Thinking 26
One commits a sin against
his Intelligence by denying the existence of that Intelligence. The
intentional shutting out of the Light of the Intelligence may appear in the
form of bigotry, as the refusal to think about or examine religious problems,
or as the clinging to an ancestral creed when one has outgrown it, or because
of mental laziness. As conscience is the knowledge in the doer of its
contemplated departure from what is its standard of right, the stifling of
conscience is a crime against the Intelligence. Lying, which is the
intentional statement of a falsehood, and perjury, which is a similar
statement after a solemn invocation of the deity, are crimes against the
Intelligence because they flout its Light. Though a liar is often a clear
thinker, yet he blurs his own thinking and dims the Light that is in his
atmosphere, because only to the degree that one sees a lie to be true can one
lie most successfully and influence others. Though a lie is known to be a
lie, it nevertheless beclouds the mental outlook of him who utters it. Sins against nature may be
sins against nature or sins against nature gods. The sins against nature are
committed by sinning against one’s own body or the body of another. The
matter circulating through human physical bodies is affected, improved or
vitiated, while under the influence of the Light that is with the portions of
doers inhabiting them. It is a sin against the
Supreme Intelligence to deny that there is law and order in the Universe. If
one is not sufficiently enlightened to believe in the Supreme Intelligence,
that is no sin; but every one has enough knowledge to believe in some kind of
a God or an Intelligence. Whatever God a man worships as the author of his
being and intelligence, by that form he worships the Supreme Intelligence,
the highest source of his conscience, duty and responsibility. Sins, here put into these
classes, are a disturbance of order, and an adjustment follows automatically.
The adjustment originates inside of the man, and at once provides in the
thought itself the balancing factor, and causes exteriorizations in events on
the physical plane until a balance is made to the satisfaction of conscience.
This satisfaction is at the same time sufficient for universal adjustment and
the tendency to maintain order in the Great Universe. True repentance is the
recognition of having done wrong, coupled with the will to compensate by
doing or suffering to adjust and to do one’s duty. Forgiveness of sin can be
had only from one’s conscience and only at the completion of the
compensation, that is agreement, which must inevitably have been made in all
four atmospheres. Salvation is being free from the consequences of continued
exteriorizations flowing out of all sinful thoughts. It can only be the result
of adjustment. This is the meaning of the doctrines of repentance,
forgiveness of sins and salvation. SEcTION 7 The law of thought.
Physical, psychic, mental, and noetic destiny. Thus the Great Law by which
the plan is worked for lowering, condensing and materializing spirit or force
into matter through the beings and forms of nature until these are fashioned
into a human body, and then for raising and sublimating that matter which
becomes an aia and then a Triune Self until that Triune Self becomes an
Intelligence, has at the human stage the aspect of the law of thought, as
destiny. The law of thought centers
on the rightness of the thinker of the Triune Self, under the circumstances
of a given situation. Physical conditions offer to the human an opportunity
to perform his duty. Duty is measured by responsibility and determined by
conscience. Duty is that part of the doer’s destiny selected from all its
past as necessary to be disposed of in the present; responsibility is the
degree of knowledge in the particular situation; and conscience, when
selfness sends the message through rightness, is the knowledge which warns of
departure from right. In every situation in life there is a duty, easy or
hard, of action or inaction. When the duty is presented the human does it or
fails to do it. The doing or not doing is the result of the action of mind
with desire. The Light of the
Intelligence which is diffused in a part of the mental atmosphere of the
human combines with desire into thinking and then into a thought. Certain
mental operations of the body-mind are what are commonly called mind. From
such thinking and thoughts come all physical acts or omissions, the creation,
existence and destruction of all the objects and institutions which are
man-made, all physical events and also the forms and beings in the animal,
vegetable and mineral kingdoms—everything on the physical plane. Everything
existing on the physical plane is the exteriorization of a thought, and must
be balanced through the one who issued the thought, in accordance with his
responsibility, and at the conjunction of time, place and condition. These
results must by interiorizations be brought back to their source, to the end
that by the effect on the doer there shall be an adjustment. The adjustment
is brought about by a balancing factor which is in the thought as soon as it
is issued and is connected with the tendency of the Great Universe to remain
in equilibrium. The operation of this law
affects the conception or entertainment of a thought in the heart, its issue
through the brain and its externalization through the breath-form and the
physical body as an immediate act and possibly as many events produced by the
thought, the energy of which is not exhausted until it is balanced. From the
exteriorizations come results. Only the physical results are determined by
the law of thought and are physical destiny. The psychic, mental and noetic
results upon the one who generated the thought (while they are a purpose of
the law of thought) are balanced not exclusively by the decrees of the law,
but are largely determined by the man himself and are the conditions under
which he exists. There are four things
involved or concerned in the creation and exteriorization and balancing of a
thought as destiny. These are: A unit of nature, a desire, Conscious Light,
and a balancing factor. The unit of nature represents the object of nature
desired by that desire, and to which it is bonded by the Conscious Light. The
exteriorization is the physical act, object or event which is the result of
the thinking and attachment to the object of nature. The balancing factor
brings about an adjustment of all things involved and restores the four to
their proper sources, thus freeing the Light and the desire from their
bondage to nature. A thought is conceived by
the bonding of a desire and an object of nature when a human wants to get
something or to do or avoid acts as they are pleasant or unpleasant, and
which bring him the feeling of comfort, well-being, joy or satisfaction, or
of pain, grief, or dissatisfaction. This affects the doer as a feeling of
right or wrong. Conscience warns of a departure from the standard of right. Once issued, a thought
tends to exteriorization as a physical act, object or event. Its course runs
to the natureside of the light plane of the light world. The thought may at
first be too weak for materialization. But one thought is usually related to
another. They run along the same line, getting their aims from a certain
desire. Soon the first is reinforced sufficiently for materialization. Then
it proceeds to the light plane of the light world, then moves down the
nature-side until it reaches the life world, then the form world and then the
physical world. There it waits in the radiant state until it can become
physical as an act, an object or an event or as many events. Events continue to occur as
exteriorizations of a thought as long as its energy endures and that
continues until the thought is balanced in the physical, form, life and light
worlds. These physical effects are perceived by the human through the four
senses and may be felt in a fourfold way: as a result of a disturbance of
physical well-being through pain, or by psychic feeling as grief or as fear,
or by a moral feeling as of shame or disgrace, or by a mental disturbance as
from loss of money or influence, or by a combination of some or all of these
four kinds of feeling affecting the personality. Agreeable sensations are
felt in the same way by the human. These four kinds of feelings, especially
if painful, teach the human; they pay him and make him pay, and tend to bring
about an adjustment of the action of the Conscious Light with desire and an
object of nature. These objects may not be attained at once or in a lifetime,
or even in many lives. There are many factors
which interfere with the speedy attainment of these purposes. Some of them
are the factors mentioned which hold back exteriorizations on the physical
plane. Then there is ignorance and unwillingness to pay, to learn and to
adjust, which retard the action of the law on all planes. Also it takes much
longer for matter to advance in the form and physical worlds than it does for
thought to impress matter in the life world. But paying, learning and
adjusting have to wait for and follow upon the events on the physical plane.
Therefore there are in the form world and life world conditions in which the
flow and progress is restrained until there is an outlet into the physical
world. These conditions of inhibition and retardation cause the accumulation
of forces in the life world and the form world while they have to wait for
the time, place and condition that will permit their orderly appearance on
the physical plane. These states in the various worlds are a man’s future,
his destiny. They are of his own making, but his destiny nevertheless, and
they determine to a large degree his thinking, his feelings and his acting. So there are four kinds of
destiny: physical, psychic, mental and noetic destiny. They are the
conditions under which the human lives on the physical plane and in the
psychic, mental and noetic atmospheres of his Triune Self. This destiny is sometimes spoken of as good or bad, but such terms are unfit. Destiny in itself is neither good nor bad. It is agreeable or disagreeable, acceptable or not acceptable. The question is that of balancing and so ending the exteriorizations, or of not balancing. The question is not of good or bad. So-called good destiny may be bad and bad destiny may be good—according to what use is made of it. |
Một người
phạm tội chống lại Trí thông minh của ḿnh bằng
cách phủ nhận sự tồn tại của Trí thông
minh đó. Việc cố t́nh tắt Ánh sáng của Trí tuệ
có thể xuất hiện dưới dạng cố chấp,
như việc từ chối suy nghĩ hoặc xem xét các
vấn đề tôn giáo, hoặc như sự bám víu vào
tín ngưỡng của tổ tiên khi người ta đă
phát triển quá mức, hoặc v́ sự lười biếng
về tinh thần. V́ lương tâm là sự hiểu biết
nơi hành giả sự suy tính của nó rời khỏi
tiêu chuẩn đúng đắn của nó, việc ḱm hăm
lương tâm là một tội ác chống lại Trí thông
minh. Nói dối, là tuyên bố cố ư về sự giả
dối, và khai man, là một tuyên bố tương tự
sau một lời thỉnh cầu trang trọng của vị
thần, là những tội ác chống lại T́nh báo v́ họ
coi thường Ánh sáng của nó. Mặc dù kẻ nói dối
thường là người có suy nghĩ rơ ràng, nhưng hắn
ta lại làm mờ đi suy nghĩ của chính ḿnh và làm
lu mờ ánh sáng trong bầu không khí của ḿnh, bởi v́
chỉ ở mức độ mà người ta thấy lời
nói dối là đúng th́ người ta mới có thể nói
dối thành công nhất và ảnh hưởng đến
người khác. Mặc dù một lời nói dối
được biết đến là một lời nói dối,
nhưng nó vẫn làm mờ đi cái nh́n tinh thần của
người nói ra nó. Tội lỗi chống
lại thiên nhiên có thể là tội lỗi chống lại
thiên nhiên hoặc tội lỗi chống lại các vị
thần tự nhiên. Tội lỗi chống lại thiên
nhiên được thực hiện bằng cách phạm tội
đối với cơ thể của chính ḿnh hoặc
cơ thể của người khác. Vật chất
lưu thông qua các cơ thể vật chất của con
người bị ảnh hưởng, cải thiện
hoặc tồn tại, trong khi dưới tác động
của Ánh sáng đối với các bộ phận của
con người sống trong chúng. Đó là một tội
lỗi đối với Trí tuệ Tối cao khi phủ
nhận rằng có luật pháp và trật tự trong Vũ
trụ. Nếu một người không đủ giác ngộ
để tin vào Trí tuệ Tối cao, đó không phải
là tội lỗi; nhưng mỗi người đều
có đủ kiến thức để tin vào một vị
Thần hoặc một Trí thông minh nào đó. Bất cứ
điều ǵ mà một người tôn thờ là tác giả của bản
thể và trí thông minh của ḿnh, bằng h́nh thức
đó, anh ta tôn thờ Trí tuệ Tối cao, nguồn gốc
cao nhất của lương tâm, bổn phận và trách
nhiệm của anh ta. Tội lỗi, ở
đây được đưa vào các lớp này, là sự
xáo trộn trật tự và sự điều chỉnh sẽ
tự động xảy ra. Sự điều chỉnh bắt
nguồn từ bên trong con người, và ngay lập tức
cung cấp trong bản thân suy nghĩ yếu tố cân bằng,
và gây ra sự thể hiện trong các sự kiện trên
b́nh diện vật chất cho đến khi sự cân bằng
được thực hiện theo sự thỏa măn của
lương tâm. Sự hài ḷng này đồng thời đủ
cho sự điều chỉnh phổ quát và xu hướng
duy tŕ trật tự trong Đại Vũ trụ. Sự hối cải
thực sự là sự thừa nhận ḿnh đă làm sai,
cùng với ư chí muốn đền bù bằng cách làm hoặc
chịu đựng để điều chỉnh và thực
hiện nghĩa vụ của một người. Sự
tha thứ tội lỗi chỉ có thể được
thực hiện từ lương tâm của một
người và chỉ khi hoàn thành việc đền bù,
đó là sự đồng ư, chắc chắn phải
được thực hiện trong cả bốn bầu
khí quyển. Sự cứu rỗi đang được
giải phóng khỏi hậu quả của việc tiếp
tục thể hiện ra khỏi mọi ư nghĩ tội
lỗi. Nó chỉ có thể là kết quả của sự
điều chỉnh. Đây là ư nghĩa của các học
thuyết về sự ăn năn, sự tha thứ tội
lỗi và sự cứu rỗi. MỤC 7 Quy luật của
tư tưởng. Số phận thể chất, tâm linh,
tinh thần và tiểu thuyết. V́ vậy, Quy luật
vĩ đại mà kế hoạch được thực
hiện để hạ thấp, cô đặc và vật
chất hóa tinh thần hoặc lực thành vật chất
thông qua các bản thể và dạng tự nhiên cho đến
khi chúng được tạo thành cơ thể con người,
và sau đó để nâng cao và thăng hoa vật chất
đó trở thành aia và sau đó là một Bản thể
Ba ngôi cho đến khi Bản thân Ba ngôi đó trở thành
một Trí tuệ, ở giai đoạn con người,
khía cạnh của quy luật tư tưởng, như
là định mệnh. Quy luật của
tư tưởng tập trung vào tính đúng đắn của
trí giả về Bản ngă Ba ngôi, trong những hoàn cảnh
của một t́nh huống nhất định. Điều
kiện vật chất cung cấp cho con người một
cơ hội để thực hiện nghĩa vụ của
ḿnh. Bổn phận được đo bằng trách nhiệm
và được quyết định bởi lương
tâm. Nghĩa vụ là một phần trong số phận của
hành giả được lựa chọn từ tất cả
quá khứ của nó khi cần thiết để loại
bỏ trong hiện tại; trách nhiệm là mức độ
hiểu biết trong t́nh huống cụ thể; và
lương tâm, khi ḷng vị kỷ gửi thông điệp
thông qua sự đúng đắn, là sự hiểu biết
cảnh báo về sự rời bỏ lẽ phải.
Trong mọi t́nh huống của cuộc sống, có một
nhiệm vụ, dễ dàng hay khó khăn, hành động
hoặc không hành động. Khi nhiệm vụ được
thực hiện, con hành giả nó hoặc không thực hiện
nó. Việc làm hay không làm là kết quả của hành động
của tâm trí với mong muốn. Ánh sáng của Trí tuệ
được khuếch tán trong một phần của bầu
không khí tinh thần của con người kết hợp
với ham muốn vào suy nghĩ và sau đó là suy nghĩ. Một
số hoạt động tinh thần của cơ thể-tâm
trí thường được gọi là tâm trí. Từ những
suy nghĩ và suy nghĩ như vậy, mọi hành vi hoặc
thiếu sót vật chất, sự tạo ra, tồn tại
và hủy diệt của tất cả các vật thể
và thể chế do con người tạo ra, tất cả
các sự kiện vật chất và cả các dạng và
sinh vật trong giới động vật, thực vật
và khoáng sản — mọi thứ trên b́nh diện vật chất.
Mọi thứ hiện có trên b́nh diện vật lư là sự
thể hiện của một tư tưởng, và phải
được cân bằng thông qua người đưa
ra tư tưởng, phù hợp với trách nhiệm của
anh ta, và kết hợp với thời gian, địa
điểm và điều kiện. Những kết quả
này phải được đưa trở lại nguồn
gốc của chúng, để đạt được
kết quả là do tác động lên hành giả sẽ có
sự điều chỉnh. Sự điều chỉnh
được thực hiện bởi một yếu tố
cân bằng có trong suy nghĩ ngay khi nó được ban
hành và có liên quan đến xu hướng của Đại
Vũ trụ là duy tŕ trạng thái cân bằng. Sự vận hành của
luật này ảnh hưởng đến việc h́nh
thành hoặc giải trí một ư nghĩ trong tim, vấn
đề của nó thông qua bộ năo và sự h́nh thành bên
ngoài của nó thông qua dạng hơi thở và cơ thể
vật lư như một hành động tức th́ và có thể
là nhiều sự kiện được tạo ra bởi
ư nghĩ, năng lượng. trong đó không bị cạn
kiệt cho đến khi nó được cân bằng. Từ
việc thể hiện có kết quả. Chỉ có kết
quả vật chất là do quy luật tư tưởng
quyết định và là số phận vật chất.
Các kết quả về tâm linh, tâm thần và tiểu học
đối với người tạo ra suy nghĩ (trong
khi chúng là mục đích của quy luật tư duy)
được cân bằng không chỉ bởi các quy định
của luật, mà phần lớn được xác định
bởi chính con người và là các điều kiện
dưới mà anh ta tồn tại. Có bốn điều
liên quan hoặc liên quan đến việc tạo ra và thể
hiện và cân bằng một suy nghĩ như là định
mệnh. Đó là: Một đơn vị của tự
nhiên, một mong muốn, Ánh sáng Ư thức, và một yếu
tố cân bằng. Đơn vị tự nhiên đại
diện cho đối tượng của tự nhiên
được mong muốn đó, và nó được liên
kết bởi Ánh sáng Ư thức. Sự thể hiện là
hành động vật chất, đối tượng hoặc
sự kiện là kết quả của sự suy nghĩ
và gắn bó với đối tượng của tự
nhiên. Yếu tố cân bằng mang lại sự điều
chỉnh của tất cả những thứ liên quan và
khôi phục cả bốn về nguồn thích hợp của
chúng, do đó giải phóng Ánh sáng và mong muốn khỏi sự
ràng buộc của họ với thiên nhiên. Một ư nghĩ
được h́nh thành bởi sự liên kết giữa
mong muốn và đối tượng của tự nhiên
khi con người muốn đạt được
điều ǵ đó hoặc làm hoặc tránh những hành
động mà chúng dễ chịu hoặc khó chịu, và
điều này mang lại cho anh ta cảm giác thoải mái,
hạnh phúc, vui vẻ hoặc hài ḷng hoặc đau đớn,
đau buồn, hoặc không hài ḷng. Điều này ảnh
hưởng đến hành giả như một cảm
giác đúng hay sai. Lương tâm cảnh báo về sự
rời xa tiêu chuẩn của lẽ phải. Sau khi được
ban hành, một suy nghĩ có xu hướng được
thể hiện ra như một hành động vật chất,
đối tượng hoặc sự kiện. Đường
đi của nó chạy về bản chất của mặt
phẳng ánh sáng của thế giới ánh sáng. Thoạt
đầu, suy nghĩ này có thể quá yếu để hiện
thực hóa. Nhưng một ư nghĩ này thường liên
quan đến một ư nghĩ khác. Họ chạy trên cùng
một ḍng, đạt được mục tiêu của
họ từ một mong muốn nhất định. Ngay
sau đó cái đầu tiên được gia cố đủ
để hiện thực hóa. Sau đó, nó tiến tới
b́nh diện ánh sáng của thế giới ánh sáng, sau đó
di chuyển xuống phía tự nhiên cho đến khi nó
đến thế giới sự sống, sau đó là thế
giới h́nh thể và sau đó là thế giới vật chất.
Ở đó nó chờ đợi ở trạng thái bức
xạ cho đến khi nó có thể trở thành vật chất
như một hành động, một đối tượng
hoặc một sự kiện hoặc nhiều sự kiện. Các sự kiện tiếp
tục xảy ra như là sự thể hiện của một
ư nghĩ miễn là năng lượng của nó c̣n tồn
tại và điều đó tiếp tục cho đến
khi ư nghĩ đó được cân bằng trong thế
giới vật chất, h́nh thức, sự sống và ánh
sáng. Những tác động vật lư này được
con người cảm nhận thông qua bốn giác quan và có
thể được cảm nhận theo bốn cách: kết
quả của sự xáo trộn về thể chất
thông qua đau đớn, hoặc bởi cảm giác tâm
linh như đau buồn hoặc sợ hăi, hoặc bởi
một cảm giác đạo đức v́ xấu hổ
hoặc ô nhục, hoặc rối loạn tinh thần v́ mất
tiền hoặc ảnh hưởng, hoặc bởi sự
kết hợp của một số hoặc tất cả
bốn loại cảm giác ảnh hưởng đến
nhân cách. Con người cũng cảm nhận được
những cảm giác dễ chịu. Bốn loại cảm
giác này, đặc biệt nếu đau đớn, dạy
con người; họ trả tiền cho anh ta và bắt
anh ta trả tiền, và có xu hướng điều chỉnh
hành động của Ánh sáng Ư thức với mong muốn
và một đối tượng của tự nhiên. Những
đối tượng này có thể không đạt
được ngay lập tức hoặc trong cả
đời, hoặc thậm chí trong nhiều kiếp. Có nhiều yếu tố
cản trở việc đạt được những
mục đích này một cách nhanh chóng. Một số trong
số chúng là những yếu tố được đề
cập ngăn cản sự thể hiện trên b́nh diện
vật lư. Sau đó, có sự thiếu hiểu biết và
không sẵn sàng trả tiền, học hỏi và điều
chỉnh, điều này làm chậm hoạt động của
pháp luật trên tất cả các phương diện.
Ngoài ra, cần nhiều thời gian để vật chất
tiến lên trong thế giới h́nh thức và vật chất
hơn là suy nghĩ để gây ấn tượng với
vật chất trong thế giới sự sống.
Nhưng trả tiền, học hỏi và điều chỉnh
phải chờ đợi và theo dơi các sự kiện trên
b́nh diện vật lư. Do đó, có những điều kiện
trong thế giới h́nh thể và thế giới sự sống,
trong đó ḍng chảy và sự tiến triển bị hạn
chế cho đến khi có lối thoát vào thế giới
vật chất. Những điều kiện ức chế
và chậm phát triển này gây ra sự tích tụ các lực
lượng trong thế giới sự sống và thế
giới h́nh thể trong khi chúng phải đợi thời
gian, địa điểm và điều kiện cho phép
chúng xuất hiện có trật tự trên b́nh diện vật
chất. Những trạng thái này trong các thế giới
khác nhau là tương lai của con người, là số
phận của anh ta. Chúng là của riêng anh ấy làm ra,
nhưng Tuy nhiên, số phận của anh ta, và chúng quyết
định ở một mức độ lớn suy
nghĩ, cảm xúc và hành động của anh ta. V́ vậy, có bốn
loại số mệnh: số mệnh thể chất, tâm
linh, tinh thần và tiểu thuyết. Chúng là những
điều kiện mà con người sống trên b́nh diện
vật chất và trong bầu không khí tâm linh, tinh thần
và tiểu học của Bản thân Ba ngôi của ḿnh. Số phận này
đôi khi được nói đến là tốt hoặc
xấu, nhưng những thuật ngữ như vậy là
không phù hợp. Bản thân vận mệnh không tốt
cũng không xấu. Đó là đồng ư hoặc không
đồng ư, chấp nhận được hoặc
không chấp nhận được. Câu hỏi đặt
ra là cân bằng và kết thúc việc thể hiện, hay
không cân bằng. Câu hỏi không phải là tốt hay xấu.
Cái được gọi là vận mệnh tốt có thể
là vận mệnh xấu và vận mệnh xấu có thể
là tốt - tùy theo mục đích sử dụng của nó. |