Thinking and Destiny 1

CHAPTER I

INTRODUCTION

This first chapter of Thinking and Destiny is intended to introduce to you only a few of the subjects that 1 the book deals with. Many of the subjects will seem strange. Some of them may be startling. You may find that they all encourage thoughtful consideration. As you become familiar with the thought, and think your way through the book, you will find that it becomes increasingly clear, and that you are in process of developing an understanding of certain fundamental but heretofore mysterious facts of life--and particularly about yourself.

The book explains the purpose of life. That purpose is not merely to find happiness, either here or hereafter. Neither is it to "save" one's soul. The real purpose of life, the purpose that will satisfy both sense and reason, is this: that each one of us will be progressively conscious in ever higher degrees in being conscious; that is, conscious of nature, and in and through and beyond nature. By nature is meant all that one can be made conscious of through the senses.

The book also introduces you to yourself. It brings you the message about yourself: your mysterious self that inhabits your body. Perhaps you have always identified yourself with and as your body; and when you try to think of yourself you therefore think of your bodily mechanism. By force of habit you have spoken of your body as "I," as "myself." You are accustomed to use such expressions as "when I was born," and "when I die"; and "I saw myself in the glass," and "I rested myself," "I cut myself," and so on, when in reality it is your body that you speak of. To understand what you are you must first see clearly the distinction between yourself and the body you live in. The fact that you use the term "my body" as readily as you use any of those just quoted would suggest that you are not altogether unprepared to make this important distinction.

You should know that you are not your body; you should know that your body is not you. You should know this because, when you think about it, you realize that your body is very different today from what it was when, in childhood, you first became conscious of it. During the years that you have lived in your body you have been aware that it has been changing: in its passing through its childhood and adolescence and youth, and into its present condition, it has changed greatly. And you recognize that as your body has matured there have been gradual changes in your view of the world and your attitude toward life. But throughout these changes you have remained you: that is, you have been conscious of yourself as being the same self, the identical I, all the while. Your reflection on this simple truth compels you to realize that you definitely are not and cannot be your body; rather, that your body is a physical organism that you live in; a living nature mechanism that you are operating; an animal that you are trying to understand, to train and master.

 You know how your body came into this world; but how you came into your body you do not know. You did not come into it until some time after it was born; a year, perhaps, or several years; but of this fact you know little or nothing, because your memory of your body began only after you had come into your body. You know something about the material of which your ever-changing body is composed; but what it is that you are you do not know; you are not yet conscious as what you are in your body. You know the name by which your body is distinguished from the bodies of others; and this you have learned to think of as your name. What is important is, that you should know, not who you are as a personality, but what you are as an individual-conscious of yourself, but not yet conscious as yourself, an unbroken identity. You know that your body lives, and you quite reasonably expect that it will die; for it is a fact that every living human body dies in time. Your body had a beginning, and it will have an end; and from beginning to end it is subject to the laws of the world of phenomena, of change, of time. You, however, are not in the same way subject to the laws that affect your body. Although your body changes the material of which it is composed oftener than you change the costumes with which you clothe it, your identity does not change. You are ever the same you.

As you ponder these truths you find that, however you might try, you cannot think that you yourself will ever come to an end, any more than you can think that you yourself ever had a beginning. This is because your identity is beginningless and endless; the real I, the Self that you feel, is immortal and changeless, forever beyond the reach of the phenomena of change, of time, of death. But what this your mysterious identity is, you do not know.

When you ask yourself, "What do I know that I am?" the presence of your identity will eventually cause you to answer in some such manner as this: "Whatever it is that I am, I know that at least I am conscious; I am conscious at least of being conscious." And continuing from this fact you may say: "Therefore I am conscious that I am. I am conscious, moreover, that I am I; and that I am no other. I am conscious that this my identity that I am conscious of--this distinct I-ness and selfness that I clearly feel--does not change throughout my life, though everything else that I am conscious of seems to be in a state of constant change." Proceeding from this you may say: "I do not yet know what this mysterious unchanging I is; but I am conscious that in this human body, of which I am conscious during my waking hours, there is something which is conscious; something that feels and desires and thinks, but that does not change; a conscious something that wills and impels this body to act, yet obviously is not the body. Clearly this conscious something, whatever it is, is myself."
 

CHƯƠNG I

GIỚI THIỆU

Chương đầu tiên của Tư duy và Định mệnh này chỉ nhằm mục đích giới thiệu với bạn đọc một số chủ đề mà cuốn sách đề cập đến. Nhiều đối tượng sẽ có vẻ lạ. Một số người trong số họ có thể khiến bạn giật ḿnh. Bạn có thể thấy rằng tất cả chúng đều khuyến khích sự cân nhắc chu đáo. Khi bạn trở nên quen thuộc với suy nghĩ và suy nghĩ theo cách của bạn thông qua cuốn sách, bạn sẽ thấy rằng nó ngày càng trở nên rơ ràng, và bạn đang trong quá tŕnh phát triển sự hiểu biết về một số sự kiện cơ bản nhưng trước đây là bí ẩn của cuộc sống - và đặc biệt là về bản thân bạn .

Cuốn sách giải thích mục đích sống. Mục đích đó không chỉ đơn thuần là t́m kiếm hạnh phúc, dù ở đây hay sau này. Cũng không phải là để "cứu" linh hồn của một người. Mục đích thực sự của cuộc sống, mục đích thỏa măn cả lư trí và lư trí, đó là: mỗi người trong chúng ta sẽ có ư thức dần dần ở mức độ ngày càng cao hơn về ư thức; nghĩa là, ư thức về tự nhiên, và trong và thông qua và bên ngoài tự nhiên. Tự nhiên có nghĩa là tất cả những ǵ người ta có thể nhận thức được thông qua các giác quan.

Cuốn sách cũng giới thiệu cho bạn về bản thân bạn. Nó mang đến cho bạn thông điệp về chính bạn: bản thân bí ẩn sống trong cơ thể bạn. Có lẽ bạn đă luôn luôn xác định ḿnh với và như cơ thể của bạn; và khi bạn cố gắng nghĩ về ḿnh, bạn sẽ nghĩ đến cơ chế cơ thể của bạn. Theo thói quen, bạn đă nói về cơ thể ḿnh là "tôi", là "chính tôi." Bạn đă quen với việc sử dụng các cụm từ như "khi tôi sinh ra" và "khi tôi chết"; và "Tôi nh́n thấy ḿnh trong kính," và "Tôi nghỉ ngơi", "Tôi tự cắt ḿnh", v.v., trong khi thực tế, đó là cơ thể của bạn mà bạn nói đến. Để hiểu bạn là ǵ, trước tiên bạn phải thấy rơ sự khác biệt giữa bản thân và cơ thể bạn đang sống. Việc bạn sử dụng thuật ngữ "cơ thể của tôi" dễ dàng như khi bạn sử dụng bất kỳ từ nào vừa được trích dẫn sẽ cho thấy rằng bạn không hoàn toàn không chuẩn bị để phân biệt quan trọng này.

Bạn nên biết rằng bạn không phải là cơ thể của bạn; bạn nên biết rằng cơ thể của bạn không phải là bạn. Bạn nên biết điều này bởi v́, khi bạn nghĩ về nó, bạn nhận ra rằng cơ thể của bạn ngày nay rất khác so với thời thơ ấu, khi bạn lần đầu tiên có ư thức về nó. Trong suốt những năm bạn sống trong cơ thể ḿnh, bạn nhận thức được rằng nó đang thay đổi: khi nó đi qua thời thơ ấu, thời niên thiếu và thanh niên, và đến t́nh trạng hiện tại, nó đă thay đổi rất nhiều. Và bạn nhận ra rằng khi cơ thể bạn trưởng thành, đă có những thay đổi dần dần trong cách nh́n của bạn về thế giới và thái độ của bạn đối với cuộc sống. Nhưng trong suốt những thay đổi này, bạn vẫn là bạn: tức là bạn luôn ư thức về bản thân là cùng một bản thể, giống hệt cái tôi, trong suốt thời gian qua. Sự phản ánh của bạn về sự thật đơn giản này buộc bạn phải nhận ra rằng bạn chắc chắn không phải và không thể là cơ thể của bạn; đúng hơn, rằng cơ thể bạn là một cơ thể vật chất mà bạn đang sống; một cơ chế tự nhiên sống mà bạn đang vận hành; một con vật mà bạn đang cố gắng hiểu, để huấn luyện và làm chủ.

Bạn biết cơ thể bạn đến với thế giới này như thế nào; nhưng bạn đă xâm nhập vào cơ thể ḿnh như thế nào th́ bạn không biết. Bạn đă không đi vào nó cho đến một thời gian sau khi nó được sinh ra; một năm, có lẽ, hoặc vài năm; nhưng sự thật này bạn biết rất ít hoặc không biết ǵ, bởi v́ trí nhớ của bạn về cơ thể chỉ bắt đầu sau khi bạn đă nhập vào cơ thể ḿnh. Bạn biết điều ǵ đó về chất liệu cấu tạo nên cơ thể luôn thay đổi của bạn; nhưng bạn là ǵ th́ bạn không biết; bạn vẫn chưa có ư thức như những ǵ bạn đang có trong cơ thể của bạn. Bạn biết tên mà cơ thể của bạn được phân biệt với cơ thể của những người khác; và điều này bạn đă học được cách nghĩ về tên của ḿnh. Điều quan trọng là bạn nên biết, không phải bạn là ai với tư cách là một nhân cách, mà bạn là một cá nhân ư thức về bản thân, nhưng chưa có ư thức về bản thân, một bản sắc không bị gián đoạn. Bạn biết rằng cơ thể của bạn sống, và bạn khá hợp lư mong đợi rằng nó sẽ chết; v́ thực tế là mọi cơ thể người sống đều chết theo thời gian. Cơ thể của bạn có một khởi đầu, và nó sẽ có một kết thúc; và từ đầu đến cuối nó tuân theo các quy luật của thế giới hiện tượng, sự thay đổi, của thời gian. Tuy nhiên, bạn không phải là đối tượng của các luật ảnh hưởng đến cơ thể của bạn. Mặc dù cơ thể của bạn thay đổi chất liệu cấu tạo nên cơ thể bạn thay v́ thay đổi trang phục mà bạn mặc, danh tính của bạn không thay đổi. Bạn luôn giống như bạn.

Khi bạn suy ngẫm về những sự thật này, bạn thấy rằng, dù bạn có cố gắng, bạn cũng không thể nghĩ rằng bản thân bạn sẽ đi đến kết thúc, bất cứ điều ǵ hơn bạn có thể nghĩ rằng bản thân bạn đă từng bắt đầu. Điều này là do danh tính của bạn là vô tận và vô tận; cái Tôi thực sự, cái Tôi mà bạn cảm thấy, là bất tử và không thay đổi, măi măi nằm ngoài tầm với của những hiện tượng thay đổi, của thời gian, của cái chết. Nhưng danh tính bí ẩn này của bạn là ǵ, bạn không biết.

Khi bạn tự hỏi ḿnh, "Tôi biết tôi là ǵ?" Sự hiện diện của danh tính của bạn cuối cùng sẽ khiến bạn trả lời theo một số cách như thế này: "Dù tôi là ai, tôi biết rằng ít nhất tôi có ư thức; tôi ít nhất cũng có ư thức." Và tiếp tục từ thực tế này, bạn có thể nói: "V́ vậy, tôi ư thức rằng tôi đang có. Hơn nữa, tôi ư thức rằng tôi là tôi; và tôi không là ai khác. Tôi ư thức rằng đây là bản sắc của tôi mà tôi ư thức được-- Cái tôi và cái tôi riêng biệt này mà tôi cảm nhận rơ ràng - không thay đổi trong suốt cuộc đời tôi, mặc dù mọi thứ khác mà tôi ư thức được dường như luôn ở trong trạng thái thay đổi liên tục. " Tiếp tục từ điều này, bạn có thể nói: "Tôi vẫn chưa biết tôi là người không thay đổi bí ẩn này là ǵ; nhưng tôi ư thức được rằng trong cơ thể con người này, mà tôi có ư thức trong những giờ thức của ḿnh, có một cái ǵ đó có ư thức; một cái ǵ đó cảm thấy và mong muốn và suy nghĩ, nhưng điều đó không thay đổi; một cái ǵ đó có ư thức muốn và thúc đẩy cơ thể này hành động, nhưng rơ ràng không phải là cơ thể. Rơ ràng cái ǵ đó có ư thức, dù nó là ǵ, là chính tôi. "