SEcTION 7 Clairvoyance. Psychic powers. Clairvoyance, which is desired
by some, is usually an abnormal development. Such development at present is
like gigantism, a disease where one part of the body grows to enormous size while
the other parts remain normal. Where one develops clairvoyance only, the
sense of sight functions astrally or on the form plane while the other senses
do not. Inasmuch as such a clairvoyant has not the companion senses to
balance it, or the psychic power so trained as to work it, or the knowledge
to judge concerning his experience, he is deluded and confused. This is the
form destiny attendant on premature development of the astral or radiant
aspect of the senses, organs and nerves of the body so as to see or hear that
which is concealed. “Astral senses” are usually used
to astonish the credulous and to satisfy the curiosity of the skeptics, or to
feed the psychic hunger of the spook seeker, or to gratify those who want to
have “spiritual husbands” or “spiritual wives,” or to make money. The term “astral senses” is not
accurate. There are no astral senses any more than there are physical senses.
The term is used for brevity to indicate the functioning in any state other
than the solid-solid state, of the same elementals that work as the four
senses in seeing, hearing, tasting, smelling and contacting. Astral vision of
a future event, for example, refers to the functioning of the same elemental,
in radiant matter on the physical or any other plane, which works as the
sense of sight in looking at a ball game, in solid-solid matter. To see a
thing astrally means in common speech to see the thing in a state of matter
or on a plane other than the solid-solid. There are on the physical plane
three other states and on the form plane four states. Beyond these even the
best clairvoyant cannot go. The sense of sight is a fire
elemental of the light world, the sense of hearing an air elemental of the
life world, the sense of taste a water elemental of the form world and the
sense of smell an earth elemental of the physical world. While these
elementals are in a body they function on the physical plane and there only
in the solid state and not in their own worlds. Only things in the solid
state can be seen, heard, tasted, smelled and
contacted. The things which they perceive
they transmit through the finer physical bodies or masses to the breath-form.
When the sense of sight perceives a thing it can perceive it in two ways,
negatively or positively, depending on the attitude of the human. When one is
negative, his sense of sight merely receives the impressions which come in a
fourfold stream of fine matter emitted by the objects seen. When he is
positive and bent on making an observation, his sense of sight sends
something of its own nature of fire out to meet the stream of matter coming
from the objects seen. The sense of sight usually does this sending out for a
distance of from three inches to three feet. In both cases, that of the
negative and of the positive perception, the sense of sight aligns the
particles of matter and transmits its alignment, as a point, to the
breath-form as a perception. There are limits to this
functioning of the sense of sight. It can see only things outside the body.
It can see only in a curve called a straight line. It can see only matter in
the solid state. Matter in the radiant, in the airy and in the fluid states
of the physical plane is not visible. Seeing at a distance is limited by the
size of the object and by the nature of the intervening matter. Things which
are too small cannot be seen. Another limitation is that the sense cannot
perceive unless there is sufficient light, that is, light of the kind that
can be seen by. Nor can it see colors beyond a limited range. It cannot see
through opaque matter. It can see only surfaces and not the interior of
things. Such are some of its limitations. It is true of all the four senses
that the range of their functioning is very limited. The limitations are not inherent
in the senses, but are due to the organs and nerves through which they have
to work. The functioning of the senses is intimately related to the universe
in which man is, that is, the universe which his senses show him, the
universe as it appears. Little of the universe stands out before his senses,
and that little the senses report as the whole. Only a small part is open to
view, to hearing, to taste, and to contact by smell; the greater part is
imperceptible and therefore concealed from the senses and not reported by
them. The senses are deceived by appearances and report things as they are
not, because they perceive them not as they are but subject to their own
limitations. Man accepts the testimony which comes through the senses because
he has no other witnesses to what exists outside of him. He believes his
senses. The further result is that he is ignorant of what the senses do not
bring in. This ignorance causes misconceptions of the universe in which he
lives. He does not see it as it really is, as a huge being, made up of four
states of matter which are in constant flux, change and transformation,
inside and outside the shell that he now beholds. The perception of the senses
would be different if the finer physical bodies or masses were built up, if the
sense organs and nerves were more sensitive and could be better focused and
if the nervous systems were less dull, heavy and choked up. Then perceptions
by the senses would not be limited as they are. Vision, for instance, could
be focused to see inside the body and to see the very eye itself; to see not
only some of the matter, but to see the flow of all of the matter in the four
states of the physical plane; to see any object irrespective of distance and
of intervening solid matter; to see things so small as to be imperceptible
through any microscope; to see in the absence of ordinary light; to see
colors other than those now visible; to see not only surfaces but to see
between and inside and through surfaces. The eye is now normally focused to
see by sunlight, and by the other kinds of light, like candle and electric
light, in which sunlight is stored. Sunlight is matter in the airy state or
dominated by matter in the airy state. When the eye can be focused so as to
see by radiant matter, which is also physical, it can see without sunlight
and can see between and through the surfaces of solid objects. Such vision is
as physical as seeing by sunlight, but it is called astral vision or
clairvoyance, though the things seen are physical. True astral vision or
clairvoyance is the clear seeing of things that are on the astral-form plane,
that is, in the radiant or astral state of matter on the form plane of the
physical world. These are not things of the physical plane. The physical
things are seen, but in another medium, and so they appear different, as a
man in the water appears different from the same man on land. If things are
seen in the present or in the past by contacting an object, as in
psychometry, the vision may be either astral-physical or on the astral-form
plane of the physical world. The vision is on the astral-form plane if things
are seen which will happen in the future. Such things are on the form plane
and have not yet come to the physical plane for exteriorization. True seeing
in the astral state of matter on the form plane is done by the same sense of
sight which sees physically through the eye. When it sees on the form plane
it does not necessarily use the organism of the eye. It can perceive directly
without the use of the organ, as it does in deep sleep, in dreams, or after
death when it beholds the scenes of the life that has passed. Usually no distinction is made
between the clairvoyance which is astral-physical and that which is on the
astral-form plane. The term clairvoyance is generally used to cover the
seeing of things which are ordinarily not visible to the naked eye in the
waking state. Some persons have the gift of
clairvoyance from birth, others acquire it through certain practices, others
through diseases, and others are clairvoyant when they are in trance states
into which they go or into which they have been put. Then they see, hear,
taste, and smell things concealed from the average man. Those who are natural
clairvoyants should not practice their gifts for amusement or money. Those
who have not the gift should not attempt to develop it prematurely. Until a man knows something
definite about the properties of the doer, of the breath-form, of the astral
and the other inner bodies and of the four senses, the development of the
sense organs and of the nervous systems, so as to let the senses see, hear,
taste, smell and contact that which to the ordinary man is concealed, will
bring confusion and may bring injury. It is fortunate that people have not
developed their organs and nerves so as to use their senses astrally, else
they would in their present state, become the prey of irresponsible or
inimical beings and would be in greater troubles than they are in now. When a man rules his feelings
and desires, his voluntary nervous system comes under his control and changes
go on in his fourfold physical body. Among these changes are that the nerves
of the sense organs are cleansed, strengthened and keyed up to impressions of
finer and finer matter. These nerves belong to the involuntary nervous
system. This system becomes less dull, heavy and choked up as the voluntary
nervous system comes under control. As the nerves in the sense
organs become keyed up to matter that is finer than the matter ordinarily
perceived, the senses perceive matter within the matter which they have so
far perceived and which was their limitation. The gross matter is then no
obstruction. On the physical plane, things unsuspected will come within the
ken of man as he perceives new dimensions of physical matter and is no longer
limited by the on-ness or surface matter spoken of as length, breadth and
thickness. That one may then see solid objects and within the solid matter
finer matter that is circulating through it; he can watch the sap flowing
through plants, the digestion of food and the circulation in his own body and
in other bodies, the currents of the breath going through the body and its
physical atmosphere, the currents in the air and in the water. Distance will
not interfere with sight. He may see through the crust of the earth into the
interior. Then the shape of the earth crust will not be that of a globe or of
a plane. He will see the sun and moon through the earth crust as he now sees
them above it. He will see the planets working through the earth as he now
sees them cycling around the sun. He will see the stars not as millions of
miles away and of fantastic size but as they are and connected with the
nerves of human bodies. Then he will hear what he sees
in plants and in human and animal bodies, the circulation of sap and blood
and nervous fluid. He will hear finer matter flowing through the coarser
matter that forms solid objects. He will hear the sound made by the earth and
other celestial bodies as they move in their courses. He will so see and hear
by focusing his sight and hearing on the objects and their movements. Sight
and hearing work together; so do taste and smell. Without physical contact he
will sense the properties of any thing as being palatable, poisonous,
fragrant, friendly or inimical. All this can be done by the four senses
acting as reporters, on the physical plane. No exercise of psychic power
should be required. The senses can be used as
instruments and agents for the exercise of psychic powers in the control of
physical matter. One could act upon radiant matter through his sense of
sight, and so cause lightning, or might set fire to anything, or break up
solid objects by dispersing the causal elementals in them. With the air
elemental that is his hearing, he may, if the organ and nerves are attuned,
create sounds in the world outside and can shake and vibrate things to
destruction by disorganizing their portal elementals, so that they break up
the cohesive power of the form elementals that hold the particles together.
He may contact the sun or the moon as he may now touch a boulder. While man is unable to govern
his appetites and restrain his feelings and desires and he has not his
voluntary nervous system under his control, it is well that he has not organs
and nerves that would enable him to let his senses deal with the finer matter
on the physical plane, as each organ so developed would be like a road left
open for forces to sweep through and wreck his body. |
MỤC 7
Khả năng thấu thị. Sức mạnh tâm linh.
Khả năng thấu thị, được một số người mong muốn, thường là một sự phát triển bất thường. Sự phát triển như vậy hiện nay giống như một căn bệnh lớn, một căn bệnh mà một bộ phận của cơ thể phát triển đến kích thước khổng lồ trong khi các bộ phận khác vẫn bình thường. Khi một người chỉ phát triển khả năng thấu thị, thì thị giác hoạt động được ở cõi trung giới hoặc cõi hình thức trong khi các giác quan khác thì không. Nếu như một nhà thấu thị như vậy không có các giác quan kèm theo để cân bằng nó, hoặc sức mạnh tâm linh được đào tạo để làm việc đó, hoặc kiến thức để đánh giá về kinh nghiệm của mình, thì anh ta sẽ bị ảo tưởng và rối trí. Đây là việc anh ta đã phát triển quá sớm các giác quan, cơ quan và dây thần kinh của cơ thể khiến có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy những gì bị che giấu.
"Các giác quan cõi trung giới" thường được sử dụng để làm kinh ngạc những người dễ tin và để thỏa mãn sự tò mò của những người hoài nghi, hoặc để nuôi dưỡng cơn đói tâm linh của những người tìm kiếm ma quái, hoặc để thỏa mãn những người muốn có "những người chồng tâm linh" hoặc "những người vợ tâm linh", hoặc kiếm tiền.
Thuật ngữ "giác quan của thể vía" không chính xác. Không có giác quan nào khác ngoài giác quan thể chất. Thuật ngữ này được sử dụng cho ngắn gọn để chỉ hoạt động ở bất kỳ trạng thái nào khác ngoài trạng thái rắn-rắn, của các tinh linh tương tự hoạt động như bốn giác quan trong việc nhìn, nghe, nếm, ngửi và tiếp xúc. Ví dụ, tầm nhìn của thể vía về một sự kiện trong tương lai, đề cập đến hoạt động của cùng một tinh linh, trong vật chất bức xạ trên cõi trần hoặc cõi nào khác, nó hoạt động như cảm giác của thị giác khi nhìn vào một trận banh, trong cõi trần. Nhìn một vật cõi trung giới theo cách nói thông thường có nghĩa là nhìn vật đó ở trạng thái vật chất hoặc trên một cõi khác với cõi trần. Trên cõi trần có ba trạng thái khác và trên cõi hình thức có bốn trạng thái. Ngoài những điều này, ngay cả những người thấu thị tốt nhất cũng không thể đi được.
Thị giác là một tinh linh lửa của thế giới ánh sáng, thính giác là một tinh linh không khí của thế giới sự sống, vị giác là một tinh linh nước của thế giới hình thể và khứu giác là một tinh linh đất của cõi trần. Trong khi các tinh linh này ở trong một cơ thể người ta, chúng hoạt động ở cõi trần và chỉ với những vật chất ở trạng thái rắn chứ không phải trong thế giới riêng của chúng. Chỉ những thứ ở trạng thái rắn mới có thể được nhìn thấy, nghe thấy, nếm thấy, ngửi thấy và tiếp xúc được.
Những thứ mà chúng nhận thức được chúng truyền qua các thể thanh để sang dạng hơi thở. Khi thị giác nhận thức một sự vật, nó có thể nhìn thấy nó theo hai cách, tiêu cực hoặc tích cực, tùy thuộc vào thái độ của con người. Khi một người là tiêu cực, thị giác của anh ta chỉ nhận được những ấn tượng đến trong một dòng vật chất tới trong bộ tứ của những thể thanh do các vật thể bị nhìn thấy phát ra. Khi anh ta tích cực và tập trung vào việc quan sát, thị giác của anh ta sẽ gửi một thứ gì đó có bản chất riêng có tính cách lửa của nó ra để gặp dòng vật chất đến từ các vật thể được nhìn thấy. Thị giác thường gửi ra ngoài như vậy trong khoảng cách từ ba inch đến ba feet. Trong cả hai trường hợp, của thị giác tiêu cực và tích cực, thị giác sắp xếp thẳng hàng các hạt vật chất và truyền sự thẳng hàng của nó, như là một điểm, đến dạng hơi thở như đó là một tri giác.
Có những giới hạn đối với hoạt động của thị giác. Nó chỉ có thể nhìn thấy những thứ bên ngoài cơ thể. Nó chỉ có thể nhìn thấy trong một đường được gọi là đường thẳng. Nó chỉ có thể nhìn thấy vật chất ở trạng thái rắn. Vật chất ở dạng ánh sáng, dạng khí và ở dạng lỏng của cõi trần thì không thể nhìn thấy được. Nhìn ở khoảng cách xa bị giới hạn bởi kích thước của vật thể và bản chất của vật chất can thiệp. Những thứ quá nhỏ không thể nhìn thấy được. Một hạn chế khác là thị giác không thể nhận biết trừ khi có đủ ánh sáng, tức là ánh sáng thuộc loại có thể nhìn thấy được. Nó cũng không thể nhìn thấy màu sắc vượt quá một phạm vi giới hạn. Nó không thể nhìn xuyên qua vật chất đục. Nó chỉ có thể nhìn thấy bề mặt chứ không nhìn thấy bên trong của mọi thứ. Đó là một số hạn chế của nó. Đúng là đối với tất cả bốn giác quan thì phạm vi hoạt động của chúng rất hạn chế.
Những hạn chế không phải do các giác quan vốn có, mà là do các cơ quan và dây thần kinh mà qua đó chúng phải hoạt động. Hoạt động của các giác quan có liên quan mật thiết đến vũ trụ mà con người ở, tức là vũ trụ mà các giác quan của anh ta chỉ cho anh ta thấy, vũ trụ như nó xuất hiện. Một phần nhỏ của vũ trụ nổi bật trước các giác quan của anh ta, và phần nhỏ đó thì được các giác quan đó báo cáo giống như là toàn thể. Chỉ một phần nhỏ được mở để nhìn, nghe, nếm và ngửi; phần lớn hơn thì không thể nhận biết và do đó bị che giấu khỏi các giác quan và không được báo cáo bởi chúng. Các giác quan bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài và báo cáo mọi thứ một cách không đúng, bởi vì chúng nhận thức chúng đầy đủ mà phải tùy thuộc vào những hạn chế riêng của chúng nó. Con người chấp nhận sự báo cáo của các giác quan bởi vì anh ta không có nhân chứng nào khác cho những gì tồn tại bên ngoài anh ta. Anh ấy tin vào giác quan của mình. Kết quả xa hơn là anh ta không biết gì về những gì mà các giác quan không mang lại. Sự thiếu hiểu biết này gây ra những nhận thức sai lầm về vũ trụ mà anh ta đang sống. Anh ta không thấy nó như chúng thực sự là như vậy, như một sinh thể khổng lồ, được tạo thành từ bốn trạng thái của vật chất luôn di chuyển, biến đổi, bên trong và bên ngoài cái vỏ mà anh ta đang nhìn thấy. Nhận thức của các giác quan sẽ khác nếu các cơ thể hoặc khối lượng vật chất thanh hơn được tạo ra, nếu các cơ quan cảm giác và dây thần kinh nhạy cảm hơn và có thể tập trung tốt hơn và nếu hệ thống thần kinh bớt ù lỳ, nặng nề và nghẹt thở. Khi đó, nhận thức của các giác quan sẽ không bị giới hạn như chúng vốn có. Ví dụ, thị lực có thể được tập trung để nhìn bên trong cơ thể và để nhìn thấy chính con mắt của mình; không chỉ nhìn thấy một số vật chất, mà còn thấy dòng chảy của tất cả các vật chất trong bốn trạng thái của cõi trần; để nhìn thấy bất kỳ vật thể nào không phân biệt khoảng cách và vật chất rắn xen vào; để nhìn những thứ nhỏ đến mức không thể nhận thấy qua bất kỳ kính hiển vi nào; để nhìn thấy trong điều kiện không có ánh sáng thông thường; để xem các màu khác với những màu hiện có thể nhìn thấy được; để xem không chỉ các bề mặt mà còn để nhìn giữa và bên trong và xuyên qua các bề mặt. Mắt bây giờ thường tập trung để nhìn bởi ánh sáng mặt trời và các loại ánh sáng khác, như nến và đèn điện, trong đó ánh sáng mặt trời được lưu trữ. Ánh sáng mặt trời là vật chất ở trạng thái khí hoặc bị chi phối bởi vật chất ở trạng thái khí. Khi mắt có thể tập trung để nhìn bằng vật chất bức xạ, cũng là vật chất, nó có thể nhìn được mà không cần ánh sáng mặt trời và có thể nhìn giữa và xuyên qua bề mặt của các vật rắn. Tầm nhìn như vậy cũng có tính chất vật lý như nhìn thấy bằng ánh sáng mặt trời, nhưng nó được gọi là tầm nhìn trung giới hoặc khả năng thấu thị, mặc dù những thứ nhìn thấy là vật chất.
Tầm nhìn trung giới hay khả năng thấu thị là sự nhìn thấy rõ ràng những sự vật ở trên cõi vía-hình thể, nghĩa là, ở trạng thái rạng rỡ hoặc trung giới của vật chất trên cõi hình thể của thế giới vật chất. Đây không phải là những thứ thuộc cõi trần. Các sự vật vật chất được nhìn thấy, nhưng ở trong một môi trường khác, và vì vậy chúng có vẻ khác, như một người ở dưới nước trông khác với người trên cạn. Nếu các sự vật được nhìn thấy trong hiện tại hoặc trong quá khứ bằng cách tiếp xúc với một vật thể, như trong phép đo tâm lý hay psychometry, thì tầm nhìn có thể là vật lý thể vía hoặc trên cõi hình thể -thể vía của cõi trần. Tầm nhìn ở trên cõi hình thể trung giới nếu nhìn thấy những thứ sẽ xảy ra trong tương lai. Những thứ như vậy đã ở trên cõi hình thức và chưa đến cõi vật lý để thể hiện. Sự nhìn thấy thực sự vật chất ở trạng thái trung giới trên cõi hình thức được thực hiện bởi cùng một thị giác nhìn thấy vật chất bằng mắt. Khi nó nhìn trên cõi hình thức, nó không nhất thiết phải sử dụng cơ quan của con mắt. Nó có thể nhận thức trực tiếp mà không cần sử dụng cơ quan này, như khi ngủ sâu, trong giấc mơ, hoặc sau khi chết nó nhìn thấy những cảnh đời đã qua.
Thông thường, không có sự phân biệt nào giữa khả năng thấu thị là thấy vật chất cõi trung giới từ cõi trần và khả năng thấu thị ở cõi trung giới. Thuật ngữ thấu thị thường được sử dụng để chỉ việc nhìn thấy những thứ mà thông thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường ở trạng thái thức.
Một số người có năng khiếu thấu thị từ khi sinh ra, những người khác có được nó thông qua các thực hành nhất định, những người khác thông qua bệnh tật, và những người khác có khả năng thấu thị khi họ ở trong trạng thái thôi miên mà họ đi vào hoặc ai đưa họ vào. Sau đó, họ nhìn thấy, nghe, nếm và ngửi những thứ mà một người bình thường bị che giấu. Những người có khả năng thấu thị bẩm sinh không nên thực hành các tặng phẩm này của họ cho mục đích giải trí hoặc tiền bạc. Những người không có năng khiếu không nên cố gắng phát triển nó sớm.
Cho đến khi một người biết điều gì đó rõ ràng về các đặc tính của hành giả, về dạng hơi thở, của thể vía và các thể bên trong khác và của bốn giác quan, thì sự phát triển của các cơ quan giác quan và hệ thần kinh, để cho các giác quan nhìn, nghe, nếm, ngửi và tiếp xúc mà đối với người bình thường bị che giấu, sẽ gây nhầm lẫn và có thể gây thương tích. Thật may mắn là con người đã không phát triển các cơ quan và dây thần kinh để có thể sử dụng các giác quan một cách nhạy bén, nếu không họ sẽ ở trạng thái hiện tại, trở thành con mồi của những sinh vật vô trách nhiệm hoặc vô nghĩa và sẽ gặp nhiều rắc rối hơn hiện tại.
Khi một người điều khiển cảm xúc và ham muốn của mình, hệ thống thần kinh chủ động của anh ta sẽ chịu sự kiểm soát của anh ta và những thay đổi sẽ diễn ra trong cơ thể vật lý gồm 4 thành phần của anh ta. Trong số những thay đổi này là các dây thần kinh của các cơ quan giác quan được làm sạch, củng cố và nhạy cảm hơn với vật chất càng lúc càng thanh hơn. Các dây thần kinh này thuộc hệ thần kinh tự động. Hệ thống này trở nên ù lỳ, nặng nề và nghẹt thở hơn khi hệ thống thần kinh chủ động đã được kiểm soát.
Khi các dây thần kinh trong các cơ quan cảm giác trở nên chủ chốt đối với vật chất thanh hơn là vật chất thông thường, các giác quan nhận thức được vật chất bên trong của vật chất mà chúng cho đến nay đã nhận thức được và đó là hạn chế của chúng. Vật chất nặng nề sẽ không là cản trở nữa. Trên cõi trần, những thứ bất ngờ sẽ đến bên trong con người khi anh ta nhận thức được những chiều không gian mới của vật chất và không còn bị giới hạn bởi vật chất bề mặt hay 3 chiều như chiều dài, chiều rộng và chiều dày. Người ta sau đó có thể nhìn thấy các vật thể rắn và bên trong vật chất rắn là các vật chất thanh hơn đang lưu thông qua nó; anh ta có thể quan sát nhựa cây chảy qua thực vật, quá trình tiêu hóa thức ăn và tuần hoàn trong cơ thể mình và trong các cơ thể khác, các dòng hơi thở đi qua cơ thể và bầu không khí vật chất của nó, các dòng chảy trong không khí và trong nước. Khoảng cách sẽ không cản trở tầm nhìn. Anh ta có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ của trái đất vào bên trong. Khi đó hình dạng của vỏ trái đất sẽ không phải là hình cầu hay mặt phẳng. Anh ta sẽ nhìn thấy mặt trời và mặt trăng xuyên qua lớp vỏ trái đất như bây giờ anh ta nhìn thấy chúng ở trên nó. Anh ta sẽ thấy các hành tinh hoạt động xuyên qua trái đất như bây giờ anh ta nhìn thấy chúng quay quanh mặt trời. Anh ta sẽ nhìn thấy những ngôi sao không phải ở cách xa hàng triệu dặm và có kích thước vĩ đại mà là chúng giống rõ ràng và được kết nối với các dây thần kinh của cơ thể con người.
Sau đó, anh ta sẽ nghe thấy những gì anh ta nhìn thấy trong thực vật, trong cơ thể người và động vật, sự lưu thông của nhựa cây, của máu và của chất lỏng thần kinh. Anh ta sẽ nghe thấy vật chất thanh hơn chạy xuyên qua vật chất thô hơn đang tạo thành vật rắn. Anh ta sẽ nghe thấy âm thanh do trái đất và các thiên thể khác tạo ra khi chúng di chuyển theo đường đi của mình. Vì vậy, anh ta sẽ nhìn và nghe bằng cách tập trung thị giác và thính giác của mình vào các vật thể và chuyển động của chúng. Thị giác và thính giác hoạt động cùng nhau; vị và mùi cũng vậy. Không cần sờ mó, anh ta sẽ vẫn cảm nhận được các đặc tính của bất kỳ thứ gì như ngon miệng, độc hại, thơm, thân thiện hay thù nghịch. Tất cả điều này có thể được thực hiện bởi bốn giác quan hoạt động như các phóng viên, trên cõi trần. Không cần phải có khả năng siêu linh.
Các giác quan có thể được sử dụng làm công cụ và tác nhân để thực hiện khả năng tâm linh trong việc kiểm soát vật chất. Người ta có thể tác động lên vật chất sáng thông qua thị giác của mình, và do đó gây ra sấm sét, hoặc có thể đốt cháy bất cứ thứ gì, hoặc phá vỡ các vật thể rắn bằng cách phân tán các tinh linh nguyên nhân trong chúng. Với tinh linh khí là thính giác của anh ta, anh ta có thể, nếu cơ quan và dây thần kinh được hòa hợp, tạo ra âm thanh ở cõi trần và có thể làm rung chuyển mọi thứ đến sự hủy diệt bằng cách phá hoại sự tổ chức các tinh linh cổng của chúng, để chúng phá vỡ sức mạnh liên kết của các tinh linh hình dạng, đang giữ các hạt lại với nhau. Anh ta có thể tiếp xúc với mặt trời hoặc mặt trăng giống như bây giờ anh ta có thể chạm vào một tảng đá.
Mặc dù con người không thể kiểm soát khẩu vị và kiềm chế cảm xúc và ham muốn của mình và anh ta cũng không kiểm soát được hệ thống thần kinh chủ động của mình, nhưng điều tốt là anh ta không có các cơ quan và dây thần kinh cho phép anh ta để các giác quan của mình tiếp xúc với các thanh khí của cõi trần, vì nếu các cơ quan của anh ta mà phát triển như vậy thì sẽ giống như một con đường bị bỏ ngỏ cho các sức mạnh vô hình quét qua và phá hủy cơ thể anh ta. |