Thinking and Destiny 49

    

SEcTION 19 

Hallucinations. Somnambulism. Hypnosis. 

Hallucinations in the waking state, in fever, in narcotic and hypnotic states, are like impressions produced by dreams. Objects are seen, heard, tasted, smelled and touched when there are no such objects as on the solid physical plane. Hallucinations are of many kinds and are produced in many different ways. Alcohol affects the nerves in such a way that the doer receives from the astral and airy states of matter reflections of all kinds of sights and sounds, such as bugs, vermin or beasts, and so senses these things. In narcotic states the sense organs are opened to pleasant and sometimes gorgeous scenes, sounds and sensations, which are reported by the senses; and later, hideous creatures appear, terrifying sounds are heard, uncanny things are touched. In fever states the nerves are overwrought and the senses get in touch with elementals which convey pictures and sounds of a distorted nature. The senses are not properly correlated with the doer, and the reports they make are partial, exaggerated and incoherent. 

Hallucinations of these various kinds are produced when the nerves of the body are affected by outside influences, are no longer under the proper control of the breathform, and the elementals functioning as the four senses and as the rulers of the four systems in the body are no longer checked but function uncontrolled. Improper acts or habits will reduce the nerves to this condition, and then elementals of various kinds that like fun and sensation, pour in and affect the already disordered senses. 

Hallucinations induced by hypnosis are different. There a man’s psychic nature or his breath-form or both are partially or entirely under the control of another person, and the senses and the doer of the hypnotized obey the command of the hypnotizer.

 Other psychic states which are related to sleep and to hallucinations in the waking state, are somnambulism, hypnosis, self-hypnosis and conditions due to self-suggestion in the waking state. 

Somnambulism is a state resulting usually from unintended self-suggestion. In somnambulism there is no intention to compel the body to do what it does later in the somnambulistic sleep. In that state the doer is in deep sleep, while its body walks, rides or climbs, often in dangerous places, and then returns to normal sleep in bed. The cause of somnambulism is, that the doer in the waking state thought of certain acts. These thoughts were impressed upon the breath-form. The physical body was restrained from doing the acts by the doer, which, though it wanted to do them, was prevented by the fear of danger or by conventionality. When the doer has retired and is in deep sleep and the body is no longer restrained, the breathform, obeying the impression received, causes the physical body to do the acts. Whatever the senses and the organs do is merely the carrying out of the impression made by that thought.

 Somnambulistic walking is a concrete illustration of the exteriorization of a thought. Somnambulism can be prevented by self-suggestion, that is, by forbidding the breath-form to perform in sleep any such suggestions made to it in the waking state and charging it to awaken the doer if it should be impelled to carry out the impression. 

Hypnosis is an artificial sleep brought about by the command of one doer-in-the-body acting on the doer-in-thebody of another. This cause is a subject of mental destiny, but the phenomena are psycho-physical. The phenomena preceding natural sleep are produced artificially to put a person into the hypnotic state. The hypnotist causes a feeling of drowsiness to creep over the senses of sight and hearing of his subject, and then suggests or commands that the subject go to sleep and then asserts that he is asleep. This suggestion or command is obeyed. The phenomena of sleep are produced. The doer withdraws from the pituitary body and the senses, or from the pituitary body alone, and then the thought of the hypnotist takes the place of the doer and so controls the breath-form and through that the voluntary movements and the senses. The doer is usually disconnected from its breath-form and its body and is in deep sleep. The operator having taken the place of the other’s doer, dictates the movements of the breath-form and so can affect even involuntary movements, suspend respiration and heartbeat and compel the senses to see, hear, taste, smell and contact what he suggests. Beside the stage tricks usually compelled, the operator may throw the subject into trance states, in which the subject may relate his visions, undergo surgical operations without feeling pain, or receive suggestions for his moral improvement, which he will later carry out. 

One should never under any condition consent to be hypnotized by anyone. The hypnotic state once permitted has a tendency to loosen the hold of the doer on its breathform and to make the breath-form and the doer negative and subject to the magnetic influences of others. The hypnotizer, elementals or disembodied beings may take hold of the breath-form and keep the doer out. All sorts of hallucinations, delusions and moral obliquity may follow for the unfortunate, whose body may become the plaything of any entity. No one can hypnotize another if the other refuses. No experiments should be permitted. 

SEcTION 20 

The process of dying. Cremation. To be conscious at the moment of death. 

Death is the fifth class and is especially psychic destiny. It marks the end of the period during which the embodied doer works through the four senses in the physical world. The time of death had been determined at the end of the previous life. Usually the place and manner of death are also decided by the thoughts in the previous life. 

Fear of death is caused by a feeling of the doer that it has not earned its conscious immortality, and it dreads its ignorance and the unknown. There are other causes for the fear of death. The doer has been through the experience of death so often that it fears the experience, because it means a break in the continuity of life, a parting from things it has held dear and uncertainty of the future. The doer feels that there is to be an accounting, something that it must pass through. 

Dying is the withdrawal or rolling up of the three inner bodies or masses, (Fig. III), from the extremities toward the heart. As they recede, rigor mortis sets in; the regions which they leave become cold and there is no feeling in them. Then these masses hover or flutter over the heart and puff themselves out of the mouth with the last breath, causing a slight gurgle or rattle in the throat. With them go the breath-form and the doer, which is the cause of the rolling up of the inner bodies. They hover over the physical body like a bird, a cloud or a globe, or they may stand in human form beside or above the body for a while. Usually the doer does not see its body or anything else. If death has not yet taken place, there is a slight line or ray or cord that connects these finer inner bodies with the heart or some other part. While this connection remains it is possible for these finer bodies and the doer with the breath-form to reenter the body. There is no actual death until this connection is broken. The connection is broken when the breath-form leaves. It leaves when the doer desires, consents or wills to die. The doer that is attached to life at first refused to desire to die. But when it knows, by the Light of the Intelligence, that it is useless to cling to the body, it wills, and death is instantaneous. The time taken to reach the decision is not measured by the standard of external time. According to that, death is always instantaneous. 

At death the four senses and the breath-form and the doer leave and are separated from the flesh body. The four senses remain with the breath-form which usually leaves the three inner bodies. These remain with the physical body and in none of them is there seeing, hearing, tasting, smelling or feeling. Nothing that may be done to the flesh body or to the finer bodies can be felt in any way by the doer, the only entity that can feel. 

Cremation is the best disposition of the body after death. By burning, the material of the body is soon restored to the elements from which it came and the three inner bodies or masses are dissipated; and so the magnetic connection between them and the breath-form and the remains of the flesh body ceases. The physical atmosphere is also destroyed. Where a body is devoured by birds, fishes and animals, the three finer bodies are destroyed as soon as the flesh is digested. The radiant, airy and fluid bodies go with the solid fragments like smoke or a shadow. It is different in life, where the breath-form is present and holds the inner bodies intact. Burial and embalming are the worst methods. These customs, bad for the doer and for the community, hold the inner bodies with the flesh body for a long time, namely, until the flesh body has decayed. As the physical atmosphere is not destroyed by burial, it is possible for the doer with its breath-form to go back to its old haunts. It cannot find them without its physical atmosphere. 

Death is a friend to the doer. Death frees it from the turmoil, changes and uncertainties of physical life, so that it may have a rest before it is drawn back for another life on earth.

 During life it is well to set the thought upon being conscious at the time of death and to charge the breath-form to remind the doer to be conscious of the passing over and of its identity with its thinker and knower. The doer will not be conscious at the time of death, unless this has been impressed upon the breath-form by many repetitions during life. The doer ought to be conscious of the Light of the Intelligence, but unless it was conscious of the presence of the Light during life, it will not be conscious of it at death. If it has been conscious of the Light during life and if it is reminded by the breath-form of its passing, it will be conscious at the time of its death and will also be conscious of the Light of the Intelligence. Then it will understand what is before it and will go through it more easily.


 

PHẦN 19

Ảo giác. Mộng du. Thôi miên. 

Ảo giác trong trạng thái tỉnh táo, sốt, mê man và thôi miên, giống như những ấn tượng do giấc mơ tạo ra. Các đối tượng được nh́n, nghe, nếm, ngửi và chạm vào khi không có các đối tượng đó như trên mặt phẳng vật chất rắn. Ảo giác có nhiều loại và được tạo ra theo nhiều cách khác nhau. Rượu ảnh hưởng đến thần kinh theo cách mà người uống nhận được từ trạng thái trung giới và thượng giới của vật chất phản ảnh tất cả các loại h́nh ảnh và âm thanh, chẳng hạn như sâu bọ hoặc thú dữ, và do đó cảm nhận được những điều này. Trong trạng thái say thuốc, các cơ quan giác quan được mở ra để đón nhận những cảnh, âm thanh và cảm giác dễ chịu và đôi khi tuyệt đẹp, được các giác quan báo cáo; và sau đó, những sinh vật gớm ghiếc xuất hiện, những âm thanh đáng sợ được nghe thấy, những thứ kỳ lạ được chạm vào. Ở trạng thái sốt, các dây thần kinh bị căng quá mức và các giác quan tiếp xúc với các tinh linh truyền tải h́nh ảnh và âm thanh có tính chất méo mó. Các giác quan không liên lạc đúng đắn với hành giả, và các báo cáo họ đưa ra là phiến diện, phóng đại và không mạch lạc. 

Ảo giác của những loại này được tạo ra khi các dây thần kinh của cơ thể bị ảnh hưởng bởi các tác động bên ngoài, không c̣n chịu sự kiểm soát thích hợp của dạng hơi thở, và các tinh linh hoạt động trong bốn giác quan và cai quản bốn hệ thống trong cơ thể. không bị kiểm soát nhưng hoạt động bừa  băi. Các hành vi hoặc thói quen không đúng sẽ làm yếu thần kinh dẫn đến t́nh trạng này, và sau đó các tinh linh đủ loại khác nhau chúng thích niềm vui và cảm giác, tràn vào và ảnh hưởng đến các giác quan vốn đă bị rối loạn. 

Ảo giác do thôi miên gây ra th́ khác. Bản chất tâm linh của một người hoặc dạng hơi thở của anh ta hoặc cả hai đều nằm dưới sự kiểm soát của người khác một phần hoặc toàn bộ, các giác quan và người bị thôi miên tuân theo mệnh lệnh của người thôi miên.

 Các trạng thái tâm linh khác liên quan đến giấc ngủ và ảo giác trong trạng thái thức, là mộng du, thôi miên, tự thôi miên và các t́nh trạng do tự gợi ư trong trạng thái thức.  

Mộng du là một trạng thái thường xuất phát từ sự tự đề xuất ngoài ư muốn. Trong cơn mộng du không có ư định bắt buộc cơ thể phải làm những ǵ nó làm sau đó trong giấc ngủ mộng mị. Ở trạng thái đó, hành giả đang ch́m trong giấc ngủ sâu, trong khi cơ thể của họ đi bộ, cưỡi ngựa hoặc leo núi, thường ở những nơi nguy hiểm, và sau đó trở lại giấc ngủ b́nh thường trên giường. Nguyên nhân của chứng mộng du là do hành giả trong lúc thức đă nghĩ đến một số hành động. Những tư tưởng này đă được ấn tượng trên dạng hơi thở. Thể xác đă bị ngăn cản không cho hành giả làm các việc, điều mà mặc dù họ muốn làm chúng, đă bị ngăn cản bởi nỗi sợ hăi nguy hiểm hoặc theo phong tục. Khi hành giả đă nghỉ và đang ch́m trong giấc ngủ sâu và cơ thể không c̣n bị kiềm chế, dạng hơi thở, tuân theo ấn tượng nhận được, khiến thể xác thực hiện các hành vi. Bất cứ điều ǵ các giác quan và các cơ quan làm chỉ đơn thuần là thực hiện ấn tượng do tư tưởng đó tạo ra.

Đi bộ theo kiểu mộng du là một minh họa cụ thể cho việc thể hiện một tư tưởng. Mộng du có thể được ngăn chặn bằng cách tự gợi ư, nghĩa là, bằng cách cấm dạng hơi thở thực hiện trong giấc ngủ bất kỳ gợi ư nào như vậy được đưa ra với nó ở trạng thái thức và kêu nó đánh thức hành giả nếu nó bị thúc đẩy để thực hiện ấn tượng đó.  

Thôi miên là một giấc ngủ nhân tạo được thực hiện bởi lệnh của một hành giả trong cơ thể tác động lên một hành giả trong cơ thể khác. Nguyên nhân này là của số phận tinh thần, nhưng các hiện tượng là tâm lư-vật lư. Các hiện tượng trước giấc ngủ tự nhiên đă được tạo ra một cách nhân tạo để đưa một người vào trạng thái thôi miên. Nhà thôi miên gây ra cảm giác buồn ngủ len lỏi khắp các giác quan về thị giác và thính giác của đối tượng, sau đó gợi ư hoặc ra lệnh rằng đối tượng đi ngủ và sau đó khẳng định rằng anh ta đang ngủ. Gợi ư hoặc lệnh này được tuân theo. Các hiện tượng của giấc ngủ được tạo ra. Hành giả rút khỏi tuyến yên và các giác quan, hoặc chỉ ra khỏi tuyến yên, và sau đó ư nghĩ của nhà thôi miên thế chỗ cho hành giả và do đó điều khiển dạng hơi thở và thông qua đó các hành động có chủ ư và các giác quan. Hành giả thường bị ngắt kết nối với hơi thở và cơ thể của anh ta, và đang trong giấc ngủ sâu. Người điều hành thay thế hành giả, ra lệnh cho các cử động của dạng hơi thở và do đó có thể ảnh hưởng đến các chuyển động tự động, đ́nh chỉ hô hấp và nhịp tim, đồng thời buộc các giác quan phải nh́n, nghe, nếm, ngửi và tiếp xúc với những ǵ người ấy gợi ư. Bên cạnh các thủ thuật thường bắt buộc, người điều khiển có thể đưa đối tượng vào trạng thái xuất thần, trong đó đối tượng có thể kể lại những ǵ ḿnh nh́n thấy, trải qua các cuộc phẫu thuật mà không cảm thấy đau đớn hoặc nhận được những gợi ư để cải thiện đạo đức mà sau này anh ta sẽ thực hiện. 

 Người ta không bao giờ nên đồng ư để bị thôi miên trong bất kỳ điều kiện nào. Trạng thái thôi miên một khi được cho phép có xu hướng nới lỏng sự làm chủ của hành giả trên dạng hơi thở của nó và làm cho dạng hơi thở và hành giả trở nên âm tính và chịu tác động của ảnh hưởng từ những người khác. Người thôi miên, các tinh linh hoặc những sinh vật trung giới có thể chiếm lấy dạng hơi thở và giữ cho kẻ đó không vào lại được. Tất cả các loại ảo giác, ảo tưởng và sự lăng quên đạo đức có thể xảy ra đối với những người bất hạnh, cơ thể của họ có thể trở thành đồ chơi của bất kỳ thực thể nào. Không ai có thể thôi miên người khác nếu người kia từ chối. Không bao giờ nên cho phép họ thôi miên ḿnh. 

 MỤC 20 

Quá tŕnh chết. Hỏa táng. Để có ư thức vào thời điểm của cái chết. 

Tử thần là hạng thứ năm và đặc biệt của số mệnh tâm linh. Nó đánh dấu sự kết thúc của thời kỳ mà hành giả hiện thân hoạt động thông qua bốn giác quan trong thế giới vật chất. Thời điểm chết đă được xác định vào cuối kiếp trước. Thông thường địa điểm và cách thức chết cũng do những suy nghĩ trong kiếp trước quyết định.

 

Nỗi sợ hăi cái chết được gây ra bởi cảm giác của hành giả rằng y không có được sự bất tử có ư thức, và y sợ hăi sự thiếu hiểu biết và sợ những ǵ chưa biết. Có những nguyên nhân khác dẫn đến nỗi sợ hăi cái chết. Hành giả đă trải qua kinh nghiệm về cái chết thường xuyên đến nỗi sợ hăi trải nghiệm đó, bởi v́ nó có nghĩa là sự đứt đoạn trong tính liên tục của cuộc sống, chia tay khỏi những thứ mà nó đă từng gắn bó, và tương lai vô định. Hành giả cảm thấy rằng cần phải có một kết toán, một cái ǵ đó mà nó phải trải qua. 

Chết là sự rút hoặc cuộn lên của ba thể bên trong, (H́nh III), từ phía ngoài về tim. Khi chúng rút đi, cái chết bắt đầu xuất hiện; những vùng mà chúng rời đi trở nên lạnh lẽo và không c̣n cảm giác trong đó. Sau đó, những thể này bay lơ lửng hoặc bay ngang tim và tự trào ra khỏi miệng khi trút hơi thở cuối cùng, gây ra tiếng nấc hoặc khàn nhẹ trong cổ họng. Với chúng, dạng hơi thở và hành giả, đó là nguyên nhân của sự cuộn lên của các thể bên trong. Chúng bay lơ lửng trên cơ thể vật chất như chim, như đám mây hoặc quả cầu, hoặc chúng có thể có h́nh dạng người đứng bên cạnh hoặc phía trên cơ thể một lúc. Thường th́ hành giả không nh́n thấy xác của nó hay bất cứ thứ ǵ khác. Nếu cái chết chưa xảy ra, có một đường dây hoặc tia hoặc sợi dây nhỏ nối những thể thanh này với tim hoặc một bộ phận khác. Trong khi mối liên hệ này vẫn c̣n, có thể cho những thể thanh này và dạng hơi thở tái nhập vào cơ thể. Không có cái chết thực sự cho đến khi kết nối này bị phá vỡ. Sự kết nối bị phá vỡ khi dạng hơi thở rời đi. Nó rời đi khi hành giả mong muốn, đồng ư hoặc muốn chết. Hành giả nào gắn bó với cuộc sống lúc đầu từ chối không muốn chết. Nhưng khi y biết, bởi Ánh Sáng của Trí Tuệ, rằng vô ích để y bám vào cơ thể, y sẽ quyết định, và cái chết tới ngay lập tức. Thời gian thực hiện để đi đến quyết định không được đo bằng tiêu chuẩn thời gian bên ngoài. V́ thế, cái chết luôn xảy ra ngay lập tức.

 

Khi chết, bốn giác quan và dạng hơi thở và hành giả rời đi và bị tách ra khỏi xác thân. Bốn giác quan vẫn c̣n với dạng hơi thở thường rời khỏi ba thể thanh (cái phách). Những thể này vẫn c̣n với thể xác và không thể thanh nào có thể nh́n, nghe, nếm, ngửi hoặc cảm nhận. Hành giả, thực thể duy nhất có thể cảm nhận được, nhưng nó chẳng c̣n cảm nhận được bất cứ điều ǵ tác động lên xác thịt hoặc các thể phách (nhân 3) nữa.

 Hỏa táng là cách xử lư tốt nhất của cơ thể sau khi chết. Bằng cách đốt cháy, vật chất của cơ thể sẽ sớm được khôi phục về các hạt nguyên thủy của nó và ba cơ thể thanh (cái phách) bị tiêu tan; và do đó mối liên hệ từ tính giữa chúng với dạng hơi thở và phần c̣n lại của cơ thể xác thịt chấm dứt. Bầu không khí vật chất cũng bị phá hủy. Trường hợp một cơ thể bị chim, cá và động vật ăn thịt, th́ ba cơ thể thanh (cái phách) sẽ bị tiêu hủy ngay sau khi thịt được tiêu hóa. Các cơ thể hỏa, khí và lỏng đi cùng với các mảnh rắn như khói hoặc bóng. Nó khác trong cuộc sống, nơi mà dạng hơi thở hiện diện và giữ nguyên vẹn các thể thanh bên trong. Chôn cất và ướp xác là những phương pháp tồi tệ nhất. Những phong tục này, có hại cho hành giả và cho cộng đồng, giữ lại các thể thanh bên trong với thể xác trong một thời gian dài, cụ thể là cho đến khi thể xác đă thối rữa. V́ bầu không khí vật chất không bị phá hủy sau khi chôn, nên hành giả với dạng hơi thở của nó có thể quay trở lại những ám ảnh cũ của nó. Nó không thể t́m thấy chúng nếu không có bầu không khí vật chất của nó. 

Cái chết là một người bạn của hành giả. Cái chết giải thoát nó khỏi sự hỗn loạn, những thay đổi và bất ổn của cuộc sống vật chất, để nó có thể được nghỉ ngơi trước khi bị lôi cuốn trở lại với một cuộc sống khác trên trái đất. 

Trong cuộc sống, tốt hơn hết là đặt suy nghĩ khi có ư thức vào lúc chết và bảo dạng hơi thở hăy nhắc nhở hành giả ư thức về sự qua bên kia thế giới và về sự đồng nhất của ḿnh với người nghĩ và người biết. Hành giả sẽ không c̣n ư thức vào thời điểm chết, trừ khi điều này đă được ấn tượng trên dạng hơi thở bởi nhiều lần lặp đi lặp lại trong cuộc sống. Hành giả phải ư thức về Ánh sáng của Trí tuệ, nhưng trừ khi có ư thức về sự hiện diện của Ánh sáng trong lúc sống, họ sẽ không ư thức về nó khi chết. Nếu nó đă có ư thức về Ánh sáng trong cuộc sống và  nếu nó được nhắc nhở bởi dạng hơi thở về sự trôi qua của nó, nó sẽ có ư thức vào lúc chết và cũng sẽ có ư thức về Ánh sáng của Trí tuệ. Sau đó, nó sẽ hiểu những ǵ nó sắp có và sẽ trải qua cái chết một cách dễ dàng hơn.