take place because a medium draws them to his body, sometimes aided by the thoughts of those attending a seance. So a doer, dreaming of one who is present at a sitting, may be attracted to the medium; or after waking from the dream and before the judgment a doer may on rare occasions be drawn to a medium, to give information or express regret to one who is living; or attempt to have something done which the doer had wished to have done before it departed; or a doer may be attracted to the atmosphere of the medium if the dreams of the doer are of a mean, low or brutal nature, such as those of drunkards, criminals or misers; or if the dreams are crude and about things of the earth only, as are the dreams of doers that thought little and only of things of the body. The apparitions caused by these doers come about when the breath-forms of the departed doers get astral matter from the astral body of the medium or of the sitters, and are clothed with that sufficiently to be visible and sometimes tangible. In none of these cases is the doer fully awake; hence come the confused, incoherent and inane effusions of the “departed souls.”

Most apparitions which come through mediums have, however, no connection with departed doers. Such are mere spooks, that is, shells, or rarely cloaks of vices sloughed off by doers during their purifications; or the apparitions are due to elementals which sport and thrill at the expense of the medium and the sitters.

Then there are apparitions seen occasionally at certain times and places. Some of them are seen by anybody and some by certain persons who are mediumistic, or who have the astral use of the sense of sight and who are called clairvoyants. In these cases the specters sometimes use for materialization the astral body of the beholder, without his knowledge. In some cases the specters use the astral body of a nearby animal, which is still or sleeps during the manifestation; or they may use astral matter of their own astral body, if the physical is not too much decayed; or the breathform may, when the doer dreams vividly, draw astral matter from the radiant state of matter and so become visible, without the aid of any flesh body.

Among such apparitions are shades or wraiths, that is, the astral of the physical body disconnected from the human. They are specters which glide or float along. Usually they do not walk. Often they wear a white sheet or shroud. The reason for this is that a sheet or shroud was placed over the dead body and the astral body soaked through and was impressed by the sheet or the shroud. When it drifts away from the corpse it appears in the garment of death. If burial clothes were used, the wraith appears in burial clothes. Wraiths are senseless; they cannot see or hear, and cannot make any more contact than a fog or a breeze. They drift along magnetic currents as thistledown floats in the air. They may go through a door, a wall or other solid objects.

Then there are apparitions that are seen in some costume worn during life. In such case the doer is dreaming and the breath-form is automatically enacting the dream, astral matter being attracted to and giving visibility to the breath-form which is vivified by the dreaming. Such specters perform the same thing over and over again or they may do different things on different occasions. Sometimes the specter seems to be acting with other beings which are not visible. Usually the specters do not see and are not aware of the beholder.

Another kind of apparition is one which may occur either while the doer does not know of the death of the body and before it enters the dreaming, or before the judgment when the doer has finished the dreaming and may or may not know of having passed through death. The doer is there partly awake; the record on the breath-form may bring up a memory of something which the doer was set upon having done; and the desire to have it done vivifies the breathform so that it may go to the locality thought of and act to attract the attention of a living person. Such may be cases where the specter appears lifelike and raises a hand to warn or beckons to be followed, or leads to a place where a letter, a document, a treasure, or a murdered or lost body lies. The specter is likely to continue its visits and actions until that which the doer was set upon having done is accomplished. Then the magnetic connections between the breath-form and the letter, document, treasure, or other object cease. There belong also apparitions or presences felt where the mark on the breath-form is set to protect a person in danger, prevent a marriage, or revenge a wrong.

The time during which unconsciousness and such dream and comatose states last, was determined during life by the impressions which thoughts made on the breath-form of the doer. Eventually the doer becomes aware that it has passed through death. It is awakened by its own breath-form or by the Light of its own Intelligence or by entities appointed for the purpose.

When the doer is awakened it connects with its four senses which are in the breath-form. It is awake as it was in the waking state on earth, but it cannot do any thinking other than the very thoughts it had during its earth life. The doer may in this way go over its past life, which is as real or even more intense than it was on earth. Then comes the judgment, which is followed by two distinct stages of suffering in a “hell” which the doer created while it lived on earth. One stage is a suffering by the doer through the senses which are in the breath-form; the other stage is a suffering by the doer itself after it has parted from the breath-form. Both these stages are purifying. At the end of the second state the purified doer arises, meets and unites with its breath-form which has also been purified and enters the state called heaven.

 

MỤC 21

Sau khi chết. Giao tiếp với người chết. Những lần hiện ra. hành giả trở nên ư thức rằng cơ thể của họ đă chết.



Hạng thứ sáu của vận mệnh tâm linh là các trạng thái mà người đó vượt qua sau khi chết, (H́nh V-D). Sau khi chết, các thực thể khác nhau được kết hợp thành một con người dần dần tách ra. thể xác bốn chất liệu được thải bỏ càng nhanh th́ càng tốt cho các thực thể tạo ra y, cho hành giả và cho mọi người trên thế giới. Khi thể xác bị tiêu hao, các nguyên tố, đơn vị tự nhiên, là nguyên tử, phân tử và tế bào của y, được giải phóng và quay trở lại bốn nguyên tố tương ứng của chúng, tức là các trạng thái của vật chất, trong trái đất. Từ đó chúng được hút vào các cơ thể khác, khoáng chất, thực vật, động vật và con người. V́ vậy, chúng tiếp tục sự tuần hoàn liên tục của chúng trong suốt cuộc đời và sự ḥa tan của các cơ thể khác nhau mà chúng tạo thành một bộ phận.

Thể phách, vốn là vật chất tiếp xúc với dạng thở vô h́nh trong cuộc sống, đă h́nh thành từ đó và có thể nh́n thấy được đối với các nhà thấu thị, giờ chỉ c̣n là cái bóng của thể xác. Trong suốt cuộc sống, cơ thể chất lỏng là vật mang sự sống cho thể xác từ ​​thức ăn mà bốn trạng thái của vật chất cung cấp. Trong một thể xác, mỗi tế bào bị cách ly và không tiếp xúc với bất kỳ tế bào nào khác. Các thể phách, khí và chất lỏng đi qua các tế bào này và kết nối chúng với nhau, để một ḍng sự sống có thể chạy qua chúng. Sau khi chết, thể phách mất liên lạc với dạng hơi thở và cũng chết như thể xác. Nó phân hủy trong trạng thái ê te của cơi hồng trần khi xác thịt phân hủy trong trạng thái không khí, chất lỏng và rắn của cơi hồng trần. Các địa điểm hiện đă được đảo ngược. Trong cuộc sống, thể thô hơn phụ thuộc vào thể thanh, nhưng sau khi chết, thể trung gian phụ thuộc vào thể thô hơn và v́ vậy chỉ có thể tồn tại chừng nào thể thô tồn tại mà thôi. Thể xác gồm 4 chất liệu bị tiêu tan sau khi chết và không liên quan đến bất kỳ t́nh trạng nào sau khi chết của hành giả.


Dạng hơi thở với bốn giác quan của y và tâm thức của hành giả vẫn ở cùng nhau trong bầu khí quyển của hành giả và cùng nhau trải qua một quá tŕnh thường được gọi là địa ngục. Thực thể này là người đó nhưng không c̣n thể xác gồm 4 chất liệu.


Sau khi chết, có một giai đoạn bất tỉnh, ngăn cách hành giả với cơi trần và trạng thái mà y tự t́m lại ḿnh. Khoảng thời gian này có thể kéo dài dưới một giờ, hoặc có thể kéo dài nhiều năm.


Hành giả lại trở nên ư thức theo những cách khác nhau. Y có thể trở nên ư thức trong một giấc mơ mà không nhận thức được danh tính của y, giống như một người mơ trong giấc ngủ b́nh thường. Những giấc mơ này thường không mạch lạc; những cảnh trong đó thường ngắt quăng và không bền chắc và yi chung là những cảnh không có âm thanh. Hoặc hành giả có thể nhớ lại hồi trẻ; v́ vậy một người đàn ông trung niên có thể có ư thức như khi anh ta mười tuổi và vẫn ở trong trạng thái đó, chơi bi hoặc trên đường đến trường, trong một thời gian dài. Hoặc hành giả có thể trở nên ư thức ở một trong những địa vị nào đó trong cuộc sống và tiếp tục thực hiện những hành vi tương tự trong một thời gian dài. V́ vậy, một người đưa thư có thể tiếp tục chuyển bưu kiện, một nhân viên bán hàng có thể ghi sổ, một quản thủ thư viện có thể ngồi phân loại sách, một chủ ngân hàng có thể cho vay, một người làm yn tiếp tục cắt yn, một bà nội trợ trông nhà, một tù nhân chấp hành án phạt tù, một người lính chiến đấu trong một trận chiến, một người thương tật thấy ḿnh vẫn đang đau, và một người đánh cá bắt cá. Trong những trường hợp này, họ làm theo những công việc đă gắn bó với họ trong một khoảng thời gian của cuộc đời họ trên trái đất và làm đi làm lại những công việc đó. Người giàu tiếp tục hoạt động của họ và người nghèo tiếp tục hoạt động của họ. Hoặc hành giả có thể thức dậy như thể sau giấc ngủ và tiếp tục một số hoạt động, có hoặc không có cảm giác về ḿnh. V́ vậy, một ngư dân đánh bắt cá của ḿnh, mang chúng ra chợ, bán chúng, đi đến một quán rượu, và vá lưới và thuyền của ḿnh. Một trường hợp khác là hành giả chỉ tiếp tục tất cả các hoạt động thường ngày của y. Đây là một vài minh họa trong số rất nhiều cái khác.

Trong tất cả những trạng thái này, hành giả sống trong những cảnh của cuộc sống mà y đă để lại. Không có ǵ mới được thực hiện. Không có tư duy mới. Cảm giác về bản thân có thể có hoặc có thể không; nếu y hiện diện th́ đó là “cái tôi” giả tạo, bản ngă, của con người. Những người khác dường như có thể tham gia vào những cảnh này, nhưng trong trường hợp đó, họ không phải là những người đă thực sự tham gia vào các cảnh trong cuộc sống. Trong những trường hợp này, không có trường hợp nào hành giả làm bất cứ điều ǵ mà y chưa từng làm trước đây trong cuộc sống và không có cảnh nào trong số đó là hành giả biết rằng ḿnh đă qua đời và mất đi thể xác, hoặc thế giới mà y đang sống không phải là cơi trần. Những câu hỏi như thế này không xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống b́nh thường. Người bán sách không tự hỏi ḿnh trong cuộc sống là tỉnh hay mơ, chết hay sống và không hỏi điều đó trong các trạng thái đă mô tả.

Đặc điểm của những trạng thái này và những trạng thái khác là thể xác đă chết, và hành giả vẫn chưa biết rằng y đă chết và không có suy nghĩ mới; rằng những ǵ y thực hiện một cách tự động, chỉ với những tri giác mơ màng; và tất cả dường như thực, như thể y thực hiện lần đầu tiên. T́nh trạng này có thể được minh họa bằng những cảnh đă từng được diễn và được điện ảnh tái hiện hàng ngh́n lần. Những trạng thái này nếu được trải qua, th́ cái xấu cũng như cái tốt đều trải qua; cho đến lúc này không có phần thưởng hay h́nh phạt.

Không phải tất cả mọi người đều trải qua những trạng thái này, mà chỉ những người trong cuộc sống của họ có ấn tượng mạnh mẽ ở dạng hơi thở và những người phải đợi một thời gian trước khi phán xét. Trong những trạng thái này, hành giả ở dạng hơi thở của y trên cơi thanh của thế giới vật chất. Bất kỳ nhà thấu thị nào cũng không thể nh́n thấy dạng hơi thở nếu thể phách đă bị bong ra. Nếu thể phách vẫn được kết nối với dạng hơi thở, th́ thể phách có thể được nhà thấu thị nh́n thấy. Tuy nhiên, trong khi hành giả ở các t́nh trạng được đề cập, y không thể giao tiếp bằng bất kỳ phương tiện nào với bất kỳ ai trên trái đất, và y không thể biết những ǵ đang xảy ra trên trái đất. Y không biết rằng cơ thể đă chết và y không thể làm ǵ khác ngoài việc làm cho xong (work off) những ấn tượng trên dạng hơi thở.

Nếu bất cứ ai cố gắng giao tiếp với hành giả ở một trong những trạng thái này và có quyền thực hiện điều đó, trực tiếp hoặc thông qua cơ thể trung gian của một đồng cốt, th́ sẽ có một sự can thiệp vào trạng thái đó mà hành giả tiếp tục trong trạng thái đó, hoặc sự can thiệp sẽ đưa hành giả ra khỏi trạng thái. Đó sẽ là một thông báo sớm cho hành giả rằng thể xác của y đă chết. Khi đó, điều kiện mà hành giả tự động sống trong các cảnh nói trên sẽ chấm dứt, và hành giả sẽ nhận được một cú sốc, chưa đúng lúc và tàn nhẫn, khiến y có khao khát trở lại trái đất, hoặc sợ hăi trái đất, và trải qua một giai đoạn đau khổ và lo lắng cho đến khi thời kỳ phán xét đến. Đây là số phận được trải nghiệm bởi một số người trong cuộc sống đă cố gắng giao tiếp với những người đă khuất. Hành giả muốn quay trở lại là một chuyện; nhưng buộc y quay trở lại là một việc hoàn toàn khác.

Sự hiện h́nh của người chết không phải là không phù hợp với những điều nói trên. Hành giả không thể được nh́n thấy; hành giả không phải là kẻ hiện h́nh hay bóng ma, có thể được nh́n thấy. Có nhiều loại hiện h́nh khác nhau; một số có ít nhiều mối liên hệ với hành giả, và một số không có.

Một số trường hợp hiện h́nh diễn ra bởi v́ một đồng cốt truyền dẫn họ đến cơ thể của anh ta, đôi khi được hỗ trợ bởi tư tưởng của những người tham dự một buổi cầu hồn. V́ vậy, một hành giả, mơ thấy một người đang có mặt tại một buổi ngồi, có thể bị thu hút bởi đồng cốt; hoặc sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ và trước khi phán xét, trong những trường hợp hiếm hoi, một hành giả có thể được thu hút đến một đồng cốt truyền thông, để cung cấp thông tin hoặc bày tỏ sự tiếc nuối đối với người đang sống; hoặc cố gắng hoàn thành một việc ǵ đó mà hành giả đă muốn làm trước khi y qua đời; hoặc một hành giả có thể bị thu hút bởi bầu không khí của đồng cốt nếu những giấc mơ của người đó có tính chất hèn hạ, thấp hèn hoặc tàn bạo, chẳng hạn như giấc mơ của người say rượu, tội phạm hoặc kẻ keo kiệt; hoặc nếu những giấc mơ là thô thiển và chỉ về những thứ trên đất, cũng như những giấc mơ của những hành giả chỉ nghĩ đến những thứ thuộc về thể xác. Những lần hiện ra do những người này gây ra xảy ra khi các dạng hơi thở của những người đă khuất nhận được vật chất trung gian từ thể phách của người đồng hoặc của những người hiện diện, và được mặc bằng chất liệu đó đủ để người ta có thể nh́n thấy được và đôi khi là hữu h́nh. Không có trường hợp nào trong số này là hành giả hoàn toàn tỉnh táo; do đó xuất hiện sự bối rối, rời rạc và không mạch lạc của "những linh hồn đă khuất."

Tuy nhiên, hầu hết các lần hiện ra qua các đồng cốt đều không có mối liên hệ nào với những người đă qua đời. Đó chỉ là những thứ ma quái, nghĩa là, những chiếc vỏ, hoặc hiếm khi những chiếc áo choàng xấu xa đă bị hành giả rũ bỏ trong quá tŕnh thanh tẩy của họ; hoặc các cuộc hiện ra là do các tinh linh khoác vào và thich thú khi trêu chọc người đồng và các khán giả.

Sau đó, có những cuộc hiện ra thỉnh thoảng được nh́n thấy vào những thời điểm và địa điểm nhất định. Một số người trong số họ được nh́n thấy bởi bất kỳ ai và một số khác được thấy bởi người đồng, hoặc những người có con mắt thứ 3. Trong những trường hợp này, các bóng ma đôi khi xài thể vía (phách) của người xem mà người đó không hề hay biết. Trong một số trường hợp, những bóng ma sử dụng thể vía của một con vật gần đó, nó vẫn đang hoặc đang ngủ trong khi hiện ra; hoặc chúng có thể sử dụng vật chất của thể vía/phách của chính họ, nếu thể xác đă không bị phân hủy quá nhiều; hoặc dạng hơi thở có thể, khi hành giả mơ một cách sống động, hút vật chất trung gian từ môi trường xung quanh và do đó có thể nh́n thấy được, mà không cần sự trợ giúp của bất kỳ cơ thể xác thịt nào.

Trong số những lần hiện ra như vậy có những bóng ma hoặc vỏ, tức là thể phách bị ngắt kết nối với người đó. Chúng là những bóng ma lướt qua hoặc trôi nổi. Thông thường chúng không bước đi . Thường họ mặc một tấm khăn trắng hoặc vải liệm. Lư do cho điều này là một tấm vải hoặc tấm vải liệm được đặt lên trên thi thể người chết và thể phách người chết được ngấm qua và được ấn tượng bởi tấm vải hoặc tấm vải liệm. Khi y trôi đi cái xác y xuất hiện trong lớp áo của cái chết. Nếu quần áo mai táng được sử dụng, th́ bóng ma sẽ xuất hiện trong trang phục chôn cất. Bóng ma là vô tri; chúng không thể nh́n thấy hoặc nghe thấy, và không thể tiếp xúc nhiều hơn là một làn sương mù hoặc một cơn gió nhẹ. Chúng trôi theo các ḍng từ tính khi tấm áo choàng bay lơ lửng trong không khí. Chúng có thể đi qua cửa, tường hoặc các vật thể rắn khác.

Sau đó, có những lần hiện ra được nh́n thấy trong một số trang phục mặc trong cuộc sống. Trong trường hợp như vậy, hành giả đang mơ và dạng hơi thở tự động thực hiện giấc mơ, vật chất trung gian bị thu hút và hiển thị cho dạng hơi thở được sống lại bởi giấc mơ. Những bóng ma như vậy lặp đi lặp lại cùng một việc hoặc họ có thể làm những việc khác nhau vào những dịp khác nhau. Đôi khi bóng ma dường như đang hành động cùng với những sinh vật khác mà không ai thấy. Thông thường, những bóng ma không nh́n thấy và không biết về người xem.

Một loại hiện ra khác có thể xảy ra trong khi hành giả không biết về cái chết của thân xác và trước khi y đi vào giấc mơ, hoặc trước khi bị phán xét khi hành giả đă kết thúc giấc mơ và có thể biết hoặc không biết ḿnh đă qua đời. Hành giả ở đó phần nào tỉnh táo; bản ghi ở dạng hơi thở có thể gợi lại kư ức về điều ǵ đó mà hành giả đă mong muốn thực hiện, y sẽ nhắc nhở dạng hơi thở để y có thể đi đến nơi đă nghĩ tới và hành động để thu hút sự chú ư của một người đang sống. Đó có thể là những trường hợp bóng ma xuất hiện như thật và giơ tay ra hiệu để cảnh báo hoặc ra hiệu cho người ta đi theo, hoặc dẫn đến một nơi chứa một bức thư, một tài liệu, một kho báu hoặc một thi thể bị sát hại hoặc thất lạc. Bóng ma có khả năng tiếp tục các chuyến thăm và hành động của y cho đến khi hoàn thành việc mà hành giả đă đặt ra cho đến khi thực hiện xong. Sau đó, các kết nối từ tính giữa dạng hơi thở và thư từ, tài liệu, kho báu, hoặc vật thể khác chấm dứt. Cũng có những lần hiện ra hoặc hiện diện được cảm thấy đánh dấu hiệu trên dạng hơi thở được thiết lập để bảo vệ một người đang gặp nguy hiểm, ngăn chặn một cuộc hôn nhân hoặc trả thù một người đă có hành động xấu với hành giả.



Thời gian kéo dài sự bất tỉnh và những trạng thái mơ và hôn mê như vậy, được xác định trong suốt cuộc đời bởi những ấn tượng mà ư nghĩ tạo ra trên dạng hơi thở của hành giả. Cuối cùng th́ hành giả cũng biết rằng y đă qua đời. Y được đánh thức bởi dạng hơi thở của chính y hoặc bởi Ánh sáng của Trí tuệ của chính y hoặc bởi các thực thể được chỉ định cho mục đích này.

Khi hành giả được đánh thức, y kết nối với bốn giác quan đang ở trong dạng hơi thở. Y vẫn tỉnh táo như khi y ở trạng thái thức trên trái đất, nhưng y không thể thực hiện bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài những suy nghĩ mà y đă có trong cuộc sống trên trái đất của y. Theo cách này, hành giả có thể đi qua cuộc sống quá khứ của y, y giống như thật hoặc thậm chí mănh liệt hơn lúc y c̣n sống. Sau đó là sự phán xét, theo sau là hai giai đoạn đau khổ khác nhau trong một “địa ngục” mà kẻ đó đă tạo ra khi c̣n sống trên đất. Một giai đoạn là sự đau khổ của hành giả thông qua các giác quan đang ở trong dạng hơi thở; giai đoạn khác là sự đau khổ của chính hành giả sau khi y đă tách khỏi dạng hơi thở. Cả hai giai đoạn này đều là để thanh lọc. Vào cuối trạng thái thứ hai, người được thanh lọc xuất hiện, gặp gỡ và hợp nhất với dạng hơi thở của y cũng đă được thanh lọc và đi vào trạng thái được gọi là thiên đàng.