Thinking and Destiny 31

    

 

SEcTION 5

 

Group destiny. Rise and fall of a nation. The facts of history. Agents of the law. Religions as group destiny. Why a person is born into a religion.

 

 

Group destiny is a destiny which affects alike a certain number of people. Their thoughts have made that destiny for them. Members of a family may have a certain destiny in common. They have the same ancestry, traditions and honor, are related to a locality and share to a certain extent social and cultural connections. Often their common destiny is the lack of all this except locality and ancestry. Sometimes, similar physical features appear among the members of a family and are designated as hereditary. In some families the members continue to be reborn through several lives. They receive what they have given to the family name and standing or have allowed to happen to it. Group destiny may affect the members of a family for one or two generations only, or may extend through centuries. 

 People are drawn into a family and kept there by similarity of thought; as long as that similarity lasts the family is held together. Formerly land ownership with entail, or the mere living in a locality was the means of establishing and perpetuating a family. In modern times the thought has changed and land is no longer the chief means of continuing a family. Sometimes mutually hostile thoughts draw people into the same family and its group destiny.

 

Persons share in the group destiny, that is, the physical conditions, of their community because their thoughts had or have something in common; these bring them into the same hamlet or town, with common conditions and interests. Though the separate destinies in such communities vary, there is some bond of common thought that draws persons into and keeps them in the locality. There they have a common language, physical environment, neighborhood, customs and pleasures; there they intermarry and there meet a common fate in times of prosperity, adversity, epidemic, fire, inundation or war.

What each person receives in a common disaster is an exteriorization of his own past thoughts. If the common fate does not coincide with the cycle of any thought of those present in such a locality, they escape. So it is that there are miraculous exceptions from the general fate when many are brought together and made to suffer, as in a shipwreck, a burning theater, a collapsing building, a flood or in religious or political persecutions. 

 

People are born into a nation or race because their thoughts, and the disposition and character made by them, draw them there. They make the general spirit, character, peculiarities and tendencies of the race, and develop, strengthen or change them. The people make the spirit which is the god of the race, they create it by their thought. It breathes through the representatives of that race; hence comes indifference towards or prejudice against those who do not belong to or who oppose the national spirit.

All who think similarly are drawn to the spirit and are eventually born into the race, where they share its group destiny to the extent to which their thoughts can be exteriorized at the time, condition and place.

 

Generally the people who are of any race belong there naturally, by the degree of development of their doers and bodies. Some, however, are born into a race to get special training; some because they have persecuted the race; some because they are entitled to special benefits from it; and some because they have to do a certain work for it: all share the group destiny.

 

 

At the time of an unusual calamity, as in periods of famine, defeat in war, oppression by a hostile nation, uprisings and lawlessness, outsiders are there to share the group destiny. These outsiders are born into a race as naturally as those who belong to it, so as to be there at the time when these disasters happen. They have exteriorized to them through the public calamity what they have attracted to themselves by their own thoughts. The same is true of those doers who come in to participate in a period of achievement, refinement and splendor. 

The rise or fall of a nation is due to a particular thought which becomes the national thought. The same thought that is exteriorized in the power and greatest achievement of a nation is often the cause of its decline, fall and disappearance. A set of people generates the thought and develops it. Others are drawn in by the similarity of their thoughts and aid in the building of a nation through the exteriorization of its dominating thought. Some thoughts are powerful enough to keep a nation up for centuries before it is given over to inferior doers or sinks away or is effaced. The complete disappearance of a people like the Carthaginians, the Egyptians or the ancient Greeks is evidence that at the crucial times there were not enough people to give to the national thought a new impetus that would carry the nation through the accumulating exteriorizations of its past thoughts.

 

There is a time, and its span does not exceed fifty years, in which every nation might have disappeared as a political entity under the weight of its destiny. The thoughts of every nation, whether it be a republic or a monarchy, are the collective thoughts of its people. If these thoughts are, and have been in the past, directed towards individual advantage or public conquest, to deceit or oppression, they are exteriorized in public calamities. These thoughts would make an end of the political entity as a state. But nearly always there is someone who has broader vision and creates a new thought or a new feeling or a modification of those which exist. In this he is assisted by some of the complete Triune Selves who watch and help the world. Thus the nation gets over the critical period. Of course no one man alone could save a nation; there must be a sufficient number of persons who support the regenerating thought, and if they can obtain a preponderance of thought the nation goes on, otherwise it declines. 

Men are self-indulgent and act with selfish ends in view. To acquire and increase possessions, to have personal comfort and safety and to wield power, are the motives of their thoughts. Treason and evasion of military duty in war, monopolies, tax-dodging and special privileges in peace, are extreme cases. And almost everyone is interested in public matters only to the extent of the personal advantages he expects. Men seek little favors here and big gifts there, knowing that they will profit thereby at the expense of the public or of justice. Almost everyone adds to the general tendency toward corruption in public institutions. Some persons are active under the sting of selfish interest, most are indolent and inert from love of ease. There are many men who would be good officials, but they are not available. The people do not appreciate and will not uphold a just official, but they forsake him and leave him a disappointed man. So they do not get the best men, and if they do get well-intentioned men, they usually force them to protect themselves by complaisance or by corruption. 

 

Therefore public officials in monarchies, oligarchies and democracies, are as bad as they are. They are the representatives of the people; in them the thoughts of the people have taken form. Those who are not in office would do as the present officials do, or even worse, if they had the opportunity. Corrupt officials can hold office and sinecures only so long as the thoughts of the people are depraved. Cruel barons could oppress the people only as long as the majority of the people, if they had been in the barons’ place, would have done as the barons did. Despots have lived only because they embodied the ambitions and desires of the people over whom they ruled. The Catholic Inquisition to suppress heresy existed as long as it expressed the thoughts of the people.

 When the thoughts of the people demand a change for the better a man usually appears to fight for it. He expresses their thoughts; but usually they forsake him when his actions need their support. When it is a question of choice between the public interest and their private interests, the private interests prevail. Usually those who complain of misrule, taxes, extortion or other injustice, would themselves be guilty of such wrongs if only they could commit them with impunity. The persons in power, whether in a despotism or in a democracy, are those who can discern and use human weaknesses, and at the same time have more vigor and are willing to take more risks than the multitude.

 The actual facts of history are little known. Glorification of their nation and religion in schoolbooks, selection of favorable topics on public occasions, suppression of facts, a catch phrase here and there, are what all who are not close observers of history get concerning it.

  The weaknesses and misdeeds of individuals, and the inertia, incompetence and corruption of those engaged in public and national affairs, usually remain hidden—from all but the law. Largely from these unobserved facts come the group destiny of oppression, injustice, war, revolutions, heavy taxes, strikes, pauperism and epidemics. Those who complain of these misfortunes are among their contributory causes.

  

Seemingly unimportant things may be factors in physical destiny. Only a portion of what man eats can be used by him; that which he cannot use belongs to the earth. He should return to the earth, in a sanitary way, the refuse of the body after he has used the food which the earth has yielded for him. A community which conducts its waste and putrescent matter into a river or lake, does a wrong. Such matter befouls the water. Many diseases and epidemics in cities have been caused thereby. This is group destiny.

 

At critical times certain men arise and accomplish unusual results. Such men are generally unconscious agents of the law. The group destiny of their people calls for an instrument by which the people’s thoughts can be exteriorized. A man appears when the thoughts of his people demand him. To no one man of this kind should be attributed all of what he does. He acts because he is impelled to act and because he is allowed to see the way to accomplish his purpose. Some such men in the last century were Palmerston, Bismarck, Cavour, Mazzini and Garibaldi.

 

 

The English spirit of the past made Lord Palmerston, kept him in office and produced during his long rule the results obtained for Britain through him. Bismarck was a Prussian; he was in himself an able and powerful man; but what made him successful was the time, the place, and the conditions, which allowed the thought of Prussian schooling, administration, militarism and power, to be exteriorized as the thought of the whole of Germany. In the same way the Italian thoughts of nationalism and of freedom from Austrian tyranny and Papal misrule, were expressed in the success of Cavour, Mazzini and Garibaldi.

 

 

Sometimes the agents of the law are conscious agents. Washington, Hamilton, Lincoln and Napoleon were of this kind. Washington knew that he was to be the true leader of men and the founder of a new nation. Hamilton actually knew that he had to lay truly the foundations of American finance in government. Lincoln knew that he had to preserve the Union, and he acted as best he could with the selfish and fanatical forces surrounding him. He accomplished the purpose with which he was charged by the Intelligence he spoke of as God.

 Napoleon’s mission to Europe was to remove the old ghosts of dynasties which had kept Europe in turmoil, bloodshed and servitude for centuries. He was to give these countries an opportunity for a government by the people as a whole. He failed because the French people, though they said they wanted liberty, equality and fraternity, were quite willing to let Napoleon create a new dynasty and conquer the world for them. He received instruction from some of the agents of complete Triune Selves; he was to give France a model government; and Europe was to pattern after it, if the people would. He was to leave no royal issue, so that he could found no dynasty. His ambition overcame him; he divorced his barren wife and married again, so as to have issue. After he had determined on this course, his power began to diminish and he could no longer discern opportunities or provide against dangers. The destiny of the people of Europe exteriorized for him his own weakness and ambition, to bring on the reactionary period which lasted there for nearly a hundred years. 

Group destiny is particularly manifest at times when there are sudden changes in methods of government, as when there is a rising of slaves or a revolution, and mob rule in the wake of such convulsions.

  

Religions, too, belong to group destiny. They develop out of prior religious institutions, which no longer fit the times and the thoughts of the people. Gradually new views spread, and provision has to be made to allow the former thoughts of coming generations to be exteriorized. Then the subversive attitude of mind spreads until it is so general that the new religion can be supported by it. Upon the scene so prepared appears a founder of the new religion. Sometimes he remains unknown. The new phase of religion succeeds where many attempts had failed because the time was not yet ripe to allow them to take hold.

Phần 5

 

Số phận một nhóm. Sự trỗi dậy và sụp đổ của một quốc gia. Sự thật lịch sử. Đại diện của pháp luật. Các tôn giáo như định mệnh của nhóm. Tại sao một người được sinh ra trong một tôn giáo.

 

Số phận của nhóm là một số phận ảnh hưởng đến một số người nhất định. Tư tưởng của họ đă làm nên số phận đó cho họ. Các thành viên trong một gia đ́nh có thể có một số mệnh chung nhất định. Họ có cùng tổ tiên, truyền thống và danh dự, có liên quan đến một địa phương và chia sẻ các mối liên hệ xă hội và văn hóa ở một mức độ nhất định. Thường th́ số phận chung của họ thiếu tất cả những thứ này ngoại trừ địa phương và tổ tiên. Đôi khi, các đặc điểm ngoại h́nh tương tự xuất hiện giữa các thành viên trong một gia đ́nh và được chỉ định là di truyền. Trong một số gia đ́nh, các thành viên tiếp tục tái sinh trong nhiều kiếp. Họ nhận được những ǵ họ đă làm cho dòng họ đó và địa vị hoặc đă cho phép xảy ra với dòng họ đó. Vận mệnh của nhóm có thể chỉ ảnh hưởng đến các thành viên của một gia đ́nh trong một hoặc hai thế hệ, hoặc có thể kéo dài qua nhiều thế kỷ.

 Mọi người được thu hút vào một gia đ́nh và được giữ ở đó bởi sự tương đồng về tư tưởng; miễn là sự tương đồng đó kéo dài gia đ́nh được giữ lại với nhau. Trước đây, quyền sở hữu đất đai, hoặc chỉ sống trong một địa phương là phương tiện để thiết lập và tồn tại một gia đ́nh. Trong thời hiện đại, tư tưởng đă thay đổi và đất đai không c̣n là phương tiện chính để tiếp tục một gia đ́nh. Đôi khi những tư tưởng thù địch lẫn nhau lôi kéo mọi người vào cùng một gia đ́nh và cùng số phận của nhóm đó.

 

Những người có chung số phận trong nhóm, nghĩa là, các điều kiện vật chất, của cộng đồng của họ v́ tư tưởng của họ đã hoặc đang có điểm chung; những điều này đưa họ vào cùng một ấp hoặc thị trấn, với những điều kiện và sở thích chung. Mặc dù số phận từng người trong các cộng đồng như vậy khác nhau, nhưng có một số mối quan hệ chung về tư tưởng thu hút mọi người và giữ họ ở lại địa phương. Ở đó họ có một ngôn ngữ chung, môi trường vật chất, khu phố, phong tục và thú vui; ở đó họ kết hôn với nhau và ở đó gặp một số phận chung trong thời kỳ thịnh vượng, nghịch cảnh, dịch bệnh, hỏa hoạn, lụt lội hoặc chiến tranh.

 

Những ǵ mỗi người nhận được trong một thảm họa chung là sự thể hiện những tư tưởng trong quá khứ của chính họ. Nếu số phận chung không trùng lặp với chu kỳ của bất kỳ ư nghĩ nào của những người có mặt tại một địa phương như vậy, họ sẽ thoát khỏi. V́ vậy, có những trường hợp ngoại lệ kỳ diệu so với số phận chung khi nhiều người được tập hợp lại với nhau và chịu đau khổ, như trong một vụ đắm tàu, một nhà hát đang cháy, một ṭa nhà sụp đổ, một trận lụt hoặc trong các cuộc đàn áp tôn giáo hoặc chính trị.

 

Mọi người được sinh ra trong một quốc gia hay chủng tộc bởi v́ tư tưởng của họ, và khuynh hướng cũng như tính cách của họ, lôi kéo họ vào đó. Chúng tạo nên tinh thần, tính cách chung, đặc thù và khuynh hướng của chủng tộc, đồng thời phát triển, củng cố hoặc thay đổi chúng. Con người tạo ra tinh thần vốn là thần linh của chủng tộc, họ tạo ra nó bằng ư nghĩ của họ. Nó thở qua các đại diện của chủng tộc đó; do đó dẫn đến sự thờ ơ hoặc thành kiến ​​đối với những người không thuộc về hoặc những người chống lại tinh thần dân tộc.

 

Tất cả những người có tư tưởng giống nhau đều bị thu hút bởi tinh thần và cuối cùng được sinh ra trong giống dòng, nơi họ chia sẻ số phận của nhóm với mức độ mà tư tưởng của họ có thể được thể hiện vào thời điểm, điều kiện và địa điểm.

 

Nói chung, những người thuộc bất kỳ chủng tộc nào đều thuộc về nơi đó một cách tự nhiên, theo mức độ phát triển của hành giả và cơ thể của họ. Tuy nhiên, một số được sinh ra trong một giống dân để được huấn luyện đặc biệt; một số v́ họ đă hành hạ giống dân đó; một số v́ họ được hưởng những lợi ích đặc biệt từ nó; và một số v́ họ phải làm một công việc nào đó cho nó: tất cả đều có chung số phận của nhóm.

 

Vào thời điểm thiên tai bất thường, như trong thời kỳ đói kém, thua trận, áp bức bởi một quốc gia thù địch, các cuộc nổi dậy và sự vô pháp, những người ngoài cuộc ở đó để chia sẻ vận mệnh của nhóm. Những người ngoài cuộc này được sinh ra trong một chủng tộc tự nhiên như những người thuộc về nó, để có mặt tại thời điểm những thảm họa này xảy ra. Họ đă thể hiện cho họ thông qua tai họa quần chúng những ǵ họ đă thu hút vào bản thân bằng chính tư tưởng của họ. Điều này cũng đúng với những hành giả để tham gia vào một thời kỳ thành tựu, sáng giá và huy hoàng.

 

Sự thăng trầm của một quốc gia là do một tư tưởng nào đó trở thành tư tưởng quốc gia. Tư tưởng đó được thể hiện về sức mạnh và thành tựu vĩ đại nhất của một quốc gia thường là nguyên nhân dẫn đến sự suy tàn, sụp đổ và biến mất của quốc gia đó. Một nhóm người tạo ra tư tưởng và phát triển nó. Những người khác bị thu hút bởi sự tương đồng trong tư tưởng của họ và sự hỗ trợ trong việc xây dựng một quốc gia thông qua việc thể hiện tư tưởng chính của quốc gia đó. Một số tư tưởng đủ mạnh để duy tŕ một quốc gia trong nhiều thế kỷ trước khi nó bị giao cho những kẻ kém cỏi hơn hoặc ch́m đi hoặc bị tiêu diệt. Sự biến mất hoàn toàn của một dân tộc như người Carthage, người Ai Cập hay người Hy Lạp cổ đại là bằng chứng cho thấy vào những thời điểm quan trọng, không c̣n đủ người để truyền cho tư tưởng quốc gia một động lực mới có thể đưa quốc gia đó xuyên qua những sự thể hiện tích lũy của những tư tưởng trong quá khứ của họ. .

 

Có một thời gian, và khoảng thời gian của nó không quá năm mươi năm, trong đó mọi quốc gia có thể đă biến mất như một thực thể chính trị dưới sức nặng của vận mệnh của ḿnh. Tư tưởng của mọi quốc gia, dù là cộng ḥa hay quân chủ, đều là tư tưởng chung của dân tộc. Nếu những tư tưởng này từng có trong quá khứ, hướng đến lợi ích cá nhân hoặc sự chinh phục của công chúng, để lừa dối hoặc áp bức, th́ chúng sẽ được thể hiện qua các thảm họa công cộng. Những tư tưởng này sẽ làm chấm dứt một nhà nước. Nhưng gần như luôn luôn có một người nào đó có tầm nh́n rộng hơn và tạo ra một tư tưởng mới hoặc cảm giác mới hoặc sửa đổi những thứ đang có. Trong điều này, anh ta được hỗ trợ bởi một số Vĩ Nhân luôn theo dơi và giúp đỡ thế giới. Nhờ đó quốc gia vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Tất nhiên không ai một ḿnh có thể cứu cả một quốc gia; phải có đủ số lượng người ủng hộ tư tưởng tái tạo, và nếu họ có thể có được ưu thế về tư tưởng th́ quốc gia vẫn tồn tại, nếu không th́ nó sẽ suy tàn.

 

 

Con người thường tự buông thả và hành động với mục đích ích kỷ. Tìm kiếm và gia tăng tài sản, tìm sự thoải mái và an toàn cá nhân và sử dụng quyền lực, là những động cơ trong tư tưởng của họ. Phản quốc và trốn tránh nghĩa vụ quân sự trong chiến tranh, độc quyền, trốn thuế và đặc quyền trong ḥa b́nh, là những trường hợp cực đoan. Và hầu như tất cả mọi người thường chỉ quan tâm đến những vấn đề công cộng để tìm những lợi thế cá nhân mà anh ta mong đợi. Người ta t́m kiếm những ân huệ nhỏ ở đây và những món quà lớn ở kia, biết rằng họ sẽ thu được lợi nhuận trên đầu công chúng hoặc công lư. Hầu như tất cả mọi người đều làm tăng thêm xu hướng chung cho tham nhũng trong các tổ chức công cộng. Một số người hoạt động v́ lợi ích ích kỷ, hầu hết đều buông thả và trơ ra để tìm điều dễ. Có nhiều người sẽ có thể là quan chức tốt, nhưng họ không làm được. Người dân không đánh giá cao và sẽ không đề cao một quan chức chính trực, nhưng họ đă bỏ rơi anh ta và khiến anh ta phải thất vọng. V́ vậy, họ không có được vài người tốt nhất, và nếu họ có được những người có thiện chí, họ thường buộc họ phải tự bảo vệ ḿnh bằng cách tuân thủ hoặc bằng cách tham nhũng.

 

Do đó các quan chức công quyền trong các chế độ quân chủ, đầu sỏ và dân chủ, cũng tệ như nhau. Họ là những người đại diện cho nhân dân; trong họ những tư tưởng của người dân đă thành h́nh. Những người không tại chức sẽ làm như các quan chức hiện tại, hoặc thậm chí tệ hơn, nếu họ có cơ hội. Các quan chức tham nhũng còn giữ chức vụ và chẳng làm gì hay, khi mà tư tưởng của người dân c̣n sa đọa. Các nam tước độc ác chỉ có thể đàn áp dân chúng chừng nào đa số người dân, nếu họ ở vị trí của các nam tước, sẽ làm như các nam tước đă làm. Những kẻ độc tài đă sống được chỉ v́ họ là hiện thân của tham vọng và ước muốn của những người mà họ cai trị. Ṭa án dị giáo do Công giáo dùng để đàn áp dị giáo tồn tại miễn là nó thể hiện tư tưởng của người dân.

 

Khi tư tưởng của mọi người đ̣i hỏi một sự thay đổi để tốt hơn, một người thường xuất hiện để đấu tranh cho nó. Anh ấy bày tỏ tư tưởng của họ; nhưng họ thường từ bỏ anh ta khi hành động của anh ta cần sự hỗ trợ của họ. Khi vấn đề lựa chọn giữa lợi ích công cộng và lợi ích tư nhân của họ, th́ lợi ích tư nhân sẽ chiếm ưu thế. Thông thường, những người phàn nàn về hành vi sai trái, thuế má, tống tiền hoặc những bất công khác, bản thân họ sẽ phạm tội về những điều sai trái đó nếu họ có thể phạm tội mà không bị trừng phạt. Những người nắm quyền, dù trong chế độ chuyên quyền hay dân chủ, đều là những người có thể phân biệt và sử dụng những điểm yếu của con người, đồng thời có sức mạnh và sẵn sàng chấp nhận rủi ro hơn mọi người khác.

 

Các sự kiện thực tế của lịch sử ít được biết đến. Việc tôn vinh quốc gia và tôn giáo của họ trong sách học, lựa chọn các chủ đề thuận lợi trong những dịp công khai, trấn áp sự thật, một câu cửa miệng ở đây và ở kia, là những ǵ mà tất cả những người không quan sát lịch sử quan tâm đến.

 

Những điểm yếu và hành vi sai trái của các cá nhân cũng như sức ́, sự kém cỏi và tham nhũng của những người tham gia vào các công việc của quốc gia và công cộng, thường bị che giấu — khỏi tất cả, trừ luật pháp. Phần lớn từ những sự thật không được quan sát này là số phận của nhóm gồm áp bức, bất công, chiến tranh, cách mạng, thuế nặng, đ́nh công, tệ nạn và dịch bệnh. Những người phàn nàn về những bất hạnh này cũng góp phần cho những điều tệ hại đó.

 

Có vẻ như những thứ không quan trọng có thể là yếu tố trong vận mệnh vật chất. Anh ta chỉ có thể sử dụng một phần những ǵ anh ta ăn; thứ mà anh ta không thể sử dụng thuộc về trái đất. Anh ta nên trả lại trái đất, một cách hợp vệ sinh, chất thải của cơ thể sau khi anh ta đă sử dụng thức ăn mà trái đất đă nhường cho anh ta. Một cộng đồng xử lư chất thải và cặn bã của nó vào sông hoặc hồ, đă làm sai. Những vấn đề như vậy làm dơ nước. Do đó, nhiều bệnh tật và dịch bệnh ở các thành phố đă được gây ra. Đây là số phận của nhóm.

 

Vào những thời điểm quan trọng, một số người nhất định nảy sinh và đạt được những kết quả bất thường. Những người như vậy nói chung là những tác nhân vô thức của luật pháp. Số phận của nhóm người của họ yêu cầu một công cụ mà qua đó tư tưởng của mọi người có thể được thể hiện. Một người xuất hiện khi tư tưởng của mọi người đ̣i hỏi anh ta. Không một ai thuộc loại này nên bị gán cho tất cả những ǵ anh ta làm. Anh ta hành động v́ anh ta được thúc đẩy phải hành động và v́ anh ta được phép nh́n thấy con đường để hoàn thành mục đích của ḿnh. Một số người đàn ông như vậy trong thế kỷ trước là Palmerston, Bismarck, Cavour, Mazzini và Garibaldi. 

Tinh thần nước Anh trong quá khứ đă làm nên Ngài Palmerston, giữ ông ta tại vị và tạo ra trong suốt thời gian dài cai trị của ông ta những kết quả thu được cho nước Anh thông qua ông ta. Bismarck là người Phổ; ông ấy tự trong ḿnh là một người có khả năng và quyền năng; nhưng điều làm nên thành công của ông là thời gian, địa điểm và các điều kiện cho phép tư tưởng về học hành, quản lư, chủ nghĩa quân phiệt và quyền lực của Phổ được phổ biến rộng răi như tư tưởng của toàn nước Đức. Theo cách tương tự, những tư tưởng của người Ư về chủ nghĩa dân tộc và tự do khỏi chế độ chuyên chế của Áo và sự sai trái của Giáo hoàng, đă được thể hiện trong thành công của Cavour, Mazzini và Garibaldi.

 

Đôi khi tác nhân của luật là tác nhân có ư thức. Washington, Hamilton, Lincoln và Napoleon thuộc loại này. Washington biết rằng ông phải là nhà lănh đạo thực sự của mọi người và là người sáng lập ra một quốc gia mới. Hamilton thực sự biết rằng ông phải thực sự đặt nền móng của nền tài chính Mỹ trong chính phủ. Lincoln biết rằng ông phải bảo toàn Liên minh, và ông đă hành động tốt nhất có thể với những thế lực ích kỷ và cuồng tín xung quanh ḿnh. Ông ta đă hoàn thành mục đích mà anh ta bị buộc phải làm bởi Trí thông minh mà anh ta gọi là Chúa.

 

Nhiệm vụ của Napoléon đến châu Âu là xóa bỏ những bóng ma cũ của các triều đại đă khiến châu Âu hỗn loạn, đổ máu và nô lệ trong nhiều thế kỷ. Ông ấy đă tạo cơ hội cho các quốc gia này trở thành một chính phủ của toàn dân. Ông đă thất bại v́ người dân Pháp, mặc dù họ nói rằng họ muốn tự do, b́nh đẳng và t́nh huynh đệ, nhưng họ khá sẵn ḷng để Napoléon tạo ra một triều đại mới và chinh phục thế giới cho họ. Ông ta nhận được chỉ dẫn từ một số Vĩ Nhân; ông ta phải trao cho Pháp một chính phủ kiểu mẫu; và Châu Âu sẽ theo sau nó, nếu mọi người muốn. Ông ta không để lại vấn đề ǵ về hoàng gia, v́ vậy ông ta không thể t́m thấy triều đại nào. Tham vọng của ông ta đă vượt qua ông ta; anh ta ly dị người vợ không con của ḿnh và kết hôn lần nữa, như vậy là có vấn đề. Sau khi đi theo con đường này, sức mạnh của ông bắt đầu giảm dần và ông không thể phân biệt được các cơ hội để chống lại nguy hiểm. Vận mệnh của người dân châu Âu đă thể hiện cho ông ta sự yếu đuối và tham vọng của chính ông ta, mang lại thời kỳ phản động kéo dài gần một trăm năm ở đó.

 

 

Vận mệnh của nhóm đặc biệt thể hiện vào những thời điểm khi có những thay đổi đột ngột trong các phương pháp cai trị, như khi có sự nổi dậy của nô lệ hoặc một cuộc cách mạng, và sự cai trị của đám đông sau những cuộc chính biến như vậy.

 

Các tôn giáo cũng vậy, thuộc về số phận của nhóm. Họ phát triển ra khỏi các định chế tôn giáo trước đây, không c̣n phù hợp với thời đại và tư tưởng của người dân. Dần dần các quan điểm mới được lan truyền, và điều khoản mới phải được đưa ra để cho phép các tư tưởng đã có trước dành cho các thế hệ sau được thể hiện. Khi đó tâm thái lật đổ lan tràn cho đến khi nó phổ biến đến mức tôn giáo mới được nó ủng hộ. Khi hiện trường được chuẩn bị như vậy xuất hiện một người sáng lập ra tôn giáo mới. Đôi khi ông ta còn vô danh. Giai đoạn mới của tôn giáo thành công sau khi nhiều nỗ lực đă thất bại v́ thời điểm chưa chín muồi cho phép nó thành công.