Thinking and Destiny 46

    

SEcTION 16

 

Gloom, pessimism, malice, fear, hope, joyousness, trust, ease,—as psychic destiny.

 

Gloom is a psychic state, a state of feeling and of unsatisfied desires. It is not a state created in the present, but comes from the past. It was there created by brooding over unsuccessful attempts to satisfy a desire, without understanding the reason for the lack of success. A person busy with attempts to satisfy an appetite has no chance to brood. No matter what other trouble he will get into, if he keeps busy he will keep away gloom. At any period in the present when he is disappointed or depressed by acts or events, his gloom comes over him and envelops him. Gloom overtakes a person in cyclic periods. If he welcomes it, broods over the present and feels dissatisfied, that feeling feeds and adds to the gloom, which becomes ever deeper and its cycle more frequent. Finally gloom is always with him. Some people may even enjoy it as a steady companion, but this cannot last. The accumulation of gloom, an undefined, indistinct feeling, will lead to tangible and definite despondency and despair.

 

 

The cure for gloom is resolution and action. Desire cannot be satisfied or put down or killed; but it can be changed. It can be changed only by thinking. The best way to dissipate gloom is to inquire into it and try to see how and why it came. This very inquiry will tend to drive it away and it is at once weakened by resolution and action. At each return of the gloom its force will be lessened, if it is so met. Finally this treatment will dissipate it.

 

 

Pessimism, though a state of the feelings, is more mental in its nature than gloom. Pessimism results from thinking to satisfy desires. When the doer-in-the-body discovers that the desires cannot be satisfied, the discovery reacts on it and produces a psychic state of dissatisfaction. Everything is then felt by the doer-in-the-body as an illusion of the senses and a delusion of itself. The doer seeks happiness. But it cannot attain to happiness through the gratification of its feelings and desires and cannot realize the futility of trying to do so. Its dissatisfaction with itself and the world and the expectation of the worst in every situation comes from this failure of the doer to get what will satisfy its feelings and desires and from its not knowing that desires must be changed. It is subjected to a continuous urge, without having the means of satisfying it and therefore it feels that everything is wrong. Pessimism may be overcome by refusing to entertain gloom, despondency and malice and by seeing when it can be seen—and that is very often—cheer, hope, generosity and goodwill in the world. Pessimism is driven out when one is able to feel himself in the hearts of others and others in his own heart. Then one will soon discover that all things are not running on to ultimate doom, but that there is a bright and glorious future for the doers in human beings.

 

 

Malice is a state of the doer in which without provocation it desires harm to another or to people in general. The malice in revenge, jealousy, envy and anger is not referred to here. There are people who rejoice at the loss or injury that befalls others and who delight in doing harm and causing pain, injury or loss. This general state comes on by continual indulgence in anger, envy, jealousy, hatred and revenge. From the temporary outburst of these passions, the doer gradually becomes the channel through which malignant creatures opposed to humanity work. Then such a man will himself be cut off from the Light of his Intelligence and become a human aligned with evil forces against other human beings. This destiny can be prevented by checking the continual indulgence in anger and the other outbursts of passion. This is not saying that a man should not be angry under provocation, but refers to giving way to bursts of malignant passion. Besides checking the outbursts, he should put himself in the other’s place and try to be just, after having ascertained all the facts. Very often he himself is to blame. He should try to have a feeling of forbearance and goodwill.

 

 

Fear is a state of the doer due to its ignorance and to wrong acts done. Fear is the feeling of impending disaster. This ignorance relates to the uncertainty of time and place when the misfortune will come and what the thing that is to come will be. By fear is not meant the anxiety of going to a surgeon or of walking across a high trestle or of losing a sum of money, but is a state of constant dread, during certain periods, of some unknown disaster. It is a vague, harrowing oppression, a shrinking and drawing back, a feeling as of guilt though there is apparently nothing of which one is guilty. Sometimes the dread is definite, as of imprisonment, becoming a pauper, blindness. These feelings are psychic results of exteriorizations of past thoughts; namely, a feeling of the unbalanced remnants which must be balanced at the conjunction of time, condition and place.

The unbalanced thoughts cycle in the mental atmosphere and at times affect the psychic atmosphere outside of the body. The human may feel the thoughts cycling in a general way and when there is a coincidence of cycles which will allow a manifestation, the feeling becomes more pronounced and special and is experienced as fear, which itself may be the means of drawing on the disaster.

 

This feeling is retribution for sins committed, and offers in every case an opportunity to balance some of the exteriorizations and to atone for the sins. If the doer shrinks from the apprehended disaster, wants to run away and refuses to meet it, it may escape for a time. It cannot escape forever because the sins go with it, as they are a part of it. If it continues to run away, it will be overtaken by the disaster as an actual physical punishment. When stricken by disgrace, disease, imprisonment or loss of fortune, the doer is less likely to balance and the tendency is to commit other sins.

 

If the doer does not run away from the indistinct apprehension of some disaster or from the fear of some definite calamity, it has an opportunity to change the desire that helped to conceive or entertain the thought that has to be balanced. All the doer need or can do, is to feel that it wants to do right and is willing to do or to suffer whatever is necessary to that end. When the doer gets itself into that feeling, it has strength; strength comes to it. If it holds that feeling of strength it will be able to go through any disaster. The duty of the present moment will be the means of precipitating the seeming disaster or a new duty will be made clear to the human, though it may not be clear to anyone else. The performance of his duty enables the human to defeat fear and throw off dread, because he has performed his part towards balancing the thought the cycling of which was felt as fear.

 

Despair is the ultimate state of fear, when the doer has not balanced the part it had in issuing a thought. Despair is giving up to fear without further effort to overcome or escape it.

 

Hope, which is concerned chiefly with feelings and desires, is born with the doer and is its companion. It is like a flash or reminiscence from the unmanifested. Hope is one of the great things in the experiences of the doer. It is linked with Intelligence and with ignorance. This is one of the mysterious things about hope. It connects the unmanifested with the manifested. It is that which does not change when Substance manifests in a primordial unit, nor does it change during all the changes of the unit, nor even after it becomes part of the doer in a human. The doer in the human is the first stage in which it may be perceived and where it can be felt as a state. It is in the Intelligence also and affects it. In the human it is a foretaste of conscious immortality. When the doer tries to grasp it, it disappears, but it soon reappears and then the human chases after it. It is often accused of deceiving, because the thing on which it seemed to rest has failed the human. This is not the fault of hope, but of the human, who must learn that he cannot depend upon things of sense. Hope remains with the doer to teach it this through all its lives in joy or sorrow, ease or discontent. So it performs a mighty function.

 

 

 

Hope is undying. As soon as the doer has failed to learn and is sunk in the slough of despondency and gloom, hope comes again and, like a beam of light, leads the doer out if the doer will follow. Without hope the human could not remain human. When the human is exhausted by grief or remorse, covered with shame and abandoned by the world, hope glimmers and brightens into a ray of light. The doer, in its darkest hours, looks for hope. While it looks for hope it cannot fail altogether. Hope cannot save the human, but it shows the way by which one can save himself and earn his conscious immortality.

 

 

Hope cannot give the doer wisdom or knowledge. It cannot give anything, but it can dimly show the way to everything that is attained, and to everything that fails; but the human must learn which is the way to failure and which the way to knowledge, immortality and wisdom. To the embodied doer hope is a feeling. While the doer seeks sensation hope must remain a feeling. To know hope the human must follow it out of the senses and into the Light of the Intelligence.

 

Joyousness is the sparkling good spirits that flow out of a healthy disposition. This comes as the natural expression of good feeling and continued activities without intent to do wrong. It is characteristic of the youth of the doer, but the doer may carry its joyousness with it through ages of bitter experiences. It pours out like the full-throated melody of the thrush, or enters into the feelings of others like the mimicry of the mockingbird or rises out of itself like the song of the skylark. It drives away gloom, melancholy and dull care as sunshine melts mists and darkness away. Joyousness remains with the doer as long as the doer has no settled intent to harm anyone. The thing that shuts out joyousness is malice. Feelings of hatred, envy, bitterness or ill-will, drive joyousness away and keep it out. It should be a natural part of the disposition of the doer, and while it is kept it attracts elementals which are sprightly, graceful, well disposed, like fun and carry life. They pour into the doer and keep up the wellspring of life. The age of the body is no bar to them, though they are chiefly attracted to youth. But young or old, it depends upon the doer, for joyousness is with the doer and is not a matter of the body.

 

Trust is a natural feeling of the doer that it can depend upon life, that it will not be harmed, that it can get along and find its way, that whatever the conditions are it will be borne over them, that it will swim and not sink.

 

Trust sometimes is an indication that the human is innocent, without a wide experience, that he has not come into contact with all phases of life. When trust that is due to innocence is betrayed or fails, the human will show feelings of rancor, bitterness, gloom, doubt and suspicion. On the other hand, trust may be an evidence that the doer has had a wide, deep, lasting experience and that it can be depended upon by other doers. The doer itself will show by its speech and actions whether the state of trust is due to innocence or is its character as the result of long experience.

 

Eventually the human learns that he can trust and that it is better to trust and that there is a law that works for betterment, even though he cannot quite understand it. This is one of the reasons for religious faith. Trust is a reward for duties well performed, for goodwill, generosity and helpfulness. Trust is an expression of fundamental inclination to honesty. Even if this quality of trust seems at times out of place and without foundation, yet when the doer feels forsaken or cast down, it will bear it up and carry it along. The doer’s periods of dejection, if any, will be very short and it will never entertain bitterness or doubt. There will be always an underlying feeling that there is something to rely on, something that is beyond vicissitudes and all changes, and that it is with the doer.

 

Ease is a further development of trust. Only a developed doer can feel at ease in riches or in poverty, in sickness or in health. Ease comes to a doer only after it has been the victor in many battles and difficulties and has learned their ways and how to live with them. Ease does not depend on easy circumstances, but the doer maintains its ease notwithstanding any outward conditions, favorable or adverse. Ease is a feeling of confidence that the doer will find its way through life, and is a compensation for work well done in prior lives.

 

 

 

 

MỤC 16

 

Âu sầu, bi quan, ác ư, sợ hăi, hy vọng, vui vẻ, tin tưởng, dễ dàng, —là định mệnh tâm linh.

 

Âu sầu là một trạng thái tâm linh, một trạng thái của cảm giác và những ham muốn không được thỏa măn. Nó không phải là một trạng thái được tạo ra trong hiện tại, mà đến từ quá khứ. Nó được tạo ra khi nghiền ngẫm những sự thất bại trong quá khứ, mà không hiểu lư do tại sao thất bại. Một người bận rộn với những nỗ lực để thỏa măn những ham muốn th́ sẽ không có th́ giờ để nghiền ngẫm. Không cần biết anh ấy sẽ vướng vào rắc rối nào khác, nếu anh ấy cứ bận rộn th́ anh ấy sẽ tránh xa sự u sầu. Vào bất kỳ thời điểm nào trong hiện tại khi anh ta thất vọng hoặc chán nản trước những hành vi hoặc sự việc, sự u sầu của anh ta sẽ đến và bao trùm lấy anh ta. U sầu chiếm ngự một người theo chu kỳ. Nếu anh ta chấp nhận nó, nghiền ngẫm về hiện tại và cảm thấy không hài ḷng, cảm giác đó sẽ nuôi dưỡng và thêm vào sự u sầu, điều này trở nên sâu sắc hơn và chu kỳ của nó thường xuyên hơn. Cuối cùng th́ u sầu luôn ở bên anh. Một số người thậm chí có thể thích nó như một người bạn đồng hành, nhưng điều này không thể kéo dài. Sự tích tụ của sự u sầu, một cảm giác không xác định, không rơ ràng, sẽ dẫn đến sự chán nản và tuyệt vọng hữu h́nh và rơ ràng.

 

Cách chữa trị cho sự u sầu là giải pháp và hành động. Ham muốn th́ không thể được thỏa măn hoặc bị dập tắt hoặc bị giết chết; nhưng có thể được thay đổi. Nó có thể được thay đổi chỉ bằng suy nghĩ. Cách tốt nhất để làm tan sự u sầu là t́m hiểu về nó và thử xem nó đến như thế nào và tại sao. Chính sự thắc mắc này sẽ có xu hướng đẩy nó đi và nó ngay lập tức bị suy yếu bởi giải pháp và hành động. Mỗi lần u sầu trở lại, sức mạnh của nó sẽ giảm đi, nếu nó bị đáp ứng như vậy. Cuối cùng cách điều trị này sẽ làm nó tiêu tan.

 

Bi quan, mặc dù là một trạng thái của cảm xúc, về bản chất của nó là tinh thần hơn là u sầu. Bi quan là kết quả của suy nghĩ để thỏa măn những ham muốn. Khi hành giả trong cơ thể phát hiện ra rằng những ham muốn th́ không thể được thỏa măn, khám phá này sẽ phản ứng lại và tạo ra một trạng thái không hài ḷng về mặt tâm linh. Mọi thứ sau đó được hành giả trong cơ thể cảm nhận như một ảo ảnh của các giác quan và ảo tưởng về chính nó. Hành giả t́m kiếm hạnh phúc. Nhưng nó không thể đạt được hạnh phúc thông qua việc thỏa măn những cảm giác và mong muốn của nó và không thể nhận ra sự vô ích của việc cố gắng làm như vậy. Sự không hài ḷng của nó với bản thân và thế giới và mong đợi điều tồi tệ nhất trong mọi t́nh huống xuất phát từ sự thất bại của hành giả trong việc đạt được những ǵ sẽ thỏa măn cảm xúc và mong muốn của họ và từ việc họ không biết rằng những mong muốn phải được thay đổi. Nó bị thôi thúc liên tục, mà không có phương tiện để thỏa măn nó và do đó nó cảm thấy rằng mọi thứ đều sai. Sự bi quan có thể được khắc phục bằng cách từ chối chấp nhận u sầu, chán nản và ác ư và bằng cách xem khi nào nó xuất hiện — và điều đó rất thường xảy ra — hăy vui lên, hy vọng, rộng lượng và thiện chí trên thế giới. Sự bi quan được loại bỏ khi một người có thể cảm thấy ḿnh trong trái tim của người khác và những người khác trong trái tim của chính ḿnh. Sau đó, người ta sẽ sớm phát hiện ra rằng mọi thứ không chạy đến sự diệt vong cuối cùng, mà có một tương lai tươi sáng và vinh quang cho những hành giả trong loài người.

 

Ác ư là trạng thái của hành giả khi không ai khiêu khích, họ muốn gây hại cho người khác hoặc cho mọi người nói chung. Ác ư trong việc trả thù, ghen tuông, đố kỵ và giận dữ không được đề cập ở đây. Có những người vui mừng trước sự mất mát hoặc tổn thương xảy đến với người khác và những người thích làm tổn hại và gây ra đau đớn, thương tích hoặc mất mát. Trạng thái chung này xuất hiện bởi sự giận dữ, đố kỵ, ghen ghét, thù hận và trả thù liên tục xảy ra. Từ sự bộc phát nhất thời của những đam mê này, hành giả dần dần trở thành kênh mà qua đó những sinh vật ác tính chống lại loài người hoạt động. Sau đó, một người như vậy sẽ tự ḿnh bị cắt đứt khỏi Ánh sáng Trí tuệ của ḿnh và trở thành một con người liên kết với các thế lực tà ác chống lại mọi người. Vận mệnh này có thể được ngăn chặn bằng cách kiểm tra xem thường xuyên nổi cơn thịnh nộ và những đam mê bộc phát khác. Điều này không có nghĩa là một người đàn ông không nên tức giận khi bị khiêu khích, mà là nói đến việc để cho những đam mê ác tính bùng nổ. Bên cạnh việc kiểm tra các lúc bộc phát, anh ta nên đặt ḿnh vào vị trí của người khác và cố gắng tỏ ra công bằng, sau khi đă xác định chắc chắn tất cả các sự kiện. Rất thường anh ấy là người đáng trách. Anh ta nên cố gắng để có một cảm giác khoan dung và thiện chí.

 

Sợ hăi vu vơ là một trạng thái của hành giả do sự thiếu hiểu biết của họ và những hành vi sai trái họ đă làm. Sợ hăi là cảm giác sắp xảy ra thảm họa. Sự thiếu hiểu biết này liên quan đến sự không chắc chắn về thời gian và địa điểm khi bất hạnh sẽ đến và điều sắp xảy ra sẽ là ǵ. Bởi sợ hăi không có nghĩa là lo lắng khi đến gặp bác sĩ phẫu thuật hoặc đi qua một cái giàn cao hoặc mất một khoản tiền, mà là một trạng thái sợ hăi thường xuyên, trong những giai đoạn nhất định, về một thảm họa không xác định nào đó. Đó là một sự áp bức mơ hồ, khó chịu, một sự co rút và rút lui, một cảm giác tội lỗi mặc dù dường như không có ǵ là tội lỗi của kẻ đó. Đôi khi sự sợ hăi là rơ ràng, như bị giam cầm, trở thành một kẻ khốn nạn, mù quáng. Những cảm giác này là kết quả tâm linh của việc thể hiện những suy nghĩ trong quá khứ; cụ thể là, một cảm giác về những tàn dư chưa giải quyết mà phải được giải quyết khi kết hợp giữa thời gian, điều kiện và địa điểm.

 

Các chu kỳ tư tưởng c̣n vướng mắc trong bầu không khí tinh thần và đôi khi ảnh hưởng đến bầu không khí tâm linh bên ngoài cơ thể. Con người có thể cảm thấy những suy nghĩ quay ṿng theo một cách chung và khi có sự trùng hợp của các chu kỳ th́ sẽ xẩy ra biểu hiện, cảm giác đó trở nên rơ rệt và đặc biệt hơn và được trải nghiệm như nỗi sợ hăi, chính điều này có thể là phương tiện vẽ nên thảm họa.

 

 

Cảm giác này là quả báo cho những tội lỗi đă gây ra, và trong mọi trường hợp đều mang lại cơ hội để cân bằng một số hành vi được thể hiện và để chuộc lại tội lỗi. Nếu hành giả thu ḿnh lại v́ sợ hăi tai họa, muốn chạy trốn và từ chối gặp nó, y có thể trốn thoát trong một thời gian. Y không thể trốn thoát măi măi bởi v́ tội lỗi đi cùng với nó, v́ chúng là một phần của nó. Nếu y tiếp tục bỏ chạy, y sẽ bị thảm họa chiếm lấy như một h́nh phạt thể chất thực sự. Khi bị ô nhục, bệnh tật, tù tội hoặc mất mát tài sản, hành giả khó có khả năng giữ thăng bằng và có xu hướng phạm những tội lỗi khác.

 

 

Nếu hành giả không chạy trốn khỏi nỗi sợ hăi rơ ràng về một thảm họa nào đó hoặc khỏi nỗi sợ hăi về một thảm họa nào đó, th́ y sẽ có cơ hội thay đổi ham muốn đă giúp tạo ra hoặc nuôi dưỡng những suy nghĩ cần phải được giải quyết. Tất cả những ǵ hành giả cần hoặc có thể làm, là cảm thấy rằng y muốn làm đúng và sẵn sàng làm hoặc chịu bất cứ điều ǵ cần thiết để đạt được mục đích đó. Khi hành giả có được cảm giác đó, y có sức mạnh; sức mạnh đến với y. Nếu y giữ được cảm giác mạnh mẽ đó, y sẽ có thể vượt qua mọi thảm họa. Nhiệm vụ của y trong thời điểm hiện tại sẽ là phương tiện ngăn chặn thảm họa dường như sắp xảy ra hoặc một nghĩa vụ mới sẽ được làm rơ cho người đó, mặc dù nó có thể không rơ ràng với bất kỳ ai khác. Việc thực hiện nhiệm vụ của ḿnh cho phép con người đánh bại nỗi sợ hăi và loại bỏ sự sợ hăi, bởi v́ anh ta đă thực hiện vai tṛ của ḿnh để cân bằng tư tưởng mà sự quay cuồng của nó được cảm là sợ hăi.

 

 

Tuyệt vọng là trạng thái sợ hăi tột cùng, khi hành giả không giải quyết được vấn đề y nghĩ tới. Tuyệt vọng đầu hàng nỗi sợ hăi mà không cần nỗ lực hơn nữa để vượt qua hoặc thoát khỏi nó.

 

Hy vọng, chủ yếu là liên quan đến cảm xúc và mong muốn, được sinh ra cùng với hành giả và là người bạn đồng hành của y. Nó giống như một sự lóe sáng hoặc hồi tưởng từ điều không thể hiện. Hy vọng là một trong những điều tuyệt vời trong những trải nghiệm của hành giả. Nó được liên kết với Trí thông minh và với sự thiếu hiểu biết. Đây là một trong những điều bí ẩn về hy vọng. Nó kết nối điều chưa thể hiện với điều đă thể hiện. Nó không thay đổi khi Vật chất biểu hiện trong một đơn vị nguyên thủy, nó cũng không thay đổi trong tất cả những thay đổi của đơn vị, cũng như sau khi nó trở thành một phần của hành giả trong con người. Hành giả trong con người là giai đoạn đầu tiên mà nó có thể được nhận thức và nơi nó có thể được cảm nhận như một trạng thái. Nó cũng có trong Trí tuệ và ảnh hưởng đến nó. Ở con người, nó là một dự đoán về sự bất tử có ư thức. Khi hành giả cố gắng nắm lấy nó, nó sẽ biến mất, nhưng nó sẽ sớm xuất hiện trở lại và sau đó con người đuổi theo nó. Nó thường bị buộc tội lừa dối, bởi v́ thứ mà người ta tưởng như đă nắm bắt lại vuột mất. Đây không phải là lỗi của hy vọng, mà là của con người, con người phải học rằng anh ta không thể phụ thuộc vào những thứ của giác quan. Hy vọng vẫn ở bên hành giả để dạy nó điều này trong suốt cuộc đời của nó trong niềm vui hay nỗi buồn, dễ dàng hay bất măn. V́ vậy, nó thực hiện một chức năng quan trọng.

 

Hy vọng là bất diệt. Ngay sau khi hành giả thất bại trong việc học hỏi và ch́m trong bóng tối của sự chán nản và u sầu, hy vọng lại xuất hiện và giống như một tia sáng, dẫn đường cho hành giả nếu hành giả muốn đi theo. Không có hy vọng con người không thể c̣n là con người. Khi con người kiệt sức v́ đau buồn hoặc hối hận, bị bao phủ bởi sự xấu hổ và bị thế giới ruồng bỏ, hy vọng sẽ vụt sáng và bừng sáng thành một tia sáng. Hành giả, trong những giờ phút đen tối nhất, t́m kiếm hy vọng. Trong khi nó t́m kiếm hy vọng, nó không thể thất bại hoàn toàn. Hy vọng không thể cứu con người, nhưng nó chỉ ra cách mà người ta có thể tự cứu ḿnh và kiếm được sự bất tử của ư thức của ḿnh.

 

Hy vọng không thể cung cấp cho hành giả sự khôn ngoan hoặc kiến ​​thức. Nó không thể cho bất cứ điều ǵ, nhưng nó có thể lờ mờ chỉ đường cho mọi thứ đạt được, và mọi thứ thất bại; nhưng con người phải học cách nào là con đường dẫn đến thất bại và con đường dẫn đến tri thức, sự bất tử và trí tuệ. Đối với hành giả trong cơ thể, hy vọng là một cảm giác. Trong khi hành giả t́m kiếm cảm giác th́ hy vọng vẫn phải là một cảm giác. Để biết hy vọng con người phải theo dơi nó từ các giác quan và đi vào Ánh sáng của Trí tuệ.

 

Niềm vui là những tinh thần tốt đẹp lấp lánh chảy ra từ một tính cách lành mạnh. Đây là biểu hiện tự nhiên của cảm giác tốt và tiếp tục các hoạt động mà không có ư định làm sai. Đó là đặc điểm của tuổi trẻ của hành giả, nhưng hành giả có thể mang theo niềm vui của ḿnh qua các thời kỳ trải qua cay đắng. Nó tuôn ra như giai điệu rộn ràng của tiếng chim kêu, hoặc đi vào cảm xúc của người khác như sự bắt chước của con chim vẹt hoặc tự bật ra như bài hát của chim trời. Nó xua đi sự u sầu, buồn bă và như khi ánh nắng làm tan chảy sương mù và tan biến bóng tối. Niềm vui vẫn c̣n với hành giả miễn là hành giả không có ư định làm hại bất cứ ai. Điều làm tắt đi niềm vui là ác tâm. Cảm giác hận thù, đố kỵ, cay đắng hoặc ác ư, sẽ xua đuổi niềm vui và ngăn chặn nó. Nó phải là một phần tự nhiên trong tính cách của hành giả, và trong khi nó được lưu giữ, nó thu hút các nguyên tố hoạt bát, duyên dáng, tốt tính, thích vui vẻ và sống động. Chúng tuôn đổ vào hành giả và duy tŕ ḍng đời. Tuổi của cơ thể không phải là cản trở đối với chúng, mặc dù chúng chủ yếu bị thu hút bởi tuổi trẻ. Nhưng già hay trẻ, nó phụ thuộc vào hành giả, v́ niềm vui là với hành giả và không phải là vấn đề của cơ thể.

 

 

 

 

Tin tưởng là một cảm giác tự nhiên của hành giả mà nó có thể phụ thuộc vào cuộc sống, rằng nó sẽ không bị hại, rằng nó có thể ḥa hợp và t́m ra con đường của ḿnh, rằng bất kể điều kiện nào sẽ xảy ra với nó, nó sẽ vượt lên, nó sẽ bơi và không ch́m.

 

Sự tin tưởng đôi khi là một dấu hiệu cho thấy con người ngây thơ, không có kinh nghiệm nhiều, chưa tiếp xúc với tất cả các giai đoạn của cuộc sống. Khi sự tin tưởng đến từ sự trong trắng bị phản bội hoặc thất bại, con người sẽ thể hiện cảm giác cay đắng, cay đắng, ảm đạm, nghi ngờ và ngờ vực. Mặt khác, sự tin tưởng có thể là bằng chứng cho thấy hành giả đă có kinh nghiệm rộng, sâu, lâu dài và biết có thể phụ thuộc vào những hành giả khác. Bản thân hành giả sẽ thể hiện bằng lời nói và hành động của ḿnh để thấy trạng thái tin cậy là do vô tội hay do tính t́nh của họ là kết quả của kinh nghiệm lâu năm.

 

Cuối cùng con người học được rằng anh ta có thể tin tưởng và tốt hơn là nên tin tưởng và có một quy luật hoạt động để cải thiện, mặc dù anh ta không thể hiểu được nó. Đây là một trong những lư do cho đức tin tôn giáo. Sự tin tưởng là phần thưởng cho những nhiệm vụ được thực hiện tốt, cho sự thiện chí, rộng lượng và giúp đỡ. Sự tin tưởng là một biểu hiện của khuynh hướng cơ bản đối với sự trung thực. Ngay cả khi chất lượng của sự tin tưởng này đôi khi có vẻ lạc lơng và không có cơ sở, nhưng khi người đó cảm thấy bị bỏ rơi, niềm tin sẽ nâng đỡ và mang y theo. Khoảng thời gian bị buồn rầu của hành giả, nếu có, sẽ rất ngắn và nó sẽ không bao giờ khiến y cay đắng hay nghi ngờ. Sẽ luôn có một cảm giác tiềm ẩn rằng có một cái ǵ đó để dựa vào, một cái ǵ đó vượt lên trên những thăng trầm và mọi thay đổi, và rằng đó là ở bên hành giả.

 

Thoải mái là một sự phát triển hơn nữa của sự tin tưởng. Chỉ một hành giả phát triển mới có thể cảm thấy thoải mái khi giàu có hay nghèo khó, ốm đau hoặc khỏe mạnh. Sự thoải mái chỉ đến với hành giả sau khi người đó đă là người chiến thắng trong nhiều trận chiến và nhiều khó khăn, và đă học được cách thức và cách sống với chúng. Sự thoải mái không phụ thuộc vào hoàn cảnh dễ dàng, nhưng hành giả vẫn duy tŕ sự thoải mái của y bất chấp mọi điều kiện bên ngoài, thuận lợi hay bất lợi. Sự thoải mái là cảm giác tự tin rằng hành giả sẽ t́m thấy con đường của ḿnh trong cuộc sống, và là sự đền bù cho những công việc đă hoàn thành tốt trong kiếp trước.