Thinking and Destiny 23

    

 

SECTION 4
The law of thought.

Exteriorizations and interiorizations. Psychic, mental, and noetic results. The power of thought. Balancing a thought. Cycles.
The law is: Everything existing on the physical plane is an exteriorization of a thought, which must be balanced through the one who issued the thought, in accordance with his responsibility, and at the conjunction of time, condition and place. Thus are explained the seemingly unjust, arbitrary or accidental events in a person's life. Whatever happens to one, happens at the conjunction of time, condition and place. The physical events which occur to a man may or may not be exteriorizations of his own thoughts. But the psychic events, the feelings of joy or sorrow which he experiences from each and every event in his life are the results of his own thinking. These are interiorizations—psychic, mental and noetic. They tend towards balancing the thought.

Psychic results are the first interiorizations. Joys and sorrows, sensations and emotions, are furnished to the human as experiences. Through them he should learn, that is, get mental results. If he will not learn, the experiences are repeated and repeated and intensified until he does learn. All joys and sorrows are the results of events which are exteriorizations of prior thoughts.

The sensations are produced by physical means, slight or potent, and the physical events and conditions are called physical destiny. So come about the sale of worthless shares and the loss by investors, the dishonest conduct of a business and the ruin of innocent partners, the courageous deed of a lifesaver and his rescue of the doomed, and the act of a murderer and the death of his victim. So come about individual accidents as well as universal calamities, crop failures, famines and pests, strikes and wars and the subsequent shifting of the layers of society. These events produce sensations of joy or sorrow, and these come to each one as the reaping of his former sowing, as a result of his thoughts, that survive for him.

So come about births of persons with strong or infirm characters, good or evil inclinations; so also the attraction exercised by religion, sport, gambling, drinking or by certain trades and lines of business. So comes about birth with the mental endowments and moral qualities that adorn or disgrace a man. So originate the treasures of insight and innate knowledge.
How do thoughts call for the happening of events which will permit them to be exteriorized? The answer to this explains the bringing about of such events as the Hundred Years War between France and England, the conquests of Mexico and of Peru, the Napoleonic wars, and the World Wars, which caused the death of millions and which have affected other millions favorably or unfavorably. It explains how some persons at the last moment get on a ship that will be lost, while others get off before it sails; how a merely inquisitive person gets into a crowd and is seriously hurt; how some survive unharmed all manner of dangers in an adventurous life, and how others are led into trouble by unexpected events.

Physical events, no matter how great they seem to be, are small and like bits of straw blown by the wind, when they are compared with the thought that caused them or calls for them. Thoughts live and last until they are adjusted. They are powerful beings, though not as men know beings. Thoughts urge, pull and press in on a person or set of persons who allow them to be exteriorized in an event that will affect physically the person or set of persons responsible for them. This urging and pressing by a thought can affect only those who will entertain the thought or who will allow themselves to be influenced by it.

Persons who will not entertain or allow themselves to be influenced cannot be affected, or induced to commit acts. The thought lives in the mental atmospheres of persons or communities and is entertained or refused audience in the hearts. When it is entertained or allowed to enter, it suggests action; and when time, condition and place are fit the thought issues from the brain of someone, the design in it is exteriorized, and the person or persons will do an act which in turn will be an event in the life of the person or community whose thought is exteriorized through that event.
Events bring sensations, that is, results upon the doer-in-the-body and the psychic atmosphere of the human. These sensations, whether they come from physical or psychic causes, are experiences of a psychic kind and are content or discontent, well being or uneasiness, delight or weariness, gladness or a heavy heart. These experienees are caused by the exteriorizations of a present or a past thought of the one who has the experience.

A trifling event may bring on a tremendous sensation. The sensation is what counts. The event is negligible compared with the sensation. The importance of a thing or event is found in the sensation, the psychic result it produces. Any event that will lend itself to bring about the sensation required will suffice, but the sensation must be produced.

Sensations mean paying or receiving pay for acts done or left undone. They may be the means of learning, which is a mental result. If men would learn from experience, get learning from psychic results, they need not have the same experiences over again. But men will not learn from their experiences and so continue in the same, round of thoughts and have the same experiences in life after life.

Out of these repeated experiences is built up the psychic nature or character of man, with certain tendencies to criminality, selfishness, carelessness, lack of consideration for the feelings of others, or the reverse of all these. This psychic nature is expressed later in the physical body. So people are born afflicted with certain diseases, or develop them later. As thoughts enter the body and affect one of the four systems, so the elementals building out the thoughts carry with them and build out the disease which is called for by the thought. In turn, diseases are among the chief causes for sensation. They are the experiences of nearly everyone.

On the other hand, events which are welcome are often a punishment in disguise, as will soon appear to those concerned, just as unwelcome events are often blessings in disguise. Such are the psychic results following the exteriorization of a thought. Mental results follow from the pleasure or pain of experiences. Mental results will follow sooner or later. The Light of the Intelligence is on the doer which the Triune Self has in charge.

By the use of that Light the doer is developed to value the fitness of things. Moral lessons are taught through religions and at the mother's knee. The laws of a country also present a ready code for conduct. Further, there are the laws of nature which let him learn concerning digestion, breathing and disease. By all these means a human is taught directly. He also learns by observing facts.

When he has gathered enough facts, even though he may not know why or how he observed them, a desire to learn from them is awakened because the doer is in the Light of its Intelligence. Then the human begins to think, infer, combine and separate, by Light of the Intelligence. So he works with theories concerning his problems. He will feel what event has some meaning for him when it occurs, even though it be not perceptibly connected with him.

Most events have a meaning for the one who experiences them or who observes them. While the doer-in-the-body is learning from a set of experiences it is like a man groping around in the dark trying to find out what the different things he contacts are, and who sees the objects from time to time by flashes of light. The events which come to the human in life cannot be related until he receives Light.

By the Light, he learns. From learning many things and seeing them verified, the doer acquires a certain amount of knowledge of what is right. The amount of knowledge of what is right is his conscience. The mental results are different in different cases. They are impressions that the act or event is right or wrong, and that it carries or does not carry a lesson for the thinking doer.

When the impression is that the act or event was right or wrong, this mental impression is one of the factors in forming one's opinions on right and wrong as to things in general. Even if the event was not due perceptibly to any act of his, there will be some indication that the occurrence has a meaning for him and some suggestion to make him look into it. Every event has a meaning for the one to whom it comes, even though he rarely pays attention to the call.

A man often tries to hide from himself the facts, when disagreeable, and so prevents himself from seeing what is right and what he should or should not do. From the manner in which one looks mentally upon acts and events and their psychic results to him, he creates or strengthens mental tendencies and confirms mental attitudes with which he regards those lines of right or wrong action; this causes the recurrence of thoughts with the same or a similar aim.

Noetic results, that is, results in the noetic atmosphere of the human come from the mental results which follow the psychic results of pleasure or pain from the experience of physical events. The noetic results are extracts of mental results, which contain the essence of the psychic results, and are the record of what the doer of the Triune Self has done with itself towards being conscious of what the knower already knows. What the doer has become conscious of as being morally right or wrong is kept as a record in the noetic atmosphere and is to the doer conscience.

Conscience speaks only from or through rightness of the thinker of the Triune Self. Noetic results are the essence of what people learn, but as they learn so very little the noetic results from exteriorizations are meager. A thought is exteriorized until there is a balancing of it by means of its physical, psychic, mental and noetic results. The physical results are the exteriorizations which were potentially in the thought from the beginning.

Exteriorizations continue until the potential balance contained in the thought is made an actual one. The balancing factor in the thought by which the potential balance is forced on and exteriorized is conscience, which speaks as the result of knowledge and of departure from what is known to be right. The actual balance of a thought is made when at last the noetic, mental, psychic and physical results are in agreement, that is, when the knower, the thinker and the doer are satisfied through the particular event which is an exteriorization of the thought.

This exteriorization may mean much or little in the world, but it means much to the doer. The exteriorization is the only thing the world can see; but the Triune Self desires or thinks or knows what that event is to it. The important thing for the doer to do, after it has created a thought, is to desire to balance it in the three parts of the Triune Self with any physical event which is an exteriorization of the thought.

The balancing proceeds from the doer of the Triune Self. There takes place an accomplishment by and from all the experiences concerned with all the events that were potentially in and developed actually out of that thought. The doer is ready when it has had enough experiences through the thought; when it sees that what it actually wants is in itself, not in possessions; when it sees that it as desire cannot judge; when it desires the thinker to do the judging; when it wants to let go.

The knower, as knowledge, and the thinker, as justice, are at all times ready for the balancing. They wait for the doer to be in the condition where it is willing to have the adjustment between itself and nature made. This adjustment is the balancing of the thought, and is made by returning to nature that in the thought which belongs to nature and by freeing the desire from its attachment to it.

When the desire is to let go and to be guided by the thinker, the human is unattached to the event and is happy in the feeling of freedom. He is satisfied with the exteriorization even if it be the loss of everything, or the hardest fate. Though the human is not necessarily conscious of the balancing he is conscious of what his attitude towards the exteriorization means to him.

This is in every case a step towards thinking without creating thoughts, destiny, that is, without attachment to objects of nature. The knower disapproves of every thought which is created, because this attaches the desire of the doer to the results of the thought. Though the doer-in-the-body is not conscious of what goes on in the Triune Self, one does the acts which are the balancing when he performs his duties gladly, without attachment to their results.

 Few persons balance their thoughts, because most people are not willing to perform their duties and they refuse to understand that the doer-in-the-body must be willing to be guided by the thinker and not by sensations. Yet they are generating new thoughts without balancing many and they go through life like comets, with enormous tails of unbalanced thoughts following them. In the course of making the adjustment of a thought a man has to pay his old debts, and he receives compensation for what is due him.

A thought cannot be balanced without payment having been made or received and the accounts settled in connection with that particular thought. The payment may be made in pain, sorrow, terror or despair, for payment is always made in psychic coin, but the psychic conditions result from physical conditions. Likewise, payment is received always in psychic coin as pleasure, well-being, serenity.

 Payment alone is not enough. A man must pay whether he wills to or not; he will continue to pay over and over again until he learns why the payment must be made. This does not mean that he must know the one whom he wronged and where and when he became a debtor, but that he must learn how not to injure others and how not to allow others to injure him; how to be considerate of the rights and feelings of others without becoming their prey.

Payment and learning alone are not enough. There must be a noetic enlightenment accomplished by the results of what he has learned from his experiences. This is usually shown by his attitude of mind towards his duties. Duties performed with willingness and understanding effect a balance of the thought of which they are an exteriorization.

A thought must be balanced by the one who issued it according to the responsibility which was his at the time he generated or entertained it. His responsibility is his appreciation of right and wrong, his standard of right. He is informed of this responsibility not by reason, but by direct warning from his conscience, given through the rightness of his thinker. This warning stamps the thought for life through death, and throughout the existence of the thought.

The thought will continue until that stamp is matched. The stamp is the balancing factor, that compels cyclic exteriorizations out of the thought until the thought is balanced by the agreement of the physical, psychic, mental and noetic results. One's responsibility is his knowledge as the result of all that his doer has learned from all its experiences through all its lives. This knowledge is abstract; but a concrete expression of this abstraction is found in the duty which is his at any given time. That duty is a mirror of his responsibility.

A thought once issued moves in a cycle. It is issued from the light world and its course is towards exteriorization. It is exteriorized on the physical plane as an act, an object or an event that produces results which are interiorized as psychic, mental and noetic results in Triune Selves.

If no balance of the thought is made, desire starts the action of the thinking and desire on a new cycle of the same thought. Frequently the old thought which has not been balin the heart, reinforced through the brain and reissued, and then it seems to be a new thought. That is one reason why one's thoughts run along certain lines and are related to each other.

The aim always brings the thought back to where it started, and then the aim may be slightly changed as the thought is sent on its new cycle. A thought once issued has a tendency to cause continued similar thinking to reinforce it. If a thought, when its results are interiorized in the psychic, mental and noetic atmospheres of the human, be not balanced, it has while it is going through its cycles, decided effects upon the human.

The results on the human are feelings of joy or sorrow and desire for continuance or cessation of the results and, further, sharpening, dulling or control of that desire. The human senses the desire as being right or wrong. If the desire wants to be right, rightness strengthens it; if desire insists on the wrong, rightness gives way. Yet the thinking may be active and effective. That is very often so when the personality is by the cycles of a thought built up on a morally wrong basis, as of cunning, selfishness or crookedness. In such cases the human regards everything as right that he desires, and everything that stands in his way as wrong.

PHẦN 4
Quy luật của tư tưởng.
Phần thể hiện và phần thu vào. Những ảnh hưởng về tâm linh, trí tuệ và hiểu biết. Sức mạnh của tư tưởng. Cân bằng một tư tưởng. Các chu kỳ.
Quy luật là: Mọi thứ tồn tại trên cơi trần đều là sự thể hiện của một tư tưởng, phải được cân bằng thông qua người phóng ra tư tưởng, phù hợp với trách nhiệm của anh ta, đồng thời kết hợp với thời gian, điều kiện và địa điểm. Do đó, mà giải thích được những sự kiện dường như bất công, tùy tiện hoặc t́nh cờ trong cuộc đời của một người. Bất cứ điều ǵ xảy ra với một người, đều xảy ra liên quan với thời gian, điều kiện và địa điểm. Các sự kiện vật chất xảy ra với một người có thể có hoặc không phải là sự thể hiện tư tưởng của anh ta. Nhưng những sự kiện tâm linh, những cảm giác vui vẻ hay nỗi buồn mà anh ta trải qua trong mọi sự kiện trong cuộc sống của anh ta đều là kết quả của tư tưởng của chính anh ta. Đây là những phép tương tác — tâm linh, trí tuệ và hiểu biết. Chúng có xu hướng cân bằng tư tưởng đó.

Kết quả tâm lư là sự thể hiện đầu tiên. Niềm vui và nỗi buồn, cảm giác và xúc động, dành cho con người như những trải nghiệm. Thông qua chúng, anh ta cần học hỏi, để có được kết quả tâm trí. Nếu anh ta không chịu học hỏi, kinh nghiệm đó sẽ được lặp đi lặp lại và tăng cường cho đến khi anh ta học được. Mọi niềm vui và nỗi buồn đều là kết quả của những sự kiện vốn là sự thể hiện của những tư tưởng trước đó của anh ta.

Các cảm giác được tạo ra bởi các phương tiện vật chất, nhẹ hoặc mạnh, và các sự kiện và điều kiện vật chất được gọi là vận mệnh tại cơi trần. V́ vậy, mà có những việc bán những cổ phiếu vô giá trị và sự thua lỗ của các nhà đầu tư, hành vi không trung thực của một doanh nghiệp và sự hủy hoại của các đối tác vô tội, hành động dũng cảm của một người cứu người và giải cứu người bị nguy hiểm, và hành động của một kẻ giết người và cái chết của nạn nhân của ḿnh. V́ vậy, hăy xem những tai nạn riêng lẻ cũng như những thiên tai phổ quát, mất mùa, đói kém và sâu bệnh, đ́nh công và chiến tranh, sự thay đổi của các tầng lớp trong xă hội. Những sự kiện này tạo ra cảm giác vui hay buồn, và những điều này đến với mỗi người như sự gặt hái của việc gieo hạt trước đây của anh ấy, là kết quả của những tư tưởng của anh ấy, tồn tại cho anh ấy.

Do đó mà sinh ra các nhân vật, có khuynh hướng mạnh hay yếu, thiện hay ác; do đó, có sự hấp dẫn được về tôn giáo, thể thao, cờ bạc, uống rượu hoặc bởi một số ngành nghề và lĩnh vực kinh doanh. V́ vậy, sinh ra với thiên phú về tinh thần và phẩm chất đạo đức tô điểm hoặc làm ô nhục một người. Đó là bắt nguồn cho kho tàng của sự sáng suốt và kiến ​​thức bẩm sinh.

Làm thế nào để tư tưởng sai khiến được các biến cố cho phép chúng được thể hiện? Câu trả lời cho điều này giải thích cho việc dẫn đến những sự kiện như cuộc Chiến tranh hàng Trăm năm giữa Pháp và Anh, các cuộc chinh phục của Mexico và Peru, các cuộc chiến tranh của Napoléon, và 2 cuộc Thế chiến, gây ra cái chết của hàng triệu người và ảnh hưởng đến hàng triệu người khác một cách có lợi hoặc bất lợi. Nó giải thích cách thức một số người vào giây phút cuối cùng leo lên một con tàu sẽ bị lạc, trong khi những người khác ra khỏi tàu trước khi nó ra khơi; làm thế nào một người chỉ đơn thuần ṭ ṃ ḥa vào một đám đông và bị tổn thương nghiêm trọng; làm thế nào một số sống sót mà không hề hấn ǵ với mọi nguy hiểm trong một cuộc sống phiêu lưu mạo hiểm, và làm thế nào mà những người khác bị dẫn vào rắc rối do những sự kiện bất ngờ.

Các sự kiện trần thế, cho dù chúng có vẻ vĩ đại đến đâu, đều nhỏ bé và giống như những mẩu rơm bị gió thổi bay, khi chúng được so sánh với tư tưởng đă gây ra chúng hoặc kêu gọi chúng. Tư tưởng tồn tại và tồn tại cho đến khi chúng được điều chỉnh. Chúng là những sinh vật mạnh mẽ, mặc dù không ai biết. Các tư tưởng thôi thúc, lôi kéo và thúc ép một người hoặc một nhóm người cho phép họ được thể hiện chúng ra trong một trường hợp sẽ ảnh hưởng đến thể chất cá nhân hoặc nhóm người chịu trách nhiệm về chúng. Sự thúc đẩy và o ép của một tư tưởng có thể chỉ ảnh hưởng đến những người nuôi nấng nó hoặc những người sẽ cho phép ḿnh bị ảnh hưởng bởi nó.

Những người không nuôi nấng hoặc không cho phép ḿnh bị ảnh hưởng sẽ không thể bị ảnh hưởng, hoặc bị lôi kéo thực hiện các hành vi. Tư tưởng sống trong bầu không khí tinh thần của con người hoặc cộng đồng và được người ta nuôi nấng hoặc bị khán giả từ chối trong trái tim. Khi nó được nuôi nấng hoặc được phép trú ngụ, nó gợi ư hành động; và khi thời gian, điều kiện và địa điểm phù hợp với các vấn đề tư tưởng từ bộ năo của ai đó, thiết kế trong đó sẽ được thể hiện và người đó sẽ thực hiện một hành động mà đến lượt nó sẽ là một sự kiện trong cuộc đời của người đó hoặc cộng đồng mà họ có tư tưởng được thể hiện thông qua sự kiện đó.

Các sự kiện mang lại cảm giác, nghĩa là, kết quả tác dụng lên hành giả trong cơ thể và thể vía của con người. Những cảm giác này, cho dù chúng xuất phát từ nguyên nhân vật lư hay tâm linh, đều là trải nghiệm của một loại tâm linh và hài ḷng hoặc bất măn, hạnh phúc hay lo lắng, thích thú hay mệt mỏi, vui mừng hay trái tim nặng trĩu. Những thử nghiệm này được tạo ra bởi sự thể hiện tư tưởng có ngay hiện tại hoặc quá khứ của người trải nghiệm.

Một sự kiện vặt vănh có thể mang lại cảm giác vô cùng lớn. Cảm giác là những ǵ quan trọng. Sự kiện là không đáng kể so với cảm giác. Tầm quan trọng của một sự vật hoặc sự kiện được t́m thấy trong cảm giác, kết quả tâm linh mà nó tạo ra. Bất cứ sự kiện nào tự cho phép để mang lại cảm giác cần thiết là đủ, nhưng phải có cảm giác.

Cảm giác có nghĩa là trả hoặc nhận kết quả cho các hành vi đă thực hiện hoặc chưa hoàn thành. Chúng có thể là phương tiện học tập, là kết quả tinh thần. Nếu người ta học hỏi kinh nghiệm, học hỏi từ các kết quả cảm giác, th́ họ không cần phải có những trải nghiệm giống nhau nữa. Nhưng nếu họ không học hỏi từ kinh nghiệm của họ và cứ thế tiếp tục cùng một ṿng tư tưởng và có những trải nghiệm giống nhau ở đời này sang đời khác.

Những trải nghiệm lặp đi lặp lại này được xây dựng nên bản chất tâm linh hoặc tính cách của con người, với một số khuynh hướng phạm tội, ích kỷ, bất cẩn, thiếu cân nhắc đến cảm xúc của người khác hoặc ngược lại tất cả những điều này. Bản chất tâm linh này được thể hiện ở phần sau cơ thể vật lư. V́ vậy, con người sinh ra đă mắc một số bệnh hoặc phát triển chúng sau này. Khi tư tưởng xâm nhập vào cơ thể và ảnh hưởng đến một trong bốn hệ thống, v́ vậy các nguyên tố xây dựng nên tư tưởng mang theo chúng và tạo ra căn bệnh được tạo ra bằng tư tưởng. Đổi lại, bệnh tật là một trong những nguyên nhân chính gây ra cảm giác. Chúng là kinh nghiệm của gần như tất cả mọi người.

Mặt khác, các sự kiện được chào đón thường là một h́nh phạt ngụy trang, như sẽ sớm lộ ra đối với những người có liên quan, cũng như các sự kiện không được chào đón thường lại là những lời chúc phúc được ngụy trang. Đó là những kết quả tâm linh sau khi có sự thể hiện một tư tưởng. Kết quả tinh thần theo sau từ niềm vui hoặc nỗi đau của trải nghiệm. Kết quả tinh thần sớm muộn sẽ theo sau. Ánh sáng của Trí tuệ đang ở trên người do Triune Self phụ trách.

 Bằng cách sử dụng Ánh sáng đó, hành giả được phát triển để coi trọng sự phù hợp của mọi thứ. Các bài học đạo đức được dạy thông qua các tôn giáo và dưới đầu gối của người mẹ. Luật pháp của một quốc gia cũng đưa ra một quy tắc ứng xử sẵn sàng. Hơn nữa, có những quy luật tự nhiên cho phép anh ta học liên quan đến tiêu hóa, hơi thở và bệnh tật. Bằng tất cả những điều này có nghĩa là một con người được dạy trực tiếp. Anh ấy cũng học bằng cách quan sát các sự kiện.

Khi anh ta đă thu thập đủ dữ kiện, mặc dù anh ta có thể không biết tại sao hoặc làm thế nào anh ta quan sát chúng, nhưng mong muốn học hỏi từ chúng được đánh thức bởi v́ người đó đang ở trong Ánh sáng của Trí thông minh. Sau đó, con người bắt đầu tư tưởng, suy luận, kết hợp và tách biệt, bởi Ánh sáng của Trí tuệ. V́ vậy, ông làm việc với các lư thuyết liên quan đến các vấn đề của ḿnh. Anh ta sẽ cảm thấy sự kiện nào có tư tưởnga nào đó đối với anh ta khi nó xảy ra, mặc dù nó không liên quan đến anh ta một cách dễ nhận thấy.

Hầu hết các sự kiện đều có tư tưởnga đối với người trải nghiệm chúng hoặc người quan sát chúng. Trong khi hành giả cơ thể học hỏi từ một tập hợp các trải nghiệm, nó giống như một người ṃ mẫm trong bóng tối cố gắng t́m ra những thứ khác nhau mà anh ta tiếp xúc là ǵ và ai nh́n thấy các đối tượng thỉnh thoảng bằng những tia chớp ánh sáng. Những sự kiện xảy đến với con người trong cuộc sống không thể liên quan đến nhau cho đến khi anh ta nhận được Ánh sáng.

Bằng ánh sáng, anh ta học. Từ việc học hỏi nhiều điều và thấy chúng được xác minh, hành giả sẽ có được một lượng kiến ​​thức nhất định về điều ǵ là đúng. Lượng kiến ​​thức về điều ǵ là đúng là lương tâm của anh ta. Các kết quả tinh thần là khác nhau trong các trường hợp khác nhau. Chúng là những ấn tượng rằng hành động hoặc sự kiện là đúng hay sai, và nó mang lại hoặc không mang lại một bài học cho hành giả tư duy.

Khi ấn tượng là hành động hoặc sự kiện đó là đúng hay sai, ấn tượng tinh thần này là một trong những yếu tố h́nh thành ư kiến ​​của một người về đúng và sai đối với mọi thứ nói chung. Ngay cả khi sự kiện đó không liên quan đến bất kỳ hành động nào của anh ta, th́ sẽ có một số dấu hiệu cho thấy sự việc xảy ra có liên hệ đối với anh ta và một số gợi ư để anh ta xem xét nó. Mọi sự kiện đều có ư nghĩa đối với người mà nó xẩy đến, mặc dù anh ta hiếm khi chú ư đến nó.

Một người thường cố gắng che giấu sự thật với chính ḿnh, khi không thích, và do đó, ngăn bản thân nh́n thấy điều ǵ là đúng và điều ǵ anh ta nên làm hoặc không nên làm. Từ cách mà một người nh́n bằng trí óc đối với các hành động và sự kiện và kết quả t́nh cảm của chúng đối với anh ta, anh ta tạo ra hoặc củng cố các khuynh hướng của trí óc và xác nhận các thái độ của anh ta liên quan đến những hành động đúng hoặc sai; điều này gây ra sự lặp lại của những tư tưởng với cùng một mục đích hoặc một mục đích tương tự.

Các kết quả về sự hiểu biết, nghĩa là, các kết quả về kiến thức của con người đến từ các kết quả trí năo theo sau các kết quả t́nh cảm của niềm vui hoặc nỗi đau từ trải nghiệm của các sự kiện trần thế . Các kết quả kiến thức là phần chiết xuất từ ​​các kết quả trí óc, chứa đựng bản chất của các kết quả t́nh cảm, và là bản ghi lại những ǵ hành giả trong Bản thân Triune đă làm với bản thân để có ư thức về những ǵ thức giả đă biết. Điều mà hành giả đă trở nên ư thức về mặt đạo đức là đúng hay sai được lưu giữ như một bản ghi trong thức giả và là lương tâm của hành giả.

Lương tâm chỉ nói lên từ hoặc thông qua tính đúng đắn của học giả của Bản ngă Ba ngôi. Kết quả kiến thức là bản chất của những ǵ mọi người học được, nhưng v́ họ học được rất ít nên kết quả kiến thức học được từ việc thể hiện là ít ỏi. Một tư tưởng được thể hiện cho đến khi có sự cân bằng của nó bằng các kết quả thể chất, tâm linh, tinh thần và kiến thức. Một tư tưởng đă có tiềm ẩn sự thể hiện vật lư ngay từ đầu.

 

Việc thể hiện tiếp tục cho đến khi sự cân bằng tiềm ẩn trong tư tưởng được biến thành thực tế. Yếu tố cân bằng trong tư tưởng mà sự cân bằng tiềm năng bị ép buộc và được thể hiện là lương tâm, nói lên kết quả của sự hiểu biết và xuất phát từ những ǵ được cho là đúng. Yếu tố mang tới sự cân bằng của một tư tưởng khiến cho nó được thực hiện chính là lương tâm, để cho các kết quả cuối cùng về trí tuệ, tinh thần, tâm linh và thể chất đều đồng nhất với nhau, nghĩa là khi thức giả, học giả và hành giả hài ḷng thông qua một sự kiện cụ thể là sự thể hiện của tư tưởng.

 

Việc thể hiện này có thể có ư nghĩa nhiều hay ít trên thế giới, nhưng nó có ư nghĩa rất lớn đối với hành giả. Việc thể hiện là điều duy nhất mà thế giới có thể nh́n thấy; nhưng Bản thân Triune mong muốn hoặc tư tưởng hoặc biết sự kiện đó là ǵ đối với nó. Điều quan trọng mà hành giả cần làm, sau khi đă tạo ra một tư tưởng, là mong muốn cân bằng nó trong ba phần của Bản thân Ba ngôi với bất kỳ sự kiện vật chất nào là sự thể hiện của tư tưởng.

 

Việc cân bằng là từ hành giả Bản thân Triune. Diễn ra một thành tựu bằng và từ tất cả các trải nghiệm liên quan đến tất cả các sự kiện có khả năng xảy ra và phát triển thực sự từ tư tưởng đó. hành giả đă sẵn sàng khi đă có đủ kinh nghiệm về tư tưởng đó; khi nó thấy rằng những ǵ nó thực sự muốn là ở bản thân nó, không phải ở tài sản; khi nó thấy rằng khi nó là sự ham muốn th́ nó không biết đánh giá; khi nó mong muốn học giả thực hiện việc đánh giá; khi nó muốn buông bỏ.

 

Thức giả, với tư cách là kiến ​​thức, và nhà tư tưởng, với tư cách là công lư, luôn sẵn sàng cho việc cân bằng. Họ chờ đợi hành giả ở trong t́nh trạng sẵn sàng có sự điều chỉnh giữa bản thân và thiên nhiên. Sự điều chỉnh này là sự cân bằng của tư tưởng, và được thực hiện bằng cách trở về với tự nhiên mà trong tư tưởng thuộc về tự nhiên và bằng cách giải phóng ham muốn khỏi sự ràng buộc của nó.

Khi mong muốn được buông bỏ và được hướng dẫn bởi học giả, con người không bị ràng buộc vào sự kiện và cảm thấy hạnh phúc v́ được tự do. Anh ấy hài ḷng với việc thể hiện ngay cả khi mất tất cả mọi thứ, hoặc số phận gặp khó khăn nhất. Mặc dù con người không nhất thiết phải có ư thức về sự cân bằng, nhưng anh ta có ư thức về thái độ của anh ta đối với việc thể hiện tư tưởng có ư nghĩa như thế nào đối với anh ta.

Trong mọi trường hợp, đây là một bước tiến tới việc suy nghĩ mà không tạo ra tư tưởng, số phận, tức là không gắn bó với các đối tượng của tự nhiên. Người biết không chấp nhận mọi tư tưởng được tạo ra, bởi v́ điều này gắn mong muốn của hành giả với kết quả của tư tưởng. Mặc dù hành giả trong cơ thể không ư thức về những ǵ đang diễn ra trong Bản thân Ba ngôi, nhưng người ta thực hiện các hành vi để cân bằng khi anh ta thực hiện nhiệm vụ của ḿnh một cách vui vẻ, không dính mắc vào kết quả của chúng.

Rất ít người cân bằng được tư tưởng của ḿnh, bởi v́ hầu hết mọi người không sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ của ḿnh và họ từ chối hiểu rằng hành giả trong cơ thể phải sẵn sàng được hướng dẫn bởi học giả chứ không phải bởi cảm giác. Tuy nhiên, họ đang tạo ra những tư tưởng mới mà không cân bằng nhiều và họ trải qua cuộc sống như sao chổi, với vô số những tư tưởng không cân bằng theo sau họ. Trong quá tŕnh điều chỉnh tư tưởng, một người phải trả các khoản nợ cũ của ḿnh và anh ta nhận được khoản bồi thường cho những ǵ đến hạn.

Một tư tưởng không thể được cân bằng nếu không thực hiện hoặc nhận thanh toán và các tài khoản được giải quyết liên quan đến tư tưởng cụ thể đó. Việc thanh toán có thể được thực hiện trong đau đớn, buồn bă, kinh hoàng hoặc tuyệt vọng, v́ thanh toán luôn được thực hiện bằng cái giá của t́nh cảm, nhưng các điều kiện t́nh cảm lại do điều kiện vật chất. Tương tự như vậy, khoản thanh toán luôn được nhận bằng t́nh cảm như niềm vui, sự sung túc, sự thanh thản.

Chỉ thanh toán thôi là không đủ. Một người phải trả nợ cho dù anh ta muốn hay không; anh ta sẽ tiếp tục thanh toán nhiều lần cho đến khi anh ta biết lư do tại sao phải thanh toán. Điều này không có nghĩa là anh ta phải biết người mà anh ta đă sai, ở đâu và khi nào anh ta trở thành con nợ, nhưng anh ta phải học cách không gây thương tích cho người khác và cách không cho phép người khác làm ḿnh bị thương; làm thế nào để quan tâm đến quyền lợi và cảm xúc của người khác mà không trở thành con mồi của họ.

Thanh toán và học tập thôi là không đủ. Phải có một cuộc khai sáng kiến thức được hoàn thành bằng kết quả của những ǵ anh ta đă học được từ những kinh nghiệm của ḿnh. Điều này thường được thể hiện bằng thái độ quan tâm đến nhiệm vụ của ḿnh. Các nhiệm vụ được thực hiện với sự sẵn sàng và hiểu biết có tác dụng cân bằng tư tưởng mà họ đang thể hiện.

 Một tư tưởng phải được cân bằng bởi người ban hành nó theo trách nhiệm của anh ta tại thời điểm anh ta tạo ra hoặc nuôi dưỡng nó. Trách nhiệm của anh ta là sự đánh giá đúng và sai, tiêu chuẩn của anh ta về điều đúng. Anh ta được thông báo về trách nhiệm này không phải bởi lư trí, mà là bởi sự cảnh báo trực tiếp từ lương tâm của anh ta, được đưa ra thông qua sự đúng đắn của học giả của anh ta. Lời cảnh báo này đánh dấu tư tưởng cho tới lúc nó biến mất, và trong suốt sự tồn tại của tư tưởng.

Tư tưởng sẽ tiếp tục cho đến khi con tem đó được khớp. Con tem là yếu tố cân bằng, buộc sự thể hiện từng chu kỳ tư tưởng đó cho đến khi nó được cân bằng bởi sự thống nhất của các kết quả về thể chất, tâm linh, tinh thần và hiểu biết. Trách nhiệm của một người là kiến ​​thức của anh ta là kết quả của tất cả những ǵ hành giả của anh ta đă học được từ tất cả kinh nghiệm của họ trong suốt cuộc đời của họ. Kiến thức này là trừu tượng; nhưng một biểu hiện cụ thể của sự trừu tượng này được t́m thấy trong nghĩa vụ của anh ta tại bất kỳ thời điểm nào. Bổn phận đó là tấm gương phản chiếu trách nhiệm của anh ta.

Một tư tưởng đă từng ban hành các động thái trong một chu kỳ. Nó được phát hành từ thế giới ánh sáng và hướng đi của nó là hướng tới sự thể hiện. Nó được thể hiện trên b́nh diện vật lư như một hành động, một đối tượng hoặc một sự kiện tạo ra kết quả được lồng ghép như các kết quả tâm linh, tâm thần và kiến thức trong Triune Self.

Nếu không có sự cân bằng của tư tưởng, ham muốn bắt đầu hành động thể hiện tư tưởng và ham muốn theo một chu kỳ mới của cùng một tư tưởng. Thường th́ tư tưởng cũ đă chưa được cân bằng th́ được trái tim nuôi nấng, được củng cố qua bộ năo và được phát hành lại, và sau đó nó dường như là một tư tưởng mới. Đó là một lư do tại sao tư tưởng của một người chạy dọc theo những ḍng nhất định và có liên quan đến nhau.

Mục đích luôn đưa tư tưởng trở lại nơi nó bắt đầu, và sau đó mục tiêu có thể thay đổi một chút khi tư tưởng được gửi đi theo chu kỳ mới của nó. Một tư tưởng đă từng được ban hành có xu hướng gây ra những tư tưởng tương tự tiếp tục để củng cố nó. Nếu một tư tưởng, khi kết quả của nó được tương tác hóa trong bầu không khí tâm linh, tinh thần và kiến thức của con người, không được cân bằng, th́ trong khi trải qua các chu kỳ của nó, nó sẽ ảnh hưởng quyết định đến con người.

Kết quả trên con người là cảm giác vui vẻ hoặc buồn bă và mong muốn tiếp tục hoặc chấm dứt kết quả và xa hơn nữa là mài ṃn, làm mờ đi hoặc kiểm soát ham muốn đó. Con người cảm nhận được mong muốn là đúng hay sai. Nếu mong muốn trở thành đúng đắn, th́ tính đúng đắn sẽ củng cố nó; nếu ham muốn đ̣i hỏi điều sai trái, sự đúng đắn sẽ nhường chỗ. Tuy nhiên, tư tưởng có thể hoạt động và hiệu quả. Điều đó rất thường xảy ra khi nhân cách là do chu kỳ của một tư tưởng được xây dựng trên cơ sở sai lầm về mặt đạo đức, như xảo quyệt, ích kỷ hoặc quanh co. Trong những trường hợp như vậy, con người coi mọi thứ là đúng nếu hợp với điều anh ta mong muốn, và mọi thứ cản trở anh ta là sai.