Thinking and Destiny 25

    

 

OPERATION OF THE LAW OF THOUGHT

Out of the thoughts available, some are selected to appear in form, others often contribute thereto. The selection of what act is produced physically cannot be made by elementals, for none of them are intelligent. The selection is made by complete Triune Selves according to the law and according to the possibilities permitted by the limitations of time and place and of existing conditions, and at their conjunction the elementals carry out the bidding of the Triune Selves, and in this way successive acts fit naturally into and develop from existing conditions.

Each man has stored up many thoughts which have not been given form, and many more have form and are thronging on the physical plane but have not yet been given physical expression.

The Triune Selves administering the law and marshalling the order of exteriorization of effects, have to hold back on the radiant-physical plane many acts and events which will appear when place, time and conditions permit.

A man hastens or postpones the exteriorization of his past thoughts by his general mental attitude and definite mental set as to a certain course of action.

All things which suit that course are drawn in whether they have been held back for a long or a short time. His thinking and acting make the time, place and conditions for events about to happen to him.

He may postpone exteriorizations of his thoughts by trying to ward off events which threaten as natural consequences, just as he is able to put off a trial in a court or an appointment to meet a creditor.

He may postpone by planning, but though a man may put off the events which are to come he cannot avoid them forever.

If he succeeds in postponing what is unpleasant to him, he interferes with the Triune Selves who arrange the actions of the elementals and who see to the arrival of events at the proper conjunction of time, place and condition.

If he is successful, many of the conditions which are due him accumulate. The tendency of the accumulated energy is to increase their pressure.

The longer he continues his accumulating the greater is the pressure, until finally vast elemental powers may be disturbed, and they react on him and will force him to make an opening through which the accumulated destiny will pour in on him.

Every one knows as much of his destiny as is necessary. It is his good fortune that he does not know more than that, because knowledge of unpleasant things about to happen might prevent him from doing his present duty, and knowledge of agreeable things to come might cause him to neglect it.

All that is necessary for one to know is his present duty. He can always know it if he wishes. Duty is that part of his destiny selected by his Triune Self from all of his past, which he should dispose of in the present.

His Triune Self marshalled his past and present and some of his future destiny so that all three converge into the duty of the present moment. If one refuses to do his duty, he merely postpones it; it must be performed by him in time.

The performance of duty opens the road to other duties leading into larger fields. So the willing performance of duty allows him to see his duties more clearly and to come more under the Light of the Intelligence

 

SECTION 6

 

Duties of a human being. Responsibility. Conscience. Sin.

The human has duties to nature, to his breath-form, to his Triune Self, to the Intelligence from whom the Triune Self receives its Light, and to the Supreme Intelligence.

 

The duties to nature are, to nature in the human body and to nature outside. While nature-matter is in the human body it is the doer’s duty to improve it so that the naturematter becomes conscious in higher degrees.

 

 In most of this improvement, as that through the progression of the nature units in the body, the doer in the human is unconscious, but senses a duty to keep the body whole, sound and clean; this includes the duty to care for the four beings which are the four senses. To outside nature the human has the duties to worship it according to the religion into which he is born or which he chooses, and to be true to that religion while he believes in it; to worship, pay tribute to and to nourish a nature god or the nature gods, so long as the human believes him or them to be the source of his being. This is the case chiefly while the doer is in the stage of the run of human beings. When the human advances he has the duty to see and understand nature in his own body.

The duty of the human to his breath-form begins when he discovers that nature and the nature gods are not the source of his being. The duty is to restore his breath-form to the Realm of Permanence so that it will take its place in the Eternal Order of Progression when his Triune Self becomes an Intelligence.

The duties of the doer in a human to its Triune Self are to learn what the three parts of the Triune Self are, as doer, thinker and knower, and what their proper relation is, and not to allow itself to be lost into nature. The doer must learn the nature and functions of itself as feeling-and-desire, of the thinker as rightness-and-reason, and of its knower as I-ness-and-selfness. 

Feeling must be kept sensitive, so that it may receive accurately impressions from nature and from the other parts of the Triune Self. Desire must be restrained so as not to strive against rightness-and-reason. Thus rightness should be made safe against the pressure of desire. Rightness should receive the respect due it for showing the standard of what is right, and reason should receive the reverence due it as the guide of the doer in the human who should learn to communicate with rightness-and-reason. The human should revere the I-ness of his knower as his unchanging identity, and the selfness of his knower as his Self-knowledge and as his bringer and dispenser of Light of the Intelligence.

It is the duty of doer-in-the-body to distinguish itself as that which is not the body with a name, but as desire-and-feeling in the body, and to adjust each to the other towards a final balanced union.

The duties of the doer in the human to the Intelligence are to recognize it as its Conscious Light, as different from nature, as the source of the Light that is in the Triune Self. The human should preserve the Light and not lose it into nature. One should try to become conscious of the Light and to be conscious of the Intelligence through the Light of the Intelligence.

The duty of the human to the Supreme Intelligence is to become conscious of it through the Light of the Intelligence which gives its Light to the Triune Self.

When these duties are comprehended they will be done as naturally as are the bodily duties of eating and drinking and bathing and breathing and sleeping, and as gladly as one communicates with those whom he respects and loves.

Responsibility is closely connected with duty. A man’s duty, the decree of the law of thought, is measured by his responsibility and this is based on his standard of right, his appreciation of right and wrong, that is, on the amount of knowledge of what is morally right or wrong which he has acquired through the doer-in-the-body.

A man is responsible to the degree of his knowledge in a given situation and of his ability to perform the duties of that situation. The law of thought centers upon the doer of the Triune Self. Under that law is made the advance of the human or by that law he is cast into nature and imprisoned as a “lost” doer portion.

What the human has become conscious of as morally right or wrong, finds its expression as conscience which is man’s knowledge of his departure from what he knows is right for him, that is, his duty. In any given case, his duty to do or not to do, to suffer or not to suffer, is shown to him by his conscience. If he thinks about doing what he knows to be a positive wrong, his conscience will tell him “Don’t.” If he is in doubt about the rightness of his doing or not doing, suffering or not suffering, conscience will advise him as he keeps on thinking.

Conscience will never show the way, nor will it give an explanation, but it will say: “Do not” or “No” as often as necessary to let him find the way. He must find the way himself through the maze of life. Conscience will protect him from going wrong by telling him whenever he is about to do so. That is enough. His conscience makes him responsible. His conscience will speak, whether he listens or not. He must listen to the voice, if he wants to know.

The voice of conscience becomes the balancing factor in thoughts which are conceived or entertained and issued notwithstanding the warning.

Thoughts against which conscience does not warn make no destiny. In them the balancing factor, which is conscience, is satisfied at once by the issuing of the thought. It ends when its design is exteriorized.

Intending to violate one’s duty, conscience and responsibility, is sin and will be exteriorized in a sinful act or omission. Sin originates in ignorance, that is, a man’s act is a sin not because he does not know better but because he does what he knows to be wrong. Acts done without knowing that they are wrong, are not sins, though harmful results may follow, as where one poisons another accidentally, or unintentionally causes him to fall under a train. If these acts are done with the intent of producing the result, they are sins; if not, they are done in ignorance. The difference under the law that demands that adjustment be made lies in the fact that in the second case conscience does not warn and no duty is violated; but in the first, responsibility attaches. 

The ignorance out of which sins originate is different from that which causes ignorant action. The ignorance from which sin springs is due chiefly to obstinate prejudices and one’s refusal to see his own mistakes.

 

A man may sin in various ways. He sins first in thinking, and then the thought is exteriorized as a physical sin. There are sins against bodies and against doers, his own or those of others. Further, there are sins against outside nature and against his own Intelligence and the Supreme Intelligence.

 

Sins against one’s own body are all acts or omissions by which its well-being and usefulness are interfered with; as, sexual sins, overfeeding or eating unwholesome food, drunkenness, uncleanliness, not taking care of one’s eyes, teeth or any part, not attempting to cure disease once it is noticed, inflicting a physical injury and murder of one’s own body.

Some of these sins, like injury and murder, may be inflicted also directly upon the body of another. However, many more sins, which will demand a serious discipline and retribution, are inflicted indirectly upon the bodies of others. Such sins are the manufacture or sale of adulterated foods and drinks and of narcotics, sins of indifference, or extortions which cause poverty, overcrowding, disease and indecency in miserable dwellings, sins of employers who do not provide safe and sanitary places to work, and who pay insufficient wages.

These sins, too, may be chargeable to those who are not directly interested as employers but are their agents, and to persons in public office, through whose connivance such conditions are allowed to exist.

Revolutionists who fish in troubled waters also belong here. In the same way the people at large are responsible if they know of such facts and do not do what they can to remedy conditions by which sins against the body are committed. In this way a community as well as its party politicians may commit sins, as by permitting abuse of convicts or by allowing rivers and lakes to be polluted by sewage or by not insisting upon laws to compel sanitary food, dwellings and travel.

The physical body is the house of the doer and should become the temple of the Triune Self; into a physical body are solidified the four elements and the beings in them. Matter and beings travel in the body and are there affected by the conditions in which it exists and then are transformed, transmuted,

 etherealized and go back into the kingdoms of physical nature.

 

In a human body the four great spheres are together and there they may be affected. In a human physical body the Great Universe and all its many beings can be brought together and focused. Therefore by sins against a human body, one’s own or another’s, nature is more directly affected than by any other sins of man.

Sins against the Triune Self are giving free rein to one’s desires and appetites, in disregard of what one senses or knows to be wrong. The desires may be for physical enjoyments, as overeating or laziness, or for psychic enjoyments, as sensuality or pleasure generally, or they may be for mental enjoyments as ambition, arrogance and selfishness generally.

 

There are sins against the thinker. They are the denial of the existence of the Light of the Intelligence, the intentional shutting out the Light so that one may remain in desired darkness. Then there are the sins against the doer of another. These are the encouragement or seduction or coercion of him to acts or indulgences that are sins against his Triune Self. Sins against the thinker of another are keeping him in darkness, shutting out the Light of his Intelligence for him, preventing him from reaching out for knowledge and generally seducing or forcing him to do or suffer sins against his own thinker, as by encouraging infantile belief, lying, perjury and otherwise acting against his conscience.

 

 

VẬN HÀNH QUY LUẬT TƯ TƯỞNG


 Trong số những tư tưởng có sẵn, một số được chọn để được thể hiện, những tư tưởng khác thường góp phần vào đó. Việc lựa chọn hành động nào sẽ được tạo ra ở trần thế không thể được thực hiện bởi các tinh linh, v́ không ai trong số chúng là thông minh. Việc lựa chọn là việ của những Triune Self hoàn hảo theo luật, và theo khả năng cho phép tùy theo những giới hạn về thời gian và địa điểm cũng như các điều kiện hiện có, và cùng với sự kết hợp của họ, các tinh linh thực hiện theo yêu cầu của các Triune Selves, và theo cách này những hành vi phù hợp một cách tự nhiên và phát triển từ những điều kiện hiện có. 
Mỗi người đều tích trữ nhiều tư tưởng chưa được h́nh thành, và nhiều tư tưởng khác có h́nh thức và đang phát triển trên cõi vật chất nhưng chưa được biểu hiện ra ngoài h́nh thể.
 
Các Triune Self quản lư luật pháp và sắp xếp thứ tự thể hiện các hiệu ứng, phải giữ lại trên cõi vật lư bức xạ nhiều hành vi và sự kiện sẽ xuất hiện khi địa điểm, thời gian và điều kiện cho phép. 
Một người thúc đẩy hoặc tŕ hoăn việc thể hiện những tư tưởng trước đây của anh ta bằng thái độ tinh thần chung và tâm trí rơ ràng của anh ta về một quá tŕnh hành động nào đó. 


Tất cả những ǵ hợp với quá tŕnh đó đều được mang vào cho dù chúng đă bị cản lại trong một thời gian dài hay ngắn. Tư tưởng và hành động của anh ta tạo nên thời điểm, địa điểm và điều kiện cho những sự kiện sắp xảy ra cho anh ta.
Anh ta có thể tŕ hoăn việc thể hiện tư tưởng của ḿnh bằng cách cố gắng tránh những sự kiện tạo ra kết quả tự nhiên, giống như anh ta có thể hoăn việc xét xử tại ṭa án hoặc cuộc hẹn gặp chủ nợ.
 
Anh ta có thể tŕ hoăn bằng cách lập kế hoạch, nhưng mặc dù một người có thể tŕ hoăn những sự kiện sắp xảy đến, anh ta không thể tránh chúng măi măi.
Nếu anh ta thành công trong việc tŕ hoăn những ǵ gây khó chịu cho anh ta, anh ta sẽ can thiệp vào công việc của các Triune Selves, đang ra lệnh cho các tinh linh và muốn có sự xuất hiện của các sự kiện vào thời gian, địa điểm và điều kiện thích hợp.
 


Nếu anh ta thành công, nhiều nhân duyên v́ anh ta mà bị tích lại. Xu hướng của năng lượng tích tụ là làm tăng áp lực của chúng.


 Anh ta tiếp tục tích lũy càng lâu th́ áp lực càng lớn, cho đến khi cuối cùng các sức mạnh tinh linh khổng lồ có thể bị xáo trộn, chúng phản ứng lại anh ta và buộc anh ta phải mở ra để qua đó vận mệnh tích lũy sẽ đổ vào anh ta.
 
Mỗi người chỉ cần biết đủ nhiều về số phận của ḿnh. Anh ta may mắn là không biết nhiều hơn thế, bởi v́ kiến thức về những điều không vui sắp xảy ra có thể ngăn cản anh ta làm nhiệm vụ hiện tại của ḿnh, và kiến thức về những điều tốt đẹp sắp xảy ra có thể khiến anh ta coi thường và bỏ bê nó. 
Người ta chỉ cần biết về nhiệm vụ hiện tại của ḿnh. Anh ta luôn có thể biết điều đó nếu anh ta muốn. Nhiệm vụ là cái phần trong số phận của anh ta được lựa chọn bởi Triune Self của anh ta từ tất cả quá khứ của anh ta, mà anh ta nên thanh toán lúc này.


Triune Self của anh ta đă sắp đặt quá khứ và hiện tại của anh ta và một phần tương lai của anh ta để cả ba hội tụ vào nhiệm vụ tại thời điểm hiện tại. Nếu một người từ chối làm nhiệm vụ của ḿnh, anh ta chỉ tŕ hoăn nó; nó phải được thực hiện bởi anh ta đúng lúc.
Việc thực hiện nhiệm vụ mở ra con đường dẫn đến các nhiệm vụ khác dẫn đến các lĩnh vực lớn hơn. V́ vậy, việc sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ cho phép anh ta nh́n thấy nhiệm vụ của ḿnh rơ ràng hơn và tiến sâu hơn dưới ánh sáng của Thông Minh.
 
MỤC 6
 
Nhiệm vụ của một con người. Trách nhiệm. Lương tâm. Tội lỗi.
Con người có nhiệm vụ đối với tự nhiên, đối với h́nh dạng hơi thở (thể phách) của ḿnh, đối với Bản thân Ba ngôi của ḿnh, đối với Trí tuệ mà Bản thân Ba ngôi nhận được Ánh sáng của nó, và đối với Trí tuệ tối cao.
 
Nhiệm vụ đối với tự nhiên là, đối với tự nhiên trong cơ thể con người và đối với thiên nhiên bên ngoài. Trong khi bản chất-vật chất nằm trong cơ thể con người, nhiệm vụ của hành giả là phải cải thiện nó để vật chất tự nhiên trở nên có ư thức ở mức độ cao hơn.


 Trong hầu hết sự cải tiến này, v́ thông qua sự tiến triển của các đơn vị tự nhiên trong cơ thể, hành giả trong con người th́ không biết, nhưng cảm nhận được nhiệm vụ giữ cho cơ thể toàn vẹn, khỏe mạnh và sạch sẽ; điều này bao gồm nhiệm vụ chăm sóc bốn chúng sinh là bốn giác quan. Đối với thiên nhiên bên ngoài, con người có nhiệm vụ tôn thờ nó theo tôn giáo mà anh ta sinh ra hoặc mà anh ta chọn, và trung thành với tôn giáo đó trong khi anh ta tin vào nó; thờ cúng, kính trọng và cúng dường một hoặc nhiều vị thần tự nhiên, miễn là con người tin rằng vị thần đó là nguồn gốc của bản thể ḿnh. Đây là trường hợp chủ yếu trong khi hành giả đang trong giai đoạn làm người. Khi con người tiến bộ, anh ta có nhiệm vụ nh́n và hiểu thiên nhiên trong cơ thể của chính ḿnh.


Nghĩa vụ của con người đối với thể phách của ḿnh bắt đầu khi anh ta phát hiện ra rằng thiên nhiên và các vị thần tự nhiên không phải là nguồn gốc của anh ta. Nhiệm vụ là khôi phục thể phách về Vương quốc Trường tồn để nó sẽ có chỗ đứng trong Trật tự Tiến bộ Vĩnh cửu khi Bản thân Triune của anh ta trở thành một Trí thông minh.

Nhiệm vụ của hành giả trong một con người đối với Bản thân ba ngôi của nó là t́m hiểu ba phần của Bản thân ba ngôi là ǵ, là hành giả, trí giả và thức giả, và mối quan hệ thích hợp của chúng là ǵ, và không để bản thân bị lạc vào thiên nhiên. Hành giả phải t́m hiểu bản chất và chức năng của chính nó như cảm giác và mong muốn, của trí giả là tính đúng đắn và lư trí, và về thức giả nó là cái tôi và sự tự tại.

Cảm giác phải được giữ cho nhạy cảm, để nó có thể nhận được những ấn tượng chính xác từ thiên nhiên và từ các phần khác của Bản thân Triune. Mong muốn phải được kiềm chế để không phấn đấu chống lại lẽ phải và lư trí. V́ vậy, tính đúng đắn cần được đảm bảo an toàn trước áp lực của ham muốn. Sự đúng đắn cần nhận được sự tôn trọng do nó thể hiện tiêu chuẩn của điều đúng đắn, và lư lẽ nên nhận được sự tôn kính v́ nó như là hướng dẫn của hành giả ở con người, người ta nên học cách giao tiếp với lẽ phải-và-lư-do. Con người nên tôn kính cái Tôi của thức giả ḿnh như là bản sắc không thay đổi của ḿnh, và bản ngă của thức giả ḿnh như là sự hiểu biết về bản thân và như người mang lại và phân phát Ánh sáng của Trí tuệ.

Nhiệm vụ của hành giả-trong-cơ-thể là phân biệt chính nó không phải là cơ thể có tên tuổi, mà là ham-muốn-và-cảm-giác trong cơ thể, và điều chỉnh lẫn nhau để hướng tới một sự kết hợp cân bằng cuối cùng.
 Nhiệm vụ của hành giả trong con người đối với Trí tuệ là nhận ra nó như là Ánh sáng Ư thức của nó, nó khác với thiên nhiên, là nguồn ánh sáng có trong Bản thân Ba ngôi. Con người nên bảo tồn Ánh sáng và không đánh mất nó vào thiên nhiên. Người ta nên cố gắng trở nên ư thức về Ánh sáng và ư thức về Trí thông minh thông qua Ánh sáng của Trí tuệ.
Nhiệm vụ của con người đối với Trí tuệ Tối cao là trở nên ư thức về nó thông qua Ánh sáng của Trí thông minh mang lại Ánh sáng cho Bản thân Ba ngôi.
 
Khi những bổn phận này được thấu hiểu, chúng sẽ được thực hiện một cách tự nhiên như những bổn phận thân thể như ăn uống, tắm rửa, thở và ngủ, và vui vẻ như giao tiếp với những người ḿnh kính trọng và yêu thương.

Trách nhiệm được kết nối chặt chẽ với nghĩa vụ. Nghĩa vụ của con người, quy luật tư tưởng, được đo lường bằng trách nhiệm của anh ta và điều này dựa trên tiêu chuẩn của anh ta về điều đúng, sự đánh giá đúng và sai của anh ta, nghĩa là, lượng kiến thức về điều ǵ là đúng hay sai về mặt đạo đức mà anh ấy đă đạt được thông qua hành giả-trong-cơ thể.


Một người chịu trách nhiệm theo mức độ hiểu biết của ḿnh trong một t́nh huống nhất định và khả năng của anh ta để thực hiện các nhiệm vụ của t́nh huống đó. Quy luật tư tưởng tập trung vào hành giả Bản thân Ba ngôi. Theo luật đó, con người tiến bộ hoặc theo luật đó, anh ta bị ném vào thiên nhiên và bị cầm tù như một phần của hành giả “bị mất linh hồn”.

Những ǵ con người đă ư thức được là đúng hay sai về mặt đạo đức, biểu hiện ra là lương tâm mà anh ta biết khi ḿnh đă ĺa bỏ khỏi những ǵ anh ta biết là đúng đắn, là nghĩa vụ của anh ta. Trong bất kỳ trường hợp nào, nghĩa vụ của anh ta là phải làm hay không làm, chịu đựng hay không chịu đựng, đều do lương tâm của anh ta chỉ ra cho anh ta. Nếu anh ta nghĩ về việc làm những ǵ anh ta biết rơ là sai trái, lương tâm của anh ta sẽ nói với anh ta rằng "Đừng làm." Nếu anh ta nghi ngờ về tính đúng đắn của việc làm hay không làm, chịu đựng hay không chịu đựng, lương tâm sẽ khuyên anh ta khi anh ta không ngừng suy nghĩ.


 Lương tâm sẽ không bao giờ chỉ đường, cũng không đưa ra lời giải thích, nhưng nó sẽ nói: “Không nên” hoặc “Không” thường xuyên khi cần thiết để giúp anh ta t́m ra con đường. Anh ta phải tự t́m đường đi qua mê cung của đời sống. Lương tâm sẽ bảo vệ anh ta khỏi sai lầm bằng cách nói cho anh ta biết bất cứ khi nào anh ta sắp làm sai. Thế là đủ. Lương tâm của anh ấy khiến anh ấy phải chịu trách nhiệm. Lương tâm của anh ta sẽ lên tiếng, dù anh ta có nghe hay không. Anh ta phải lắng nghe giọng nói, nếu anh ta muốn biết.


 Tiếng nói của lương tâm trở thành yếu tố cân bằng trong những suy nghĩ được h́nh thành hoặc được nuôi nấng và được đưa ra bất chấp lời cảnh báo.
Những ư nghĩ mà lương tâm không cảnh báo để chống lại sẽ không tạo nghiệp. Ở chúng, yếu tố cân bằng, đó là lương tâm, được thỏa măn ngay lập tức vào lúc tư tưởng phát ra. Nó kết thúc khi thiết kế của nó được thể hiện.


Có ư định vi phạm nghĩa vụ, lương tâm và trách nhiệm của một người là tội lỗi và sẽ được thể hiện thành hành động tội lỗi hoặc thiếu sót. Tội lỗi bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết, nghĩa là hành động của con người là tội lỗi không phải v́ anh ta không biết điều ǵ tốt hơn, mà v́ anh ta làm những ǵ anh ta biết là sai. Những hành vi được thực hiện mà không biết rằng ḿnh sai, không phải là tội lỗi, mặc dù có thể dẫn đến hậu quả có hại, như trường hợp người này vô t́nh đầu độc người khác, hoặc vô ư làm người đó rơi xuống gầm xe lửa. Nếu những hành vi này được thực hiện với mục đích tạo ra kết quả, chúng là tội lỗi; nếu không, chúng được thực hiện trong sự thiếu hiểu biết. Sự khác biệt theo luật đ̣i hỏi phải điều chỉnh nằm ở chỗ trong trường hợp thứ hai, lương tâm không cảnh báo và không vi phạm nghĩa vụ; nhưng trong trường hợp thứ nhất, trách nhiệm gắn liền.


Sự thiếu hiểu biết bắt nguồn cho tội lỗi khác với sự thiếu hiểu biết gây ra hành động thiếu hiểu biết. Sự thiếu hiểu biết bắt nguồn cho tội lỗi chủ yếu là do những thành kiến cố chấp và một người không chịu nh́n ra lỗi lầm của chính ḿnh.


Một người có thể phạm tội theo nhiều cách khác nhau. Anh ta phạm tội đầu tiên trong suy nghĩ, và sau đó suy nghĩ được thể hiện ra như một tội lỗi thể chất. Có những tội lỗi chống lại những cơ thể và chống lại những hành giả, của ḿnh hoặc của người khác. Hơn nữa, có những tội lỗi chống lại thiên nhiên bên ngoài và chống lại Trí thông minh của chính anh ta và Trí thông minh tối cao.
Tội lỗi chống lại cơ thể của chính ḿnh là tất cả các hành vi hoặc thiếu sót mà sức khỏe và tính hữu ích của nó bị can thiệp; chẳng hạn như tội lỗi t́nh dục, ăn quá nhiều hoặc ăn thức ăn không lành mạnh, say rượu, không sạch sẽ, không chăm sóc mắt, răng hoặc bất kỳ bộ phận nào của ḿnh, không cố gắng chữa khỏi bệnh khi phát hiện, gây thương tích và giết hại chính cơ thể của ḿnh.

Một số tội lỗi này, chẳng hạn như thương tích và giết người, cũng có thể được gây ra trực tiếp trên cơ thể của người khác. Tuy nhiên, nhiều tội lỗi khác, sẽ đ̣i hỏi một kỷ luật nghiêm trọng và quả báo, được gây ra gián tiếp trên cơ thể của người khác. Những tội lỗi như vậy là sản xuất hoặc buôn bán thực phẩm và đồ uống bị pha tạp chất và chất ma tuư, tội thờ ơ hoặc tống tiền gây ra nghèo đói, quá đông đúc, bệnh tật và sự khiếm nhă trong những ngôi nhà khốn khổ, tội lỗi của những người chủ không cung cấp nơi làm việc an toàn và vệ sinh, và người trả lương không đủ.

Những tội lỗi này cũng có thể bị buộc tội đối với những người không phải là chủ nhân nhưng là người đại diện của họ, và những người trong văn pḥng công quyền, thông qua những người liên quan mà các điều kiện đó được phép tồn tại.

 Các nhà cách mạng lợi dụng hoàn cảnh rối ren của xă hội cũng thuộc loại này. Theo cách tương tự, những người nói chung phải chịu trách nhiệm nếu họ biết về những sự kiện đó và không làm những ǵ họ có thể để khắc phục t́nh trạng mà tội lỗi đối với cơ thể đă xảy ra. Theo cách này, một cộng đồng cũng như các chính trị gia trong đảng của nó có thể phạm tội, như cho phép ngược đăi những người bị kết án hoặc bằng cách để sông và hồ bị ô nhiễm bởi nước thải hoặc bằng cách không đ̣i hỏi luật pháp buộc phải vệ sinh thực phẩm, nơi ở và đi lại.
Cơ thể vật chất là ngôi nhà của hành giả và nên trở thành đền thờ của Bản thân Ba ngôi; một cơ thể vật chất được làm vững chắc bởi bốn hành và những chúng sinh trong đó. Vật chất và chúng sinh di chuyển trong cơ thể và ở đó bị ảnh hưởng bởi các điều kiện tồn tại của nó và sau đó được biến đổi, thanh tao hóa và quay trở lại các vương quốc của vật chất thiên nhiên.
 
Trong cơ thể con người, bốn quả cầu lớn ở cùng nhau và chúng có thể bị ảnh hưởng. Trong một cơ thể vật chất của con người, Đại Vũ trụ và tất cả nhiều sinh vật của nó có thể được tập trung lại với nhau. Do đó, bởi tội lỗi đối với cơ thể một người, của chính ḿnh hay của người khác, thiên nhiên bị ảnh hưởng trực tiếp hơn bất kỳ tội lỗi nào khác của con người. 
Các tội ác chống lại Bản thân Triune là tự do không kiểm soát ham muốn và khẩu vị của ḿnh, bất chấp những ǵ ḿnh cảm nhận hoặc biết là sai. Những ham muốn có thể dành cho những thú vui về thể chất, như ăn uống quá độ hoặc lười biếng, hoặc những thú vui về cảm giác, như nhục dục hay khoái lạc nói chung, hoặc chúng có thể dành cho những thú vui tinh thần như là tham vọng, kiêu ngạo và ích kỷ.


 Có những tội lỗi chống lại trí giả. Chúng là sự phủ nhận sự tồn tại của Ánh sáng Thông minh, cố ư tắt Ánh sáng để người ta có thể ở trong bóng tối mong muốn. Sau đó là những tội lỗi chống lại hành giả của người khác. Đây là những lời khuyến khích, dụ dỗ hoặc ép buộc anh ta hành động hoặc dễ dăi với tội lỗi đối với Bản thân Ba ngôi của anh ta. Tội lỗi chống lại trí giả của người khác đang giữ anh ta trong bóng tối, tắt ánh sáng của Sự Thông Minh của anh ta, ngăn cản anh ta tiếp cận kiến thức và nói chung là dụ dỗ hoặc ép buộc anh ta làm hoặc gánh chịu tội lỗi chống lại chính trí giả của anh ta, như bằng cách khuyến khích anh ta có những niềm tin trẻ con, nói dối, khai man và nói cách khác là hành động trái với lương tâm của anh ta.