Thinking and Destiny 44

    

SEcTION 11

 

Religions, as psychic destiny.

 

A religion is a part of the psychic destiny of a human and the religions of any time are those which are suited to the feelings and desires of the people and give them the training they need. A human is generally attracted to that religion which offers him bargains here and hereafter or which causes him to fear. Persons seeking power over others, and who are more familiar with the psychic nature, its weaknesses and its needs, will guarantee their religion to fill these wants. Man continues or changes his religious belief according to his understanding of nature, but he does not know this.

 

 

 

Religions are concerned with the emotions and the four senses. Their range is from the belief of the lowest savage to the refined emotions of the cultured. A religion may be known by what it offers to its adherents. It offers always things of the senses, beauties to the eye, music to the ear, feasts for the palate, incense for the nostrils and, for the emotions, joyful and tragic feelings and consolation. Fasts and penances and asceticism are things of the senses. The vast majority cannot get along without this kind of religion. It gives them a moral code, teaches them to distinguish right from wrong and consoles them in their moments of anguish. Such religions were necessary in the past and they are necessary at this time. It is a mistake for those who are or think they are more enlightened, who may themselves get on without it, to persuade others that such a religion is unnecessary. It is necessary until people outgrow it.

 

 

These psychic religions set up a standard of morals and offer training for the emotions. While religions allow the play of these emotions in an etherealized state after death, they put a restraint upon their wild and selfish tendencies during life. Different religions are fitted for different peoples and different classes. According to the psychic needs of a people a religion will be furnished. If they follow the best of its teachings and keep to the highest standards that it sets, that religion will be a blessing to them. If they practice the worst phases, it and its priests will prey upon their weaknesses; then that religion will be to them a tax, a burden and a curse, from which they will find it difficult to escape. Even if a religion is more than a psychic religion, as when it takes on mental and noetic aspects, it will be applied psychically by persons in whom the psychic nature predominates, and these are the vast majority.

 

 

Psychic aspects of religions are seen in missions, camp meetings, revivals and cures. There the convert is usually worked up to and kept in a psychic condition before he can be cured or “saved.” This takes place at a meeting where the evangelist is of a magnetic and emotional nature, starting and keeping up an emotional whirl which acts upon the psychic natures of those present. The new sensation appeals to their feelings, and “conversion” follows.

 

Other phases of the psychic aspect of religions are masses, hymns, liturgies, creeds, prayers, ceremonies and ornaments, which all affect the psychic nature. But there the effect is steady or at least seasonal, while at the revival it is spasmodic.

 

To raise humanity, religions should not appeal to the selfish instincts in man by fostering a belief that he need not pay his debts, since some man or God has suffered or will suffer for his sins. Religions should elevate him from the sordid business world of profit and loss and the whirl of psychic attractions to a moral standard, where deeds are done for the sake of right and duty, not from the fear of punishment or hope of reward. The moral education of the doer must be carried on in a manner which will affect it.

 

 

Just how undeveloped human beings are, can best be seen in their religious beliefs and in their stories and scenes that have given them religious comfort in the hour of need or have kept them, as far as possible, on the path of virtue. They worship nature gods whom they themselves have made by their thinking, and cling to a particular form of nature worship until the cycle changes. Then the old traditions are taken away, and new names are given to beliefs and institutions which stretch back to earlier times. After new names and personalities are substituted, these are declared by the priests to be a divine revelation and made to center around a new God or set of gods. The old beliefs are denounced and the old gods are vilified as devils. Bloodshed, war and struggle are the means of educating these doers because of their desires.

 

 

Such are the ways by which the human beings try to work themselves out of their ignorance. When human beings worship in sincerity, not with mere formality, they worship the Intelligence, in whatever form they worship nature gods. If they do not worship sincerely, but for self-interest and with hypocrisy and deceit, they have taken the road back to nature.

 

All religions then come into existence and continue their central deity or deities and heaven and hell, as long as they are desired, for the education of human beings along moral lines. Science and intelligence and knowledge are not essential to religions.

 

Owing to the doer’s choice and action in its early human history it is nourished from the four elements, the nature-mother, through a religion, as the fetus is nourished through the umbilical cord. When the fetus has attained its growth, the child is born and the cord is severed. A religion is like the umbilical cord; it connects the doer with nature. The four senses serve as an umbilical cord. Through a religion the doer wants to be nourished and to grow. When it has received all that a religion can give it and has attained its growth, then, for its development, there must be a severance from that religion. But, unlike the fetus, the doer must sever itself. It does this by a new growth. This is the effort to see and understand. Understanding is to the doer as taking breath is to the newborn babe. The child by taking breath changes its circulation and establishes it in its relation to its new source of life. By taking Light the doer severs itself, and changes its nourishment from feeling or belief to understanding, and so it, as the psychic part of the Triune Self, makes its connection with reason. Its understanding is by the Light it receives from rightness-and-reason of its Triune Self. This is a part of the degree of the Entered Apprentice in true Freemasonry.

 

 

SEcTION 12

 

Psychic destiny comprises government and institutions.

 

The psychic destiny of a nation largely makes its government. Many of the aspects of the government are mental, but the destiny of the governed is largely psychic. A government which would care for its soldiers and the weak, which would make provision for those who have grown old in its service and would enforce laws for the safety of its people from foreign and internal enemies and educate its citizens not to do what they would not like to suffer, would be the kind of government that its people had desired and deserved. It would be united and long lived and an instrument for good among other nations. History shows no such government. All paternal governments have been for the benefit of the ruler and the ruling class. Countries were mere lands, possessed and bartered by kings and nobles, and the people went with the land. When the change came in the eighteenth century from home manufacture in villages to congregation in city factories, the welfare of the laborers was again ignored until degeneration and revolution threatened.

 

 

A government which, even though under the label of a democracy, exploits its citizens for the benefit of a few individuals or of a class, which is careless of its wards, soldiers and public servants, which does not look after the health and welfare of all, will be short lived. Either the ruling class or traitors will be the cause of its downfall. Some of its own people may betray it to others, just as it has betrayed its own.

 

 

Similar to religious fervor at revival meetings is political enthusiasm, the jingo love of one’s own country and of one’s particular social and economic institutions, as a landed nobility, clerical hierarchy, labor union or “big business” combinations. In modern democracies this political force is important inasmuch as the people now express themselves without the disabilities of the past. All this is of the psychic nature. In political campaigns people become agitated about their party rather than about the interests of good government. Men will shout over issues they do not understand, and they will shift in their arguments and accusations with little or no reason; and they will adhere to a party even though they know that its policy is wrong. Ignorance and selfishness permit the psychic nature to rule without restraint.

 

 

The most successful party politicians are those who can best reach, agitate and control the psychic nature of the people through their appetites, weaknesses, selfishness and prejudices. After all, these politicians are only means to exteriorize the thoughts of the people to the people. A party politician haranguing an audience, appeals to its special interests or he whispers to some clique. He uses his personal influence, which is his psychic nature, to reach the prejudices of his hearers, under pretense of loyalty to people and country. His love is for power and the gratification of his own ambitions, and using his own psychic influence he enlists the prejudices of others by appealing to their desires, fears and sentiments.

 

 

 

Bad government must continue while those who are governed are selfish, indifferent and uninformed. Such a government is their psychic destiny. This must be so long as the people remain blind to the fact that they get what they give, individually or as a whole, and that what they get is an exteriorization of their own thoughts. The desires of individuals and the collective desire of the people are what brings about these things. They will be changed only when people refuse to countenance the party politician who appeals to them for what they know to be wrong, even when what he promises appears to be to their personal advantage. If it is to injure others it is wrong and will surely react upon themselves. Reading history with understanding will teach this lesson.

 

The man who attempts to enforce the law is quite frequently downed. The statesman or political reformer who offers amelioration of conditions is usually doomed to disappointment, because he is attempting to remodel forms and physical conditions while the causes which brought and bring about these effects continue. Politics, institutions and customs are what they are because they are the psychic destiny of individuals who are immoral, selfish, ignorant and hypocritical.

MỤC 11

 

Tôn giáo, như định mệnh tâm linh.

 

Tôn giáo là một phần của vận mệnh tâm linh của con người và các tôn giáo ở bất kỳ thời điểm nào đều là những tôn giáo phù hợp với cảm xúc và mong muốn của con người và cung cấp cho họ sự đào tạo mà họ cần. Một con người thường bị thu hút bởi tôn giáo mang lại cho anh ta những điều lợi tức thời và sau này hoặc khiến anh ta sợ hăi. Những người t́m kiếm quyền lực đối với người khác, và những người quen thuộc hơn với bản chất tâm linh với những điểm yếu và nhu cầu của nó, sẽ đảm bảo cho tôn giáo của họ đáp ứng những mong muốn này. Con người tiếp tục hoặc thay đổi niềm tin tôn giáo của ḿnh tùy theo sự hiểu biết của ḿnh về thiên nhiên, nhưng anh ta không biết điều này.

 

Các tôn giáo quan tâm đến cảm xúc và bốn giác quan. Phạm vi của họ là từ niềm tin về sự man rợ thấp nhất đến những cảm xúc tinh tế của những người có văn hóa. Một tôn giáo có thể được biết đến bởi những ǵ nó cung cấp cho các tín đồ của nó. Nó luôn luôn cung cấp những thứ của giác quan, vẻ đẹp cho mắt, âm nhạc cho tai, lễ cho ṿm miệng, hương cho lỗ mũi và, cho cảm xúc th́ cảm giác vui vẻ và bi thảm và sự an ủi. Ăn chay, đền tội và khổ hạnh là những thứ thuộc về giác quan. Đại đa số không thể sống ḥa thuận nếu không có loại tôn giáo này. Nó cung cấp cho họ một quy tắc đạo đức, dạy họ phân biệt đúng sai và an ủi họ trong những khoảnh khắc đau khổ của họ. Những tôn giáo như vậy là cần thiết trong quá khứ và chúng cần thiết vào thời điểm này. Thật là sai lầm cho những ai đang hoặc nghĩ rằng họ đă giác ngộ hơn, những người có thể tự ḿnh tiếp tục sống mà không cần nó, khi thuyết phục người khác rằng một tôn giáo như vậy là không cần thiết. Nó là cần thiết cho đến khi mọi người phát triển hơn nó.

 

Những tôn giáo tâm linh này thiết lập một tiêu chuẩn đạo đức và cung cấp sự đào tạo cho cảm xúc. Trong khi các tôn giáo cho phép phơi bày những cảm xúc này ở trạng thái thanh sau khi chết, họ hạn chế khuynh hướng hoang dă và ích kỷ của con người trong suốt cuộc đời. Các tôn giáo khác nhau được trang bị cho các dân tộc khác nhau và các tầng lớp khác nhau. Theo nhu cầu tâm linh của một người, một tôn giáo sẽ được đưa cho họ. Nếu họ tuân theo những lời dạy tốt nhất của nó và tuân theo những tiêu chuẩn cao nhất mà nó đặt ra, th́ tôn giáo đó sẽ là một điều may mắn cho họ. Nếu họ thực hành những điều tồi tệ nhất, tôn giáo đó và các linh mục của nó sẽ lợi dụng điểm yếu của họ; th́ tôn giáo đó đối với họ sẽ là một thứ thuế, một gánh nặng và một lời nguyền rủa, từ đó họ sẽ khó thoát khỏi. Ngay cả khi một tôn giáo không phải là một tôn giáo tâm linh, khi nó đảm nhận các khía cạnh trí thức và tinh thần, nó sẽ được áp dụng về mặt tâm linh bởi những người mà bản chất tâm linh chiếm ưu thế, và đây là đại đa số.

 

Các khía cạnh tâm linh của các tôn giáo được nh́n thấy trong các nhà thờ, các cuộc họp trại, phục hưng và chữa bệnh. Ở đó, người cải đạo thường được dạy bảo và giữ trong t́nh trạng tâm linh trước khi anh ta có thể được chữa khỏi hoặc “được cứu”. Điều này diễn ra tại một cuộc họp mà nhà truyền giáo có tính chất từ ​​tính và cảm xúc, bắt đầu và duy tŕ một cơn lốc cảm xúc hoạt động dựa trên bản chất tâm linh của những người có mặt. Cảm giác mới lôi cuốn cảm giác của họ và “sự vào đạo” theo sau.

 

Các giai đoạn khác của khía cạnh tâm linh của các tôn giáo là thánh lễ, thánh ca, phụng vụ, tín điều, cầu nguyện, nghi lễ và đồ trang trí, tất cả đều ảnh hưởng đến bản chất tâm linh. Nhưng ở đó có ảnh hưởng ổn định hoặc ít nhất là theo mùa, trong khi ở giai đoạn hồi sinh, nó không thường xuyên.

 

Để nâng cao nhân loại, các tôn giáo không nên lôi kéo bản năng ích kỷ trong con người bằng cách nuôi dưỡng niềm tin rằng anh ta không cần phải trả quả, v́ một số người hoặc Thượng đế đă hoặc sẽ đau khổ cho tội lỗi của anh ta. Các tôn giáo nên nâng anh ta từ thế giới kinh doanh bẩn thỉu của lời và lỗ và ṿng xoáy của những hấp dẫn tâm linh lên một tiêu chuẩn đạo đức, nơi những việc làm được thực hiện v́ quyền và nghĩa vụ, chứ không phải v́ sợ bị trừng phạt hay hy vọng được khen thưởng. Việc giáo dục đạo đức của hành giả phải được thực hiện theo cách mà nó sẽ có ảnh hưởng như vậy.

 

Con người chưa phát triển đến mức nào, có thể thấy rơ nhất trong niềm tin tôn giáo của họ và trong những câu chuyện và khung cảnh của họ đă mang lại cho họ sự thoải mái về mặt tôn giáo trong giờ phút cần thiết hoặc đă giữ họ càng xa càng tốt trên con đường nhân đức. Họ tôn thờ các vị thần thiên nhiên mà chính họ đă tạo ra bằng cách suy nghĩ của họ, và bám vào một h́nh thức tôn thờ thiên nhiên cụ thể cho đến khi chu kỳ thay đổi. Sau đó, những truyền thống cũ bị loại bỏ, và những cái tên mới được đặt cho các tín ngưỡng và thể chế kéo dài trở lại thời kỳ trước đó. Sau khi tên và tính cách mới được thay thế, chúng được các linh mục tuyên bố là một sự mặc khải của thần thánh và được thực hiện để xoay quanh một vị thần mới hoặc tập hợp các vị thần. Các tín ngưỡng cũ bị tố cáo và các vị thần cũ bị phỉ báng như ma quỷ. Đổ máu, chiến tranh và đấu tranh là những phương tiện để giáo dục những người này v́ ham muốn của họ.

 

Đó là những cách mà con người cố gắng làm việc để thoát khỏi sự thiếu hiểu biết của họ. Khi con người thờ phượng với ḷng thành, không phải chỉ bằng h́nh thức, th́ họ thờ Thần Thông minh, dưới bất kỳ h́nh thức nào mà họ thờ các vị thần thiên nhiên. Nếu họ không thành tâm thờ cúng, mà v́ vụ lợi, đạo đức giả và gian dối, họ chỉ là thờ thiên nhiên.

 

Tất cả các tôn giáo sau đó ra đời và tiếp tục với một vị thần trung tâm hoặc các vị thần của họ và thiên đường và địa ngục, miễn là họ muốn, để giáo dục con người theo đường đạo đức. Khoa học và trí thông minh và kiến ​​thức không phải là điều cần thiết đối với các tôn giáo.

 

Do sự lựa chọn và hành động của hành giả trong lịch sử loài người sơ khai, nó được nuôi dưỡng từ tứ đại, mẹ thiên nhiên, thông qua một tôn giáo, như bào thai được nuôi dưỡng qua dây rốn. Khi thai nhi đă đủ lớn, đứa trẻ được sinh ra và bị đứt dây rốn. Một tôn giáo giống như cái rốn; nó kết nối hành giả với thiên nhiên. Bốn giác quan đóng vai tṛ như một dây rốn. Thông qua một tôn giáo, hành giả muốn được nuôi dưỡng và phát triển. Khi nó đă nhận được tất cả những ǵ mà một tôn giáo có thể cho nó và đă đạt được sự phát triển của nó, th́ để phát triển thêm, cần phải có một sự tách rời khỏi tôn giáo đó. Nhưng, không giống như bào thai, hành giả phải tự cắt đứt. Nó thực hiện điều này bằng một sự phát triển mới. Đây là nỗ lực để xem và hiểu. Sự hiểu biết là đối với hành giả cũng như hít thở là đối với đứa trẻ sơ sinh. Đứa trẻ bằng cách hít thở sẽ thay đổi tuần hoàn của nó và thiết lập nó trong mối quan hệ với nguồn sống mới của nó. Bằng cách sử dụng Ánh sáng, hành giả sẽ tự cắt đứt và thay đổi sự nuôi dưỡng của nó từ cảm giác hoặc niềm tin sang hiểu biết, và do đó, nó, với tư cách là bộ phận tâm linh của Bản thân Ba ngôi, tạo ra mối liên hệ với lư trí. Sự hiểu biết của nó là bởi Ánh sáng mà nó nhận được từ sự đúng đắn và hợp lư của Bản thân Ba ngôi của nó. Đây là một phần của tŕnh độ của Người học việc nhập học trong Hội Tam điểm thực sự.

 

PHẦN 12

 

Số phận ngoại cảm bao gồm chính phủ và các tổ chức.

 

Vận mệnh tâm linh của một quốc gia phần lớn là do chính phủ của quốc gia đó. Nhiều khía cạnh của chính phủ là trí thức, nhưng vận mệnh của chính phủ chủ yếu là tâm linh. Một chính phủ quan tâm đến binh lính và những người yếu thế, sẽ cung cấp cho những người đă lớn tuổi trong chính phủ và sẽ thực thi luật pháp v́ sự an toàn của người dân khỏi những kẻ thù bên ngoài và bên trong, đồng thời giáo dục công dân của ḿnh không làm những ǵ họ không thích chịu đựng, sẽ là kiểu chính phủ mà người dân mong muốn và xứng đáng được hưởng. Nó sẽ được thống nhất và tồn tại lâu dài một cách tốt đẹp giữa các quốc gia khác. Lịch sử cho thấy không có chính phủ nào như vậy. Tất cả các chính phủ theo phụ hệ đều v́ lợi ích của kẻ thống trị và giai cấp thống trị. Các quốc gia chỉ là những vùng đất, bị chiếm hữu và trao đổi giữa các vị vua và giới quư tộc, và người dân đi theo với đất đai. Khi sự thay đổi xảy ra vào thế kỷ thứ mười tám, từ việc sản xuất gia đ́nh ở các làng quê sang tụ tập trong các nhà máy ở thành phố, phúc lợi của người lao động một lần nữa bị bỏ qua cho đến khi kinh tế suy thoái và cách mạng đe dọa sẽ nổ ra.

 

Một chính phủ, mặc dù dưới nhăn hiệu của một nền dân chủ, bóc lột công dân của ḿnh v́ lợi ích của một vài cá nhân hoặc của một giai cấp, mà không quan tâm đến các người được bảo hộ, binh lính và công chức của ḿnh, không chăm sóc sức khỏe và phúc lợi của tất cả, sẽ chóng sụp đổ. Giai cấp thống trị hoặc những kẻ phản bội sẽ là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của nó. Một số người của chính nó có thể phản bội nó cho những người khác, cũng như nó đă phản bội chính nó.

 

Tương tự như ḷng nhiệt thành tôn giáo tại các cuộc họp phục hưng là sự nhiệt t́nh chính trị, t́nh yêu đối với đất nước của một người và các hội đoàn kinh tế và xă hội cụ thể của một người, với tư cách là giới quư tộc có đất, hệ thống cấp bậc giáo sĩ, liên đoàn lao động hoặc các tổ hợp “kinh doanh lớn”. Trong các nền dân chủ hiện đại, lực lượng chính trị này rất quan trọng v́ người dân hiện đang thể hiện bản thân mà không có những khuyết tật của quá khứ. Tất cả điều này là có tính chất tâm linh. Trong các chiến dịch chính trị, mọi người trở nên kích động về đảng của họ hơn là về lợi ích của chính phủ tốt. Người ta sẽ la hét về những vấn đề họ không hiểu, và họ sẽ chuyển sang lập luận và buộc tội mà không cần hoặc không có lư do; và họ sẽ tuân thủ một bên mặc dù họ biết rằng chính sách của bên đó là sai. Sự ngu dốt và ích kỷ cho phép bản chất tâm linh cai trị mà không có sự kiềm chế.

 

Các chính trị gia của đảng thành công nhất là những người có thể tiếp cận, kích động và kiểm soát tốt nhất t́nh cảm của người dân thông qua những ham muốn, điểm yếu, ích kỷ và định kiến ​​của họ. Rốt cuộc, những chính trị gia này chỉ là phương tiện để phổ biến rộng răi tư tưởng của người dân cho người dân. Một chính trị gia của đảng săn đón khán giả, thu hút sự quan tâm đặc biệt của họ hoặc anh ta th́ thầm với một nhóm nào đó. Anh ta sử dụng ảnh hưởng cá nhân của ḿnh, vốn là bản chất tâm linh của anh ta, để nhắm vào thành kiến ​​của những người nghe thấy anh ta, giả vờ trung thành với con người và đất nước. T́nh yêu của anh ta dành cho quyền lực và thỏa măn tham vọng của bản thân, và sử dụng ảnh hưởng tâm linh của ḿnh, anh ta tranh thủ định kiến ​​của người khác bằng cách thu hút những mong muốn, nỗi sợ hăi và t́nh cảm của họ.

 

Chính phủ xấu vẫn phải tiếp tục trong khi những người bị cai trị lại ích kỷ, thờ ơ và không hiểu biết. Một chính phủ như vậy là định mệnh tâm linh của họ. Điều này phải kéo dài chừng nào mọi người không hiểu rằng họ nhận được những ǵ họ cho, riêng lẻ hay toàn bộ, và rằng những ǵ họ nhận được là sự thể hiện của những tư tưởng của họ. Mong muốn của cá nhân và tập thể mong muốn của người dân là những ǵ mang lại những điều này. Chúng sẽ chỉ bị thay đổi khi mọi người từ chối tin tưởng vào chính trị gia của đảng, người bảo họ tin những điều mà họ biết là sai trái, ngay cả khi những ǵ ông ta hứa dường như có lợi cho cá nhân của họ. Nếu điều ǵ đó gây tổn thương cho người khác th́ điều đó là sai và chắc chắn sẽ hại chính họ. Đọc và hiểu lịch sử sẽ dạy được bài học này.

 

 

Người cố gắng thực thi pháp luật thường xuyên bị hạ gục. Chính khách hoặc nhà cải cách chính trị đưa ra cải thiện các điều kiện thường phải thất vọng v́ anh ta đang cố gắng tu sửa h́nh thức và điều kiện vật chất trong khi những nguyên nhân gây ra và mang lại những tác động này vẫn tiếp tục. Chính trị, thể chế và phong tục là những ǵ chúng là như thế bởi v́ chúng là số phận tâm linh của những cá nhân vô đạo đức, ích kỷ, thiếu hiểu biết và đạo đức giả.