Thinking and Destiny 15

    

 

Whether the one who discovers the gold improves the opportunity of wealth to be honest, to better the conditions of himself and others, to relieve suffering, or to support educational work; or whether, on the other hand, he does none of these, but uses his wealth and the power which it gives him for the oppression of others; or whether he becomes morally corrupt and urges others to lives of dissipation, is all according to the law of thought, and has been largely determined by previous thoughts of those concerned. If the deceased had been more careful in the selection of his path, he might not have fallen, though his death, as it was required by the law, would merely have been postponed a short time. If his companion had not descended the perilous path in the hope of rendering assistance, he would not have found the means by which he acquired his wealth. Yet, even it fear should have kept him from going to the aid of his comrade, he would only have deferred his prosperity, because wealth was to be his as the result of his past thoughts and works. By not letting pass an opportunity which duty presented, he hastened his prosperity. It is injurious to speak of accident and chance as events happening without cause and irrespective of law. Such unthinking use of the words fosters in people the belief that they may act or fail to act, and not be held accountable. They come to believe that things may happen to them without cause. So they may dull their moral conceptions. They limit their views and reasoning to things on the physical plane; they trust to chance, and are liable to become irresponsible. Events which affect a few or many, or a race or a continent, or the whole world, arrive to those whom they benefit or afflict according to the working of the law of thought as destiny. To each individual are exteriorized some of his past thoughts. The thoughts press for an opening for exteriorization. If there are many people whose thoughts tend towards a similar event, they are gathered even from the ends of the earth to bring about the so-called accidents. To everyone comes the advantage or loss that exteriorizes some of his past thoughts. Accidents which happen to a community, like a conflagration, cyclone, inundation or pestilence, are likewise the exteriorizations of thoughts of those affected. Under this head fall also the destruction of hamlets and cities, and the devastation of countries, like the ruthless razing of Carthage, the sacking of Rome, the plundering of the Spanish settlements by the buccaneers, or the conquest of Peru. In these cases the "just" suffer with the "unjust." The "unjust" are the evil ones in the present; the "just" are the unrighteous of the past. Such destinies have been made by the action and inaction, the participation and indifference, of the inhabitants in times such as those of the persecution of the Huguenots, or of the Netherlands by Alva, or of the Quakers by the Puritans in New England. They will be brought together in the course of time, and their thoughts will lead them to the place and time of the exteriorization of those past thoughts. That place may be the same locality; or the people may be brought together in another, and there live in prosperity or in trouble, and share in the accidents of the final disaster. The reckoning may be held up for a long time; but it is sure to come. The United States of America was set apart by Intelligences to try out self-government by the multitude, and so they have been led to success in their various wars, their political institutions and their economic undertakings, notwithstanding the actions of the people. In peace and in war, their escape from the natural consequences of their selfishness and indifference is striking. But this protection and universal success, which school histories and orators seem to take as a matter of course, may not last. There must be an accounting for all that these people did tolerate and do in violation of their great responsibility. The New England bigots, the Massachusetts slave traders, the Southern slave drivers, the oppressors of the Indians, the political and other corruptionists will at some time meet and suffer at the reckoning which is sure to come. In every life there are numerous events which are generally regarded as accidents. Such events are, to mention a few: birth at a particular time into a certain country, race, family and religion; birth into favorable or unfavorable con-ditions; birth into a sound or a diseased body; birth with certain psychic tendencies and mental endowments. Peoples' lives are largely made up of events which they cannot choose, and which seem to be determined by accident. Among these are opportunities offered to enter a trade, a business or a vocation; chance acquaintances who cause, prevent or end associations in work or commerce; and conditions which lead to or hinder marriage and friendship. People, if they do not look upon events as happenings by chance, explain them as the will of God and seek consolation in their religion.

SECTION 3

Religions. Gods. Their claims. The need of religions. The moral code.

Religions, which turn around personal gods, seem incompatible with the law of thought as destiny. Some of their doctrines are particularly designed to settle inquiries into the mysteries of the law by statements which must be accepted by faith and without contradiction. A religion is the relation between man and a God or gods, which he has helped to fashion or maintain, largely for the purpose of getting comfort and protection.

The religion into which a man is born, or which he accepts during life, indicates the stage of his development. The commands of the god whom he worships, the form of the worship, the punishments threatened, and the rewards promised, show the particular element of nature to which his doer is attuned. Nature is the nature-matter in those parts of the spheres of fire, air, and water which reach into the sphere of earth; a part of which earth sphere is the human physical world in which is the visible universe, including the moon, sun, planets and stars, (Fig. I-E).

A part of the human world is personalized in the organs, systems and senses in the human body. All these are made up of matter belonging to the four elements. Each of the senses is a nature unit, doing service in a human body. The four senses of seeing, hearing, tasting and smelling are the connections which relate the doer in the human as a distinct entity, to nature as a whole through its four elements.

There is a constant pull, on the one hand, by each of the four elements of nature on its particular sense in the human body, and, on the other hand, by nature on the doer through the connection of the four senses with the doer-in-the-body. The senses are the emissaries of nature: the messengers, agents, priests, through which nature speaks to the doer.

The pull is like a call from nature to man; it is experienced as a feeling, an emotion, a sentiment, a longing. The human is overwhelmed by uncertainty and the fear of powers against which he is helpless. He responds to that call, and to his wish for comfort and protection, by worship. That worship must take some form. The form is the religion of the particular human.

The human worships nature in terms of personality. The reason for this is that the human identifies himself with his body, and so does not think of nature, power, love, or intelligence, except as proceeding from a personality.

Man cannot conceive of anything without identity or form; therefore, when he wants to worship nature he gives to nature form and identity. So he creates gods which are nature gods—magnified men and women. His religion is the tie between him and his gods.

 These nature gods cannot continue to exist without worship, for they need and depend on human thought for nourishment. That is why they are continually crying for and commanding worship. There are ceremonies and symbols with which they demand to be adored; and certain places, temples and buildings for their worship. The symbols appear in ornaments on, or in the very form of, vestments, temples, and structures; or in dances or rites performed in these by worshippers. The symbols represent chiefly procreation, food and punishment.

Among such religious symbols are, for the male deities, the sun and the rays of the sun; fire and that which carries fire — as a torch or a candle; and for the goddesses, the earth, the moon and water. Then there are directly the generative parts of the human body, and the symbols which indicate them; as, for the male, the stem of a palm-tree, conifers, a shaft, a pillar, a staff, an obelisk, an arrow, a lance, a sword, an erect serpent, a bull, a goat and other animals. The female is represented by a woman holding a child; and by a vessel, an arch, a grove, a door, a lozenge, a shell, a boat, a rose, a pomegranate, a cow, a cat, and similar fertile animals. The parts of man are made to appear in the conventional forms of the male triad, trefoil and bishop's crook; and the female symbols are such things as the vesica pisces, a bowl, a goblet or an urn. These symbols are used alone or jointly. The conventional forms appear in many combinations, generally in cross or star forms, indicating junction.

Nature and the nature gods have no feeling and no desire in themselves; but they feel and desire with human feelings and desires. They get these through human bodies. That is not to say that these gods are subservient to man, or that they are powerless. They are beings of splendor and of vast power: the force of nature is behind them. They can and they do punish and reward. Their worshippers they reward with the objects of the worship. They are as faithful to man as he is to them. They reward a man or a people as far as they can.

 There is a limit to their powers; but they can bestow strength and beauty of body, and health, possessions, worldly power, success in undertakings, long life, and posterity. The gods do this as long as a man or a people are faithful in worship and obedient to their commands.

However, the power of these gods is limited in a twofold way: by the worship of the people, and by the boundaries set by the law of thought. None of these gods has intelligence of his own; a god is not an Intelligence and has no Light of an Intelligence, except what he gets in the thoughts of human worship.

 All the intelligence a god has he gets through doers in human bodies. Such a nature god is subject to the Intelligences which rule the earth sphere. Yet each nature god desires to be considered by his human servitors as the Supreme Intelligence of the Universe. It is from the doer that the god gets the idea of being worshipped as the Supreme Intelligence.

The god desires such worship because, if the doer feels so about him, it will be faithful to him. The god is what the human beings make him. They actually endow him with all their ambitions and desires, their brutality and revenge, their mercy, kindness and love.

 Nature gods crave Light of an Intelligence. It is impossible for them to receive it except as they get control of doers in human bodies. When the doer responds to the claims of the god, Light of the Intelligence goes out in the doer's thought which follows the pull of nature.

 Light of its Intelligence furnishes the doer with the means of accomplishing the doer's worship. But the doer is not aware of this. The great effort of nature gods is to obtain the subjugation and service of human thinking. Therefore it is represented by the priests of a religion that the thinking is inferior to belief.

 The believer is given to believe that feeling is superior to thinking, and that, in religion, thinking should follow the promptings of feeling. The priests may say that thinking leads the soul away from the god. They say that if the soul gives up its devotion to the god it will be led away from him and be lost to God as a soul. This is quite true. When the doer follows the Light of the Intelligence, it is led away from nature and from the gods it has fashioned out of nature. The nearer an embodied doer is to nature, the more quickly will that doer respond to the pull of nature by religious worship; and it is proper that such a doer should worship in this way while it is sense-bound.

 As a doer responds more to the Light of its Intelligence, it begins to question. The questions are about power, right and wrong, God and man, the visible and invisible, the real and unreal. These a nature god answers through the senses; his messages are interpreted in terms of feeling, and they affect the heart. By contrast, the Triune Self answers with the Light, showing to the doer the solution by the Light.

At the proper time, the doer must choose between the worship of nature and that of the Triune Self and Light. Every doer knows when that time has come.

As the doer advances in development, it recedes from belief until it may reach through agnosticism and denial to disbelief in any god. Disbelief usually comes through progress in the natural sciences and through thinking, which disprove some of the assertions of theology, discredit some of the sources of revelation, question the motives of the revealers and of the priesthood, and lead to disbelief in everything that cannot be verified by physical measurements and the reactions of science. Disbelief also comes when thinking is developed in the doer to the extent that it realizes the injustice of a god who disobeys the moral code which he proclaims for his children, and who demands that the "will of God," the "wrath of God," and the "ways of Providence" be accepted as an excuse or explanation of his iniquities.

 

Disbelief, however, is wrong. It is worse for one to break away from religion, deny the existence of a god and assert that death ends all, than to share the naive belief in the "ways of Providence" and the "will of God." The gods do exist; and they can furnish to the body food and things that make physical life pleasant. They are entitled to gratitude for what they give: but not to worship as the Supreme Intelligence. The manner in which humans are taught the law of thought is the way in which they want to think or learn. That way is to let the doer, so long as it remains sense-bound, consider a personal God as its creator, a God of mercy and love, the source of power, and the administrator of justice according to a moral code. Complete Triune Selves, The Government of the world, provide the code of morals by influencing the human beings who develop a religion. This code is suited to the requirements of the people who look to their God as their creator, preserver, destroyer and lawgiver. Without religions, the doers in human beings would have nothing to hold them in check. Each feels the presence of his Triune Self, but in their sensuous stages people do not sense its qualities and power, and in their ignorance they seek in nature for their God.

 

Cho dù người khám phá ra vàng sẽ cải thiện cơ hội giàu có để lương thiện, cải thiện điều kiện của bản thân và người khác, để giảm bớt đau khổ, hoặc để hỗ trợ công việc giáo dục; hoặc mặt khác, anh ta không làm ǵ trong số này, nhưng sử dụng của cải của ḿnh và quyền lực mà nó ban cho anh ta để áp bức người khác; hoặc liệu anh ta có trở nên băng hoại về mặt đạo đức và thúc giục người khác sống cuộc sống ăn chơi phóng đãng, tất cả đều tuân theo quy luật suy nghĩ, và phần lớn đă được xác định bởi những suy nghĩ trước đó của những người có liên quan. Nếu người quá cố cẩn thận hơn trong việc lựa chọn con đường của ḿnh, anh ta có thể đă không gục ngă, mặc dù cái chết của anh ta, theo quy định của pháp luật, sẽ chỉ được hoăn lại trong một thời gian ngắn. Nếu người bạn đồng hành của anh ta không đi xuống con đường nguy hiểm với hy vọng được hỗ trợ, anh ta sẽ không t́m thấy phương tiện để có được sự giàu có của ḿnh. Tuy nhiên, ngay cả nỗi sợ hăi lẽ ra đă khiến anh ta không đi đến sự trợ giúp của đồng đội của ḿnh, anh ta sẽ chỉ tŕ hoăn sự thịnh vượng của ḿnh, bởi v́ sự giàu có là kết quả của những suy nghĩ và công việc trong quá khứ của anh ta. Bằng cách không để qua một cơ hội mà nghĩa vụ đă đặt ra, ông đă đẩy nhanh sự thịnh vượng của ḿnh. Thật là tai hại khi nói về tai nạn và may rủi là những sự kiện xảy ra vô cớ và không phân biệt luật pháp. Việc sử dụng từ ngữ thiếu suy nghĩ như vậy sẽ nuôi dưỡng mọi người niềm tin rằng họ có thể hành động hoặc không hành động và không phải chịu trách nhiệm. Họ tin rằng mọi thứ có thể xảy ra với họ một cách vô cớ. V́ vậy, họ có thể làm lu mờ quan niệm đạo đức của họ. Họ giới hạn quan điểm và lư luận của ḿnh đối với những thứ trên b́nh diện vật chất; họ tin tưởng vào cơ hội, và có trách nhiệm trở nên vô trách nhiệm. Các sự kiện ảnh hưởng đến một vài hoặc nhiều, hoặc một chủng tộc hoặc một lục địa, hoặc toàn thế giới, đến với những người mà họ có lợi hoặc có hại theo sự vận hành của quy luật được coi là định mệnh. Đối với mỗi cá nhân được mở rộng một số suy nghĩ trong quá khứ của ḿnh. Những suy nghĩ thúc đẩy một cơ hội mở rộng. Nếu có nhiều người có suy nghĩ hướng về một sự kiện tương tự, họ được tập hợp lại từ tận cùng trái đất để gây ra cái gọi là tai nạn. Đối với tất cả mọi người, lợi thế hoặc mất mát mở rộng một số suy nghĩ trong quá khứ của anh ta. Tai nạn xảy ra cho một cộng đồng, như hỏa hoạn, lốc xoáy, ngập lụt hoặc dịch bệnh, cũng giống như sự mở rộng suy nghĩ của những người bị ảnh hưởng. Dưới sự sụp đổ đầu tiên này cũng là sự tàn phá của các làng mạc và thành phố, và sự tàn phá của các quốc gia, như sự tàn phá tàn nhẫn của Carthage, cướp phá thành Rome, cướp bóc các khu định cư của người Tây Ban Nha bởi những người khai hoang hoặc cuộc chinh phục Peru. Trong những trường hợp này, người "chỉ" phải chịu đựng "người không công". Những “oan gia” là những kẻ xấu xa trong hiện tại; cái "công" là cái bất chính của quá khứ. Những số phận như vậy đă được thực hiện bởi hành động và không hành động, sự tham gia và thờ ơ, của cư dân trong thời gian như cuộc đàn áp của người Huguenot, hoặc của Hà Lan bởi Alva, hoặc của người Quakers bởi Thanh giáo ở New England. Họ sẽ được gắn kết với nhau theo thời gian, và suy nghĩ của họ sẽ dẫn họ đến địa điểm và thời gian mở rộng những suy nghĩ trong quá khứ đó. Nơi đó có thể là cùng một địa phương; hoặc mọi người có thể được tập hợp lại trong một nơi khác, và ở đó sống trong thịnh vượng hoặc khó khăn, và chia sẻ những tai nạn của thảm họa cuối cùng. Việc tính toán có thể được duy tŕ trong một thời gian dài; nhưng nó chắc chắn sẽ đến. Hợp chủng quốc Hoa Kỳ được đặt ra bởi Intelligences để thử sức tự trị của nhiều người, và v́ vậy họ đă dẫn đến thành công trong các cuộc chiến khác nhau, các thể chế chính trị và các chủ trương kinh tế của họ, bất chấp hành động của người dân. Trong ḥa b́nh và trong chiến tranh, việc họ thoát khỏi hậu quả tự nhiên của sự ích kỷ và thờ ơ là điều đáng chú ư. Nhưng sự bảo vệ và thành công phổ quát này, mà lịch sử trường học và các nhà hùng biện dường như coi như một điều tất nhiên, có thể không kéo dài. Phải có một bản kế toán cho tất cả những ǵ những người này đă dung túng và vi phạm trách nhiệm lớn của họ. Những kẻ cố chấp ở New England, những kẻ buôn bán nô lệ ở Massachusetts, những người lái buôn nô lệ ở miền Nam, những kẻ áp bức người da đỏ, những kẻ tham nhũng chính trị và những kẻ tham nhũng khác một lúc nào đó sẽ gặp nhau và phải chịu đựng sự tính toán chắc chắn sẽ xảy đến. Trong mỗi cuộc đời có vô số sự kiện thường được coi là tai nạn. Những sự kiện như vậy, phải kể đến một vài sự kiện: sinh vào một thời điểm cụ thể ở một quốc gia, chủng tộc, gia đ́nh và tôn giáo nhất định; sinh thành thuận lợi hay bất lợi; sinh thành âm hoặc thân bịnh; sinh ra với một số khuynh hướng tâm linh và thiên phú về tinh thần. Cuộc sống của con người phần lớn được tạo thành từ những sự kiện mà họ không thể lựa chọn, và dường như được xác định một cách t́nh cờ. Trong số này có những cơ hội được cung cấp để tham gia vào một thương mại, kinh doanh hoặc một nghề nghiệp; những người quen cơ hội gây ra, ngăn cản hoặc chấm dứt các liên kết trong công việc hoặc thương mại; và các điều kiện dẫn đến hoặc cản trở hôn nhân và t́nh bạn. Con người, nếu họ không xem các sự kiện như những diễn biến t́nh cờ, đă giải thích chúng theo ư muốn của Đức Chúa Trời và t́m kiếm sự an ủi trong tôn giáo của họ.

 PHẦN 3

Các tôn giáo. Các vị thần. Yêu sách của họ. Sự cần thiết của các tôn giáo. Quy tắc đạo đức.

Các tôn giáo, xoay quanh các vị thần cá nhân, dường như không phù hợp với quy luật tư tưởng là định mệnh. Một số học thuyết của họ được thiết kế đặc biệt để giải quyết các thắc mắc về những bí ẩn của luật pháp bằng những tuyên bố phải được chấp nhận bởi đức tin và không được cãi lại. Một tôn giáo là mối quan hệ giữa con người và một vị thần hoặc các vị thần, mà người ấy đă giúp tạo ra hoặc duy tŕ, phần lớn với mục đích có được sự thoải mái và bảo vệ.

Tôn giáo của gia đình một người, hoặc tôn giáo mà anh ta chấp nhận trong suốt cuộc đời, cho biết giai đoạn phát triển của anh ta. Các mệnh lệnh của vị thần mà anh ta tôn thờ, h́nh thức thờ cúng, các đe dọa trừng phạt, và các phần thưởng được hứa hẹn, cho thấy yếu tố tự nhiên cụ thể mà hành giả đó chấp nhận. Thiên nhiên là vật chất tự nhiên trong những thành phần của các quả cầu lửa, không khí và nước tiếp cận với quả đất; một phần của quả cầu trái đất là thế giới vật chất của con người, trong đó là vũ trụ nh́n thấy, bao gồm mặt trăng, mặt trời, các hành tinh và các ngôi sao, (H́nh I-E).

Một phần của thế giới con người được cá nhân hóa trong các cơ quan, hệ thống và giác quan trong cơ thể con người. Tất cả những thứ này đều được tạo thành từ vật chất thuộc bốn nguyên tố. Mỗi giác quan là một đơn vị tự nhiên, làm nhiệm vụ trong cơ thể con người. Bốn giác quan nh́n, nghe, nếm và ngửi là những kết nối liên hệ khiến con người thấy mình là một thực thể riêng biệt, liên hệ với thiên nhiên nói chung thông qua bốn yếu tố của nó.

 Có một lực kéo liên tục, một mặt, bởi mỗi yếu tố trong số bốn yếu tố của tự nhiên đối với giác quan cụ thể của nó trong cơ thể con người, và mặt khác, của tự nhiên đối với hành giả thông qua sự kết nối của bốn giác quan với hành giả trong cơ thể. Các giác quan là sứ giả của tự nhiên: sứ giả, tác nhân, đạo sĩ, qua đó thiên nhiên nói với hành giả.

Sự lôi kéo như một tiếng gọi từ thiên nhiên đến con người; nó được trải nghiệm như một cảm giác, một cảm xúc, một t́nh cảm, một khao khát. Con người bị choáng ngợp bởi sự không chắc chắn và nỗi sợ hăi trước những quyền lực mà anh ta bất lực. Anh ta đáp lại lời kêu gọi đó, và ước muốn được an ủi và che chở, bằng cách thờ phượng. Sự thờ phượng đó phải có h́nh thức nào đó. H́nh thức là tôn giáo của mỗi người.

Người ta tôn thờ thiên nhiên như là một nhân vật cụ thể. Lư do cho điều này là con người đồng nhất mình với cơ thể của ḿnh, và do đó, không nghĩ đến thiên nhiên, quyền lực, t́nh yêu hoặc trí thông minh, ngoại trừ việc gán những điều đó cho một nhân vật nào đó.

Con người không thể quan niệm bất cứ điều ǵ không có danh tính hoặc h́nh thức; do đó, khi anh ta muốn tôn thờ thiên nhiên, anh ta ban cho thiên nhiên h́nh thức và bản sắc. V́ vậy, anh ta tạo ra các vị thần là những vị thần tự nhiên — những người đàn ông và phụ nữ vĩ đại. Tôn giáo của anh ta là sợi dây ràng buộc giữa anh ta và các vị thần của anh ta.

Những vị thần tự nhiên này không thể tiếp tục tồn tại nếu không được thờ cúng, v́ họ cần và phụ thuộc vào suy nghĩ của con người để được nuôi dưỡng. Đó là lư do tại sao họ liên tục la to và đòi được thờ phượng. Có những nghi lễ và biểu tượng mà họ yêu cầu được tôn thờ; và một số địa điểm, đền thờ và các ṭa nhà để thờ cúng họ. Các biểu tượng xuất hiện trong các đồ trang trí trên, hoặc dưới hình thức của lễ phục, đền thờ và công tŕnh kiến ​​trúc; hoặc trong các điệu múa hoặc nghi lễ được thực hiện bởi những tín đồ. Các biểu tượng chủ yếu đại diện cho sự sinh sản, thức ăn và sự trừng phạt.

Trong số các biểu tượng tôn giáo như vậy, đối với các vị thần nam, đó là mặt trời và tia sáng mặt trời; lửa và thứ mang lửa - như một ngọn đuốc hoặc một ngọn nến; và cho các nữ thần, trái đất, mặt trăng và nước. Sau đó, trực tiếp là các bộ phận tổng hợp của cơ thể con người, và các kư hiệu chỉ ra chúng; như đối với con đực, thân cây cọ, cây lá kim, một cái trục, một cái cột, một cây quyền trượng, một tảng đá đứng thẳng, một mũi tên, một cây thương, một thanh kiếm, một con rắn dựng đứng, một con ḅ đực, một con dê và những con vật khác. Nữ được đại diện bởi một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ; và bởi một cái tàu, một cái ṿm, một lùm cây, một cái cửa, một h́nh thoi, một cái vỏ sò, một chiếc thuyền, một bông hồng, một quả lựu, một con ḅ cái, một con mèo và những động vật mắn đẻ tương tự. Các bộ phận của người nam được tạo ra để xuất hiện trong các h́nh thức thông thường của bộ ba nam, cây chĩa ba và pháp trượng của giám mục; và các biểu tượng phụ nữ là những thứ như hình con cá, một cái bát, một cái ly hoặc một cái b́nh. Các kư hiệu này được sử dụng một ḿnh hoặc chung. Các dạng thông thường xuất hiện dưới nhiều dạng kết hợp, thường là dạng chữ thập hoặc dạng ngôi sao, biểu thị đường giao nhau.

Thiên nhiên và các vị thần tự nhiên không có cảm giác và không có ham muốn cho họ; nhưng họ cảm nhận và mong muốn bằng t́nh cảm và ước muốn của con người. Họ tiếp nhận những thứ này từ cơ thể con người. Điều đó không có nghĩa là những vị thần này phụ thuộc vào con người, hoặc rằng họ bất lực. Họ là những sinh vật huy hoàng và có sức mạnh to lớn: sức mạnh của thiên nhiên ở đằng sau họ. Họ có thể và họ có trừng phạt và khen thưởng. Những tín đồ được thưởng bằng những mục đích của sự thờ phượng. Họ chung thủy với con người như anh ấy đối với họ. Họ thưởng cho một người đàn ông hoặc một quốc gia nếu họ có thể.

 Có một giới hạn cho quyền hạn của họ; nhưng họ có thể ban cho sức mạnh và vẻ đẹp của cơ thể, và sức khỏe, sở hữu, sức mạnh thế gian, thành công trong các công việc, cuộc sống lâu dài và con cháu. Các vị thần làm điều này miễn là một người hoặc một quốc gia trung thành trong việc thờ phượng và tuân theo mệnh lệnh của họ.

Tuy nhiên, quyền lực của những vị thần này bị giới hạn theo hai cách: bởi sự tôn thờ của người dân, và bởi những ranh giới do luật tư tưởng đặt ra. Không ai trong số những vị thần này có trí thông minh của riêng ḿnh; một vị thần không phải là một Thức Giả và không có Ánh sáng của một Thức Giả, ngoại trừ những ǵ anh ta lấy được từ tư tưởng của tín đồ.

 Tất cả sự thông minh mà một vị thần có được, anh ta đều có được từ hành giả đang sống trong cơ thể con người. Một vị thần tự nhiên như vậy lệ thuộc vào các Thiên Thần cai trị trái đất. Tuy vậy, mỗi vị thần tự nhiên đều mong muốn được các tín đồ coi là Trí tuệ Tối cao của Vũ trụ. Chính từ hành giả mà vị thần có ư tưởng muốn được tôn thờ như là Trí tuệ tối cao.

 Thần mong muốn được tôn thờ như vậy bởi v́ nếu hành giả cảm thấy như vậy về ông ta, hắn sẽ trung thành với ông ta. Thần là những ǵ con người tạo ra ông ta. Họ thực sự dâng cho ông ta tất cả những tham vọng và ước muốn của họ, sự tàn bạo và sự trả thù của họ, sự tha thứ, ḷng tốt và t́nh yêu của họ.

Các vị thần tự nhiên khao khát Ánh sáng của một Trí thông minh. Họ không thể nhận nó ngoại trừ khi họ có quyền kiểm soát được những hành giả trong cơ thể con người. Khi hành giả đáp lại những yêu sách của thần, Ánh sáng của Trí tuệ sẽ bay ra từ trong suy nghĩ của hành giả, do lực kéo của thiên nhiên.

 Ánh sáng của Trí tuệ của thiên nhiên sẽ cung cấp cho hành giả phương tiện để hoàn thành sự cầu nguyện của hành giả. Nhưng hành giả không nhận thức được điều này. Nỗ lực to lớn của các vị thần tự nhiên là có được sự khuất phục và phó mặc trong sự suy nghĩ của con người. Do đó, điều này được các pháp sư trong các tôn giáo diễn tả rằng sự suy nghĩ thì thấp kém hơn niềm tin.

Người tin tưởng được bảo rằng cảm giác thì cao cấp hơn suy nghĩ, và trong tôn giáo, suy nghĩ phải tuân theo sự thúc đẩy của cảm giác. Các pháp sư có thể nói rằng suy nghĩ dẫn dắt linh hồn đi xa thần thánh. Họ nói rằng nếu linh hồn từ bỏ sự sùng kính của ḿnh đối với thần linh, nó sẽ bị dẫn dắt khỏi ông ta và bị mất linh hồn xa rời khỏi Chúa. Điều này rất đúng. Khi hành giả đi theo Ánh sáng của Trí tuệ, anh ta bị dẫn dắt ra khỏi thiên nhiên và khỏi các vị thần mà anh ta đã tạo ra từ thiên nhiên. Hành giả trong xác thân càng gần với thiên nhiên chừng nào, th́ người đó càng phản ứng nhanh hơn với sự lôi kéo của thiên nhiên bằng cách thờ cúng tôn nghiêm chừng ấy; và điều đúng đắn là một hành giả như vậy nên thờ cúng theo cách này trong khi hắn bị ràng buộc về cảm giác.

Khi một hành giả phản ứng nhiều hơn với Ánh sáng Trí tuệ của anh ta, anh ta bắt đầu đặt câu hỏi. Các câu hỏi là về quyền lực, đúng và sai, Thượng đế và con người, hữu h́nh và vô h́nh, thực và không thực. Đây là một vị thần tự nhiên trả lời thông qua các giác quan; thông điệp của ông ấy được giải thích theo cảm tính, và chúng ảnh hưởng đến trái tim. Ngược lại, Triune Self trả lời với Ánh sáng, chỉ cho hành giả giải pháp bằng Ánh sáng.

Vào thời điểm thích hợp, hành giả phải lựa chọn giữa việc tôn thờ thiên nhiên và tôn thờ Bản thân Ba Ngôi và Ánh sáng. Mọi hành giả đều biết khi nào thời điểm đó đă đến.

Khi hành giả tiến bộ trong sự phát triển, nó rút lui khỏi niềm tin cho đến khi nó có thể đạt đến thông qua thuyết bất khả tri và phủ nhận và để mất tin tưởng vào bất kỳ vị thần nào. Sự hoài nghi thường xuất hiện trong quá tŕnh tiến bộ trong khoa học tự nhiên và thông qua tư duy, vốn bác bỏ một số khẳng định của thần học, làm mất uy tín một số nguồn của sự tiết lộ (mặc khải), đặt câu hỏi về động cơ của những người tiết lộ và của các thày tư tế, và dẫn đến việc không tin vào mọi thứ không thể xác minh bằng các phép đo vật lư và các phản ứng của khoa học. Sự hoài nghi cũng xuất hiện khi tư duy được phát triển trong hành giả đến mức hắn nhận ra sự bất công của một vị thần không tuân theo quy tắc đạo đức mà ông ấy công bố cho con cái của ḿnh, và ông ta đ̣i hỏi rằng "ư muốn của Chúa", "cơn thịnh nộ của Chúa," và "sự Quan pḥng của Chúa"được chấp nhận như một lời bào chữa hoặc giải thích cho những tội ác của ông ta.

Tuy nhiên, sự hoài nghi là sai. C̣n tệ hơn nữa, nếu một người ly khai khỏi tôn giáo, phủ nhận sự tồn tại của một vị thần và khẳng định rằng cái chết sẽ chấm dứt tất cả, điều đó thì tệ hơn là chia sẻ niềm tin ngây thơ vào "cách Chúa quan pḥng" và "ư chí của Chúa". Các thần có tồn tại; và họ có thể cung cấp cho cơ thể thức ăn và những thứ làm cho cuộc sống vật chất trở nên dễ chịu. Họ có quyền được biết ơn về những ǵ họ cho đi: nhưng không nên tôn thờ họ như là Trí tuệ Tối cao. Cách thức mà con người được dạy về quy luật suy nghĩ là cách mà họ cần suy nghĩ hoặc học hỏi. Theo cách đó là cứ để cho hành giả, miễn là họ vẫn có ư thức, coi một vị Chúa cá nhân là người tạo ra họ, vị thần của ḷng thương xót và t́nh yêu, nguồn quyền lực và là người quản lư công lư theo quy tắc đạo đức. Quần Tiên Hội, Chính phủ của thế giới, cung cấp quy tắc đạo đức bằng cách tác động đến những con người cho phát triển một tôn giáo. Bộ luật này phù hợp với yêu cầu của những người nh́n vào Đức Chúa Trời của họ với tư cách là người tạo ra, người bảo tồn, người hủy diệt và người ban hành luật pháp của họ. Nếu không có các tôn giáo, những hành giả sống trong con người sẽ không có ǵ để kiểm soát họ. Mỗi người đều cảm thấy sự hiện diện của Bản thân Ba ngôi của ḿnh, nhưng trong giai đoạn nhạy cảm của họ, con người không cảm nhận được phẩm chất và sức mạnh của nó, và trong sự thiếu hiểu biết của họ, họ t́m kiếm Thiên Chúa của họ trong thiên nhiên.