Thinking and Destiny 29

  

 

SEcTION 3

 

Physical heredity is destiny. Healthy or sickly bodies. Unjust persecutions. Errors of justice. Congenital idiots. The span of life. Manner of death.

 

Heredity is destiny. Physical endowments, habits and traits, may seem to be clearly those of one’s parents, especially in early youth. Yet ultimately these physical peculiarities, habits of snuffling, whining, blinking, walking with hands in the pockets; or traits like a tendency to baldness, defective sight, gout, clubfoot or soft bones, are expressions of the thoughts of one’s previous lives. Inclinations may be modified or accentuated by the tendencies of the parents, and sometimes close association causes the features of two or more persons to resemble each other, yet all was regulated by one’s own thinking. What is called heredity of the body is only the medium through which the physical destiny is produced, the loom on which it is woven. Parentage is selected because of the special properties inherent in the germs of the father and mother.

 

Whether the new body is diseased or healthy depends among other things upon the abuse or care that was given to the past body. If the body inherited is healthy, it means sobriety, frugality, work in the past; if sickly or diseased, it means that it is the result of gluttony, drunkenness, laziness or neglect. A healthy or a diseased body is primarily and ultimately due to the antecedent use or abuse of the sex function. Another antecedent cause is the proper or improper use of food. Disorders, if they exist when life is ended, are brought into the next physical life, at birth or later, and are what is called hereditary. Such affections as soft bones, poor teeth, imperfect sight and cancerous growths, are due to the causes mentioned.

 

 

Blindness may result from many cumulative causes in former lives, like carelessness of one’s own sight or destruction of another’s. Former inordinate indulgence of sex may produce in this life paralysis of the optic nerve. Former misuse or abuse of the eye by overtaxing it or neglecting it may bring on blindness in the present life. Blindness at birth may be caused by having inflicted upon others diseases of sex, or by having willfully or carelessly deprived another of his sight.

 

He who is born deaf or dumb may be one who has willfully listened to and acted upon lies told by others, or who has wronged others by spreading spiteful scandal, by lying or by bearing false witness. Dumbness may also have its cause in the abuse of sex.

 

 

One of the reasons for blindness is that the sense of sight has its roots in the generative system, and the other senses are vitally connected with it. The life of the physical body depends on the vitality and powers elaborated in the sex organs and distributed through the body. Eventually man will learn that it is necessary to check indulgence and waste in order to give power to the senses, and beauty, health and strength to the body.

 

Deformities, impairments and afflictions are often blessings in disguise. They may be checks which prevent one from doing things which he longs for or might do, and which if done would prevent him from doing that work in the world which is his particular duty. They may interrupt a tendency which, if not stopped, would acquire such force as to lead him into idiocy, as in the case of a glutton or a rake. These checks are designed to give the doer an opportunity to reflect, to recuperate, to limit the tendency to self-indulgence and disregard of others’ needs and rights. So a doer is often saved from its destructive bent by an affliction which checks its ignorant belief in its own almightiness, and turns it on to the way of rectitude and honor.

 

 

Forms of grace and beauty are externalized thoughts. As to beauty, two kinds may be distinguished. That a face or figure is beautiful does not necessarily signify that the thoughts are beautiful, they are often quite the reverse. The beauty of many men and women in youth is the elemental beauty of nature, not the direct result of the presence of the Light of the Intelligence. When the thinking has not opposed nature, the lines are well-rounded and graceful, and the features are even and well-adjusted, like particles which are grouped together in symmetrical regularity by sound. This is elemental beauty; it is the beauty of the daisy or the rose, of childhood and of youth. From this elemental beauty is to be distinguished beauty issuing from strong, intelligent mental activities. This kind of beauty is seldom seen. Between the two extremes, beauty of elemental innocence and that of serenity and of knowledge, are faces and forms of innumerable varieties. When thinking is first practiced, the elemental beauty of face and figure may be lost. Then the lines become irregular, harder and more angular, and this continues during the process of training. But when the doer is at last beyond the control of the four senses and its thinking is done intelligently, the severe lines are again changed; are softened and express the beauty of peace, derived from a cultured, balanced, strong and virtuous doer.

 

 

The limbs and organs of the body are instruments for using great powers in the Universe. One may not misuse or leave unused the instrument of a universal power without paying the penalty; for each one has these organs in order that he may put them to physical use to further universal purposes, and become conscious of the connection between his body and the Universe. When these organs are misused, or used to injure others, it is a more serious thing than at first appears. It is an interference with the plan of the Universe by turning the individual against the whole.

 

The hands are organs of executive power. One is deprived of the use of the hands as a result of not having used them when they should have been, or if they have served against the bodies or interests of others. Employing a hand to abuse another’s body by breaking his limb, or by signing unjust orders, or employing the hand generally in acts of oppression, extortion and crooked dealing, may result in deprivation of the use of the hand for some time, or in its loss. Loss of the use of a limb may result from any kind of “accident.”

 

Immediate physical causes are not the real or ultimate, but only the apparent causes. In the case of one who loses a limb by the unhappy mistake of a surgeon or nurse, the immediate cause of the loss is said to be carelessness or accident; but the real cause is some past action or inaction of the maimed himself, which is exteriorized by means of the carelessness. It is in just payment that he is deprived of the use of his limb. A surgeon and nurse too careless of or inattentive to their patients will themselves sometime suffer at the hands of others. The pain is for the purpose of teaching how others have felt under like conditions; of preventing them from repeating similar actions and of making them value more the power which may be used through the limb. If they do not learn from the loss, they will again suffer.

 

 

He who inflicts willful injury upon others, who forces or inveigles others into plots or fights where physical suffering results, and who seems to benefit from the wrong done them and to enjoy prestige and unjust gains, may live out his life unharmed, but the thought of the wrong is still with him; his thought is not fully exteriorized; from it he cannot escape.

 

 

 

He who is unjustly persecuted, convicted or imprisoned, is he who in a past life, or even in the present one, has, through malice, greed or indifference, caused others to be deprived unjustly of their liberty. He suffers captivity and its horrors of diseases, of an enfeebled body, of vitiated morals, so that he may experience and sympathize with such sufferings and may avoid false accusation or causing others to be coerced and to lose their liberty and health. Many are today the victims of errors of justice, who deserve this galling fate because of the wantonness with which they discharged their duties while they had power, sat in the judgment seat or refrained through indolence or selfishness from doing what they might have done to bring about fair judgment. The wardens of prisons, of poorhouses and insane-asylums, the guardians of infants, in short all in whose charge are placed the life, health and fate of others, are held to the strictest account for their acts and omissions in the performance of their duty. Neglect, rancor or venality in the discharge of one’s duty, will draw him inevitably into the position of his victims, there to undergo the wrongs he has done or has allowed to be done, to them. Escape for a day or for a life is not escape forever.

 

 

 

A special case of physical retribution is that of a congenital idiot. His condition is the result of past actions in many lives in which there have been only physical indulgences of the appetites, actions which are all debits and no credits. The congenital idiot has no drawing account, all physical credits having been used up. He is likely to be the last appearance for an indefinite period of a portion of the doer in human form. Before this last appearance the doer has lived many lives of depravity and decadence, in neglected districts of cities or in the country, among peons, cretins and the backward dwellers on mountain sides. Finally comes the last appearance as a hopeless idiot. The chief producing causes of this fate are sexual abuses, narcotics and drunkenness.

 

 

Such an anomaly as an idiot who has some one faculty abnormally developed, is the remnant of a man who has indulged the senses and the abnormalities of sex, but who has carried on the study of one particular subject, such as music or mathematics, and devoted himself to that.

 

Idiots, congenital or otherwise, become so by the withdrawal of the doer portion from the human, as a result of opportunities persistently neglected or misused. With the doer portion goes the Light of the Intelligence.

 

The span of life of every human is already determined at the close of his previous life, but the period may be sometimes lengthened or shortened. The length of the span was marked on the form of the breath-form at death, and that impresses the sign on the first cell with which the building of the new body begins. Accordingly a coil is developed in the astral body by elementals. The coil will let a certain amount of life force pass, namely, enough for the span of the person’s life.

 

The length of the span is predetermined so as to let the person do the work and pass through the events called for by his destiny. Within the span he generates new thoughts, does or refuses to do the work, makes new destiny, and he puts off some minor events. In a general way the course of his life and the salient events, and the time within which he must finish, are laid out for him, but he has choice as to how he will act in details and with what mental attitude he will view these salient events.

 

 

The manner of death is physical destiny, and is already predetermined at the end of the preceding life. There is one exception, suicide. The mere disposition to commit suicide is predetermined, but even in that case the man can choose whether or not he will die by his own hand. He may have contemplated the act and refused to do it, but if he continues to think and plan about suicide, the predetermined tendency together with his continued thinking will be exteriorized in the act of self-murder.

 

By committing suicide one does not escape from the allotted span of life or from the sorrow, dread, pain or disgrace he feared to endure by living on. Death by one’s own hand is not like the ordinary case of dying. In the case of self-murder the doer remains with the breath-form in the radiant state of the physical plane, experiencing all it dreaded to meet in life, and does not go into the after death states until after the allotted span of life ends. In the next life on earth he will have the same inclination to commit suicide, but coupled with that will be a dread of it. In that life he is liable to be murdered. In no case can he escape by suicide that which he feared to suffer. The conditions from which he sought escape will confront him again, because they are exteriorizations of his own thoughts.

 

 

 

The physical body is the fulcrum on which thoughts are balanced. It is without feeling—almost as dead in life as it is after death. Decay, impermanence and corruption are almost synonymous with the human body. It is the sediment of all the worlds, their dregs and lees. The doer during its life on earth feels and desires through such a body, and after death it is confronted with what it has felt and desired through the body during life. The activity and vigor, the breath and life of the body, are due to the presence of the doer. The involuntary functions of the body continue only as long as the doer and its breath-form inhabit it. What seems to be a lasting body is a moving mass, constantly changing, always coming and going and held in visibility only while it is in passage through the shape of the astral body, according to the breath-form. A human body, however, is the thing on which all is set, around which all turns, upon which all that the doer longs for and hopes to have or to be is centered.

 

Though a human body has no permanence or existence in itself, by means of it the doer is put into touch with matter of the worlds and even of the spheres. By means of such a body the doer takes form, learns what its feelings and desires are and how to refine them, and what the feelings of others are and how to feel with them. By means of this body the doer learns how to think.

 

 

PHẦN 3

 

Di truyền thể chất là định mệnh. Cơ thể khỏe mạnh hay ốm yếu. Những cuộc bức hại bất công. Sai sót của công lư. Những kẻ ngốc bẩm sinh. Khoảng thời gian của cuộc đời. Cách cư xử của cái chết.

 

Di truyền là định mệnh. Những thiên phú về thể chất, thói quen và đặc điểm, có thể rơ ràng là của cha mẹ một người, đặc biệt là ở những năm đầu thanh niên. Tuy nhiên, cuối cùng những đặc điểm thể chất này, thói quen hít thở, than văn, chớp mắt, đi với tay trong túi; hoặc những đặc điểm như có xu hướng hói đầu, khiếm thị, bệnh gút, bàn chân khoèo hoặc xương mềm, là những biểu hiện của suy nghĩ về kiếp trước của một người. Các khuynh hướng có thể được sửa đổi hoặc làm nổi bật bởi khuynh hướng của cha mẹ và đôi khi sự liên kết chặt chẽ khiến các đặc điểm của hai hoặc nhiều người giống nhau, nhưng tất cả đều được điều chỉnh bởi suy nghĩ của riêng một người. Cái được gọi là di truyền của cơ thể chỉ là phương tiện mà qua đó số phận vật chất được tạo ra, khung dệt trên đó nó được dệt nên. Giống bố mẹ được chọn v́ những đặc tính đặc biệt vốn có trong mầm của bố và mẹ.

 

 

Cơ thể mới bị bệnh hay khỏe mạnh phụ thuộc vào những thứ khác do sự lạm dụng hoặc chăm sóc đă được dành cho cơ thể trong quá khứ. Nếu cơ thể được thừa hưởng là khỏe mạnh, có nghĩa là tỉnh táo, tiết kiệm, làm việc trong quá khứ; nếu ốm đau hoặc bệnh tật, có nghĩa là đó là kết quả của sự háu ăn, say xỉn, lười biếng hoặc bỏ bê. Cơ thể khỏe mạnh hay bệnh tật chủ yếu và cuối cùng là do sử dụng hoặc lạm dụng chức năng t́nh dục từ trước. Một nguyên nhân khác trước đây là do sử dụng thực phẩm không hợp lư hoặc không đúng cách. Các rối loạn, nếu chúng tồn tại khi cuộc sống kết thúc, sẽ được chuyển sang đời sống vật lư tiếp theo, khi sinh ra hoặc muộn hơn, và được gọi là di truyền. Những t́nh trạng như xương mềm, răng kém, thị giác không hoàn hảo và ung thư phát triển là do những nguyên nhân đă đề cập.

 

Mù có thể do nhiều nguyên nhân tích lũy trong tiền kiếp, chẳng hạn như bất cẩn không nh́n thấy chính ḿnh hoặc phá hủy thị giác của người khác. Sự ham mê t́nh dục vô độ trước đây có thể dẫn đến tê liệt dây thần kinh thị giác trong đời này. Việc lạm dụng hoặc lạm dụng mắt trước đây bằng cách phóng to mắt hoặc bỏ qua nó có thể dẫn đến mù ḷa trong cuộc sống hiện tại. Mù bẩm sinh có thể do đă lây cho người khác các bệnh về đường t́nh dục, hoặc do cố ư hoặc bất cẩn làm mất thị lực của người khác.

 

Người bị câm hoặc điếc bẩm sinh có thể là người đă cố ư nghe và hành động theo lời nói dối của người khác, hoặc người đă làm sai người khác bằng cách lan truyền tai tiếng ác ư, bằng cách nói dối hoặc bằng cách làm chứng sai sự thật. Chứng câm cũng có thể có nguyên nhân từ việc lạm dụng t́nh dục.

 

Một trong những lư do dẫn đến mù ḷa là do thị giác bắt nguồn từ hệ thống sinh học, và các giác quan khác có mối liên hệ thiết yếu với nó. Sự sống của cơ thể vật chất phụ thuộc vào sức sống và sức mạnh được xây dựng trong các cơ quan sinh dục và được phân phối qua cơ thể. Cuối cùng con người sẽ học được rằng cần phải kiểm tra sự buông thả và lăng phí để mang lại sức mạnh cho các giác quan, và vẻ đẹp, sức khỏe và sức mạnh cho cơ thể.

 

 

Dị tật, khiếm khuyết và phiền năo thường là những phước lành được ngụy tạo. Chúng có thể là những tấm séc ngăn một hành giả những việc mà anh ta mong muốn hoặc có thể làm, và nếu được thực hiện sẽ ngăn anh ta làm công việc đó trong thế giới vốn là nhiệm vụ cụ thể của anh ta. Chúng có thể làm gián đoạn một xu hướng, nếu không dừng lại, sẽ có được sức mạnh để dẫn anh ta vào sự ngu ngốc, như trong trường hợp của một kẻ háu ăn hoặc một kẻ ăn bám. Những kiểm tra này được thiết kế để tạo cơ hội cho người thực hiện phản ánh, hồi phục sức khỏe, hạn chế xu hướng sống buông thả và coi thường các nhu cầu và quyền của người khác. V́ vậy, một hành giả thường được cứu khỏi sự phá hoại của nó bị bẻ cong bởi một phiền năo, thứ kiểm tra niềm tin ngu dốt của họ vào sự cao cả của chính ḿnh, và biến nó thành con đường của sự tôn trọng và danh dự.

 

H́nh thức của sự duyên dáng và vẻ đẹp là những suy nghĩ được ngoại hóa. Về vẻ đẹp, có thể phân biệt hai loại. Một khuôn mặt hay dáng người đẹp không nhất thiết biểu thị những suy nghĩ đẹp đẽ, chúng thường hoàn toàn ngược lại. Vẻ đẹp của nhiều người đàn ông và phụ nữ ở tuổi trẻ là vẻ đẹp nguyên tố của tự nhiên, không phải là kết quả trực tiếp của sự hiện diện của Ánh sáng Trí tuệ. Khi tư duy không đối lập với tự nhiên, các đường nét đều tṛn trịa và duyên dáng, đồng thời các tính năng cũng đồng đều và được điều chỉnh tốt, giống như các hạt được nhóm lại với nhau theo cách đều đặn đối xứng bằng âm thanh. Đây là vẻ đẹp nguyên tố; nó là vẻ đẹp của cúc hay hồng, của tuổi thơ và của tuổi trẻ. Từ vẻ đẹp nguyên tố này được phân biệt vẻ đẹp ban hành từ những hoạt động trí óc mạnh mẽ, thông minh. Vẻ đẹp kiểu này hiếm khi được nh́n thấy. Giữa hai thái cực, vẻ đẹp của sự ngây thơ nguyên tố và vẻ đẹp của sự thanh thản và tri thức, là những khuôn mặt và h́nh dạng của vô số giống nhau. Khi thực hành tư duy lần đầu tiên, vẻ đẹp nguyên tố của khuôn mặt và h́nh dáng có thể bị mất đi. Sau đó, các đường trở nên không đều, cứng hơn và góc cạnh hơn, và điều này tiếp tục diễn ra trong quá tŕnh luyện tập. Nhưng khi hành giả cuối cùng vượt ra ngoài sự kiểm soát của bốn giác quan và suy nghĩ của nó được thực hiện một cách thông minh, th́ những đường nét nghiêm trọng lại được thay đổi, được làm mềm mại và thể hiện vẻ đẹp của ḥa b́nh, bắt nguồn từ một hành giả có văn hóa, cân bằng, mạnh mẽ và có đạo đức.

 

Các chi và các cơ quan trên cơ thể là những công cụ để sử dụng những sức mạnh to lớn trong Vũ trụ. Người ta không được sử dụng sai mục đích hoặc để lại không sử dụng công cụ của sức mạnh toàn cầu mà không phải trả tiền phạt; v́ mỗi người đều có những cơ quan này để anh ta có thể sử dụng chúng vào mục đích vật lư cho các mục đích phổ quát hơn, và trở nên ư thức về mối liên hệ giữa cơ thể ḿnh và Vũ trụ. Khi các cơ quan này bị lạm dụng hoặc được sử dụng để gây thương tích cho người khác, đó là một điều nghiêm trọng hơn lúc đầu. Nó là sự can thiệp vào kế hoạch của Vũ trụ bằng cách biến cá nhân chống lại tổng thể.

 

Bàn tay là cơ quan của quyền hành pháp. Một người bị tước quyền sử dụng bàn tay do không sử dụng chúng khi lẽ ra phải có, hoặc nếu chúng đă phục vụ cho thân thể hoặc lợi ích của người khác. Dùng tay để lạm dụng cơ thể của người khác bằng cách bẻ găy tay chân của họ, hoặc bằng cách kư các mệnh lệnh bất công, hoặc sử dụng bàn tay nói chung trong các hành vi áp bức, tống tiền và hành vi gian dối, có thể dẫn đến việc tước quyền sử dụng bàn tay trong một thời gian hoặc thua. Mất khả năng sử dụng một chi có thể do bất kỳ loại “tai nạn” nào.

 

Những nguyên nhân vật lư trước mắt không phải là nguyên nhân thực sự hay cuối cùng, mà chỉ là những nguyên nhân rơ ràng. Trong trường hợp một người bị mất một chi do sai lầm đáng tiếc của bác sĩ phẫu thuật hoặc y tá, nguyên nhân ngay lập tức của việc mất chi được cho là do bất cẩn hoặc tai nạn; nhưng nguyên nhân thực sự là một số hành động trong quá khứ hoặc không hành động của bản thân người bị ma sát, được mở rộng bởi sự bất cẩn. Nó chỉ là trong việc thanh toán mà anh ta bị tước quyền sử dụng chân tay của ḿnh. Một bác sĩ phẫu thuật và y tá quá bất cẩn hoặc không chú ư đến bệnh nhân của họ đôi khi sẽ phải chịu đựng dưới bàn tay của người khác. Nỗi đau là nhằm mục đích dạy những người khác đă cảm thấy như thế nào trong những điều kiện tương tự; ngăn họ lặp lại các hành động tương tự và làm cho họ coi trọng hơn sức mạnh có thể được sử dụng thông qua chi. Nếu họ không rút kinh nghiệm từ mất mát, họ sẽ lại phải chịu đựng.

 

Người nào cố ư gây thương tích cho người khác, ép buộc hoặc thâm độc người khác vào những âm mưu hoặc chiến đấu dẫn đến hậu quả là đau khổ về thể xác, và người dường như hưởng lợi từ việc làm sai trái và để hưởng danh và lợi bất chính, có thể sống cuộc sống của ḿnh không hề hấn ǵ, nhưng suy nghĩ của sai lầm vẫn c̣n với anh ta; tư tưởng của anh ta không được mở rộng hoàn toàn; khỏi nó anh ta không thể trốn thoát.

 

Người bị bắt bớ, bị kết án hoặc bị cầm tù một cách vô cớ, chính là người trong kiếp trước, hoặc ngay cả trong kiếp hiện tại, bằng ác ư, tham lam hoặc thờ ơ, đă khiến người khác bị tước đoạt tự do một cách vô cớ. Anh ta phải chịu đựng sự giam cầm và nỗi kinh hoàng của bệnh tật, của một cơ thể cường tráng, của những đạo đức sống, để anh ta có thể trải nghiệm và thông cảm với những đau khổ đó và có thể tránh bị buộc tội sai hoặc khiến người khác bị cưỡng bức và mất tự do và sức khỏe của họ. Ngày nay, nhiều người là nạn nhân của những sai lầm của công lư, những người xứng đáng với số phận nguy hiểm này v́ sự ngông cuồng mà họ đă thi hành nhiệm vụ khi c̣n có quyền lực, ngồi trên ghế phán xét hoặc kiềm chế sự lười biếng hoặc ích kỷ để không làm những ǵ họ có thể đă làm để mang lại. về sự phán xét công bằng. Những người giám hộ của nhà tù, của những nhà nghèo và những nơi tị nạn điên cuồng, những người giám hộ trẻ sơ sinh, nói ngắn gọn là tất cả những người chịu trách nhiệm về tính mạng, sức khỏe và số phận của những người khác, phải chịu trách nhiệm nghiêm khắc nhất đối với những hành vi và thiếu sót của họ trong việc thực hiện nhiệm vụ. Sự lơ là, nghiêm khắc hoặc thô bạo trong việc hoàn thành nhiệm vụ của một người, chắc chắn sẽ kéo anh ta vào vị trí của những nạn nhân của anh ta, ở đó phải chịu những điều sai trái mà anh ta đă làm hoặc đă cho phép làm đối với họ. Thoát một ngày hay một đời cũng không phải là trốn chạy măi măi.

 

Một trường hợp đặc biệt của quả báo thể chất là của một đứa ngốc bẩm sinh. T́nh trạng của anh ta là kết quả của những hành động trong quá khứ trong nhiều kiếp, trong đó chỉ có những ham muốn về thể chất, những hành động tất cả chỉ là ghi nợ và không có tín nhiệm. Tên ngốc bẩm sinh không có tài khoản vẽ, tất cả các khoản tín dụng vật lư đă được sử dụng hết. Anh ta có thể là lần xuất hiện cuối cùng trong một khoảng thời gian không xác định của một bộ phận hành giả ở dạng người. Trước khi xuất hiện lần cuối cùng này, hành giả đă sống nhiều cuộc đời sa đọa và suy đồi, trong các quận bị bỏ rơi của thành phố hoặc trong nước, giữa những người nghèo khổ, những người đần độn và những cư dân lạc hậu trên các sườn núi. Cuối cùng xuất hiện lần cuối với tư cách là một tên ngốc vô vọng. Nguyên nhân chính của số phận này là lạm dụng t́nh dục, ma tuư và say rượu.

 

Một kẻ dị thường như một tên ngốc có một số khoa phát triển không b́nh thường, là tàn tích của một người đàn ông ham mê các giác quan và sự bất thường của giới tính, nhưng lại tiếp tục nghiên cứu một chủ đề cụ thể, chẳng hạn như âm nhạc hoặc toán học, và cống hiến hết ḿnh cho điều đó.

 

Những kẻ ngốc, bẩm sinh hay nói cách khác, trở nên như vậy bởi sự rút đi phần của Triune Self ra khỏi con người, do các cơ hội liên tục bị bỏ quên hoặc sử dụng sai mục đích. Với phần của hành giả là Ánh sáng của Trí tuệ.

 

Khoảng thời gian sống của mỗi người đă được xác định vào cuối kiếp trước của anh ta, nhưng khoảng thời gian này đôi khi có thể kéo dài hoặc rút ngắn. Chiều dài của giai đoạn được đánh dấu trên thể phách khi chết, và điều đó gây ấn tượng với dấu hiệu trên tế bào đầu tiên của cơ thể mới bắt đầu được tạo dựng. Theo đó, một cuộn dây được phát triển trong thể vía bởi các tinh linh. Cuộn dây sẽ cho một lượng sinh lực nhất định đi qua, cụ thể là đủ cho khoảng thời gian sống của con người.

 

 

 

Chiều dài của giai đoạn được xác định trước để người đó thực hiện công việc và vượt qua các sự kiện do số phận của anh ta yêu cầu. Trong khoảng thời gian đó, anh ta nảy sinh những suy nghĩ mới, làm hoặc từ chối công việc, đưa ra định mệnh mới, và anh ta thực hiện một số sự kiện nhỏ. Nói chung, quá tŕnh của cuộc đời anh ta và các sự kiện nổi bật, và thời gian mà anh ta phải kết thúc, được sắp xếp cho anh ta, nhưng anh ta có quyền lựa chọn cách anh ta sẽ hành động chi tiết và với thái độ tinh thần mà anh ta sẽ xem những sự kiện nổi bật.

 

Cách thức của cái chết là số phận vật chất, và đă được định trước vào cuối kiếp trước. Có một ngoại lệ, đó là tự sát. Việc chỉ định tự sát đă được xác định trước, nhưng ngay cả trong trường hợp đó, người ta có thể lựa chọn liệu anh ta có chết hay không bằng tay của chính ḿnh. Anh ta có thể đă suy tính về hành động đó và từ chối thực hiện nó, nhưng nếu anh ta tiếp tục suy nghĩ và lên kế hoạch về việc tự sát, xu hướng đă định trước cùng với suy nghĩ tiếp tục của anh ta sẽ được mở rộng trong hành vi tự sát.

 

Bằng cách tự tử, người ta không thoát khỏi khoảng thời gian đă định sẵn của cuộc đời hoặc khỏi nỗi buồn, nỗi sợ hăi, nỗi đau hoặc sự ô nhục mà anh ta sợ phải chịu đựng bằng cách sống tiếp. Chết bởi chính tay một người không giống như trường hợp chết thông thường. Trong trường hợp tự sát, kẻ thực hiện vẫn ở dạng hơi thở trong trạng thái rạng rỡ của b́nh diện vật chất, trải qua tất cả những ǵ đáng sợ phải gặp trong cuộc sống, và không đi vào trạng thái sau khi chết cho đến khi thời gian sống quy định kết thúc. . Trong cuộc sống tiếp theo trên trái đất, anh ta sẽ có cùng khuynh hướng muốn tự tử, nhưng cùng với đó là nỗi sợ hăi của nó. Trong cuộc sống đó, anh ta có thể bị sát hại. Không có trường hợp nào anh ta có thể trốn thoát bằng cách tự sát mà anh ta sợ phải chịu đựng. Những điều kiện mà anh ta t́m cách trốn thoát sẽ đối đầu với anh ta một lần nữa, bởi v́ chúng là sự thể hiện tư tưởng của chính anh ta.

 

Cơ thể vật chất là điểm tựa để tư tưởng được cân bằng. Nó không có cảm giác - gần như chết trong cuộc sống cũng như sau khi chết. Suy tàn, vô thường và hư hoại gần như đồng nghĩa với cơ thể con người. Nó là trầm tích của tất cả thế giới, cặn bă và cặn bă của chúng. Hành giả trong suốt cuộc đời của nó trên trái đất cảm thấy và mong muốn thông qua một cơ thể như vậy, và sau khi chết, nó phải đối mặt với những ǵ nó đă cảm thấy và mong muốn thông qua cơ thể trong cuộc sống. Hoạt động và sức sống, hơi thở và sự sống của cơ thể, là do sự hiện diện của hành giả. Các chức năng không tự nguyện của cơ thể chỉ tiếp tục miễn là hành giả và dạng hơi thở của nó c̣n sống ở đó. Những ǵ có vẻ là một cơ thể trường tồn là một khối chuyển động, thay đổi liên tục, luôn đến và đi và chỉ được giữ trong tầm nh́n khi nó đang đi qua h́nh dạng của thể vía, theo dạng hơi thở. Tuy nhiên, cơ thể con người là thứ mà tất cả được sắp đặt, xung quanh đều xoay chuyển, trên đó tất cả những ǵ mà người đó mong mỏi và hy vọng có được hoặc trở thành trung tâm.

 

 

Mặc dù cơ thể con người không có sự vĩnh viễn hay tồn tại trong chính nó, nhưng nhờ nó mà người đó có thể tiếp xúc với vật chất của các thế giới và thậm chí cả các quả cầu. Nhờ một cơ thể như vậy, người thực hiện h́nh thành, t́m hiểu cảm xúc và mong muốn của họ là ǵ và làm thế nào để tinh chỉnh chúng, cũng như cảm xúc của người khác và cách cảm nhận với họ. Nhờ cơ thể này mà hành giả học cách suy nghĩ.